The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Giang Sơn Mỹ Nhân
n Lợi Quân, Long Đức Quân hôm nay tại chỗ này, Trình Thế Hùng phụng mệnh của Chiết cô nương, đã vứt bỏ thành Quảng Nguyên, toàn quân giết trở về Phủ Châu, hôm nay đã đột phá được trại Tĩnh Khương ngăn cản của An Lợi Quân cùng Long Đức Quân, đã vượt qua được công sự chằng chịt, có điều là bọn họ muốn đi xa hơn trở lại Phủ Châu, tất nhiên phải đánh lên chiếm Đại Bảo Tân của Trữ Hóa Quân.
Trữ Hóa Quân là biên quân Đại Tống, chiến lực rất mạnh, mà Đại Bảo Tân lại là một quan ải quan trọng của Phủ Châu, được xây dựng gia cố nhiều năm qua, hiểm đến khó tấn công, nếu như Trình Thế Hùng muốn mạnh mẽ đột phá, vậy tất phải bỏ ra hy sinh thật lớn. Các ngươi nhìn ở đây, Tấn Trữ Quân tiến vào chiếm giữ Trấn Xuyên Bảo, chặt đứt liên hệ giữa chúng ta cùng Phủ Châu, bọn họ chỉ thủ chứ không tấn công, cũng không tiếp thụ khiêu chiến của chúng ta, chúng ta muốn mở lối đi giữa hai châu Lân Phủ một lần nữa thì cực kỳ khó khăn.
Bình Định Quân đã chiếm cứ Sa Cốc Tân, Uy Thắng Quân chiếm Hoành Cốc Trại, đối với Phủ Châu hình thành thế vây kín, mà Phan Mỹ tự mình suất lĩnh cấm quân tinh nhuệ hùng hổ đi đến Hà Hợp, kẻ tới bất thiện, chúng ta cho dù muốn đi viện trợ cho Phủ Châu, có cường địch này ở bên, cũng không thể không chú ý, còn có nhân mã Tuy Châu của Lý Phi Thọ, đã xuyên thẳng Điểu Long Trại, một đường hướng Ngân Châu uy hiếp, Lý Nhất Đức, Kha Trấn Ác của Ngân Châu đã hướng bản soái đưa tới thư cầu viện khẩn cấp. Tình hình ở đây...”.
Dương Kế Nghiệp hít vào một hơi thật dài nói: “Trong thành Phủ Cốc, Tiêu Thần đã giương lên ngọn cờ Đại Tống, giết hết Xích Trung thay thế vị trí kia, trở thành thủ lĩnh Hà Lam Quân, theo chỗ hiểm mà thủ. Bách Hoa Ổ có địa thế hiểm yếu, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, Chiết cô nương cùng Nhâm tướng quân mỗi ngày không ngừng công thành, cho tới nay vẫn không thể đánh hạ tòa thành cứng này. Dưới tình hình như vậy, chúng ta nên đi nơi nào?”.
Chúng tướng dưới trướng Dương Kế Nghiệp đều xúm lại tại bên cạnh hắn, trong sảnh là một cái sa bàn cực lớn, Dương Hạo hao hết tâm lực, đem địa lý Tây Bắc vẽ lại cực kỳ tinh tế, chế tác sa bàn quân sự cực lớn, các tướng lĩnh bao quanh sa bàn, vừa xem liền hiểu ngay thế địch ta.
Bọn họ đều lo lắng nói: “Triều đình thật đúng là tính toán giỏi, bọn họ trước tiên lợi dụng Xích Trung chiếm Bách Hoa Ổ, cướp cả nhà Chiết gia, lại một đao nữa kết liễu hắn, lần này ngay cả nhân chứng cũng bị mất, chúng ta khắp người là miệng cũng không nói rõ được. Tiêu Thần kia càng làm tuyệt hơn, hắn giết Xích Trung, công khai xuất ra cờ hiệu triều đình, cũng may Chiết cô nương đã nhìn rõ dụng tâm hiểm ác của triều đình, dứt khoát đem chuyện xấu xa của triều đình công khai thiên hạ, trực tiếp hướng triều đình khiêu chiến.
Bằng không, Tiêu Thần chiếm cứ Bách Hoa Ổ tất nhiên là lý lẽ chính đáng, được Chiết Suất mời, đại quân triều đình chạy tới bình định Trú Phủ Cốc lại càng là chính đáng, tay chân của chúng ta cũng bị chuyện không giải thích được danh phận đại nghĩa trói lại, đánh thì không thể đánh, lui lại không thể lui, giờ phút này chẳng những cả Phủ Cốc rơi vào trong tay triều đình, đại quân lại càng làm bánh bao cho người ta bóp nặn”.
Dương Kế Nghiệp khẽ thở dài: “Bất quá, cái này hẳn là đã nằm trong kế hoạch của Quan Gia, hắn là đoán chắc, chúng ta không phản, Lân Phủ tất mất, nếu chúng ta phản, thì hắn có danh phận đại nghĩa, có cớ có xuất binh. Hôm nay, Chiết cô nương chỉ trích triều đình phá bỏ hứa hẹn của tiên đế, mưu tính Lân Phủ, triều đình thì truyền bá Chiết cô nương cùng với đại soái chúng ta sớm có tư tình, nàng chính là kẻ đầu độc Xích Trung mưu phản, là thủ phạ chủ mưu trợ giúp bọn ta thâu tóm Phủ Châu, có tấm màn này che giấu, triều đình nện bước Tây tiến chắc là vì biết loại trận chiến nước miếng này là đánh không ra kết quả, chúng ta bây giờ phải suy nghĩ, làm như thế nào để hóa giải thế công của quân địch. Hiện tại chúng ta có là vài phương diện bất lợi chủ yếu như sau:
Thứ nhất, đại soái Tây chinh, mang đi phần lớn tinh nhuệ, lực lượng phòng ngự Đông tuyến trống không, mà triều đình thì binh cường mã tráng, tùy thời có thể tiếp tục tăng binh.
Thứ hai, đại soái thống mười vạn đại quân Tây chinh, mang đi lượng lớn lương thảo, dự trữ trong hai năm qua của các tòa thành trì đã bị mang đi hơn phân nửa, chỗ còn lại không đủ để chống đỡ thủ thành lâu dài. Mà về mặt này, khó khăn của triều đình là ít hơn nhiều so với chúng ta.
Thứ ba, Phủ Châu cùng Lân Châu dựa vào địa thế hiểm yếu, tự thành bố cục một phương. Sau đó giữa hai châu, bất kể là núi non sông ngòi, hay là công sự đến thành dài, chính là đều tương thông, mà nay triều đình đột nhiên xuất binh, thừa dịp cơ hội quân Chiết gia đang là quần long không đầu, đã chiếm cứ Đại Bảo Tân, Trấn Xuyên Bảo, Sa Cốc Tân, Hoành Cốc Trại, tạo thành thế vây kín đối với Phủ Châu, đồng thời chặt đứt liên lạc giữa hai châu Lân Phủ.
Thứ tư, Tiêu Thần mang theo hơn vạn quân phản loạn, đã vững vàng khống chế được Bách Hoa Ổ, Bách Hoa Ổ bị chiếm, lòng quân Chiết gia bị ảnh hưởng lớn, hơn nữa Bách Hoa Ổ chẳng những dễ thủ khó công, địa thế hiểm yếu, mà còn là đầu mối thông đạo của đường thủy, tùy thời có thể hướng ra bất kỳ một cái phương hướng nào nổi lên công kích, tiếp ứng cho binh mã triều đình đến. Bọn họ hôm nay án binh bất động, hiển nhiên là đang đợi Phan Mỹ, khi Phan Mỹ vừa đến, chính là lập tức ăn luôn Phủ Châu, khi đó Bạc Châu chính là cánh cửa mở rộng, không hiểm nhưng có thể thủ”.
Đến chỗ này, Dương Kế Nghiệp thần sắc ngưng trọng: “Chư vị, điều ta lo lắng, không chỉ là Phủ Châu cùng Lân Châu, quân coi giữ Đông tuyến chúng ta không có bao nhiều, mà lại vừa phân đóng ở các châu Bạc, lô, Phủ, Lân, Hạ, Thạch, nếu như Phủ Châu cùng Lân Châu có gì sơ sót, chúng ta mất đi không chỉ là hai tòa thành trì, mà đồng thời mất đi còn có rất nhiều tinh nhuệ Lân Châu cùng Phủ Châu, khi đó, triều đình tiếp tục xua quân Tây tiến, hợp với sáu đạo biên quân sáu vạn tám ngàn người, hơn nữa quân Tuy Châu có hơn ba vạn người, Cấm Quân triều đình hơn năm vạn người, đó chính là mười lăm vạn đại quân, chúng ta cũng không đủ binh lực trú đóng ở các nơi cửa ải hiểm yếu, triều đình chính là có thể dựa vào ưu thế binh lực tiêu diệt từng bộ phận, đem thành trì các nơi của chúng ta ăn từng cái một. Tình hình như, ai có diệu kế nào hay không?”.
Chúng tướng nghe vậy tất cả đều yên lặng, hồi lâu, Lô Vĩnh Nghĩa nói: “Tướng quân ngày xưa có thể một mình chống đỡ Nguy Thành Hán Quốc, ngăn cản hoàng đế Tống Quốc ba lần ngự giá thân chinh, chẳng lẽ lần này... Tình hình chúng ta so với lúc đó còn hung hiểm hơn hay sao?”.
Dương Kế Nghiệp lắc đầu nói: “Không thể đánh đồng hai cái, hôm nay lương thực dự trữ ở các thành trì là có hạn, đây là một cái khó. Thứ hai, lúc đó là hai nước tranh nhau, không phải là ngươi thì là ta làm, bởi vì đó gọi là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, mà nay, Chiết cô nương phản rồi, nhưng chúng ta còn chưa biết được ý tứ của đại soái, cho nên tình cảnh khó tránh khỏi lúng túng, sĩ khí lòng quân, chưa chắc hownd được Vấn Quân đánh một trận Bối Thành ngày đó.
Các châu phủ Tây Bắc ta, cũng không phải cũng là thành trì hiểm trở khó trèo, nếu như triều đình tấn công vào chỗ yếu của ta, vây thành ta, lấy binh lực cường đại của bọn họ, đủ để khống chế tình thế các châu Lân Phủ trước khi đại soái suất binh trở về, đây là thứ ba”. Dương Duyên Phổ không nhịn được nói: “Cha, chẳng lẽ chúng ta cả một chút cơ hội cũng không có sao?
“Cơ hội... Cũng không phải là không có...”.
Ánh mắt Dương Kế Nghiệp dần dần chuyển qua Hoành Sơn của sa bàn, ánh mắt ở trên địa thế Hoành Sơn dừng lại một lúc lâu, rồi lại khẽ lắc đầu.
Hắn là một thành viên tướng lĩnh, chỉ biết là quân lệnh như núi, hôm nay đại soái đem việc phòng ngự Đông tuyến giao cho hắn, ở trước khi được đại soái cho phép, hắn sao có thể tự làm chủ, lấy lui làm tiến, tập trung binh lực, triệt phòng Hoành Sơn, nếu là nói ra ý tứ này, sợ rằng trái lại làm lòng quân dao động.
Dương Kế Nghiệp ý chí kiên định, ngón tay chỉ sa bàn, trầm giọng nói: “Chúng ta xin điều quân coi giữ Hạ Châu đi viện binh cho Ngân Châu, Lô Lĩnh Châu, tăng cường lực lượng phòng tuyến Hoành Sơn. Về phần chúng ta, nhất định phải vững vàng bảo vệ cho Lân Châu, đây là cánh cửa triều đình Tây tiến, không thể để mất, chúng ta cùng cấm quân tinh nhuệ của Phan Mỹ quyết một trận tử chiến ở chỗ này, tranh thủ thời gian cho đại soái trở về viện trợ.
Về phần Phủ Châu bên kia, Chiết cô nương đã chỉnh đốn Chiết gia quân, nạp dưới trướng nàng. Ta có thể viết một lá thư, đề nghị Chiết cô nương phá hủy cầu Hoàng Hà, chặt đứt liên lạc hai thành Nam Bắc, từ bắc Hoàng Hà, giắng co cùng địch, mà binh mã của Trình Thế Hùng tướng quân cũng không thể bởi vậy tiếp tục lên phía Bắc thượng, ta có thể liên lạc Chiết cô nương hạ lệnh cho hắn, lệnh cho Trình tướng quân hướng chúng ta đi vào, đi đường vòng từ Lân Châu ta trở về Phủ Châu, tăng cường lực lượng phòng ngự bên kia của Chiết cô nương...”.
Hắn mới vừa nói đến đó, một gã tiểu tốt vội vã chạy vào, ôm quyền nói: “Tướng quân, Chủng Phóng đại nhân đến”. Dương Kế Nghiệp ngẩn ra, giật mình nói: “Ngươi nói cái gì? Ai tới rồi?”. Tiểu tốt kia nói: “Chủng Phóng Chủng đại nhân từ Hạ Châu chạy đến”. Dương Kế Nghiệp thất kinh, trăm triệu lần không nghĩ tới Chủng Phóng đột nhiên bỏ qua Hạ Châu tự mình chạy đến Lân Châu, hắn vội vàng hỏi: “Chủng đại nhân đang ở nơi nào? Bản quan tự thân đi nghênh đón”.
Lời còn chưa dứt, Chủng Phóng đã bước vào sảnh, cất cao giọng nói: “Quân tình khẩn cấp, Dương tướng quân còn khách sáo làm gì, cũng là Chủng mỗ không rõ từ trước đến nay, tướng quân chớ trách”.
Dương Kế Nghiệp vội vàng bước lên phía trước đón chào nói: “Chủng đại nhân, ngài làm sao lại tới? Phải chăng là đại soái đã truyền tin tức trở về?”.
Chủng Phóng nói: “Thái Úy Tây chinh ngọc môn, một đường cát vàng dài rộng, quan ải hiểm trở, chim bay khó lọt, tuấn mã khó đi, nào có thể đưa tin tức trở lại nhanh như vậy. Thực ra là bởi vì trước khi Thái Úy Tây chinh, đem việc quân chính quan trọng của Đông tuyến phó thác cho ta, mà nay gặp phải cường địch, nguy cơ trùng trùng, mắt thấy tình hình như vậy, Chủng Phóng thực khó có thể yên tâm ngồi phía sau, có lòng cùng tướng quân thương nghị, lại sợ rằng thư tín đường dài làm mất thời cơ chiến đấu, nên lúc này mới tự mình chạy tới”.
Chủng Phóng vừa thấy chúng tướng đang đứng ở trước sa bàn, lại nói: “Hướng đi của binh mã triều đình, Chủng mỗ đã nhận được thư từ chim bồ câu truyền báo, không biết tướng quân đối với cục diện lần này đã có tính toán đối phó như thế nào?”.
Dương Kế Nghiệp cũng không khách sáo, đưa dẫn tới trước sa bàn, đem kế hoạch vừa rồi của mình cẩn thận nói lại một lần, Chủng Phóng vẻ mặt phong trần, áo choàng cũng không bỏ ra, liền đứng ở trước sa bàn nghe Dương Kế Nghiệp giải thích, sau khi nghe xong hắn nhíu mày một cái, trầm giọng nói: “Dương tướng quân, Chủng mỗ một đường chạy tới, đối với tình thế Lân Phủ đã từng cân nhắc nhiều lần, Chủng mỗ cảm thấy, phương pháp đối phó này của Dương Quân quá mạo hiểm rồi, nếu như đáng được tốt, bất quá là lưỡng bại câu thương thôi, nếu như đánh không tốt thì phiến lãnh thổ mà Thái Úy giao phó vào tay ta và ngài này cũng phải tiêu tan”.
Chúng tướng ở bên cạnh vừa nghe nhất thời mặt lộ vẻ không vui, uy danh của Dương Vô Địch, tướng lĩnh Tây Bắc không ai không biết, Chủng Phóng này luyện binh quả thật có thủ đoạn, bất quá người luyện binh giỏi không nhất định am hiểu đánh giặc, hắn một văn nhân chưa bao giờ dẫn binh lại dám chỉ trích chủ tướng nhà mình là không đúng, chẳng lẽ hắn so sánh với Dương Vô Địch còn cao minh hơn sao?
Dương Kế Nghiệp cũng không cho là ngang ngược, hỏi ngược lại: “Tại sao Chủng đại nhân lại nói lời này?”.
Chủng Phóng cũng không khách khí, vươn bàn tay ra hướng địa hình Hoành Sơn trên sa bàn dùng sức kéo một đường, lớn tiếng nói: “Chũng mỗ đã cân nhắc nhiều lần trên đường, cảm thấy nếu như chúng ta lấy nhược binh Nguy Thành chiến cùng kẻ địch mạnh, thực là cái được không bù đắp được cái mất. Dưới tình huống chúng ta đã không thể bảo vệ được Phủ Châu còn muốn tham, muốn giữ được tất cả lãnh thổ của chúng ta, sợ rằng ngược lại cả một chỗ cũng giữ không được, hơn nữa Thái Úy vội vàng chỉ huy trở về cứu viện, Cam Châu Hồi Hột cùng Quy Nghĩa Quân Qua Sa cũng sẽ không buông tha cơ hội này đả kích Thái Úy, nói như vậy Đông tuyến chúng ta hao binh tổn tướng, lãnh thổ rơi vào tay giặc, mà Thái Úy bên đó, cũng phải tổn thương nguyên khí nặng nề.
Cuối cùng rất có thể tạo thành một loại cục diện như này, chúng ta bị đánh thành nguyên hình, hành lang Hà Tây một lần nữa lại bị người Hồi Hột, Thổ Phồn chiếm cứ, tái diễn cục diện Thổ Phồn, Hồi Hột kìm chế áp bách Hạ Châu. Mặt đông, còn lại là binh lực hai phe triều đình cùng chúng ta cài răng lược, trực tiếp giao phong, qua một thời gian, Thái Úy nhất định sẽ bị làm cho suy sụp, không có hy vọng tiếp tục quật khởi, kết cục tốt nhất, cũng chỉ là khôi phục cụ diện lúc Lý Quang Duệ thống trị Hạ Châu”.
Dương Kế Nghiệp mặc dù tự phụ về bản lĩnh phòng ngự, tự tin tại trước mặt đại quân triều đình, chưa chắc đã có là như thế, bất quá thắng bại khó nói, liên lụy rất nhiều, cũng không phải chỉ dựa vào sách lược thích đáng của viên chủ tướng chỉ huy thành liền nhất định có thể chiếm thượng phong, kết cục theo lời Chủng Phóng, cũng không phải là cục diện không thể xuất hiện, tưởng tượng tới tình cảnh quẫn bách như vậy, trán Dương Kế Nghiệp không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, buột miệng nói ra hỏi: “Nếu theo cái nhìn của Chủng đại nhân thì phải làm như thế nào?”.
Chủng Phóng nói: “Chủng mỗ cho là, thay vì như thế, chúng ta không bằng cầu sự ổn thỏa, chủ động rút quân, bỏ qua Lân Phủ, tập trung binh lực khắp nơi, dựa vào địa thế hiểm yếu của Hoành Sơn, xây dựng phòng tuyến thứ hai đem quân Tống vững vàng ngăn cản ở Hoành Sơn. Như thế, chúng ta mặc dù mất đi Lân Phủ, nhưng giữ được năm châu Định Nan, giữ được thảo nguyên Hà Tây, nguyên khí Hạ Châu ta sẽ không bị thương tổn, như vậy, chúng ta tùy thời có thể lần nữa xua quân Đông tiến, đồng thời, Thái Úy bên kia cũng không cần vội vàng điều quân trở về, để đến nỗi bị Cam Châu cùng Quy Nghĩa Quân thừa cơ hội, chi bằng thong dong rút quân, thậm chí, đem Cam Châu cùng Qua Sa nắm bắt vào tay trước, lại hợp với xu thế toàn thắng điều quân trở về Hạ Châu, nói như vậy, thực lực của chúng ta chẳng những sẽ không bị hao tổn, ngược lại sẽ có khuếch trương bốn phía, nói như vậy... Chúng ta cần gì phải so đo được mất ở chỗ này đây?”.
Dương Kế Nghiệp nghe tim đập thình thịch, thật ra thì lời Chủng Phóng nói, đúng là điều hắn nghĩ trong lòng, lại không nghĩ rằng, Chủng Phóng lại cùng hắn không mưu mà hợp, chẳng qua là hôm nay Chủng Phóng trước nói ra, hắn cũng không tiện nói mình đã từng có suy tính như vậy. Trầm tư chốc lát, Dương Kế Nghiệp không khỏi do dự nói: “Nhưng là... Trước khi đại soái đi, đã đem việc phòng ngự Đông tuyến giao vào trong tay của chúng ta, Dương mỗ là một kẻ vũ phu, chỉ biết quân lệnh như sơn, trước khi được ra lệnh, cho dù là đánh tới người cuối cùng, cũng không thể cãi lời quân lệnh. Hôm nay chúng ta không đánh một trận, thắng bại không thấy, liền đã chủ động rút quân, bỏ qua Lân Phủ đi xây dựng phòng tuyến thứ hai ở Hoành Sơn, cách làm này thỏa đáng sao?”.
Chủng Phóng trợn mắt nói: “Chẳng lẽ chờ đại quân Phan Mỹ đuổi theo ở phía sau cái mông chúng ta, mới vội vàng hấp tấp dẫn bọn hắn trốn hướng Hoành Sơn sao? Tướng ở bên ngoài, có thể không tuân lệnh vua, nếu như Dương tướng quân băn khoăn chẳng qua là không được Thái Úy cho phép, chuyện như vậy cũng không cần nghĩ. Chủng mỗ cho là, chúng ta bây giờ phải là suy nghĩ, làm như thế nào để tránh khỏi hy sinh lớn nhất, bảo tồn thực lực được nhiều nhất, ngăn trở đường Tây tiến của binh mã triều đình, bảo đảm thành quả Thái Úy Tây chinh sẽ không trôi theo dòng nước chảy. Nếu là tướng quân lo lắng Thái Úy quở trách, vậy tất cả hậu quả, Chủng mỗ nguyện một mình gánh chịu, chỉ cầu tướng quân quyết đoán rút quân, đoạt được tiên cơ, chế tạo cục diện có lợi cho Hạ Châu ta”.
Dương Kế Nghiệp phật ý đột nhiên nói: “Chủng đại nhân đây là nói tới chuyện này? Dương mỗ là Thống soái ba quân, vô luận tiến thối, tướng lãnh một ngàn, nếu có trách nhiệm, Dương mỗ tự nhiên một mình gánh chịu, há có thể đẩy cho người khác? Bất quá...”.
Hắn lại đem ánh mắt quăng đến trên sa bàn, trầm giọng nói: “Chủng đại nhân, Chiết gia quân còn đang ở Phủ Châu ác chiến cùng quân phản loạn cùng binh mã triều đình, chúng ta có thể buông tha cho một Lân Châu, nhưng nếu Chiết gia bỏ qua Phủ Châu, có thể là hai bàn tay trắng rồi, Chiết cô nương nàng... Nàng chịu đáp ứng sao? Nếu là Chiết gia quân không triệt, chẳng lẽ chúng ta một mình bỏ qua Lân Châu, lui lại phòng thủ Hoành Sơn, vứt bỏ quân liên minh không để ý tới sao? Rồi lại nói...”.
Hắn giảm thấp tiếng nói xuống, thấp giọng nói: “Thái Úy cùng Chiết cô nương... Khụ khụ, Chủng đại nhân nói vậy cũng có nghe nói...”.
Chủng Phóng trời sinh vốn một tính cách thư sinh ngay thẳng quật cường, hắn liếc Dương Kế Nghiệp một cái nói: “Dương tướng quân, ngươi nói Thái Úy thụ sư năm châu, thống lĩnh chư tướng, chiêu binh mãi mã, đánh dẹp Tây Vực, là tính toán cái gì?”.
Điều Dương Hạo làm này, chư tướng Tây Bắc còn có ai không biết rõ trong lòng, có điều biết thì biết, một khi Dương Hạo chưa có công khai cờ hiệu, ai dám to gan phạm húy, nói ra cái bí mật không phải là bí mật này, Dương Kế Nghiệp do dự nói: “Cái này...”. Chủng Phóng chính khí nghiêm nghị, tiếng nói chấn động mái nhà nói: “Giang sơn mỹ nhân, cái gì nhẹ cái gì nặng? Giang sơn nơi tay, mỹ nhân tự có.
Nếu mất giang sơn, cả tính mạng người nhà cũng không bảo vệ được rồi, còn muốn mỹ nhân là dụng ý gì? Nếu như Thái Úy vì một nữ tử mà không biết lợi hại, không biết nặng nhẹ, vậy Thái Úy quật khởi lên được ở Tây Bắc lại không phải là một trận cười to sao? Hàng nghìn hàng vạn nam nhi tụ tập đến dưới trướng Thái Úy như ta và ngươi chẳng phải tất cả cũng thành một trận cười to đi? Cho dù Chiết cô nương là vợ chính của Thái Úy, trước mặt giang sơn xã tắc, trăm họ thiên hạ, thì cũng đã là cái gì? Ta và ngươi phụ tá vua trên, trong lòng chỉ có một chữ công, tuân theo chỉ là một chữ ‘Trung’, há có thể bởi vì tiếc một vị phụ nhân mà mất đạo nghĩa?”.
Dương Kế Nghiệp liên tục cười khổ, Chủng Phóng tháo càng nói càng tức, vung tay lên nói: “Dương tướng quân, binh quý thần tốc, sớm làm ra quyết định trước một bước, là có thể tranh giành thêm một phần tiên cơ, cũng không thể chần chừ được nữa. Nếu là ngươi không yên lòng, chỗ Chiết cô nương, Chủng Phóng ta tự đi một chuyến, đem này lợi hại được mất giữa tiến lùi, nói rõ ràng cùng vị Chiết cô nương kia cho nàng hiểu, nếu là nàng biết đến đại thể, hiểu được đại nghĩa, vậy liền dẫn Chiết gia quân cùng bọn ta đồng loạt lui lại phòng ngự Hoành Sơn, nếu không phải như thế, vậy thì một chém tan làm làm hai, nếu là Thái Úy trở lại muốn chỉ trích, kêu hắn chém đầu của ta được rồi, Chủng mỗ một lòng trung can, chết cũng can gián chủ thượng, lưu danh sử xanh cũng tốt”.
Dương Kế Nghiệp toát mồ hôi, cái bộ dáng này của Chủng Phóng, nếu thật để cho hắn đi gặp Chiết cô nương, không nói nứt toác ra mới là lạ, Dương Kế Nghiệp vội vàng nói: “Chủng đại nhân, tuy nói Hạ Châu còn ở hậu phương, tạm thời không lo việc binh đao, nhưng là đại nhân cũng không thể rời đi lâu, đó là đất cơ sở của Thái Úy, vô cùng trọng yếu, kính xin đại nhân chạy về trấn giữ Hạ Châu. Dương mỗ liền theo lời đại nhân nói, cố hết sức rút quân phòng thủ Hoành Sơn. Về phần chỗ Chiết cô nương, liền để cho Duyên Phổ con của ta đi một chuyến, cùng nàng thương lượng kế hoạch là được rồi”.
Chủng Phóng tuy là thư sinh, nhưng trong xương có một cỗ khí xấc láo bướng bỉnh, một khi phạm vào chỗ ương bướng này, thật sự là cả hoàng đế cũng dám kéo xuống ngựa, bất quá Dương Kế Nghiệp nhắc tới Hạ Châu, đây cũng là chỗ hắn coi trọng nhất, bởi vì thấy Dương Kế Nghiệp đã đáp ứng chủ trương của hắn, dưới ngàn khuyên vạn khuyên, Chủng Phóng rốt cục đáp ứng nhanh sớm chạy về Hạ Châu.
Dương Kế Nghiệp lúc này mới yên tâm, lùa Chủng Phóng đi xong, Dương Kế Nghiệp đã định quyết tâm, khi trở lại thành Bạc Châu liền bắt đầu bố trí quân dân di chuyển về Hoành Sơn, đồng thời bảo con trai lớn tùy cơ hành động, một mặt phái người liên lạc cùng Trình Thế Hùng, một mặt để cho con trai lớn dẫn khinh kỵ binh chạy tới Phủ Châu gặp Chiết Thủ Dụ, thuyết phục nàng bỏ qua Phủ Châu, cùng dời tới Hà Tây.
Bởi vì binh sĩ triều đình sắp tới, giữa lúc chư tướng dưới trướng Dương Hạo tranh chấp, bên trong đại trướng chóp vàng của Khả Hãn Cam Châu cũng bởi vì vây khốn quân đoàn Dương Hạo, lương thảo hao hết mà lâm vào trong một mảnh buồn rầu.
Khả Hãn Cam Châu Hồi Hột Dạ Lạc Hột tinh thần chán nản dựa tại trên giường, lo lắng nói: “Không nghĩ tới lương thảo binh sĩ Hạ Châu lại đầy đủ như thế, ta muốn cùng hắn chiến hao tổn để thủ thành, ngược lại trúng kế của bọn hắn. Lương thực tồn tại trong thành vốn là có hạn, cho người ăn ngựa ăn, chút lương thực đã hao hết sạch, hiện tại đã bắt đầu giết dê bò, mà quân coi giữ ngoài thành vẫn bất động, mỗi ngày ta đi lên trên đầu thành ngắm nhìn, khói bếp lửa trong quân doanh Hạ Châu cũng không giảm xuống, nhưng thấy lương thực bọn họ còn có thể chống đỡ hồi lâu, nếu còn tiếp tục như vậy, hơn mười vạn người trong thành ta, không cần người đánh, tất cả đều tự chết đói rồi”.
Vương tử A Lý suất quân trở về thành nói: “Phụ hãn, chúng ta vốn là bộ tộc du mục, cho dù bỏ qua tòa thành trì này, chẳng lẽ lều trướng chúng ta không thể đâm vào trên thảo nguyên sao? Con đã sớm nói, người Hán giỏi về công thủ thành trì, chúng ta dùng thành tới chiến, đây là lấy sở đoản của mình, nghênh sở trưởng kẻ địch. Nếu như chúng ta thừa dịp người đông thế mạnh, đột xuất vòng vây, quân Hạ Châu còn có thể đuổi theo chúng ta tới thảo nguyên mà đánh sao? Cho dù mất đi Cam Châu, Dương Hạo có thểthu lấy bao nhiêu trọng binh ở chỗ này chứ? Đến lúc đó, chúng ta liên hiệp vớ Lũng Hữu Thổ Phồn ngóc đầu trở lại, còn sợ không thể chiếm cứ Cam Châu một làn nữa sao?”.
Thất Vương Phi A Cổ Lệ không nhịn được mở miệng phản bác: “Phá vòng vây? Nói dễ vậy sao, thiết giáp trọng kỵ cùng Mạch đao đại trận của Hạ Châu gắt gao ngăn chặn bốn cửa, chúng ta ra bao nhiêu chết bấy nhiêu, còn nói nhiều tới phá vòng vây?”. Vương tử A Lý lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một cái, hừ nói: “Dương Hạo phân binh qua phía Tây, vây ở bên ngoài chúng ta đã không còn có bao nhiêu người rồi, bằng vào một Mạch đao trận, một đội trọng giáp thiết kỵ, chúng ta dùng mạng người xông ra một chuyến, cũng có thể mở ra một con đường đi?”.
Hắn quay về nhìn về phía Dạ Lạc Hột nói: “Phụ hãn, nghe nói quân đội Dương Hạo đã đánh xuống Túc Châu, hiện tại tấn công nước Đôn Hoàng. Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, bởi vì Cam Châu chúng ta là khó đánh nhất, cho nên hắn vây nhưng không đánh, đem chúng ta đặt ở phía sau cùng, chờ hắn giải quyết xong nước Đôn Hoàng, tất nhiên sẽ hợp thế thắng đánh trở về Cam Châu, mạnh mẽ công kích thành Cam Châu ta, lúc này nếu không phá vòng vây, sau này muốn đi cũng không đi được.
Vương phi A Cổ Lệ lại nói: “Đại hãn, mặc dù Dương Hạo chia binh đi tấn công hai châu Qua Sa, nhưng khi hắn Tây chinh, được xưng có mười lăm vạn đại quân, cho dù có khuyếch đại, thì ít ra cũng phải có mười vạn đại quân, đánh được Lương Châu, hắn được thêm hai vạn quân Thổ Phồn, đánh Túc Châu, lại đem hai vạn Long Vương Quân đi theo mình, tổng binh lực lúc này thật sự có mười lăm vạn người.
Quy Nghĩa Quân không chịu nổi một kích, nhân mã Dương Hạo phân đi tấn công Qua Sa, có chừng năm vạn người, như vậy có ít nhất mười vạn đại quân vây ở ngoài thành Cam Châu. Điểm này, từ số lượng khói bếp mỗi ngày trong quân doanh Hạ Châu mà nhìn, cũng có thể tính ra được. Mười vạn đại quân đóng ở đó, ta cũng không tin lương thảo chúng dùng là vô tận, ta thấy bọn hắn bây giờ là cố ý trấn tĩnh, phô trương thanh thế thôi, kiên nhẫn nhịn chút ít thời gian nữa đi, khi lương thảo bọn hắn hao hết, lòng quân không yên, mà quân Tây chinh chưa chạy về, chúng ta lại...”.
Vương Phi dân tộc du mục cũng có tộc trướng, lãnh địa, con dân của mình, có quyền thế rất lớn, vì vậy giữa vương tử A Lý trường tử của Dạ Lạc Hột cùng vương phi A Cổ Lệ bởi vì đủ loại nguyên do hiềm khích từ đất chắn thả riêng của mình nắm giữ, sớm đã có oán hận chất chứa lẫn nhau, lúc này ý kiến bất đồng, vương phi A Cổ Lệ một mực hắn làm đối nghịch, vương tử A Lý càng thêm phẫn nộ, không đợi vương phi A Cổ Lệ nói xong, vương tử A Lý liền nói: “Dương Hạo giữ một thế thân ở chỗ này, tự mình chạy tới Túc Châu tiếp tục đường Tây chinh, hắn là chủ soái quân Hạ Châu, lại để mười vạn đại quân ở lại chỗ này, mà mình chỉ đem ba thành nhân mã một mình viễn chinh sao? Buồn cười, hắn nếu thân chinh, nhất định sẽ mang đi chủ lực, quân đội ngoài thành phô trương thanh thế, chưa chắc đã có mười vạn”.
Vương phi A Cổ Lệ thản nhiên cười, nghiêng mắt nhìn vương tử A Lý nói: “Vương tử A Lý, binh pháp người Hán có một câu nói, gọi là thực thì là hư, bảo là hư thì lại thực. Không tệ, ban đầu Dương Hạo đúng là giữ một thế thân, tự mình chạy tới tấn công Túc Châu rồi, nhưng là sau khi lấy được Túc Châu, tin tức hắn đang ở Túc Châu đã truyền ra, ngươi nói hắn còn tiếp tục tự mình Tây chinh? Hắn đã trở lại”. Vương tử A Lý ung dung nói: “Thất Vương Phi tại sao lại chắc chắn như thế?”.
Dạ Lạc Hột chán nản nói: “A Lý, A Cổ Lệ nói không sai, Túc Châu Long Hàn Hải vì bảo toàn tính mạng, đã chọn lựa tám mỹ nhân trong gia tộc tới hầu hạ Dương Hạo, lấy lòng hắn, ngày hôm trước A Cổ Lệ đã thử phá vòng vây, tấn công quân doanh Hạ Châu, từng thoáng thấy một công tử áo bào trắng dứng dưới đại kỳ chữ Dương đang xem cuộc chiến, tám Long nữ đứng hầu ở phía sau hắn, A Cổ Lệ nhận ra được một người trong số đó gọi là Long Linh nhi, nếu Dương Hạo không trở về Cam Châu sau khi đánh được Túc Châu, thì sao tám Long nữ lại xuất hiện ở chỗ này?”. A Cổ Lệ thấy Dạ Lạc Hột phụ họa lời của nàng, quyến rũ liếc vương tử A Lý một cái, trong mắt không khỏi đắc ý. Vương tử A Lý thấy vậy trong lòng nảy sinh ác ý, đột nhiên nói: “Phụ hãn, con chợt nhớ tới một kế có thể trừ Dương Hạo, khiến cho Hạ Châu Quân quần long vô chủ, không chiến mà thua”. Dạ Lạc Hột vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng hỏi: “Kế gì vậy?”.
Vương tử A Lý nói: “Long Hàn Hải xin hàng, hối lộ mỹ nhân, Dương Hạo vui lòng nhận lấy không cự tuyệt, cho thấy hắn là một tên háo sắc. Nếu như chúng ta làm ra bộ dáng cùng đường, giả vờ hướng hắn xin hàng, đồng dạng đưa mỹ nhân cho Dương Hạo trong doanh, tùy thời ám sát hắn, cho dù là Hạ Châu có trăm vạn đại quân, còn không phải là tan thành mây khói trong khoảnh khắc sao?”.
Dạ Lạc Hột bỗng nhiên ngồi dậy, rất là động tâm nói: “Ngô... Ta thấy kế này quả thật có thể làm được, cho dù thất bại, cũng không tổn thất quá mức. Bất quá...”.
Hắn do dự một chút nói: “Muốn tìm một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, võ nghệ cao cường, mà vừa trung thành cảnh cảnh, cam chịu vì bản Vương quên mình phục vụ chính là không dễ dàng, chúng ta đi chỗ nào tìm một nữ nhân phù hợp với những điều kiện này chứ?”. Vương tử A Lý âm hiểm cười một tiếng, liếc nhìn vương phi A Cổ Lệ nói: “Người thích hợp xa cuối chân trời, lại gần ngay trước mắt, cũng không biết phụ hãn có bỏ được hay không”. Gương mặt xinh đẹp của vương phi A Cổ Lệ nhất thời biến sắc, đôi mắt đẹp lập tức cả chớp mắt cũng không chớp trong nháy mắt liếc về phía Dạ Lạc Hột.
Dạ Lạc Hột theo ánh mắt vương tử A Lý nhìn lên, thấy chính là Thất Vương Phi A Cổ Lệ, trong lòng rất là nuốc tiếc không thôi, nhất thời do dự. Chiến trường chém giết, chưa chắc sẽ chết, nhưng là làm thích khách ám sát Dương Hạo, chắn là phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí... Còn phải hy sinh chút ít nhan sắc. A Cổ Lệ dù sao cũng là nữ nhân mình sủng ái, Khả Hãn Hồi Hột luôn luôn kiêu ngạo, cho dù tới mức sơn cùng thủy tận, cũng khó có thể bỏ qua...
Vương tử A Lý khẽ thở dài nói: “Nếu như lần này thật sự bại trong tay Hạ Châu quân, Cam Châu Hồi Hột nhất mạch ta từ nay sẽ phải biến mất trên đời, Đại Hãn Dạ Lạc Hột anh dũng thần võ, giống như mặt trời chiếu sáng cả Hà Tây cũng phải nhận lấy khuất nhục mà chết, vì Đại Hãn, mỗi con dân bộ lạc Hồi Hột ta, người nào lại không muốn giống như trâu ngựa kính dâng tất cả của mình chứ? Vì Đại Hãn mà chết, đó là vinh quang vô thượng. Đáng tiếc A Lý là thân nam nhi, không cách nào thi hành cái kế hoạch ám sát này, nếu không thì, vì Đại Hãn, vì hai mươi vạn tộc nhân Cam Châu Hồi Hột ta, cho dù tan xương nát thịt, A Lý ta cũng sẽ không nhắn mặt chau mày”.
Dạ Lạc Hột lúng ta lúng túng nói: “A Cổ... A Cổ Lệ...”. Nghe hắn gọi tên của mình, trong lòng A Cổ Lệ liền run lên bần bật, nàng cắn chặt đôi môi anh đào phấn nhuận, đỏ hồng mắt nói: “Được, ta đi!”.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên