Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
au thời gian ở Pháp, Kha Minh đã tốt nghiệp bác sĩ. Chàng có mặt trong Hội y học viện trợ Nhân đạo của Pháp với Việt Nam. Lần về Việt Nam này, Kha Minh làm lễ cưới với Phương Loan - Một người yêu chàng từ thời còn là sinh viên.
Dự lễ cưới của Kha Minh, Vĩ Long mang tâm trạng không được thanh thản lắm, luôn có những sự lo nghĩ lởn vởn trong đầu óc chàng. Còn Cát Phượng, nàng vẫn đẹp rực rỡ mặc dù tuổi đời đã đến con số ba. Cát Phượng chào hỏi bạn bè vẫn vui vẻ lịch sự như ngày nào. Nhưng Long nhận thấy nụ cười, những câu nói hình như không có hồn. Suốt buổi tiệc, Vĩ Long có cảm giác là Cát Phượng đang trấn áp một sự bùng nổ, mà chàng linh cảm nó sẽ xảy ra.
Tan tiệc đã hơn chín giờ. Phượng ngồi bất động bên cạnh chồng, nàng nhớ lại những lời bạn bè khi nãy:
- Thật là một đôi uyên ương lý tưởng.
- Vĩ Long! Bạn thật là một kẻ tốt số.
- Có điều muốn cho hạnh phúc được hoàn hảo thì phải có một đứa con đi, ông bà ạ.
Phương Loan nói với Cát Phượng:
- Mình lập gia đình, hy vọng anh Minh dành cho mình bằng một nửa như anh Long đối với Phượng thôi, cũng là may mắn lắm rồi.
Phượng nói:
- Sự chờ đợi của bạn đã được đền bù xứng đáng. Mình tin rằng rồi đây bạn sẽ hạnh phúc.
- Được như cô không Cát Phượng?
- "Hạnh phúc" - Một từ trừu tượng nên mỗi người mỗi vẻ biết sao mà so sánh chứ. Có điều người trong cuộc, phải nhận thấy là mình có hạnh phúc hay không thôi.
Phương Loan nói:
- Hồi đó mình đã ganh tức với bạn, bây giờ nghĩ lại mình thấy tức cười quá. Ê! Nhưng mà người ta nói tình đầu khó quên. Không biết bây giờ anh Minh đã quên được Phượng chưa?
- Tầm phào! Cô dâu gì ăn nói lung tung thế?
- Mình nói thật đấy. Mình biết rằng Phượng không hề yêu anh Minh. Nhưng với tình cảm tha thiết của anh ấy, chẳng lẽ không để lại trong lòng Phượng chút kỷ niệm nào sao?
-...
Bây giờ khi ngồi trên xe, nhớ lại câu nói của Phương Loan, quả thật trong lòng của Cát Phượng có ghi lại ít nhiều kỷ niệm. Kể ra sự chờ đợi trong tuyệt vọng của chàng suốt tám, chín năm nay cũng làm cho Cát Phượng xúc động thật sự. Cát Phượng nhớ câu của Kha Minh với nàng trong buổi tiệc khi Phượng chúc Kha Minh hạnh phúc:
- Tôi đã không có diễm phúc cưới được người mình yêu, thì tôi đành phải bằng lòng với người yêu mình vậy.
Phượng an ủi Minh:
- Rồi anh sẽ có hạnh phúc mà. Loan là người tốt.
- Trong tình yêu khó phân biệt được ranh giới tốt và xấu lắm Phượng à. hai bạn hạnh phúc không?
Phượng đáp bằng cái gật đầu, đôi mắt thật xa xôi. Kha Minh có cảm giác Cát Phượng không thành thật khi trả lời chàng.
Cát Phượng cảm thấy lúc sau này ở Vĩ Long có nhiều điều không được tự nhiên. Ban đầu nàng nghĩ vì công việc làm cho chàng ngớ ngẩn, đôi lúc như mất hồn. Nhưng càng ngày Cát Phượng khám phá ở Long nhiều điều khó hiểu. Bên ngoài, mọi người thấy cuộc sống của hai người đều cho là họ thật hạnh phúc, nhưng hcỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được thôi. Phượng hồi tưởng lại những ngày đầu hạnh phúc ngọt ngào, theo thời gian cái gì cũng trở nên quen thuộc nhàm chán. Phượng nhìn sang chồng. Cũng người đó mà xưa và nay đã đổi khác. Ngày nay Long đĩnh đạc, trầm tĩnh hơn, không như ngày xưa cuồng nhiệt, đầy sức sống, pha lẫn đôi chút khôi hài duyên dáng. Tuy không phải ngủ một mình đêm nào từ ngày cưới đến giờ, nhưng bây giờ họa hoằn lắm mới có dịp hai người mặn nồng với nhau, không như ngày xưa. Ôi! Cái gì dù bền vững tới đâu với thời gian cũng bị hao mòn. Tình cảm là một từ vô hình, thế mà vẫn bị chung số phận sao? Bất giác, Cát Phượng thở ra buồn bã.
Long hỏi vợ:
- Em mệt hả?
Phượng lắc đầu. Cũng là sự lo lắng đó, sao Phượng không thấy ấm áp như trước đây nữa. Cát Phượng nhớ lại câu nói của người xưa mà nàng đọc đâu đó: "Lòng người sâu hiểm. Nhân tâm khó lường". Phượng bắt đầu có sự ngờ vực, nàng muốn thử lại bài toán của mình:
- Em về nghỉ, anh đi vào bệnh viện thăm xem tình trạng của bà ta ra sao.
Long mừng rỡ, nhưng cố giữ vẻ tự nhiên:
- Có anh Nam hứa lo hộ cho anh rồi. Nhưng thôi, để anh vào xem thế nào, kẻo họ lại trách mình vô trách nhiệm.
Vừa lúc đó Long cho xe ngừng trước cổng. Phượng nói:
- Anh đi đi, em vào nhà được rồi.
Long cho xe chạy đi vẻ vội vã. Cát Phượng đứng dựa lưng vào cửa sắt nhìn theo bóng xe của chồng khuất dần trong bóng đêm, lòng nghe ngao ngán. Cái đã qua thì không bao giờ tìm được. Còn hiện tại bấp bênh, tương lai là cả một bất ngờ không lường trước được.
o O o
Vĩ Long trở vào bệnh viện đã hơn 10 giờ đêm. Anh được biết Thảo Nguyên đã khỏe lại tuy vẫn còn nằm phòng lạnh. Long được cô y tá đưa đến phòng dưỡng nhi để thăm con. Từng chiếc lồng sắt được gắn vào tường. Cô y tá đến một chiếc lồng trước khi xem tên người mẹ được treo vào chân đứa bé, cô ta bảo:
- Đấy! Cu cậu của Thảo Nguyên đấy. Cậu ta khóc lớn nhất phòng, lại rất háu ăn.
Vĩ Long nhìn con đang nằm ngủ say, nét mặt bụ bẫm, vầng trán cao kiêu hãnh. Rồi đây vầng trán đó sẽ hằn nếp nhăn khi đụng chạm với những gian khổ cuộc đời. Không biết tại sao đứa trẻ chào đời, tiếng đầu tiên lại là tiếng khóc? Và nếu đứa nào không khóc thì ác vị đón nó chào đời cũng đánh cho nó khóc. Vừa lọt khỏi lòng mẹ là đã bị sự bạc đãi của người đời rồi. Ôi! Cuộc đời... Ôi! Sự sống...
Vĩ Long về nhà, thấy Cát Phượng đã ngủ. Chàng rón rén nhẹ bước, cố làm cho vợ đừng tỉnh giấc, nhưng thực sự Phượng có ngủ đâu. Long nhẹ nằm xuống bên vợ, đầu óc nghĩ tới Thảo Nguyên giờ này trong phòng lạnh, và con chàng trong phòng dưỡng nhi.
Hôm nay Phượng dậy muộn, thấy đầu nhức buốt. Có lẽ do mấy ly rượu đêm qua. Phượng thấy trên bàn thức ăn sáng còn nguyên vẹn. Chị bếp cho biết là Long đi rất sớm và không kịp ăn sáng. Phượng vào phòng tắm, nước mát làm cho Phượng bớt nhức đầu. Nàng bình tĩnh nhớ lại những câu chúc tụng lúc chiều qua của bạn bè vì họ tưởng nàng hạnh phúc lắm.
Cũng may là hôm nay nàng được nghỉ. Phượng định ăn sáng xong sẽ ngủ một giấc dài, nhưng Bảo Lan đã đến. Nhìn thấy Bảo Lan hôm nay có vẻ tươi mát, yêu đời, khác đi một Bảo Lan trước đây với những ưu tư phiền muộn:
- Hôm nay đi đâu mà diện đẹp thế cô nương?
- Thôi, đẹp sao bằng hoa khôi Cát Phượng chứ.
- Bây giờ là hoa rơi thì có, chứ ở đó mà hoa khôi. - Phượng ngắm nghía Bảo Lan - Đúng là gái một con có khác.
- Sao không kiếm một con để đẹp như ta, ở đó mà tiếc rẻ chứ?
Phượng làm mặt giận:
- Tại tao nghe lời khuyên của mày trước đây. Bộ quên rồi à?
Bảo Lan trước đây khuyên Phượng không nên sinh, vì ngại hạnh phúc sẽ suy giảm. Nhưng thực ra Phượng luôn ao ước có được một đứa con. Nhưng có lẽ tạo hóa đã trừng phạt nàng vì tội trước kia đã ban cho nàng không phải một mà là hai lần kết quả tình yêu, nhưng nàng đã không đón nhận. Phượng nghĩ không biết thượng đế sẽ còn trừng phạt nàng đến bao lâu nữa?
- Mày giận tao à? - Bảo Lan hỏi khi thấy Phượng trầm tư suy nghĩ.
- Giận mày để được kẹo cũng nên giận.
Bảo Lan trêu bạn:
- Ê! Bà hiệu trưởng gì mà còn đòi kẹo lắm thế. Sửa soạn đi rồi đi chợ với tao, tao sẽ mua kẹo đền cho.
- Ăn sáng với tao rồi hẵng đi.
Bảo Lan thấy còn đủ hai phần ăn nên hỏi:
- Phu quân của mày không ăn sáng với mày à?
Phượng đỡ cho chồng:
- Hôm nay dậy muộn, anh ấy đi vội. Vả lại không có tao, anh ấy đâu có ăn.
- Cha! Cũ quá rồi mà còn khắng khít dữ vậy à?
- Còn chuyện của mày tới đâu rồi?
- Chuyện gì?
- Hỏi đố hoài. Thì chuyện mày với ông Vĩnh đó?
- Xưa quá rồi. Giờ lỡ dở hết, còn gì phải nói nữa chứ.
- Xưa mới quý. Đồ cổ mà lỵ.
- Đồ quỷ!
- Chứ chừng ấy năm không đủ chứng tỏ cho mày thấy anh ta chung tình sao?
- Anh ta hận tao thì có.
- Có yêu mới có hận. Hết hận rồi yêu, hết yêu mơihận.
- Con quỷ! Mày nói gì mà lung tung thế.
Phượng thở ra:
- Đầu óc tao đang lung tung đây.
- Ê Phượng! Mày quen Thảo Nguyên bao giờ thế?
Thấy Phượng suy nghĩ, Lan ngỡ đâu nàng cố nhớ lại, nhưng thật ra Phượng liệu có nên nói thật với Lan biết trường hợp nàng và Vĩ Long quen với Thảo Nguyên không?
- Tao với anh Long...
- Có cả ông xã mày nữa à?
- Sao cơ?
- Coi chừng mất chồng đấy cô nương ạ. Cô ta muốn làm dì ghẻ của tao rồi mà không được đấy.
Phượng đã biết việc đó qua Thảo Nguyên, nhưng cô muốn hỏi Lan:
- Tao thấy việc ấy cũng tốt thôi, sao mày không chịu? Tội nghiệp cho ông già cũng cần có người chăm sóc chứ.
- Tao nghĩ cô ta thương tài sản của ba tao hơn là ông ấy. Mày biết không? Lớn hơn tao có hai tuổi đấy.
Phượng cố bênh vực cho Thảo Nguyên:
- Tình yêu mà, đâu có tuổi tác nữa. Mày...
- Thôi đi! Mày làm gì mà bênh vực cô ta dữ vậy? Mày coi chừng ông chồng cúa mày đó.
- Mày nghĩ là anh Long có thể yêu người khác được nữa sao?
- Không yêu, nhưng họ cũng chẳng có gì để mất nên họ sẵn sàng sa ngã. Bởi đàn bà bây giờ đâu dễ kiếm chồng, nên họ sẽ không chịu buông tha đâu dù biết rằng họ đã có gia đình.
- Tao có nên nghe lời nói của mày không? Kinh nghiệm hay là sách vở đó cô em?
Bảo Lan tỏ ra sành sỏi:
- Cả hai, có cả kinh nghiệm xương máu đấy.
- Mày nói gì nghe ghê vậy?
- Đàn bà con gái bây giờ là vậy đó.
- Mày đừng quên mày cũng là...
- Bởi vậy tao mới hiểu tâm trạng của họ. Vì xét cho cùng, tao cũng có những cảm nghĩ như họ thôi.
-...
Bảo Lan có vẻ hiểu biết:
- Tao khuyên mày tốt nhất là đừng quá tin tưởng vào mấy ông đàn ông. Trái tim họ có nhiều ngăn lắm.
Phượng vặn lại Lan:
- Thế sao anh Vĩnh suốt cả thời gian dài vẫn yêu mày?
- Đó là vì anh ta chưa được tao. Vả lại, khi chia tay, tao đã cho anh ta một cú quá đau, nên anh ta buộc lcòng phải nhớ thôi.
- Nghe maynòi, tao có cảm tưởng mày là một nhà tâm lý học.
- Con khỉ! Chịu khó suy nghĩ một chút thôi. Đàn ông phải cho họ càng đau họ càng yêu mày, chứ cho họ hạnh phúc, họ không biết giữ lấy đâu. Ra đường luôn thấy người khác đẹp hơn vợ mình ở nhà.
Phượng hỏi:
- Theo mày khi người đàn ông bắt đầu ngoại tình, thì triệu chứng đầu tiên của họ là gì?
Bảo Lan đáp không cần suy nghĩ:
- Lừa dối.
-...
- Khi mày phát hiện ở người chồng mày sự lừa dối dù là nhỏ nhặt, vô hại... nhưng hãy coi chừng. Đừng chủ quan. Đó là sự khởi đầu cho sự phản bội đã được tính toán.
Cát Phượng ăn sáng hoàn toàn không có cảm giác gì cả. Cô đã bị những lời lẽ của Bảo Lan làm cho niềm tin của cô chao đảo. Cô nghĩ nếu Vĩ Long phản bội cô thật thì... Cô không có can đảm nghĩ đến nữa. Những lời lẽ của Bảo Lan không phải là không có lý. Và Phượng nhớ lại thời gian gần đây, Vĩ Long thay đổi một cách rõ ràng, nhưng nàng biết chàng cố tình làm như bình thường. Đó có phải là dấu hiệu lừa dối không? "Đừng chủ quan! Sự lừa dối dù nhỏ nhất đó là khởi đầu cho sự phản bội đã được tính toán"
o O o
Thằng bé Kim Long đã được một tuổi, càng lớn càng giống cha như tạc. Vĩ Long cưng nó lắm. Chàng dành nhiều thời gian cho nó. Vì thế, càng ngày chàng càng để lộ nhiều sơ hở về phía Cát Phượng. Nhiều tin đồn đã đến tai Phượng, nhưng nàng một mực không tin và luôn đứng về phía chồng, đưa ra những lý do để biện hộ. Nhưng khi còn lại một mình với chiếc bóng, những lời lẽ kia lại khuấy động trong tâm trí nàng. Bạn bè cho là Phượng không ghen, nhưng đàn bà ai mà lại chẳng ghen chứ? Có điều mỗi người một cách thôi. Phượng không phải loại người rình rập, ghen bóng ghen gió hoặc dễ tin người khác. Nàng tin tưởng chồng nàng một cách gần như tuyệt đối.
Vì hiện giờ Vĩ Long là nguồn sống duy nhất của nàng.
Nhưng sự đời người ta thường nói: "Nước chảy đá mòn". Niềm tin của nàng càng ngày càng bị xói mòn bởi bao nhiêu là tai tiếng không tốt về phía chồng nàng, thử hỏi làm sao mà chẳng có một ngày xiêu đổ chứ?
Nhưng thường lệ, mỗi tuần Vĩ Long đều đưa vợ đi thăm bạn bè, hoặc đi chơi đâu đó. Chàng luôn cố gắng giữ phận người chồng tốt.
Nhưng Phượng cảm thấy những buổi đi chơi đó không còn vui tươi sinh động như trước nữa, mà nó có một vẻ gì như là thông lệ phải làm thôi.
Hôm qua, Cát Phượng đề nghị chồng:
- Em muốn ngày mai chúng ta làm cơm ở nhà, mời con Lan đến chơi, anh thấy sao?
- Tùy em, nếu em cảm thấy thích như vậy.
Đó! Bao giờ Long cũng chiều vợ. Trong cuộc sống vợ chồng, không bao giờ xảy ra sự đối kháng, không có sóng gió mà êm ả nhẹ nhàng. Có lẽ vì thế mà lâu ngày cũng trở nên vô vị.
Cát Phượng bảo Vĩ Long nên gọi điện mời Đức Vĩnh đến chơi, cốt ý Phượng muốn tạo cơ hội cho Bảo Lan nối lại tình xưa với Vĩnh.
- Chà! Hôm nay ông bà tổ chức tiệc tùng gì mà cho gọi kẻ này đến hưởng ân huệ vậy?
Long đáp:
- Có tiệc tùng gì đâu, chỉ làm cơm ăn gia đình thôi.
- Ý của ai thế?
- Dĩ nhiều là của bà xã.
- Có mời khách khứa nào nữa không?
- Khách mời thì chỉ có mình anh. Nhưng còn một vị "khứa" nữa đang ở trong nhà bếp.
- Ai vậy?
- Đoán thử xem.
Đức Vĩnh nghe tim đập mạnh, chẳng lẽ là... Bảo Lan? Nếu đúng như vậy thì ai là người "xướng" vụ này. Đức Vĩnh giả bộ không biết, nói:
- Tớ chưa học qua khoa bói toán bao giờ.
Long đổi đề tài khác để hết thời gian chờ đợi hai người làm cơm, Long hỏi:
- Kha Minh sang Pháp hồi nào vậy?
- Khoảng một tuần sau ngày cưới.
- Hai người định sống luôn bên ấy à?
- Có lẽ. Vì Minh bận nhiều công việc bên ấy.
- Anh có nhận được thư của Minh thường không?
- Có. Họ sắp có con rồi đấy. Hè sang năm, vợ chồng Minh sẽ về Việt Nam.
Long nói:
- Có gởi thư, cho mình gởi lời thăm vợ chồng họ với nhé.
- Được thôi.
- Còn anh, anh định bao giờ lập gia đình đây? Chẳng lẽ ở vậy mãi sao?
- Ở vậy thì không, còn lập gia đình thì...
Phượng từ nhà sau bước lên, góp chuyện:
- Tôi làm mai cho nhé!
- Nhưng có hạnh phúc như hai ông bà không đấy.
- Chắc chắn sẽ hơn nhiều. Nhưng trước khi tôi giúp anh, anh hãy giúp giùm tôi một việc.
- Sẵn sàng - Vĩnh sốt sắng đứng dậy.
Phượng nói:
- Anh sửa hộ tôi cái bếp gas, không biết nó trục trặc sao đó? Tôi nhớ không lầm anh là sinh viên bách khoa mà, đúng không?
Vĩnh đi thẳng vào bếp, vừa đi vừa nói vọng lại:
- Chẳng những sửa bếp gas mà còn sửa được nhiều thứ lắm.
Phượng nheo mắt nhìn chồng cười, và nói với Vĩnh:
- Hy vọng hôm nay hai người không để chồng tôi nhịn đói chứ?
Vợ chồng Phượng và Long hôm nay cũng vui lây cái vui của hai người: Đức Vĩnh - Bảo Lan lần đầu tiên sau hơn tám năm xa cách, hôm nay lần đầu hai người trao cho nhau những cái nhìn tha thiết, những câu nói ngọt ngào. Bảo Lan vẫn bị mặc cảm giới hạn tình cảm của nàng. Nhưng với Vĩnh, Bảo Lan là tất cả ý sống của chàng.
Sau buổi cơm vui vẻ, Vĩnh nói:
- Lần đầu tiên, tôi được ăn một bữa cơm ngon như vầy sau chừng ấy năm. Cám ơn ông bà thật nhiều.
Bảo Lan e thẹn sau câu nói của Vĩnh. Nàng cảm thấy lâng lâng như vừa uống rượu.
Phượng nói giùm nỗi lòng bạn:
- Nếu anh không chê, thì sẽ còn nhiều bữa cơm ngon hơn thế này nữa dành cho anh.
Vĩnh hiểu Phượng muốn nói gì. Anh liếc sang thấy Bảo Lan cúi đầu thẹn thùng không dám ngẩng mặt lên:
- Tôi nợ Ông bà nhiều lắm. Bây giờ thì xin phép, không dám làm mất thời gian của hai người nữa.
Thấy Vĩnh sửa soạn rút lui, Phượng nói:
- Chứ không phải hai người tranh thủ thời gian?
Lan nói để chữa thẹn:
- Xin lỗi, tôi còn phải đi đón con bé nữa.
Phượng cười giòn giã, nói với Lan:
- Thôi đi cô nương ơi! Cô viện một lý do vụng về quá. Hôm nay là chủ nhật, ai đâu mà đón với đưa.
Bảo Lan thầm rủa Cát Phượng ác độc, đã lật tẩy nàng. Vĩ Long bào chữa, lại có ý đùa vui:
- Em phải thông cảm cho cô ấy. Bây giờ cô ấy làm sao còn nhớ thời gian nữa.
Vĩnh xen vào:
- Thôi thôi, cho tôi xin đi! Tụi tôi đi sau chắc chắn là phải học ở hai người rồi.
- Đã nóng ruột rồi. Thôi, chúc hai người sẽ đạt được những gì mà mình ao ước.
Vĩnh sắp ra về, Phượng nói với Vĩnh:
- Anh Vĩnh cho tôi gởi Lan đi nhờ xe về nhà nhé.
- Xin tự nguyện làm tài xế... trọn đời.
Bảo Lan nghe lòng rộn rã khi Vĩnh nói. một cảm giác mà tám,9 năm rồi, nàng mới cảm nhận lại được.
Thời gian bên nhau bao giờ cũng qua nhanh hơn thời gian mà Phượng và Bảo Lan về đến nhà trong đêm, đến trong nhà, có lẽ bà vú và bé Hạnh Thương đã ngu?. Bảo Lan nói với Vĩnh:
- Anh vào nhà chơi một lát rồi về.
Vĩnh theo Lan vào phòng khách. Bảo Lan nói:
- Anh ngồi chơi, em lấy nước cho anh.
Vĩnh còn lại một mình, ngồi nhìn quanh cảnh phòng khách. Chàng cảm thấy vẻ sang trọng trước kia còn để lại, nhưng hiện nay thì vẻ hoang phế, thiếu chăm sóc. Có lẽ chủ nhân cũng chẳng thích thú gì mà chưng dọn. Lúc Bảo Lan trở ra, nàng đã thay đồ bộ mặc ở nhà. Thấy Vĩnh nhìn chung quanh, Lan e ngại nói:
- Anh uống nước đi, nhà luộm thuộm quá. Em không tiếp ai nên cũng chẳng buồn chưng dọn.
Vĩnh không nói gì, mà chàng nhìn Bảo Lan một cách say đắm khiến cô nghe như có một luồng điện đang chạy khắp người cô. Vĩnh nói nhẹ nhàng:
- Lan! Em chưa trả lời anh.
Lan cúi đầu vẻ suy nghĩ, rồi nói:
- Đời em bây giờ còn gì nữa đâu mà anh phải bận tâm như vậy. Em chỉ sợ anh thất vọng vì em.
- Không bao giờ. Anh sung sướng như phát điên lên khi anh còn có dịp nói câu này với em.
Vĩnh bước sang ngồi cạnh bên Lan trên chiếc ghế dài. Anh cầm tay Lan áp vào trái tim mình nói:
- Em có thấy không? Suốt tám, chín năm rồi mà anh vẫn run lên khi nói tiếng yêu em.
Bảo Lan xúc động trước chân tình của Vĩnh. Nàng ngả đầu vào lồng ngực chàng. Vĩnh choàng tay qua vai Lan ôm sát nàng vào mình:
- Bây giờ thì em đừng nói gì cả, anh muốn thời gian ngưng đọng mãi như vầy.
Hai người ôm nhau ngồi bất động. Bỗng có bước chân nhẹ nhàng đến gần đối diện với hai người, cất tiếng nói phá tan giây phút yên tĩnh kéo hai người về hiện tại. Cả hai sững sốt, nét kinh ngạc đầy trên mặt cả hai.
- Được, cuộc sống của hai người sẽ ngưng lại nơi đây.
Bảo Lan quá bất ngờ, nàng không thể tin người đứng trước mặt lại là Vũ Tâm, chồng nàng. Lan bật đứng lên, nhưng một họng súng đen ngòm hướng về phía nàng, kèm theo một giọng lạnh lùng:
- Ngồi xuống đấy! Đừng cử động mạnh mà tan biến đi cái giây phút tuyệt diệu của hai người. Sao, hai người ngạc nhiên lắm sao? Thú thật là tôi chờ đợi giây phút này đã lâu rồi.
- Anh nói gì thế? - Lan bất mãn hỏi.
- Cô im đi, cô vợ khả kính của tôi!
Tâm đưa mũi súng về hướng Bảo Lan, như đe dọa nàng. Bảo Lan như không hề để ý đến thứ vũ khí mà Tâm đang cầm trên tay, cô hỏi anh ta:
- Hơn một năm nay, anh ở đâu?
- Việc đó không quan hệ gì tới cô. Cô nên ngồi yên để tôi nói chuyện với ông bạn của tôi đây.
Tâm kéo chiếc ghế dựa quay lưng ghế về phía Vĩnh, rồi hắn ta ngồi xuống không quên đưa mũi súng về phía ấy.
- Sao, ông ạn thân mến của tôi? Tôi được biết một cách muộn màng là trước kia ông bạn đề nghị việc không đưa tôi ra tòa, bằng cách...
Vĩnh ngăn lời của Tâm:
- Tôi xin lỗi anh. Trước đây tôi chỉ muốn thỏa mãn tự ái của tôi thôi, nhưng thật ra tôi không bao giờ có ý phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh đâu.
Tâm đểu cáng:
- Vậy chứ hành động này, anh bạn gọi là gì hả?
Vĩnh cố biện hộ:
- Anh Tâm à! Tôi những ngỡ rằng anh đã bỏ Bảo Lan rồi...
- Anh mong như vậy lắm sao?
-...
Lan nóng nảy:
- Anh muốn gì cứ nói đại ra đi, đừng rào đón làm gì.
- Cám ơn, cám ơn hai người đã hiểu ý tôi.
Vĩnh hỏi vẻ ngạc nhiên:
- Anh muốn gì?
Tâm trâng tráo:
- Anh hãy viết một biên nhận là tôi đã trả hết tiền cho anh rồi, vậy thôi.
- Anh Tâm...
- Cô im đi!
- Việc nợ của anh, tôi đã quên nó từ lâu rồi.
Tâm vẻ thận trọng:
- Đó chỉ là lời nói. Giấy trắng mực đen vẫn hơn, ông bạn thân mến ạ.
- Được, tôi sẽ viết - Vĩnh đáp.
- Khoan đã!
- Anh còn muốn gì nữa.
Tâm nhìn qua Bảo Lan, rồi chắt lưỡi một cách đểu cáng:
- Vợ tôi còn đẹp chán, chẳng lẽ tôi chỉ đổi cho anh với số nợ nhỏ nhoi kia sao. Anh hãy viết thêm một tờ giấy nợ của tôi - Tâm suy nghĩ - Một trăm triệu. ba hôm nữa, tôi sẽ cho người đến đây nhận tiền và trao giấy trả lại cho anh.
Bảo Lan quá ức, nàng uất nghẹn:
- Khốn nạn! Anh bán tôi đấy à? Tôi không ngờ anh là một thằng đểu cáng như vậy.
Tâm chẳng còn gìn giữ gì nữa:
- Chứ cô đã như vầy rồi, cô muốn tôi phải làm sao chứ? Đội cô trên đầu à? Cũng may là còn có ông bạn thân mến của tôi đây "mua" cô được giá như vậy.
Bảo Lan không còn dằn được, cô chụp chiếc gạt tàn thuốc ném vào mặt Tâm, chiếc gạt tàn rơi xuống đất vỡ tan. Vĩnh chụp tay Lan giữ lại:
- Bình tĩnh lại em.
- Phải biết điều như ông bạn đây vậy, cô bé à.
Tâm đã mất đi dáng vẻ một công tử trắng trẻo, hào hoa, để đổi lại một khuôn mặt gầy đen đúa, râu tóc bờm xờm. Tâm cầm lấy hai tờ giấy của Vĩnh viết đọc với vẻ hài lòng. Anh ta đút vào túi nói:
- Mình là những người có học thức, nên xử sự với nhau cho lịch sự. Thôi, cầu chúc hai người hạnh phúc nhé. - Như nhớ lại, anh quay sang Vĩnh nói - Ba hôm nữa có người cầm giấy này đến đây, ông hãy giao tiền cho anh ta.
Tâm chuẩn bị bước ra, Vĩnh nói:
- Anh Tâm! Tôi là tất cả vì Lan, chứ không phải tôi sợ cái họng súng của anh đâu. Anh hiện giờ là kẻ mà luật pháp đang truy nã, vì biết anh chẳng còn tự do được bao lâu nữa, nên tôi cũng chẳng tiếc gì với anh số tiền nhỏ mọn đó. Kể từ ngày mai, bất cứ giờ nào anh cần cứ đến đây lấy, và tôi cũng chẳng cần lấy lại mảnh giấy kia làm gì.
Tâm như tên bại trận, nhưng cố làm ra vẻ cứng rắn:
- Vậy cũng được, cám ơn cử chỉ đẹp của ông bạn. Chào nhé.
Dứt lời, Tâm băng mình trong bóng đêm dầy đặc. Bảo Lan quá uất ức, nàng tựa vào cửa nhìn theo nước mắt trao ra, nàng chỉ nói được:
- Thằng khốn nạn, đểu cáng...
Nàng thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo. Có một bàn tay đặt lên vai nàng, nàng ngã luôn vào đó, chỗ dựa cuối cùng của một đời người.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ