"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
rong số bạn học, Cát Phượng thân với Bảo Lan nhiều hơn hết. Nhưng không vì vậy mà hai người giống tính nhau đâu, mà còn ngược lại là khác. Bảo Lan hay nói, bạo dạn và trực tính đến sỗ sàng. Có điều nàng rất thực tế, trong tình yêu hay cuộc sống cũng vậy. Còn Cát Phượng thì lãng mạn lý tưởng cuộc đời và tình yêu, e dè nhút nhát, nhưng khi yêu bằng con tim mãnh liệt, không như Bảo Lan yêu bằng cái đầu.
Khách mời chỉ có mấy người bạn thân của vợ chồng Bảo Lan. Cuộc sống của hai người không có hạnh phúc gì lắm mà kỷ niệm ngày cưới, nhưng là cái cớ để họp mặt ăn nhậu thì đúng hơn. Vả lại, chồng Bảo Lan muốn chứng tỏ cho ông già vợ là mình thương yêu vợ con, chăm sóc hạnh phúc gia đình. Để ông bác sĩ góa vợ có gia tài lớn yên tâm trao cho vợ chồn hắn ta những cổ phần trong mấy công ty xuất nhập khẩu. Tâm - Chồng Bảo Lan - Một phó giám đốc công ty xuất khẩu trà và các thứ nông sản, một tay ăn chơi có tiếng. Vốn con nhà khá giải, cha cũng là bác sĩ cùng nghê với ông Phùng - Cha Bảo Lan. Nhưng gia đình Tâm có đồn điền trà ở Bảo Lộc, nên cuộc hôn nhân của họ thuộc hàng mônd dăng hộ đối. Có điều gia đình Tâm có nhiều anh em, nên cha mẹ muốn chàng cưới Bảo Lan.
Ông Phùng nói:
- Mẹ con Bảo Lan mất, tôi chỉ còn có nó là niềm an ủi, nên thay vì tôi gả con, anh chị có thể cho tôi bắt rể. Tôi sẽ cho vợ chồng nó một số cổ phần trong công ty, coi như là của hồi môn để vợ chồng nó làm vốn. Anh chị nghĩ sao?
Bà Đắc Nhẫn - Mẹ Tâm - Nói:
- Anh cũng biết tôi có ba thằng con trai với đứa con gái út. Con tuy nhiều nhưng đứa nào mình cũng mang nặng đẻ đau, nên tôi cũng yêu thương như nhau. Thà chết đói chứ đâu thể bỏ con mình cho ai. Nhưng với anh là chỗ thân tình, đồng nghiệp với ông nhà tôi, nên chúng tôi có hẹp hòi gì mà không cho no làm con anh. Coi như từ na tôi cho đứt nó cho anh. Anh thương, anh ghét gì nó nhờ; ấm lành, đói no gì nó chịu. Chúng tôi ở xa xôi, nên vợ chồng nó coi như vợ chồng tôi nhờ anh chăm sóc, dạy dỗ giùm.
Để rồi sau cuộc hôn nhân đó, ông Phùng mua nhà cho con rễ tạo lập cuộc sống hạnh phúc cho đứa con gái, ông chỉ mong nó có được hạnh phúc, một thứ mà cuộc đời ông luôn đi tìm nó. Cũng vì nó mà đã bao lần ông định tục huyền đành dang dở. Năm nay ông Phùng mái tóc đã bạc nhiều hơn, tuổi trên ngũ tuần rồi, còn sống được bao năm đâu. Bảo Lan là niềm kỳ vọng cuối cùng để an ủi tuổi già cho ông.
Thật ra, ông Phùng có tiếc gì với con và rể đâu. Nhưng cuộc sống của chúng nó hình như có cái gì giả tạo, không được hạnh phúc. Đã bao lần Tâm xin ông cho chàng tiền hùn hạp làm ăn thêm với bạn bè, và ông đã cho chàng vì muốn con ông có hạnh phúc. Nhưng theo như ông biết, Tâm ăn chơi nhiều hơn lo làm ăn.
Lần này ông lên thăm con và rể, cố ý ở chơi lâu để tìm hiểu hạnh phúc thật sự của gia đình con mình.
Thấy con gái bận rộn, ông Phùng gọi:
- Lan à! Việc gì đó để chị bếp làm được rồi, con cần gì mà lo lắng vậy?
- Ba! Hôm nay kỷ niệm ngày cưới của tụi con. Vả lại, anh Tâm có mời mấy người bạn thân của ảnh, nên phải làm coi cho được ba à.
- Lan! Con ngồi xuống đây, ba muốn hỏi con vài chuyện.
- Có việc gì vậy ba? Cần lắm sao?
- Cũng không cần thiết lắm. Nhưng ba thắc mắc muốn biết cho rõ vậy thôi.
Bảo Lan lau tay vào chiếc khăn, ngồi xuống ghế đối diện với cha. Thấy ông Phùng có vẻ suy tư, nàng hỏi:
- Có chuyện gì mà con thấy ba không được vui vậy?
- Ba nghe nói thằng Tâm nó ăn chơi, mèo chuột, nay cô này, mai cô khác... mà có đúng vậy không con?
Bảo Lan biết cha lo cho mình, nên nếu nàng nói thật chỉ làm cho ông buồn thêm chứ ích gì. Ông chỉ ở chơi vài ngày nên làm cho ông vui thì tốt hơn. Nghĩ vậy nên Bảo Lan nói:
- Tại công việc của ảnh phải giao tiếp rộng rãi, nên người ta nói như vậy, chứ không có đâu ba.
- Sao nó làm ăn thế nào, mà nó cứ hỏi tiền ba hoài vậy?
- Đó là ảnh muốn hùn mở thêm mấy cơ sở chế biến hàng nông sản để xuất khẩu.
- Thì trước ba đã đưa cho tụi con một trăm lượng rồi còn gì?
- Một trăm cây thời buổi này nếu muốn mở cơ sở làm ăn, đâu có ăn thua gì đâu ba.
- Thì như con biết đó, ba đâu giàu có gì. Dành dụm được bao nhiêu, ba đưa hết cho vợ chồng con làm vốn, còn một ít ba để dành lo cho tuổi già ba nữa chứ.
- Ba chỉ có mình con. Lúc về già thì con lo phụng dưỡng cho ba, chẳng lẽ con bỏ ba sao?
- Ba chỉ sợ lúc đó con chẳng còn gì để phụng dưỡng bản thân con, đừng nói gì lo cho ba.
Bảo Lan nghe ông Phùng nói, nàng cũng lo âu. Nàng chỉ mong rằng chồng nàng cố tình lo làm ăn thật tình, còn việc ăn chơi chút đỉnh, nàng cũng chấp nhận. Đàn ông mà... Làm sao cấm họ được. Nhưng mà gì thì làm, tiền đem về đủ là được rồi. Nàng rất sợ nghèo, chính vì lẽ đó mà ngày xưa Bảo Lan đã phụ bỏ Đức Vĩnh - Một sinh viên bách khoa học giỏi, có chí nhưng có điều gia đình chàng quá nghèo. Với Bảo Lan, tiền quyết định một phần chính yếu hạnh phúc gia đình. Với nàng không có chuyện "1 túp lều tranh hai quả tim vàng" đâu, mà phải là tiện nghi, là phải ăn sang, mặc đẹp.
Bảo Lan đang phân vân suy nghĩ về những lời nói của cha và thực tế gia đình nàng, nhưng nàng quyết định: "Cứ giấu ông già, ổng biết thì ích gì đâu. Nàng sẽ tự lo theo dõi việc làm ăn của chồng. Để cha nàng biết ổng không "tiếp tế" nữa chỉ gây rắc rối thêm chứ chẳng giải quyết được gì".
Bảo Lan xem đồng hồ, sắp bốn giờ chiều rồi mà Tâm vẫn chưa về. Vĩ Long và Cát Phượng đến, Bảo Lan ra đón. Thấy Cát Phượng vẫn trẻ đẹp hạnh phúc bên chồng, nàng trêu ghẹo:
- Ô! Chào mừng đôi chim uyên ương hạnh phúc.
- Đồ quỷ! Lúc nào cũng đùa.
- Không đùa đâu. Kỷ niệm ngày cưới, tao mời mày là muốn mày chia cho tao bớt cái "lộc" của mày đó.
- Vậy chứ ông Tâm nhà mày thế nào?
- Cũng tạm, nhưng không được như ông "rồng" nhà mày đâu.
Vĩ Long chỉ gặp Bảo Lan một vài lần, cũng chỉ chào hỏi vài ba câu chứ chưa có thân tình lắm. Còn chồng Bảo Lan với Vĩ Long hoàn toàn chưa biết mặt nhau. Cát Phượng hỏi Bảo Lan:
- Con gái mày đâu, kêu nó ra cho tao nựng lấy hên chút coi.
- Cha! Sao không chịu sanh ra mà nựng, để đi nựng con của người hoài vậy. Sợ cực à?
- Tao cũng muốn cực đây, mà tại chưa có thôi.
Cát Phượng sà xuống ôm bé Thương hôn hít. Thấy vậy, Bảo Lan nói đùa với Long:
- Sao anh không cho nó một đứa để mặc sức nó hôn, để nó đi hôn con của người hoài vậy?
Vĩ Long thẹn, nói để che lấp:
- Tại Phượng chưa muốn đó, cô Lan ơi.
Bảo Lan tưởng thật, nói để bênh vực cho bạn:
- Mà cócon cái, nó chia sẻ bớt hạnh phúc, đôi khi cũng bực mình anh à. Tôi thấy hai ông bà như vậy mà sướng đấy.
Cát Phượng thấy ông Phùng đi ra với cháu, nên hỏi thăm:
- Dạ, cháu chào bác. Bác lên chơi với Lan bao giờ vậy?
- Cũng được mấy hôm rồi cháu Phượng ạ.
Phượng giới thiệu:
- Anh Long, chồng cháu. Ba của Lan đấy anh.
- Xin chào bác.
- Hai cháu ngồi chơi đi. Cháu làm ở đâu thế.
- Dạ, cháu làm ở bên công ty xuất nhập khẩu.
Ông Phùng hỏi:
- Bên cháu xuất và nhập hàng nào vậy?
- Dạ, nhiều thứ lắm, bác à. Gần như "tổng hợp". Khách hàng của cháu cần thứ nào, tụi cháu có bổn phận cung cấp, nên đôi khi phải chạy đi mua lại từ mấy công ty khác đó bác.
- Vậy à? Thế còn giá thành?
- Dạ. Cái đó dĩ nhiên là phải có lãi. Nhưng cũng có nhiều mặt hàng mà các công ty khác bán lại với giá rất cao, tụi cháu đôi khi phải chịu lỗ, nhưng để bù lại mặt hàng khác, bác à.
- Thật là làm kinh tế có khác. Bọn trẻ bây giờ giỏi quá, không như hồi bác.
- Trong kinh tế, có nhiều vấn đề phức tạp, nếu tính không kỹ có thể sạt nghiệp như chơi.
Vĩ Long ngồi nói chuyện với ông Phùng, trong khi Bảo Lan và Cát Phượng đang nhỏ to chuyện gì đó ở một góc đằng kia. Bé Thương thì mãi lo chơi với con búp bê mà Cát Phượng vừa tặng.
Mãi đến lúc nghe tiếng xe về trước sân, Bảo Lan mới nhìn ra thấy Tâm về đi cùng mấy người bạn:
- Sao anh về trễ vậy?
Bảo Lan vừa hỏi vừa đi ra đón chồng, bỗng nàng thấy một gương mặt thật quen đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, Tâm trả lời vợ:
- Anh bận chút việc với người bạn đây - Quay qua người khách vừa đến với mình, Tâm nói - Đây là anh Vĩnh, bạn làm ăn chung với anh. Còn đây là Lan, bà xã mình.
Bảo Lan nói, rồi quay vô, làm như chưa từng biết nhau:
- Chào anh Vĩnh. Mời anh vào nhà.
Đức Vĩnh hoàn toàn không thể nào ngờ được người hợp tác làm ăn với mình lại là chồng của Lan, người mà năm năm trước đã bỏ mình để đi lấy chồng.
Cùng về với Tâm còn hai người bạn nữa mà Lan đã biết mặt nhiều lần rồi. Họ thuộc hàng bạn làm ăn, bạn nhậu, bạn đi chơi... Nó gần từ "bè" hơn là bạn.
Khi Tâm bước vào nhà, chàng vừa chào ông Phùng xong khi quay qua, Tâm ngỡ ngàng thấy Long, một sự ngạc nhiên pha lẫn thẹn thùng. Còn Vĩ Long, anh cũng ngạc nhiên, nhưng anh bình tĩnh ngay vì anh nghĩ rằng "chuyện thường tình thôi".
Bảo Lan nhận thấy ở chồng có vẻ gì khác thường:
- Đây là anh Long, chồng của Cát Phượng đấy.
Tâm tỏ ra là chủ nhà:
- Chúng tôi đã biết nhau. Chào anh.
Nói rồi, Tâm đưa tay bắt, song mời Long ngồi vẻ tự nhiên. Long cũng cố giữ vẻ bình thản. Trong khi Phương và Bảo Lan thắc mắc là hình như giữa hai người đã có điều gì với nhau... như lời Tâm đã nói. Tâm có vẻ mời mọc ân chần với Vĩnh. Tâm nói với ông Phùng:
- Đây là người hợp tác với con bên xí nghiệp chế biến nông sản đó ba. Còn dây là ông nhạc tôi đấy anh Vĩnh.
- Xin chào bác.
Đức Vĩnh bắt tay ông Phùng mà thầm nghĩ "quả trái đất tròn". năm năm trước ông Phùng đã chê chàng nghèo mà không gả con. Bây giờ con rể ông đang ân cần mời mình để mong lấy lòng nhờ vả. Ông Phùng vô tình đâu biết kẻ ông vừa bắt tay là người mà ngày trước ông từ chối gả con đâu. Thật ra chỉ tại Bảo Lan thôi. Nên mọi cử chỉ của Vĩnh hôm nay, nàng quan sát rất kỹ. Tâm đâu biết chuyện của vợ mình và Vĩnh. Khi Tâm định giới thiệu Vĩnh với vợ chồng Cát Phượng thì Vĩnh nói:
- Sao, ông bà không nhận ra tôi à?
Cả Long và Phượng nhìn Vĩnh, thấy gương mặt này rất quen, có gặp ở đâu rồi mà không nhớ ra. Không để cho hai người phải suy nghĩ, Vĩnh nói:
- Tôi là Đức Vĩnh, bạn của Kha Minh đây.
Hai người "à" lên một tiếng. Vĩnh nói tiếp:
- Tôi là một trong "Ban giám khảo" đêm tiễn Kha Minh đấy, bà "Hoa hậu".
Cát Phượng nghe Vĩnh nhắc lại đêm đó, cô thẹn đỏ mặt. Bảo Lan xen vô khi nhận thấy sự khó chịu của Tâm:
- Các người có biết nhau rồi à?
Vĩ Long nói:
- Chúng tôi chỉ gặp nhau trong buổi tiệc tiễn đưa người bạn đi Pháp cách nay năm năm.
Sau lần nhìn đó, Vĩnh tỏ ra thân tình với Long và Phượng hơn, điều đó làm cho Tâm khó chịu. Mục đích Tâm hôm nay là giới thiệu Vĩnh với gia đình và tiếp đãi chàng. Nào ngờ đến đây Vĩnh và Long tỏ ra tâm đắc hơn. Sau khi ăn xong Long nói nhỏ với vợ, nên tìm cách về sớm. Phượng từ giã Bảo Lan. Vĩnh hỏi:
- Hôm này tôi ghé làm phiền ông bà được chứ?
- Rất hân hạnh - Long nói và đưa cho Vĩnh tấm danh thiếp.
Vĩnh đọc xong vẻ mừng rỡ:
- A! Thì ra là phó giám đốc Tổng công ty xuất khẩu Thái Dương đấy à? Chắc là tôi phải nhờ cậy rồi.
Long nói:
- Rất vui khi được giúp anh - Long bắt tay Vĩnh - Chúng ta sẽ gặp nhau sau. Bọn mình cùng làm kinh tế, rất mong được bên xí nghiệp anh chiếu cố.
Buổi tiệc thân mật trong gia đình, rốt cuộc có một không khí ngột ngạt, kém vui. Dụng ý Tâm là lấy lòng ông già vợ, tạo mối giao tình thân với Đức Vĩnh. Rốt cuộc cả hai chủ ý của Vũ Tâm chẳng những là không đạt được, mà lại còn phản tác dụng mới là đáng nguyền rủa.
Thứ nhất, Vũ Tâm đâu biết rằng, ông chủ xí nghiệp chế biến nông sản Đức Vĩnh là người tình cũ của vợ mình. Thứ hai, điều bất ngờ thứ hai là Vĩ Long - Phó giám đốc tổng công ty mà chàng đã ký hợp đồng bán 30 tấn trà, kẻ đối nghịch với chàng trong lĩnh vực kinh doanh, lại có mặt trong nhà mình, thế mới bực.
Cát Phượng trên đường về, hỏi chồng:
- Em thấy hình như giữa anh và chồng con Lan có đụng chạm gì với nhau, phải không?
Vĩ Long nói:
- Anh không ngờ bạn thân của em lại là vợ tên Vũ Tâm đó. Nếu biết trước, có lẽ...
- Sao thế anh?
- Hắn đã ký bán cho bên công ty anh 30 tấn trà, kế hoạch giao hàng một năm. Lần đầu hắn giao hàng đúng quy định. Lần hai hắn giao hàng kém chất lượng, chính anh đã trả lại phân xưởng của hắn. Sau đó, hắn mời anh ăn cơm và tặng anh một bao thư.
- Gì trong ấy?
- Em còn hỏi.
- Tiền à?
- Gần đúng.
- Sao lại gần đúng.
- Đô la. Anh đã trả lại cho hắn. Sau đó hắn đến than phiền với anh là nếu giao trả đúng quy định hợp đồng thì hắn lỗ vì chi phí chế biến. Anh biết là hắn nói láo. Nhưng để có đủ hàng giao cho khách, anh đồng ý cho thêm hắn mỗi ký lô một ngàn đồng.
Cát Phượng bất mãn:
- Sao hắn làm ăn thế?
- Chưa đâu. Lần thứ hai, hắn giao hàng rất ít, hẹn 15 ngày sau giao tiếp viện lý do là chế biến bị mất điện, vân vân... Vì lô hàng không đủ nên không thể gởi đi được. một mặt, hắn cho người đến gạ bán chỗ trà mà bên anh đang cần với một giá chóng mặt. Buộc lòng bên công ty vẫn phải mua. Vô tình nhờ một khám phá mà anh biết được số trà kia là của hắn ta cho đi bán. Giờ chót, anh chỉ huy nhận trà và không giao tiền theo đúng lời thỏa thuận, mà anh chỉ bằng lòng trả theo đúng hợp đồng. Mà hợp đồng thì hắn đã nhận đủ rồi, chỉ còn phần cho thêm một ngàn mỗi ký. Hắn ta thù anh thâm xương đấy. Nghe đâu số trà đó hắn chưa trả hết tiền cho người ta, họ đòi thưa hắn ra tòa đó.
Cát Phượng nghe xong, chép miệng tội nghiệp cho bạn:
- Thế mà con Lan nào có biết gì về chuyện làm ăn của chồng nó.
- Chưa hết đâu. Lần sau này, nếu hắn không thực hiện đúng hợp đồng, bên công ty sẽ đưa hắn ra tòa. Chỗ xí nghiệp của hắn dẹp tiệm rồi. Bây giờ hắn chỉ chạy đi mua lại mấy chỗ khác để đem giao, mà muốn vậy phải có tiền. Hắn ta đang gạ gẫm anh Vĩnh, chắc cũng không ngoài mục đích ấy.
Vĩ Long đoán đúng. Vũ Tâm muốn tạo tình cảm với Đức Vĩnh để mua một số hàng trà chậm, để đem trả nợ cho mấy cái hợp đồng, mà cái nào cũng có thể đưa chàng đi "nghỉ mát" như không. một mặt Tâm muốn nhạc phụ viện trợ cho mình một "ít vốn" chừng vài trăm cây, để tạo dựng lại cái cơ sở sản xuất trà mà bây giờ nó chỉ còn là tên gọi.
Tâm nói với ông Phùng:
- Ba à! Chỗ chúng con đây đang cần ít vốn nữa để thu mua mấy mặt hàng nông sản đang thời vụ. Nếu không có vốn, mai mốt phải chạy đi mua lại người khác với giá cắt cổ, mà họ còn không muốn bán. Bây giờ đang là mùa thu hoạch nông sản cần bán, mình muốn thu vô giá nào cũng được. Bởi vậy nên con...
Bảo Lan chặn chồng lại:
- Chuyện đó để bàn lại sau đi anh.
Đức Vĩnh biết được dụng ý của Bảo Lan. Anh cũng đứng dậy chào ông Phùng, đưa tay bắt với Tâm, rồi nói:
- Anh Tâm à! Theo tôi thấy, anh nên bàn lại với gia đình. Còn việc hợp tác giữa tôi và anh, chúng ta cũng bàn lại sau anh à. Thôi, xin cám ơn gia đình về bữa cơm hôm nay, làm tôi bỗng nhớ đến cũng ngày này năm năm về trước.
Vũ Tâm thất vọng ngồi phịch xuống ghế. Còn Bảo Lan thì giả bộ bận việc không tiễn khách được. Đức Vĩnh ra về sau khi nói với mọi người:
- Hẹn gặp lại nhé!
Đức Vĩnh đi ra mà lòng thầm nghĩ: "Lần này thì không phải năm năm đâu, mà gần đây thôi."
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ