Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Trang Phan
Upload bìa: Trang Phan
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 2
Cập nhật: 2018-05-26 13:56:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Chương 10
ợi nhi, vì sao chưa nói một tiếng lại đột nhiên đã trở lại như vậy?"
Liếc nhìn đứa con đã lâu không thấy, Khấu nhị phu nhân Liêu Minh Trân vạn phần kinh hỉ lập tức đứng dậy bước ra đón, cho con trai một cái ôm lớn.
"Hi, mẹ." Khấu Lợi tươi cười đầy mặt ôm lại mẹ mình một chút, sau đó ngẩng đầu hướng phòng khách nhìn một người mẹ khác kêu lên: "Bác gái,"
"Các con hẳn là sẽ ở lại ăn cơm trưa chứ? Mẹ đi nói Lý tẩu chuẩn bị thêm phần đồ ăn cho hai con." Khấu đại phu nhân Diệp Mỹ Huệ đứng dậy nói.
"Cám ơn bác gái." Khấu Lợi mỉm cười gật đầu.
Khi Khấu đại phu nhân nhắc tới như vậy, Liêu Minh Trân lúc này mới chú ý tới theo con trai cùng trở về còn có một cô gái.
Nếu như bà đoán không sai, đây chính là cô con dâu gây ra sự bất hòa giữa hai cha con, cũng là người bà chưa bao giờ gặp mặt. Chỉ là nói chưa bao giờ gặp mặt, vì sao bà lại cảm thấy cô gái này rất quen mặt, giống như đà từng gặp qua ở đâu đó vậy?
"Mẹ, con giới thiệu với mẹ, đây là con dâu của mẹ, vợ của con, Quan Tình. Mẹ hẳn là đã gặp qua cô ấy mới đúng, lúc trước cô ấy ở công ty đảm nhiệm vị trí thư ký chuyên dụng của con." Khấu Lợi giới thiệu với mẹ mình.
"A! Thì ra là thế, khó trách mẹ lại cảm thấy con rất quen mặt." Bà bừng tỉnh đại ngộ nhìn Quan Tình, kế tiếp lập tức bước tới cho cô một cái ôm thật lớn như khi ôm con trai mình. "Hoan nghênh con trở thành thành viên của gia đình chúng ta."
Quan Tình đỏ cả hốc mắt hồi lâu, cách thức hoang nghênh cùng với cái ôm như vậy là cô có nằm mơ cũng không thấy tới, nhất là cái ôm, ở trong trí nhớ của cô, ngay cả mẹ cũng chưa từng ôm cô như vậy.
Đây là vòng tay ôm ấp của mẹ, của người nhà sao? Rất ấm áp, rất mềm mại, rất ấm áp, rất...muốn khóc nha.
"Làm sao vậy?" Liêu Minh Trân ngẩng đầu, thấy con dâu thế nhưng hốc mắt đầy nước mắt, kinh ngạc hỏi: "Có phải Lợi nhi ăn hiếp con không? Con nói cho mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó."
"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, con là sao có thể khi dễ cô ấy chứ?" Khấu Lợi lập tức đem bà xã vòng vào trong lòng mình, quan tâm cúi đầu, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Quan Tình đim mặt vùi vào trong lòng anh, lắc lắc đầu.
Anh vây quanh cô, đột nhiên con ngươi lóe lên ánh sáng: "Em không phải là nghĩ để mẹ em?"
Cô trầm mặc không nói gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
"Lại gật đầu lại lắc đầu là có ý gì?" Anh không hiểu hỏi.
Cô lắc đầu, sụt sùi cái mũi, lại lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng mà đẩy anh ra xa, xoay người một lần nữa ngoan ngoãn đối mặt bác gái hiền lành.
"Mẹ, chào mẹ." Cô cung kính nhìn bác gái rồi cúi đầu chào lễ phép, "Con và Khấu Lợi kết hôn lâu như vậy mà bây giờ mới đến chào hỏi mẹ, thật là có lỗi."
"Con không cần nói như vậy, đây không phải là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của chồng con, mẹ biết." Liêu Minh Trân vội vàng vẫy tay nói.
Không nghĩ tới bác gái sẽ nói như vậy, Quan Tình trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
"Tốt lắm, chúng ta đừng đứng ở chỗ này, trước ngồi xuống rồi nói sau." Khấu Lợi một tay vòng lên bả vai của mẹ, một tay ôm lấy eo thon của bà xã, đưa hai người phụ nữ anh yêu nhất đời này vào trong phòng khách ngồi xuống sô pha.
"Mẹ, dạo này có khỏe không?" Sau khi ngồi xuống, anh hỏi mẹ mình.
"Còn không phải lão bộ dáng (?), chính là bốn anh em các con đột nhiên trong cùng một lúc tất cả đều không trở về, làm cho trong nhà nhất thời trở nên lạnh lẽo không ít, cũng làm cho cuộc sống của mẹ và bác gái của con giống như mất đi trọng tâm." Liêu Minh Trân thở dài một hơi.
"Thật xin lỗi." Khấu Lợi xin lội với mẹ mình.
"Mẹ biết đây không phải là lỗi của mấy anh em các con, là do cha của các con quá mức bá đạo độc tài. Bất quá các con cũng có chút dính vào, cũng may các con bây giờ một đám thoạt nhìn đều thật hạnh phúc, nếu không mẹ thật sự sẽ phát hỏa." Liêu Minh Trân nhíu mày với con nói.
"Anh cả, anh hai và Khấu Đạt bọn họ gần đây đều có trở về nhà sao?" Khấu Lợi tò mò hỏi. Nếu không mẹ làm sao có thể dùng ba chữ 'thoạt nhìn' này đâu?
"Anh hai của con là có trở về, nhưng anh cả của con và Khấu Đạt vốn là không có."
"Nhưng không phải là mẹ vừa mới nói, bọn họ thoạt nhìn đều thật hạnh phúc sao?"
"Đó là bởi vì mẹ và bác gái của con có gặp bọn họ. Mẹ nói con nha, qua mấy tháng nữa sẽ có thêm hai em bé, con có biết không?"
"Chị dâu lớn mang thai?" Khấu Lợi king ngạc trong nháy mắt mở to hai mắt.
"Không chỉ có chị dâu lớn của con, em dâu của con cũng mang thai."
"Làm sao có thể khéo như vậy?!" Khấu Lợi nhịn không được kinh ngạc kêu lên.
"Lời này của con là có ý gì? Chẳng lẽ..." Liêu Minh Trân nhìn về phía con dâu, ánh mắt lại chuyển xuống phía dưới nhìn đến bụng bằng phẳng của cô.
"Dạ, Quan Tình cũng mang thai." Anh đắc ý tuyên bố.
"Thật vậy sao?" Liêu Minh Trân thập phần kinh hỉ, trước nhìn về phía con trai, lại quay đầu lại nhìn đến con dâu. "Con thật sự mang thai sao?"
"Dạ." Quan Tình có chút ngượng ngùng gật gật đầu.
"Thật tốt quá!" Liêu Minh Trân nhịn không được cao hứng kêu lên, lập tức đứng dậy đi về phía Diệp Mỹ Huệ mới từ bên trong đi ra, cùng bà chia sẻ tin tức tốt này. "Chị cả, chị cả, em nói với chị, Tình nhi nó cũng mang thai, sang năm chúng ta sẽ có ba đứa cháu trai hoặc gái."
"Tình nhi?" Quan Tình ngạc nhiên nhìn về phía ông xã, nhỏ giọng hỏi.
"Mẹ anh luôn luôn thích gọi người khác như vậy, gọi anh là Lợi Nhi, em út Đạt nhi, hai anh Phú nhi, Quý nhi." Khấu Lợi giải thích với bà xã.
"Cách gọi thật đáng yêu."
Khấu Lợi vẻ mặt bất đắt dĩ, không muốn bình luận.
"Khấu Lợi, chúc mừng con cũng sắp làm ba." Diệp Mỹ Huệ đi tới nói với anh.
"Cám ơn. Bác gái, con giới thiệu với bác một chút, đây là vợ của con Quan Tình. Bà cã, đây là mẹ của anh cả và anh hai của anh, em gọi là bác gái theo anh là được." Khấu Lợi đỡ bà xã đứng dậy chào.
"Bác gái." Quan Tình nhu thuận kêu lên. Bởi vì cô đã làm việc ở Khấu thị hai năm, cho nên đối với tình hình gia đình không giống với những gia đình bình thường của Khấu gia có hiểu biết đại khái, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Con có chút quen mặt." Diệp Mỹ Huệ nhìn cô nói.
"Con dâu lúc trước làm thư ký của Lợi nhi." Liêu Minh Trân cướp lời nói.
"Thư ký của Lợi nhi? Vậy thì không phải người qua đường giáp nha, thế thì tại sao bác lại nghe nói con cưới một người qua đường giáp?" Diệp Mỹ Huệ khó hiểu hỏi.
Khấu Lợi cũng có vẻ mặt không thể hiểu nổi nhún vai.
"Bác gái nghe ai nói? Cha sao?" Một lát, anh quay đầu nhìn vào phía trong hành lang hỏi: "Cha không có ở nhà sao?"
"Đến công ty rồi, nhưng mà ông ấy nói sẽ trở về ăn cơm trưa, xem ra gần tới giờ rồi chắc cũng sắp về tới." Liêu Minh Trân vừa mới nói xong, liền nghe thấy tiếng động ơ ô to từ ngoài sân vọng vào.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến." Diệp Mỹ Huệ nói.
Chủ tịch đã trở lại? Quan Tình không tự chủ được ngồi xích lại gần ông xã một chút, đột nhiên lo lắng bất an.
"Đừng lo, không có việc gì, cùng lắm là liền đi khỏi đây mà thôi, dù sao thì mục đích chúng ta trở về đã đạt được rồi không phải sao?" Khấu Lợi cúi đầu, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.
Cô nhìn sang anh, chỉ thấy anh nhìn cô mỉm cười trấn an, cũng thừa dịp khi hai vị bác gái đang dời lực chú ý nhìn về phía cửa lớn, nhanh chóng hôn cô một chút, hại cô kinh ngạc trong nháy mắt trợn to hai mắt. Trưởng bối đang ở đây, anh thế mà... Thế mà còn dám làm như vậy?!
Anh trừng mắt nhìn cô.
Cô trợn mắt há hốc mồm, không lời nào để nói.
"Ai cho phép ngươi bước vào căn nhà này một bước?" Vừa thấy đứa con bất hiếu vì một người phụ nữ mà không cần đến cha mình cùng tương lai của bản thân, Khấu Hạo Hâm lập tức dừng lại bước chân, ngước mặt lạnh lùng hỏi.
"Con trở về thăm tôi cũng không được sao?" Liêu Minh Trân cất tiếng nói.
"Một đứa con vì một người phụ nữ đê tiên, ngay cả cha mình cũng không cần, em còn muốn làm cái gì?" Khấu Hạo Hâm phát hỏa với vợ nhỏ.
"Trong bụng người phụ nữ đê tiện trong miệng ông bây giờ đang có thai cháu ruột của ông đấy." Diệp Mỹ Huệ lạnh nhạt lên tiếng.
Khấu Hạo Hâm đột nhiên trừng về phía vợ cả, không thể tin nổi, lại trừng về phía bụng người phụ nữ kia đã cướp đi con của ông.
Mấy người phụ nữ này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao người này nối tiếp người kia mang thai? Ông rốt cuộc nên cho rằng các con ông lợi hại, hay là mấy người phụ nữ này thủ đoạn cao minh đây? Quả thực chính là mạc danh kỳ diệu!
"Đó không phải là cháu của tôi, tôi cũng không có đứa con này." Do còn tồn đọng cơn giận sót lại, ông lãnh khốc vô tình nói.
"Ông thật sự nghĩ như vậy sao?" Liêu Minh Trân hỏi.
Khấu Hạo Hâm hừ lạnh một tiếng, không muốn trả lời.
Đi theo người đàn ông này đã mấy chục năm, bà làm sao lại không biết tính tình của ông ấy, không trả lời chính là biểu hiện khẩu thị tâm phi, ông có nói như vậy chính là còn tức giận con trai, cũng không phải thật sự không nhận đứa con này.
"Ông chủ, bà chủ, có thể ăn cơm rồi." Lí tẩu đi ra gọi lớn.
"Lợi nhi, Tình nhi, đi, chúng ta cùng đi ăn cơm." Liêu Minh Trân lập tức xoay người, tiếp đón con trai cùng con dâu.
"Ai cho phép bọn họ ở lại ăn cơm?" Khấu Hạo Hâm lạnh giọng hừ một tiếng.
Liêu Minh Trân bất đắc dĩ nhìn về phía ông, suy nghĩ ẩn nhẫn cảm xúc tức giận. "Ông nhất định phải làm như vậy sao?"
"Quên đi, mẹ." Khấu Lợi mở miệng. "Bọn con chỉ là đến báo cho mẹ biết, mẹ sẽ làm bà nội. Nếu ở đây có người không chào đón bọn con, bọn con đi là được rồi.
Khấu Hạo Hâm không chuyển mắt trừng mắt con trai.
"Thật sự không ở lại ăn cơm trưa sao?" Liêu Minh Trân vẻ mặt không buông ta nhíu mày.
"Không được rồi." Khấu Lợi đi đến bên bà nghiêng người hôn lên hai má của bà một chút. "Con sẽ tìm thời gian trở về thăm mẹ, mẹ, nếu như mẹ không thấy phiền, cũng có thể đến nhà bọn con bất cứ lúc nào. Bác gái, cũng hoan nghên bác đến."
"Nếu như mẹ con muốn đi, mẹ sẽ cùng bà ấy đi." Diệp Mỹ Huệ gật đầu nói.
"Chúng con đi đây ạ!" Khấu Lợi dắt tay bà xã.
"Mẹ đưa các con đi ra ngoài."
Khấu Hạo Hâm trừng mắt nhìn bóng dáng bọn họ càng đi càng xa, bực mình không thể tả. Bọn họ quả thực chính là không để ý đến sự tồn tại của ông, người đứng đầu gia đình này Không coi ai ra gì cả, đáng giận!
"Hối hận thì gọi bọn họ quay lại nha." Diệp Mỹ Huệ bỗng nhiên lạnh nhạt mở miệng.
"Ai hối hận?" Ông không hờn giận trừng về phía vợ cả, mạnh miệng nói.
"Sĩ diện đến chết."
"Bà nói cái gì?"
"Tôi cái gì cũng không có nói." Diệp Mỹ Huệ khoát tay, kính tự xoay người đi về phía nhà ăn.
Khấu Hạo Hâm tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng của bà, thẳng đến khi bà chậm rãi biến mất ở lối đi thông đến nhà ăn, lúc này mới đem ánh mắt thu hồi lại, chuyển hướng nhìn ra phía cửa lớn.
Cái đứa con bất hiếu muốn đi thì đi, ông sẽ không hối hận đâu!
Đứng ở tại chỗ do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được xoay người đi đến cửa sổ sát đất phía trước là cổng lớn vụng trộm nhìn ra bên ngoài xem. Bất quá ông mới không phải là đang nhìn cái đứa con bất kiếu cùng người phụ nữ có thai kia, ông là quan tâm bà vợ nhỏ của ông vì sao đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa quay lại.
Bọn họ thế nhưng lại cười vui vẻ đến như vậy, rốt cuộc là đang nói chuyện gì nha?
A, con muốn — không, là đứa con bất hiếu phải rời khỏi.
Chuyển xe, lui về phía sau, đưa tay vươn ra ngoài của sổ xe vẫy vẫy tay, chỉ thấy xe thong thả đi về phía cổng lớn đang mở ra, quẹo một lượt liền mất đi bóng dáng.
Bà xã sắp quay trở về đây!
Khấu Hạo Hâm nhanh chóng xoay người chuẩn bị đi về phía nhà ăn, nào ngờ lại đột nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến một tiếng va chạm thật lớn...
"Rầm!"
Ông dừng lại cước bộ, hoài nghi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy Liêu Minh Trân còn đang ở bên ngoài nhanh chóng chạy về phía cổng lớn, sau đó chợt nghe bà hoảng sợ thét ra tiếng chói tai...
"Lợi nhi!"
Thật sự là một sự vô vọng không biết nói như thế nào... không, không thề nói là tai bay vạ gió, phải nói là gặp một kẻ điên, gặp phải người phụ nữ điên, Dương Khải Hân.
Ai...ai lại lường trước được, anh và Quan Tình đã kết hôn mấy tháng rồi, thế mà người phụ nữ này còn chưa chết tâm với anh đâu?
Cho dù thuê người theo dõi điều tra, thế nhưng lại bởi vì biết được tin tức Quan Tình mang thai, sau đó dường như nổi cơn điên lái xe tông vào bọn họ, ý đồ muốn làm cho Quan Tình sinh non, thật sự là người điên!
May mắn anh và Quan Tình cùng đứa bé của đều phúc thiên mệnh đại, sau khi chiếc xe bị tông loạng choạng, hai vợ chồng bọn họ chỉ bị thương nhẹ một chút, đứa bé trong bụng thì theo các bác sĩ nói hẳn là cũng không có việc gì, nếu không phải như vậy, thì cô ta có phải chết mấy lần cũng không đủ để tạ tội!
Bất quá cho dù hiện tại đã thành ra cái dạng này, tội chết cô ta có thể miễn, nhưng mang vạ cũng khó trốn!
Mang theo vẻ mặt lạnh lùng đến dọa người, Khấu Lợi trầm mặc xoay người, tay lại đột nhiên bị người khác giữa chặt.
"Ông xã, anh muốn đi đâu?" Vì để phòng ngừa vạn nhất, Quan Tình đang bị bác sĩ chỉ định nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, lôi kéo tay anh hỏi.
"Anh đi bắt đầu tẩy gian (?)." Anh nói dối.
"Em cùng đi với anh." Cô có chút đăm chiêu nhìn anh trong chốc lát, giãy dụa từ trên giường đứng dậy.
"Đừng đứng lên, bác sĩ muốn em nằm nghỉ ngơi." Anh nhanh chóng ngăn cản cô.
"Nhưng là em muốn đi toilet."
"Em nói là thật sự muốn đi toilet sao?"
"Anh nói là thật sự, em nói chính là là thật sự." Cô nhìn anh nói.
Khấu Lợi khẽ nhíu mày nhìn cô, không biết nên nói cái gì.
"Cho nên anh là gạt em có đúng không?" Anh căn bản không phải thật sự muốn đi toilet đúnng không? Anh muốn đi đâu? Đi gặp Dương tiểu thư sao?"
"Gặp cô ta? Em nói sai rồi, phải là đi thưa cô ta." Anh hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Quan Tình nhịn không được bắt đầu cười rộ lên.
"Em còn cười được? Cái người phụ nữ kia căn bản chính là người điên, vì người kế tiếp sẽ bị hại mà suy nghĩ, anh rõ ràng bây giờ phải đi vì dân trừ hại!" Anh giận không thể át nói.
Cô trong nháy mắt càng cười càng vui vẻ hơn. Thì ra anh cũng sẽ mắng người như vậy, thật là buồn cười nhà!
"Em còn cười được?" Anh đã sắp bị chọc giận bốc khói rồi!
CÔ lắc đầu, thu hồi tiếng cười từ trên giường bước xuống.
"Em muốn làm gì?" Anh khẩn trương hỏi.
"Nếu như anh thật sự muốn đi như vậy, em cùng đi với anh, để đề phòng anh phạm tội tổn thương người khác.
Khấu Lợi khổ não không nói gì mà chống đỡ.
"Đi thôi." Cô xuống giường mang giày vào.
"Bác sĩ muốn em nằm nghỉ." Anh khẽ nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý.
"Em không sao, cục cưng cũng tốt lắm. Hơn nữa, em vừa rồi nói muốn đi toilet là thật."
Cô đã nói như vậy, anh còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể thật cẩn thận giúp đỡ cô, trước là giúp cô đến phòng toilet, sau khi xác định cô thật sự không có chỗ nào không thoải mái, mới chuyển hướng đi đến phòng bệnh của người phụ nữ điên Dương Khải Hân kia, người bị thương còn nghiêm trọng hơn hai người bọn họ, bị đưa vào nằm viện để điều trị.
Cô ta ở phòng bệnh 501, bọn họ còn chưa đi đến phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng gầm gừ vang dội từ bên trong.
"Tha thứ? Dựa vào cái gì muốn tôi tha thứ?"
"Ông còn dám đề ra hợp tác với tôi? Từ hôm nay trở đi, Khấu thị hủy bỏ hết tất cả quan hệ hợp tác cùng với Phiếm Điện!"
"Ông gì cũng không cần nói!"
"Giải thích? Giải thích còn có ích lợi gì sao? Có thể xong việc sao? Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hai cha con các người, còn dám thương tổn con trai tôi, con dâu của tôi cùng cháu gái chưa sinh ra của tôi, các người là cái gì vậy?"
Am thanh Khấu Hạo Hâm tức giận rít gào từ phòng bệnh truyền ra đến bên ngoài, vang dội cả hành lang dài khi điều trị.
"Em có nghe thấy không?" Khấu Lợi cúi đầu nhìn về phía bên bà xã bên cạnh hỏi.
"Lớn tiếng như vậy, chỉ sở mọi người ở tầng lầu điều trị này đều nghe thấy. Anh có muốn đi vào lựa lời khuyên bảo Chủ tịch kiềm chế mệt chút?" Quan Tình nghẹ nhàng mà nhíu mày, lo lắng nói.
"Anh không phải nói đến giọng nói của cha, mà là lời ông ấy nói."
"Lời ông ấy nói?"
"Ông ấy nói em là con dâu của mình."
Quan Tình đột nhiên ngây ngốc sửng sốt, cô ngồi nhớ lại một chút. Hình như đứng là vậy, vừa rồi chủ tịch giống như có nói đến ba chữ "con dâu tôi" này, cho nên có nghĩa là Chủ tịch rốt cuộc cũng đồng ý nhìn nhận cô sao? Cô có thể nghĩ như vậy sao?
"Ông xã..." Cô vẻ mặt không xác định nhìn về phía Khấu Lợi.
Anh mỉ cười với cô. "Chúng ta đi thôi."
"Đi? Đi đến chỗ nào? Anh không phải muốn đi tìm Dương Khải Hân sao?" Quan Tình mờ mịt chỉ về phía phòng bệnh 501.
"Chuyện vì dân trừ hại giao cho cha anh là được rồi, chúng ta đi làm chuyện khác."
"Chuyện khác?"
"Chính là đem em đưa lên giường, để cho em nghỉ ngơi thật tốt. Liên tục hai ngày phải vào phòng cấp cứu hai lần, trái tim mạnh mẽ cường tráng của ông xã của em cũng sắp không chịu nổi nữa rồi." Anh nghiêng người hôn môi cô.
"Vậy thì hẳn là đưa anh lên giường, để cho anh nghỉ ngơi thật tốt mới đúng." Cô Nàng chế nhạo liếc mắt anh một cái, cười như không cười nói.
"Chúng ta đây cả hai cùng lên giường nghỉ ngơi?" Anh đột nhiên lộ ra vẻ mặt ái muội nhíu mày với cô.
Trên mặt cô lộ ra một chút thẹn thùng, đưa tay đánh anh một chút. "Nơi này là bệnh viện!"
"Ở bệnh viện không thể ngủ sao? Anh nói nhưng là đơn thuần trên giường ngủ, em nghĩ đến đâu rồi đi?" Khấu Lợi thấp giọng cười nói.
Nàng yêu kiều trừng anh liếc mắt một cái, cho anh một cái "Anh làm trò, ai chẳng biết anh suy nghĩ cái gì" ánh mắt.
Anh cười cười, thừa dịp khi trong thang máy chỉ còn hai người bọn họ, lại cúi đầu ôn tồn hôn môi cô trong chốc lát.
"Ông xã, chúng ta có thể về nhà nghỉ ngơi không?" Quan Tình tựa vào trong lòng anh mở miệng hỏi nói: "Em không thích mùi hương và không khí trong bệnh viện, ở trong này em không có cách nào chân chính trầm tĩnh lại."
"Được." Anh ôn nhu gật đầu.
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn