Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1305
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4606 / 61
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1014 (p1): Nhân Tuyển Vị Trí Chủ Tịch Tỉnh Giang Nam.
rương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn nhìn Triệu Truyền, lúc này Triệu Truyền cũng cười nói:
- Thanh Vân, chỉ cần cậu tình nguyện đến Giang Nam, Tứ thúc nói với tôi, mọi người sẽ ủng hộ. Nếu lần này trung ương muốn điều chỉnh ban ngành Giang Nam, cậu đến Giang Nam là lựa chọn thích hợp nhất.
Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, theo ý nghĩ lời nói của Triệu Truyền thì Giang Nam biến đổi lớn, Triệu gia sẽ bị liên quan. Hơn nữa vấn đề ở Giang Nam đâu phải chỉ là của một mình Triệu gia?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy giật mình, khoảnh khắc này Triệu Truyền liên hệ với hắn, muốn ủng hộ hắn đi Giang Nam. Như vậy mấy nhà còn lại cũng phải sử dụng thủ đoạn tương tự chứ?
Trương Thanh Vân hầu như không do dự, hắn lắc đầu nói:
- Đại ca, Tam ca, tôi tiến vào bộ thương mại còn chưa được một năm, bây giờ xuống tuyến dưới có lẽ còn chưa phù hợp...
Trương Thanh Vân khựng lại một chút rồi nói:
- Hơn nữa tình huống ở Giang Nam quá phức tạp, cục diện như vậy thì trung ương sẽ tìm một cán bộ lão thành, tôi...Tôi không phù hợp.
Trương Thanh Vân nhanh chóng từ chối để biểu đạt ý kiến của mình, lời nói của hắn có vẻ khá tùy ý nhưng mơ hồ có tư vị chém đinh chặt sắt. Hơn nữa lý do của hắn rất đầy đủ, đó chính là cục diện Giang Nam quá rối, không dễ tạo ra thành tích, hắn đi Giang Nam làm gì? Chưa nói đến vấn đề đắc tội với người, có lẽ còn phải xám xịt bỏ đi như Triệu Văn Phong, nào có tương lai gì?
Lý do này của Trương Thanh Vân làm cho người ta không thể phản bác, Triệu Truyền và Triệu Văn Phong đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Truyền ỷ mình hiểu Trương Thanh Vân, lão cho rằng Trương Thanh Vân sẽ có quan điểm quê hương, nếu được đi Giang Nam thì sẽ không từ chối, nào ngờ kết quả lại là như vậy...
o O o
Trong làn mưa xuân tí tách ở thủ đô, Trương Thanh Vân hạ cửa sổ xe, một làn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, trong gió còn mang theo chút hơi nước, gió phả lên mặt nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Sau khi rời khỏi nhà Triệu Truyền, tâm tình của Trương Thanh Vân không yên tĩnh. Triệu Truyền nói về chuyện Giang Nam, Trương Thanh Vân thật sự động tâm, nếu ban ngành Giang Nam muốn điều chỉnh, như vậy trong lòng hắn sẽ tình nguyện xuống Giang Nam.
Trương Thanh Vân sở dĩ phải bày tỏ thái độ kiên quyết không giống Giang Nam với Triệu Truyền và Triệu Văn Phong, chẳng qua chỉ vì không muốn liên quan gì đến Triệu gia. Bây giờ nút thắt có rất nhiều ở Giang Nam, nếu Trương Thanh Vân thật sự có cơ hội xuống Giang Nam, hắn sẽ khó tránh khỏi quá trình nghiêm túc xử lý vấn đề, bây giờ nếu thân cận Triệu gia thì rõ ràng là không sáng suốt.
Triệu gia giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam có hảo tâm sao? Lần này sự kiện đường cao tốc Giang Nam sụt lún thì Triệu gia khó tránh khỏi liên quan, bọn họ đơn giản suy nghĩ giải quyết hậu quả sự cố, sợ rằng tình thế phát triển của Triệu gia ở Giang Nam sẽ gặp phải sự cố, nếu đưa Trương Thanh Vân xuống Giang Nam thì bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Triệu gia có thể suy xét vấn đề như vậy thì các nhà như Cao gia và Quách gia cũng không phải kẻ ngu, bọn họ chắc chắn cũng có bố cục về vấn đề nhân sự Giang Nam. Nếu Trương Thanh Vân đối đầu với những tranh chấp như vậy thì rõ ràng là vô nghĩa, vì nếu thuận theo thì hắn sẽ là người phát ngôn cho Triệu gia, với thân phận này mà đến Giang Nam thì sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề.
Nguyên nhân căn bản ở Giang Nam chính là các phe phái con nhà quan bành trướng quá nhanh, quan thương liên kết quá chặt, quan trường bị thương nghiệp hóa, nếu muốn giải quyết vấn đề ở Giang Nam mà không đắc tội người thì rõ ràng là không thể. Nếu Triệu gia giúp Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, như vậy ngay từ bản thân vấn đề đã không đại biểu cho sự công bình công chính, sao có thể phục chúng?
Đây là vấn đề ở quan điểm nguyên tắc, vì vậy Trương Thanh Vân sẽ không bao giờ nhượng bộ, vì thế hắn thẳng thắn từ chối lời đề nghị của Triệu Truyền. Nhưng từ chối Triệu Truyền thì hắn vẫn có mưu cầu danh lợi với vấn đề Giang Nam. Những năm gần đây Giang Nam luôn là thiên hạ của phái con nhà quan, bây giờ cụ diện Giang Nam đã không xong, Trương Thanh Vân cực kỳ tình nguyện gánh vác trọng trách này.
Đầu tiên Trương Thanh Vân nghĩ đến Hoàng Tân Quyền, nhưng hắn suy xét một lúc lâu và cảm thấy đi tìm bí thư Hoàng là không đúng thời điểm. Hơn nữa Hoàng Tân Quyền dù sao cũng chỉ là cán bộ hưu trí, tác dụng của lão sẽ rất nhỏ trong vấn đề bổ nhiệm nhân sự.
Trương Thanh Vân nghĩ đến Chiêm Giang Huy, nhưng trưởng phòng Chiêm mỗi ngày đi ngàn dặm, có thể nói rất khó gặp mặt. Hơn nữa vấn đề Giang Nam liên lụy quá rộng, nếu Chiêm Giang Huy dốc sức giúp Trương Thanh Vân thì sẽ liên lụy đến vấn đề giữa phái Kinh Tân và phái con nhà quan. Bây giờ cục diện Giang Nam vẫn còn nằm trong bóng tối, Trương Thanh Vân không muốn bị cuốn vào tranh đấu quá sớm.
Sau khi suy xét trước sau rõ ràng thì Trương Thanh Vân phát hiện mình không có biện pháp gì, giống như biện pháp tốt nhất là không nên làm gì, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn nghĩ đến đây thì cảm thấy hối hận, hối hận vì hôm nay đến gặp mặt Triệu Truyền.
Đáng lý ra Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ có chút chú ý đến vấn đề Giang Nam, cũng không quan tâm quá sâu, nhưng bây giờ Triệu Truyền đã nhắc đến vấn đề ban ngành Giang Nam sẽ bị điều chỉnh, điều này làm cho tâm tình Trương Thanh Vân khó thể bình tĩnh.
Khi Trương Thanh Vân đang suy xét vấn đề Giang Nam thì khắp thế lực ở thủ đô đều đang khua chiêng gõ trống tiến hành công tác, đơn giản chỉ là muốn bảo vệ người của mình và vặn ngã đối phương, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho đấu tranh trở nên dữ dội.
Hễ là có biến đổi lớn thì thường bộc phát ra nhiều vấn đề, có vài người sẽ găp phải tai họa, có vài kẻ nhân họa đắc phúc. Thường thì vào thời điểm sau cùng, đấu tranh sẽ cực kỳ dữ dội, tệ nạn ở Giang Nam kéo dài quá lâu, bây giờ sinh ra sự cố lớn, chỉ cần tưởng tượng cũng thấy phía sau có bao nhiêu gút mắc lợi ích.
Chuông điện thoại của Trương Thanh Vân vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe, hắn lấy điện thoại ra nhìn rồi khẽ nhíu mày, hắn đặt điện thoại bên tai nói:
- Muộn thế này còn điện thoại, có chuyện gì?
- Thế nào? Tôi quấy rầy đồng chí bộ trưởng Trương sao? Nhưng tôi cảm thấy gọi điện thoại vào buổi tối mới có tư tưởng chứ?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Quách Tuyết Phương, nàng dừng lại một chút, âm thanh trở nên lười biếng:
- Anh đến Hoa Đông cũng biết đến thăm con sao? Cũng coi như anh có lương tâm, Nhã Tử đã thổi phồng anh như hoa, nói anh rất tốt với con. Em đã nói với cô ấy, đó là con anh, anh tốt với con là chuyện đương nhiên, có gì đáng khoe khoang?
Quách Tuyết Phương vẫn lợi hại như cũ, nàng dùng vài lời sất sét làm Trương Thanh Vân khó thể chen vào. Trương Thanh Vân cùng nàng tiếp xúc đã lâu, tất nhiên hắn biết nàng miệng lưỡi lợi hại nhưng tâm tư mềm yếu. Những tình cảnh điện thoại cho nhau thế này, Trương Thanh Vân thường dễ dàng chọc thủng vỏ bọc của nàng, đụng vào bộ mặt dịu dàng.
Trương Thanh Vân lần trước về Hoài Dương tỉnh Hoa Đông, Quách Tuyết Phương không có mặt. Xem ra Quách Tuyết Phương cũng bị sự kiện Giang Nam quấn lấy người, trong các quan hệ lợi ích ở Giang Nam thì Quách gia có thể nói là cực mạnh.
- Em đang ở Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân thản nhiên hỏi, biện pháp đối phó tốt nhất với Quách Tuyết Phương là đợi nàng nói xong, sau đó đột nhiên nói một câu, như vậy cực kỳ hiệu quả.
Lời nói của Trương Thanh Vân quả nhiên làm Quách Tuyết Phương khựng lại, giọng điệu của nàng trở nên dịu dàng:
- Đúng vậy, em đang ở Thành Đô, một gian phòng rộng mà chỉ có một mình, đúng là quá chán ghét.
Quách Tuyết Phương cảm thán vài câu, sau đó nàng nói:
- Thanh Vân, em sẽ đưa con đến Giang Nam, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:
- Giang Nam không tốt, em không thích hợp ở lại Giang Nam.
Quách Tuyết Phương hỏi:
- Anh biết chuyện Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, hắn tức giận nói:
- Em nói đi.
Quách Tuyết Phương ở bên kia có chút trầm mặc, nàng cười ngây ngô vài tiếng rồi nói:
- Anh quả nhiên không quên được Giang Nam, sự việc ở Giang Nam rất phức tạp, anh chẳng lẽ lại muốn đến tiếp nhận mớ bòng bong này sao?
- Ai nói với em anh sẽ xuống Giang Nam? Em nghe ai nói?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn khẽ hạ cửa sổ xe rồi ngồi thẳng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
- Anh đừng căng thẳng như vậy, gần đây không biết có bao nhiêu người đang trông ngóng chuyện Giang Nam, anh gặp Triệu Truyền và Triệu Văn Phong cũng không phải chuyện gì bí mật.
Quách Tuyết Phương bình tĩnh nói, nàng lại có chút trầm ngâm, sau đó lại nói:
- Nhưng này Trương Thanh Vân, em cũng không hy vọng anh xuống Giang Nam. Tình huống Giang Nam phức tạp hơn anh tưởng rất nhiều lần, tiếp nhận mớ bòng bong này chính là một củ khoai nóng, người khác trốn còn chưa kịp, anh cần gì phải lại gần.
Trương Thanh Vân cau mày, tâm tình biến đổi rất nhanh, hắn định hỏi Quách Tuyết Phương một vấn đề nhưng lại thôi, sau đó nói:
- Những thứ này không phải là phạm trù em nên quan tâm, ban ngành Giang Nam điều chỉnh thế nào là suy xét của trung ương, em chỉ là một thương nhân mà suốt ngày cứ quan tâm đến vấn đề này, đúng là hoang đường.
- Được rồi, không có gì thì anh cúp điện thoại. Còn nữa, nhớ kỹ lời anh, đừng ở lâu trong Giang Nam
Bố Y Quan Đạo Bố Y Quan Đạo - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Bố Y Quan Đạo