Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 12: Tây Bắc Vọng, Xạ Thiên Lang -- Chương 464: Đáng Đời Ta
hân hà phong vũ khởi thương hoàng, bách vạn hùng sư cõng tấn dương. Hổ cứ long bàn kim thắng tích. Thiên phiên địa phúc khái nhi khảng...”.
“Hai câu sau là gì ý nhỉ?”.
Sau khi đạo văn của những bậc tiền hiển danh nhân như Gia Cát Lượng. Tô Đông Pha. Hắn lại chuẩn bị đạo những bài thơ hay của một vị thi nhân khác. Có điều vắt óc suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng cũng bỏ cuộc với bốn câu còn lại. Đến cái thế giới này mới chỉ mấy năm mà hình như đã lại bắt đầu qua một thế giới khác. Những ký ức trước đây đều đã phai nhạt đi nhiều.
Đúng lúc này, Mục Vũ vén rèm. Vui mừng xông vào: “Đại nhân. Ta đã trở về rồi”.
Dương Hạo vừa thầy hắn liền vội đứng lên. Vui ra mặt nói: “Đã đón Dương Diên Huấn về chưa?”.
Mục Vũ nói: “Chưa. Bọn họ ở trên núi còn có mấy trăm sĩ tốt bị thương, nếu như lúc này xuống núi sẽ làm cho người ta chú ý tới. Công tử Dương gia bị thương rất nặng, bây giờ không tiện di chuyển, cho nên sau khi thuộc hạ thông báo tin Dương tướng quân vẫn khỏe và đã quy thuận đại nhân cho bọn họ biết thì đã để bọn họ tạm thời ở lại trên núi tìm cơ hội thích hợp đón bọn họ tới doanh trại của chúng ta”.
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Trên núi còn có mấy trăm người cơ à?”.
Mục Vũ vui mừng nói: “Đúng thế, có một số sĩ tốt đã ẩn nấp trên núi mười mấy ngày. Mắc bệnh cho nên không có tham dự trận tập kích doanh đêm qua. Đúng rồi, trên Sát Hùng Lĩnh không chỉ có tam công tử Dương Diên Huấn. Mà ngay cả đại ca và nhị ca của hắn cũng ở đấy. Đại nhân. Ngài đoán xem Dương Diên Huấn là ai?”.
Dương Hạo nghe thấy Dương Diên Lãng và Dương Diên Phổ cũng ở đó. Không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Đang muốn hỏi dò nguyên do lại đột nhiên nghe thấy Mục Vũ hỏi mập mờ. Không khỏi ngạc nhiên nói: “Dương Diên Huấn không phải là tam công tử của Dương tướng quân thì còn có thể là ai?”.
“Hi hi!”.
Mục Vũ làm mặt xấu với Dương Hạo. Tươi cười nói: “Đại nhân. Công từ Dương Diên Huấn này lại chính là tiểu hiệu đang phá hoại cầu mà lúc chúng ta tiến vào địa giới Hán quốc đã bắt được. Ngài nói có trùng hợp không, hắn nhìn thấy ta cũng rất ngạc nhiên, nghe nói cha hắn chưa chết. Hơn nữa còn quy thuận đại nhân, hắn tin ngay. Có thể thấy đại nhân đã lấy nhân phục đức. Hắn cũng rất bội phục đại nhân”.
Dương Hạo cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Người đó chính là Dương Diên Huấn sao? Chẳng trách... Tuổi nhỏ không những võ nghệ xuất chúng, mà còn coi nhẹ cái chết. Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói Dương Diên Lãng và Dương Diên Phổ cũng ở trên núi sao?”.
Mục Vũ cười nói: “Đúng thế! Hai người bọn họ đều bị thương, vết thương của Dương Diên Lãng đặc biệt nghiêm trọng hơn. Có điều cả ba người đều không phải lo lắng về tính mạng”.
Hóa ra đêm qua Dương Diên Lãng và Dương Diên Phổ đã dẫn theo binh mã, lợi dụng cơ hội khi thuộc hạ các doanh của quân Tống không tin tưởng nhau mà xúi giục hỗn chiến, sau khi sự đã thành họ liền nhanh chóng lợi dụng màn sương dày đặc mà rời khỏi. Khi bọn họ vào doanh thì mỗi người đều mang theo ba trăm người. Cho dù chỉ có phụ trách mượn gió nổi lửa. Không phải là công kích. Nhưng khi rút lui khỏi chiến trận cũng đã chỉ còn mấy người, chân của Dương Diên Lãng bị chém một đao. Sâu có thể nhìn thấy cả xương, ngực phải cũng bị đâm một kiếm. Hắn đã được đám thân binh kéo đi tháo chạy về Sát Hùng Lĩnh.
Dương Diên Phổ còn muốn chạy đi hội hợp với phụ thân hắn. Nhưng trận hỗn chiến này làm cho họ không thể phân biệt được đông tây nam bắc. Cho dù có muốn đi vòng về phía hoàng doanh của hoàng đế nam thành cũng rất khó xác định phương hướng. Hơn nữa trận doanh Tống quân đã tăng cường thêm cảnh giới. Dương Diên Phổ đi mò mẫm cũng không biết đã va chạm với binh sĩ của doanh trại nào. Với trận hỗn chiến, số người chỉ còn lại một nửa. Bây giờ khắp nơi đều là tiếng la hét chém giết, lại không có cách nào tìm được phụ thân. Dương Diên Phổ đành phải đưa mười mấy tàn binh lui đi tìm chỗ trốn, đợi đến khi trời sáng rồi lựa lúc sương mù mà trở về Sát Hùng Lĩnh.
Ba huynh đệ họ đợi ở trên núi cả nửa ngày. Trời sáng hẳn mà vẫn không thấy một binh một tốt nào trở về. Lại thấy trận doanh Tống quân yên lắng bất động, biết là nhiệm vụ đã thất bại phụ thân nhất định cũng đã chết trận. Khi chưa tới giữa trưa thì lại thấy trong thành Tấn Dương lửa cháy đầy trời, ba người ôm đầu đau khổ. Nghĩ rằng mẫu thân và hai đệ đệ cũng đã bị chết trong loạn quân. Đúng lúc này Thì Mục Vũ tìm lên núi.
Mục Vũ nói rõ tình hình trước sau, lại nói: “Đại nhân, ba vị công tử trên người đều bị thương tích, đi lại không tiện, chỉ có thể phái một tiểu hiệu bị thương nhẹ đi theo thuộc hạ về doanh, để gặp Dương tướng quân trước”.
Dương Hạo vui vẻ nói: “Được! Ha ha, để ta đưa hắn đi gặp Dương tướng quân”.
*
* *
Trong doanh trại đã bày tiệc lớn, Triệu Quang Nghĩa đích thân phong thưởng tam quân, tướng sĩ tam quân đều vui sướng hân hoan, chỉ có Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn là buồn bực không vui. Dương Hạo biết hai người này đã từng nhập thành để tìm phủ đệ của Dương Kế Nghiệp, tuy họ và Dương Kế Nghiệp mỗi người có một lập trường riêng, nhưng dù sao cũng là cốt nhục chí thân. Lúc này người thân sống chết chưa rõ, họ bất luận thế nào cũng không thể vui được. Có điều lúc này Dương Hạo cũng không tiện báo tin tức của Dương Kế Nghiệp cho họ. Cho nên đành phải nhẫn nhịn giấu.
Triệu Quang Nghĩa bây giờ tâm tình rất tốt, hắn ngâm một bài “Bình Tần tự”, hắn còn để lại bút tích trước mặt quần thần. Lệnh cho người làm một ký hiệu tại nơi mình đã dừng chân, sau này còn muốn xây dựng một ngôi Bình Tần tự ở đây. Khắc bút tích của mình làm tên tự, lập ở tự trung sau đó lại lệnh cho chúng văn võ làm ứng hòa. Bài thơ sao chép của Dương Hạo cái hay ở hai câu sau, nhưng hắn lại quên mất hai câu giữa. Làm cho hai câu sau không được hợp với các câu trước, nên hắn đã quyết định chỉ sao chép một nửa.
Cũng may Triệu Quang Nghĩa đích thân đi chinh phạt Hán quốc. Bên cạnh đa phần mang theo võ tướng, những võ tướng này đều không giỏi thơ văn, rất nhiền văn nhân tìm ra được ở trong quân đã giúp hắn làm văn. Trình độ thơ văn cũng rất hạn hẹp. Nửa bài thơ này của Dương Hạo cho dù người có chút văn hóa đều nghe ra bài thơ này không hoàn chỉnh, nhưng nửa bài thơ này đã đầy khí phách phi phàm, so với những bài khác cũng không bị coi là mất mặt quá. Những bài thơ khác ý tứ không được bằng Dương Hạo. Nhưng dù sao ý thơ cũng hoàn chỉnh, hơn nữa đa phần đều là các tác phẩm ca công tụng đức. Nên Triệu Quang Nghĩa nghe rất lọt tai không khỏi đắc ý.
Nghe đến đúng chỗ hứng, ý rượu cũng lên. Triệu Quang Nghĩa liền đích thân cầm chén lên chúc rượu chư tướng, chúng văn võ lần lượt đứng lên. Đang lúc vui vẻ thì đột nhiên có một người chạy xông vào, lớn tiếng nói: “Đại nhân! Đại nhân! Ngài đâu rồi, chuyện lớn không hay rồi!”.
Trong trướng lập tức yên ắng lại, mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một người mặc áo giáp quân phục, mặt vuông mày rậm, râu trắng như tuyết, một tướng mạo uy mãnh hiếm thấy. Chỉ là sắc mặt có phần hoảng hốt, như thể hồn vía đã lên mây.
Mọi người vừa nhìn cũng không nhận ra đó là ai, quay mặt nhìn nhau, thì thấy Dương Hạo thấp giọng trách mắng: “Lý Nhất Đức, thánh thượng ở đây sao lại dám lớn tiếng kêu gào?”.
Lý Nhất Đức thấy Dương Hạo liền kêu khổ không ngừng: “Đại nhân, chuyện lớn không hay rồi, chuyện lớn không hay rồi”.
Dương Hạo quay sang tỏ ý xấu hổ nói với Triệu Quang Nghĩa: “Lý Nhất Đức là một kẻ thô lỗ sơn dã, không hiểu quy tắc triều đình. Thỉnh thánh thượng thứ tội thần... Ra ngoài một chút, hỏi hắn xem có chuyện gì”.
Triệu Quang Nghĩa liếc mắt nhìn Lý Nhất Đức, mỉm cười nói: “Có chuyện gì gấp mà phải lo lắng đến thế, có thể nói ở đây không?”.
Dương Hạo do dự một lát, không dám không nói: “Thần tuân chỉ”.
Hắn quay người trừng mắt nhìn Lý Nhất Đức nói: “Có chuyện gì gấp, sao dám gián đoạn thánh thượng đang thưởng công tướng sĩ tam quân? Nói đi, nếu như không phải là chuyện hệ trọng thì bản soái nhất định sẽ xử tội ngươi dám xông vào đây”.
Lý Nhất Đức vẻ mặt đau thương nói: “Đại nhân, vừa này nhận được tin khoái mã cấp báo. Lý Quang Duệ nhân lúc đại nhân xuất binh thảo phạt Hán quốc mà đã đích thân dẫn quân tấn công Ngân Châu ta rồi. Đại nhân, Ngân Châu bây giờ đã bị Lý Quang Duệ bao vây chặt, nguy hiểm vô cùng”.
“Cái gì?”. Dương Hạo vô cùng kinh ngạc. Chén rượu trong tay rơi xuống đất “tang” một cái vỡ vụn. Hắn chạy như bay tới trước mặt Lý Nhất Đức, kéo cổ áo hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ngân Châu... Ngân Châu sao rồi?”.
Lý Nhất Đức lại lớn tiếng nói một lần nữa, Dương Hạo ngã lùi lại hai bước, mặt vàng như đất. Ngẩn ngơ một hồi lâu, hắn đột nhiên quay người lại nói với Triệu Quang Nghĩa, nước mắt lưng tròng mà kêu lên: “Thánh thượng, Lý Quang Duệ Hạ châu cùng xưng thần một điện với thần. Đều là thần tử của Đại Tống, bây giờ Lý Quang Duệ lại nhân cơ hội thần phụng chỉ đi phạt Hán. Tập kích hậu quân thần. Đây còn gì là kỷ cương triều đình nữa. Xin thánh thượng làm chủ cho thần”.
Triệu Quang Nghĩa trong lòng thầm cười - lại ném chén rượu xuống, tỏ ra phẫn nộ nói: “Cái tên Lý Quang Dụê này thô bi vô cùng, không phục giáo hóa, to gan tày trời, lại dám nhân lúc trẫm triệu Dương khanh đi thảo phạt Hán quốc mà ra tay với Ngân Châu. Trong mắt còn có đương kim thiên tử trẫm không? Thật là khốn kiếp, Trẫm nhất định sẽ nghiêm trị kẻ nào trong mắt không có quân thượng! Dương khanh đừng lo, Trẫm sẽ phái đại quân đi theo khanh trở về, nhất định sẽ bắt Tên Lý Quang Duệ mắt không có kỷ cương đó chịu tội”.
Dương Hạo thầm cười lạnh: “Đầu tiên là dùng kế hổ nuốt lang, sau đó lại rút củi dưới đáy nồi, tên Triệu Quang Nghĩa này quả nhiên là nham hiểm”. Hắn vội vàng làm ra bộ cảm kích rơi nước mắt nói: “Đa tạ thánh thượng đã chủ trì công đạo cho vi thần, có điều... Lần này thánh thượng phạt Hán đa phần là dùng bộ tốt, sợ rằng nước xa không cứu được lửa gần. Chỗ thần đa phần là kỵ tốt. Tốc độ rất nhanh, tuy chưa chắc có thể đánh bại được Lý Quang Duệ nhưng vẫn còn có thể đấu với hắn một phen. Tăng thêm lực phòng ngự của thành Ngân Châu. Cũng không cần phải phiền đến đại quân của triều đình”.
Triệu Quang Nghĩa oai phong lẫm liệt nói: “Dương khanh sao lại nói như vậy. Đây không phải là thù oán riêng của hai người. Lý Quang Duệ trong mắt không có triều đình. Trẫm là chí tôn sao có thể bỏ mặc?”.
Dương Hạo chắp tay lại bái: “Nếu như vậy thì thỉnh thánh thượng cấp cho thần một chiếu thư thảo phản nghịch, có chiếu thư thảo phạt nghịch thần thảo phạt Lý Quang Duệ mới hợp thiên ý thuận lòng dân, tất có thể lập tức thành công. Các bộ của thần đều ở xa Hán quốc. Lương thảo, quân bị khó có thể duy trì. Thỉnh xin thánh thượng điều phát thêm cho thần một số tên và lương thảo. Thần vô cùng cảm kích”.
Triệu Quang Nghĩa cười dài nói: “Dương khanh không phải lo lắng. Có trẫm chủ trì công đạo cho khanh, Lý Quang Duệ sao có thể chổng lại? Chiếu thư thảo nghịch trầm lập tức sẽ hạ. Còn tên thì trẫm cho khanh hai mươi vạn, còn về lương thảo thì trẫm cũng cho khanh tùy ý sử dụng”.
“Đa tạ thánh thương...”. Dương Hạo nói cảm tạ đầy ắp chân thành, hô lên một tiếng, Triệu Quang Nghĩa liền vội nói lại như gió xoay chiều: “Lý Quang Duệ lâu nay định cư ở Tây Bắc, tài hùng lực hậu, ái khanh thì binh lực lại có hạn, căn cơ nông cạn, trẫm sao có thể yên tâm được, cho nên đại quân triều đình này nhất định phải dùng, nhưng các bộ của ái khanh là kỵ tốt, nên đi về Ngân Châu trước, trẫm sẽ cho Phan Mỹ làm thống soái, thống lĩnh mười vạn đại quân đuổi theo sao, làm hậu thuẫn cho Dương khanh.
“Việc này...”.
Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa lạnh lên, ngưng trọng nói: “Sao cơ?”.
Dương Hạo cắn răng, kiên trì đến cùng nói: “Thần... Tuân chỉ”.
Triệu Quang Nghĩa thấy hắn đã đi vào khuôn khổ, không khỏi thầm cười lạnh, hắn lập tức trở lại hạ chiếu thư thảo nghịch, tay trái vừa đặt “Bình Tấn tự” tay phải đã đặt “Thảo nghịch chiếu”. Thành Tấn Dương đã bình định, Tây Bắc sắp tới sẽ tới tay, trong lúc nhất thời quả thật là đầy khí thế.
Triệu Quang Nghĩa cho “Thảo nghịch chiếu” vào trong hộp rồi giao cho Dương Hạo, sau đó ra lệnh cho tướng canh kho quân khí điều phát mũi tên, rồi lại ra lệnh điểm lương thảo giao cho quân doanh Dương Hạo, đồng thời lệnh cho Phan Mỹ làm đại nguyên soái chinh phạt Tây Bắc, cầm lễ nhưng khống chế chư phiên Tây Bắc. Lý hán quỳnh bộ, thôi ngạn tiến bộ, quách tiến bộ tùy doanh nghe lệnh cùng đến Ngân Châu, lại hạ lệnh cho Vương Kế Ân điều động lương thảo đi theo đại quân để cung ứng lương thực khi đại quân cần.
Chúng tướng không biết rằng Triệu Quang Nghĩa dưới kế hoạch của đám mạc liêu Mộ Dung Cầu Túy, sớm đã hạ kế một phát đá ném hai con chim, bây giờ thấy hắn vội vã điều binh khiển tướng, sắp xếp quân nhu như vậy lại cho rằng hắn tính trước mọi việc, làm việc rất có quy tắc, nên không khỏi thầm khâm phục: “Quan gia tuy không bằng được tiên đế, nhất thế võ công đông chinh tây sát, nhưng cũng được coi là một chủ soái tài giỏi hiếm thấy!”.
Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn thấy tình hình như vậy vội vàng đứng dậy chào từ biệt, lý do cũng không ngoài việc Lý Quang Duệ trước này luôn bất hòa với bọn họ. Bây giờ hậu phương của họ cũng đang bị trống, nếu Lý Quang Duệ mà thống soái đại quân đến thì sẽ có bảo đảm hai châu Lân - Phủ sẽ gặp bất lợi, cho nên thỉnh cầu lập tức trở về Tây Bắc đóng quân.
Triệu Quang Nghĩa sớm đã biết bọn họ đã kết nghĩa kim lan với Dương Hạo, khi bọn họ lấy cớ đi trợ chiến cho Dương Hạo, hắn biết luận vệ binh lực thì Lý Quang Duệ ở Tây Bắc là khó đối phó nhất, một mình Dương Hạo e rằng khó nuốt nổi hắn, thêm vào hai phiên Chiết - Dương mới có lợi cho việc giành được hiệu quả lưỡng hổ tương tranh, cho nên hắn rất nhanh chóng thoải mái đồng ý.
Khi tam phiên lo lắng vội vã rút lui để hành doanh, thì mấy vị tướng lĩnh phụng chỉ như Phan Mỹ, Lý Hán Quỳnh cũng vội vàng về doanh chuẩn bị. Triệu Quang Nghĩa vẫn chưa hết hứng, hắn cùng uống rượu, chúc rượu với những tướng sĩ còn ở lại thêm ba tuần rượu, sau đó mới trở về tẩm trướng của mình.
Sau khi trở về tẩm trướng, Triệu Quang Nghĩa cầm một chén trà, ngồi tính toán: “Trời thuận lòng người, Hán quốc vừa mới bình định, cơ hội nhất thống Tây Bắc đã tới rồi. Tất cả đều diễn ra như dự tính của hắn, quả thật là hoàn mỹ”.
Trong lòng Triệu Quang Nghĩa nếu như bắt hắn phải chọn một trong hai người Dương Hạo và Lý Quang Duệ thì hắn muốn chọn Lý Quang Duệ, vì Lý Quang Duệ cho dù có kiêu ngạo bất phục hơn nữa, nhưng nhất cử nhất động của hắn Triệu Quang Nghĩa cảm thấy mình vẫn có thể nhìn thấu, còn Dương Hạo... Con người này quá hành động bất định, người như thế này là nguy hiểm nhất. Bất kể thế nào thì người nắm quyền chí cao vô thượng đều không thích có một thuộc hạ như vậy.
Nhưng nếu có một cơ hội có thể cùng lúc diệt trừ hai con mãnh hổ Lý Quang Duệ và Dương Hạo thì đó chắc chắn là một kết cục hoàn mỹ của hoàn mỹ. Tây Bắc, đó không chỉ là một mảnh đất rộng lớn phù nhiêu và hơn chục bộ tộc, mà ở đó còn là nơi sản sinh ra lương mã. Tống quốc đến tận bây giờ vẫn chưa có một mảnh đất nươi ngựa hoàn toàn thuộc về mình. Nếu như có thể nắm được Tây Bắc trong tay... Còn người hành sự theo hoàn cảnh, nghĩ cách thúc đẩy sự đấu đá chém giết giữa hai tập đoàn thế lực lớn như Lý Quang Duệ và Dương Hạo, khi Dương Hạo phụng chiếu đi thảo phải nghịch thần thì có thể kịp thời sắp đặt một tội danh hợp lý cho hắn, để cho mình có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ được những con hổ này không thể là một võ tướng biết hy sinh tính mạng như Phan Mỹ, người này nhất định phải có đầu óc, phải biết quyền mưu, có thể khống chế được cục diện, tạo ra cục diện, phải giảo hoạt như hồ ly, thâm hiểm như rắn...
Vốn hắn đã chọn được người này khi hắn ngự giá thân chinh Hán quốc, người này chính là Mộ Dung Cầu Túy, nhưng người tính không bằng trời tính, Mộ Dung Cầu Túy và Triệu Đức Chiêu lại gặp phải thích khách, mất mạng. Nhất thời phải đi đến đâu để tìm được người có thể hoàn toàn lĩnh hội được ý đồ của mình, lại có thể tính ra trăm kế, thao túng cục diện đây?
*
* *
Dương Hạo đem tin tức quân của Lý Quang Duệ đã bao vây dưới thành Ngân Châu nói với Dương Kế Nghiệp một lượt, rồi nói: “Dương tướng quân, ta muốn lập tức trở về giải vây cho Ngân Châu, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ nhổ trại khởi hành”.
Dương Kế Nghiệp nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, hỏi: “Chủ công có chuyện gì sai bảo thuộc hạ?”.
Dương Hạo cười, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, chầm chậm nói: “Ta sẽ để lại một số người, đón Dương tướng quân và phu nhân, cả mấy huynh đệ trên Sát Hùng Lĩnh xuống, bố trí ổn thỏa, đợi khi mọi người dưỡng thương xong rồi hãy tính tiếp. Vết thương của ngài nặng như vậy sao có thể đi đường dài, huống hồ còn là khoái mã hành quân. Lần này, ngài không có cơ hội để thể hiện thân thủ rồi. Có điều... Ngài yên tâm đi, cơ hội như thế này sau này nhất định sẽ không ít”.
Dương Kế Nghiệp trầm tư một hồi, rất bình tĩnh nói: “Lý Quang Duệ Hạ châu là đệ nhất cường phiên, tuy ta chưa từng giao thủ với hắn, nhưng cũng đoán được phần nào thực lực của hắn. Nếu như bày thế trận xung đột chính diện trên thảo nguyên, thì chủ công tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Nếu như liên thủ với hai châu Lân - Phủ, ba phiên hợp làm một, lại thêm Đảng Hạng Thất thị, về binh lực thì chủ công có thể chiếm ưu thế, nhưng một khi giao chiến, khả năng thắng vẫn có hạn. Vì bên chủ công giống như các lộ quân đội mà Triệu Quang Nghĩa dùng để tấn công thành Tấn Dương, nhìn thì binh cường mã tráng, nhưng thực tế thì có rất nhiều điểm yếu, khó có thể dốc hết toàn lực. Đương nhiên, sự so sánh này đã bỏ qua năng lực chỉ huy của chủ tướng”.
Hắn ngừng một chút, sắc mặt đột nhiên hiện lên nét u buồn: “Có điều nếu như tấn công thành trì, thì mạnh yếu sẽ không thể đơn giản so sánh như thế được. Nếu như chủ công thật sự có thể bố trí tu sửa lại Ngân Châu như lúc trước thuộc hạ đã làm thì thuộc hạ có thể chắc chắn rằng cho dù bên trong thành Ngân Châu chỉ có một vạn lão tàn binh cũng có thể dựa vào tường thành kiên cố để chống chọi lại với đại quân hơn mười vạn trong ít nhất một tháng. Nếu như do ta đến chỉ huy, lương thực trong thành lại không thiếu thì chống chọi một năm cũng không thành vấn đề. Nhưng... Lần trước chiến đấu với chủ công, thành Ngân Châu lại chỉ trong nửa tháng đã bị phá rồi...”.
Mắt Dương Hạo sáng lên, chợt hiểu nói: “Tướng quân đang lo ta sẽ dẫm vào vết xe đổ của Khánh Vương sao?”.
Dương Kế Nghiệp hỏi ngược lại: “Chủ công có thể đảm bảo rằng quân dân trên dưới trong thành Ngân Châu đồng lòng, chung chí thành thành không?”.
Dương Hạo bật cười nói: “Trên dưới đồng lòng, chung chí thành thành? Ha ha, đó là câu nói thánh nhân lừa gạt người thường mà thôi. Nếu như ta chỉ là một thư sinh ngây thơ không hiểu thế sự thì ta mới tin, cùng lắm thì sẽ cầm những tấm văn chương đó tiếp tục đi lừa dối hậu nhân, cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục. Ta là thống soái một phương, thành công, thất bại, vô số tính mạng đều nằm ở trong tay ta, ta sao có thể tin tưởng lòng dạ, nhân tính của người khác sẽ đơn giản như thế chứ, như thế thật đáng chết”.
Hắn dừng lại, đột nhiên hỏi: “Dương tướng quân, trong trận Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa, những đốm lửa nhỏ lại nhanh chóng bùng cháy, nguyên nhân là ở đâu?”.
Dương Kế Nghiệp hơi có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Kháng Tần bạo chính”.
Dương Hạo nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Trên dưới đồng lòng, chung chí thành thành, kháng Tần bạo chính?”.
Dương Kế Nghiệp đột nhiên cười: “Vậy chủ công nghĩ thế nào?”.
Dương Hạo nói: “Đám người Trần Thắng, Ngô Quảng bị điều đi chấn giữ biên cương, nhưng giữa đường gặp mưa lớn ngăn trở, không thể đến nơi đúng theo thời hạn, theo luật Tần thì đáng bị tru di. Trần Thắng, Ngô Quảng vì muốn có được đường sống mà đã phải tạo phản. Đầu tiên họ đã viết lên một tấm vải ba chữ ‘Trần Thắng vương’, rồi nhét vào trong bụng cá, cố tình để cho người ta bắt được cá, lại giả làm tiếng hồ tinh gào thét lớn tiếng ba chữ ‘Trần Thắng vương’ trong đêm, thu phục lòng dân. Sau khi đã tạo được thanh thế họ bắt đầu lập doanh tạo phản. Chín trăm người dựng gậy mà lên, chiến hỏa nhanh chóng được lan rộng.
Những người đi theo tạo phản, có người là sợ bị giết, nhưng vẫn sợ bạo chính hơn nên phải phản bạo chính.
Có người thì tin tưởng rằng Trần Thắng thật sự là nhân chủ, muốn thống nhất thiên hạ. Vì thế đã lôi kéo được không ít người bị chính sách hà khắc ép đến đường cùng đi theo, nhưng cũng không thiếu những người bị ép tham gia tạo phản, hay những người chỉ muốn ăn no một nửa, hoặc muốn trở thành đại thần khai quốc đứng trên nhiều người, muốn mượn thế lực của nghĩa quân để báo thù lại những người đã từng ức hiếp mình, muốn bảo vệ tài sản của mình không bị nghĩa quân chiếm lấy mang đi chia...
Lý do mà sử sách ghi lại chỉ có một câu: Kháng Tần bạo chính. Nhưng chúng ta phải hiểu rằng những người tham gia nghĩa quân mỗi người đều có một tính toán riêng, cách nghĩ riêng. Nhưng bất kể họ vì mục đích gì thì kết cục vẫn là họ vẫn đi cùng với nhau, vì tham gia nghĩa quân, mục đích mà họ muốn đạt được mới có thể thực hiện”.
Dương Kế Nghiệp chậm rãi thở dài, từ từ nói: “Vậy... Chủ công dùng cách gì để làm cho những người có tính toán và mục đích khác nhau đồng lòng kiên trì thủ thành Ngân Châu?”.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên