This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Trang Phan
Upload bìa: Trang Phan
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 2
Cập nhật: 2018-05-26 13:56:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Chương 5
ắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ lén lút len lỏi vào nhà.
Người ở trên giường thiên hạ nhẹ nhàng mà chuyển mình, chậm rãi tỉnh lại theo thói quen đồng hồ sinh lý báo thức thúc giục, chậm rãi mở mắt ra.
Mắt vừa hé ra ngay lập tức xuất hiện một khuôn mặt gần trong gang tấc, làm cho Quan Tình đột nhiên kinh ngạc đến mức không thể nói nên lời, làm cho thân thể của người đàn ông không tự chủ được đột nhiên chấn động, nhiễu loạn thức tỉnh người đàn ông vốn đang ngủ say.
Trong nháy mắt anh mở to mắt, ánh mắt đầu tiên là có chút mờ mịt hỗn độn, sau đó nhanh chóng trở nên minh mẫn, tiêu cự ngưng đọng ở trên mặt cô.
"Làm sao vậy?" Anh quan tâm hỏi, giọng nói vì vừa tỉnh ngủ mà có vẻ khàn khàn trầm thấp, gợi cảm đến đòi mạng.
"Chỉ là chưa quen được với việc khi tỉnh ngủ liền thấy một người đàn ông." Cô lắc đầu nói, thật áy náy: "Thật xin lỗi, làm đánh thức anh."
Khấu Lợi vươn tay nhìn đồng hồ một chút.
"Bảy giờ rưỡi, cũng nên tỉnh rồi." Hắn buông tay, giây tiếp theo lại đem cả người cô ôm tiến vào lòng, đem mặt vùi vào mái tóc nơi hõm cổ của cô, hôn lên cổ cô.
"Anh không phải muốn thức dậy sao?" Dừng ở trên cổ hôn, làm cho cô nhịn không được mà run rẩy.
"Anh nói nên tỉnh, chưa nói muốn đứng lên." Anh vừa hôn lên cổ của cô vừa nói, một đôi tay không an phận vuốt ve khiêu khích qua lại ở trước ngực và bụng của cô, ý đồ thực rõ ràng.
"Anh không phải muốn đến công ty làm việc sao?" Cô có chút giãy dụa, cảm thấy sáng sớm tỉnh lại liền làm loại chuyện này giống như có chút không quá thỏa đáng.
"Thoải mái sao?"
Anh lại hỏi như thế!
"Thoải mái sao? Thích không?"
Người kia nhất định là cố ý!
"Còn muốn đến một lần sao?"
"Không cần!" Cô đột nhiên kêu ra thành tiếng, không dám tiếp tục trầm mặc mà chống đỡ, nhất thời chọc anh cười phá lên.
"Ha ha ha..."
Mặt cô đỏ lên giơ tay đánh anh, lần này thật dùng sức.
"Oa! Mưu sát chồng." Anh nhanh chóng lui về phía sau, hô to gọi nhỏ.
Cô lườm anh một cái, lại thúc anh một chút. "Đừng náo loạn. Anh nhanh đi làm, bây giờ là mấy giờ?"
"Sắp mười hai giờ."* (Khúc này không hiểu là 12h, convert nó thế ><)
"Cái gì?" Cô hoảng hốt kêu lên, cô bây giờ có thể xác định lúc nãy mình thật sự có mê man ngủ, nhưng lại ngủ trong thời gian dài như thế. "Đáng giận, anh vì sao không gọi em dậy?"
Quan Tình vội vàng từ trên giường đứng dậy, lại bị anh duỗi cánh ta dài ra chụp tới, kéo lại nằm thằng xuống giường.
"Em có việc gì? Người muốn đi làm cũng là anh chứ không phải em." Anh nhướng mày nói, chợt đắc ý cười, "Hơn nữa em bị anh làm mệt muốn chết rồi, hẳn là muốn nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng."
Cô nghe vậy, nhịn không được trừng mắt liếc anh một cái, anh lại da mặt dầy nhì cô nhếch miệng cười.
"Anh đi làm em cũng có việc phải làm có được không?" Cô tức giận nói.
"Em muốn làm gì?" Anh tò mò hỏi.
"Đi báo danh lệnh triệu tập."
"Báo danh lệnh triệu tập cái gì?"
"Ngoại trừ công việc còn có cái gì?" Cô liếc nhìn xem thường.
"Em muốn đi tìm việc?" Anh ngạc nhiên trợn to mắt.
"Làm chi kinh ngạc như vậy?" Cô hoài nghi hỏi, "Không đi làm, chẳng lẽ muốn em ăn không khí sao?"
"Em bậy giờ đã giống như đại gia, uống gió tây bắc cái gì?"
Quan Tình ngây người ngẩn ngơ, bỗng nhiên ngây ngô cười nói: "Đúng ha, em quên mất."
"Hơn nữa cho dù em không đi làm cũng không có tiền, anh làm ông xã sẽ để cho bà xã ăn không khí không nuôi em sao?" Anh chìa ngón trỏ, dí vào cái trán của cô một cái như trừng phạt.
"Nhưng là không có việc làm em sẽ rất nhàm chán nha." Cô xoa cái trán.
"Nhàm chán thì đi dạo phố, tìm bạn bè uống trà chiều?"
"Cám ơn đề nghị của anh, em còn chưa muốn làm sâu gạo, hơn nữa em trời sinh số cực khổ, không làm việc toàn thân sẽ không được tự nhiên." Cô bĩu môi đáp lại.
Bộ dáng đáng yêu này làm cho Khấu Lợi thật sự là luyến tiếc không muốn buông tay ra nha, thật muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.
"Vậy em có muốn đến công tay của anh giúp anh không?"
Nghe được anh đột nhiên nói như vậy, Quan Tình ngây ngốc sửng sốt một chút. "Đến công ty của anh?"
"Đúng, tiếp tục là thư ký riêng của anh, em cảm thấy thế nào?"
"Được." Cô lập tức trả lời, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn. "Không cần."
"Vì sao đồng ý rồi lại nói không cần?" Tươi cười vừa mới giương lên trong nháy mắt lại biến mất, anh nhíu mày chằm chằm nhìn cô.
"Bà chủ thì làm việc cái gì, chính là tới giám thị chúng tôi làm việc nha! Em mới không cần làm cho người ta có loại cảm giác này." Cô mím môi nói. Những nỗi lòng của nhân viên nhỏ bé này chỉ có người từng làm nhân viên nhỏ bé mới biết!
"Nếu em lo lắng chuyện này, chỉ cần không nói ra thân phận bà chủ của em là được rồi không phải sao, thư ký Quan?"
"Cách đó cũng tốt, nhưng vẫn là không cần."
"Vì sao vẫn là không cần?" Anh trừng mắt nói.
"Công ty anh lại không có thiết người, tự nhiên đưa em vào làm như vậy, giống như là lính nhảy dù vào của sau, cảm giác thật không tốt."
"Em là đến giúp anh, cũng không phải đi quản bọn họ, lính nhảy dù cái gì? Có phải em suy nghĩ quá nhiều rồi không, Khấu phu nhân?"
"Nói như vậy cũng đúng."
"Liền quyết định vậy đi, đến công ty anh đi làm, tiếp tục làm thư ký riêng của anh, ngày mai chính thức đi làm, có vấn đề gì không?" Không chừa cho cô một chút thời gian tự suy nghĩ, anh nhanh chóng thay cô quyết định.
"Không có, Phó tổng." Cô buồn cười nhìn anh một cái, cười khẽ trả lời.
"Tốt lắm." Anh gật đầu hài lòng, đồng thời âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bà xã xinh đẹp mê người như vậy, không giám sát chặt chẽ một chút sao được đây? Bất quá bâu giờ Quan Tình đồng ý đến công ty anh đi làm sẽ không có vấn đề, thật tốt quá.
"Em chính là thư ký Quan sao? Em quả nhiên là xinh đẹp cũng như giọng nói của mình nha!"
"Cái này đại khái chính là trăm nghe không bằng một thấy. Xin hỏi em có đồng ý hẹn hò cùng anh không?"
"Ê, cậu thật ti bỉ nha, làm sao có thể cướp lời của tôi? Thư ký Quan, hãy hẹn hò cùng anh đi."
"Hai người bọn họ đều là củ cải lớn hoa tâm, người em như tôi mới là lựa chọn thông minh nhất đối với cô, thư ký Quan."
Mới xoay người đi nhận cuộc điện thoại mà thôi, không nghĩ tới vừa trở lại, liền thấy ba tên không biết sống chết, công việc thì không làm, dám vây quanh bà xã của ông chủ buông lời ong bướm, làm cho Khấu Lợi chỉ cảm thấy khó chịu một trận.
"Các cậu đang làm cái gì?" Anh lạnh giọng hỏi.
"Sếp, anh thật là không đúng mà, thư ký xinh đẹp như vậy cũng không giới thiệu một chút, làm chúng tôi lãng phí nhiều thời gian như vây?"
"Đúng vậy nha, tôi cùng thư ký Quan nói chuyện trên điện thoại cũng gần hai năm rồi nha! Hai năm nha, nếu anh giới thiệu cô ấy cho thôi, nói không chừng chúng tôi ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh ra rồi."
"Cậu đang nói cái gì, muốn cùng ai sinh đứa nhỏ?"
"Đương nhiên là thư ký Quan nha!"
"Thư ký Quan? Cậu người này rốt cuộc có biết hay không cô ấy là..." Khấu Lợi trợn to hai mắt, giận không thể át thốt ra, lại bị Quan Tình cảm thấy tình huống không đúng, nhanh chóng lên tiếng cắt đứt.
"Tôi đã kết hôn rồi." Cô tuyên bố trước mặt mọi người.
"Kết hôn?" Bốn phía nhất thời đồng loạt ồ lên, mọi người không hẹn mà cùng trợn to hai mắt.
Cô mỉm cười gật đầu, nhân cơ hội thay đổi đề tài.
"Anh là Trần Kiệt Quang đúng không? Còn anh là Triệu Tử Tân, cùng với Vương Chính Khải, tôi đoán đúng không?" Cô nói với ba người đàn ông đg vây chung quanh ở bên người mình, mỉm cười điểm danh từng người một.
"Em làm sao biết được?" Ba người lộ ra biểu tình kinh hỉ cùng khó có thể tin.
"Nghe giọng nói." Cô cười nói, "Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng nói của các anh."
"Thật sao? Bất quá em thật sự kết hôn sao?" Trần Kiệt Quang không tin, hắn vẫn là có vẻ để ý đến chuyện này.
"Thật sự đã kết hôn." Quan Tình mỉm cười gật đầu, đồng thời giơ tay phải lên, đưa nhẫn kết hôn lóe sang trên bày tay hướng ra cho mọi người xem.
"Oa, thật sự đã kết hôn! Rốt cuộc là người đàn ông nào tốt số như vậy, có thể lấy được cô gái xinh đẹp tài năng như vậy? Gọi hắn ra đây, chúng tôi muốn cùng hắn PK." Triệu Tử Tân oa oa gọi bậy.
"PK cái gì nha?" Vương Chính Khải hỏi.
"Nếu điều kiện của hắn không bằng chúng ta, thì kêu hắn cút đi, thả tự do cho thư ký xinh đẹp động lòng người của chúng ta nha! Người thắng mới có thể thắng được hết tất cả, cậu chưa từng nghe qua những lời này sao?"
"Là người thắng làm vua đi?"
"Cũng vậy thôi! Tóm lại, tên kia nếu nói như không xứng với thư ký Quan thì kêu hắn đi cút đi..."
"Nên cút đi là mấy người đó!" Khấu Lợi không thể nhịn được nữa rít gào. Anh còn tưởng rằng đem cô mang theo bên người sẽ có vẻ an toàn, không nghĩ tới lại mang đến nơi có một đám sắc lang không có ý tốt, bọn hỗn đản chết tiệt!
"Sếp?" Anh rít gào một trận làm mọi người nghi hoặc khó hiểu.
"Ý của Phó tổng là nếu các anh còn tiếp tục đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm mà không quay về chỗ ngồi làm việc, thì các anh sớm muộn gì cũng phải cút đi." Quan Tình vội vàng mở miệng, đồng thời liếc mắt một cái cảnh cáo Khấu Lợi một cái, muốn anh tốt nhất đừng quên chính mình đã đồng ý chuyện của cô, tuyệt đối không công khai mối quan hệ vợ chồng của hai người bọn họ.
Khấu Lợi nhíu nhíu màu, sau đó tâm không cam lòng không nguyện phải ngậm miệng lại, lại trừng về phía đám ba người hỗn đản kia dám mơ ước bà xã của anh, dùng ánh mắt cảnh cáo bọn họ. Tốt nhất cho hắn cái chụp phóng lượng điểm (?), nếu không nhất định phải chết!
Đám người Trần Kiệt Quang vô duyên vô cớ bị trừng, bị trừng đến mức sợ hãi trong lòng. Tuy rằng bọn họ căn bản không thể hiểu được sếp mình bình thường bình dị gần gũi là vậy, như thế nào tính cách lại giống như đột nhiên thay đổi như vậy, trở nên giận dữ như vậy. Nhưng có câu gọi là bo bo giữ mình (?), vẫn là toàn mạng thoát thân trước rồi nói sau.
"Tôi đột nhiên nhớ ra có cuộc điện thoại quan trọng cần gọi, thất lễ." Vương Chính Khải nói xong vẫy vẫy tay, xoay người bước đi.
"Hoan nghênh em gia nhập công ty chúng tôi, thư ký Quan, tôi cũng phải quay về làm việc, bye bye." Trần Kiệt Quang nói ngay sau đó, nói xong lập tức chạy xa.
Còn lại Triệu Tử Tân cuối cùng cũng chỉ có thể sờ sờ cái múi, cười gượng một chút, sau đó vẫy vẫy tay, lòng bàn chân cũng nhấc lên theo người xoay đi mất.
Ba người sôi nổi nhiệt tình nhất trong công ty cũng đã đi khỏi, những người khác đành phải lần lượt trở lại chỗ ngồi, không dám có ý nghĩ xuất hiện trong vòng tám mét với sếp đang có tâm tình rõ ràng là không tốt cho lắm.
Thư ký Quan đáng thương, không nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm đã phải đối mặt với sực tức giận của sếp, thật sự là đáng thương! Bất quá nói trở lại, cô ấy hẳn là phải rất quen thuộc mới đúng, họ không cần thay cô lo lắng đi? Mọi người trong lòng đều nghĩ như vậy.
"Anh đưa em đến chỗ ngồi của em." Khấu Lợi lạnh lùng mở miệng.
"Vâng, Phó Tổng."
"Đi theo anh."
"Vâng."
Thư ký Quan, cô chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, xin tha thứ cho chúng ta bất lực, thực xin lỗi. Mọi người lấy ánh mắt thương hại nhìn theo hai người đang rời đi.
Khấu Lợi đi thật nhanh, làm cho Quan Tình phải nhanh chân chạy chậm bước mới có thể theo kịp anh, chỉ là nàng thật sự không thể nào hiểu được, anh rốt cuộc là đang phát điên cái gì a? Thật sự là mạc danh kỳ diệu!
"Đây là chỗ ngồi của em." Anh đang bước đi ở phía trước, rốt cuộc dừng chân, chỉ vào chổ ngồi trống tại một cái bàn riêng lẻ ngay trước văn phòng chủ tịch.
"Vâng." Cô nhẹ nhàng thở ra gật đầu, mới cất bước đi đến chỗ trước mặt thôi, giọng nói của anh lại vang lên.
"Em vào văn phòng anh một chút." Anh ra lệnh nói.
"Vâng, Phó tổng."
"Ở đây gọi anh là sếp." Anh lạnh giọng sửa lại cách gọi của cô.
"Vâng, sếp." Quan Tình vụng trộm liếc mắt xem thường. Thật không hiểu anh rốt cuộc là đang tức giận cái gì?
Đi theo phía sau anh tiến vào văn phòng chủ tịch, chân cô vừa lướt qua cửa, gót chân còn chưa đứng vững, cánh cửa phía sau lưng lập tức "Rầm" một tiếng đóng mạnh lại, giây tiếp theo, cả người cô liền bị anh đè đặt lên cánh cửa.
"Anh..." Cô vừa mở miệng, trong nháy mắt liền bị anh hung hăng hôn xuống.
Anh dùng sức hôn không như bình thường, giống đang phát tiết tức giận, nhưng vấn đề ở chỗ, cô căn bản không biết là anh đang tức giận cái gì nha?!
"Chờ một chút, anh rốt cuộc là làm sao vậy?" Cô miễn cưỡng đẩy anh ra.
"Anh đang tức giận." Anh ngẩng đầu, nhìn cô chăm chăm không chuyển mắt một lúc, sau đó mới lạnh lùng mở miệng.
"Không cần nói lời vô nghĩa, em cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể không nhìn ra rằng anh đang tức giận, vấn đề là anh đang tức giận cái gì?" Cô lại trợn trắng mắt nhìn anh, lại nhìn anh nhíu mày, tuyệt đối không sợ anh.
"Khấu Lợi phát hiện bản thân thật sự đã bị cô đánh bại. Có phải cô thật sự một chút cũng không sợ anh nổi giận không?
"Này, em đang hỏi anh câu hỏi nha, anh làm sao lại không trả lời em?" Cô đưa tay vỗ vỗ mặt anh, một bộ dáng giống như anh không cẩn thận đang ngủ gật.
"Em thật sự là không sợ anh phải không?"
"Em vì sao phải sợ anh? Anh là ông xã của em nha."
Hai chữ 'ông xã' của cô lập tức trấn an cơn tức giận của Khấu Lợi, mắt đang trừng cô bỗng nhiên thở dài, sau đó nắm tay cô đi đến bên sô pha, bản thân ngồi xuống trước rồi mới đem cô kéo ngồi lên đùi mình, ông vào trong lòng.
"Em thật sự không biết anh đang tức giận cái gì sao?"
"Nói thật ra là mơ hồ biết, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, cho nên không biết." Cô nhìn anh liếc mắt một cái, thành thât trả lời.
"Em đang đánh trống lãng sao?" Anh nhíu mày nói.
Cô nhịn không được đưa tay thúc anh một chút. "Anh rốt cuộc có nói cho em biết anh không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Anh không thích thấy có người mơ ước bà xã của anh." Khấu Lợi dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cô.
Không nghĩ tới, anh thế mà lại đang tức giận vì một chuyện nhỏ như vậy! Quan Tình nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.
"Bọn họ chỉ là đang nói giỡn mà thôi, anh nghe không hiểu sao?"
"Em mới là nghe không hiểu, bọn họ thích em." Anh lên án nói, trong giọng nói tràn ngập căm giận bất bình cùng khó chịu.
"Em đã nói với bọn họ em đã kết hôn." Miễn cưỡng nhịn ý muốn cười, cô đưa tay nâng lên mặt anh. Thật không nghĩ tới anh cũng có phản ứng trẻ con như vậy.
"Em cho rằng nói như vậy thì bọn họ sẽ hết hy vọng sao?"
"Anh suy nghĩ nhiều quá, em không được hoan nghênh đến thế đâu!"
"Em thật là một chút cũng không hiểu rõ mị lực của bản thân phải không?" Anh nhanh chăm chăm nhìn cô.
"Em có mị lực sao? Nếu nói như vậy thì vì sao, em đã làm thư ký ở bên cạnh anh hai năm, mà anh cũng không có rung động với em?" Cô là cố ý cũng là tò mò hỏi lạnh.
"Đó là bởi vì em đem vẻ đẹp cùng ưu điểm của bản thân hoàn toàn dấu đi." Nhớ đến bộ dáng lúc trước của cô, Khấu Lợi nhịn không được nhíu nhíu mày.
"Cho nên anh muốn em trở lại với bộ dáng lúc trước mang kính mắt, đội khan trùm đầu hoặc buộc đuôi ngựa đi làm sao?" Cô nhíu mày hỏi.
"Không cần!" Anh lập tức phản đối, lộ ra vẻ mặt tuyệt đối không muốn nhìn thấy cô khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
"Vậy anh muốn em phải làm như thế nào?" Cô cười như không cười nhìn anh.
"Cách bọn họ xa một chút!" Anh không chút do dự nói.
"Nhưng là cùng làm việc trong một công ty, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc, làm sao để cách bọn họ xa một chú? Hay tốt hơn là em ra ngoài tìm việc ở công ty khác?”
"Không được." Anh dứt khoát cự tuyệt, nhìn không ra cang làm người khác lo lắng.
"Nói thật, anh vì sao không mong muốn em ra ngoài kiếm việc a?" Quan Tình có chút đăm chiêu nhìn anh.
Khấu Lợi cứng người một chút, "Làm gì có cái gì vì sao, năng lực làm việc của em tốt như vậy, nước phù sa vì sao lại phải lạc ra ngoài ruộng người khác?" Ánh mắt anh tránh né, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
"Thật sự chỉ là như vậy sao?" Biểu tình của anh có chút quỷ dị.
"Nếu không thì sao?" Anh tiếp tục vịt chết còn mạnh miệng, hoàn toàn không định nói ra tâm tình chân thật.
Quan Tình nhìn anh một cái thật sâu, sau đó đột nhiên rung đùi đắc ý nói: "Nói thật, em còn thật không nghĩ tới anh lại là người đang ông sẽ ghen nha, ha ha..."
Nói xong, cô sảng khoái bật cười ha ha, bởi vì cả người anh cứng đờ, thêm bộ dáng thẹn thùng không được tự nhiên, thật là đáng yêu nha!
Trừng mắt nhìn khuôn mặt xin đẹp đang cười không thể át trước mắt, anh hoàn toàn không biết phải nói cái gì, cũng không biết phải làm gì với cô bây giờ. Cô không thể vờ như không biết, chừa cho anh chút mặt mũi hay sao?
Bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, anh cuối đầu xuống hôn cô, cũng hôn tới tiếng cười làm phiền lòng của cô.
Cưới được một người vợ thẳng thắn đến như vậy, lại không cẩn thận yêu thương cô, anh còn có thể làm được gì đây?
Chỉ có thể nhận mệnh.
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn