Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Đánh Úp
rong không trung truyền đến những tiếng chim ưng, một con chim ung xuất hiện, bay lượn một vòng xung quanh, nhắm đúng mục tiêu là đỉnh xe của Dương Hạo thì đột nhiên bay như tên xuống, đại quân nhân mã nối đuôi nhau hành quân về phía trước. Dương Hạo tháo ống trúc buộc ở chân con chim ưng, mở nắp lấy mẩu giấy ở trong ra, đọc kỹ một lượt, thuận tay lấy một thanh than viết mấy chữ đáp lời lại lên giấy rồi nhét trở lại vào ống trúc rồi buộc vào chân của con chim ưng, tung tay lên một cái thả con chim bay lên trời.
Dương Hạo lúc này mới quay đầu lại nói với Mộc Ân đang thúc ngựa ở bên cạnh, nói: “Đại vương nam viện Khiết Đan Da Luật Tà Chẩn đã xuất binh, đại quân hai ngày sau sẽ tới thành Ngân Châu”.
Mộc Ân mừng rỡ, vui vẻ nói: “Họ xuất binh rồi sao? Không biết lần này Da Luật Tà Chẩn thống soái bao nhiêu quân?”. Dương Hạo nói: “Da Luật Tà Chẩn thống soái năm vạn tinh binh của Điệp Lạt lục viện bộ. Ngoài ra còn có hai vạn phụ binh giáp vận để vận chuyên các loại vũ khí công thành đi theo sau”.
“Điệp Lạt lục viện bộ?”.
Mộc Ân vuốt vuốt chòm râu quai nón, mỉm cười nói: “Binh mã Khiết Đan do cung trưởng quân, đại lĩnh bộ tộc quân, bộ tộc quân, ngũ kinh hương đinh và mấy bộ phận quân thuộc quốc tổ hợp thành. Trong đó đội quân tinh nhuệ nhất chính là cung trưởng quân mà trong cung trưởng quân thì Điệp Lạt ngũ viện bộ, Điệp Lạt lục viện bộ là tinh nhuệ nhất. Bây giờ Điệp Lạt ngũ viện bộ binh đang bảo vệ Thượng Kinh, Tiêu nương nương đã phái ra Điệp Lạt lục viện bộ tinh nhuệ nhất trong tất cả các đội quân của nam viện. Quả nhiên giống như tiết soái đã dự liệu. Tiêu nương nương Khiết Đan không chịu để cho Khánh Vương có cơ hội lấy lại sức và ngồi vững. Cái gai trong mắt này nương nương phải nhanh chóng nhổ ra”.
Dương Hạo mỉm cười nói: “Chúng ta bây giờ đã có thể tăng nhanh hành trình, truyền lệnh tam quân, tăng tốc độ. Nhanh chóng trong hai ngày có thể hội họp dưới thành Ngân Châu với Da Luật Tà Chẩn”.
“Tuân mệnh!”. Mộc Ân chấp quyền đáp một tiếng. Lệnh liền được truyền xuống dưới, từ trên không trung vang lên một tiếng rít. Đột nhiên một mũi tên bắt vụt tới, mang theo một tiếng kêu thê lương. Dương Hạo bất giác đứng dậy, kinh ngạc nói: “Phía trước có địch?”.
Tam quân lập tức dừng lại, trung quân đứng yên tại chỗ cũ, đặt các vật chắn và bày bộ trận hình, một lộ quân từ phía sau di chuyển sang bên cánh trái, một lộ quân khác thì sang cánh phải, thành lập hình thế dạng cánh chim ưng, hô ứng tương trợ với trung quân. Đây là một loại hình trận công thủ kiêm phòng bị. Đội quân chuyển vận lương và khí giới công thành lấy xe làm vật cản, bắt đầu bố trí thế trận hình bán nguyệt. Cả đội quân từ trạng thái hành quân chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Một lát sau, một thám mã xuất hiện ở phía trước, phi ngựa tới trước xe của Dương Hạo thì dừng lại. Một đại hán đang ngồi trên ngựa liền chắp quyền nói: “Báo, Tiết soái, phía trước có một đại đội binh mã xông tới, cắm cờ hiệu của Ngân Châu”.
Dương Hạo hỏi: “Có bao nhiêu người? Cách chỗ này bao xa?”.
Thám mã đó nói: “Ít nhất thì không dưới hai vạn, cách ta còn khoảng hai mươi dặm đường nữa”.
Dương Hạo xua tay nói: “Đi thăm dò tiếp đi”.
Thám mã đó lại phi ngựa rời đi, Dương Hạo hơi nhíu mày nói: “Tên Khánh Vương này, đúng ta là đã xem thường hắn. Trọng binh trấn áp như thế mà hắn còn dám chủ động xuất kích, phái hơn một nửa binh mã đến ngăn cản ta”.
Lúc này Kha Trấn Ác cùng với mấy vị đại tướng Mộc Khôi đều phi ngựa đứng vây xung quanh, Mộc Ân vội nói: “Địch có tới hai vạn, binh lực gấp đôi ta, quân ta lại có rất nhiều thứ mang theo nặng nề, e là khó có thể địch nổi, tiết soái”.
Kha Trấn Ác nói: “Từ chỗ này đi về phía tây khoảng mười lăm dặm có một khe núi, chúng ta có thể di chuyển đại quân vào đó, dựa vào núi mà cố thủ. Quân địch tập kích bất ngờ cũng không dám đánh lâu”.
Mộc Khôi lại nói: “Chúng ta đa phần là bộ tốt, lại có một lượng lớn xe ngựa, tốc độ di chuyển chậm, e là chưa tới được cửa núi đã bị địch đuổi đến. Tiết soái, hay là cho ta một đội binh mã. Ta sẽ xông lên phía trước sống chết với chúng một phen, tiết soái hãy dẫn đội quân còn lại đi tìm nơi thuận lợi để hạ trại”.
“Bình tĩnh, nhất định cần phải bình tĩnh”.
Đây là lần đầu tiên Dương Hạo thống lĩnh một đội quân tác chiến cùng với một đội quân chính quy thiện chiến, cho nên trong lòng thấy có chút không yên. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận một lượt rồi dứt khoát nói.
Cái chức chỉ huy tiết độ sứ này của hắn bây giờ chỉ là trung quy, không phải chinh quy. Hắn không phải là một chiến tướng có kinh nghiệm phong phú. Trước đây một số đặc điểm chiến thuật cổ đại mà hắn biết được từ trong sử sách cũng không đủ để hắn trông cậy, càng không thể biến hắn trở thành quân thần, một người mà sau này được hậu nhân biết tới.
Những quân sĩ khi đó đã từng sinh tử với kẻ địch lẽ nào lại thật sự không biết ư? Họ còn hiểu rõ hơn cả bất kỳ ai, nhưng hiểu là một chuyện, còn có thể phá giải được hay không lại là một chuyện khác. Kinh nghiệm lâm trận, năng lực ứng biến thì hắn mãi mãi sẽ không thể có đủ.
Lần này xuất binh, hắn vốn mang một thái độ toàn công đối với toàn thủ. Chứ thực ra chưa từng nghĩ tới với tình huống này, mà Khánh Vương lại có khá năng chủ động xuất binh, binh của hắn có bảy phần là tân binh, trang bị cẩn thận, đã từng huấn luyện một thời gian dài. Nhưng lại hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu thực. Lần đầu ra trận, một khi chỉ huy thất bại hoặc bị thất thế thì hậu quá chỉ cần nghĩ cũng biết.
Nghĩ tới đây hắn liền cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh, suy nghĩ cách tháo gỡ: “Được, Mộc chỉ huy dẫn một đạo quân đến phía trước ngăn cản. Kha đoàn luyện hộ vệ chỉ huy quân rút lui về phía tây. Bản soái sẽ dẫn trung quân ứng chiến từ bên trong, luân phiên rút lui, không được hoảng loạn”.
“Mạt tướng tuân mệnh!”. Hai viên đại tướng mỗi người nhận một nhiệm vụ riêng. Khi vừa mới định chỉ huy quân rời đi thì Dương Hạo đột nhiên quay đầu lại nhìn lên mặt trời trên đầu. Trong lòng đột nhiên động, vội phất tay lên nói: “Chờ đã”.
Chúng tướng đều quay lại nhìn Dương Hạo. Dương Hạo đặt kiếm lên càng xe ngựa, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Thủ quân Ngân Châu bây giờ mới xuất binh ra tập kích là vì chúng ta đã cách Ngân Châu rất gần. Chư Khương Hoành Sơn, chư bộ lạc thảo nguyên đều đã nghe hiệu lệnh của Lô Lĩnh Châu ta. Cho nên chúng không dám tập kích ta ở nơi cách xa chốn căn cơ”.
Chúng tướng không hiểu Dương Hạo nói thế này là có ý gì, quay mặt lại nhìn nhau. Dương Hạo lại nói: “Ngân Châu xuất một nửa tinh binh, bỏ ra một lượng lớn sức mạnh như vậy mục đích không ngoài việc muốn đánh tan ta, để tránh cả hai mặt đều bị công kích. Cho dù thực lực có yếu kém thì cũng phải áp chế nhuệ khí quân ta, hủy đi sức mạnh của chúng ta. Nhưng, đại quân Khiết Đan đang tiến lại gần, mấy vạn đại quân hành tiến thì phía Ngân Châu lại không thể thăm dò được tin tức gì, bây giờ chúng phái hơn một nửa binh mã đến. Trong thành Ngân Châu đương nhiên là sẽ trống không, so sánh mà nói thì đương nhiên căn cơ mới quan trọng, cho nên đội quân này của Khánh Vương nhất định cần phải trở về thủ thành Ngân Châu trước khi kỵ binh Khiết Đan đến. Bây giờ đã là cuối chiều rồi, chúng chỉ có một cơ hội công kích, nếu chỉ có một cơ hội công kích thì ưu thế của chúng tất sẽ không thể phát huy hết được, chúng ta lại có thừa sức để đánh một trận”.
Kha Trấn Ác nói: “Tiết soái, nếu như khoái mã của chúng tới đây. Sáng sớm ngày mai lại lên đường trở về thì vẫn có thể về kịp. Cho dù chúng ta có chống đỡ được chiều hôm nay nhưng nếu như dạ chiến, chúng ta mang theo nhiều đồ nặng nề như thế này thì sẽ không tránh khỏi càng tổn thất nặng nề hơn. Để cho an toàn tiết soái vẫn nên thống lĩnh đoàn người ngựa nặng nề này tìm một chỗ nào thuận lợi chiếm cứ, như thế mới có thể tự thủ”.
Lúc này lại có một khoái mã phi như bay tới. Lớn tiếng bẩm báo: “Tiết soái, địch kỵ chỉ còn cách mười tám dặm”.
Dương Hạo hỏi: “Có phải chúng đã tăng tốc độ không?”.
Thám mã đó nói: “Địch kỵ vẫn từ từ mà tới, có điều có lẽ chúng đã nắm bắt được nơi quân ta ở. Trận hình có sự thay đổi”.
Dương Hạo nghe xong lại càng kiên trì tin tưởng phán đoán của mình, nói: “Chúng sẽ không tấn công vào đêm nay đâu. Kha đoàn luyện không phải đã thống soái mấy mươi thợ săn hay sao. Nhân đêm tối lên núi dựng mấy cái bẫy không có gì là khó khăn. Tác chiến ban đêm chỉ dựa vào nhạc khí chỉ huy thì cho dù là quân đội được luyện tập nhiều thì dạ chiến cũng dễ dàng bị tan rã. Huống hồ quân địch đều là kỵ binh, đến rất nhanh. Chủ tướng chỉ huy điều động càng khó khăn hơn. Trận chiến này nếu ta thua thì chúng vẫn sẽ phải đối mặt với cường địch Da Luật Tà Chẩn. Nhưng nếu chúng thua thì chỉ còn có thể dựa vào hai vạn quân thủ thành Ngân Châu, như vậy thì sẽ tổn hao sức lực nhiều hơn, chúng không dám mạo hiểm như vậy đâu”.
Hắn đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng ra lệnh: “Truyền lệnh, tam quân kết trận tự thủ. Đứng nguyên tại chỗ đợi địch!”.
Chúng tướng đều đồng thanh đáp lời. Tất cả về lại vị trí của mình. Khi trận hình vừa mới được phục hôi thì mặt đất bắt đầu rung chuyển, kỵ binh Ngân Châu đã triên khai trận hình công kích, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiến về bộ phủ mà quân của Dương Hạo đang kết trận tự thủ. Lập tức bụi đất bay mù trời, đám kỵ binh giống như nước lũ trào lên, đi theo đó là những tiếng gào thét vang vọng, quả nhiên làm cho người ta bị chấn động.
Thấy đội hình xung kích dày đặc đó. Chiết Tử Du đang mặc trang phục hiệu úy bình thường liền nhíu mày lên, thầm nghĩ: “Lúc này mà Khánh Vương lại dám xuất hơn một nửa binh ra công kích trước, quả thật là nằm ngoài dự liệu. Dương Hạo mang nhiều bộ binh và đồ như vậy thì cho dù hắn có lấy kỵ binh làm chủ thì với nhiều thứ nặng nề cần phải quản đến thế thì cũng khó tránh được mũi nhọn của địch, chỉ có cách đối đầu trực diện với nhau thôi. Quân địch nhiều gấp mấy lần hắn, trận chiến lần này lại là trận đầu tiên của quân sĩ thành Lô Lĩnh Châu, nếu như bại thì sĩ khí lòng quân rất khó có thể lấy lại”.
Đứng bên cạnh nàng có một người thiếu niên cũng mặc trang phục hiệu úy. Bất ngờ đó chính là Chiết Duy Chính, hắn lại tán thưởng nói: “Chính là vì có nhiều đồ nặng nhọc như vậy. Thêm nữa đa phần lại là bộ binh và xe cộ. Nếu như Dương thái úy thật sự để lại một bộ binh ngăn cản địch giúp đại đội tránh khỏi nơi nguy hiểm thì như thế quá mạo hiểm. Địch kỵ đang từ từ đi tới, tuy là để tiết kiệm mã lực, nhưng e rằng mục đích lớn nhất chính là để hù dọa binh mã của Dương thái úy. Nếu như Dương thái úy thật sự muốn đưa quân đi tránh khí thế mạnh mẽ của địch, thì trận hình sẽ hỗn loạn. Lúc đó binh mã Ngân Châu sẽ đuổi nhanh tới. Đầu tiên là nuốt gọn bộ quân đã được phái ra ngăn cản. Rồi sau đó sẽ dùng chủ lực đuổi theo, bao vây đại quân, lúc đó muốn quay trở lại cũng không được, vô cùng nguy hiểm.
Phần lớn quân đội của Dương thái úy đều là tân quân, tân quân có cái lợi cũng có cái hại. Lợi là vì khi con bê mới sinh ra nhuệ khí rất nhiều, hại là chưa từng chịu một thất bại nào. Một khi thất bại thì binh bại sẽ như núi đổ, chỉ dựa vào ba nghìn binh tinh nhuệ đã từng xông pha trăm trận thì đến lúc đó cũng sẽ không phát huy được tác dụng gì. Bây giờ Dương thái úy đã kết trận kháng địch, đó chính là để phát huy sở trường và hạn chế nhược điểm của họ. Nếu như luận về chiến lực thì binh mã Lô Lĩnh Châu không hề yếu hơn thiết kỵ Ngân Châu. Nếu luận về trang bị thì binh mã Lô Lĩnh Châu càng mạnh hơn nhiều. Đó chẳng phải đều là dùng tiền tạo ra còn gì, còn sợ không chống đỡ nổi thời gian nửa ngày sao? Phải biết rằng điểm yếu của Dương thái úy là mang theo một đống những thứ nặng nề. Còn điểm yếu của Ngân Châu lại là chỉ có thời gian tác chiến nửa ngày, bất luận là thắng hay bại chúng cũng đều phải rút lui, ham chiến cũng không được”.
Chiết Tử Du quay đầu nhìn những chiếc xe nặng nhọc đã xếp thành nửa vòng tròn phía sau, giọng nhàn nhạt nói: “Ngươi nói đúng, gánh nặng của Dương Hạo chính là những chiếc xe nặng nề. Bây giờ Dương Hạo đã không bị mắc lừa. Bày ra thế trận tấn công kiêm phòng thủ để kéo dài thời gian, nhưng đáng tiếc sự chỉ huy của hắn tuy đúng quy cách nhưng vẫn có một sơ hở cực đại. Hắn lấy ít nghênh nhiều, không dám chia binh ra. Chủ lực đều ở phía trước, nhưng sở trường của kỵ binh chính là phát hiện chỗ yếu của đối phương, nhanh chóng di chuyển công kích, nếu như kỵ binh của Ngân Châu có chút não thì khi đánh tiền trận gặp khó khăn sẽ đi vòng ra đằng sau, thiêu hủy lương thảo khí giới, sau đó sẽ chém giết từ phía sau”.
Chiết Duy Chính đảo đảo tròng mắt, xoa xoa cằm nói: “Tiểu cô cô, có cần phải nhắc nhở hắn không?”.
Chiết Tử Du hất cằm lên, khinh bỉ nói: “Dương Hạo hắn chẳng qua chỉ là đánh thắng được mấy trận mà mắt đã cao hơn đỉnh đầu, tự cho rằng mình là đại tướng quân bách chiến bách thắng, kiến nha khai phủ, binh uy hiển hách, ngay cả cha ngươi và Dương Sùng Huấn cũng đều phải đến nịnh nọt hắn, người ta có năng lực như vậy còn cần chúng ta đến xuất mưu họa sách hay sao?”.
Chiết Duy Chính hít hít mũi, cảm giác như trước mặt mình có đặt một hũ dấm đã được ủ cực lâu vậy. Hắn cười khan hai tiếng rồi nói: “Phải phải phải, Dương Hạo là đó không biết tốt xấu. Tự cao tự đại, đúng là đáng bị cho một bài học. Có điều, khụ khụ... Nếu như quân địch phá trận thì chúng ta khó tránh dính phải liên lụy, cháu cho rằng không phải giúp hắn mà là nghĩ cho chúng ta, muốn cho hắn một trận thì sau này vẫn còn có cơ hội. Tiểu cô cô nói có phải không?”.
Chiết Tử Du hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang hướng khác không thèm trả lời hắn. Chiết Duy Chính liền cười mấy tiếng rồi chạy đi.
*
* *
Cả mặt đất đều đang rung lên, mấy mươi vạn quân đang ùn ùn kéo tới, trận hình của Dương Hạo vẫn không động, hai nghìn quân ở trong trung quân đều là quân chính thống của Lý Quang Sầm, họ đều có kinh nghiệm chiến trận phong phú, đương nhiên không thèm để ý tới uy thế của kẻ thù trước mắt.
Dương Hạo để họ ở trong trung quân chính diện nghênh địch cũng chính là suy nghĩ tới điều này. Binh của hắn tuy nói là tinh binh, nhưng chỉ là trang bị tốt các thứ, tiến hành luyện tập chính quy nhiều chứ không hề có kinh nghiệm chém giết trên chiến trận. Tuy nói thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng Dương Hạo bây giờ không thể bại. Bình thường thì trong một đội quân lão binh đều chiếm đa số, lão binh sẽ dẫn tân binh, nhưng trong đội quân này của Dương Hạo thì tân binh lại chiếm đa số, trận chiến đầu tiên này tuyệt đối không thể loạn, tuyệt đối không thể bại. Nghĩ đến điều này càng làm cho hắn kiên quyết từ bỏ cái cách tháo lui. Cách tháo lui có quy củ chỉ có lão binh bách chiến mới làm được, nếu không rất có thể sẽ bị kỵ binh Ngân Châu đuổi chém giết như trâu như bò.
Quân địch khí thế hung hăng, đội quân hai bên cánh tuy không chịu sự xung kích trực diện với chúng những vẫn có chút xao động với uy lực vô hình đó. Nhưng sự ổn định của trung quân làm cho họ có thêm niềm tin tưởng cực lớn, ngọn cờ tướng soái giương cao làm cho họ rất nhanh ổn định lại. Mắt nhìn thấy quân địch càng lúc càng tới gần. Trung quân đột nhiên đẩy ra mấy mươi chiếc xe bắn nỏ. Tám trăm bước, bảy trăm bước, địch kỵ còn cách chưa tới sáu trăm bước nữa, chiếc thương trong tay Mộc Khôi dứt khoát chỉ về phía trước, một loạt những mũi tên, mũi nỏ kích thước cực lớn được phóng ra, kèm theo nó là tiếng xé gió chói tai bay xuyên tới phía quân địch, chiến mã xung trận chạy như bay của địch lập tức bị ngã xuống, người cũng ngã dúi theo.
Kỵ binh phía trước của địch bị té xuống đất. Kỵ binh phía sau lại không kịp giảm tốc độ liền bị dẫm đạp lên nhau mà ngã. Không ít kẻ bị ngã xuống làm cho trận hình công kích bị hỗn loạn, địch lập tức mở rộng trận hình. Bất luận là hàng dọc hay hàng ngang thì giữa các kỵ sĩ đều có một khoảng cách nhất định. Đội kỵ binh Ngân Châu này cũng là những kẻ có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, độ xung kích không hề bị giảm. Xe bắn nỏ vẫn đang bắn, nhưng hiệu quả sát thương đã không còn được rõ như lúc nãy.
Đại cờ trung quân lại được phất lên, trung quân cùng với các cung thủ, nỏ thủ hai bên cánh lập tức lấy cung nỏ ra, loại cung mà họ sử dụng là cung nhất phẩm, tẩm bắn vượt xa hẳn loại cung tên bình thường. Cung bình thường thay tên trong khoảng hai đến ba giáp, địch kỵ càng có thể xông nhanh tới trước mặt. Chuyển thành đấu tay không, nhưng khi sử dụng cung nhất phẩm thì cho dù cung mã chưa đủ thành thục thì ít nhất cũng có thể tăng thêm cơ hội bắn nữa, cung huyền như mưa. Tiễn không cần phải nhắm trúng đích, thì những mũi tên bắn ra nhanh và dày đặc như mưa cũng đã làm cho địch kỵ liên tiếp rớt ngựa, chưa thể tiến gần thì chúng đã chịu một sự tổn thất không nhỏ. Điều quan trọng là việc luân phiên sử dụng xe bắn nỏ và cung tên tay đã làm cho nhuệ khí của chúng càng bị ảnh hưởng.
Kỵ binh Ngân Châu không ngờ rằng cung nỏ trong tay Dương Hạo lại lợi hại đến như vậy, trong khoảnh khắc đã làm cho chúng phải trả một cái giá cực lớn, có điều sự hy sinh của đám binh sĩ cũng là đáng, chúng càng lúc càng lại gần. Cung nỏ lập tức mất tác dụng, chỉ cần để cho kỵ binh của chúng xông qua được thì đó sẽ chính là một mảnh đất để tàn sát. Khi mà kỵ binh của chúng vượt qua được trung quân của Dương Hạo thì những thứ để lại chỉ còn là một đống thi thể.
Mắt thấy kỵ binh sát khí đằng đằng xông tới gần, trận hình trung quân hình như bị rung chuyển, xe bắn nỏ bị đẩy sang hai bên, đám binh sĩ bắt đầu lùi dần, thiết kỵ Ngân Châu nhe răng cười nham hiểm. Hai mắt đầy sự thèm khát máu nhìn chằm chằm vào kẻ địch trước mặt. Đao thép trong tay nắm thật chặt và giơ lên.
Đột nhiên, binh sĩ Lô Lĩnh Châu ở trước mặt lại nhanh chóng lùi về phía sau, cùng lúc đó lại có một đám sĩ tốt vững bước đi từ bên trong ra, từng bước tiến về phía trước, cách ăn mặc của họ không giống với binh sĩ thông thường. Cung thủ, nỏ thủ lúc nãy chỉ có mặc một chiếc áo giáp da, còn bọn họ cả người lại mặc giáp sắt. Dáng người khôi ngô, bước chân vững trãi, cho dù mặt đất có rung chuyển thì bước chân của họ vẫn nặng và ổn định. Rất nhanh họ đứng sóng vai xếp thành một hàng, tiếp nối lại là hàng hai, hàng ba.
“Bộ binh trọng giáp? Bộ binh trọng giáp có thể ngăn cản được bước chân của chúng ta sao?”.
Kỵ binh Ngân Châu không chút sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn hơn nắm chắc lấy vũ khí, thúc ngựa phi thật nhanh về phía trước, chuẩn bị xông tới chém giết.
Lúc này, đội bộ binh trọng giáp đột nhiên nhất tề lớn tiếng hét. Giương cao đại đao trong tay.
“Đây là cái gì?”.
“Soạt!”.
Một loạt đại đao được rút ra và giơ lên, ánh mặt trời chiếu vào mặt đao làm hắt ra ánh sáng chói mắt. Những kỵ binh xông tới trước trợn trừng mắt lên nhìn. So với chiếc đao cực lớn khủng bố trước mắt thì chiếc loan đao trong tay mình quả thật là một thứ đồ chơi nực cười. Không kịp nghĩ thêm gì, chiến mã vẫn điên cuông xông về phía trước, những chiếc đao sáng quắc liền tiến tới nghênh chiến, chém trực diện.
Sự va chạm cực mạnh đúng là sản sinh ra hiệu quả. Hàng trọng giáp thứ nhất tuy đã chém trúng vào đối thủ nhưng cũng bị lực va chạm cực đại làm cho ngã về phía sau, có một số người bị va chạm mạnh ảnh hưởng tới phổi mà phun cả ra máu, nhưng cả đội hình vẫn không bị rối loạn. Họ lại được hàng binh sĩ thứ hai nhanh chóng chống đỡ. Còn địch kỵ xông tới lại bị đao chém cho đứt người, ngã ngựa, làm cản trở bước tiến của đám kỵ binh phía sau.
Đám đao thủ lại bắt đầu theo tiết tấu của trống trận mà từng bước tiến về phía trước, khua đao chém ngã. Dậm chân, lại khua đao...
Đội khinh kỵ binh này vốn là muốn xông vào trận địch, dùng đao nhọn mà xé nát trận hình của địch, làm đảo lại hình thế phòng ngự, chém nát binh mã Lô Lĩnh Châu ra. Nhưng đội khinh kỵ binh vừa mới mất đi ưu thể xung kích đã hoàn toàn mất hết nhuệ khí. Đám đao thủ như tường thành tiến tới, đánh chém tan tác. Hình thế kỵ binh địch hoàn toàn tan tác, cùng lúc này binh sĩ hai bên cánh liền rút trường thương và chiến rìu ra, xông lên đánh địch, chém đầu chém chân ngựa, bắt đầu áp sát vào phía trong của địch.
Chiết Duy Chính thấy vậy thì mạch máu liền sôi sục. Mắt nhìn chằm chằm vào trận chém giết. Đầy hứng khởi nói: “Quá lợi hại, đúng là đã đánh cho chúng tơi bời. Nếu như Phủ châu ta cũng có được một đội Mạch đao như thế này thì tốt biết mấy”.
“Đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài mà thôi!”.
Chiết Tử Du hình như giờ đã mắc phải cái tật chuyên bới móc. Cả chặng đường hình như không tìm ra được một tật của Dương Hạo thì nàng ta sẽ không phục vậy. Nàng ta lạnh lùng nói: “Mạch đao binh có lực phòng ngự và lực tấn công cực cao. Nhưng họ lại thiếu lực duy trì tác chiến. Nếu như là trên một chiến trận rộng hơn, cũng là đấu với du kỵ binh thì họ chỉ có thể đi theo sau mông người ta mà hít bụi thôi.
Mạch đao trận thích hợp với trận địa chiến, cần có sự phối hợp của cung thủ. Bộ tốt, khinh kỵ binh, trong thời khắc mấu chốt cường đao xuất kích, hóa giải trận thế và sĩ khí của đối phương, tạo cho những đội quân khác có cơ hội xông trận tốt hơn. Nhưng nuôi một đội Mạch đao nghìn người lại hao tổn một khoản tiền và thời gian bằng hao tổn cho việc chiêu mộ. Luyện một đội quân mấy vạn người, một đội quân mấy vạn người chẳng nhẽ lại không có uy lực bằng một đội Mạch đao trận nghìn người sao?
Dương Hạo là vì địa vực Lô Lĩnh Châu có hạn, binh lực có hạn. Bất đắc dĩ mới tiêu tốn một khoản tiền lớn đến vậy để luyện cái gì mà Mạch đao trận. Nếu như địa bàn của hắn lớn thêm một chút, quân dân cũng nhiều hơn thì từ góc độ thực tế nhất mà suy nghĩ, ta tin chắc rằng hắn cũng sẽ không thiết lập cái gì mà Mạch đao đội đâu. Mạch đao trận chỉ có thể thắng được địch trong nhất thời và công kích được vào chỗ sơ hở của địch, dắt mũi được địch, ai mới có thể nắm được thể chủ động trên chiến trường, ai đã nắm được thể chủ động đó, cho dù nhất thời chịu thiệt thì cũng có thể giành được thắng lợi cuối cùng, pháp bảo chiến thắng cuối cùng chỉ có một, lấy kỵ chế kỵ chứ không phải là Mạch đao trận”.
Chiết Duy Chính thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Nuôi Mạch đao trận chỉ cần có tiền là được. Còn nuôi kỵ binh ư, ngựa từ đâu mà có? Đất phía tây thiện nuôi ngựa, lại đều trong tay tộc Đảng Hạng, Thổ Phồn, làm thế nào để lấy kỵ chế kỵ đây?”.
Máu tươi chảy khắp nơi, những mảnh thi thể cụt tay chân lăn lóc dưới đất. Đội Mạch đao đã tổn thất khoảng hơn trăm người, nhưng số kẻ địch chết dưới tay họ ít nhất cũng không dưới nghìn người, nhưng Dương Hạo vẫn cảm thấy rất đau lòng. Tỷ lệ tổn thất 1 - 10 cũng được coi là thành tích huy hoàng lắm rồi đặc biệt đây là lần đầu tiên Mạch đao thủ lên trận nghênh địch. Nhưng tiền của hắn cũng có hạn, đặc biệt là Mạch đao thủ bồi dưỡng không phải là dễ. Không thể tiêu hao như thế được.
Vốn loại tiến công của Mạch đao thủ này tác dụng là để nhanh chóng giải quyết được thế xung kích của quân địch, nếu như có thể kết hợp với khinh kỵ binh, nhân khí thế khi đối phương rút như thủy triều, trận hình tan tác mà truy kích thì có thể đạt được chiến quả lớn nhất. Nhưng đáng tiếc binh lực trong tay Dương Hạo bây giờ còn rất ít, một vạn binh mã mà hắn có toàn bộ đã được điều đến để tham gia trận chiến công thành với Ngân Châu rồi, căn bản không làm tiêu hạo cực đại, lại còn cần trích ra một lượng nhân lực theo dự liệu. Trong trận công thành lại không phát huy được một chút tác dụng nào của chiến mã, cho nên khi đột phá vòng vây của kỵ binh Ngân Châu, Mạch đao binh đã dừng truy kích, chỉ để cung thủ, nỏ thủ bắn tên theo, làm cho quân địch chết thêm mấy trăm tên nữa.
Địch kỵ lại không chạy thoát luôn từ đây mà vì mang theo một lượng lớn các vật nặng là nhược điểm lớn nhất của đội quân Dương Hạo. Nên chưa cần nói đến hắn không có lượng lớn khinh kỵ binh trong tay, mà cho dù có cũng không thể bỏ lại để mà đuổi theo địch, cho nên tuy đã bị tổn thất nặng trên trận chiến với Lô Lĩnh Châu, nhưng kỵ binh Ngân Châu vẫn ung dung rút lui ra bên ngoài, rồi bắt đầu cứu chữa cho người bị thương, chỉnh lý lại đội hình.
Trận chiến đại thắng, hơn nữa lại là lấy bộ thắng kỵ, thoắt cái đã làm cho sĩ khí của đội quân Lô Lĩnh Châu tăng thêm mấy lần. Cho dù cũng đã có thương vong, nhưng nhìn thấy đám thi thể của kỵ binh Ngân Châu để lại. Mỗi một binh sĩ lại có một cảm giác hưng phấn vô hình. Họ bắt đầu nhanh chóng thu dọn chiến trường đâu ra đấy, trong lòng lại sục sôi nhiệt huyết đợi đến lúc xông lên chiến đấu tiếp với kẻ địch.
Sau khoảng chừng nửa canh giờ, địch kỵ đột nhiên xông lên từ cánh tả. Vừa trải qua một trận hỗn chiến, chúng cũng phát hiện ra rằng trung quân của Dương Hạo là miếng xương khó gặm nhất, còn chiến sĩ hai bên tả hữu thì rõ ràng là thiếu kinh nghiệm nắm bắt cơ hội và lâm trận. Lần này, chúng đã đeo vào phía trước ngựa một tấm thuẫn nhỏ, rồi men theo đường vòng cung, hướng sang cánh tả. Có cơ hội thì sẽ xông lên đánh giáp lá cà, không có cơ hội thì sẽ phi nhanh ngựa chạy thoát. Lần này đội hình của địch lộ rõ sự thưa thớt, cho dù phía Dương Hạo có dựa vào cung tiễn bắn xa thì cũng không phải là dễ dàng chiếm được thuận.
“Bọn chúng tập kích như vậy là để làm loạn trận hình của chúng ta. Nhất định phải phòng cánh hữu tiến công”.
Chiết Tử Du quan sát tình hình trận chiến trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh, lúc này Mộc Ân, một người am hiểu về chiến thuật du kỵ cũng đã phát giác ra có điều không ổn. Liền phất cờ cảnh báo phía cánh hữu. Quá nhiên, khi tam quân Lô Lĩnh Châu đang chú ý tới cánh tả. Nơi quân địch dừng chân nghỉ dưỡng thương thì đột nhiên lại có động tiến công ở bên cánh hữu.
Lần tiến công này lại rất có mùi vị thực như hư, hư lại như thực. Hai bên cánh tả hữu đều bị tiến công. Bên nào loạn trước, bên nào thoát được tập kích thì đều sẽ trở thành thực công. Những chiếc xe bắn nỏ nặng nề với Mạch đao trận di chuyển chậm chạp trong cái tình huống tấn công nhanh này không có cách nào kịp thời điều động để ứng đấu với địch. Đám kỵ binh Ngân Châu vừa mới ăn một vố đắng chát đã nhanh chóng tìm ra được cách ứng biến, chỉ cần không thể ép bọn chúng vào trong vòng quyết chiến thì chúng có thể lợi dụng ưu thế du kỵ để tránh những vũ khí sát thương đáng sợ đó.
“Thu lại binh lực, kết trận vòng tròn phòng thủ”.
Dương Hạo rất nhanh đã phát hiện ra ý đồ của kỵ binh Ngân Châu, lập tức hạ lệnh xuống, thế trận đã có chút xao động dưới sự tập kích bất ngờ của kỵ binh Ngân Châu. Hai bên cánh đã bắt đầu dần đần thu gọn lại, hậu trận bắn tên, tiền trận dùng đao rìu uy hiếp địch, trung quân thì bày ra thế tiếp ứng trận. Hai bên cánh thu hẹp lại cùng kết hợp với hậu bộ dựa vào những xe chở khí giới đang xếp hình bán nguyệt dần dần chuyển thành trận hình tròn.
Trận đầu giành được thắng lợi, vừa nâng cao được sĩ khí của binh sĩ lại vừa kéo dài được thời gian. Mặt trời đã dần hạ xuống ở phía tây, chỉ cần đánh bại âm mưu này của địch, thì đã đạt được mục đích chiến lược của mình. Dương Hạo vẫn chưa đắc ý vênh váo, vì thắng lợi nhỏ mà đã vọng tưởng đến việc tiêu diệt đội ngũ kỵ binh có số người chiếm ưu thế và có thể tiến lùi như kỵ binh Ngân Châu. Bây giờ hắn rất cẩn thận cho thu hẹp lại đội hình, tăng cường phòng ngự chính là để bảo vệ thành quả thắng lợi.
Kỵ binh Ngân Châu đã phát giác được ý đồ của Dương Hạo. Bắt đầu lo lắng, cách đánh nghi binh đã bắt đầu chuyển thành tiến công mạnh mẽ bất chấp tất cả, muốn đánh tan trận hình vòng tròn phòng ngự của đối phương. Địch ta hai bên đang tranh đấu khổ chiến, quân địch hậu trận đột nhiên tách ra một đội hình năm nghìn người, xông pha lên điên cuồng tập kích vào hậu trận, nơi mà yếu nhất, được cản bởi các xe khí giới.
Đây chính là chỗ hiểm yếu nhất của đội quân Dương Hạo. Nếu như để cho chúng mở được một đường vào thì sẽ giống như bị một lưỡi dao nhọn xuyên qua người, trận hình phòng ngự lập tức sẽ bị phá tan. Toàn bộ chủ lực của Dương Hạo đang khổ chiến ở tiền trận, trong trận hình phòng ngự dày đặc này cho dù địch ở chính diện lập tức lùi lại thì họ cũng không kịp quay lại cứu viện cho hậu trận. Nhưng... Đội quân này vốn đã lập được đại công, họ cũng đã giúp cho Lô Lĩnh Châu một lần nữa được ghi vào sử sách. Đội kỵ binh gặp phải Mạch đao trận đúng là vẫn phải chịu một kết cục xui xẻo. Có lẽ lão gia binh của Lô Lĩnh Châu phải xuất mã rồi.
Lão gia binh là tên của đội trọng giáp kỵ binh đã từng làm cho Chiết Ngự Huân và Dường Sùng Huấn nhìn mà phát thèm.
Bọn họ người được yêu chiều, ngựa cũng được yêu chiều. Riêng đống áo giáp của họ cũng làm cho người ta phải tốn sức. Sau khi mặc áo giáp vào thì không tự lên nổi ngựa, lên được ngựa lại không thể tự xuống được. Khi họ hành quân thì phải dùng xe để chở áo giáp của họ và ngựa, một khi bắt đầu chiến đấu thì họ cũng phải chậm chạp mặc áo giáp trong khi các chiến sĩ khác đang hăng hái chiến đấu. Chậm chạp lên ngựa. Vì lực xung kích quá lớn nên nếu như không chuẩn bị cẩn thận thì khi xông trận sẽ tự diệt mình, cho nên họ cũng phải chậm chạp mà xếp ổn đội hình.
Khi mà rời khỏi sự bảo vệ của bộ binh hoặc khinh kỵ binh thì họ sẽ chẳng làm được gì, hơn nữa tuy là kỵ binh nhưng lại không tập kích nhanh bất ngờ bằng bộ binh, họ không thể chạy xa nếu không chiến mã sẽ mệt chết mất. Không thể chiến đấu quá lâu nếu không người cũng sẽ mệt mà chết, không thể lên núi, xuống hồ, vào trong sa mạc, vào rừng sâu. Không thể đụng phải dây chắn ngựa, hố kháng ngựa...
Trong quân của Lô Lĩnh Châu, một đội quân như thế này vừa hao tiền của vừa không thực dụng, dường như chỉ có lúc xếp làm nghi trượng thì có tác dụng phô trương thanh thế. Khi Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn nhìn thấy những con quái vật giáp sắt này thì mắt đều không ngừng đỏ lên. Cái đội binh mã Lô Lĩnh Châu mà họ tự cho rằng mình hiểu rất rõ căn bản lại là một đội binh bỏ đi, lão gia binh. Nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, tất cả mọi người đều phải ngậm mồm lại.
Cả người nón giáp sắt, ngay cả những con ngựa to lớn Arabia cũng được khoác giáp toàn thân. Đội quái vật sắt hùng hục lao về tới đội kỵ binh năm nghìn tên ở phía trước, trong tay họ đều cầm trường mâu. Những mũi tên sắc nhọn bay tới va vào lớp áo sắt của họ làm phát ra những tiếng kêu ‘tinh tang’, sau đó thì rơi leng keng xuống đất. Đám kỵ sĩ trên lưng ngựa mặt ngẩn ra, bất động như những pho tượng, đội kỵ sĩ trước mặt giống như một bức tường thành làm băng sắt, không coi ai ra gì mà tiến thẳng về phía trước, dễ dàng xé tan trận hình của Ngân Châu, những tiếng kêu thảm thiết lại tiếp tục vang lên, những nơi đoàn kỵ binh giáp sắt đi qua thì nơi đó lập tức trở nên điêu linh.
Những chiếc trường mâu khủng khiếp đâm thẳng, xuyên qua cơ thể kẻ địch, kẻ địch ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Kỵ binh giáp sắt ùn ùn kéo lên như hồng thủy. Kẻ nào may mắn vừa thoát khỏi dàn giáp sắt thứ nhất, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn thì một làn sóng kỵ binh giáp sắt thứ hai lại trào lên. Những kẻ may mắn sống sót thì chỉ có thể đứng nhìn đoàn binh đầy sát khí đang chém giết, chúng hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với cơ thể của đối phương, cũng hoàn toàn không có cách nào dùng lực để va chạm với đối phương.
Kỵ binh trọng giáp ầm ầm công kích tới. Họ tuyệt đối sẽ không dừng lại để đấu giáp lá cà, dừng lại chính là tìm cái chết. Một khi dừng lại thì họ sẽ từ một kẻ vừa đoạt được sự sống từ tay tử thần lại biến thành một đống phế vật mà ai cũng có thể chà đạp. Nhưng khi mà bọn họ vẫn còn xông về phía trước thì họ sẽ giống như một đoàn xe tăng, họ chính là vua của trận chiến. Trừ khi một đội quân bộ binh và xe thương dàn trận dày đặc với trận thế nghiêm chỉnh mới có thể đối kháng lại đội kỵ binh trọng giáp đáng sợ này ra thì không có bất kỳ kẻ nào có thể địch lại được. Đám kỵ binh Ngân Châu trước mặt căn bản chưa từng nhìn thấy một đội kỵ binh trọng giáp nào đáng sợ như thế này. Chúng dùng tốc độ nhanh nhất xông lên vốn là muốn tách một đường đi từ trong trận hình phòng ngự của binh mã Lô Lĩnh Châu, kết quả chưa kịp xông lên thì đã trở thành hoa màu đang thu hoạch của đám tử thần kỵ binh trọng giáp.
Lần này xông lên, kết quả thu được từ lực sát thương mà đội kỵ binh trọng giáp tạo nên còn lớn hơn nhiều so với trận chiến lúc nãy. Những tên kỵ binh Ngân Châu may mắn sống sót thì vô cùng sợ hãi, hoảng loạn tháo chạy khắp nơi, để lại rất nhiều ngựa vô chủ đang kêu thảm thiết.
Dương Hạo thầm thấy đáng tiếc, nếu như bây giờ mà hắn còn có một đội bộ tốt hoặc một đội khinh kỵ dự phòng, thích hợp phối hợp với kỵ binh trọng giáp xuất chiến thì lần đầu ra quân của đội kỵ binh trọng giáp này sẽ càng thu được kết quả lớn hơn, rất có thể làm cho ngay cả một tên cũng không chạy thoát. Trải qua trận chiến lần này, tuy uy lực cực lớn của kỵ binh trọng giáp vẫn không phải là thứ mà chúng có thể phá giải được, nhưng lại không có hiệu quả đánh bất ngờ. Muốn lại một lần nữa có được cơ hội chiến thắng hoàn toàn thì thật là khó.
Có điều tuy có chút nuối tiếc, nhưng thấy được uy lực cường đại của chiến thuật này, Dương Hạo vẫn rất hài lòng. Hắn đương nhiên biết rằng kỵ binh trọng giáp trên chiến trường có rất nhiều hạn chế. Nhưng khi hắn có được điều kiện thuận lợi, có thể kiến tạo một đội binh như thế này thì hắn vẫn sẽ không do dự mà hao tổn thêm khoản tiền lớn để tạo thêm một đội quân nữa.
Khả năng công kích phá trận của bọn họ thật sự rất lớn. Dương Hạo đã từng tận mắt chứng kiến trận chiến ác liệt giữa Tống quốc và Khiết Đan với hơn mười vạn đại quân ở Tử Ngọ cốc. Quân Đại Tống dưới sự chỉ huy của Triệu Khuông Dận đã bố trí thành một chiến trận tầng tầng lớp lớp: Trận tiên phong, trận sách tiên phong, đại trận, tiền trận, đông tây tử mã trận, trận chống ở phía sau, hậu trận sách điện...
Từng cụm tiểu quân trận giống như một cỗ máy giết người được bố trí dày đặc vô số búa, rìu, đao, trùy... Kết hợp rất khớp với nhau. Cho dù một đội quân cả nghìn người thì một khi rơi vào cái bẫy này, trong nhất thời cũng sẽ bị chúng xé nát vụn. Sự phối hợp tinh vi như thế đã giúp cho quân Tống quốc chỉ với mười vạn bộ tốt đã có thể khiến mười vạn kỵ binh Khiết Đan đối diện không còn cách nào chống đỡ. Nếu như không thể làm loạn được trận thế Tống quân thì chúng sẽ không dám dốc sức ra mà xuất kích.
Nhưng kỵ binh trọng giáp lại là một vũ khí giỏi nhất cho việc phá trận. Nếu như nói kỵ binh đối lập với bộ binh, lại tương đương với xe tăng trong lục quân thì kỵ binh trọng giáp lại chính là xe tăng trong xe tăng. Khi đó nếu phía Khiết Đan có một đội kỵ binh trọng giáp như thế này, lại lợi dụng thêm động năng cực lớn của họ thì nhất định có thể phá được chiến trận của đối phương. Trong thời đại binh khí loạn lạc này, quân đội không giống như đám quân ô hợp là bởi vì tính kỷ luật và phối hợp nhịp nhàng nghiêm minh của họ. Mà tất cả những điều này lại dựa vào sự ổn định của trận hình. Một khi đột phá được trận hình của đối phương thì sẽ làm loạn sự phối hợp của họ, đả kích vào sĩ khí của họ. Cho nên, cơ hội biểu diễn duy nhất của đoàn kỵ binh trọng giáp đốt tiền này chính là xung phong, nhưng nuôi một đội quân mà bình thường chẳng có tác dụng nào như vậy lại rất đáng. Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Nuôi kỵ binh trọng giáp, chẳng phải là không dùng trong một giờ đấy sao?
Hai đội quân lại bước vào trạng thái cầm cự, mặt trời đã hạ dần xuống phía tây đỏ rực như máu. Trên chiến trường cát bay mù mịt, máu tanh khắp nơi. Bóng tối dần dần hạ xuống, từ ngoài xa truyền lại những tiếng ngựa kêu thảm thiết. Binh mà Ngân Châu không biết bên phía đối phương đang vững vàng kia sẽ còn phái ra những thứ gì cổ quái nữa, chiến cục bắt đầu rơi vào giai đoạn giằng co.
Đêm đã khuya, ánh trăng vằng vặc treo trên trời. Chiết Tử Du ngậm một nhánh cỏ, nằm trên chiếc xe chở lương, gối đầu lên tay nhìn ngắm mặt trăng và như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Chiết Duy Chính nằm sấp dưới mặt đất, áp tai nghe ngóng một hồi lâu rồi vui mừng bò đậy nói: “Tiểu cô cô, binh mã Ngân Châu lui rồi”.
Chiết Tử Du ừ một tiếng, trâm ngâm một hồi lâu, lấy cọng cỏ ra, hỏi: “Đoàn kỵ binh trọng giáp lúc nãy ngươi cũng thấy rồi, nếu như phái ngươi đến lãnh binh thì ngươi sẽ đổi phó thế nào với chúng?”.
“Sao cơ?”. Chiết Duy Chính suy nghĩ kỹ một lúc, trả lời: “Tránh mũi nhọn đi, quay về tản kích, lợi dụng cung tiễn và kỵ tốc”.
“Nếu như đối phương cho khinh kỵ kết hợp, bộ tốt đối ứng, tập kích như lôi phong thì ngươi sẽ làm gì?”.
Chiết Duy Chính suy nghĩ hồi lâu, cười ngượng ngùng nói: “Thế thì đành phải tìm một nơi không thích hợp sử dụng trọng giáp để quyết chiến rồi. Nếu không... Chiếm thành tự thủ. Không thì đành phải... Nạp mạng thôi”.
Chiết Tử Du hừ một tiếng, lại nhíu mày suy nghĩ. Chiết Duy Chính lại trợn mắt lên, thầm than thở: “Ôi! Nữ nhân, thật là không thể đắc tội được, tại sao nhất định lại phải tìm cách phá giải chứ? Có phải chỉ là để chứng tỏ mình giỏi hơn hắn một cái đầu không. Chiết gia ta chẳng muốn tranh thiên hạ, làm hoàng đế. Nếu như cả hai có thể thành một nhà thì đó chẳng phải là không chiến mà thu phục được binh hay không. Đó mới là vương đạo”.
Chiết Duy Chính liếc nhìn Chiết Tử Du đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều mê người hình như đã nhìn ra được một pháp bảo thông quan.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên