Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Bố Cục
ương Hạo cùng Tiểu Lục nhi và Thiết Ngưu chậm rãi đi tới đám lau sậy, hắn tự mình bôi thuốc kim sang lên vết thương bị roi quất ở trên lưng hai người. Thân hình của hai người vốn rất săn chắc, lại trải qua nhiều phen rèn luyện ở Khiết Đan và Lô Lĩnh Châu, càng lộ ra vẻ cường kiện hơn, hai tên thiếu niên vốn mười bảy mười tám tuổi giờ đã thành Hán tử cường tráng, chút thương tích này bọn họ vẫn chịu được.
“Tiểu Lục, Thiết Ngưu, hai đệ là huynh đệ kết nghĩa của ta, là người thân tín nhất của ta, từ lúc tới Lô Lĩnh Châu, ta tuy là lúc cần người, nhưng lại không đặt trọng trách lên người các đệ, nguyên nhân chỉ có một, hai đệ vẫn còn trẻ tuổi, chưa thể một mình cáng đáng một mặt. Ta hy vọng các đệ theo người khác học được nhiều việc, nhiều thứ, nhưng thời gian không đợi ta, đánh cờ thì luôn phải bày bồ sớm, ta nghĩ đi nghĩ lại, không thấy có người nào hợp lý hơn hai đệ cả”.
Trúc Vận tuy rất say, nhưng tỉnh cũng nhanh, tới nửa đêm thì hơi men liền bớt được bảy tám phần, Dương Hạo cũng như vậy, thế là màn kịch “mưu đồ bất chính” nàng ta cũng phối hợp với Tiểu Lục và Thiết Ngưu hoàn thành thuận lợi, Dương thái uy “nghe tin liền nổi giận”, để nghiêm minh quân kỷ, ở trước mặt mọi người đánh cho hai tên này ba mươi roi, đuổi họ ra khỏi Lô Lĩnh Châu.
Tiểu Lục và Thiết Ngưu đã sớm an bài hơn chục thị vệ tâm phúc, dẫn theo ngựa, mang binh khí và kim ngân rời thành Lô Lĩnh Châu từ trước về đợi ở trong hố cỏ lau, Dương Hạo công khai trục xuất bọn họ, lại âm thầm đuổi theo, dặn dò những lời cuối cùng.
Tiểu Lục toét miệng cười nói: “Đại ca không cần nói thì bọn đệ cũng hiểu mà, tuy rằng ở Khiết Đan đã từng làm quan, nhưng kỳ thực bọn đệ đều là nhờ vào La Khắc Địch mà được thơm lây, luận về bạn sự, hai chúng ta còn kéo xa lắm. Từ lúc theo đại ca trỏ về, theo việc hành quân bố trận, điều binh khiển tướng, công đánh thành trì, huấn luyện sĩ tốt, hai chúng ta đã học được rất nhiều thứ, lòng yêu quý của đại ca, chúng ta đều hiểu mà”.
“Ừ!”. Dương Hạo gật đầu, vung voi ngựa trong không trung, trầm giọng nói: “Đại ca đang bày một bàn cờ, một bàn cờ rất lớn, bàn cờ này phải đặt tại khối đất Tây Vực, minh tranh ám đấu, đọ sức với hào cường các phương. Các ngươi rời xa nơi này, nhưng không phải là một nước cờ loạn, bàn cờ Tây Vực này nếu như đánh tốt. Áp lực mà đại ca phải đối mặt sẽ càng nặng hơn, tới lúc đó càng phải dựa vào sự phối hợp với ngoại tuyến, nếu bàn cờ này đi nhầm, các đệ sẽ là tiền vốn quan trọng để ta đông sơn tái khởi chứ không phải là không có tác dụng gì cả”.
Tiểu Lục gật đầu, nói: “Đại ca, bọn đệ đã hiểu rồi”.
Dương Hạo nói: “Các đệ lần này đi, tạm thời chiếm lấy một nơi, phất cờ chiêu binh mãi mà, tìm một cơ hội thích hợp, trước tiên gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, cố gắng trở thành một thành viên trong hàng ngũ thống soái của họ, sau đó lớn mạnh dần, cuối cùng thì chiếm nhánh đại quân này làm của riêng, ít nhất thì cũng phải thiết lập được bè phái trong nghĩa quân, chiêm lãm một nửa binh mã.
Bạch Lâm đã từ Biện Lương quay về Thục trung, hắn sẽ liên hệ với các đệ, về vấn đề tài lực, tình báo đều sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho các đệ. Có hắn âm thầm phối hợp với hai đệ, các đệ phải có biểu hiện thật đặc biệt, và cuối cùng là lật đổ những têm thảo đầu vương đó (trùm cướp chiếm cứ một vùng), trở thành thống soái của bọn họ, cơ hội sẽ có rất nhiều. Có điều, tuy nói thì là vậy, song hoàn cảnh mà hai đệ phải đối mặt cũng hung hiểm và gian khổ như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết, các đệ phải có chuẩn bị tâm lý”.
Thiết Ngưu hưng phấn nói: “Đại ca yên tâm, từ lúc tới Lô Lĩnh Châu, mắt thấy đại ca mỗi ngày đều bận bịu nhiều việc như vậy, hai người bọn đệ đều phát hoảng, có điều cũng biết phân lượng của mình, không dám tùy tiện vơ chuyện vào người, chỉ sợ sẽ làm hỏng đại sự của đại ca. Đại ca giao chuyện này cho bọn đệ, huynh cứ yên tâm đi, việc quan hệ với hảo hán của tam sơn ngũ nhạc, hai đứa đệ nhất định sẽ làm được.
Dương Hạo cười cười, dừng bước, nói: “Được, ta sắp phải về Ngân Châu rồi, không tiễn hai đệ thêm được nữa. Huynh đệ, các ngươi đi đường cẩn thận”.
Vẻ mặt của Tiểu Lục và thiết Ngưu cũng trở nên trang trọng, ôm quyền với hắn, nghiêm nghị nói: “Đại ca, sau này gặp lại!”.
Dương Hạo đứng ở trên cánh đồng tuyết, nhìn hai người dẫn hơn chục nhân mã thân tín phi về phía tây nam. Phía trước là Quan Trung, xương sống của thiên hạ, đầu rồng của Trung Nguyên, tám trăm rdm Tần Xuyên tài nguyên giàu có, đế đô đứng đầu trong năm ngàn năm lịch sử, mưu tính Trung Nguyên ắt phải bắt đầu từ Trường An, thủ Trường An thì tất phải bắt đầu Từ Huyễnng hữu. Nếu Dương Hạo đi kế hiểm này, nhổ bật căn cơ của Lý Quang Duệ ở Hạ Châu, Hà Tây Lũng hữu sẽ nằm trong tay hắn, có thể chân chính trở thành Hà Tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái rồi.
Đại chiến sắp tới, khi phong vân mật bố, Dương Hạo lại bí mật phái hai huynh đệ kết nghĩa của mình tới nơi khác, vượt qua Quan Trung, tới thẳng Tây Vực. Đất Thục hiện giờ đang có một tốp nghĩa quân hiệu xưng có cả chục vạn người, đang đối kháng với quan binh triều đình.
Cho tới khi đám người của Tiểu Lục biến mất trên bình nguyên, Dương Hạo mới tung người lên ngựa, phi về hướng ngược lại, tới bên cạnh một dãy núi cách bên trái thành Lô Lĩnh Châu hơn mười dặm. Thân quân của hắn đang đợi ở đó, Dương Hạo vội vàng nhìn lướt một cái, ngạc nhiên nói: “Trúc Vận cô nương đâu? Cô ta không phải cũng muốn về Ngân Châu ư, người đâu mất rồi?”.
Mục Vũ nhịn cười, đáp: “Trúc Vận cô nương nghe nói chúng ta còn muốn tới Phủ Châu, sau đó mới quay về Ngân Châu, đã tự mình lên đường rồi, không muốn đi cùng với chúng ta. Thuộc hạ cũng không hiểu là ra làm sao cả, vốn còn khuyên cô ta đợi đại nhân về nói một tiếng rồi hẵng đi, nhưng Trúc Vận cô nương đã một mình một ngựa lao đi rồi”.
Dương Hạo nhớ tới tửu phẩm tốt của Trúc Vận, không khỏi bật cười ha hả, cao giọng hô: “Chúng ta cũng đi thôi, tới Phủ Châu!”.
*
* *
Phủ Châu, Bách Hoa ổ.
Gặp mặt Dương Hạo, thái độ của Chiết Ngự Huân cũng giống như Dương Sùng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lần này phạt Hán, Tống quốc thế ắt sẽ thắng, là chuyện dệt hoa thếm gấm mà thôi, Chiết Ngự Huân cũng định tự mình dẫn binh đi một chuyến, cho nên đang bàn giao sự nghị của Phủ Châu cho huynh đệ Chiết Ngự Khanh, không ngờ Dương Hạo lại đột nhiên bái phỏng. Hai huynh đệ đưa Dương Hạo vào phủ, đợi khi nghe Dương Hạo nói rõ ý đến, thỉnh câu phía Phủ Châu một khi Hạ Châu đánh tới thì hiệp trợ Lô Lĩnh Châu sơ tán bách tính, đồng thời bảo hộ họ, Chiết Ngự Huân lập tức đáp ứng ngay.
Tin tức Chiết Ngự Huân cự tuyệt lời cầu hôn phía Hạ Châu đã thông qua con đường không chính thức thông tri cho Dương Hạo một cách xảo diệu, cho nên đối với lâp trường của Chiết gia Dương Hạo sớm đã hiểu rõ trong lòng, phản ứng sảng khoái như vậy của Chiết gia cũng nằm trong ý liệu của hắn. Đợi khi chuyện này được an bài xong, Dương Hạo liền cùng hai huynh đệ Chiết Ngự Huân chui vào trong thư phòng, có một số tin tức trọng yếu, trừ hai nhân vật cầm đầu của Chiết gia ra, người khác không tiện nghe.
Dương Hạo vừa vừa rồi nhờ Chiết gia tiếp ứng bách tính Lô Lĩnh Châu, chỉ là một loại phòng bị tất yếu, cho dù Lý Quang Duệ vẫn cùng Thổ Phiên, Hồi Hột khai chiến, lợi dụng cơ hội này để đánh hạ Lô Lĩnh Châu cũng không phải là không có khả năng, cũng không liên quan tới hạch tâm cơ mật của Dương Hạo. Tới thư phòng, Dương Hạo mới đưa ra hết toàn bộ kế hoạch của mình.
Tuy huynh đệ Chiết gia tung hoành ở Tây Bắc ba mươi năm, nhưng khi nghe thấy kế hoạch lớn gan này của Dương Hạo, cũng líu cả lưỡi. Gan của tên Dương Hạo này thực sự là quá lớn rồi, kế hoạch này tất nhiên có thể đánh cho Hạ Châu Lý thị một kích trí mạng, nhưng đồng thời cũng tự dồn bản thân hắn vào tuyệt cảnh, đây là kế đập nồi dìm thuyền, nếu không đánh hạ được Hạ Châu, Ngân Châu lại mất, vậy thì cơ nghiệp mà Dương Hạo khổ tâm kinh doanh sẽ mất sạch.
Nếu thật sự lâm vào cảnh sơn cùng thủy tận, ra sức đánh một trận thì cũng không hẳn là không thể, nhưng tình hình phát triển thế lực của Dương Hạo cực kỳ tốt, cho dù không diệt được Hạ Châu, hắn cũng có vốn cùng Hạ Châu chia đều Tây Vực, vạch đất mà cai trị. Nếu như vậy, đối với lưỡng phiên Chiết, Dương mà nói thì cũng đạt tới mục đích dự định của bọn họ, cho nên đối với nước đi hiểm này của Dương Hạo, hai huynh đệ từ sâu tận đánh lòng là có ý phản đối, tất nhiên phải không tiếc dư lực mà khuyên bảo hắn, hy vọng hắn vứt bỏ ý nghĩ mạo hiểm này đi, rồi lưu binh khí dùng để đánh úp bất ngờ Hạ Châu ở lại Ngân Châu, đảm bảo cho Ngâu châu được an toàn, sau đó từ từ mưu tính hậu kế.
Dương Hạo cười sảng khoái, nói: “Hai vị nhân huynh, lúc này muốn khuyên ta thì cũng muộn mất rồi, hiện tại đã là tên lên dây, không thể không bắn. Ta chỉ hy vọng hai vị phối hợp ăn ý trên hai chiến tuyến Hán quốc và Tây Vực, hy vọng hành động này có kinh mà không hiểm, sau cùng giành được thành công, tới lúc đó, con quái vật khổng lồ Hạ Châu Lý thị cũng chẳng còn cấu thành được uy hiếp trí mạng nào nữa”.
Hai huynh đệ mắt thấy Dương Hạo tâm ý đã quyết, chỉ lắc đầu không nói gì, đối với hành động nguy hiểm này của hắn, trong lòng vẫn không đồng ý.
Cơ nghiệp truyền thừa của Chiết gia so với Hạ Châu Lý thị thì còn sớm hơn. Cơ nghiệp hai ba trăm năm, nếu muốn bọn họ thành thì nhất thống Tây Vực, bại thì căn cơ mất hết, bọn họ cũng không chịu mạo hiểm như vậy, đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, tất nhiên cảm thấy Dương Hạo không có sự ổn trọng. Có điều Dương Hạo không phải là thuộc quyền của Phủ Châu, mà là minh hữu, Dương Hạo khi xuất binh là dùng binh mã của hắn, chỉ cần Chiết gia giúp đỡ rất hữu hạn, bọn họ cũng không tiện xen vào. Hiện giờ chỉ hy vọng Dương Hạo không đến nỗi rơi vào cảnh thất bại nặng nề, phá tan hết cục diện đang tốt đẹp của hắn.
Kỳ thực trong mắt Dương Hạo, trải qua sự chuẩn bị đầy đủ, lại thêm tình thế nội ngoại, tình cảnh của hắn không đến nỗi một khi thất bại thì sẽ không còn sức trở mình. Nếu như không đánh hạ được Hạ Châu, Ngân Châu cũng chưa chăc đã mất, hắn từng công đánh Ngân Châu mấy tháng trời, biết rõ rằng sau khi Dương Kế Nghiệp nhiều lần tiến hành cải tạo Ngân Châu, sức phòng ngự của tòa thành trì này đã kinh người tới mức nào.
Nói tới công thành, quân đội của Hạ Châu Lý thị đồng dạng cũng không am hiểu lắm, hơn nữa bọn họ đường xa tập kích, cũng không thể mang theo được khí giới công thành cỡ lớn. Dương Hạo lại không dẫn cả mười phần quân đội tới Hán quốc. Những người lưu thủ trong thành đều là tinh nhuệ đích hệ mà hắn từ Lô Lĩnh Châu mang đến, chỉ cần không có nội ứng, Ngân Châu trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không bị công hãm, lúc đó hắn đã dẫn binh từ Hán quốc trở về rồi.
Huống chi, hắn phụng chiếu xuất binh công đánh Hán quốc, lãnh địa của mình thì bị Hạ Châu công kích, Triệu Quang Nghĩa như vậy khó tránh bị coi là thiên vị Hạ Châu, cũng phải tìm cách lấy lại mặt mũi. Ít nhất thì lúc đó hắn cũng tuyết đối sẽ không trói tay trói chân Dương Hạo nữa, Dương Hạo bản thân trong tay cũng có binh, trong ứng ngoài hợp với thủ quân ở trong thành, lại liên lạc với lưỡng phiên Chiết, Dương và Đảng Hạng Thất thị bị Lý Quang Duệ tách rời, lo gì không thể giải vây cho Ngân Châu.
Nghĩ lui một vạn bước, cho dù mất Ngân Châu thì hắn lại đứng vững trên đạo nghĩa, hơn nữa một nửa binh lực được bảo lưu trong tay so với ngày đó trước khi công đánh Ngân Châu cũng cường đại hơn nhiều, cái mà hắn thiếu chứ là một căn cứ địa mà thôi, lúc đó Triệu Quang Nghĩa bất kể là như thế nào cũng phải bù đắp cho hắn, nếu như thật sự trở mặt với nhau, vậy hắn chỉ đành dẫn binh vào Khiết Đan, tạm thời đặt chân dọc theo khu vực Minh Đường Xuyên, về công về tư, Tiêu Xước đều sẽ nể mặt hắn, cho dù gần đây từ lúc nhiễu loạn chiến cục Tây Bắc, trên lý do bồi dưỡng một Đại Lý, Tiêu Xước cũng sẽ tận hết khả năng mà giúp đỡ.
Lý Quang Duệ hiện giờ tri kỷ không tri bỉ, nội bộ lại đang ở vào lúc nhân tâm bất ổn, ở trong mắt người hay mạo hiểm giỏi nắm cơ hội mà nói thì quả thật là đáng để mạo hiểm. Thành thì có thể tránh khỏi chinh chiến mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm, một lần hành động bình định Tây Bắc, bại thì chẳng qua là trở lại nguyên hình, khôi phục cục diện tự bảo trước khi công đánh Ngâu châu, Dương Hạo cho dù không phải là kẻ thích đánh bạc, nhưng trạn đánh cuộc này, cũng đáng để hắn xuống tay.
Đương nhiên, đây chỉ là kết luận mà Dương Hạo đưa ra sau một phen cân nhắc lợi ích được mất mà thôi, hắn không cho rằng bản thân đang mạo hiểm, mà trên thực tế thì hành động này của hắn quả thật có thành phần mạo hiểm khá lớn. Dương Hạo vốn không phải là có loại tính cách như vậy, cá tính của hắn là gặp sao hay vậy, lúc bất đắc dĩ thì cũng phải tận hết khả năng trước tiên cầu ổn thỏa đã rồi sau đó mới cầu tiến triển.
Chỉ là ngay cả bản thân hắn cũng không biết, Cô dương sát không chỉ âm thầm ảnh hưởng tới tính tình của hắn, khiến hắn dần dần biết thành rất dễ xung động nóng nảy, tính tình như lửa cháy, cũng khiến hắn dần dần có tính xung động, quyết đoán, lòng mang lề lối quyết định, mệnh vận quyết định tính cách, còn loại tính cách này là họa hay là phúc thì hiện giờ rất khó mà nói được.
Ba người thương nghị xong, Chiếu Ngự Khanh bước ra an bài chỗ ở cho Dương Hạo, bởi vì tin tức Dương Hạo tới Phủ Châu phải bảo mật tuyệt đối, ngay cả gia sự bình thường Chiết Ngự Khanh cũng không muốn để người khác đi làm. Đợi Chiết Ngự Khanh đi rồi, Dương Hạo mới giả vờ hỏi bâng quơ: “Từ lúc tới Ngâu châu vẫn chưa gặp lại Tử Du cô nương, nàng ấy... Hiện giờ còn ở Bách Hoa ổ không?”.
Chiết Ngự Huân ngồi thẳng lưng lên, mắt không nhìn nghiêng, bộ dạng thản nhiên như không, nói: “Ặc, Tử Du phụ trách sự nghị của Tùy Phong đường của Chiết gia, sắp phải xuất binh rồi nên không thể không tra rõ động tĩnh xung quanh, đặc biệt là phía tây. Hắc, con hổ to đó cho dù đang cắn nhau với đám sói, nhưng phía ta cũng không dám lơ là, Tử Du tới phía đó rồi nếu có thể nghe thấy tin tức cơ mật gì, ta sẽ phái người thông báo cho Phi Vũ của ngươi”.
Hiện giờ Dương Hạo và Chiết Ngự Huân đang trong thời kỳ hợp tác với nhau, tin tức cơ cấu tình báo của hai nhà đều dùng chung, vô cùng mật thiết. Chiết Ngự Huân đã nói vậy, Dương Hạo nghe mà không khỏi cảm thấy mất mát, Chiết Ngự Huân ngồi thẳng lưng, tay vuốt râu dao, hàng lông mi như con tằm ở bên mắt phải hơi nhướn lên, dùng khóe mắt quan sát nhất cử nhất động của Dương Hạo, trong lòng thầm sốt ruột: “Đồ ngu, cầu hôn, cầu hôn đó, ngươi mà mở miệng ta đáp ứng ngay, gạo đã chín một nửa rồi đó!”.
Dương Hạo cảm thấy mất mát một lúc lâu mới bất mãn nhướn mắt lên, miễn cưỡng cười nói: “Vậy cũng... Thật là không may rồi. Sáng sớm ngày mai ta đã phải quay về, đi đường xa nên có chút mệt mỏi rồi, ta... Tới khách phòng tắm rửa một phen, nghỉ ngơi một lát, buổi tối sẽ cùng đại ca uống một trận”.
Chiết Ngự Huân so với hắn còn thất vọng hơn, lười biếng đứng dậy, nói: “Cũng được, hiền đệ mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, buổi tối vi huynh để mở tiệc tẩy trần”.
*
* *
Trên đỉnh núi Hoa sơn, Trần Đoàn vẫn mặc đạo bào lôi thôi lếch thếch, mí không giương mắt không động, luôn là bộ dạng như ngủ chưa tỉnh, ngồi đối diện với Lữ Động Tân mày kiếm mắt sáng, mặt như quang ngọc nói chuyện vui vẻ dưới một gốc cổ tùng. Hiện giờ đang là ngày đông giá rét, thỉnh thoảng lại có hoa tuyết từ trên không trung rơi xuống, đỉnh núi gió lạnh thấu xương, không thấy một chút ánh nắng nào, nhưng hai người lại vẫn rất tự nhiên.
“Sư phụ, Lư lão tiền bối, mời uống trà”. Cẩu Nhi bưng khay trà nhẹ nhàng bước tới, Cẩu Nhi mặc một bộ đạo bào vừa khít màu hạnh hoàng, môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, nàng ta đặt khay trà lên bàn đá, ngoan ngoãn gọi.
“Ặc, Cẩu Nhi lớn thế này rồi cơ à, ha ha, đã có chút bộ dạng của đại cô nương rồi đó”. Lữ Động Tây quay đầu nhìn về phía nàng ta, mỉm cười nói.
Cẩu Nhi trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngoan ngoãn, trong lòng thì lại không vui. Từ lúc nàng ta tới Hoa Sơn, bối phận cao quý, chẳng có mấy ai dám gọi thẳng tiểu danh của nàng ta, tiểu cô nương dần dần lớn rồi, cũng hiểu rằng nhũ danh của mình không dễ nghe lắm, gọi nàng ta một tiếng Cẩu Nhi cũng chỉ có Dương Hạo đại thúc của nàng ta gọi thì nàng ta mới thấy dễ nghe. Người khác, hừ, cho dù là lão bằng hữu của sư phụ thì nàng ta cũng không vui.
Nghe Thấy Lữ Động Tân gọi như vậy, Cẩu Nhi trong lòng không vui, đang muốn quay người bỏ đi thì Lữ Động Tân quay đầu lại nói với Trần Đoàn một câu khiến nàng ta phải dừng bước. Lữ Động Tân đang nhắc tới đại thúc Dương Hạo, ở trên núi này nàng ta ngay cả một chút tin tức về đại thúc cũng không nghe thấy, hiện giờ khó lắm mới nghe được tin tức của hắn, nàng ta làm sao nỡ bỏ đi, thế là đứng nguyên tại chỗ một lát rồi quay trở lại, giả vờ vô tình ngồi ở bên cạnh, hai tai giỏng lên lắng nghe.
Lữ Động Tân vừa rồi nói tới để đạo lữ Tĩnh Âm của ông ta tới dạy phu nhân Dương Hạo công pháp nội đan âm dương song tu, Tĩnh Âm với là đệ nhất danh kỹ Lạc Dương, tên là Bạch Mẫu Đơn, vì nàng ta sắc nghệ song tuyệt, cho nên mắt một mực đặt trên đỉnh đầu, bao nhiêu công tử danh môn theo đuổi dưới váy của nàng ta, nhưng vẫn khó mà lọt được vào mắt của nàng ta, về sau Lữ Động Tân vân du tới đây, Bạch Mẫu Đơn đã đem lòng yêu người tu đạo phong lưu lỗi lạc này. Hai người từ đó kết thành đạo lữ, nàng ta cũng rời khỏi thanh lâu, vứt bỏ nghệ danh Bạch Mẫu Đơn, lấy đạo hiệu là Tĩnh Âm, theo bên cạnh Lữ Động Tân, quy ẩn quan ngoại.
Hiện giờ Cẩu Nhi đứng ở bên cạnh, Lữ Động Tân tuy hành vi phóng túng, không để ý tới lẽ thường, nhưng dẫu sao cũng là một lão tiền bối, ở trước mặt hai sư đồ nhà người ta, đồ nhi lại là một tiểu nha đầu, không tiện nhắc tới chuyện về phương diện song tu này nữa, thế là liền đổi đề tài: “Người già rồi, đặc biệt hay nhớ tới bạn cũ, trước đây mười năm, hai mươi năm không gặp cũng chẳng sao, hiện tại thì khác rồi, năm trước vừa gặp, giờ đã đặc biệt nhớ nhung rồi. Ta nghĩ, tuy tuổi của ông so với ta thì nhỏ hơn một chút, nhưng đồ tử đồ tôn lại nhiều, ra ngoài một chuyến sẽ khiến người ta nhớ nhung nên ta tự mình tới vậy”.
Trần Đoàn mỉm cười nói: “Phong cảnh của Hoa sơn so với Tử Vi sơn ở quan ngoại thì đẹp hơn cả trăm lần, lão hữu cớ sao không chuyển tới Hoa sơn, lão bằng hữu chúng ta không phải là có thể thường xuyên gặp mặt nhau ư?”.
Lữ Động Tân mỉm cười lắc đầu: “Hoa Sơn là nơi của Trần Đoàn ông, bần đạo ngẫu nhiên tới chơi một phen thì không sao, nếu ta chuyển tới đây luôn, ông không sợ làm vấy bẩn danh dự của ông sao?”.
Trần Đoàn bật cười, nói: “Phàm phu tục tử, để ý tới hắn làm gì”.
Cẩu Nhi nghe thấy ông ta không nhắc tới Dương Hạo nữa, trong lòng sốt ruột, với tuổi này của nàng ta thì vẫn chưa thạo đối nhân xử thế, rất khó che giấu được bản nguyện của mình, không nhịn được liền hỏi: “Lữ lão tiền bối, vừa rồi ngài nói... Dương Hạo đại thúc làm sao cơ?”.
Nhắc tới đồ nhi của mình, Lữ Động Tân không khỏi đắc ý, dương dương tự đắc khen công tích hắn: “Nhắc tới tên đồ nhi đó của ta, cũng thật sự là rất khá. Nhớ lúc mới gặp hắn vẫn chẳng qua là tri phủ Lô Lĩnh Châu, hiện giờ... Hắc hắc...”.
Lữ Động Tận cầm chén trà lên, khiến cho Cẩu Nhi hận tới ngứa răng nhưng lại chẳng dám giục giã. Lữ Động Tân khoan thai uống một ngụm trà, rồi vuốt râu nói khoác: “Hiện giờ hắn đã làm quan tới Hoành sơn Tiết Độ Sứ, gia phong Hà Tây lũng hữu binh mã đại nguyên soái. Tây Bắc chư phiên đều thuộc tiết chế của hắn, tuổi trẻ như vậy mà đã có bản sự đó, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, từ cổ chí kim, cũng chỉ có đồ đệ Thuần Dương Tử của ta mới có được bản sự như vậy”.
Lữ Động Tân đã lâu rồi không quan tâm tới chuyện phàm trần, rất nhiều tư duy vẫn còn ở lại thời kỳ Đường triều, luôn cảm thấy làm Tiết Độ Sứ một phương, nghiễm nhiên là chư hầu một phương, đó là chuyện rất đáng nở mày nở mặt. Trần Đoàn sống ở Hoa Sơn, môn hạ đệ tử rất nhiều, đối với chuyện của Trung Nguyên cũng hiểu biết kha khá, nghe thấy liền không đồng ý, không khỏi nhíu mày nói: “Tống từ lúc lập quốc tới nay đã tiếp thu thu giáo huấn thời Đường, đối với tiết độ một phương luôn đề phòng rất kỹ, chỉ sợ lặp lại vết xe đổ thời Đường, há lại có đạo lý lại trồng cho sinh sôi nảy nở, tự tước quyền binh của mình?”.
Lữ Động Tân ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Là như vậy sao, lúc ta đi trên đường, nghe người trọng tửu quán nói chuyện, mới hiểu được cảnh ngộ hiện tại của đồ nhi của ta, chỉ biết nó giành được Ngâu châu, chiêu binh mãi mạ, thế lực bành trướng, kết đồng minh với lưỡng phiên Chiết, Dương, Hạ Châu Lý gia sợ hãi đứng ngồi không yên, cũng không biết được hoàng gia Triệu tống có điều cố kỵ như vậy, đã như thế, hoàng đế của Triệu gia vì sao còn gia phong cho đồ đệ của ta?”.
Trần Đoàn ánh mắt chớp đông, vuốt râu không nói gì. Đối với đệ tử khai sơn của mình, lại là dạng đồ nhi ngoan kiếm thể diện cho sư phụ, Lữ Động Tân luôn rất quan tâm, thấy bộ dạng đăm chiêu của Trần Đoàn, Lữ Động Tân không khỏi nóng lòng nói: “Trong quan trường, toàn là những chuyện dơ bẩn đê hèn, nếu không phải như vậy, ta năm đó cũng không cần trúng tiến sĩ mà lại không chịu làm quan. Đồ nhi của ta tính tình rất ngu dốt thẳng thắn, đừng trúng bẫy của người ta là tốt rồi.
Lão gia nhi ông tinh thông thuật bói toán, mau tính giúp ta xem, nếu ta không bảo vệ chu toàn được cho tên đệ tử khai sơn này, Lữ Động Tân tư còn mặt mũi nào mà tiêu dao trên thế gian này nữa?”.
Cẩu Nhi nghe vậy cũng không khỏi thấy hoảng hốt, giống như Dương Hạo hắn sắp gặp đại họa lâm đầu vậy, vội vàng kéo tay áo Trần Đoàn mà van cầu: “Sư phụ, Dương Hạo đại thúc đối với đồ nhi ơn nặng như núi, đồ nhi lại một mực chưa báo đáp được, xin sư phụ tính cho một quẻ”.
Trần Đoàn nhíu mày nói: “Thiên cơ bất khả lộ, tiểu Diệc à...”.
“Sư phụ...”.
“Được được được... Cái gọi là thiên cơ, hư vô mờ mịt, ứng vận mà sinh, ứng vận mà biến. Thế nhân ngu muội, ngông cuồng tự ý suy đoán, hoặc nhận sai tính nhầm, hoặc ngộ cầu ngoại vật, kết quả nhầm người nhầm mình. Đồ nhi chớ có dựa vào nó, nếu không e rằng sẽ hại người hại mình đó”.
Cẩu Nhi nghe sư phụ lảm nhảm mãi, chỉ cúi đầu vâng dạ, Trần Đoàn lúc này mới nhắm mắt tính toán, Cẩu Nhi nín thở nhìn. Một lúc sau, Trần Đoàn đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, Lữ Động Tân không khỏi biến sắc, nói: “Sao hả?”.
Trần Đoàn lẩm bẩm nói: “Quẻ đại hung”.
“Cái gì?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩu Nhi lập tức biến thành trắng bệch, Lữ Động Tân thì vẫn còn nhịn được, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Đoàn, đợi ông ta giải thích.
Trần Đoàn nhắm mắt, vẫn lẩm bẩm: “Hạ khảm thượng ly, ly là hỏa, khảm là thủy, lửa bốc lên trên, nước đổ xuống dưới, hai thứ không tương giao. Ba âm ba dương, lưỡng lưỡng tương ứng. Thủy hỏa không tương dung, sinh tử buộc vào một đường, thiên cơ chính là thiên cơ, khiến người ta khó đoán”.
Cẩu Nhi run giọng bảo: “Sư phụ, quả này rốt cuộc là có ý tứ gì?”.
Lữ Động Tân nhíu mày nói: “Rốt cuộc là quả gì? Thật sự là khó đoán lắm ư, vượt nước qua sông, nước sông không ngược, cái này gọi là vật không thể tận cùng, sinh sôi không ngừng, đặt mình vào chỗ chết mà sống dậy, là hung hay là cát thì đều được”.
Cẩu Nhi hoang mang hỏi: “Lữu lão tiền bối, một quẻ này của sư phụ ta là có ý tứ gì?”.
Lữ Động Tân nói: “Quái tượng này là nói Dương Hạo trước mặt từng bước đều có nguy cơ, hiểm tượng liên tiếp, chính là điềm đại hung. Có điều trong sáu mươi tư quẻ, đây là một quẻ chưa tận sau cùng. Một quẻ này là không có định luận, trong sinh có tử, trong tử có sinh, liên tiếp không ngừng, vòng đi vòng lại, một quẻ này là huyền diệu khó đoán nhất, khiến người ta không thể nắm bắt được”.
Cẩu Nhi lo lắng nói: “Sư phụ, Dương đại thúc là người tốt, chúng ta nên nhắc nhở thúc ấy, để thúc ấy cẩn thận đề phòng mới đúng. Băng không... Bằng không để thúc ấy lên Hoa Sơn của chúng ta, tránh tới khi mọi việc êm xuôi đã rồi hẵng tính?”.
Lữ Động Tân cười khổ, nói: “Cẩu Nhi, con chưa nghe sư phụ của con nói ư? Quẻ này là biết rõ không thể làm mà vẫn làm, tự bước vào chỗ chết để cầu sinh, mỗi một bước, đều là hắn tự mình bước đi, không thể né tránh, chẳng lẽ chúng ta có thể bắt hắn bỏ đi cơ nghiệp, làm một người nhàn hạ ư? Đây là quẻ sau cùng của sáu mươi tư quẻ, là điểm kết thúc và cũng là điểm khởi đầu, liên tục không ngừng. Là sinh hay là tử, đều ở ngoài ý liệu, chúng ta không thể giúp được hắn, nếu không cho dù con chịu thì người làm sư phụ như ta cũng không chịu ngồi đây nhìn hắn ứng với kiếp nạn đâu”.
Trần Đoàn cũng nói: “Đúng vậy, tiểu Diệc à, sư phụ đã nói rồi, cái gọi là thiên cơ, hư vô mờ mịt, ứng vận mà sinh, ứng vận mà biến, biến hóa khó đoán. Thế nhân ngu muội, tự úy suy đoàn xằng bậy, hoặc là nhận sai đoán nhầm, hoặc ngộ cầu ngoại vật, cuối cùng là hại mình hại người, nếu như chúng ta can thiệp lung tung, chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng”.
“Sư phụ...”.
Trần Đoàn sầm mặt, nói: “Quay về luyện tập công pháp đi, đừng có phân tâm nữa”.
Đuổi Cẩu Nhi lui xuống xong, Trần Đoàn lắc đầu cười khổ với Lữ Động Tân: “Phàm nhân như ta, vọng tưởng suy đoán thiên cơ, thiên cơ này há lại dễ dàng suy đoán như vậy? Chưa nhìn ra được kết quả, ngược lại hại mình cứ ngờ vực vô căn cứ mà thôi, đây không phải là biến khéo thành vụng ư?”.
Lữ Động Tân nghĩ một lát rồi thản nhiên cười rộ lên: “Đồ nhi đó của ta cũng là ứng với thiên cơ mà sinh. Ta không tin rằng, trời cao sinh một thiên cơ xuống, mà lại để hắn tới một cách mạc danh kỳ diệu, để rồi lại đi một cách mạc danh kỳ diệu, một kiếp này đối với hắn không có gì đáng ngại cả”.
Hai người là người xuất gia, trời sinh tính hào hiệp, đối với việc hư vô mờ mịt, chư từng suy nghĩ kỹ càng bao giờ, liền ôm thái độ tĩnh quan kỳ biến, nhưng đối với Cẩu Nhi mà nói thì lại khác, mấy câu này của hai người, Cẩu Nhi không hề nghe thấy, người lớn luôn cảm thấy trẻ con không hiểu chuyện, không cần phải chuyện gì cũng nói rõ cho nó hay, chỉ cần nói cho nó nên làm thế nào là được rồi. Nhưng trẻ con có tư tưởng của trẻ con, Trần Đoàn nói ra quẻ này có hiện tượng đại hung, lại nói cái gì mà liên tiếp không ngừng, thiên cơ khó đoán, khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Ở trong lòng nàng ta, Dương Hạo đại thúc sánh ngang với mẫu thân, là người mà nàng ta trân trọng nhất, thế thì làm sao mà yên tâm cho được?
Cẩu Nhi quay về động phủ, tâm phiền ý loạn, căn bản không thể nhập định, dứt khoát chạy tới phía sường núi. Nàng ta và Đặng Tú Nhi tuy rằng chênh nhau mấy tuổi, nhưng lại là bằng hữu thân thiết nhất, trong lòng có phiền não, tất nhiên muốn tâm sự với bằng hữu duy nhất của mình. Ai ngờ khi nàng ta vừa tới Tam Thanh quan, hỏi thăm Xuất Vân quán chủ thì biết rằng Đặng Tú Nhi không ngờ nghệ thành xuống núi rồi, vừa mới rời đạo quán không lâu.
Bằng hữu duy nhất cứ vậy mà đi, không ngờ lại không nói với nàng ta một tiếng, Cẩu Nhi tâm tình càng xuống thấp, buồn bã đi về tới trước cửa nhà mình thì phía trước bỗng truyền tới tiếng gọi vui mừng: “Tiểu thái sư thúc”.
Cẩu Nhi đột nhiên quay đầu lại, thấy Đặng Tú Nhi lưng đeo kiếm, khoác bao quần áo, anh tư oai hùng đứng ở dưới gốc cây ở trước nhà nàng ta, Cẩu Nhi lập tức vui mừng chạy lại, nói: “Ta còn cho rằng là ngươi đã đi rồi”.
Hôm nay thần khí của Đặng Tú Nhi đặc biệt tốt, nàng ta mỉm cười bước tới chào: “Còn chưa gặp tiểu thái sư thúc, ta làm sao không từ mà biệt được, Tú Nhi nhờ được tiểu thái sư thúc chỉ điểm, hiện giờ võ nghệ cũng tính là có chút sở thành, lần này muốn xuống núi đi tìm cừu gia, đặc biệt tới đây chào từ biệt tiểu thái sư thúc”.
Thấy nàng ta muốn đi, Cẩu Nhi lưu luyến không thôi, tâm sự của mình nhất thời không tiện nói với nàng ta nữa. Hai người nắm tay nói chuyện một lúc, Đặng Tú nhi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Tú nhi đi đây, tiểu thái sư thúc bảo trọng”.
Nàng ta lui hai bước, long trọng vái một cái, nghiêm nghị nói: “Được tiểu thái sư thúc chỉ điểm kiếm kỹ, Đặng Tú Nhi cảm kích bất tận, đợi Tú Nhi báo được cừu rồi sẽ lại lên núi, khấu tạ tiểu thái sư thúc. Nhìn bóng lưng đã khuất xa của Đặng Tú Nhi, Cẩu Nhi không khỏi cảm thấy xúc động, lẩm bẩm: “Đại thúc có nạn, sư phụ ta chỉ để ý tới tu đạo, bắt chước lão ô quy đó ngủ gà ngủ gật, sư phụ của đại thúc thì chỉ biết nói năng nói cuội không để ý tới chính sự, ta không đi giúp thúc ấy thì ai giúp đây?”. Nhớ tới Dương Hạo từng đập tay minh ước với nàng ta, tiểu nha đầu này trong lòng nóng lên, liền có ý định không từ mà biệt.
Cô ta vừa quay người muốn đi nói một tiếng với mẫu thân rồi thu thập hành trang thì bên cạnh có người cười nói: “Tiểu nha đầu ngươi, trông thì rất ngoan ngoãn, thế mà lại ở sau lưng nói xấu trưởng bối nhà ngươi, nếu có thể nhúng tay vào, bần đạo há lại có đạo lý tụ thủ bàng quan với đồ nhi của mình, để rồi bị ngươi quở trách”.
Cẩu Nhi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Lữ Động Tân tay áo tung bay đứng ở bên cạnh, không khỏi kinh hãi nói: “Ông... Lữ lão tiền bối sao lại tới đây?”.
Lữ Động Tân vuốt râu, dương dương đắc ý cười nói: “Lão ô quy nhà ngươi đột nhiên phát hiện có chút không đúng, chạy tới động phủ xem thử, tiểu đồ nhi ngoan của ông ta đột nhiên không còn ngoan nữa, tất nhiên là phải đi tứ xứ mà tìm. Luận về thuận bói toán, bần đạo không bằng ông ta, nhưng luận về võ công thì lão ô quy nhà ngươi không bằng bần đạo. Ha ha, may mà bần đạo tới nhanh, không ngờ lại gặp tiểu nha đầu ngươi đang định không từ mà biệt”.
Cẩu Nhi nhướn mày, không vui gắt lên: “Lão tiền bối không bắt lỗi ngôn ngữ của người ta, làm nhục sư phó ta”.
Lữ Động Tân cười nói: “Ha ha, ta và Phù Diêu tử, làm lão bằng hữu một giáp rồi, nói hắn mấy câu thì có sao đâu? Ha ha, nha đầu ngươi rất quan tâm đến đồ nhi của ta, có điều loại chuyện trong số mệnh này, ngươi có thể làm được gì? Nghe lời bần đạo quay về núi đi”.
Cẩu Nhi đảo mắt lia lịa, lui từng bước ra sau, nói: “Ta không cần, ông không giúp Dương đại thúc thì ta đi giúp thúc ấy, ông không được cản ta”. Nói xong, nàng ta đột nhiên quay ngươi nhảy lên, lướt đi như phi điểu, chạy nhanh xuống chân núi, đang chạy thì đụng phải ngực một người, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lữ Động Tân ba chòm râu tung bay, đang mỉm cười đứng ở trước mặt, giơ tay ra nắm lấy cổ tay nàng ta: “Ha ha, bần đạo muốn bắt ngươi, ngươi chạy làm sao được? Ái?”.
Lữ Động Tiên rú lên một tiếng, nhìn trên tay mình có hai hàm răng chỉnh tề, lại nhìn Cẩu Nhi đang phi thân chạy trốn, dở khóc dở cười nói: “Xú nha đầu này, thật đúng là chó con mà, vì Dương đại thúc của nó, không ngờ ngay cả Lữ Động Tân ta cũng dám cắn”.
Ông ta rướn người, đang định đuổi theo thì phía sau đột nhiên hiện ra bóng hình của Trần Đoàn, nhìn theo bóng dáng vẫn chưa khuất vào núi rừng của đồ nhi, cười lạnh nói: “Lão hữu chớ đuổi, để mặc nó đi gặp...”.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên