To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Đàm Phán
gười đó nói: “Sứ tiết Tống Quốc, sứ tiết Khiết Đan ngay cả xảy ra chuyện trong thành, bệ hạ thì tức giận, bãi đi chức quan của Dạ đại nhân, Dạ đại nhân đã về quê nhà Bành Thành rồi”.
Dương Hạo ngây người, khẽ thở dài nói: “Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc... Giờ quan này... Bãi rồi cũng tốt. Ha ha, lần trước xuất sứ quý quốc, nhận được khoản đãi, Dương mỗ luôn khắc ghi trong lòng, hôm nay lại gặp túc hạ trong doanh ta, hôm nay Dương mỗ có móc câu con cá béo ú ở sông tần Hoài, đúng lúc đến cùng nhậu, Lý Đường quan có thể uống cùng Dương mỗ vài chén được chứ?”.
Lý Thính Phong mặt vui mừng nói: “Đại nhân nói vậy, hạ quan nào dám chối từ”.
Vui mừng đi theo Dương Hạo, các vị quan trọng sứ tiết đoàn thấy Lý Thính Phong nhanh chóng giao hảo với quan bậc trên của Tống Quốc, nhìn hắn đầy vẻ thán phục.
Đến trong lều của Dương Hạo, Dương Hạo bảo quân lui đi, chỉ để lại thân tín bảo vệ cửa lều, mở giấy ra, chỉ thấy bên trên có vài tên người, nghiêm mặt hỏi: “Các hạ đây là gì vậy?”.
Lý Thính Phong vào lều, cười không nhìn nữa, hắn bình tĩnh nhìn Trình Vũ đứng bảo vệ ở cửa lều, hỏi: “Người này có đáng tin không?”.
Dương Hạo trả lời: “Là thuộc hạ của ta, không phải lo đâu”.
Lý Thính Phong gật đầu, chắp tay nói: “Lý mỗ được Đại Lang báo tin, biết đại nhân giờ có quan hệ với đảng ta. Hôm nay nguy hiểm hết sức, có việc cần nhờ đại nhân, mong đại nhân đưa tay giúp đỡ”.
Dương Hạo giật mình, thất thanh nói: “Đại Lang? Các hạ cũng là Thừa... Người trong Thừa Tự đường?”.
Lý Thính Phong mỉm cười, nói: “Đúng”.
Dương Hạo nhìn không chớp mắt hỏi: “Không biết Lý huynh đến tìm ta có chuyện gì?”.
Lý Thính Phong nói: “Chẳng qua là phòng mà thôi. Không giấu gì đại nhân, Triệu Quan Gia ý xuất binh thảo phạt Đường là chắc chắn, chúng ta đã được tin, sản nghiệp nội cảnh Đường Quốc, tộc nhân quan trọng, chỗ nên dời, chỗ nên trốn, đã bắt đầu có sự chuẩn bị rồi”.
Dương Hạo thầm nghĩ: “Thừa Tự đường này thực to lớn, sợ bất cứ thế lực mạnh nào cũng có tai mắt của họ, đây quả thực là một hệ thống gián điệp vô khổng bất nhập, nếu có thể đến giúp họ, muốn dụng binh như thần có gì khó. Nghe khẩu khí của hắn, và ý của Thôi Đại Lang, giữa chúng không phụ thuộc, hắn họ Lý, hay cũng là nhân vật quan trọng trong thất tông ngũ tính? Nếu như vậy, năng lượng vĩ đại có thể dùng được ở Thừa Tự đường không thể lập đại sự, thực là tổ chức quy mô của Thừa Tự đường, thất tông ngũ tính của Thừa Tự đường là chính, hình thức thì tương đương với thương gia hội, chẳng có duyên cớ nào lấy lực lượng các thị cùng thống nhất dùng. Giờ ta hợp tác với Thừa Tự đường, nếu có thể thông qua Thôi Đại Lang, có mối quan hệ với các thị tộc khác, thì mới có thể xoay chuyển được cục diện, hóa bị động thành chủ động, không bị chúng dắt mũi, ngược lại có thể dễ dàng không chế chúng trong lòng bàn tay”.
Dương Hạo nghĩ đến đây, liền tỏ ý thân thiết nói: “Lý huynh mời ngồi, thế các người sớm đã có sự chuẩn bị, không biết muốn Dương mỗ làm gì vậy?”.
Lý Thính Phong nói: “Có vài tài sản song không thể kịp thời ra tay, trong tộc ta có vài người vì thân phận đặc biệt công khai cũng không tiện nói đi thì đi, ví như tại hạ và người nhà, ở lại trong thành, mãi đến hôm nay, giờ chúng ta muốn đi thì cũng không đi được, nếu Lý Dục hiến thành đầu hàng, vạn nghìn sinh linh trong thành hoặc những tai bay vạ gió khó tránh được, bằng không, đại quân một khi tấn công thành, thì coi như Triệu Quan Gia đích thân chỉ huy cũng không thể bắt người đốt giết, trong lúc quân loạn cũng không thể khống chế được, như vậy thì tộc người chúng ta ở lại trong thành càng nguy hiểm”.
Dương Hạo giật mình nói: “Lý huynh có ý là... Bảo ta phá thành cứu lấy bọn họ?”.
Lý Thính Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy”.
Dương Hạo nói: “Lý huynh đến tìm ta, Dương mỗ không thể từ chối, nhưng mà, một khi đại quân phá thành, nơi nơi có báo động, khói lửa khắp nơi, chiến tranh loạn lạc, tại hạ không có nghìn tay nghìn mắt, nào có thể lo liệu được những người trong danh sách thoát khỏi nguy hiểm được?”.
Lý Thính Phong cười nói: “Điều này không có gì khó cả, một khi phá thành, tộc người chúng tôi lập tức sẽ tập trung đến một địa điểm đã hẹn, đại nhân vào thành xong thì đi đến chỗ đó, ngăn được quân binh giết người, đương nhiên có thể bảo vệ được chúng ta rồi”.
Dương Hạo bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ đi nghĩ lại, trong thành tiện cho họ tập trung, nơi mà mình biết lại không nhiều, nghĩ đi nghĩ lại ngoài cái Lễ Binh viện, Kê Minh tự, thì cũng chẳng còn nơi nào nữa. Hắn bỗng nghĩ đến một nơi, vội vỗ vào trán mình nói: “Thế... Hẹn nhau ở Giang Nam thư viện, thấy sao? Ở đó là thư viện, không có tiền tài, nữ tử, nếu tướng lĩnh như thổ phỉ, cũng chưa chắc đã chọn nơi đó, nếu như có phá thành thật, ta sẽ đến thẳng nơi này”.
Lý Thính Phong vui vẻ nói: “Như vậy là tốt nhất, ta lập tức sẽ truyền tin này về trong thành, hiểu dụ tộc nhân của các nơi”. Nói rồi, hắn rút từ ngực ra một cái bọc, đặt lên trên bàn, mở cái bọc đó ra là vàng bạc châu báu.
Dương Hạo chau mày, nói: “Ta và Lý huynh, kết giao với nhau không vì tiền tài, chỗ vàng bạc châu báu này không cần dùng đến đâu”.
Lý Thính Phong cười ha ha nói: “Đại nhân, ngươi nói Từ đại học sĩ xuất sứ Biện Lương, có biết bao quan viên cố sống cố chết đâm vào cái sứ đoàn? Họ đều muốn có bí quyết trước, khẩn cầu các vị tướng quân, bảo đảm nhà họ bình an. Giờ nghĩ các vị tướng quân tất đang hoạt động, chỗ tài của này của ta, chỉ là chút ít thôi, đại nhân đồng ý nhận lấy, mà không nhận thì nó giao cho Tấn Vương”.
Hắn cười dài và đứng dậy, chắp tay nói: “Lý mỗ còn lưu lại lâu sẽ gây bất lợi cho đại nhân, xin cáo từ”.
Dương Hạo tiễn hắn tới cửa lều, nhìn thấy sứ giả Đường Quốc, Tào Bân, Tào Hàn đi ra, gật đầu khom người thi lễ, Tào Hàn đứng ở cửa mỉm cười và nói gì đó với hắn, bỗng nhìn thấy Dương Hạo, thấy trong lều Dương Hạo đi ra một sứ tiết Đường Quốc, Tào Hàn cười ngụ ý với hắn, chắp tay thi lễ xa, rồi mới xoay người vào trong lều.
Dương Hạo thấy vậy không khỏi lắc đầu: “Tai vạ đến nơi tự bay, Giang Nam quan lại đã bắt đầu tìm lối ra, nhưng Lý Dục... Lối ra của ngươi ở đâu vậy?”.
*
* *
Đầu thành Kim Lăng, Hoàng La Tản Cái Hạ, Lý Dục đang đích thân tuần thành, ủng hộ sĩ khí tam quân.
Đầu thành, giáp sĩ san sát, trong đó có rất nhiều binh sĩ đều đội giáp trắng, loại nón khôi giáp dùng giấy làm, bình thường là lấy vải cứng dán lên phần khung, rồi sau đó lấy giấy dán lên, vô cùng nhẹ, chất lượng lại ngăn cản được cung nỏ, gọi là giấy giáp, bình thường cũng sẽ dựa vào màu vải mà trang trí các loại hình vẽ, giờ Lý Dục đều nắm các tráng đinh trai tráng sĩ nông công thương trong thành, khôi giáp tự chế vội vã, không nhuộm màu cũng chưa tô điểm gì, còn về bên trong không ăn bớt nguyên vật liệu, thì không thể biết được.
Dân chúng Kim Lăng thường xuyên nhìn thấy Quốc Chúa Lý Dục, khi hắn xuất cung, hoặc là đi vào chùa chiền bái Phật, hoặc là đi du lãm sông Tần Hoài, lần này vẫn là nhìn thấy long bào của hắn, đầu đội vương miện, uy nghi đi tuần tra tam quân.
Tiếc là khi cổ vũ sĩ khí tam quân, bộ mặt vui buồn của Lý Dục không thể che giấu, hắn chau mày, bộ dạng lo lắng. Một loạt những binh giáp trắng cầm đao thương đứng ở đầu thành, khi nghe tiếng bước chân Tống Quốc dưới thành điều động, những binh sĩ chưa từng được huấn luyện, chưa từng thấy chém giết chiến trận thì sợ hãi mặt tái xanh, Lý Dục ở chỗ bọn họ, xung quanh là giáp trắng, cứ như đưa ma.
“Từ Huyễn có thể hoàn thành sứ mệnh không? Thủ quân Hồ Khẩu khi nào có thể cứu trợ? Cần Vương của Trẫm đều ở đâu hết rồi?”.
Lý Dục mù tịt nhìn doanh trại Tống Quốc dài liên miên không thấy đuôi đâu cả, nối tiếp nhau về phía bắc, lại nhìn về phương hướng Khai Phong, cái tên Triệu Đại Lang thô bỉ bất văn, bất kính thần Phật, chỉ là một thối quân mà thôi, sao lại có thể kiêu ngạo vậy, may mắn vậy, trở thành bá chủ Trung Nguyên? Trẫm... Lần này có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của hắn không đây? Cứu binh, cứu binh rốt cuộc ở đâu?
Da Luật Văn từng để cho hắn một cơ hội, đầu tiên để hắn vui mừng an nhàn thụ hưởng cuộc sống, và bắt đầu dã tâm xưng bá Trung Nguyên, hắn từng mơ tưởng hợp tác với Khiết Đan, một nam một bắc đánh Tống, rồi từ nay về sao làm cửu ngũ chí tôn của toàn phương nam, nhưng...
Nhưng cái tên Dương Hạo đáng chết lại sống trở lại, Da Luật Văn lại thực đáng chết đi, giờ cũng không biết Khánh Vương mưu phản của bắc quốc có thành công hay không, nếu hắn thành công, thì cái khế ước của mình có hiệu lực, vấn đề là, nếu như hắn thành công, mình có thể kéo dài tới ngày đó sao? Thượng Kinh, giờ sao rồi? Da Luật Hiền là Đế vương có được quốc gia cường mạnh, hắn... Giờ đã làm con quỷ dưới đao Khánh Vương rồi sao?
*
* *
Thành Thượng Kinh, một đoàn tướng lĩnh đang đi tuần thành.
Đi ở giữa là một viên nữ tướng, người mặc bộ trường bào màu lam, khoác ngoài áo giáp, trước ngực là ngọc kính bảo hộ sáng chói, đầu đội mũ lông cáo, trên mũ có lông trĩ bay bay, da trắng môi đỏ, khuôn mặt đẹp vạn phần, oai hùng hiên ngang, bước chân đi rõ ràng, chính là hoàng hậu Khiết Đan Tiêu Xước.
Bên phải cô là một viên nữ tướng, mặc chiến bào trắng, sườn dắt bội kiếm, trên vai đeo cung, sau lưng là lông chim, mắt ngọc mày ngài, đoan trang quyến rũ, là một thân tín được sùng ái lục cung thượng quan La Đông Nhi.
Bên trái là một thanh niên võ tướng anh tú, chính là đại thích ẩn ti, cung vệ quân nguyên soái Da Luật Hưu Ca, sau đó có mấy viên tướng lĩnh, La Khắc Địch, Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu. Bọn họ ai nấy đều chiến bào, giờ cũng là tướng lĩnh trong cung vệ quân, sau khi giết lui phản quân, Tiêu Xước lập tức phong tướng cho họ, thành Lang quân, giống như tiến sĩ trong kỳ thi của Tống Quốc, có nghĩa là có thể làm quan. Quả nhiên, Da Luật Hiền sau khi mang thương tuần thành, thì một đạo chiếu lệnh được ban, ba người họ trở thành đại tướng cung vệ quân.
Tiêu Xước sắp xếp Thượng Kinh thiết dũng, mỗi ngày cô đều tuần thành, xử lý quốc sự, ban thưởng cho quan binh thủ thành, những tên nào tung tin vịt ra thì giết bất luận tội, khó khăn chống đỡ cục diện Thượng Kinh. Hôm qua, nam viện cuối cùng cũng đã đưa tin tới, quân Tống đã nam phạt.
Tiêu Xước nghe vậy không khỏi thở dài, người Tống lần này nam phạt, chứng minh là Tống Quốc đã quyết định vứt bỏ cơ hội bắc phạt, lúc này, cô mới hạ chiếu lệnh cho nam viện đại vương Da Luật Tà Chẩn phân binh phó viện, giải vây Thượng Kinh. Tiêu Xước không lệnh cho Da Luật Tà Chẩn phân binh đi Thượng Kinh, Thượng Kinh được cô phòng ngự thiết dũng, Khánh Vương tuy ngày đêm công thành, tạm thời cũng không có cơ hội mà tiến thêm. Tiêu Xước lệnh cho Da Luật Tà Chẩn phân binh tập kích bổ sung bộ tộc lãnh địa, đặc biệt mấy người ủng hộ kiên định nhất đối với Khánh Vương, ví như Bạch Cam bộ lạc.
Trước lúc này, cô đã phái các tù lĩnh xuất thành bí mật tiếp xúc với các đồng phản, và kẻ đầu cơ chiến tranh phản loạn ý chí vô cùng kiên định của cải kim tiền, mỹ sắc, phân hóa phản quân, tin tưởng mấy bộ tộc phản loạn bị máu rửa bộ lạc xong, công phu cô dự trước lên men để phản quân tứ phân ngũ liệt.
Quá trình tuần tra đã xong, Tiêu Xước về cung, trước tiên đi thăm Hoàng đế, Hoàng đế bộ dáng già cả, bị hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Tuy nói hai người không có tình cảm gì, song vẫn là phu thê, nhìn Da Luật Hiền hai má hóp lại trắng xanh, bộ dạng hấp hối, Tiêu Xước mắt đẫm lệ.
Nàng không chỉ buồn thương cho Hoàng đế, mà cũng tự buồn thương cho mình. Da Luật Hiền vốn gầy còm ốm yếu, sau khi bị trúng kiếm độc thì bệnh càng nặng hơn, cả ngày chỉ hôn mê, lúc tỉnh lúc không, thời gian hôn mê thì nhiều mà thời gian tỉnh chẳng được bao lâu, thực ra không chỉ là cô, mà người trong tẩm cung Hoàng đế đều biết, Da Luật Hiền giờ là một cái xác sống, chỉ dựa vào dược vật đem mạng đi mà thôi.
Tiêu Xước thành thân với Hoàng đế không lâu, không có con, nếu Hoàng đế băng hà không người nối nghiệp, lúc đó phải làm sao đây? Gia tộc Da Luật vì xã tắc giang sơn, vì tình đoàn kết các bộ lạc, sẽ chọn ra một Hoàng đế mới, thậm chí giảng hòa với phản quân cũng không phải là không có khả năng, còn mình thì sao? Cảnh tượng cuối cùng chính là bị bãi chức thái hậu, chuyển lãnh cung, từ đó về sau bị giam cầm trong một góc cung điện, cách biệt với thế giới bên ngoài, sống vậy cả quãng đời còn lại.
Một Thái hậu mười bảy tuổi...
Nước mắt lăn dài trên má nàng, đôi vai non nớt khẽ run run, lúc này ai còn có thể nói nàng là một nữ trung hào kiệt sát phạt tuyệt đoạn, dẫn ngàn quân, là nữ đế Khiết Đan nữa? Tiếng thút thít vọng ra từ trong tẩm cung, các quan nhân nội thị đều bị đuổi rồi, ai cũng sẽ không thấy cô rơi nước mắt.
Khi cô đi khỏi tẩm cung, thay bộ áo khác, áo màu xanh, cổ tay áo có điểm vài bông hoa thêu, bộ váy ôm lấy eo thon được buộc bằng một sợi dây, mái tóc đen bóng được búi cao. Vai nhỏ nhắn, đi lại nhẹ nhàng không tiếng động, nhưng khuôn mặt thì lạnh lùng vô cùng, uy nghiêm vô cùng, khiến người ta không dám nhìn, ai cũng sẽ không ngờ tới, một vị Hoàng hậu như vậy, cô cũng có lúc mềm yếu, cũng có lúc khóc.
Cô khẽ thở dài, chỉ thấy trong cung điện còn lạnh băng hơn cả phía đầu thành, cô khẽ chớp mắt nhìn quanh, tất cả nội thị trong cung nhìn thấy cô đều nơm nớp lo sợ không ai dám nhìn trực diện, trong cung điện lo lớn, không một ai nói chuyện. Tiêu Xước buồn rã rời, thở khẽ, phất tay áo đi ra ngoài.
Tiêu hậu không mang theo người phục vụ trong cung, như bình thường lại đến chỗ ở của La Đông Nhi.
Mở cửa đi vào, vòng qua bình phong, là một chiếc giường, trước giường là hai chậu than cháy. Trong trướng, một chiếc quần lót ôm lấy cơ thể mềm mại đang duỗi thẳng tắp trên giường, hai tay đỡ eo, từ ngực xuống mũi chân thẳng tắp một đường, đầu và ngực gãy thành góc chín mươi độ.
Tiêu Xước nhìn thấy, môi cô hơi mấp máy, bước về phía trước, người trên giường thấy có động tĩnh, hai chân hơi động, định buông xuống.
“Đừng động, cứ luyện đi”.
Tiêu Xước mỉm cười, đưa tay để vào một bên hông, áo bào không tiếng động chảy xuống đất, lộ ra cơ thể mềm mại, nàng khẽ lên giường, vào bên trong giường, ưỡn bụng, cơ thể cong lại, lưng kề sát với mông, hai chân gãy về phía trước, hai chân để lên vai, Tiêu Xước dùng tay đan chéo, cầm lấy hai mũi chân, toàn người trở thành cái tam giác.
Cô để cằm lên giường, tạo thành trung tâm của chiếc tam giác, nhìn La Đông Nhi, Tiêu Xước thản nhiên cười nói: “Ngươi đã lớn, xương cốt đã cứng, không ngờ ngươi có thể tập luyện động tác khó như thê snày, đây là công phu mà tăng nhân Tây Vực truyền cho Trẫm, nghe nói là Thiên Trúc. Võ công này không chỉ có thể cường thân kiện thể, còn có tác dụng tu chỉnh thân thể đấy, ngươi cũng biết, người ở thảo nguyên ngay ngày cưỡi ngựa, nếu không chú ý, hai chân sẽ vòng kiềng, trông rất buồn cười, nhưng... Võ công này còn có một môn kỳ hiệu...”.
“Gì ạ... Kỳ hiệu?”. Công phu của Đông Nhi mềm hơn của cô, giờ còn không làm được động tác khó của cô nữa, lúc này mới trở về tư thế đầu và hít thở sâu, cô điều phối hơi thở, lúc này mới cất tiếng nói.
Tiêu Xước nở nụ cười, nói nhỏ: “Còn có thể có tác dụng làm tình trong khuê phòng”.
Đông Nhi xấu hổ mặt đỏ ửng, không biết vì đứng chống ngược quá lâu hay là do xấu hổ.
Tiêu Xước mỉm cười nói: “Đông Nhi, Trẫm và ngươi tình như tỷ muội, có gì mà không dám nói vậy? Ngươi còn trẻ, có dự định cô đơn tuổi già không? Hưu Ca rất tốt với ngươi, lẽ nào ngươi không động lòng sao? Sau khi thê tử của hắn bệnh chết, theo phong tục Khiết Đan ta, là em gái hoặc chị gái phải lấy thay tiếp tục thay em là thê tử của người ta, nhưng Hưu Ca vì để lại vị trí chính thất cho em, quyết định không lấy cô ấy.
Cho dù là nữ chân nhân, người Bắc Hán hiến mỹ nữ cho hắn, hay là Trẫm ban thưởng cho hắn những cô gái đẹp, dù những người con gái đó đều quan tâm yêu thương hắn đến mấy, cuối cùng cũng không được làm thê tử của hắn, Da Luật Hưu Ca vẫn để ngôi vị chính thất đó cho em đấy, hắn coi trọng em đến nhường nào chắc em cũng tự rõ. Phẩm chất con người Hưu Ca, võ nghệ, quan vị, chẳng lẽ không xứng với em sao? Em trở thành chính thất của hắn cũng chính là người của nhà Tiêu chúng ta, cô ta đã nhiều lần tìm tới Trẫm làm ầm lên, Trẫm vì các người nên đều đuổi cô ấy về”.
“Nương nương...”, Đông Nhi ngăn lời của cô, ngập ngừng một lát nói: “Nương nương, sau khi nam viện đại vương xuất binh, Khánh Vương sẽ biết khó mà lui, giải vây cho Thượng Kinh không?”.
Tiêu Xước thầm thở dài, biết cô ấy sẽ không chịu tái giá, bèn nói: “Khánh Vương chẳng qua là dựng một vở hài kịch mà thôi, Trẫm nể nang không để ý tới hắn, Trẫm giờ để ý là bàn long Biện Lương đó”.
Ánh mắt nàng đăm chiêu nói: “Đường Quốc dễ đánh, Khiết Đan khó công, Triệu Khuông Dận bỏ cơ hội trời cho là nội loạn của ta đoạt U Vân, mà tập trung lực lượng đánh Đường Quốc, thực ngoài dự tính của ta. Xem ra, mấy năm này hắn tuy ở Trung Nguyên đông chinh tây phạt, lại chưa từng bỏ qua Khiết Đan ta. Thế nhân đều nói Trẫm và Khánh Vương theo thành tử chiến, cho rằng cơ hội chiếm lấy U Vân, trên thực tế, hắn nếu như bắc phạt thật, bộ tộc Da Luật vì bảo vệ xã tắc giang sơn, sẽ buông tha cho chỗ này không đến ba năm, Hoàng đế lâu rồi không lo được triều chính, cùng Khánh Vương giảng hòa cộng ngự ngoại địch. Triệu Khuông Dận có cái nhìn xuyên suốt, giỏi giang, nhân vật này, xưng chúa, nếu Trẫm lo liệu không chu toàn, sau khi Tống thống nhất Trung Nguyên, chắc chắn sẽ là kẻ địch mà Đường Quốc ta không thể coi thường...”.
*
* *
Triệu Khuông Dận ngồi trên cao nói: “Tuyên Đường Quốc sứ tiết Từ Huyễn, Chu Duy Giản tiến kiến!”.
Trước hoàng nghi điện, một tiếng hô lớn, chính phó Đường sứ vào tấn kiến.
Từ Huyễn là sứ bộ thượng thư của Đường Quốc, còn phó sứ Chu Duy Giản là một đạo sĩ, gần đây Lý Dục mê mẩn “Chu dị”, Chu Duy Giản bình thường vào cung giảng Dị kinh cho Lý Dục nghe, vì thế trở thành thân thiết, hoàn tục làm ngu bộ lang trung, lần này xuất sứ, Lý Dục lại gia phong hắn là điện tiền cấp sự trung, tu văn quán học sĩ thừa chỉ đưa theo lão đạo này đến, đại khái là mượn võ công thái cấp của hắn và Triệu Khuông Dận chăm chỉ luyện thôi thủ, nhưng không biết, Triệu Khuông Dận có thói quen dùng côn và có cái tâm tình kia không.
Hai người lên điện, bước lên bậc thang, Từ Huyễn dừng lại hít một hơi sâu, hô to: “Lý Dục vô tội, bệ hạ xuất binh vô danh”.
Triệu Khuông Dận ngồi ở ghế trên, nhìn hai bên, mỉm cười nói: “Từ Huyễn lão này đến thực quá vội, để hắn vào rồi mới nói”.
Từ Huyễn tiến vào điện, thất thanh nói: “Lý Dục dựa tiểu sự đại, như tử sự phụ, tất cung tất kính, chưa bao giờ thất lễ, giờ vì ốm yếu, không thể đi xa, nên mới tới chỗ bệ hạ xin khẩn từ, và bảo sứ giả mang theo trọng lễ, thần lấy thân phận quân quốc, những hành vi của Lý Dục, đều rất kính trọng tôn sùng bệ hạ, không hề có gì khiển trách, bệ hạ có tâm nhân hậu, thiên hạ hữu đạo minh quân, dựa vào cái gì tự nhiên hưng binh thảo phạt, mười chín châu Giang Đông chiến hỏa loạn lạc, vô số lưu dân khóc lóc kêu than, tội của bệ hạ cũng...”.
Từ Huyễn vừa đi vừa nói, lời nói của hắn dõng dạc vô cùng, nhịp điệu trầm bổng, khi hắn đi đến chính diện điện thì bách quan nghe vậy mặt biến sắc.
Triệu Khuông Dận bễ nghễ cười nhạt, hỏi: “Từ đại học sĩ nói hết chưa? Đại học sĩ đọc nhiều thi thư, há lại không nghe bách hành chi thủ? Ngươi nói Lý Dục đối với Trẫm như con với cha, thế Trẫm thấy lạ lắm, nếu Trẫm và Lý Dục có tình là phụ tử, thì sao lại ăn cơm hai nơi?”.
Từ Huyễn cứng họng không nói được gì, không ngờ ngôn từ của Triệu Khuông Dận sắc bén như vậy, đấu tài ăn nói quá là mạnh, và không ngờ gậy ông lại đập lưng ông, hắn đem Lý Dục và Triệu Khuông Dận so sánh với tình quân thần cha con, giờ bị Triệu Khuông Dận dùng một lời nói chặn cứng họng hắn, ngay cả hắn đầy bụng kinh luân, tuyệt chiêu đòn chí mạng của hắn không sao xoay chuyển được.
Chu Duy Giản thấy tình thế không ổn, vội lấy ra quốc thư giấu trong tay áo, cao giọng nói: “Bệ hạ tức giận, khởi binh thảo phạt, Lý Dục tự biết mình đắc tội, xin thỉnh bệ hạ nguôi ngoai cơn giận, Lý Dục nguyện sẽ nhượng triều, chịu cơn thịnh nộ của bệ hạ. Mong bệ hạ hiểu tấm chân tình của Lý Dục, hạ chiếu hoãn binh, bảo toàn mệnh nhất bang”.
Lý Dục phái sứ đến Tống Quốc, nhằm vào khả năng phản ứng của Triệu Khuông Dận, chuẩn bị hơn mười quốc thư, lần lượt giấu ở trên người của hai vị sứ giả, hai vị đại sứ giống như nghệ nhân Biện Lương, tùy lúc mà hành sự, và lấy quốc thư ra ứng biến. Giờ thấy Triệu Khuông Dận không buông tha, Chu Duy Giản bèn lấy một quốc thư ra, chuẩn bị nhượng ngôi của Lý Dục, phù nhi tử lên đài.
Nội thị nhận lấy quốc thư, dâng lên ngự giá, Triệu Khuông Dận cầm lấy nhìn, cười khinh miệt, rồi để luôn sang một bên bàn, thản nhiên nói: “Lời của chúa ngươi nói, Trẫm xem không hiểu”.
Từ Huyễn thấy Triệu Khuông Dận đùa giỡn như vậy, tức giận run người, râu bay bay, nhưng không thể làm gì được đành cúi đầu, sức người không đông, làm sao đây? Rắn cũng không được, mềm cũng không xong, Triệu Khuông Dận quyết lấy Đường Quốc, giờ còn định sao nữa?
Từ Huyễn mặt tím tái, bỗng nhiên ngã bịch luôn xuống đất, bỏ mũ, khấu đầu cầu xin, tiếng nói tiếng khóc, văn võ trong triều thấy vạy không khỏi động lòng, Triệu Khuông Dận nghe vậy không kiên nhẫn được, từ từ đứng dậy nói: “Từ Huyễn!”.
Từ Huyễn ngẩn người, ngẩng đầu dậy, nghe thấy Triệu Khuông Dận gọi tên mình, nói: “Chớ nhiều lời, Trẫm hôm nay nói thực cho ngươi biết, chúa ngươi tội gì. Một mái nhà thiên hạ, chỉ biết nằm, rồi ngủ. Ngươi tự về, nói với Lý Dục hắn đừng có mơ tưởng, mau mau hiến thành xưng hàng, Trẫm tất sẽ không bạc đãi, bằng không nếu như dụng binh, thì Trẫm sẽ không nể nang gì đâu”.
Từ Huyễn mặt mày ảm đạm, quỳ ngu si trên đất, không nói được câu nào, nào thì xuất quân vô danh hữu danh không tính toán nữa, Triệu Khuông Dận đã nói thẳng vào mặt hắn trước văn võ bá quan, chính là cần phẫn cường đạo, hắn còn có thể nói gì đây? Đường Quốc, thực là đại thế đã mất...
Từ Huyễn và Chu Duy Giản bị bẽ mặt trước điện, không dám ở lại lâu, lập tức trở về Kim Lăng báo tin của Triệu Quan Gia, nhìn Từ Huyễn đi lảo đảo, Triệu Khuông Dận có điều suy nghĩ: “Lý Dục xem ra còn chưa có ý quy hàng. Mệnh kinh tây chuyển vận sứ Lý Phù Ích vận chuyển lương thảo từ Kinh Hồ, tiếp tục vận chuyển hướng Giang Đông, vừa chuẩn bị chiến tranh, vừa dùng để chiến hậu an dân, Đường Quốc này, nay tất phải bị diệt”.
Hắn lại gọi người mang tấm bản đồ Đường Quốc mà Ân Duy tiến kinh sứ tiết Đường Quốc đến, đây là bản đồ bố trí quân sự của Triệu Quang Nghĩa ở Kim Lăng, Triệu Khuông Dận tỉ mỉ xem một lúc lâu, gọi Ân Duy đến, chỉ vào ngoại thành Kim Lăng bắc trại nói: “Lý Dục dựa vào địa thế hiểm trở, khó bảo toàn sẽ không xuất binh đánh lén, Trẫm thấy tình hình Kim Lăng, chỉ có bắc trại thích hợp đánh lén, ngươi về báo cáo với Tấn Vương, làm hoa tiêu, làm bức thành che chở, để phòng Lý Dục dùng cảm tử quân ban đêm xông vào đại doanh, tuyệt đối không được lơ là”.
Ân Duy vội nhận chỉ, Từ Huyễn đáng thương và Chu Duy Giản bị hắn ngày đêm chạy đi, một phần gây sức ép, hai tên sứ giả một hớp nước cũng không uống, vội vội vàng vàng ngay cả cửa viện cũng chưa vào thì bị Ân Duy tiễn luôn về Đường Quốc.
Lúc này, dưới thành Kim Lăng, Dương Hạo cũng đội mũ cao, thân mặc bộ long trọng, đeo ngọc bội, cùng tùy tùng đang dưới thành đợi thủ quân trong thành phóng cầu vào thành, phụng lệnh Tấn Vương Triệu Quang Nghĩa, hắn cần vào thành khuyên Lý Dục đầu hàng.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên