Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hảo Nguyên nghỉ hẳn ở nhà chăm sóc cho con, may vá thêm đồ cho hàng xóm để kiếm thêm thu nhập, vì nàng không muốn cho Long nặng gánh quá về gia đình nàng. Vĩ Long bây giờ có nguồn thu nhập rất khá do những khoản tiền đầu tư ở các công ty, xí nghiệp mà những khoản đó vượt ngoài tầm kiểm soát của Cát Phượng. Nên cuộc sống của gia đình Thảo Nguyên cũng như hai con của nàng cũng rất đầy đủ. Thảo Vy càng lớn càng đẹp, cô là sự kết hợ của ba người: Long, Nguyên và Phượng nữa. Năm nay cô đã là một thiếu nữ rồi, biết e thẹn và rất diện mỗi khi đi dự cuộc vui với bạn bè.
Thảo Nguyên dạy con rất nghiêm, nên Thảo Vy càng thích cha vì cô ta chưa bao giờ bị cha từ chối việc gì. Mọi liên lạc ở trường, Thảo Nguyên dặn con rất kỹ, chỉ được khai cha là một tài xế cho một công ty tư nhân, và cấm tuyệt đối không bao giờ cho cô bén mảng đến chỗ làm của ba cô. Với ba cô, Thảo Vy chỉ được biết là ông ta làm kế toán kiêm tài xế cho giám đốc... một cách mơ hồ vậy thôi.
Nhưng càng ngày sự hiểu biết của cô càng nhiều, thì cô thắc mắc là ít khi thấy cha cô ngủ ở nhà với mẹ, mà thường lái xe đi đâu đó. Cô đã được chia cho một phòng phía sau trên tầng lầu một, còn Phúc - Cậu nàng - Phía trước. Mỗi đêm cứ tám giờ là cô phải lên phòng và ở trên đó. Sau khi sắp xếp cho các con, Vĩ Long mới lái xe về nhà, hễ con có hỏi thì Nguyên bảo cha con cần nghỉ sớm để ngày mai đi làm. Và khi cô bé dậy ăn điểm tâm đã thấy cha cô đã có mặt sẵn. Sự việc cứ như thế kéo dài hết năm này đến năm khác. Vĩ Long là một con người mẫu mực. Còn Thảo Nguyên luôn tự biết thân phận mình không đòi hỏi, hoặc làm cho Long điều gì khó xử. Dù đã hai mặt con, nhưng hầu như đêm đêm Thảo Nguyên chỉ ngủ một mình. Suốt 15 năm qua chỉ có vài đêm Cát Phượng về Cần Thơ thăm cha mẹ gì đó, những đêm như thế, Thảo Nguyên có thể đếm chưa đầy trên đầu ngón tay. Nàng chỉ tự an ủi có lẽ số phận nàng như vậy, nên an phận chứ không buồn phiền gì.
Nhưng dòng đời đâu phải lúc nào cũng êm ả, mặc dù người trong cuộc luôn cố tránh mọi sóng gió. Nhưng sóng vẫn nổi lên mà đâu cần phải có gió đâu. Thế mới là cuộc đời chứ.
Một hôm trong giờ làm việc, cô thư ký vào báo với Long:
- Thưa ông tổng giám đốc, có một người bảo là bạn thân của ông muốn vào gặp ông.
Vĩ Long suy nghĩ: "Ai đến đây mà xưng hô như vậy kìa? Nếu là những khách hàng buôn bán giao dịch, thì hầu hết cô thư ký đã biết mặt biết tên. Còn bạn thân thì ít khi tìm chàng ở nơi văn phòng làm việc". Nghĩ vậy nhưng Long vẫn bảo:
- Cô cho mời vào đi.
Long đứng dậy rời ghế cũng là lúc cửa cũng mở.1 người đàn ông cao ráo, dáng gầy gầy bước vào, trên mặt còn cặp mắt kiếng đen, với hàm râu lâu ngày không chăm sóc nên Long chưa thể nhận được là ai, nhưng chàng thấy có vẻ gì hơi quen quen:
- Xin mời ngồi.
- Cám ơn. Có lẽ ông tổng giám đốc chưa nhận ra tôi đâu?
Nói xong, Tâm mở cặp kiếng. Nhìn vào ánh mắt Long không sao quên được, nên nói:
- Ồ, anh Tâm! Lâu quá chúng ta không gặp nhau, nên tôi không nhận ra. Xin lỗi anh nhé.
- Xin ông đừng bận tâm, đó là điều mà tôi muốn như vậy. Nếu ai cũng nhận ra tôi, thì có lẽ giờ này tôi đã nằm trong khám rồi.
Long lịch sự, chỉ ghế:
- Mời anh. Anh uống nước đi.
- Cám ơn, tôi không làm mất thời gian của anh lâu đâu. Tôi có một chuyện cần trao đổi với anh mà nơi đây không tiện lắm. Vậy ta hẹn chiều nay nhé?
- Ở đâu, mấy giờ? Có cần thiết phải tìm chỗ khác không? Anh không sợ tôi báo cảnh sát à?
Tâm quả quyết:
- Với tôi thì không. Bởi việc làm của tôi là giữ cho ông đấy thôi.
- Thôi được. Ta gặp nhau ở đâu vậy?
- Nhà anh nhé. Lúc năm giờ.
- Nhà tôi?
Thấy Long vẻ ngạc nhiên, Tâm nói:
- Tôi muốn nói nhà thứ hai của anh đấy. Nhà mà anh đang có hai đứa con đấy, anh hiểu chưa?
- Đồng ý!
Long như thấy rõ dã tâm của hắn ta, chàng đáp không do dự. Vì trong hoàn cảnh nào Vĩ Long vẫn ở thế thượng phong mà. Tâm là con nợ của công ty chàng, và có lẽ Tâm cũng phải hiểu rõ điều đó. Tâm đứng dậy đi ra, không bắt tay Long, ngầm cho biết cuộc gặp gỡ chiều nay không mấy tốt đẹp gì.
o O o
- Tôi sắp phải làm một chuyến đi xa, anh hãy giúp tôi một lần chót đi. Ngược lại, chuyện tôi biết cũng sẽ theo tôi mà đi luôn. Bất đắc dĩ tôi phải dùng cách này. Bởi như anh biết, tôi đang ở vào ngõ cụt không còn lối thoát nào khác.
Vĩ Long và Thảo Nguyên ngồi yên nghe Tâm nói. Anh thấy có một chút tội nghiệp hắn, và một chút khinh bỉ hắn.
- Anh cần bao nhiêu? - Long hỏi.
- Một trăm triệu. Có nhiều lắm không? Có thể với tôi là số tiền lớn, nhưng với anh chỉ là bằng một chuyến nghỉ mát thôi... Nhưng cái hạnh phúc gia đình anh mới là vô giá.
Thảo Nguyên nãy giờ ngồi nghe, nàng không còn kiên nhẫn chịu được nữa. Nàng nói với Tâm:
- Chúng tôi không có số tiền lớn như vậy đâu. Nếu cần, thì chính tôi... tôi sẽ đến gặp chị Phượng.
Tâm nắm vững tâm trạng của Nguyên và Long, hắn ta thách thức.
- Cái đó thì tùy bà vậy. Và tôi hy vọng là bà sẽ suy nghĩ kỹ.
Hắn ta đứng dậy định bỏ đi, nhưng Vĩ Long nói:
- 11 giờ trưa mai, anh đợi tôi nơi quán cà phê đối diện với văn phòng. Tôi sẽ thực hiện đúng theo yêu cầu của anh, nhưng tôi chỉ có thể đưa cho anh 50 triệu thôi. Nếu đồng ý thì trưa mai anh ghé đó.
- Thôi cũng được. Anh có thể tin tôi, mặc dù tôi không còn được ai tin tưởng. Xin chào.
Tâm đi rồi, Nguyên khóc thật sự. Thấy vậy Long đến bên an ủi vợ. Nguyên tự dằn vặt là chính mình là nguyên nhân gây ra bao rắc rối cho chàng. Nguyên ngả đầu vào vai Long, nói trong nước mắt:
- Anh hy sinh cho em nhiều quá.
Vĩ Long bụm miệng Thảo Nguyên nói:
- Em mới là kẻ hy sinh cho anh. Tiền không có nghĩa đâu em. Đừng buồn nữa em.
Nguyên lo ngại hỏi Long:
- Nhưng anh có chắc là hắn ta sẽ giữ lời hứa với mình không?
- Điều đó anh cũng không dám chắc. Với một con người cùng đường như hắn ta thì việc gì cũng có thể làm được. Nhưng nếu hắn không giữ lời thì anh cũng sẵn sàng trả đũa hắn.
Thảo Nguyên áp đầu vào ngực Long, nói:
- Anh ơi! Em lo sợ quá. Không phải cho em mà cho anh và Phượng. Em là người có lỗi.
Long an ủi:
- Việc gì nó đến là sẽ phải đến thôi, em có lo ngại cũng chẳng ích gì.
Lúc ấy thì Thảo Vy đi học về, chở bé Kim Long ở phía sau.
- Thưa ba mẹ, con đi học mới về.
- Sao hôm nay về trễ thế Thảo Vy?
- Dạ... tại... xe con hư đó mẹ.
- Xe mới mà hư cái gì?
Long đã sắm cho Thảo Vy một chiếc xe đạp để đi học. Nhưng bé Kim Long đã nhanh miệng nói với mẹ:
- Chị Hai để con ngồi chờ gần một giờ đồng hồ chị ấy mới đến rước con đó mẹ.
- Lần sau, mẹ cấm tuyệt đối con không được để cho em con ngồi đợi như vậy, nghe không?
Thảo Vy mặt xụ xuống liếc nhanh về phía cha để cầu cứu:
- Dạ, con hứa không như vậy nữa.
Long an ủi con:
- Nếu con có muốn đi chơi, hãy rước em về nhà rồi hẵng đi. Đừng bỏ em như vậy, con nhé.
- Dạ. Con xin lỗi ba, xin lỗi mẹ.
- Em nữa nè. Bắt em đợi muốn ngủ gục luôn sao không xin lỗi em?
Thảo Vy lè lưỡi trêu em, rồi bỏ chạy lên lầu. Thảo Nguyên nói với Long:
- Anh đi tắm rồi ăn cơm.
- Hôm nay anh có việc phải về sớm một chút, em bảo với con giùm anh.
Thảo Nguyên biết là Long đi lo tiền để ngày mai giao cho Tâm. Nhìn dáng đi xiêu xiêu của chồng, Thảo Nguyên càng thấy thương chàng nhiều quá. Nếu không có mẹ con nàng, chàng đâu phải khổ tâm như thế.
o O o
Vĩ Long ghé nhà tìm Đức Vĩnh. Nhìn vẻ mặt Long, Vĩnh hỏi:
- Có việc gì cần không điện thoại cho tôi được sao mà phải bận lòng quá vậy, ông tổng giám đốc?
Long kéo Vĩnh nói nhỏ:
- Tôi có việc cần thiết. Anh có tiền mặt không? Cho tôi vay đỡ một trăm triệu. Cuối tháng mình sẽ hoàn lại.
Vĩnh ngạc nhiên vì Vĩ Long cần gì mà mượn số tiền lớn như vậy? Và dĩ nhiên là chẳng liên quan gì đến công ty rồi. Vĩnh chân tình:
- Anh em với nhau, việc ấy có gì lớn lao lắm đâu. Anh điện cho tôi là được rồi.
Long tìm lời né tránh:
- Chỗ anh em, tôi cũng không giấu anh làm gì. Đây là việc riêng của tôi, không lấy tiền nhà được, mà rút tiền ngân hàng cũng có thời gian, anh hiểu chứ?
- Anh Long! Chúng mình là chỗ em với nhau, tôi sẵn sàng giúp anh bất cứ việc gì trong khả năng của tôi. Nếu anh không có gì cần giấu, có thể tâm sự với mình được không? Ngoài chúng ta sẽ không có ai biết việc này đâu.
Long có vẻ suy nghĩ, một lát rồi nói:
- Tôi cũng đang cần có người góp ý đây. Chỉ sợ...
- Anh tin tôi đi, anh Long à.
Vĩ Long thuật lại chuyện của Tâm đòi tiền chàng, vì biết được chàng có quan hệ tình cảm với một người đàn bà mà hắn ta đã có một số hình ảnh. Hắn hăm dọa sẽ nói lại với Phượng. Còn việc người ấy là ai, Long không đề cập tới. Vĩnh nghe xong góp ý.
- Thế mà hắn đòi anh một trăm triệu à?
Long nói giọng buồn bã:
- Hắn biết tôi rất quý Phượng, và Phượng rất tin tưởng nơi tôi, nên hắn đòi giá nào, biết tôi cũng phải trả thôi. Nhưng tôi có nói chỉ bằng lòng trả cho hắn 50 triệu, hắn có vẻ đồng ý.
Đức Vĩnh suy nghĩ một lúc, rồi thuật lại câu chuyện của mình với hắn cho Long nghe. Long càng ngạc nhiên hơn nữa. Cuối cùng. Vĩnh nói:
- Được rồi, anh yên tâm. Ngày mai tôi sẽ có đủ số cho anh, nhưng mình chỉ giao cho hắn 50 triệu thôi.
- Cám ơn anh thật nhiều.
o O o
Long về đến nhà hôm nay sớm hơn thường lệ. Phượng nhìn vẻ mệt mỏi của chồng, lo ngại hỏi:
- Anh bệnh hay sao vậy?
- Không, anh chỉ mệt chút thôi.
Phượng đặt tay lên vai, lên trán chồng, vẻ lo lắng:
- Anh có lẽ bị sốt đấy. Anh vào nghỉ đi, để em gọi bác sĩ.
- Không cần đâu em. Anh ngủ một giấc sẽ khỏe lại ngay.
- Vậy anh ngủ đi. Em đi nấu cháo, khi nào anh ngủ dậy, anh ăn nhé. Anh đã uống thuốc gì chưa?
Long gật đầu, nhắm mắt lại, đầu óc đang nghĩ cách đối phó với tên đểu cáng đó. Anh không tiếc một trăm triệu, nhưng liệu hắn có ngưng ngay việc làm của hắn, hay là đối tượng kế tiếp của hắn sẽ là Phượng nữa?
Suốt buổi sáng hôm sau, Long như kẻ mất hồn. Cái gì sẽ đến sau khi Tâm đã nhận được số tiền mà hắn yêu cầu? Thật khó mà đoán được con người đã không còn nhân tính đó nữa.
Trưa hôm ấy, Đức Vình mang đến cho Long một chiếc túi căng đầy. Để lên bàn, Vĩnh nói:
- Đủ số anh cần đó. Nhưng anh có biện pháp gì để hắn chấm dứt việc làm này của hắn hay không? Tôi có đem theo số dự phòng để ngoài xe.
Vĩ Long chưa tìm ra được cách nào, chỉ còn biết hy vọng vào chút tình người nào đó sót lại trong người hắn. Thấy Long yên lặng, Vĩnh nói:
- Trước đây vì Lan, tôi muốn hắn ta căt đứt mọi quan hệ, đừng làm khổ nàng nữa. Tôi bằng lòng bỏ ra số tiền đó để giải phóng cuộc đời nàng, tôi nghĩ không có gì để tiếc rẻ. Còn đằng này, một chuyện vô lý như thế mà anh bằng lòng chiều theo ý hắn, rồi có chắc là hắn dừng lại ở đây không?
Vĩ Long chưa tìm ra cách giải quyết ổn thỏa, nhưng những lời nói của Vĩnh đâu phải là vô lý. Long vì muốn bảo vệ cho Thảo Nguyên, nên chàng sẵn sàng làm tất cả. Nghĩ vậy, Long nói với Vĩnh:
- Cám ơn anh đã giúp. Nhưng tôi không muốn câu chuyện này tới tai Phượng, tội nghiệp nàng!
Vĩnh nói:
- Anh là một người làm kinh tế giỏi, thế sao chuyện không đáng gì cũng có thể làm cho anh mất ăn mất ngủ được? Nếu anh tin tôi, xin để cho tôi dàn xếp việc này. Không khéo hắn ta làm tiền anh mà còn lam tiền chị Phượng ở nhà nữa đấy.
Vĩnh nói. Long như sực tỉnh. Biết đâu hắn đã nhận tiền của mình rồi, hắn lại xoay qua làm tiền Phượng thì chẳng khác nào mình tiếp tay cho hắn. Long hỏi Vĩnh:
- Anh định làm sao nếu quả thật hắn làm như vậy?
- Đó là cách của tôi. Còn anh vì danh dự và lời hứa mà cứ giao tiền cho hắn đúng hẹn đi. Có điều khi hắn nhận tiền, anh bắt hắn ký nhận văn bản, đại loại như là anh nợ hắn và phải trả. Và phải chính tay hắn nhận tiền viết giấy chứ không qua trung gian nào cả. Mọi việc còn lại, tôi sẽ lo.
Vĩ Long cũng chưa vững tin lắm, nhưng trước tình thế này, không còn cách nào khác là làm theo lời Vĩnh.
Đúng như sự lo sợ của Vĩ Long và Đức Vĩnh. Nghĩa là Tâm sẽ không dừng lại ở đây, mà hắn tận dụng hết mọi cơ hội nào có thể mang lợi đến cho hắn.
Tâm cẩn thận gặp Phượng ở văn phòng hiệu trưởng chứ không gặp ở nhà nàng, phòng mọi điều bất lợi.
Hắn ta đưa cho Phượng xem số hình ảnh của Vĩ Long bồng một thằng bé đi bên cạnh người đàn bà, nhưng không thấy mặt. Hắn ta rất khôn ngoan, đánh vào sự tò mò ghen tức của đàn bà, nên khi nào Phượng bằng lòng giao cho hắn 20 triệu, thì hắn sẽ giao một xấp hình đủ kiểu, thấy rõ cả mặt để nhận diện được người đàn bà trong ảnh. Còn bây giờ hắn ta chỉ đưa ra bấy nhiêu thôi.
Phượng đâu phải kẻ tầm thường. Thoạt đầu, nàng tỏ ra dửng dưng như không màng tới việc ăn chơi của chồng. Nhưng hắn vốn là một tên xảo quyệt, đâu để Phượng qua mặt hắn được. Hắn đưa cho Phượng xem căn nhà "tổ ấm của Long" và nhiều bức ảnh quan trọng khác nếu công bố ra thì thanh danh của Vĩ Long cũng bị hoen ố, sự nghiệp chàng cũng tan theo mấy gió luôn. Bề trái của một ông tổng giám đốc được mọi người kính nể là vậy đó sao? Phượng thấy nàng cần phải bảo vệ danh dự cho chồng nàng nhiều hơn là có được một bằng cớ ngoại tình của chồng để mà ghen tuông. Nhưng Phượng cũng cẩn thận bảo hắn giao tất cả phim lẫn hình ảnh. Nếu su này còn sót một tấm nào có thể gây mất uy tín cho chồng, cô sẽ thưa anh ta về tội "bội tín". Cô đã buộc anh ta ghi một tờ giấy với nhiều điều khoản rất nghiêm ngặt.
Cát Phượng giao cho Tâm tờ "hợp đồng", cô nói:
- Anh cứ về đọc kỹ đi. Nếu bằng lòng, trưa mai anh đến đây khi hết giờ làm việc để nhận tiền. Bằng không...
Nàng cũng không hề nhượng bộ với anh điều gì hết. Tâm đành phải chịu.
Khi Tâm đi rồi, Cát Phượng suy nghĩ: "Tại sao Tâm bảo nàng phải giữ bí mật không được cho chồng nàng hay, và Tâm không bằng lòng giao trước cho Phượng một tấm hình mẫu nào cá? Tâm dặn khi hắn nhận được tiền, Phượng nhận được ảnh thì lúc đó tùy Phượng muốn xử sự sao tùy nàng. Còn bây giờ, tuyệt đối không được lộ ra cho Long biết điều gì cả". Phượng nghĩ: "Hay trong vụ này có sự dối trá nào đây? Chứ thật ra Vĩ Long chồng nàng bao giờ có thế".
Cũng may vì ý nghĩ đơn giản đó mà Phượng thoát khỏi bàn tay xảo quyệt của tên đểu cáng.
Theo lời dặn của Tâm là Phượng không nên cho chồng biết. Nhưng xưa nay, Phượng không hề giấu giếm điều gì với chồng cả. Nàng đang nghĩ cách trình bày với chồng ra sao cho Long không hiểu lầm là nàng ghen bóng ghen gió.
Đang bối rối chưa tìm ra cách nào ổn thỏa, Phượng gọi điện trình bày sự việc với Bảo Lan. Dù gì hắn cũng từng là chồng nàng, biết đâu Lan sẽ có cho nàng một lời khuyên xứng đáng.
Bảo Lan ngạc nhiên khi nghe Phượng trình bày sự việc. Dĩ nhiên là Đức Vĩnh cũng biết. Vĩnh nghĩ nếu mình tỏ thái độ quá khích, Phượng sẽ hiểu lầm là mình muốn loại Tâm ra khỏi cuộc sống của hai người, hoặc tai hại hơn nếu như nàng nghĩ mình có thể đồng lõa với Long thì khốn.
Sau một lúc suy nghĩ, Vĩnh bảo Lan điện thoại động viên Cát Phượng và bảo rằng Tâm rất thù Vĩ Long, nên đã có ý hại chàng từ lâu. Nàng nhắc lại những lời Tâm nói bóng gió trước đây với Phượng. Bảo Lan căn dặn Phượng là không nên trao tiền theo bất cứ yêu cầu nào của Tâm. Rồi nàng nói sơ qua cho Phượng biết về chuyện Tâm làm tiền nàng và Vĩnh trước đây. Bảo Lan nói chiều mai nàng sẽ đến nhà với Phượng, để cô yên tâm, có thêm một nguoi=` vẫn hơn. Phượng đồng ý nghe theo lời khuyên của Bảo Lan.
o O o
Vĩ Long đưa tay xem đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều? Hôm trước Tâm hẹn với Long 11 giờ rưỡi ở quán cà phê đối diện văn phòng. Nhưng khoảng 10 giờ sáng, hắn điện báo với Long là giờ gặp nhau sẽ dời lại bốn giờ 30 chiều ở Hồ Con Rùa.
"Đúng giờ, xe Long dừng lại, Tâm sẽ bước lên xe và Long cho xe chạy về hướng nhà thờ Đức Bà, rồi Long sẽ trao tiền cho Tâm lúc lên xe. Khi đến nhà thờ, xe sẽ dừng lại và Tâm sẽ xuống." Đó là những gì Tâm ra điều kiện với Long. Hôm ấy, Vĩnh luôn có mặt bên Long. Kế hoạch thay đổi, Vĩnh cũng kịp hay. Trong khi đó Tâm hẹn với Phượng lúc sáu giờ 30 tại nhà. Nhưng lúc hai giờ chiều, Tâm gọi cho Phượng là giờ hẹn không thay đổi. Nhưng thay vì ở nhà, bây giờ điểm hẹn thay đổi ở văn phòng hiệu trưởng của Phượng.
Thời gian hắn ta hẹn Long và Phượng cách nhau hai giờ đồng hồ. Vĩnh nghĩ: "Tên này đúng là gian xảo thiệt".
Vĩnh đi xe hai bánh đến hồ Con Rùa, ngồi rất kín trong một quán nước vì sợ Tâm nhận ra Vĩnh, hắn sẽ thay đổi kế hoạch. Vĩnh thấy xe của Long đến, Long cho xe chạy một vòng công viên, không thấy gì khác lạ. Long cho xe chạy thêm vòng thứ hai, bỗng dưng có một chiếc xe PhX chạy cặp xe Long. Vĩnh thấy Long tấp vào lề. Người ngồi sau bước xuống, leo lên xe, Long chạy tiếp hết bồn binh, mũi xe hướng về nhà thờ Đức Bà. Vĩnh bước ra leo lên xe, một người khách lạ ngồi phía ngoài cũng bước ra leo lên ngồi phía sau lưng Vĩnh. Cùng lúc ấy cũng có nhiều loại xe khác nhau, âm thầm chạy theo xe Long một cách vô tình. Vĩnh ngạc nhiên khi xe của Long không đến nhà thờ mà chạy vòng cái bục ở giữa giao lộ rồi quay đầu về hướng Thảo Cầm Viên. Phía sau, tên chạy xe PhX vẫn chạy theo. Vĩnh nhìn kỹ tên lái xe không ai khác hơn là Tâm. Hắn đội mũ, đeo kính đen che hết nửa mặt.
Khi xe đến cổng Thảo Cầm Viên, xe Long ngừng lại, tên kia bước xuống. Từ xa, Vĩnh thấy như có sự giằng co. Có lẽ Long không chịu giao tiền cho tên trung gian. Khi ấy, Tâm chạy chiếc PhX tiến tới đậu sát bên cửa xe của Long. Hắn nói gì đó và Long trao chiếc túi xách cho Tâm. Long đưa mắt nhìn dáo dác. Tâm cười đểu cáng nói, trong khi tên đồng bọn leo lên ngồi sau lưng Tâm:
- Ông tổng giám đốc tìm ai vậy? Mấy người bạn của ông đang chờ ông ở trước nhà thờ kia. Thôi, xin chào nhé.
Tâm cho xe vọt tới, chạy về hướng Bạch Đằng.
Vĩnh từ xa đã mục kích được. Việc xảy ra quá đột ngột, dù đã có tiên liệu đến phương án này rồi, nhưng không xác định được chính xác là xe của Tâm sẽ chạy về hướng nào, nên các anh chỉ đón lỏng ở các giao lộ mà thôi. Hiện giờ chỉ Vĩnh là tiếp cận xe Tâm nhất, nếu chậm trễ là hắn sẽ chạy mất, hoài công và mất toi 50 triệu bạc. Vĩnh không kịp tìm ra cách nào khác để giữ chân hắn lại chờ mấy anh công an đến tiếp cứu. Vĩnh bất ngờ vọt xe với tốc độ cao, nhằm ngay xe của Tâm, Vĩnh tông thẳng vào.
"Rầm". hai xe té chồng lên nhau trước sự bất ngờ của mọi người.
Trước khi bất tỉnh, Vĩnh còn nghe văng vẳng tiếng còi hụ của xe cảnh sát.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ