Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Chạy Khắp Nơi
ương Hạo men theo con đường hoa đi về phía trước. Những bụi hoa này dày đặc, cao gần bằng người, đường đi lại quanh co, ở giữa lại có rất nhiều các lối rẽ, cứ lượn đi lượn lại. Hắn đi một cách không mục đích về phía trước, đột nhiên thấy phía trước con đường nhỏ đã hết đường, lúc này lại nghe thấy phía trước có tiếng cười nói của nữ nhân. Dương Hạo liền cúi thấp người xuống chui vào trong bụi hoa. Một lát thì có hai cung nữ xách một chiếc giỏ hoa từ bên cạnh cười nói đi qua.
Dương Hạo đứng thẳng người dậy nhìn theo bóng họ. Lúc nãy hắn ở phía xa nên không nhìn rõ cung nữ dẫn đường cho người thiếu nữ giống Chiết Tử Du đó dáng vẻ như thế nào. Giờ thấy hai cung nữ này mặc y phục hoàn toàn giống người đó, Dương Hạo cũng không chắc có đúng là Chiết Tử Du hay không, liền đi theo hai người.
Theo lý thuyết thì Chiết Tử Du không thể xuất hiện ở cung Đường. Trong thiên hạ những người có dáng vẻ na ná nhau cũng rất nhiều, cũng không thể chỉ dựa vào hình dáng mà đã nhận định đó là Chiết Tử Du. Nhưng nếu Dương Hạo không tận mắt nhìn thì sẽ không thể yên tâm được. Hắn đi ra khỏi vườn hoa thì thấy trước mặt xuất hiện một lầu các. Lầu này được thiết kế rất đẹp, còn cắm đủ các loại hoa để trang trí, giống như động phủ của thần tiên vậy, đầy vẻ hoang dã.
Dương Hạo xoa xoa tay tiến vào trong thì thấy trong đại điện rất rộng, bên trong có mấy bức bình phong bằng ngọc lưu ly dài tám thước, hai bên là cột đèn đủ các loại, bên trên là những ngọn đèn lưu ly rất giá trị.
Dương Hạo nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền có chút giật mình. Lúc này hắn mới nhận thức được đây là hậu cung của Lý Dục. Nếu thật sự Chiết Tử Du ở đây thì lẽ nào nàng ấy là phi tần của Lý Dục? Nghĩ như vậy chân hắn không khỏi bước nhanh hơn, vội vàng đi qua tấm bình phong, bên trong lại là một chiếc mành châu, từng viên ngọc để kết thành bức mành này đều to đều bằng nhau như một, chỉ nguyên bức mành này cũng đã là một báu vật giá trị liên thành rồi.
Dương Hạo không nghĩ nhiều, vén mành lên rồi lướt vào trong, thì thấy lại là một căn phòng đầy hoa, bàn ghế hay đồ trang sức đều là loại cực phẩm, phía sau lại là mấy bức bình phong nữa. Dương Hạo bước nhanh vào trong, thì thấy sau bức bình phong là một chiếc giường gấm, hai bên có rèm buông xuống, bên trên giường có một ngọc nữ đang ngủ rất ngon.
Dương Hạo lập tức ngẩn ra. Nhìn xung quanh thấy không có ai. Ánh mặt trời bây giờ mới chiếu lên giường. Mỹ nhân ngủ trên chiếc giường đó quay mặt vào trong, đang ngủ trưa rất ngon, như thể hoàn toàn không biết có nam nhân đã xông vào khuê phòng của mình. Trên người nàng chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, cơ thể mê người cùng các đường nét đều lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo ngủ.
Dàng người nàng thon nhỏ, lưng có chút gầy nhưng đôi mông lại đầy đặn tròn trịa. Mỹ nhân trong giấc mơ có lật mình mấy lần, chiếc áo ngủ mong manh ôm lấy cơ thể làm cho cánh mông và eo sau lộ ra thấy rõ, ẩn hiện mùi vị xác thịt, mái tóc đen dài buông xuống giường, càng lộ vẻ dịu dàng đáng yêu.
“Nàng có phải là Tử Du không? Chắc không phải, nữ tử này dáng người có vẻ giống Tử Du nhưng cơ thể Tử Du vẫn còn mùi thiếu nữ ngây ngô, đôi chân sẽ không đầy đặn như vậy”.
Dương Hạo trong lòng nghĩ như thế, nhưng đôi chân lại không tự chủ bước từng bước tới phía đầu giường, hơi nghiêng người ra để nhìn, vẻ đẹp tuyệt mỹ của mỹ nhân đó lọt vào trong mắt hắn. Trái tim Dương Hạo bất giác đập thình thịch. Một nữ tử rất anh tuấn, lông mày đen mượt, mũi cao thanh thoát, má trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, dáng vẻ đó tuyệt đối không phải là Chiết Tử Du.
Dương Hạo thở dài nhẹ nhõm, đang định bước nhanh đi thì không ngờ lại đúng lúc mỹ nhân đó mở mắt, uể oải ngáp một cái, đầu cũng quay lại, khóe mắt đột nhiên nhận ra có người. Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta mở to ra, Dương Hạo phản ứng cũng nhanh, mỹ nhân vừa xoay người thì hắn cũng nhảy phắt người lui ra khỏi đó, lướt qua tấm bình phong, nhanh như ma quỷ.
Mỹ nhân đó vẫn chưa nhìn thấy dung mạo người đó, vốn còn tưởng rằng đó là nội thị trong cung, nhưng khi thấy hắn biến nhanh như thế lập tức khuôn mặt xinh như hoa tái nhợt đi. Nàng xoay người ngồi dậy, hai tay chống xuống giường, vội vàng di chuyển vào phía trong. Cử động của nàng rất nhanh, làm cho áo ngủ đang mặc hờ bị tuột xuống, lộ ra một mảng vai sáng loáng như ngọc, bộ ngực cũng để lộ đôi gò bồng cao vút. Mỹ nhân đó lại không để ý xuân quang của mình bị lộ, chỉ run giọng kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”.
“Thật là khổ, đây là hậu cung của Đường triều, truyền ra ngoài ta không cần phải giả chết nữa, Lý Dục cho dù có nhu nhược đến mức nào cũng sẽ không dung thứ cho ta xâm nhập vào hậu cung mạo phạm phi tử của hắn đâu”.
Dương Hạo thầm than khổ, hắn bước nhanh ra khỏi đại điện. Bên trong cung điện có mấy người cung nữ chạy vội vàng ra, lo lắng nói: “Nương nương, nương nương, có chuyện gì thế?”.
“Nương nương? Nàng ta là Tiểu Chu Hậu?”.
Dương Hạo ngồi xổm dưới gốc cây, nỗi sợ vẫn chưa tiêu tan, thầm nghĩ: “Nàng ta chính là Tiểu Chu Hậu, người nổi tiếng thiên cổ? Đáng tiếc lúc nãy không nhìn kỹ dáng vẻ nàng ta. Có điều may mà ta chạy nhanh, nàng ta chắc chưa nhìn rõ bộ dạng của ta”.
Dương Hạo đang nghĩ thì có hai cung nữ đã vội vàng chạy đến, đứng dưới điện đưa tay ra kéo sợi chuông dưới mái hiên. “Tang tang tang” một loạt tiếng kêu vang lên, hóa ra phía dưới mái của cung điện có buộc một tấm bản đồng được chế tạo mất nửa tháng, kéo sợi dây phía dưới nó thì bản đồng sẽ kêu lên. Tiếng kêu càng lúc càng vang dội.
Chỉ trong thời gian chốc lát, từ phía xa xa đã có tiếng kêu hét truyền tới, bước chân nặng nề như sấm. Cũng không biết có bao nhiêu võ sĩ áo giáp sắt, tay cầm thương chạy ào về đây nữa. “Hỏng rồi!”. Dương Hạo vốn muốn nhìn rõ đường rồi mới lui, nhưng thấy tình hình này thì không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc, lập tức cất bước chuồn mất.
Nếu như mà bị người ta bắt được ở đây thì cho dù có cả trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, sẽ có một kết cục như thế nào hắn hiểu rất rõ. Cho dù Lý Dục không giết hắn thì Triệu Khuông Dận cũng sẽ không tha cho hắn. Nếu như vậy đợi khi Diễm Diễm và Oa Oa đến đây thì chỉ có thể nhặt xác hắn thôi.
Bốn phương tám hướng đều có người chạy tới tẩm cung của hoàng hậu nương nương. Dương Hạo men theo con đường nhỏ, chạy ra không xa thì phía trước đã có hàng loạt tiếng chân ầm ầm vang lên, Dương Hạo lập tức nghiêng người ẩn vào trong bụi cây. Người hắn luồn luồn dưới bụi cây mà di, dường như không lúc nào dừng lại. Phía trước lại có một khe suối nhỏ, Dương Hạo nhanh chóng mượn sức hai tay mà chống xuống đất, cong lưng nhảy phắt qua như con cá, hai chân chạm nhẹ nhàng xuống đất, rồi lại lập tức chạy tiếp.
Động tác của hắn rất nhanh, mấy cung nữ cũng chạy trên con đường đó dường như hoàn toàn không có phát giác thấy hành tung của hắn mà chỉ vội vàng chạy đến tẩm cung của hoàng hậu. Dương Hạo chạy nhanh trên con đường này, hắn cởi áo bào bên ngoài ra, lộn ngược lại mặc lên người, lại dùng tay áo che khuôn mặt lại, chạy một lúc thì thấy phía không xa dần dần hiện lên một chiếc tiểu đình màu đỏ nhạt.
Chiếc tiểu đình này không lớn lắm, có lẽ chỉ cao hơn đỉnh đầu chưa tới nửa thước, độ rộng cũng chỉ khoảng ba thước, nhưng cách thiết kế, trang trí lại khá hoa lệ, bên ngoài còn được bao bọc bởi màn mỏng màu hồng. Chiếc đỉnh này là kiệt tác của Lý Dục. Khi hắn thưởng hoa trong ngự hoa viên, nếu như thấy cung nữ, phi tử nào xinh đẹp, vừa lúc có hứng sẽ đưa cung nữ đó vào đình, buông màn xuống và mây mưa luôn ở đó. Nhưng Dương Hạo lại không biết tác dụng đó của tiểu đỉnh này, nên hắn có chút không hiểu.
“Bên kia có người, bắt lấy hắn!”.
Ở phía trước đột nhiên có mấy quân sĩ xuất hiện, vừa nhìn thấy Dương Hạo vội vàng chạy tới thì lập tức rút đao ra đánh tới. Bây giờ mà chạy sang bốn bên cũng không kịp. Hắn đột nhiên nhìn thấy một hòn giả sơn rộng hơn một thước, liền lập tức dẫm một chân xuống, mượn lực nhảy lên ngọn giả sơn trước mặt. Dương Hạo luồn nhanh như con mèo con, hai chân đạp lên đỉnh hòn giả sơn, rồi nhảy phắt đi, cả người hắn chui lọt vào trong hoa lâm rồi chạy thẳng vào trong tiểu đình có màn mỏng màu hồng.
“Ý! Ở đây là chỗ để ở sao?”.
Trên tiểu đình này có đỉnh che, bốn phía đều có màn màu hồng bao phủ. Khi Dương Hạo xông vào đây mới phát hiện ra bên trong chỉ có kê một chiếc giường, trên trải một chiếc thảm nhung mềm loại cực phẩm. Dương Hạo không biết đây là nơi phong lưu của Lý Dục, lúc này cũng không nhìn kỹ. Hắn ghé mắt nhìn qua lớp màn, thấy mấy tên thị vệ đại nội đang cầm đao đi vòng quanh truy đuổi gần hòn giả sơn.
Dương Hạo không dám quay đầu lại, hắn nhìn ra xa khoảng mười mấy trượng, thì thấy phía trước có mấy cây đại thụ, phía sau lại là một hàng rào cây dày đặc tạo thành một bức tường, không có cách nào xuyên qua được. Dương Hạo chân không chạm đất, mượn lực nhảy vọt tới phía trước, hai chân đạp vào thân cây, lại mượn sức mà nhảy xa hơn mấy thước, tay đưa ra nắm lấy cành cây, hai chân lại co lên, đạp mạnh rồi vọt qua bức tường cây, biến mất trước mắt đám thị vệ đại nội.
*
* *
Chiết Tử Du đang nhàn nhã đi dạo trong cung điện.
Lúc đầu nàng đã thuyết phục được Lâm Nhân Triệu hiến kế cho Lý Dục, khuyên Lý Dục phải dụng binh với Tống trước, kết quả là Lý Dục sợ thế lực lớn mạnh của Tống, mất cơ hội tuyệt vời nhất để bảo vệ xã tắc, thậm chí còn có thể làm đệ nhất thiên hạ. Lúc đó Chiết Tử Du đã nhìn thấy vị hoàng đế này là một người đàn ông nhu nhược đến mức nào, làm một vị hoàng đế ngu ngốc đến mức nào.
Nhưng nàng tuy khinh thường một kẻ như Lý Dục nhưng lại vẫn phải mượn thế lực của hắn. Những tấu sớ hiến kế của văn võ đại thần không thể được Lý Dục tiếp nhận, nàng liền chuyển sang con đường hậu cung. Trong thiên hạ có những vị hoàng đế nghe không lọt tai những lời can gián của thần tử, nhưng đối với ái phi và cận thị sủng tín bên cạnh thì lại rất nghe theo. Còn về Lý Dục, hắn có phải là loại người này không thì phải thử mới biết được. Cho nên Chiết Tử Du đã chuyển sang con đường đánh từ hậu cung, đặc biệt là từ Tiểu Chu Hậu, người có sức ảnh hưởng lớn nhất với Lý Dục, lợi dụng nàng ta để nói ra chủ trương của mình, hy vọng có thể ảnh hưởng tới những quyết định của Lý Dục.
Hôm nay nàng tiến cung có sớm một chút, Tiểu Chu Hậu vẫn chưa ngủ trưa dậy, cho nên Chiết Tử Du được cung nữ dẫn vào điện khác để đợi.
Quy mô của nơi này không hề kém hơn tẩm cung của Tiểu Chu Hậu. Trên thực tế, ở đây vốn chính là tẩm cung của Đại Chu Hậu, Đại Chu Hậu đã lâm bệnh và ra đi ở đây. Từ sau khi Đại Chu Hậu qua đời, Lý Dục luôn cảm thấy có lỗi với nàng nên từ đó đã không còn đến đây. Còn Tiểu Chu Hậu thì lúc đó tuổi còn nhỏ, ngây thơ không nhận biết được gì, nhưng dần dần lớn lên, cũng đã nhận thức được cái chết của tỷ tỷ có liên quan rất lớn với mình, vì thế cũng tuyệt đối không bước chân tới đây. Cho nên cung điện làm theo quy cách hoàng hậu này bị bỏ không, nó đã được sửa lại thành nơi để phi tần, mệnh phụ phu nhân nghỉ ngơi chờ ý chỉ của hoàng thượng.
Chiết Tử Du ngồi trong đây một lúc, thấy nhàm chán liền đứng dậy đi ngắm nghĩa các thứ xung quanh. Nàng nhìn thấy trên chiếc án ở góc điện có một chiếc tỳ bà, liền bước tới xem. Đại Chu Hậu tinh thông thư sử, giỏi ca hát, đặc biệt là chơi tỳ bà rất hay. Chiếc tỳ bà này trước đây Đại Chu Hậu còn sống đã dùng. Tuy hoàng đế và nương nương không còn đến đây nhưng trong cung điện này mọi thứ vẫn được quét dọn sạch sẽ, chiếc đàn tỳ bà cũng được bảo quản rất tốt.
Chiết Tử Du gảy đàn mấy tiếng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện Dương Hạo và khu mật sứ Trần Kiều tranh giành mỹ nhân ở Phiêu Hương lầu. Nàng Sinh Hàn đó cũng là lấy tiếng tỳ bà để trở thành nổi tiếng khắp Giang Nam. Trong lòng nàng đột nhiên nổi lên tính hiếu thắng. Nàng đưa tay lên lấy chiếc đàn xuống, quay trở về ghế cẩm để ngồi, suy nghĩ một lát rồi đưa tay lên gẩy. Những âm thanh sát phạt theo ngón tay nàng mà vang lên.
*
* *
Dương Hạo xuyên qua cung đường lầu các, vượt qua bụi cây rậm rạp, cả đường không dừng bước, giống như một con mèo nhanh nhẹn. Cho dù ngẫu nhiên có một võ sĩ nhìn thấy, muốn bắt hắn cũng chỉ ngay cả nhìn mặt hắn một cái cũng không kịp. Cho dù là cao thủ chạy lộn nhào trong bộ phim “khu phố bạo lực” cũng phải chịu thua.
Đột nhiên từ đâu đó vang lên một tiếng đàn tỳ bà, Dương Hạo không hề ngờ rằng người gảy đàn đó lại chính là người đã hại mình vào hoàn cảnh này - Chiết Tử Du, hắn chỉ cần đi theo tiếng đàn ấy sẽ có thể tìm được nàng ta. Dương Hạo ở Thiên Kim Nhất Tiếu lâu lâu như vậy, đã từng nghe rất nhiều khúc nhạc nên vừa nghe một đoạn đã biết đó chính là bài “Thập diện mai phục”.
Dương Hạo không khỏi vừa thấy tức vừa thấy buồn cười: “Ai đang gảy đàn vậy? Cái khúc này thật là tuyệt diệu, lực gảy có một không hai”.
Dương Hạo tìm niềm vui trong cái khổ, vừa nhẩm lời từ, vừa chạy, phía xa xa liền xuất hiện một góc tường, có điều mấy bức tường này đều cao mấy trượng, sao có thể nhảy qua. Nhưng bây giờ nếu không thể trốn ra, người ta mà phát hiện ra mình ở đây thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Dương Hạo đã đi tới con đường cùng, đành phải cứng đầu mà liều nhảy qua bức tường đó.
“Tinh tinh tinh...”. Chiết Tử Du ôm chiếc đàn vào lòng mà gảy, tiếng đàn mỗi lúc một nhanh hơn, vang lên như tiếng xé gió. Vô tình nó như miêu tả cảnh Dương Hạo đang chạy nhanh vượt tường một cách nguy hiểm.
“Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật Tổ Như Lai, Thái Thượng Lão Quân, Chân Chủ A La, Thượng Đế phù hộ”. Dương Hạo chạy vội vàng, miệng không ngừng gọi thần linh. Hắn lấy hết sức bật lên cao hơn một trượng, mượn lực đạo mà đạp hai chân lên tường, rồi lại dậm lên cao hơn một trượng nữa, sau đó “xoẹt” một tiếng, thân hình vút lên. Mười đầu ngón tay ngón chân bám chặt vào những miếng gạch lưu ly trơn trượt, không đợi mười đầu ngón tay ngón chân tuột xuống liền phi cả người lật ngửa lên.
“Ra được rồi! Ha ha! Thật là người hiền được trời bảo vệ”. Dương Hạo đứng phía dưới bức tường định thần lại, một lúc thì sự vui vẻ giảm dần, lo âu tăng lên, hắn nhìn bốn phía: “Đây là nơi nào?”.
Thấy trước mắt mập mờ một cung điện, Dương Hạo vội vàng cởi áo ra, lộn ngược lại, bước về phía cung điện, làm ra vẻ mặt rất trấn tĩnh, chỉ đợi khi có người tới thì sẽ giả là bị lạc đường. Còn về vấn đề vườn hoa cúc cách nơi này bao xa, hắn có thể lạc đến đây không thì bây giờ cũng không có cách nào bận tâm nữa.
“Nếu như nơi này và vườn cúc là một đầu nam một đầu bắc thì phải làm sao? Ta nói mình lạc đường đến đây là vì không gian bị xếp lại, thời gian và không gian bị đảo lộn, không biết bọn họ có nghe hiểu được không?”.
Dương Hạo suy nghĩ miên man bước vào cung điện nhỏ, chỉ cảm thấy bên trong cung điện này có gì đó không giống với cung điện bình thường, dáng vẻ của nó còn giống cái miếu hơn. Vừa bước vào trong lại nhìn thấy một tấm bình phong, nhưng tấm bình phong này lại được làm bằng gỗ thô sơ. Bước qua tấm bình phong đấy, Dương Hạo lập tức ngẩn ra, người nữ tử đối diện cũng ngẩn ra tại chỗ, hai người mở to mắt nhìn nhau một hồi, ai cũng không dám mở lời.
“Ta... Ta... Ta, đại gia của ta ơi, nhà vệ sinh cũng xây theo hình cung điện sao? Muốn xây cho đẹp thì ít nhất cũng phải làm cái tấm biển ở bên ngoài chứ”. Hắn thầm nghĩ rồi đứng dở khóc dở cười. Diểu nương đang ngồi đó tiểu tiện mặt đỏ hơn cả lựu.
Tuy là trường y đã che cả phía dưới, cả người đều được che phủ, sẽ không bị hắn nhìn thấy gì hết, nhưng người ta là một cô nương, ngồi như vậy trước mặt nam nhân đã là mất mặt lắm rồi, huống hồ nàng còn đang tiểu tiện.
“Không thể chạy nữa, nếu còn chạy nữa không biết sẽ còn gặp phải chuyện gì. Dũng sĩ chân chính dám tắm trong biển máu, dám đối mặt với sự thật tàn khốc. Đúng, không thể chạy, không thể chạy”. Dương Hạo đứng đó như bị mộng du, đứng đấy một hồi mới nuốt nước bọt, hé ra điệu cười trông khó coi hơn cả khóc. Hắn rất nhỏ nhẹ nói với Diểu nương đang xấu hổ ngồi phía trước: “A, xin hỏi Diểu nương, nhà vệ sinh nam ở đâu?...”.
“À không, mao xí. Bản quan có chút cấp bách nên đi nhầm”.
Diểu nương đưa ngón tay ra, sợ hãi chỉ về phía trước. Dương Hạo vội vàng thi lễ rồi chạy mất.
Khi đó có rất nhiều nhà trong thành dùng đến loại bô có nắp, vì nếu như dùng mao xí thì rất khó vệ sinh những thứ dơ bẩn. Nhưng ở dưới quê thì người ta vẫn dùng mao xí, vì có thể dùng phân để bón cây, mà trong cung lại chỉ có phi tần mới được dùng bô, nếu không trong cung hạ nhân có tới mấy nghìn người, nếu mỗi người dùng một cái bô, mỗi ngày lại rồng rắn chở từng ấy chiếc ra khỏi cung thì cảnh tượng sẽ thật hoành tráng. Cho nên trong cung đã cho xây mao xí ở một nơi thật hẻo lánh, vật uế sẽ được vùi xuống đất.
Diểu nương thật sự không ngờ rằng sẽ gặp Dương Hạo ở đây, quả thực là xấu hổ không có đất để chui xuống. Cảnh tượng như vậy mà để truyền ra ngoài thì sẽ thành câu chuyện đại cười mất, nào có thể để lộ ra, có đánh chết nàng nàng cũng không nói.
“Ta... Ta nhất định sẽ phải trèo được lên cao để có được tư cách dùng bô”. Diểu nương nắm chặt hai tay, thầm nói.
Dương Hạo đi theo hướng Diểu nương chỉ, vòng qua một cái cây to, phía trước có vô số hoa tươi đang nở. Phía trước lại có một bông hoa nở to như cái bát, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng đó lại là hoa cúc. Ở đây rõ ràng chính là vườn cúc. Hắn ngó đầu nhìn xung quanh, ở tận phía bên kia vườn có thấp thoáng một kiến trúc giống hệt cung điện như bên này.
Hắn thở phào một hơi. Nhưng nhất thời hắn lại có một cảm giác lo sợ. Cái câu đố chưa có lời giải đáp đó lại trào lên trong đầu hắn: “Cung nữ ấy lẽ nào là Tử Du?”.
*
* *
Lý Dục tìm mãi không thấy Dương Hạo, không lâu sau lại thấy có người tới báo hậu cung có kẻ trộm, có người đột nhập vào tẩm cung hoàng hậu. Hắn không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận, đây quả thật là chuyện trước nay chưa từng có. Cũng không biết kẻ này là trộm bên ngoài đến đây có ý đồ thất lễ với hoàng hậu hay là thái giám trong cung đến ăn trộm bảo vật. Một lúc sau lại có người tới báo Tiểu Chu Hậu vẫn an toàn, trong cung không mất gì, Lý Dục mới yên tâm.
Hết lo lắng hắn đột nhiên lại nhớ tới Dương Hạo, lập tức nảy sinh nghi ngờ, Dương Hạo vừa biến mất thì trong cung lại có kẻ đột nhập.
Lý Dục biến sắc, lập tức quát gọi đám thị vệ: “Lục soát tất cả cung trên dưới cho ta. Nhất định phải tìm ra Dương Hạo, xem hắn đang ở đâu”.
Chỉ trong chốc lát, một tiểu nội thị liền chạy đến, thấp giọng nói với Lý Dục mấy câu, Lý Dục nghe xong liền quay trở lại cung điện lúc trước đã tổ chức yến tiệc, thì thấy Dương Hạo đang định thần ngồi ở đó, đang bê chén trà lên nhấp từng ngụm.
Lý Dục thở phào nhẹ nhõm: “Dương tả sứ không phải là đến vườn cúc thưởng hoa hay sao, về từ lúc nào vậy?”.
Dương Hạo đặt chén trà xuống, đứng dậy thi lễ, cười nhạt nói: “À, ngoại thần đã thưởng thức lâu rồi, nhớ tới quốc chủ chắc đã xử lý quốc sự xong, cho nên mới quay trở lại chờ. Quốc chủ, chúng ta đánh cờ chứ?”.
Lý Dục cười khổ nói: “Thôi, hôm nay trong cung xảy ra một số việc, thật sự khó có thể bứt ra, đợi ngày khác ta sẽ lĩnh giáo kỳ nghệ của Dương tả sứ”.
“Nếu như vậy thì ngoại thần xin cáo từ”. Dương Hạo cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Diểu nương nói ra chuyện hắn xông vào nhà vệ sinh nữ thì cho dù việc này cũng không phải là tội gì nhưng cũng sẽ bị mọi người chê cười, thể diện khó mà bảo toàn. Nhưng giờ xem ra Diểu nương cũng có sự kiêng kỵ này, đúng là không chê vào đâu được. Dương Hạo liền thi lễ, Lý Dục sai người đưa hắn ra khỏi cung.
Dương Hạo vừa đi, Lý Dục liền quay người lại lớn tiếng quát: “Trong cấm cung sao lại có thể để xảy ra chuyện này. Truyền chỉ, điều đại đội cấm quân vào lật từng tấc đất lên, lôi cái tên đạo tặc to gan đó ra cho ta”.
*
* *
“Người đó rốt cuộc có phải là Tử Du không, nếu như là nàng ấy, lẽ nào nàng ấy đã là phi tử của Lý Dục? Vậy thì tại sao? Cùng kết liên minh với Đường quốc để chống lại Tống quốc sao?”. Dương Hạo ngồi trong kiệu, tâm thần bất định, không làm rõ thân phận nữ tử đó hắn thật không yên tâm.
“Cái tên nịnh nọt Hoàng Phủ Kế Huân đó nhiều lần mời ta đi uống rượu du ngoạn, ta đều lấy cớ từ chối. Bây giờ xem ra cần phải qua lại với hắn vài lần, dò hỏi xem trong cung gần đây có phi tần nào mới không. Như thế ta mới yên tâm”.
Dương Hạo đang nghĩ ngợi thì nghe thấy trên đường có tiếng huyên náo, có người lớn tiếng kêu: “Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm”.
Dương Hạo nghe thấy kẻ trộm thì chột dạ, giật nảy mình. Lúc này chiếc kiệu lớn dừng lại, Dương Hạo liền kéo tấm mành ra nhìn, thì thấy rất nhiều dân chúng đang cầm gậy rượt đuổi theo một thiếu nữ trẻ tuổi. Thiếu nữ đó chạy thoăn thoắt trên mái hiên, nhanh như bay nhảy vọt qua các nhà, công phu vô cùng tuyệt diệu. Khoảng cách mái hiên giữa hai nhà không ngắn thế mà thiếu nữ đó có thể nhảy qua, đám dân kia sao có thể đuổi kịp, trong khoảnh khắc thiếu nữ đó đã chạy thoát ra xa.
Dương Hạo chỉ thấy đằng sau nên không biết được thiếu nữ đó chính là nan huynh nan đệ của mình, Bích Túc. Hắn lau mồ hôi, hỏi dân chúng đi tới gần chô kiệu: “Tên phỉ tặc đó trộm gì vậy?”.
Một người dân nhìn thấy hắn mặc quan phục cũng không biết đây không phải là quan bản triều, liền tức giận bẩm báo: “Đại nhân, phỉ tặc đó là nữ giả nam, à không nam giả nữ, đột nhập vào am ni cô dụ dỗ ni cô, như vậy là mạo phạm thần linh. Sao lại có cái lý đó được, đại nhân, ngài hãy phái người đi bắt hắn đi”.
“Ừ... ừ. Nên làm như vậy, nên làm như vậy”. Dương Hạo liên tục gật đầu: “Mọi người yên tâm đi, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, kẻ ác này nhất định sẽ bị bắt về đền tội. Ừm, thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ. Khụ khụ... Khởi kiệu”.
Dương Hạo ngồi hắn vào trong kiệu, lắc đầu nói: “Muốn tìm cái chết mà lại khó như vậy, suýt nữa lại còn gây ra đại họa, sau này phải cẩn thận hơn, tu thân dưỡng tính, ôi... Cũng không biết Diễm Diễm và Oa Oa khi nào mới tới”.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Dương Hạo không ngờ rằng Diễm Diễm và Oa Oa vẫn chưa tới thì sứ tiết Khiết Đan Da Luật Văn đã tới, bên người còn đưa theo Đinh Thừa Nghiệp, phía sau ngầm đi theo còn có một Đinh Ngọc Lạc. Hắn muốn bình yên mà chết, đâu có dễ.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên