There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Lâm Trận Bái Tướng
ầm... Rầm... Rầm”.
Những âm thanh chấn động trời đất làm gián đoạn cuộc hội thoại của hai người trong cung.
Triệu Quang Nghĩa ngẩng đầu lên, hậm hực đập bàn một cái, đứng dậy đẩy cửa nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ đen kịt, hành lang tuy có đèn nhưng cũng chỉ có thể nhìn ra khoảng mười bước. Trong màn sương gió chỉ có thể nhìn thấy một mảng trắng mờ ảo trong cung uyển. Triệu Quang Nghĩa nôn nóng nói: “Lão tặc trời, mưa như trút nước, mưa mãi không thôi, dừng một lúc lại mưa, đã bảy ngày rồi cũng không biết lúc nào mới thôi”.
Vương Kế Ân đứng dậy cười nói: “Quan gia, mưa năm nay tuy đặc biệt nhiều, nhưng đường sông năm nào cũng gia cố, không có gì đáng ngại, người của ti nha môn đang ở bên sông ngày đêm quan sát, một khi có gì nguy hiểm sẽ lập tức tiến cung bẩm báo”.
Triệu Quang Nghĩa thở dài một tiếng, cạch một tiếng đóng cửa lại, trầm mặt xuống quay trở về bàn, lại nói: “Khanh đợi thêm hai ngày nữa, đợi trời bớt mưa hãy lên đường. Lần này trẫm phái khanh đi làm lạt sứ Hà Bắc đạo kiêm nhiệm thái phỏng sư lộ Hà Bắc Tây lộ, cho nên trẫm sẽ phong thưởng lớn cho khanh, đồng thời cũng có đại sự giao cho khanh đi làm, làm tốt chính là lập đại công”.
Vương Kế Ân vội tiến lên trước, hơi cong người lại, cẩn thận nghe Triệu Quang Nghĩa dặn dò: “Trẫm phái khanh đến Hà Bắc Tây lộ là vì ở đó cách Hán quốc gần nhất, bây giờ Khiết Đan tuy đã đồng ý bỏ mặc Hán quốc, hai nước hưu binh, nhưng loại người man di sao có thể tin tưởng được? Sau này nội bộ Khiết Đan ổn định, Tiêu hậu chưa chắc sẽ giữ lời hứa, hơn nữa... Sau khi trẫm đăng cơ luôn muốn mở rộng lãnh thổ biên cương, lập đại nghiệp, sẽ không để cho tiên đế thất vọng. Hán quốc này nhất định phải lấy vào tay trẫm, lần này khanh đi Hà Bắc cần phải chuẩn bị cẩn thận, tập hợp binh, chuẩn bị vũ uy, tích trữ lương thảo... Phối hợp với Quách Tiến, chuẩn bị cẩn thận giống như trẫm đích thân ngự giá”.
Vương Kế Ân khom người nói: “Tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân hai ngày nay đã giao lại hết mọi việc trong tay cho người khác, để chuyên tâm lo lắng đại sự, sau ba ngày nữa e rằng vẫn sẽ mưa lớn, nhưng cho dù có mưa lớn hơn nữa thì tiểu nhân cũng nhất định sẽ lên đường, vì quan gia làm đại sự. Mà tấu sứ của bên Lô Lĩnh Châu...”.
Triệu Quang Nghĩa cười lạnh một tiếng, cùng lúc đó một ánh chóp lóe lên, chiếu vào khuôn mặt xanh xanh ám muội của hắn đi theo đó là tiếng sấm ầm ầm làm chấn động cửa sổ.
Triệu Quang Nghĩa hé miệng, từ từ nói: “Con người này tâm tính xảo trá, trẫm tuyệt đối không ngờ hắn lại sớm đã có chuẩn bị, kết giao với một số giang hồ dị sĩ, dựa vào sự tương trợ của họ mà bình yên thoát khỏi bàn tay của trẫm, có điều... Khắp thiên hạ này có chỗ nào không phải là vương thổ chứ. Hắn thoát được lúc này nhưng liệu có thoát được cả đời không? Sau khi hắn trở về Lô Lĩnh Châu đã phát triển binh uy, không tự lượng sức mình mà muốn thảo phạt Ngân Châu. Nếu đã trung thành như vậy thì trẫm sao có thể không để hắn toại nguyện chứ?”.
“Cứ để tùy hắn đi, hắn không đánh hạ được Ngân Châu thì Lô Lĩnh Châu sẽ tổn thất binh tướng, tự tiêu hao thực lực, sau này trẫm có muốn chinh phạt thì chúng cũng khó chống đỡ. Còn nếu hắn thật sự có thể đánh hạ Ngân Châu... Ngân Châu vốn là đất cũ của Lý thị Hạ châu, Hạ châu có thể dễ dàng để cho hắn chiếm đất của mình sao?”.
Triệu Quang Nghĩa cười nham hiểm, lại nói: “Trên tấu sớ của hắn có giải bày tâm tư, khảng khái nói rằng muốn lĩnh binh mã Lô Lĩnh Châu đi thu hồi lại đất cho trẫm, trung thành tận tâm, đại lễ đại nghĩa như vậy trẫm sao có thể không cho phép. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, để cho toàn thiên hạ biết, biểu dương tấm lòng trung hậu của hắn. Nếu như hắn có thể thu phục được Ngân Châu thì trẫm sẽ phong hắn làm đại nguyên soái Hà Tây Lũng, một thần tử tài giỏi trung thành như hắn thì trẫm đương nhiên sẽ thưởng phạt phân minh rồi, ha ha ha”.
Vương Kế Ân chần chừ nói: “Việc này... Không phải người ta đã nói rằng Chiết Ngự Huân Phủ châu, Dương Sùng Huấn Lân châu còn cả thủ lĩnh bộ người Khương Đảng Hạng và tộc người Thổ Phồn đã kết bái kim lan với hắn? Nếu như có sự tương trợ của những người đó, hắn vạn nhất thật sự đánh hạ Ngân Châu...”.
Triệu Quang Nghĩa vuốt vuốt chòm râu. Cười ha ha nhìn hắn, nói: “Trẫm lời nói nặng tựa nghìn vàng, sao có thể thất tín? Nếu hắn thật sự đánh hạ Ngân Châu thì trẫm sẽ phong cho hắn làm đại nguyên soái Hà Tây Lũng, vậy thì có sao chứ?”.
“A... A... Tiểu nhân hiểu rồi, quan gia thật anh minh”. Vương Kế Ân khom người tâm phục khẩu phục.
Đây là quan gia có ý đặt Dương Hạo lên giá nướng. Trước đây Dương Hạo ở trong kinh làm quan, tuy là làm quan to nhưng từ đầu đến cuối lại không có thực quyền gì, hơn nữa trong kinh lại có hai phái lớn mạnh đối đầu nhau. Triệu Phổ đã sụp đổ, phái của hắn đang ngừng công kích để tự bảo vệ lấy mình, còn một phái khác chính là Nam Nha, mà Dương Hạo lại dùng cái chiêu bài Nam Nha này để huyênh hoang, cho nên cũng chưa từng có người nào đến tố cáo, động chạm đến hắn. Nhưng lần này thì khác, nơi hắn đi vốn là một nơi cách xa hoàng đế thiên cao, xung quanh đều là đám vương vô dụng.
Tuy nói đại nguyên soái Hà Tây Lũng chỉ là một hư danh, giống như cái chức đại nguyên soái của Việt vương Tiễn Thục. Ngoài binh mã bản bộ của hắn thì không thể huy động được thêm ai khác và cũng không thể thật sự kìm chế được chư phiên, nhưng cái chức đại nguyên soái trên danh nghĩa này thử hỏi cái đám chư phiên Tây Bắc hống hách kiêu ngạo sao có thể tiếp nhận? Một kẻ ngoài đến, ba chân bốn cẳng mà đòi trèo lên đầu chúng sao?
Nhị đào sát tam sĩ sao. Cho dù vốn có muốn liên kết với Dương Hạo cùng chống lại Hạ châu thì Chiết Ngự Huân Phủ châu, Dương Sùng Huấn Lân châu và các bộ tướng khác e là cũng không chịu để cho tên tiểu tử này vênh mặt làm cao với họ, nó rất có thể làm tan vỡ liên minh tam phương, mà cho dù hai tiết độ sứ Phủ - Lân có con mắt nhìn xa trông rộng, không bị mắc lừa, không có cách nào phá hoại được liên minh tam phương của họ thì nhất định Hạ châu cũng sẽ liệt Dương Hạo vào danh sách những kẻ tử địch cần phải diệt.
Dương Hạo nhân lúc Hạ châu đang tranh giành với Thổ Phồn, Hồi Hột, chiếm lấy đất tổ tông của hắn, lại chấn động vị trí đệ nhất phiên Tây Bắc của Hạ châu, càng như thêm dầu vào lửa, Hạ châu một khi đã nhảy ra khỏi sự kìm kẹp, không lập tức dụng binh với Lô Lĩnh Châu mới là lạ, một hư danh đã nhẹ nhàng thêm cho hắn một cường địch không chết không thôi, cuộc mua bán này đương nhiên là rất có lời.
Triệu Quang Nghĩa cười nham hiểm, vừa mới mở miệng ra muốn nói gì đó thì cửa điện đột nhiên bị đẩy ra. Triệu Quang Nghĩa rất tức giận, chưa được sự cho phép của hắn mà ai lại dám xông vào trong cung điện? Vương Kế Ân cũng vội vàng quay người nhìn ra cửa thì nhìn thấy một bóng người bước tới, người đó mặc y phục màu trắng, đầu tóc hơi rối, ngay cả ngũ quan cũng nhìn không rõ, giống như một hồn ma, đi theo kèm còn có tiếng sấm đùng đoàng, làm cho một kẻ gan không nhỏ như Vương Kế Ân cũng phải lắp bắp run sợ.
Triệu Quang Nghĩa lại không hề sợ hãi, đập bàn quát lớn: “Chưa được sự cho phép của trẫm kẻ nào lại dám vào cấm cung?”.
“Phụ thân, là hài nhi, hài nhi có chuyện muốn thỉnh giáo phụ thân”.
Người mặc bạch bào đầu tóc bù xù ở phía cửa đã mở lời. Vừa nghe giọng đã biết chính là trưởng tử Triệu Đức Sùng của mình, Triệu Quang Nghĩa bất giác ngẩn ra, sự tức giận trên khuôn mặt đã tiêu tan, giọng ôn hòa hỏi: “Là Đức Sùng à? Muộn vậy rồi, con vẫn chưa đi ngủ sao, đội mưa gió đến đây làm gì?”.
Người mặc áo bào trắng liền bước vào, cả người hắn ướt đẫm, nước mưa rỏ tong tong xuống nền đất, đầu tóc hắn cũng buông xuống, ướt dính vào má vào cổ, hai mắt như phát sáng. Vương Kế Ân nhìn thấy liền vội vàng khom người thi lễ với Triệu Đức Sùng: “Nô tài Vương Kế Ân tham kiến hoàng tử”.
Triệu Quang Nghĩa xua tay nói: “Kế Ân, khanh lui ra ngoài trước đi”.
“Vâng”.
Vương Kế Ân đáp một tiếng rồi vội vàng lui ra khỏi đại điện, lại đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy mấy thái giám đang hoảng hốt chạy tới điện, người nào người nấy ướt như chuột lột, đến dưới mái hiên cung, vừa nhìn thấy Vương Kế Ân mặt mày âm trầm đứng ở đó, mấy tên thái giám liền vội bước tới trước hành lễ: “Tham kiến tổng quản...”.
Vương Kế Ân tức giận quát: “Các ngươi chăm sóc hoàng tử trưởng thế nào vậy? Trời mưa to như vậy, nếu mưa ướt làm ảnh hưởng đến ngọc thể của hoàng tử trưởng thì chặt đầu tất cả các ngươi cũng không đền được đâu”.
Cửa cung điện đóng lại ngăn cách tiếng mưa lớn với tiếng quát của Vương Kế Ân, trong cung tĩnh lặng.
Triệu Quang Nghĩa nhìn dáng vẻ đứa con, bất giác nhăn mày lại, vội vàng quay người lại lấy một chiếc áo bào ở bên cạnh tấm bình phong, ân cần nói: “Qua đây, mặc áo này của phụ thân vào đã, tránh để phong hàn, trời mưa lớn như vậy có chuyện gì nhất định muốn gặp phụ thân mà vội đến mức không mang theo ô? Con nhé, đã lớn như thế này rồi...”.
Triệu Đức Sùng là con trai do của Triệu Quang Nghĩa và chính thất Lý phi, hắn là hoàng tử trưởng, một bậc nhân tài, thông minh lanh lợi, hơn nữa còn rất hiếu thuận. Bây giờ những đứa con khác của Triệu Quang Nghĩa vẫn còn nhỏ, chỉ có một đứa lớn như thế này, theo như quy tắc thì nên lập phủ đệ ở bên ngoài cung, có điều Triệu Quang Nghĩa lại không lập phủ bên ngoài mà đã lập một cung điện đơn độc bên cạnh cửa Đông Hoa cho hắn, nghiễm nhiên là địa vị thái tử Đông cung nên sự sủng ái của Triệu Quang Nghĩa với đứa con này chỉ cần nghĩ cũng biết.
“Phụ thân, hài nhi có một chuyện trọng đại muốn hỏi người, hy vọng phụ thân có thể nói thật cho hài nhi nghe”.
Triệu Quang Nghĩa có chút kinh ngạc, ngưng thần nhìn con mình một hồi lâu, rồi tươi cười nói: “Được rồi, con hỏi đi. Có chuyện gì đáng để cho con lỗ mãng như vậy”.
Triệu Đức Sùng hít một hơi thật sâu, bước lại gần hai bước, trầm giọng hỏi: “Phụ thân, bá phụ... Thật sự là bị bạo bệnh mà băng hà?”.
“Cái gì?”.
Triệu Quang Nghĩa run run đầu ngón tay, đôi mắt của hắn mở to, mặt lạnh nhìn thẳng vào Trình Đức Sùng, lớn tiếng nói: “Đức Sùng, con đang nói cái gì?”.
“Hài nhi là muốn hỏi phụ thân, bá phụ... Thật sự bị bạo bệnh băng hà sao?”.
Sắc mặt Triệu Quang Nghĩa xanh lại, nghiêm giọng nói: “Con đã nghe thấy những gì?”.
Triệu Đức Sùng khảng khái nói: “Hài nhi nghe nói bá phụ không phải vì bệnh mà băng hà, mà do có người mưu hại. Hài nhi còn nghe nói bá phụ vốn có ý lập Đức Chiêu ca ca làm người kế vị, chứ không muốn truyền vị cho phụ thân. Hài nhi còn nghe nói bá phụ băng hà vào buổi tối, phụ thân cũng đã từng nhập cung vào đêm đó, hài nhi còn nghe nói đêm đó trong Nam Nha cảnh giác cao...”.
Hắn còn chưa nói hết câu thì Triệu Quang Nghĩa đã đi tới gần, giơ tay ra tát một phát vào mặt hắn, Triệu Đức Sừng lảo đảo: “Súc sinh, dám nói như thế với phụ thân sao?”.
Khóe miệng Triệu Đức Sùng chảy ra một vệt máu, lại hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi, lớn tiếng nói: “Phụ thân, tại sao lại không trả lời câu hỏi của con, trong việc này có phải thật sự có âm mưu gì không? Có phải phụ thân đã âm mưu soán vị? Có phải phụ thân đã hành thích phạm thượng tiên đế? Có phải...”.
“Nghịch tử!”.
Triệu Quang Nghĩa nổi trận lôi đình, hắn túm lấy cổ áo Triệu Đức Sùng, một tay giơ lên cao, nhưng nhìn thấy trên mặt con in năm vệt ngón tay, trong lòng lại mềm lại, hất tay ra, làm cho Triệu Đức Sùng ngã xuống đất, Triệu Quang Nghĩa lớn tiếng quát: “Những lời đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng có thể hỏi sao? Nếu như những lời này không phải là ngươi nói thì ta hôm nay sớm đã chặt hắn ra làm nghìn mảnh rồi”.
Triệu Đức Sùng không buông tha, vẫn truy hỏi: “Phụ thân, hài nhi chỉ hỏi người, những lời đồn đại đó có phải là thật không? Hài nhi chỉ muốn biết chân tướng, chỉ muốn biết phụ thân của mình có phải là loại tiểu nhân hèn hạ nham hiểm không, phụ thân không dám trả lời hài nhi sao?”.
“Không phải, đương nhiên là không phải”. Triệu Quang Nghĩa rít lên nói: “Vì từ cuối Đường cho đến nay chính quyền lúc lên lúc xuống, tiên đế rất đề phòng, lo lắng giang sơn Triệu thị ta mới định, rất dễ bị đổ, lập ấu tử sẽ làm cho cục diện bị suy yếu, làm cho giang sơn Triệu Tống ta bất ổn, như vậy mới quyết ý truyền cho đệ mà không truyền cho con, để củng cố giang sơn Triệu gia ta, làm sao lại có chuyện soán vị mưu nghịch?”.
Triệu Đức Sùng hồ nghi nói: “Phụ thân nói thật chứ?”.
Triệu Quang Nghĩa nổi giận lôi đình: “Đồ hỗn xược, lẽ nào còn muốn ta phải thề với trời thì ngươi mới tin”.
Triệu Đức Sùng đột nhiên đứng dậy nói: “Được, hôm nay hài nhi sẽ tin lời của phụ thân, trời mưa tầm tã, thiên hạ bi thương, nhưng dù cho mưa có to hơn nữa cũng sẽ không thể rửa sạch được tội ác! Hài nhi không dám lừa gạt phụ thân, càng không dám lừa gạt quân vương. Hài nhi không muốn làm một đứa con bất hiếu, lại càng không muốn làm một thần tử bất trung. Nếu như có một ngày để cho hài nhi biết được phụ thân lừa gạt hài nhi, hài nhi sẽ thà chết cũng không theo phụ thân làm một loạn thần tặc tử!”.
Triệu Quang Nghĩa bị đứa con trai từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lời chọc tức làm cho giận đến run cả người. Hắn cầm lấy tách trà ném xuống đất, tách trà rơi xuống kêu choang một tiếng vỡ vụn, Triệu Đức Sùng lại mắc phải cái tính bướng bỉnh, hắn lau máu ở khóe miệng, quay người bước đi. Triệu Quang Nghĩa tức giận quát lớn: “Đứng lại, những lời đồn đại này ngươi nghe được từ đâu, những yêu ngôn mê hoặc dân chúng, đáng tru di”.
Triệu Đức Sùng dừng bước ngẩng cổ nói: “Người trong sạch tự sẽ trong sạch, người nhơ bẩn tất vẫn nhơ bẩn. Nếu đã là phong ngôn thì sớm muộn cũng sẽ tiêu tan, phụ thân nếu muốn lấy chém giết để diệt lời phỉ báng, không sợ sẽ thực sự ngồi vào cái tội danh hành thích vua sao?”.
Triệu Quang Nghĩa giận dữ đến cực độ, quát to: “Nghịch tử, cút ra ngoài”.
Triệu Đức Sùng cất bước đi, Vương Kế Ân đang đứng ở bên ngoài thấy Triệu Đức Sùng ra liền khom người chào. Triệu Đức Sùng mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn, xông thẳng vào trong màn mưa. Mấy tiểu thái giám vội vàng chạy theo, khoác áo mưa lên người hắn, bật ô ra che, hộ tống Triệu Đức Sùng đi.
“Tên tiểu súc sinh này, tên tiểu súc sinh này...”.
Triệu Quang Nghĩa tức giận đập bàn quát, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, đứa con trai này của hắn thông minh lanh lợi, nhân từ hiếu thuận, cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái tính thẳng thắn đến mức ngu xuẩn, cứ thích xoáy vào chỗ có vấn đề, gặp phải đứa con như thế này thì người làm cha ngoài việc thổi râu trợn mắt cũng không còn cách nào khác.
Triệu Đức Sùng vừa bước đi thì Vương Kế Ân lại giống như một con chuột rón rén bước vào, Triệu Quang Nghĩa hai mắt hơi híp lại, nghiêm giọng hỏi: “Đức Sùng y phục không chỉnh tề, đầu tóc bù xù, xem ra là đang định đi ngủ thì lại chợt chạy đến gặp trẫm, đứa trẻ này bề ngoài thì yếu đuối, nhưng nội tâm lại rất mạnh, nhất định là đã nghe những lời nói khiến nó không chịu nổi. Lúc nãy... Khanh có từng nghe nói vừa rồi có ai vào tẩm điện của Đức Sùng không?”.
Vưang Kế Ân khom lưng nói: “Quan gia, đã giờ này rồi ai còn đến chỗ ở của hoàng tử chứ, tiểu nhân đã hỏi thử, cả ngày nay đều mưa, chưa từng có người đến cung hoàng tử”.
“Sao cơ?”. Triệu Quang Nghĩa nhìn Vương Kế Ân, ánh mắt như dao nhìn hắn, làm cho Vương Kế Ân lạnh toát cả người.
“Kế Ân, khanh hãy thay hết tất cả người bên cạnh của Đức Sùng, sau đó... ừm, không được, không thể thay, nếu như thay người thì ta e là sẽ làm cho nó sinh nghi, hãy sắp xếp mấy người đáng tin đi chăm sóc cho nó, ai dám nói năng xằng bậy trẫm tuyệt đối sẽ không tha”.
“Vâng!”.
“Ừm, bên hoàng tẩu, Triệu Đức Chiêu, còn... Vĩnh Khánh, bao gồm cả Triệu Đức Phương, tất cả đều phải giám sát chặt, giam lỏng trong cung uyển, không được xuất nhập, không được để cho bọn họ gặp nhau”.
“Vâng!”.
“Đi đi, trẫm muốn đi nghỉ rồi”.
Vương Kế Ân gật đầu cúi người rời khỏi cung điện, Triệu Quang Nghĩa chán nản ngồi xuống bên cạnh thư án, đột nhiên không nhịn được mà rùng mình lo sợ, lúc này mồ hôi đã thấm cả vào áo.
“Đức Sùng nghe được tin này từ đâu? Hoàng huynh bạo tử, đệ kế hoàng vị, vốn đã có nhiều nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng gì cả, cho dù là có ngầm bàn luận thì ai lại dám nhắc đến với con trai ta chứ? Có phải là vì mấy ngày nay mưa liên tiếp, sấm chớp đầy trời, đám nội thị trong cung sợ uy trời lúc nói xằng bậy đã không cẩn thận để cho con ta nghe thấy, hay là... Vương Kế Ân có lòng dạ khác, sợ ta qua rút ván, dùng cách đối phó với Dương Hạo để đối phó với hắn, có ý sai khiến đám người tai mắt trong cung của hắn cố tình thị uy với ta?”.
Triệu Quang Nghĩa suy đi tính lại, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được khúc mắc ở chỗ nào, hắn bây giờ đứng ở vị trí cao nhất trong cung, bất kể là chuyện gì thì đều sai người đi làm, nhưng lúc này lại sinh sự cảnh giác ai cũng muốn phòng. Nghe tiếng gió mưa rít gào bên ngoài, hắn thật sự nảy sinh cảm giác cô gia quả nhân.
Chính vào lúc này thì cánh cửa cung điện lại vang lên tiếng gõ, Triệu Quang Nghĩa giật nảy mình, hắn thật sự tức giận, lúc này rồi ai lại còn dám to gan, chưa được truyền mà lại đến tẩm cung của hắn?
Hắn quát lên hỏi một tiếng, thì nghe thấy một giọng nhỏ nhỏ của tiểu hoàng môn ở bên ngoài: “Quan gia, ngoài cung truyền đến tin cấp bách, tiểu nhân không dám trì hoãn. Kinh động quan gia nghỉ ngơi, đáng chịu tội”.
“Tin cấp bách ngoài cung?”. Triệu Quang Nghĩa kinh ngạc, vội nói: “Mau mau vào đây, đưa cho trẫm xem”.
Từ sau khi Triệu Quang Nghĩa đăng cơ xưng đế, hắn đã thay đổi chế độ trong cung, trước đây Tống đình cung nghiêm căn bản không nghiêm, nói rằng đến giờ phải đóng khóa tất cả các cửa, nhưng thực ra mười ngày thì có đến chín này không cấm cung môn, tâm phúc đại thần, bao gồm cả hoàng tộc giống như hắn nhưng có chuyện gì thì vẫn có thể đến như thường, Triệu Khuông Dận từ trước đến nay không hề ngăn cấm. Nhưng từ sau khi hắn xưng đế lại thay đổi thói quen lười nhác này. Đến giờ thì cửu môn cung cấm nhất loạt đóng cửa, bất kể ai cũng không được vào, nếu như có đại sự vô cùng cấp bách, ngoại thần cũng không được nhập cung, chỉ có thể viết ra chuyện muốn bẩm báo, cho vào trong hộp nhỏ, đóng phong ấn, rồi đút vào một cái lỗ nhỏ phía bên trên cửa cung, nếu như không phải là chuyện quan trọng thì trở về sẽ là bị chịu phạt. Từ sau khi hắn đăng cơ đây là lần đầu tiên có ngoại thần ban đêm dâng tấu sớ khẩn, hắn sao có thể không lo lắng.
Cửa mở ra, một tiểu hoàng môn bê một chiếc hộp vội vàng chạy vào, cả người ướt hết, dính chặt vào người. Triệu Quang Nghĩa mở chiếc hộp ra, lấy tờ tấu chương ra xem, bất giác mặt hắn biến sắc: Hoàng Hà ngập lụt, thế nước nguy hiểm, đê của huyện Tuấn thượng du có xuất hiện ba lỗ hổng và đã bị nước phá vỡ, buổi tối hôm nay đưa các quan viên quản lý đê Hoàng Hà đi tuần sát đến huyện Tuấn. Hiện giờ huyện lệnh Vi Tam Đạo đã đưa gia quyến đi trốn chạy, bách tính già trẻ gái trai huyện Tuấn đã chạy tháo mạng cả đêm, quan viên tuần thị đang ngăn cản tráng đinh, điều động quân đội gia cố đê điều, thỉnh cầu bệ hạ lập tức rời kinh thành.
Đê huyện Tuấn một khi đã bị phá thì nước lũ sẽ đổ xuống, cả thành Khai Phong đều sẽ biến thành một đại dương mênh mông, còn có cục diện nào nguy hiểm hơn thế? Rời khỏi hiểm địa sao? Làm thế nào để rời khỏi hiểm địa? Triệu Quang Nghĩa lo lắng đến mức cảm thấy mắt mình tối đen cả đi, vô số tiền bạc lương thực đều ở Khai Phong, bảy, tám phần tích lũy đều ở đây, một khi nơi đây biến thành đại dương thì cho dù hắn có thoát đi thì còn có cái gì nữa? Thoát đi rồi, hắn thoát được rồi thì dân chúng Khai Phong phải thoát như thế nào? Nếu như Khai Phong bị...
Triệu Quang Nghĩa tái nhợt mặt đi, hắn không ngờ nguy cơ đầu tiên mà hắn gặp phải sau khi kế vị không phải đến từ Khiết Đan, cũng không phải vì hành vi soán vị của mình dẫn đến sự công kích tiêu diệt từ triều đình mà lại là từ họa trời. Với cái uy thiên tử khi đứng trước họa trời cao thâm khó lường thì liệu có bao nhiêu sức mạnh để phản kháng chứ?
Rời khỏi hiểm địa, rời khỏi hiểm địa... Nếu như Khai Phong bị nhấn chìm thì còn có mảnh đất nào không nguy hiểm chứ... Chính vào mấy tháng trước, tiên đế ở Lạc Dương đã đưa ra việc dời đô, trong đó một lý do quan trọng chính là Khai Phong dễ chịu họa thủy, bây giờ tin đồn soán vị lại đang truyền trong triều đình, nếu như Khai Phong bị mất thì tất cả sự hiềm nghi trong triều đình, những lời đồn thổi khắp thiên hạ cũng đủ kéo hắn xuống khỏi cái hoàng vị này. Lần nguy hiểm này, hắn nhất định phải ngẩng đầu mà xông qua, tuyệt đối không thể tháo chạy.
Triệu Quang Nghĩa đột nhiên nắm chặt lấy tờ tấu chương. Hét lớn: “Mở cửa cung, lập tức cho truyền lục bộ tuyên lưỡng phủ, công khanh toàn triều, tất cả các quan viên từ tứ phẩm trở lên đến Văn Đức điện hậu giá. Trẫm muốn dẫn tất cả văn võ triều đình đích thân đến Hoàng Hà thủ đê, đê còn người còn, đê mất người mất!”.
*
* *
Dưới thành Ngân Châu, những mũi tên sắc bén đâm xuyên qua cơ thể người. Chủ khách giao chiến với nhau, sơn xuyên chấn động...
Trong những chiếc hào hộ thành rộng và sâu đã chất đầy những thi thể, không phân biệt quý nhân hay thiện nhân, tất cả đều là xương khô... Gió đêm thổi qua, làm cho từng đợt khí tanh nổi lên, có thể thấy sự thảm khốc của cuộc chiến buổi sáng giữa hai quân.
Dương Hạo thật sự không ngờ phòng ngự thành trì Ngân Châu lại vững chãi, không thể làm chấn động như vậy, khắp nơi đều là bẫy giết người. Bốn phía tường thành, hắn chỉ phụ trách một phía, hơn nữa lại còn là phía yếu nhất mà kết quả đã như vậy, mười mấy ngày đại chiến hắn cũng đã tổn thất hai phần nhân mã, một vạn binh mã đã tổn thất hai phần, vậy năm vạn đại quân của Da Luật Tà Chẩn sẽ tổn thất bao nhiêu đây?
Dương Hạo không dám nghĩ, nhưng cả ngày chỉ nhìn thấy những thi thể chất đống, người bị thương đầy lán, ý chí của hắn sắp vỡ tan rồi, đã chết hai nghìn quân, thương ba nghìn, thương vong nhiều như vậy là trách nhiệm to lớn mà hắn không có cách nào tiếp nhận được. Trước đấy hắn đã nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, nhưng hiện thực đẫm máu cuối cùng đã làm cho hắn nhận thức được tranh bá thiên hạ là một cuộc chiến tranh tàn khốc như thế nào. Vinh quang và quyền uy của hắn được xây dựng trên xương cốt của biết bao người.
Phía Ngân Châu sao lại có thể xây dựng thành một địa ngục tử vong như thế? Dương Hạo biết vũ khí công thành của mình lợi hại hơn nhiều đối phương, nhưng vẫn có một cảm giác không thể nào triển khai hết sức lực. Mỗi lần khi hắn muốn tìm một chiến thuật công thành nào đó thì trong thành hình như cũng có thể đi trước một bước mà tìm ra đối sách, làm cho hắn không thể nào thi triển được.
Hắn mới công kích một phía, nhưng mỗi lần ra tay hình như luôn bị đối phương tìm ra khuyết điểm của mình, đánh phản chế lại. Những cỗ máy chiến tranh đối diện với đối thủ cao minh vẫn phải lực bất tòng tâm. Một chiếc đại chùy mấy trăm cân hoàn toàn có thể đập nát những tảng đá cực lớn trước mắt, cho dù không thể đập nát nó thì cũng có thể đập nó thành những mảnh nhỏ, nhưng người giơ chiếc chùy nặng đó lên lại là một đứa trẻ, chưa cần nói đập nát nó, chỉ cần không đập thương chân chính mình đã là tốt lắm rồi.
Rõ ràng Ngân Châu đang thủ thành, hắn đang công thành vậy mà Dương Hạo lại luôn có một cảm giác như kiểu chịu sự tấn công của địch ở bốn phía. Trận này nếu có thắng thì tất cả tổn thất cũng có thể lên tới mười lần, một trăm lần, nhưng khi mà hắn đã xuất ra một vốn lớn như vậy, nếu như còn không thể công phá được thành Ngân Châu thì phải làm sao? Lô Lĩnh Châu sẽ trở thành không bị tấn công mà tự diệt, hắn, một người có hy vọng thống nhất Tây Vực nhất lại sẽ có thể sụp đổ nhanh nhất.
Trời không lạnh, một ngày đầy trăng và sao, chỉ ngắm bầu trời đầy sao đã lãng mạn lắm rồi, nhưng Dương Hạo lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Hắn biết lần này tấn công thành đã không phải là việc hắn có thể quyết định tiến lùi tự do nữa, Khiết Đan căn cơ thâm hậu, có thể tiêu hao, còn hắn thì không, nếu như không công hạ được Ngân Châu thì đó sẽ là thất bại lớn nhất của hắn.
Hắn cũng biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì, chỉ dựa vào thân phận đặc biệt của hắn và bản tính làm người của hắn thì hắn có thể lấy tướng chiêu binh. Nhưng hắn lại không thiện thống binh, hắn vừa không có chiến thuật chiến pháp cao minh lại cũng thiếu cả việc xem chuẩn thời cơ. Hắn có thể làm cho tướng lĩnh tin phục, quyết tâm trung thành với hắn. Nhưng bên cạnh hắn lại thiếu những minh thần lương tướng văn năng an bang, võ năng định quốc, nếu không trận này chưa chắc đã thảm hại như vậy.
Kha Trấn Ác nhẹ nhàng bước đến cạnh hắn. Dương Hạo hai tay nắm vào đầu gối, nhìn lên trời, vẫn không nói gì.
“Tiết soái, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhất thời gặp trắc trở mà thôi, chủ động nắm vững trong tay chúng ta, tiết soái hà tất phải nản lòng như vậy. Tiết soái vẫn là thống soái tam quân ta, nếu như tiết soái không trấn tĩnh thì sĩ khí tam quân sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hán cao tổ Lưu Bang lập nên nhất thế bá nghiệp, nhưng lúc đầu ông ta rất thảm hại, để thoát mạng ngay cả hai đứa con trai cũng đẩy xuống xe, Lưu Bị chạy trốn khắp nơi, binh chưa tới nghìn người, tướng chỉ có Quan Vũ với Trương Phi, tang thương như khuyển mất nhà, so với bọn họ thì tình hình của chúng ta bây giờ không phải là vẫn mạnh hơn sao? Chí ít vẫn là chúng ta đang công thành, chỉ là công thành gặp trắc trở, chúng ta vẫn chưa bại, tiết soái còn có hai đại quân ngầm mai phục vẫn chưa điều động, chưa chắc đã không có cơ hội chuyển bại thành thắng”.
Dương Hạo lắc lắc đầu: “Huynh không cần phải khuyên ta nữa, những đạo lý này... Ta đều hiểu cả, nhưng hiểu là một chuyện, có thể làm được lại là chuyện khác. Một đao một thương, từng sinh mạng đều như đang cứa vào tim ta”.
“Tiết soái lòng nhân từ, đây chính là nguyên nhân chúng tiểu nhân đi theo tiết soái, nhưng trên chiến trường chém giết hỗn loạn, tử thương là chuyện khó tránh, tiết soái không cần phải tự trách mình như vậy. Lần này chúng ta chủ động đến công thành Ngân Châu là không sai, đây là một cơ hội, một cơ hội có thể làm lớn mạnh mình, bảo vệ mình. Nếu như chúng ta không đến, ngồi đợi Ngân Châu vững mạnh rồi đến công phá Lô Lĩnh Châu ta. Lô Lĩnh Châu một khi thành thì vô số người già trẻ, đàn bà đều chết trong tay chúng, lúc đó sẽ không còn là hai nghìn quân chết, một vạn quân bị thương mà sáu, bảy vạn dân Lô Lĩnh Châu, đàn ông đều bị chúng chém giết như heo chó, đàn bà lại bị chúng làm nhục, làm nô tì hạ tiện”.
“Bây giờ có gì khác chứ... Ngân Châu sao lại có thể có lực phòng bị mạnh như vậy? Lại không phải là binh lực của chúng chiếm ưu thế, ưu thế cứ thành tự chủ cũng chưa chắc đã có thể khống chế lượng lớn vũ khí công thành của chúng ta, chúng ta trước đó đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng... Khi thời cơ đến chúng lại lại để mất đi tên cơ. Trong thành... Trong thành nhất định có một cao thủ thủ thành, Khánh Vương Khiết Đan là một hán tử trên thảo nguyên, hắn sao có thể tinh thông thuật pháp thủ thành như vậy?”.
Nói đến đây, mắt Dương Hạo lại sáng lên, đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt hồi phục lại mấy phần tinh minh, hắn từ từ quay đầu lại, như thể lần đầu tiên quen Kha Trấn Ác vậy. Hắn chậm rãi nói: “Ta luôn chỉ nhớ rằng Kha huynh là tay săn ở trong sơn trại, lại quên mất tổ thượng của Kha huynh cũng là tướng lĩnh đại Đường, lần trước nhắc nhở ta chú ý hậu trận, hôm nay lại nói ra những lời này... Không biết Kha huynh có cao kiến gì có thể dạy ta không?”.
Kha Trấn Ác nói: “Thật là xấu hổ, tổ thượng nhà ta tuy là tướng lĩnh đời Đường nhưng cũng không phải là danh tướng lập được chiến công hiển hách gì, truyền đến đời Kha mỗ thì bản lĩnh kế thừa lại từ tổ thượng còn chưa tới một, hai phần mười, có điều... Chưa chắc là trong quân ta không có người từng đọc thuộc binh thư, thiện dụng binh pháp”.
“Ai?”. Kha Trấn Ác xoa tay khom người nói: “Ngũ công tử Chiết gia”.
Dương Hạo mắt sáng lên, nghiêm giọng hỏi: “Là Tử Du cử huynh đến đây?”.
“Tiết soái không tính toán chê bai, vẫn chịu dùng Kha mỗ, Kha mỗ và nương tử đã từng nói tính mạng này từ giờ về sau sẽ gửi lại cho tiết soái, sao có thể lại chịu sự sai khiến của người khác chứ? Ngũ công tử lần này đến Lô Lĩnh Châu, nhưng không được vào mật thất hậu sơn, trên dưới Lô Lĩnh Châu thì đều được xuất nhập, đây là dặn dò của tiết soái, thuộc hạ sao dám kháng mệnh? Lúc đầu ngũ công tử vào trong quân ta, thuộc hạ cũng lập tức bẩm báo với tiết soái”.
Kha Trấn Ác khẳng khái nói.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên