Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
eng... Reng...
- Alô. Alô. Ai đầu dây đó?
- Cháu Phượng có phải không?
- Dạ, cháu đây. Có việc gì vậy bác?
Giọng ông Phùng mếu máo trong điện thoại:
- Con Lan nó tự vẫn rồi cháu ơi.
Phượng ngồi bật dậy, xoay qua thấy Long cũng đã dậy rồi. Cô mất bình tĩnh hỏi:
- Bây giờ... nó ra sao rồi bác?
- Người ta đưa nó đi cấp cứu rồi. Con bé Thương nó khóc quá, cháu có thể đến để bác gởi nó không?
- Vâng, vâng, cháu sẽ đến ngay - Nàng toan gác máy, nhưng nhớ lại hỏi - Hiện giờ Lan ở đâu vậy bác?
- Bác cũng chưa biết người ta đưa nó đi bệnh viện nào nữa.
- Ai đưa Lan đi vậy bác?
- Cậu Vĩnh.
- Anh Vĩnh à?
Cát Phượng đầu óc rối tung. Cô thẫn thờ đặt má xuống, nói:
- Con Lan nó tự vẫn rồi. Em phải đến đấy mới được.
Nàng bước xuống giường, vừa đi vừa nói:
- Anh ăn sáng rồi đi làm nhé, em đi trước vậy.
Cát Phượng vừa thay đồ vừa nghĩ: "Không biết chồng nó ở đâu, mà tại sao người đưa nó đi cứu cấp lại là Vĩnh? Phải đến đó mới mong giải đáp được thắc mắc của mình".
Phượng đang thay đồ thì nghe Vĩ Long nói:
- Anh sẽ đưa em đi, rồi anh sẽ đi làm luôn.
Được biết Vĩnh đưa Bảo Lan đi cấp cứu ở bệnh viện Nguyễn Trãi, Vĩ Long đưa vợ, ông Phùng cùng vào bệnh viện thăm Lan. Đến nơi, Lan còn nằm trong phòng hồi sức, họ chưa được phép vào thăm. Long thấy Vĩnh đang ngồi hút thuốc một mình vẻ suy tư. Long bước đến hỏi:
- Anh Vĩnh sao lại ngồi đây?
Phượng đáp thay cho Vĩnh:
- Chính anh ấy đưa Lan đi cấp cứu đấy.
Đức Vĩnh mặt thiểu não nói với hai vợ chồng:
- Trước đây mình có hận cô ấy, nên mình cũng chỉ buộc cô ấy để thỏa mãn tự ái của mình thôi. Chứ thật lòng đâu nỡ phá hoại cái hạnh phúc gia đình của cô ấy. Sao cô ấy dại dột thế chứ?
Phượng giải thích giùm bạn:
- Anh Vĩnh! Con Lan nó rất khổ. Hôm qua nó nói với tôi toàn những lời trăng trối.
Vĩnh tức tối:
- Cũng tại tôi thôi. Tôi muốn trả thù... tôi thật hèn hạ. Chính tôi đã đưa nàng đến cái chết.
Ông Phùng nói:
- Trời ơi! Tội nghiệp con tôi quá. Lỗi ở tôi mà.
Đức Vĩnh nhìn ông Phùng bằng ánh mắt hối hận. Chàng móc túi lấy ra lá thư đã nhàu nát đưa cho Long và Phượng:
- Tôi nhận được điện thoại của Lan trả lời nàng đã bằng lòng điều kiện của tôi, để đổi lại tôi đừng đưa chồng cô ấy ra tòa. Nhưng khi tôi đến nơi thì chỉ thấy cô ấy để lại lá thư này, còn cô ấy thì...
Long và Phượng ngồi sát xuống chiếc băng dài, mở thư ra xem:
"Anh Vĩnh thân mến!
Hày tha thứ cho Lan những gì mà Lan đã gây cho anh tám năm về trước. Chẳng qua vì chúng ta chẳng nợ duyên với nhau. Xin anh hãy tha thứ cho hồn Lan thanh thản.
Anh Vĩnh ơi! Đời người con gái, ai biết đâu mà lường trước được phần số rủ may chứ. Thôi thì đời Lan bất hạnh chẳng tìm được bến trong, nhưng Lan phải làm sao cho con gái mình không xấu hổ.
Lan mong anh hãy bao dung mà để cho anh Tâm ngoài đời mà nuôi con của Lan. Còn Lan đã lầm lỗi tạo cho anh sự tủi nhục mà anh phải mang suốt tám năm qua, giờ thì Lan xin đền bù cho anh cả quãng đời còn lại.
Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc!
Bảo Lan."
Cát Phượng đọc xong thư nghe như có gì cay cay trên mắt. Nàng tội nghiệp cho bạn, sớm mất niềm tin cuộc sống để đến đỗi phải hủy đời mình. Nhìn bé Hạnh Thương đang vô tư ngồi cạnh ông Phùng, nàng nghe đau xót. Tất cả là do số phận mình, ai biết đâu mà tránh chứ.
Đức Vĩnh bước đến bên ông Phùng, nói:
- Cháu xin lỗi bác. Nếu Lan tỉnh lại, nhờ bác nói lại giùm: hãy yên tâm về số nợ kia, coi như không có. Cháu về. Cầu mong cho cô ấy mau bình phục.
Ông Phùng đứng dậy bắt tay Vĩnh, nói:
- Cám ơn cậu, để rồi tôi sẽ gặp cậu sau.
- Không cần. Bác cứ lo cho cô ấy.
Xoay qua Long và Phượng, Vĩnh nói:
- Mọi sự còn lại xin gởi cho hai ông bà.
Phượng cảm động bắt tay Vĩnh, nói:
- Xin thay mặt Lan, rất cám ơn anh, anh Vĩnh à.
Vĩnh không trả lời mà chỉ nhếch môi cười buồn, rồi bỏ đi, dáng thiểu não tội nghiệp. Phượng bỗng nhớ tới nụ cười của Vĩnh giống hệt như Lan hôm qua lúc tiễn nàng. Phượng thấy tội nghiệp cho họ. Bỗng lúc ấy cửa phòng mở, cô y tá bước ra nói:
- Ai là thân nhân cô Nguyễn Thị Bảo Lan, xin mời qua phòng số ba. Cô ấy đã tỉnh.
Bảo Lan thấy mình đang lơ lửng trên khoảng không, bỗng nghe tiếng gọi văng vẳng "Mẹ Ơi! Mẹ!". Nàng giật mình mở mắt tìm kiếm, nhưng hai mí mắt nàng nặng trĩu. một chút ánh sáng lọt vào, nàng nhìn thấy một người mặc y phục trắng, nàng có ý nghĩ: "Bộ ta chết rồi sao?"
Nhưng tai nàng nghe văng vẳng những âm thanh của một bệnh viện. Nàng cố định thần nhìn kỹ: người y tá đầu tiên... Hình ảnh nàng bắt gặp khi trở về cuộc sống là Thảo Nguyên.
- Cô Lan! Cô khỏe rồi chứ?
Bảo Lan mệt nhọc, gật đầu, miệng gọi thật nhỏ.
- Thảo... Nguyên.
- Cô để tôi đo lại huyết áp.
Nguyên làm phận sự. Ngoài kia, mọi người bước vào. Bé Hạnh Thương chạy đến bên mẹ. Ông Phùng bước đến nắm bàn tay còn lại của Lan, ông nghe mạch nhảy đều và mạnh trở lại. Bỗng ông nghe Lan nói:
- Ba...
Ông Phùng nhìn theo ánh mắt của con, ông chợt sững người lại, miệng lắp bắp:
- Thảo... Nguyên! Cô đấy à?
- Chào ông bác sĩ. Ông khỏe chứ?
Ông Phùng quá bất ngờ, không ngờ gặp lại Nguyên giờ phút này. Đầu óc ông chưa ổn định, bỗng nghe Nguyên hỏi. Ông bối rối trả lời:
- Ồ! Cám ơn. Thảo... Nguyê! Cô...
Ông Phùng không tìm được lời nào để nói cho đúng với hoàn cảnh hiện tại. Thảo Nguyên quay qua chỉ chào Cát Phượng mà không đếm xỉa gì đến sự có mặt của Long:
- Chào hai ông bà.
Rồi nhìn Lan như dò hỏi. Phượng hiểu ý đáp:
- Bạn của Phượng, chị Nguyên à.
Nguyên đáp lại Phượng một cách bình thản:
- Cô con gái và ông bác sĩ mà Nguyên đã kể cho Phượng nghe đấy.
Nói xong, Nguyên đi sang phòng khác. Phượng cũng ngỡ ngàng. Không ngờ thủ phạm hại cuộc đời Thảo Nguyên lại là ông Phùng - Ba của Bảo Lan. Trước đây Cát Phượng thương bạn, tội nghiệp ông Phùng. Nhưng bây giờ khi nhớ lại lời tâm sự của Thảo Nguyên, Phượng cảm thấy bất mãn, pha lẫn sự căm ghét ông Phùng.
Sau giây phút gặp mặt ngỡ ngàng, ông Phùng như chưa lấy được sự thăng bằng, bởi bao nhiêu chuyện dồn dập. Ông đứng tựa vào cửa, mắt nhìn ra ngoài trời vào khoảng không.
Long xem đồng hồ, nói với vợ:
- Em ở đây với Lan, anh đi làm nhé.
Phượng gật dầi, tiễn chồng tới cửa. Long có vẻ vội vã vì đã tới giờ đưa bé Thảo Vy đi học. Long ra tới đường còn nhìn lại như tìm kiếm. Trên cửa sổ tầng lầu hai, Thảo Nguyên đứng nhìn xuống. Long đưa tay vẫy, Nguyên chỉ nhìn mà không đáp lại.
o O o
Mấy hôm nay, Vĩ Long luôn phải trả lời những câu hỏi của vợ. Cát Phượng không tỏ ra điều gì có thể coi là mất lòng tin chồng, nhưngnhững lời của thiên hạ cũng làm nàng khó nghĩ. Nàng nhớ những câu nói bóng gió của Tâm. Phút chốc, nàng cảm thấy lo ngại. Nếu sự thật đúng như lời anh ta nói, thì thiên hạ đã hay hết, mà nàng chẳng hay biết gì sao?
Ối! Chỉ là luận điệu của những kẻ ganh ghét với thành công và uy tín của chàng thôi. Cát Phượng tự nhủ mình phải sáng suốt, kẻo mất hạnh phúc gia đình mà còn làm cho danh dự của chồng bị xúc phạm nữa.
Hôm nay có Liên vợ Hữu từ Nha Trang vào chơi. Liên ở nhà với Phượng gần như suốt ngày:
- Sao hè này, hai ông bà không đi nghỉ mát ở đâu sao?
- Anh ấy bận lắm. Nếu có đi cũng chỉ được một tuần thôi.
- Phượng ở nhà suốt ngày như vầy không buồn sao?
- Có, nhưng mình tìm cách cho hết thời gian. Phượng đang học hàm thụ thêm về vấn đề y tế. Bà già cũng vừa lên chơi với mình gần tháng mới về đây.
Liên nói, vẻ thán phục:
- Chị chịu khó thật. Liên không sao học chị được.
- Mỗi người một hoàn cảnh, Liên học làm gì?
- Bởi vậy anh Long quý chị thì phải.
- Các ông ấy cũng không biết đâu mà nói trước được, Liên à.
Liên có vẻ không đồng ý:
- Đúng đó. Ngay như ông nhà tôi, ai lại nghĩ ông ấy có mèo. Vậy mà cũng có đấy.
Phượng ngạc nhiên:
- Nói bậy không hà. Anh ấy hiền muốn chết.
- Đừng lầm bà chị Ơi. "Lù khù vác lu mà chạy" không ai hay đấy.
- Thật sao?
- Nói dối với chị làm gì chứ? Đàn ông, ông nào cũng vây cả. Chị coi chừng đấy.
Liên thấy câu nói của mình bỗng làm cho Phượng buồn. Nàng tưởng mình lỡ lời, nên vội xin lỗi:
- Xin lỗi Phượng. Mình không có ý nói anh Long đâu. Trăm người cũng còn một, hai người tốt chứ.
Phượng đính chính:
- Không phải vậy đâu. Phượng đang nghĩ tới một việc khác, không ăn nhập gì câu nói của chị đâu.
Phượng nghĩ ít ra cũng phải có một nguyên nhân nào đó, dù là nhỏ nhất, thì mới có cơ sở để cho thiên hạ phát triển thêm ra. Chứ bỗng dưng "không lửa làm sao có khói" chứ.
Chẳng lẽ Vĩ Long của mình, người mà mình tin tưởng tuyệt đối suốt tám, chín năm qua gắn bó với mình không rời một bước lại có thể cũng tầm thường, dối trá như bao người khác vậy sao? Cát Phượng nhớ hồi đó hai người giao ước với nhau: nếu không còn thương yêu nhau nữa, thì nên nói thẳng ra để mỗi người được tự do tạo cuộc sống khác, đừng vì lý do gì mà lừa dối nhau. Sự không tôn trọng đó sẽ làm cho người kia căm thù suốt kiếp, vì bị lừa dối một cách hèn hạ. Phượng cố xua đuổi những ý nghĩ đen tối kia nhưng những lời nói của Tâm như vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Hôm nay, một lần nữa Liên lại đem đến thêm cho nàng sự nghi ngờ.
- Chính mắt tôi thấy rõ ràng anh Long ẵm một bé gái độ bốn năm tuổi, đi với một người đàn bà... Cái dáng thấy rất quen, nhưng xa quá tôi không nhận ra được, chỉ nhìn ở phía sau lưng thôi.
Phượng hơi lo lắng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
- Chị có nhớ đích xác hôm đó là hôm nào không?
Liên cố nhớ, rồi lắc đầu, nói:
- Không nhớ chính xác lắm. Hôm đó, sau khi vào tới Sài Gòn mới một hôm... cách đây hơn tuần lễ rồi.
Phượng cố nhớ lại sự việc những ngày vừa qua. Chủ nhật rồi, mình và chồng ở với nhau suốt ngày. Còn ngày khác không lúc nào Vĩ Long vắng mặt ở công ty đâu. Có lẽ Liên đã nhìn lầm ai đó. Nhưng nàng không muốn làm cho Liên cụt hứng nên giả bộ chú ý cho Liên vui lòng.
- Cám ơn chị. Để rồi Phượng xem lại. Dầu gì thì cũng cám ơn chị thật nhiều.
- Ơn nghĩa gì hổng biết. Phượng nói vậy là không xem mình là bạn rồi. Tiếc rằng hôm đó bận dẫn theo con bé nên không đi nhanh theo họ được. Chợ đông quá, họ mất dấu luôn.
Phượng không hoàn toàn tin lời Liên nói, nhưng nghe có cái gì nằng nặng trong lòng. Cô nhớ tới lời Liên là Long bồng đứa con gái, điều mà nàng không thể nào tin được. Xưa nay, Long chỉ bằng lòng với con mình sinh ra thôi. Còn con nít đối với chàng không phải là thứ hấp dẫn. Phượng mỉm cười an lòng. Phượng thấy nên thay đổi đề tài:
- Hổm rày, hai ông bà đã đi chơi đâu chưa?
- Anh ấy bận việc luôn. Tuần rồi có đưa mẹ con mình đi Vũng Tàu một bữa. Còn lại muốn đi đâu, Liên phải đi một mình vậy.
- Bao giờ ông bà về ngoài ấy?
- Có lẽ cuối tuần này.
Phượng mời:
- Vậy chiều thứ bảy, mời hai ông bà đến dùng cơm đạm bạc với vợ chồng tôi nhé?
- Còn gì bằng, đang muốn học cách nấu nướng của bà tổng giám đốc đây.
Như nhớ lại, Liên vội nói:
- Phượng có gặp Thảo Nguyên không? Rủ cô ấy đến vui với chúng ta một bữa.
- Đồng ý thôi.
Liên tò mò, kéo Phượng hỏi, vẻ quan trọng:
- Mình tò mò điều này chút nhé. Chồng của Thảo Nguyên là ai vậy? Ông bà có quen biết không?
Phượng chân thành:
- Đó là một việc đau buồn của chị ấy. Ta không nên làm chị ấy buồn tủi thêm.
- Ơ! Vậy mình thành thật xin lỗi.
- Để mình gọi điện hẹn chị ấy trước.
Phượng cầm ống nghe, quay số bệnh viện Thảo Nguyên đang làm. Bên kia đầu dây là một giọng nữ lạ.
- Xin lỗi, cho tôi gặp cô Thảo Nguyên. Alô.
Bên kia trả lời:
- Alô. Ai gọi chị Thảo Nguyên vậy?
- À! Tôi là một người bạn thân, muốn hỏi thăm chị ấy thôi.
Giọng bên kia trả lời:
- Cám ơn cô. Thảo Nguyên đã nghỉ phụ sản gần tháng nay rồi.
- Phụ... sản? Xin cô nói rõ hơn, được không?
- Dạ, có nghĩa là cô ấysắp sinh, nên nghỉ để chờ ngày sinh.
- Dạ, tôi hiểu rồi. Xin cám ơn cô.
- Cô có cần nhắn gì không? Tôi sẽ đến nhà cô ấy.
- Dạ được, chẳng dám làm phiền cô. Tôi sẽ đến đó. Xin chào.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ