Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ĩ Long
Gần ba tháng nay, kể từ ngày Vĩ Long và Thảo Nguyên sống cho nhau. Thảo Nguyên cảm thấy hạnh phúc và yêu đời, mặc dù một tuần lễ Vĩ Long chỉ đến với nàng có một ngày thôi. Họ không nói gì với ai, nhưng không ai ngoài mẹ và em Thảo Nguyên biết sự liên hệ của họ. Gia đình mặc nhiên chấp nhận việc làm coi là lén lút của hai người. Mỗi chiều thứ bảy, bao giờ Vĩ Long cũng tan sở sớm. Anh đến nhà Thảo Nguyên, hai người ăn cơm hoặc đi đâu đó, khi rất cần thiết, nếu không họ chỉ ở nhà. Kẻ đi thường là mẹ và em của nàng, để nhường không gian cho hai người. Chiều thứ bảy là buổi chiều đẹp nhất của Thảo Nguyên.
Khoảng bảy giờ là Vĩ Long về với Cát Phượng. Suốt ngày chủ nhật, hai người quấn quýt bên nhau hoặc đưa nhau đi chơi, thăm bạn bè... Vĩ Long không bao giờ bỏ sót một chủ nhật nào cho vợ, còn ngày thường chàng đi làm về đúng giờ, Cát Phượng luôn chờ cơm. Cuộc sống êm đềm và hạnh phúc đó, Vĩ Long cố gắng giữ từ ngày cưới nhau đến giờ không thay đổi. Dần dần, Cát Phượng đã tin yêu tuyệt đối vào tình thương của chồng. Chính nàng đôi khi còn khuyến khích chàng nên đi chơi đâu đó một mình. Nhưng Vĩ Long không bao giờ đi đâu mà không có Cát Phượng cùng đi.
Vĩ Long cố duy trì tình trạng như vậy. Còn Thảo Nguyên, nàng cũng không dám đòi hỏi ở chàng điều gì. Nàng đã tỏ ra giữ đúng lời hứa.
Mọi hôm, Thảo Nguyên luôn sửa soạn nhà cửa và bản thân để đón tiếp cái chiều thứ bảy. Thế mà hôm nay khi Vĩ Long đến, chàng nhận thấy nàng có vẻ mệt mỏi mặc dù nàng cố giấu. Trong bữa cơm Thảo Nguyên ăn chậm chạp, không ngon miệng như các lần khác, mà nàng chỉ cố gắng để cho Vĩ Long được yên tâm ăn thôi.
- Em sao vậy? - Vĩ Long hỏi.
- Không sao, em chỉ hơi mệt. Có lẽ vì đêm qua em trực thôi.
Nhưng rồi nàng cũng không giấu được Long. Khi xong buổi cơm, Thảo Nguyên đứng dậy đi lấy nước và thức ăn tráng miệng cho chàng. Thảo Nguyên lảo đảo, cuối cùng nàng đánh rơi ly nước và đĩa trái cây trên tay. May mà Long đỡ kịp, nếu không nàng đã ngã rồi. Vĩ Long đỡ Nguyên vào giường nằm:
- Em thấy trong người thế nào, có cần mời bác sĩ không?
- Không đâu, em chỉ chóng mặt, chút sẽ khỏi. Anh đưa dùm em chai dầu trong hộc tủ. Em xin lỗi anh, em hư quá, làm đổ cả thức ăn của anh.
Nàng cố nói như không có gì hệ trọng lắm cho Long an tâm. Trong khi Long kéo hộc tủ tìm chai dầu gió, chàng đã thấy một toa thuốc của bác sì. Chàng mở ra, đúng là tên của Thảo Nguyên. Chàng liếc nhìn nơi ghi bệnh trạng lúc ấy Vĩ Long mới phát hiện là nàng đã có thai. Và sự việc vừa qua là kết quả của cái thai hành thôi. Anh hỏi Thảo Nguyên:
- Em bị bao lâu rồi?
- Hơn tuần nay.
- Sao em không nói với anh?
-...
- Mấy tháng rồi?
- Ba.
Vĩ Long có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Thảo Nguyên nói:
- Em sắp có được cái mà em cần, em không dám làm phiền anh.
Thật lòng Vĩ Long có một cảm giác lạ lùng, một chút lo sợ, vì chuyện lén lút của mình, nhưng xen lẫn một nỗi vui mừng khó tả vì nghĩ rằng mình sắp có con, mình sắp làm cha, một chức năng thiêng liêng mà xưa nay Vĩ Long chưa hề cảm nhận được. Bấy lâu nay, chàng cố giấu nỗi buồn trước Phượng. Chàng luôn tỏ ra việc không có con là việc tự nhiên, để Phượng không bị mặc cảm. Chứ thật ra tận sâu kín trong tâm hồn chàng, Vĩ Long thèm có một đứa con vô cùng. Hôm nay biết được mình sắp là một người khác, một người có bổn phận, Vĩ Long nghe một niềm vui dân lên tràn ngập. Chàng cố kiềm chế, nhưng cũng không giấu được niềm vui sáng lên ánh mắt chàng. Vĩ Long mãi mê với sự hân hoan trong lòng, mà chàng bất cần hậu quả của nó. một đứa con ngoài giá thú. Rồi đây Cát Phượng nếu biết được việc này sẽ xử sự ra sao? Vĩ Long chỉ tận hưởng cảm giác hiện tại, còn chuyện ngày mai... nó ra sao? Chàng không dám nghĩ đến.
Thảo Nguyên đã qua cơn choáng váng. Bình tĩnh lại, nàng lấy thêm cái gối bê trên đầu cao lên.
- Anh nghĩ gì vậy? - Nguyên hỏi Long.
- Ơ! Không... Không có gì.
Thảo Nguyên nhìn vẻ mặt của Vĩ Long, nàng quyết định thay chàng:
- Em sắp có được bản sao của anh, cũng là lúc em sắp mất anh.
-...
- Vĩ Long! Trước đây em xin anh ban cho em cái mà Phượng không giữ được, ngày nay em sắp có được nó rồi. Không có lý do nào em làm một kẻ cắp mãi như vầy được.
Vĩ Long nghe trong lòng mình dâng lên một nỗi đau vô tả:
- Em không muốn làm kẻ phá vỡ cái hạnh phúc mà anh và Phượng xây dựng nó. Nên giờ đây em phải trả anh về với Phượng mặc dù nó rất khổ đau. Vì hơn ai hết, anh biết là em yêu anh như thế nào rồi, Vĩ Long à. Có điều trước đây em nghĩ sẽ đơn giản, nào phải như vậy. Em sẽ rất hạnh phúc là anh đã cho em một đứa con, nhưng em sẽ nói sao đây khi con em hỏi cha của nó? Nó sẽ bị bạn bè cười chê khi phải mang họ mẹ.
Thảo Nguyên đã không còn giữ được những giọt nước mắt. Nhưng nàng vẫn cố gắng nói hết bao ý nghĩ của mình trong sự nghẹn ngào, đau xót:
- Xin anh hãy hiểu cho là em không bao giờ trách cứ anh điều gì. Em đã đạt được cái hạnh phúc mà em mơ ước, cũng là lúc em mang đến sự bất hạnh cho con em. Ôi! Em ích kỷ, em chỉ nghĩ cho mình.
Thảo Nguyên nức nở. Vĩ Long không biết làm sao để chia sẻ với nàng. Chàng đưa tay vuốt lại mái tóc rối, và lau những giọt lệ cho nàng. Vĩ Long không nói được vì chính chàng cũng nghe đau xót bởi những điều mà Thảo Nguyên nói ra.
- Anh sẽ không bỏ mặc em và con đâu. Anh là cha nó mà.
Thảo Nguyên nghe sung sướng ngất lòng. Cô mỉm cười, nói:
- Em cám ơn anh. Nhưng anh không nên quên bổn phận mình. Anh không được quên sự bất hạnh của cô ấy một phần cũng do anh. Còn em, em chỉ cần những lời chân thành đó của anh cũng đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em không có quyền đòi hỏi ở anh điều gì nữa.
Vĩ Long nghe đau xót cho nàng. Nàng không có quyền đòi hỏi ở anh, nhưng anh phải có bổn phận với nàng, với con anh hay ít ra cũng có trách nhiệm với việc làm của mình.
Vĩ Long nói với vẻ phấn khởi:
- Thôi, nín đi chứ em. Chúng mình sắp có con mà khóc nhè như thế, không sợ con ta nó cười cho. Bộ em định giành khóc với nó chắc?
Thảo Nguyên tạm quên sự đau buồn, nàng cười vui sau câu đùa của Long. Thảo Nguyên hỏi người yêu:
- Anh thích con trai hay con gái nào?
- Trai, gái gì cũng thích cả. Có lẽ thích cả hai.
- Sao anh tham lam thế?
- Như vậy là công bình, chứ không phải tham lam đâu em cưng ạ.
- Anh chọn tên cho con đi?
- Làm gì mà gấp vậy? Em làm như sẽ sanh liền nay mai vậy?
- Nhưng em muốn anh chọn trước để... em yên tâm. Nếu anh không chọn thì em tự đặt đại vậy.
Thảo Nguyên làm vẻ dỗi hờn. Vĩ Long vội nhẹ nhàng:
- Thôi thì để anh chọn, chưa chi đã giận anh rồi.
- Hổng dám giận đâu.
- Không giận mà mặt vậy đó hả?
Vĩ Long đặt một chiếc hôn vào đôi má của Nguyên thật kêu, làm cô la oái lên:
- Hôn thù hằn gì mà ghê vậy ông tướng?
-...
Thảo Nguyên thấy Long vùi đầu vào ngực mình, nàng đưa tay vuốt mái tóc của Long, khẽ nhắc chàng:
- Anh!
- Gì thế em?
- Anh không được ăn gian em đó nghe.
Thảo Nguyên đỡ đầu người yêu ra khỏi ngực mình.
- Chà! Làm bộ quên hả?
Long nằm gối đầu lên ngực người yêu, nói:
- Anh đề nghị, nếu là con trai thì lấy tên anh làm chữ lót, còn con gái thì lấy tên em. Đồng ý không nào?
- Dạ, xin tuân lệnh phu quân ạ.
- Vậy nếu con trai thì đặt là...
- Kim Long - Con rồng vàng, được không nào?
- Còn con gái?
- Con gái thì em chọn đi.
- Không.
- Con gái thì... Thảo... Thảo Vy vậy. Em thấy thế nào?
- Không có thế nào cả, phu quân đã dạy thì thiếp nào đâu dám cãi.
- Có thật thế không nào?
-...
- Vậy thì "trẫm" lệnh cho khanh...
Họ không nói gì được nữa, chỉ còn tiếng thở dồn dập của đôi tim. Thảo Nguyên cuồng nhiệt dâng hiến vì nàng nghĩ có lẽ đây là lần chót nàng còn có Vĩ Long trong vòng tay mình. Vĩ Long đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời. Chàng thủ thỉ bên tai Thảo Nguyên:
- Em ơi!
- Ư!
- Anh hạnh phúc quá!
Thảo Nguyê cũng đáp lại chàng:
- Em... cũng vậy.
Nhưng một ý nghĩ đã làm hai giọt lệ lăn dài rơi xuống gối. Vĩ Long nào hiểu được hai giọt lệ kia mang tâm sự gì.
o O o
Đêm nay, lần đầu tiên Vĩ Long về muộn. Thấy chàng, Cát Phượng lo lắng hỏi:
- Có việc gì mà anh về muộn vậy? Em lo quá!
Vĩ Long nghe vợ nói, anh thấy hối hận nên đành nói dối:
- Gặp mấy người bạn, mãi vui nên anh để em đợi.
- Không sao đâu. Nếu mai mốt có vậy, anh chỉ cần điện cho em yên tâm thôi.
- À! Anh quên là nhà ta đã gắn điện thoại. Lẩn thẩn thật.
- Thôi, anh vào tắm rửa rồi ăn cơm. Em đói lắm.
- Nếu vậy em ăn trước, anh tắm xong rồi ăn sau.
Vĩ Long nói vậy vì chàng ăn cơm với Thảo Nguyên rồi.
- Đã chờ anh từ chiều còn được, giờ anh đã về, em ăn một mình sao vô mà ăn chứ.
Vĩ Long nghe vợ nói chàng càng thấy xót xa, nghĩ thương cho nàng. Còn Thảo Nguyên? Chàng cũng thấy tội nghiệp nàng. Từ lúc biết nàng có thai, hình như Vĩ Long không chỉ đơn giản thương hại cho nàng mà thôi. Nước lạnh làm chàng tỉnh táo. Chàng chưa tìm ra giải pháp nào cho toàn vẹn, có điều Vĩ Long nghĩ từ nay mình phải chăm sóc cho Thảo Nguyên nhiều hơn. Chàng thấy mình phải có bổn phận với cả hai chớ không chỉ mình Cát Phượng. Thôi thì tại mình, cố gắng đến đâu hay đến đó vậy.
Bàn mâm cơm đã tươm tất. Cát Phượng bao giờ cũng chu đáo với chàng. Về nhà, Vĩ Long chưa bao giờ phải làm điều gì cả. Bước vào phòng tắm thì đủ cả, đến bàn ăn cũng chu đáo chẳng kém gì. Cát Phượng rất thích hoa, nên bao giờ trên bàn ăn hai người cũng có bình hoa nhỏ. Cát Phượng xới cơm ra chén:
- Mời anh ăn cơm.
- Cám ơn em. - Vĩ Long đỡ chén cơm từ tay Phượng.
Vĩ Long phải cố gắng mà ăn bình thường, nhưng vẫn không qua được mắt vợ:
- Bộ anh đã ăn gì rồi hay sao mà ăn cơm mất ngon vậy?
Vĩ Long phải cố che giấu, vì biết vợ rất tinh ý:
- Ồ không! Tại lúc nãy uống nước với tụi nó, nên no thôi. Hôm nay có món này anh rất thích.
- Vậy anh để tối rồi ăn nhé?
- Anh không ăn làm sao em ăn.
Phượng cười hạnh phúc:
- Cám ơn anh. Vậy anh ngồi đây ăn trái cây đi, em cũng vui vậy.
Nói xong, Phượng mở tủ lạnh mang trái cây ra cho chàng.
- Em ăn cơm đi, để anh tự gọt lấy.
- Cẩn thận kẻo đứt tay anh mà em đau đấy.
Vĩ Long cười theo Cát Phượng, nhưng thật lòng, nước mắt dâng lên sắp rơi vì câu nói của nàng. Vĩ Long tự trách mình.
- Anh gặp ai vậy? Bạn học cũ hay bạn đồng nghiệp của anh?
- Mấy người bạn làm chung. Tụi nó có tin mừng nên mời vậy thôi.
- Ngày mai, anh định đi chơi đâu không?
- Tùy em.
- Vậy anh cho em ngày mai hả?
- Trước tới giờ, có chủ nhật nào mà anh không cho em.
- Nhưng những ngày đó, cả hai chúng ta cùng đi chơi với nhau. Còn nếu ngày mai anh cho tùy em, thì anh phải làm theo yêu cầu của em à.
-...
- Thôi, em không làm phiền anh đâu, để hôm khác em sẽ đi một mình vậy.
- Em giận anh?
- Anh làm gì mà em giận? Thương thì có. À! Hay là ngày mai ta đi thăm Thảo Nguyên đi anh?
- Hả! Ừ... à...
Vĩ Long không ngờ Cát Phượng đề nghị với chàng điều bất ngờ này, Vĩ Long đã không giữ bình tĩnh đã cắt đứt tay mình.
- Đó, thấy chưa! Em đã bảo mà không chịu nghe.
Cát Phượng quýnh quáng chạy đi lấy bông gòn, băng keo băng lại cho chồng. Cô trách yêu:
- Anh hư lắm nè. Biết vậy để em gọt cho mà ăn.
Cát Phượng đưa tay lên miệng mút giọt máu chỗ đứt của chồng. Vĩ Long cảm động chàng cố kềm lòng, giả bộ nói lảng để tránh:
- Tại cái dao em bén quá, nó cắt đứt tim anh đó.
- Xí! Chứ hổng phải tại cái lưỡi anh đã đốn ngã cây "Phượng sầu" này à?
Băng tay cho chồng xong, Phượng dẹp cơm luôn.
- Bộ em no rồi sao?
- Giọt máu từ tay anh đó. Bắt đền đi.
- Ừ, thì đền. Tối nhé?
- Ham lắm!
Phượng chu đôi môi về phía chồng, rồi lo dọn dẹp bàn ăn. Vĩ Long bỏ đi qua phòng khách, lòng vẫn chưa hết lo lắng. Bỗng Cát Phượng bước sang, nhắc lại điều mà chàng lo sợ:
- Sao anh, mai chúng ta đi thăm Thảo Nguyên nhé?
- Ừ. Nhưng mà không biết có cô ấy ở nhà không?
- Anh thiệt... Mai chủ nhật mà.
Vĩ Long cố chống đỡ:
- Bộ chủ nhật là người ta ở nhà sao em? Nếu người khác nghĩ vậy với chúng ta là sai rồi.
Cát Phượng đồng ý với chồng:
- Anh có lý.
- Anh mà bao giờ không có lý.
- Nhưng hình như em thấy anh không thích đi thăm chị ấy thì phải.
- Em mới vô lý đấy. Dù gì mình còn thọ ân người ta mà.
- Anh còn nhớ vậy là tốt. Em chỉ ngỡ anh quên mất cô y tá dễ thương của vợ chồng mình rồi chứ.
Vĩ Long đánh tan nghi ngờ của vợ:
- Nói thì nói vậy, nhưng mai ta cứ đi, hễ không gặp thì hôm khác mình đến nữa.
Cát Phượng đến ôm cổ chàng, nói:
- Thôi, em không dám đầy chồng em vậy đâu. Anh bận bịu suốt tuần, để hôm nào rảnh em sẽ đi một mình, đến thăm và rủ chị ấy đi chợ để mua tặng chị ấy ít quà, anh đồng ý không?
- Anh có bao giờ dám trái ý vợ anh đâu nào.
Tuy nói vậy, nhưng Vĩ Long nghe có luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng. Anh không lo về Thảo Nguyên, chỉ ngại mẹ hoặc em nàng vô tình lỡ lời, mà Cát Phượng rất thông minh và tinh ý. Nàng vì quá yêu thường chàng mà không cảnh giác đó thôi. Tuy ngoài miệng nói đùa vui, mà trong lòng héo hắt lo âu. "Thôi, để hôm nào mình dặn Thảo Nguyên vậy". Nhưng mà mở lời với nàng sao đây, cái đó mới khó.
Bỗng lúc đó chuông điện thoại reo lên, Phượng nói:
- Để em nghe cho. Không biết cô nào gọi đây?
Cát Phượng đùa chứ biết chắc là chẳng bao giờ chồng nàng có cô nào, điều đó nàng tin tưởng tuyệt đối nơi chồng.
- Alô. Mày đó hả, đồ quỷ?
Vĩ Long cầm tờ báo lên làm như không hề để ý. Chàng nghe vợ nói và cười với người bên kia đầu dây, chàng đoán chắc là bạn của nàng thôi. Cát Phượng bỏ ống nghe xuống, nói:
- Ngày mai có việc để đi rồi anh yêu ơi.
- Đi đâu em?
- Con Bảo Lan mời vợ chồng mình mai đến nhà nó dùng cơm.
- Có việc gì vậy?
- Nó kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng nó nên mời vài người rất thân thôi. Sao, mai đi nhé anh?
- Em trả lời cô ấy chưa?
- Rồi.
- Vậy còn hỏi anh gì nữa.
- Nếu anh không đồng ý, em còn có thể xin lỗi nó mà.
- Anh có không đồng ý với em điều gì chưa?
- Vì biết vậy nên em mới nhận lời nó mà không chờ anh, vì biết rằng...
- Anh rất sợ vợ chứ gì? - Long đùa.
Cát Phượng như đỉa phải vôi:
- Không. Hổng chịu đâu. Tại vì anh cưng em thôi.
- Cưng hay sợ cũng giống nhau thôi.
Cát Phượng ngả vào lòng chồng nũng nịu:
- Mà em không chịu anh sợ đâu.
- Rồi, thì anh thương chứ không sợ.
- Nhưng phải suốt đời, em mới chịu.
- Ừ, thì suốt đời.
- Anh hứa với em thì phải nhớ đấy nhé.
- Nhớ.
Và Vĩ Long cũng đang nhớ tới Thảo Nguyên.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ