Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1305
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4606 / 61
Cập nhật: 2015-11-25 19:46:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 373: Tòa Nhà Thanh Vân.
ám người Vương Hoa Hoa đi vào thấy Trương Thanh Vân đã đứng bên trong, tất cả đều chào bí thư Trương rất cung kính.
- Mọi người ngồi đi, sao thế? Không được tự nhiên à?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Không...Không phải!
Vương Hoa Hoa đỏ mặt, nàng nói:
- Chỉ là chúng tôi đến Thành Đô mà không thăm hỏi anh, vì vậy...Vì vậy không thể nhịn được...
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn chỉ vào Vương Hoa Hoa rồi nói:
- Cô đấy, vài năm vừa qua học được rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, nhưng không ngờ lại dùng phương pháp cắt gân cắt xương. Đều là người Ung Bình, nếu vì nguyên nhân này thì chẳng lẽ cả đời không qua lại với nhau sao?
Vẻ mặt Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa đều đỏ bừng, cả hai rất xấu hổ, lại căng thẳng. Trương Thanh Vân nói:
- Được rồi, chúng ta uống vài ly, à, hai vị này là...
- À, đây chính là Chu Lễ phòng tài chính, vị này chính là Bì Ủng Quân, là phó bí thư thị trấn Nguyệt Toàn!
Vũ Chí Cường vội nói.
Hai người kia vội vàn đứng dậy, Trương Thanh Vân cau mày ép tay xuống nói:
- Ngồi đi, hôm nay tôi mời đồng hương dùng cơm, không cần phải tỏ ra quá thận trọng.
Trương Thanh Vân nhìn Vũ Chí Cường rồi hỏi:
- Cha anh vẫn khỏe đấy chứ?
- Vẫn khỏe!
Vũ Chí Cường gật đầu:
- Nhưng trong huyện có nhiều chuyện, vì vậy khá vất vả.
- Vất vả sao?
Trương Thanh Vân hé miệng cười nói:
- Tôi sợ rằng cha anh đang cô đơn mà chẳng phải vất vả.
Vũ Chí Cường nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng cũng biết rõ Trương Thanh Vân nói tâm tư về quyền lợi của cha mình quá mạnh. Nếu người khác nói thì Vũ Chí Cường sẽ không mừng, nhưng Trương Thanh Vân nói như vậy thì trong lòng hắn lại có chút vui sướng. Người ta bây giờ là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, nếu như không phải là người quen thì việc quái gì phải nhắc đến một chủ tịch huyện nghèo, huống hồ là giễu cợt.
- Sắp tới tôi sẽ về Ung Bình một khoảng thời gian, lúc đó cũng phải đến nhà anh chơi, anh nhớ nhắc chú ấy chuẩn bị chút trà ngon, đã lâu rồi không cùng trò chuyện với chú Vũ!
Trương Thanh Vân nói.
Vũ Chí Cường chợt ngẩn ngơ rồi gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng lại càng vui mừng, hắn định hỏi Trương Thanh Vân về Ung Bình làm gì nhưng không dám.
Trương Thanh Vân cũng lập tức di chuyển chủ đề, mời mọi người dùng cơm uống rượu, đồng thời cũng liên tục hỏi về tình huống phát triển của Ung Bình trong những năm gần đây. Trương Thanh Vân nghe Vũ Chí Cường và Vương Hoa Hoa tô son trát phấn rất nhiều, dù biết bên trong vẫn còn vấn đề nhưng vẫn rất vui, ít nhất lúc này hai người bọn họ cũng không dám nói dối, cũng không thể nói đen thành trắng.
Một bữa tiệc khách và chủ đều tận hứng, sau khi giải tán thì Vương Hoa Hoa ở lại cuối cùng, Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Sao vậy? Còn chưa no à?
Vương Hoa Hoa đỏ mặt nói:
- Vốn đã định đến thăm hỏi anh từ sớm, nhưng...Nhưng...Hổ thẹn, quá hổ thẹn...
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Đã lớn như vậy mà còn đặt nặng vấn đề mặt mũi, tôi thấy càng ngày cô càng nói lời vô nghĩa.
Vương Hoa Hoa cúi đầu không lên tiếng, Trương Thanh Vân càng nóng thì trong lòng nàng càng hòa hoãn hơn, cũng có chút cảm giác quen thuộc của ngày xưa. Trước kia khi Trương Thanh Vân còn ở Ung Bình thì tính khí rất nóng, Vương Hoa Hoa nàng và Trương Thiến không biết đã bị mắng bao nhiêu lần.
-...Chủ nhiệm Trương, tôi...Lần sau cũng vậy sao? Lần sau...
Vương Hoa Hoa ngẩng đầu nói, nàng muốn nói lần sau sẽ đến thăm hỏi nhưng lại sợ Trương Thanh Vân nổi giận, vì vậy cũng không nói nên lời.
- Về đi!
Trương Thanh Vân hừ một tiếng, Vương Hoa Hoa vội vàng đi ra ngoài mà trên mặt vẫn treo nụ cười.
Trương Thanh Vân cười cười lắc đầu, đã nhiều năm như vậy mà tiểu tử này vẫn chưa sáng mắt ra, đúng là không mắng không nỡ...
o O o
Đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân đến Hoàng Hải, Trương Thanh Vân phải có thời gian đi mời hôn lễ, hơn nữa Triệu Giai Ngọc cũng rất bề bộn. Hai người hẹn nhau vài ngày sau sẽ hội họp ở Lĩnh Nam cùng đến thăm ông cụ, sau đó dắt tay nhau về Vũ Đức.
Mà Trương Thanh Vân lợi dụng khoảng thời gian này để đến thành phố Hoàng Hải. Nơi đây là thành phố phát triển khá mạnh trong nước, là hai thế giới khác biệt với Thành Đô, nhà cao tầng san sát, giao thông phát triển mạnh, tốc độ hiện đại hóa là rất cao.
Trương Thanh Vân ở tại khách sạn Hỉ Lai Đăng, sau khi tắm rửa xong thì nhận được điện thoại của Cảnh Sương, hắn nhân tiện nói:
- A Sương, anh muốn ăn bún thịt em làm!
Cảnh Sương ở đầu bên kia chợt ngẩn ngơ, nàng khẽ gắt:
- Chỉ biết nói bậy, chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt, lúc này từ lúc em đi tay nghề của ba mẹ đã tốt hơn trước rất nhiều.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Đến ăn tiệc đứng ở khách sạn Hỉ Lai Đăng, nơi đây đúng là có món bún thịt.
- Sao? Hỉ Lai Đăng nào?
Cảnh Sương chợt kinh hoàng, nàng vô thức nói.
- Em nghĩ thế nào?
Trương Thanh Vân cười hì hì nói:
- Tất nhiên là Hỉ Lai Đăng ở Hoàng Hải.
Nói xong Trương Thanh Vân lập tức cúp điện thoại.
Khi Trương Thanh Vân ngồi xuống ở nhà hàng thì Cảnh Sương cũng đã đến, khí trời Hoàng Hải là bốn mùa, lúc này Cảnh Sương mặc một bộ váy ngắn, trên sống mũi là một cặp kính vàng, vừa nữ tính vừa có vẻ giỏi giang, khi thấy Trương Thanh Vân thì nàng chợt ngẩn ngơ.
- Anh...Anh...Sao lại đến đây?
Cảnh Sương chỉ vào Trương Thanh Vân rồi dùng giọng kinh ngạc nói.
- Đến ăn bún thịt!
Trương Thanh Vân nhếch miệng cười nói, Cảnh Sương trợn mắt, nàng khẽ nói:
- Vậy thì anh ăn trước, em ở bên ngoài xe chờ anh.
Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện trong tiệc đứng này có rất nhiều người nhìn mình, cả đám xì xào bàn tán, phần lớn đều nhìn Cảnh Sương. Trương Thanh Vân chợt giật mình phát hiện ra Cảnh Sương là danh nhân ở Hoàng Hải, mình ngồi dùng cơm với nàng thì đúng là quá liều lĩnh.
Trương Thanh Vân dùng cơm nước qua loa, hắn đi xuống bãi đậu xe khách sạn, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Porsche, bàn tay nhỏ của Cảnh Sương đang vẫy vẫy rất đáng yêu.
- Em chưa ăn cơm sao? Làm thế nào bây giờ?
Trương Thanh Vân mở cửa xe nói.
- Làm sao bây giờ à? Rau trộn!
Cảnh Sương nhếch miệng nói, Trương Thanh Vân kéo tay nàng, đưa cả người nàng vào lồng ngực. Cảnh Sương ư lên một tiếng nhưng không kháng cự, một mùi hương bùng lên mũi, trong lòng mềm mại và ấm áp.
- Anh sắp kết hôn, em có biết không?
Trương Thanh Vân khẽ nói, hắn ôm Cảnh Sương thật chặt.
- Anh...Nhẹ tay, nhẹ tay thôi, em thở không nổi đây này!
Cảnh Sương dùng giọng khó khăn nói, sau khi Trương Thanh Vân buông lỏng tay thì nàng dựng người lên nói:
- Kết hôn có gì mà đặc biệt? Nhìn anh kích động kìa, đúng là...
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Sương, nàng có chút bối rối nói:
- Em biết rõ điều này, vì vậy mới hỏi sao anh lại đến Hoàng Hải.
- Anh cảm thấy không nỡ!
Trương Thanh Vân nói:
- Lái xe đi, anh muốn đi thăm ngôi nhà cao cấp của tiểu thư!
Cảnh Sương khởi động xe, nhưng nàng lại đột nhiên ôm lấy tay phải Trương Thanh Vân rồi nói:
- Anh đừng nên nói loạn, dù sao cả đời này anh cũng đừng hòng tránh được em.
Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó hiểu, hắn nói:
- Anh nói loạn thế nào?
Cảnh Sương bĩu môi nói:
- Vậy sao anh bảo không nỡ mới đến Hoàng Hải? Anh muốn kết hôn xong rồi vứt lắc em sao?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, không ngờ Cảnh Sương lại nhạy cảm như vậy, hắn nghĩ lại, rõ ràng đây vĩnh viễn là vấn đề khó khăn. Chỉ là một vấn đề đơn giản nhưng Cảnh Sương nói như vậy thì lập tức đổi chiều.
Cảnh Sương cũng không để ý đến Trương Thanh Vân mà lái xe phóng đi như chớp, sau đó chạy như bay trên con đường bên cạnh bờ biển. Đường ở những vùng ven biển thường rất rộng, con đường cao tốc của thành phố rất thông thoáng, hai bên đường là sắc màu rực rỡ, bóng cây liêu xiêu.
Chỉ cần nhìn qua tay phải là thấy biển rộng mênh mông, gió biển thổi vào mang theo mùi biển nồng đậm cũng không quá mức làm người ta phản cảm, ngược lại còn có cảm giác vui vẻ và thoải mái.
Nếu nhìn sang bên trái thì thấy thành phố Hoàng Hải đèn màu lấp lánh, ngồi trên xe nhìn các loại kiến trúc lướt qua mắt rồi nhanh chóng biến mất mà sinh ra một cảm giác như đang xem phim, giống như chỉ trong khoảnh khắc có thể đem tất cả khung cảnh Hoàng Hải nhập vào đầu.
- Có thấy tòa nhà cao nhất ở đó không?
Cảnh Sương dùng ngón tay chỉ một tòa building cao chọc trời, tối đến tòa nhà sáng rực rỡ, nếu so sánh với các tòa nhà bên cạnh thì chợt sinh ra cảm giác như hạc giữa bầy gà, có một sức quyến rũ khác lạ.
- Đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà có thể nhìn khắp bầu trời, có thể quan sát biển rộng mênh mông, là nơi đẹp nhất ở Hoàng Hải.
Cảnh Sương nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, khoảnh khắc này hắn có một khát vọng điên cuồng, hắn cảm thấy rất có hứng thú với độ cao, hắn thích cảm giác đứng trên đỉnh nhìn khắp bốn phía. Hắn nghĩ nếu đứng trên tòa nhà kia nhìn khắp bốn phía sẽ có hương vị khác hẳn đứng trên đỉnh Hoàng Lĩnh.
- Anh biết tên của tòa nhà đó không?
Cảnh Sương híp mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói bằng giọng đùa giỡn.
Trương Thanh Vân lắc đầu, Cảnh Sương chớp chớp mắt rồi nói:
- Tòa nhà đó mới xây xong, cao một trăm lẻ tám tầng, còn chưa có tên, nhưng lúc này sẽ có, nó là tòa nhà Thanh Vân!
- Sao?
Trương Thanh Vân đột nhiên dựng ngược người lên, người phụ nữ này đúng là, không giết chết người thì không được.
Cảnh Sương giống như không phát hiện ra, nàng dùng tay chỉ chỉ nói:
- Anh thấy không? Tòa nhà cao như núi, cao lên tận trời, không gọi là Thanh Vân thì gọi là gì?
- À, khụ, khụ!
Trương Thanh Vân chợt đỏ mặt, Cảnh Sương nghiêng đầu nói:
- Không phải tên của anh sẽ phải theo tên tòa nhà sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Nha đầu quỷ sứ, đừng ra vẻ ngớ ngẩn để lừa đảo, anh thấy tiền hay là địa phương hiếm có hơn, xây một tòa nhà như vậy thì tốn bao nhiêu, em không nghĩ đến vấn đề này à?
Cảnh Sương liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt lập tức trầm xuống, thầm nghĩ Trương Thanh Vân biết chắc căn nhà có liên quan đến mình, rõ ràng phản ứng là không tệ. Một lúc lâu sau nàng nói:
- Tòa nhà kia chủ yếu để cho thuê và ngắm cảnh, là một tòa nhà mà thị ủy Hoàng Hải đã giúp sức rất nhiều, em cũng là một cổ đông bên trong mà thôi.
- Anh thấy đấy, mục tiêu cũng là để cho tòa nhà có chút danh tiếng, một cơ hội tốt như vậy mà không đầu tư, chẳng phải bỏ đi cơ hội rồi à?
Trương Thanh Vân lập tức có chút chán nản, Cảnh Sương nói như vậy thì đúng là đầu tư không sai. Nhưng vì hắn đã mở miệng trước đó nên bây giờ có hơi ngại, hắn cũng không nhịn được phải nói khẽ:
- Cái gì mà một trong những cổ đông, anh nghĩ em là cổ đông lớn thì có! Thị ủy Hoàng Hải rõ ràng cũng làm bừa bãi, thu hút món tiền khổng lồ lấy hết công lao, như vậy chẳng phải...
- Phì!
Cảnh Sương nở nụ cười:
- À, em quên, quên là tòa nhà này xâm phạm quyền lợi của anh!
- Nha đầu chết tiệt, em...
Trương Thanh Vân cũng không nhịn được mà định gõ lên đầu Cảnh Sương.
- Lái xe, lái xe!
Cảnh Sương vội nói, Trương Thanh Vân thu tay lại. Hắn nhìn tòa nhà phương xa mà trong lòng quái dị đỉnh điểm, tòa nhà Thanh Vân sao? Nghĩ đến cái tên mà Trương Thanh Vân hận không thể kéo Cảnh Sương vào lòng hoạt động một phen...
Bố Y Quan Đạo Bố Y Quan Đạo - Tịch Mịch Độc Nam Hoa Bố Y Quan Đạo