Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 13: Chinh Ngọc Môn -- Chương 1: Đào Hoa Y Cựu
iếng tù và vang lên, âm thanh truyền đi khắp thảo nguyên bao la, rộng lớn. Ngay lúc sau, cả đoàn chiến sĩ ban nãy còn chém giết liền trở về đội ngũ của mình, hình thành hai đội chỉnh tề.
Hai đội, mỗi bên ba nghìn người, đều ngồi trên những chiến mã dũng mãnh, người ngựa đội bên tả áo giáp sáng bóng, yên giày đầy đủ, tay trái cầm đao tay phải cầm thuẫn, sau lưng còn đeo nhất phẩm cung, đao thuẫn cùng giơ lên, dùng âm thanh như sấm động biểu thị sự cung kính đối với Dương Hạo đang đứng dưới quân kỳ.
Đội nhân mã bên hữu đều mang trường thương, bên hổng đeo đoản đao. Trên vai cũng đeo cung tên, trường thương trên tay có cán thương được làm từ cây lồng ngỗng thổ ráp. Dài khoảng một trượng tám, lưỡi lẻ được làm từ thép tinh luyện dài khoảng một thước rưỡi, sáng lóe lên. Sát khí bừng bừng. Họ cũng giơ cao thương lên, hướng về phía Dương Hạo hổ ba tiếng.
Dương Hạo mặc xiêm y, đầu đội mũ dát bạc, ngồi trên lưng một con ngựa đó. Đứng nghiêm trang dưới đại kỳ đang bay phấp phứi miệng hơi rung lên. ánh mắt sắc. Dáng vẻ uy nghiêm. Nhìn thấy hai đội quân luyện tập cẩn thận, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn mới hơi hơi lộ ra một chút của vẻ cười, gật đâu tán khen hai vị tướng lĩnh là Mộc Ân và Ngải Nghĩa Hải, quay ngựa, nói: “Đi, chúng ta đến xưởng Lưu Ly xem sao”.
Ngựa đi qua hiệu trường, Dương Hạo nói với Trương Phổ: “Rất tốt, Chủng Phóng và Dương Kế Nghiệp đều là những tướng có tài, dùng binh quả nhiên rất giỏi, nhưng mà luyện binh cũng không hề kém.
Lô Lĩnh Châu ta thành lập Giảng Võ Đường cũng không đến nỗi đấy chứ? Có Chủng Phóng làm chủ soái giáo thụ, Dương Kể Nghiệp làm phụ soái giáo thụ, binh được luyện điêu lại đến đây, giao cho Mộc Ân, Mộc Khôi và Ngải Nghĩa Hải luyện tập trong môi trường thực chiến, qua mấy lần chiến, đã có được uy thế như vậy, thật không kém tinh binh bách chiến, đặc biệt là những người đi ra từ giảng võ đường, trong chiến trận chi qua chút cọ sát. Là có thể đảm nhiệm tướng hiệu. Cứ như vậy binh mã chúng ta mở rộng sẽ không chỉ là con số, cũng sẽ không dẫn đến trở thành một bầy ô hợp”.
Trương Phổ cười nói: “Đại soái nói đúng, những người bước ra từ giảng võ đường làm cho ngay cả ty chức cũng có chút kinh ngạc, rất nhiều người trong đó ít nhất cũng mang trong mình tài cán của một tướng hiệu, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm, hơn nữa những dũng sĩ bước ra từ giáng võ đường mà đại soái đã thiết lập đều là môn sinh của đại soái nên có thể tránh phát sinh phái hệ trong quản, hình thành tiêu đoàn thể chăm sóc lẫn nhau, ha ha ha, điểm này của đại soái có lẽ là học từ chủ ý của Triệu Quan Gia nhi?”.
Dương Hạo cười lớn nói: “Người ta có thứ tốt. Chúng ta sao lại không mang ra dùng?”. Nói rồi quất ngựa một cái, ngựa chạy lên như bay, Trương Phó dẫn theo mười mấy người hậu về, lập tức theo sau hắn, để tuấn mã tung cao bốn vó. Đạp lên thảo nguyên đầy nắng gió.
Từ khi Dương Hạo kiêm nhậm Hoành Sơn tiết độ sứ, Định Nam tiết độ sứ đến nay. Đã hai năm trôi qua. Dương Hạo đêm ngày luyện binh, lập công xướng, phát triển thương nghiệp, thiết lập học đường, trù bị văn võ. Lại chú trọng thủy lợi, cung cấp cho nông canh và chăn nuôi đủ mọi điều kiện thuận lợi. Trong hai năm, lãnh địa của hắn đã ngày một đổi khác, có những thay đổi to lớn.
Sự thay đổi này không chỉ là sự lớn mạnh về vũ lực và sự phát triển về thực lực kinh tế, mà quan trọng hơn là. Hắn lấy được lòng dân, đất nơi mà hắn đã chiếm lĩnh, tất cả mọi người dân không cần biết có tín Phật hay không, đều xem hắn như Phật tái thế, cùng với uy vọng lớn mạnh hiện nay của Dương Hạo và sự ủng hộ của giới Phật giáo đối với hắn, chế độ lô tịch và chế độ tư phập đã được thiết lập. Nay trong tay đã thiết lập được thường bị quân, là bước đầu tiên thu lại thế lực từ các bộ lạc.
Đến nay, Dương Hạo đã lập được sáu chi đội thường bị binh gồm: Phi Hổ, Phi Báo, Phi Lang, Phi Ưng, Phi Mã, Phi Long, sáu đội binh này là những đội quân tinh nhuệ được chọn các phái hệ và dũng sĩ các bộ tộc đã tản mát ly loạn lại được hợp lại, toàn bộ nắm cả trong tay mình.
Lúc thường, hắn ở Lô Lĩnh Châu thiết lập Giảng Võ đường, do Chủng Phóng làm tiêu chuẩn tướng hiệu tiến hành bồi dưỡng, Dương Kế Nghiệp và các tướng lĩnh khác cũng không định kỳ đến Giảng Võ đường thụ giảng những kinh nghiệm các nhân của mình trong chiến trận, học sinh được dạy lại được chọn vào các vị trí trong thường bị binh, từ tầng cơ sớ lên. Vũ lực lớn mạnh nhất trong tay hắn, nay đã được hắn “tiêu hóa hấp thụ” hết rồi.
Lãnh địa Lý Quang Duệ vốn thống trị vốn vẫn còn Tiêu Châu, Tĩnh Châu, Hựu Cháu và những nơi gần đấy nắm trong tay tàn bộ của Lý Quang Duệ. Dương Hạo đã dùng những cách phi chiến tranh như sói mòn, gây loạn, phân hóa, đã bức ép nội bộ Tĩnh Châu và Hựu Châu binh biến, cải đổi môn đình rồi đầu hàng hắn. Còn Tiêu Châu và những vùng xung quanh đây cũng đã bị Chiết Ngự Huân và Dương Kế Nghiệp từng bước thôn tính.
Nay Tuy Châu chỉ còn lại một tòa thành đơn độc, chỉ cần thổi cái cũng đổ. Dương Hạo vẫn giữ lại nó không động chạm vào, chỉ là vì thứ sử Tuy châu rõ ràng biết đã rơi vào đường cùng, đến binh cũng sắp không nuôi nổi nữa rồi, mà vẫn kiên quyết không hàng. Dương Hạo lúc này vẫn chưa muốn lật mặt với Triệu Quang Nghĩa, chỉ vì một mảnh đất Tuy Châu như cái cổ gà. Thật không đáng.
Không ngoài dự liệu của Dương Hạo, Thứ sử Tuy Châu Lý Thập Nhị, con trai của nguyên thứ sử Tiêu Châu Lý Bằng Lộc không có sống quá hai mươi tuổi. Dương Hạo lúc ấy có thể đoán như vậy là bởi vì từ Ngũ Đại đến nay. Trong thế chiến loạn, không có bất cứ một vị thiếu niên nào ngồi yên ở vị trí của mình cả, cho dù những đại tướng dưới tay hắn không có dã tâm thì những quan dưới trướng những tướng lính này cũng không cam tâm phục tùng một người thiếu niên chuyện gì cũng không biết. Soái chú của mình thẳng một bước, địa vị của chúng cũng được cao lên, lẽ nào muốn yên vui mà không hành động?
Lý Thập Nhị năm ngoái “bệnh” mà chết rồi. Bảy ngày trước ngày sinh nhật hắn “Phát bệnh” mà mất. Thứ sử Tuy Châu nay danh bất kiến kinh truyền, nghe nói là một đồ đệ của Lý Bằng Lộc tên là Lý Tử Thọ. Dương Hạo nghe từ người của Lý Thị, thứ sử Tuy Châu quả thực có một đồ đệ như thế, vì từ nhỏ đã nhiều bệnh, nên chỉ học văn mà không học võ. Nói chuyện với người nhỏ nhẹ, vì thân với Lý Băng Lộc, lại thực sự có học vấn nên được nhậm chức trường sử Tuy Châu.
Dương Hạo cho rằng kẻ này cũng chỉ là một tên bù nhìn, thực sự nắm quyền lực Tuy Châu, phải là một viên quan võ, nhưng Tuy Châu cây cò như binh, đi vào thật vô cùng nghiêm mật. Những nhân vật tầng lộp trên cảng ít công khai lộ diện, nên rốt cuộc vẫn không biết được động tĩnh thật sự như thế nào. Nhưng Tuy Cháu nay đã không còn nằm trong mắt hắn nữa nên cũng không cần để tâm nhiều vào đấy.
Dưới trướng Dương Hạo nay văn thần có Chủng Phóng, Tiêu Nghiêm, Từ Huyễn, Đinh Thừa Tông, Lâm Băng Vũ, Phạm Ân Kỳ, Tần Giang, Lô Vũ Xuân, Tịch Sơ Vân. Võ tướng có Dương Kế Nghiệp, Trương Phổ, Mộc Ân, Mộc Khôi, Ngải Nghĩa Hải, Lý Hoa Đình, Hà Tất Ninh, Thác Bạt Hạo Phong, Lý Kế Đàm, Trương Sùng Nguy, Kha Trấn Ác. Còn có cả một nhóm văn thân võ sĩ mới đến xin gia nhập.
Mà đội ‘Phi Vũ’ mật thám của hắn với Hóa Phượng do đích thần Đông Nhi huấn luyện kết hợp, nay đã phân ra thành những công năng tỉ mỉ. Lực lượng cảnh vệ trong thành do Đông Nhi nắm giữ. Mật thám do Đường Diễm Diễm nắm giữ. Trúc Vận và Cẩu Nhi lại phụ trách bộ phận trọng tâm nhất “Hỏa Phượng”, trực tiếp phụ trách đối với hắn, có thể nói người được dùng đúng việc, nhân tài đủ cả rồi.
Chiến mã lao đi, phía xa có người đang cưỡi ngựa như bay đến, người trên ngựa toàn thần vận thanh y, khuôn mặt thanh tú. Dương Hạo nhìn cái biết ngay là Mã Diệc đến rồi.
Cẩu Nhi đến bên Dương Hạo, quất ngựa nhẹ cái rồi quay người, đi theo cùng hắn, giọng thấp xuống nói: “Đại thúc, tin mới nhận được ban nãy. Thổ Phồn Thượng Ba Thiên bộ, Đại Thạch tộc, Tiêu Thạch tộc, An Gia tộc, Nghiêm Gia tộc đang tiến hành hội nghị liên minh, chỉ trích đại thúc phát binh xâm lược phía nam tấn công phía tây. Chúng còn lấy thanh thủy minh ước ra làm chứng cứ, các thủ lĩnh Thượng Ba Thiên, Thốc Độn, Vương Nê Chu đã liên kết với nhau phái sứ giả đến thinh cầu vua Tống làm chủ cho chúng.
Dương Hạo nghe tin liền cười lớn nói: “Chúng đánh không được, cãi nhau có vẻ cũng không xong. Muốn xin Triệu Quang Nghĩa làm chủ, chỉ cần đến khóc trước mặt hắn là được rồi, hà tất phải mang cả ‘thanh thủy minh ước’ ra? Triệu Quang Nghĩa là vua Đại Tống, chứ không phải vua Đại Đường, những mảnh đất đó là Đường Đức Tông Lý Thích Cát nhu nhược bất lực để cho hắn, bọn chúng mang ‘thanh thủy minh ước’ ra, Triệu Quang Nghĩa nếu như đồng ý chống đỡ cho chúng, thì chẳng phải là tự bịt lấy miệng của mình sao?”.
Cẩu Nhi nhếch môi cười, khăn đen bay bay che xuống, da trắng như tuyết, thêm hai cái núm đồng tiền như ẩn như hiện, nói: “Đại thúc không nên tự tin thế, Triệu Quang Nghĩa không chịu thay chúng xuất đầu lộ diện, chưa chắc đã không âm thầm giúp chúng, khiến đại thúc phải lui bước”.
Dương Hạo như có vẻ suy nghĩ nói: “Ừm, cũng không phải không có khả năng. Mấy lần xảy ra xung đột với chúng, quân ta có những thu được những cái linh ấn được đúc rất tinh xảo. Quy cách thống nhất, tuy không hơn được khuôn đúc của nước Tống, nhưng dựa vào mấy bộ lạc của chúng thì không thế đúc ra được. Còn quân lương của chúng, lại có cả đống lúa mạch, đây không phải là dê bò và thành quả mà chúng hay ăn, không chừng...”.
Dương Hạo quay đầu nói: “Cẩu Nhi...”.
Cẩu Nhi tỏ ra tinh nghịch, mặc dù khăn đen đã che mặt những vẫn cảm nhận được nó hướng khuôn mặt tinh nghịch ấy về phía Dương Hạo: “Đại thúc yên tâm, Trúc Vận tỷ tỷ đã tự mình đến Tần Châu thăm dò thực hư rồi”.
Dương Hạo gật gật đầu, rồi quay sang bên Trương Phổ nói: “Những nơi đó, Triệu Quan Gia thu không được, lẽ nào lại không để chúng ta thu? Nhưng mà... Mục tiêu trước mắt ta là hướng về phía tây, tạm thời không tính toán với Triệu Quan Gia, chúng ta vẫn cứ thu bớt lại là tốt rồi, giảm bớt những hành động ở phía nam, nhưng cũng không được để cho chúng nhàn rỗi, để hai bộ lạc Xích Bang Tùng và La Đan lớn này đi đối phó với chúng là được rồi nhu lương yếu phẩm, có gì cần cứ cung cấp đầy đủ cho họ”.
Trương Phổ gật đầu đáp.
Xưởng Lưu Ly nằm ở ngoại thành cách Hạ Châu hơn mười dặm, đất đai rộng lớn. Như cả một nông trang, là một trong những công xưởng được Tinh La Kỳ bố trí ở xung quanh Hạ Châu. Trên suốt chặng đường đến, đàn cừu giống như cả đám mây trắng, dê thì lại be be kêu một cách vui vẻ. Năm ba người du mục dưới sự giúp đỡ của những con chó chăn cừu có thể dễ dàng mà chăn cả đàn dê cừu lớn.
Nhìn thấy Dương đại soái từ trong doanh quân phía trước quay lại. Những mục dân nhiệt tình múa hát để mời hắn tạm dừng bước chân ngựa, vào trong lêu ngồi uống nước nghỉ ngơi. Dương Hạo thật không từ chối được ý tốt của họ. Hắn cùng với Trương Phổ, Cẩu Nhi xuống ngựa, đi vào trong lều của một mục dân già. Chốc lát đã đến giờ dùng bữa, nữ giai nhân của chủ lều đang chuẩn bị thức ăn. Thấy người đàn ông của mình đã mời được Dương đại soái đến liền vội vàng vui vẻ mang thịt cừu, chân cừu quay và sữa dê dâng lên.
Dương Hạo và chủ lều ngồi đổi diện nhau ăn uống thật no, thật vui vẻ.
Thảo nguyên xung quanh Hạ Châu vô cùng tươi đẹp, mặc dù từ đây mà đi lên phía bắc là giáp với sa mạc Mao Ô Tổ, thành Hạ Châu cũng đang dần có xu hướng sa mạc hóa, nhưng vì chọn nơi đây xây dựng thành trì là dựa vào những dòng chảy từ Hoàng Hà. Nên sa mạc đến đây là dừng lại. Nơi đây vẫn cứ là một vùng xanh tươi. Dãy núi khắp bốn bên. Chặn lại cái khí lạnh vào mùa đông, làm cho đất đai âm nhiêu, thảo nguyên tươi tốt. Thảo nguyên xanh tươi, lại có sông có suối là nơi chắn thả rất lý tưởng, những con đập dẫn nước vào lại làm nên những cánh đồng màu mỡ. Thích hợp cho canh trông.
Dương Hạo vài năm nay rất chú trọng vấn đề thủy lợi. Ủng hộ công thương, dân ở đây là những người trực tiếp được lợi. Gia cảnh lập tức trở nên đầy đủ hơn. Hơn nữa lại học người Hán trồng rau quả. Dưa chuột khắp trước và sau lều. Thi thoảng lại có thể cưỡi ngựa đi săn bắn, thay đổi khẩu vị sang chút thịt trâu, thú rừng, cuộc sống thật là vui vẻ, sung túc.
Dương Hạo và Trương Phổ không khước từ được ý tốt của chủ lều, mỗi người đều uống ba bát rượu thanh quả. Lại ăn thêm mấy miếng thịt cừu, mới được cáo từ trở về Lưu Ly xưởng.
Lưu Ly xưởng này là do thương nhân Đại Thực quốc Yi Bản Ai Ti Tháp Lợi Bốc đầu tu xây dựng, gọi là Lưu Ly xướng chỉ là thích ứng với thói quen gọi của bản địa. Thực tế xưởng sản xuất ra không phải là thủy tinh mà là gương kính. Thủy tinh mà Trung Nguyên chế tạo là loại không trong suốt, nhẹ mà dễ vỡ. Còn loại gương kính mà phương tây truyền đến có thể chịu nhiệt cao. Có thể làm đồ đựng thức ăn. Mà lại tinh xảo trong suốt như thủy tinh, vì trên đường chuyển từ phương tây đến. Xa xôi vạn dặm, gặp gềnh trắc trở nên những gương kính được chuyển đến Trung Nguyên an toàn đều là những thương phẩm còn đắt hơn cả vàng.
Lúc đầu Dương Hạo còn chưa nghĩ đến thứ đồ vật này. Nhưng do Tháp Lợi Bốc tặng cho Dương Hạo một cái cốc thủy tinh như hiến tặng một bảo vật, chiếc cốc thủy tinh này phẩm chất vô cùng tốt, giá trị ngàn vàng. Trên đường Tháp Lợi Bốc đến tặng, không có một vị đại nhân nào nhìn thấy mà không vui mừng, nhưng Dương Hạo... Dương Hạo đến từ đâu chứ? Thứ đồ làm bằng thủy tinh này thật khó được Dương Hạo để mắt đến.
Nhưng hắn cũng biết loại thủy tinh này rất quý giá và hắn cũng biết tương lai trong quá trình tri thức văn hóa kỹ thuật nhân loại không ngừng phát triển gương kính sẽ có tác dụng rất to lớn, tạm thời có ý không thích chỉ là vì muốn nghĩ ra cách chế tạo loại thủy tinh này.
Tháp Lợi Bốc càng hiểu hơn giá trị của loại đồ vật này, đâu có dễ gì mà nói ra cách chế tạo nó được, nhưng hắn muốn mở rộng con đường buôn bản về Tây Vực từ Trung Nguyên, thậm chí còn muốn phá vỡ mấy nhà độc quyền buôn bản thương phẩm và thu được lợi lớn nhất, như vậy hắn không thể không cần sự giúp đỡ của Dương Hạo. Mà thế lực của Dương Hạo bây giờ mở rộng đã làm cho Thôi Đại Lang thu được lợi lớn. Đối với Dương Hạo mà nói hắn không tiếc lực giúp đỡ, cũng là giúp Dương Hạo dễ tranh hùng hơn.
Cuối cùng, vẫn là Dương Hạo chính thức ký kết công văn, sau khi ký kết xây dựng Lưu Ly xương này, để Tháp Lợi Bốc độc quyền kinh doanh trong mười lăm năm, sau đó Dương Hạo mới có thể dựa vào những kỹ thuật và công nhân này tiến hành kinh doanh buôn bán, nếu Dương Hạo thu thuế thì đấy là con đường kiếm tiền cũ. Sau đó Tháp Lợi Bốc đã mời mấy người thợ từ bên tây đến để xây dựng xưởng này.
Dương Hạo phi ngựa đến Lưu Ly xưởng. Thôi Đại Lang, Diệu Diệu và thương nhân nước Đại Na Tháp Lợi Bốc đang ở đó liền ra nghênh đón.
“Quan nhân”.
Vừa thấy Dương Hạo, Diệu Diệu liền tươi cười gọi nhẹ một tiếng.
Dương Hạo hắng nhẹ một tiếng, Diệu Diệu liền thu lại vẻ tươi cười, quy củ cúi đầu chào hắn một cái, kéo dài giọng ra nói: “Hạ quan Lâm Ảm Thiều, tham kiến tiết soái”.
“Ừ, miễn lễ, bình thân”.
Thấy bộ dạng nghiêm chỉnh của hai phu thê. Cẩu Nhi không nhịn được mà cười khúc khích một tiếng, rồi vội nghiêm mặt lại đứng sang bên.
Diệu Diệu bây giờ không giống như lúc ở Ngân Châu, lấy thân phận thiếp thất của Dương Hạo để đi xử lý công việc nữa. Bây giờ nàng đã là một quan viên chính thức chuyên môn phụ trách mảng công thương của tiết soái phủ. Triều đình nào cũng có nữ quan, nhưng nữ quan từ trước đến nay đều phụ trách những việc trong cung như thượng cung cục. Thượng nghi cục, thương phục cục, thượng thực cục, thượng thẳm cục. Thương công cục... Chứ chứ từng có nữ quan nào lại xuất đâu lộ diện xử lý chính vụ ngoại giới cả. Nhưng Dương Hạo đã mở ra một tiền lệ.
Bây giờ không những Diệu Diệu là quan chức chính thức, mà cả tứ phòng thê thiếp của hắn đều có chức quan chính thức, bao gồm cả Mục Thanh Tuyền, Đinh Ngọc Lạc, Điềm Tửu đều phụ trách một chức vị chính thức nhất định, ở dưới các ty nha môn trực thuộc ít nhiều cũng cắm vào một số chức nữ quan.
Sự ngăn cản mà Dương Hạo gặp phải khi mới sử dụng nữ quan không hề nhỏ hơn khi hắn tiến hành chế độ hộ tịch, và ty phát quyền thu.
Có điều chư tộc Tây Bắc và nghiêm luật không nghiêm ngặt lắm. Đệ tử Nho gia lúc này cũng không quá nhiều người có suy nghĩ ngu ngốc như thời sau này. Trải qua một thời gian tiến hành, những người phản đổi phát hiện ra rằng nó không có làm cho phong hóa đại thương, gia đình tan nát như mình đã nghĩ, vì thế những tiếng phần đổi cũng dần dần bị dập tắt.
Thêm vào đó Dương Hạo dùng người nhậm quan luôn không thể dùng những người không có kiến thức, mà dùng những người có văn tài, đa phần đều là nữ tử của hào môn thế gia, gia đình thủ lĩnh quý tộc. Lúc này nam nữ Trung Nguyên vẫn chưa tới mức thảo mục như binh như hậu thế. Nữ nhân cũng có địa vị tương đối lớn ở trong xã hội. Đám tiểu thư quý tộc Tây Bắc cảng không cần nhắc tới. Bọn họ có thể đứng dậy, còn những thế lực ngăn cả thuộc tầng lớp thượng lưu thì ngày càng suy yếu.
Dương Hạo và Diệu Diệu dùng thân phận quan viên trên dưới để chính thức kiến lễ. Xong rồi mới quay sang Tháp Lợi Bốc, cười nói: “Tháp Lợi Bốc tiên sinh, nghe nói lô đô đựng bằng lưu ly đã nung xong rồi?”.
Tháp Lợi Bốc tươi cười nói: “Không sai, sản phẩm vô cùng thành công, cho nên ta và Đại Lang mới vội vàng mời đại nhân đến xem thử đại nhân, mời”.
Dương Hạo đi theo bọn họ vào trong tác phòng, thì thấy trên án đã đặt những thứ đồ đựng bằng lưu ly. Trên tường treo một cái đèn cầy, ánh sáng rọi vào những thứ đồ bằng lưu ly đó. Làm phần chiếu ánh sáng trói mắt. Dương Hạo đà nhìn quen lưu ly rồi, hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào, nhưng đám người Trương Phổ và Cẩu Nhi lại giống như Diệu Diệu khi vừa bước vào, nhìn ngẩn cả ra. Mắt nhìn không rơi vào những sản phẩm lưu ly đó.
“Tốt quá rồi chỉ bằng những sản phẩm trên bàn này đã có thể bản được một khoản tiền lớn rồi. Ha ha, Tháp Lợi Bốc tiên sinh có thể tăng nhanh chế tạo. Thông qua thương đạo của Đại Lang để bán đến Thượng Kinh, Biện Lương, bán đến Đại Lý, còn có thể bán đến Nhật Bản, Lữ Tống. Bản quan chúc mừng con đường tiền tài cuồn cuộn của ngài trước”.
Tháp Lợi Bốc vuốt râu. Cười híp mắt nói: “Xin nhận lời cát lợi của đại nhân”.
Diệu Diệu liếc mắt nhìn qua. Tiếp lời nói: “Đại soái, vừa nãy Tháp Lợi Bốc tiên sinh đã thương lượng cùng nô gia... Hạ quan, hy vọng có thể ưu đãi một chút thuế cho ngài ấy”.
“Đúng vậy, đúng vậy”. Tháp Lợi Bốc liền nói: “Đại soái, thuế của xưởng Lưu Ly ta là cao nhất, chúng ta là lão bằng hữu mà, ta lại còn nhận lời mời của Dương đại soái mới phí tâm tốn sức để xây xưởng này. Đại soái có phải là nên cho ta chút ưu đãi không”.
Dương Hạo cầm lấy một chiếc chén rượu được chế tạo đặc biệt, vừa quan sát vừa cười lắc đầu nói: “Tháp Lợi Bốc tiên sinh, thuế của ta tuy thu rất cao. Nhưng lợi nhuận của ngài cùng cao hơn bình thường mà. Hơn nữa, tiền vốn của những thứ lưu ly này cũng không phải là cao. Ha ha ha, thuế của các loại thương phẩm như trang sức, châu báu đã định là cao nhất. Bản quan là người định ra thuế pháp, bản quan sao có thể không đi đâu tuân thủ chứ?”.
Mặt Tháp Lợi Bốc hơi nhắn lại, Dương Hạo đột nhiên đặt chén rượu xuống, quay đầu nói: “Có điều... Chẳng ai lại sợ tiền nhiều sẽ cắn vào tay cả. Ta biết việc buôn bản của Tháp Lợi Bốc tiên sinh rất lớn. Tuyệt đối không chỉ là con đường xưởng Lưu Ly này. Có một số loại thuế ở mặt khác có thể thương lượng được, thậm chí... Bản quan còn có thể miễn thuế”.
Tinh thần Tháp Lợi Bốc hơi chấn động, Thôi Đại Lang đứng bên cạnh mắt cũng sáng lên. Thương nhân thấy lợi là động, vừa nghe có một số thương phẩm có thể miễn thuế, thì sao bọn họ có thể không động lòng?
Tháp Lợi Bốc vội hỏi: “Đại nhân xin nói cho biết loại thương phẩm nào có thể miễn thuế”.
Dương Hạo quay người đối diện hắn, hơi liếc sang nhìn Thời Đại Lang, nói: “Người”.
Tháp Lợi Bốc ngẩn ra, không hiểu hỏi: “Người?”.
Dương Hạo cười nói: “Không sai, người. Ngài xem đi, Tây Bắc ta là vùng đất rộng người thưa, bây giờ công thương nông mục, bách nghiệp bắt đầu hưng, thứ thiếu nhất chính là nhân lực. Ta thấy Tháp Lợi Bốc ngài mỗi lần buôn bán hàng hóa đều dùng hắc nô, chi bằng... Ngài bán một số hắc nô qua đây, thế nào?”.
Thác Lợi Bốc vô cùng ngạc nhiên, buôn bán hắc nô đại quy mô được bắt đầu từ thế kỷ mười lăm. Khi đó tuy cũng có buôn bán hắc nô, nhưng tân đại lục lại chưa mở cửa. Những đại công quốc của Châu Âu bản thân không có nhiều đất, cũng không dùng nhiều đến nô lệ. Cho nên không hình thành được phong khí. Nếu như Dương Hạo cần một lượng lớn nhân thủ ở đây, chỉ cần có lợi thì loại buôn bán này đương nhiên có thể làm được.
Tháp Lợi Bốc nghĩ một hồi, cảm thấy rất hợp lý. Việc làm ăn của hắn rất phức tạp, tuy nói ở đây chỉ có một mình hắn nhưng ở quê hương, hắn có một gia tộc vô cùng lớn, kinh doanh đủ các loại hình, không ngừng mở rộng thương lộ. Mở rộng thế lực của gia tộc, buôn bán nô lệ vốn là một loại hình kinh doanh rất có lời, thêm nữa Dương Hạo lại không thu thuế, đó đúng là một con đường để kiếm tiền.
Tháp Lợi Bốc vuốt râu trầm ngâm một lúc lâu, vừa gật đầu vừa lẩm bẩm nói: “Ừm. Ta thấy có thể được, có thể... À, đại nhân nếu như cần nhân lực vậy chắc sẽ không chỉ hạn chế ở hắc nô chứ? Bạch nô... Cũng có thể chứ?”.
Dương Hạo sững người, nói: “Bạch nô?”.
Tháp Lợi Bốc nói: “Không sai, Đại Thực nước ta và đế quốc Ba Tư. Đế quốc Đại Tần (La Mã) thường xuyên xảy ra chiến tranh”.
Hắn ha ha cười: “Ba Tư và Đại Tần trải qua năm trăm năm chiến tranh, quốc lực đang suy thoái, trong khi đánh nhau với quân ta, chúng thường thất bại. Bị quân ta bắt làm tù binh, những người quý tộc thì được người nhà họ chuộc về, nhưng những binh sĩ bình thường thì không, so với việc đem giết chúng đi, thiết nghĩ đại nhân ngài... Sẽ có hứng thú với chúng”.
Dương Hạo nghe xong thấy có vẻ hơi buồn cười: “Lấy vài người da trắng mắt xanh làm nô lệ sao?”.
Nhưng rồi lại có chút dao động: Những tù binh đó đến từ các ngành các nghề khác nhau, nhân tài gì cũng có. Thuật làm ra giấy cũng chính là sau khi chiến Hăng La Tư. Đại Đường bại trước quân hắc Y Đại Thực, tù binh Đại Đường bị người Đại Thực bắt làm tù binh, mà trong số những tù binh ấy có người thợ khéo về thuật tạo giấy, từ đó làm cho thuật làm ra giấy truyền đến phương tây. Cũng như vậy, trong số những người phương tây này cũng không thiếu những thợ lành nghề, nhân tài cũng các lĩnh vực, khi chúng đến. Há lại chỉ mang theo sức lao động, mà sẽ còn mang theo cả tri thức kỹ thuật và văn hóa phương tây nữa, sẽ dung nhập vào văn hóa của chúng ta. Có lợi cho việc phát triển sản xuất của chúng ta. Thậm chí là cả sự dung nạp về tư tưởng...”.
Dương Hạo chỉ thoáng nghĩ một chút, liền vui vẻ gật đầu nói: “Được, dù là hắc nô hay bạch nô. Ta đều cần, hơn nữa đều hoàn toàn miễn thuế”.
Tháp Lợi Bốc vô cùng vui mừng, vội vàng cúi người nói: “Đa tạ đại nhân, ta sẽ nhanh chóng phái người trở về thông báo cho gia tộc của ta. Sẽ cố gắng hết sức để chuyên đến thật nhiều những nô lệ khỏe mạnh, cường tráng, chịu được gian khổ tốt mà ngài cần...”.
Lấy cái ngoài bổ sung cho tổn thất bên trong, mở được con đường phát tài này, đối với việc thu thuế cao cho việc sản xuất gương kính Tháp Lợi Bốc cũng không kỳ kèo thêm nữa.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên