Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Chọn Lựa
iễu Đóa Nhi phất tay áo, không nói câu nào hất đầu muốn đi. Diệu Diệu hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay áo nàng ta, hớt hải nói: “Tiểu thư, lão gia vừa về kinh, thân thể mệt mỏi, vừa hay thấy Diệu Diệu đã chuẩn bị nước nóng cho nên mới tắm nhờ, tuyệt không phải có ý khinh mạn tiểu thư đâu. Tiểu thư nếu cứ vậy mà đi, lão gia biết được nhất định sẽ trách Diệu Diệu thất lễ. Tiểu thư...”.
Diệu Diệu nói xong liền quỳ xuống bên cạnh nàng ta, van cầu: “Tiểu thư...”. Rất nhiều nhân viên ở xa xa thấy lâu chủ nhà mình quỳ trước mặt người ta, không khỏi châu đầu ghé tai thầm thì, mặt lộ ra vẻ bất nhẫn.
Liễu Đóa Nhi tức đến nỗi ngực phập phòng, mấy lần muốn quay bước bỏ đi, nhưng có một sợi dây vô hình níu chân nàng ta, khiến nàng ta không cất bước lên được. Nàng ta không biết đó là một tia tình cảm như có như không với Dương Hạo, hay là cảm giác sợ hãi khi công khai quyết liệt với hắn.
Hắn vì sao lại làm vậy với ta. Ta có chỗ nào không phải với hắn chứ? Ánh mắt lướt qua người Diệu Diệu đang quỳ dưới đất, trong mắt Liễu Đóa Nhi lộ ra một tia hoảng hốt: “Con tiện tỳ này! Nhất định là ở trước mặt viện sứ đại nhân kể xấu gì về ta rồi”.
Diệu Diệu nào có biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, khổ sở van cầu: “Tiểu thư...”.
Liễu Đóa Nhi chậm rãi quay người lại, khóe miệng phác lên một nụ cười lạnh: “Được, ta đợi hắn!”.
Diệu Diệu mừng rỡ, vội vàng nói: “Mời tiểu thư vào trong ngồi, Diệu Diệu đi châm trà cho người, cũng không mất thời gian đâu”.
Liễu Đóa Nhi chắp tay sau lưng đứng ngạo nghễ, lạnh lùng nói: “Ngươi đứng dậy đi, lâu chủ của gian này vô duyên vô cớ lại đi quỳ trước mặt ta, để người ta nhìn thấy sẽ bàn tán không hay. Ngươi quỳ thế này cứ giống như là bản cô nương tìm tới trước cửa khi phụ ngươi vậy, thế chẳng phải là vu hãm ta bất nghĩa sao?”.
“Vâng vâng vâng”. Diệu Diệu vội vàng đứng dậy, Liễu Đóa Nhi mắt không nhìn nghiêng, làm mặt lạnh nói: “Ngươi quay về đi, ta, ta ở đây đợi hắn!”.
Diệu Diệu nghe vậy lại ngẩn ngơ.
*
* *
Nước ấm vừa độ, Dương Hạo ngâm mình trong nước, mắt mở hé, cả người thoải mái, đúng là rất tự tại, trên băng ghế ở bên cạnh đặt đậu tắm và xà bông, cao tắm và thuốc rửa mặt. Cao tắm và thuốc rửa mặt là dùng các loại bạch chỉ, xuyên khung, nhân dưa chuột khô, bồ kết, đậu tương, đậu đỏ nghiền nhỏ rồi chế thành. Có thể làm sạch vết bản, khử phong hoạt huyết, dược vật sau khi thấm vào da, còn có tác dụng làm ẩm dung nhan, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng càng thấm vào tâm tỳ người ta. Nhưng hắn lúc này ngâm mình trong nước lười chẳng buồn động đậy đến đầu ngón tay, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Dương Hạo thể xác và tinh thần đều thả lỏng, đang nhắm mắt dưỡng thần thì Diệu Diệu lặng lẽ bước vào, nhìn thấy bộ ngực trần săn trắc của Dương Hạo, mặt Diệu Diệu lập tức biến thành đỏ bừng, cô ta lặng lẽ đứng ở cửa một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi, rón ra rón rén bước tới sau Dương Hạo, không dám nhìn thân thể của hắn, trước tiên cầm khăn lên, quay mặt sang một bên, khẽ căn môi kỳ cọ cho hắn.
“Hả?”. Dương Hạo đột nhiên mở bừng mắt, ngẩng mặt lên nhìn Diệu Diệu, thấy khuôn mặt nàng ta giống như là một cây hoa lựu chín mọng, không khỏi cười thầm, lại nhắm mắt lại, nói: “Nàng vào làm gì, còn không mau đi ra đi, tránh cho người ta đồn thổi không hay”.
“Nô gia... Nô gia không sợ... Có đồn thổi gì thì cũng sớm... Sớm đã bắt đầu nói rồi...”. Diệu Diệu lắp lắp nói, tay cầm khăn lau tới ngực Dương Hạo.
Dương Hạo khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Ta cũng đoán được rồi, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu những kẻ ngu xuẩn thích nói linh tinh”.
“Nô gia không sợ bọn họ nói về nô gia...”. Diệu Diệu mặt lại đỏ lên, vội vàng chuyển đề tài: “Lão gia, tiểu thư đang đợi ở cửa, lão gia hay là sớm đi ra đi. Diệu Diệu từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, biết rõ tiểu thư ngoài mềm trong cứng, cũng chỉ có lão gia ngài mới có thể khiến tiểu thư ủy khuất như vậy...”.
“Ừ! Ta biết rồi, nàng vào đây chỉ là muốn giục ta mau đi ra thôi”. Dương Hạo để mặc cho nàng ta kỳ cọ da thịt đã đỏ lên của mình, thoải mái nhắm mắt lại, một lúc sau mới đăm chiêu nói: “Diệu Diệu, ta còn chưa hề nghe về thân thế của nàng, Lâm Âm Triều... Cái tên này cũng rất thanh nhã... Nhà nàng vốn không phải là một hộ nghèo phải không?”.
“Vâng, phụ thân của nô gia vốn là Mân quốc Tuyền châu thứ sứ, khi Mân quốc nội loạn, đại tướng Liên Trọng ngộ sát Mân vương Vương Duyên Hi, lập Vương Duyên Chính, sau đó thì Đường quốc huy binh công Mân, Mân quốc mất rồi, các lộ chư hầu của Mân quốc nhao nhao cát cứ, chiến sự liên miên, chức quan của gia phụ cũng không làm được nữa. Ông ấy là người đọc sách, không giỏi kinh thương vụ nông, gia cảnh lụi bại, về sau mắc bệnh nặng nhưng không có tiền để mời thầy thuốc cứu trị, sau khi cha chết thì mẫu thân không có kế sinh nhai chỉ đành cải giá với một tiểu thương, rồi đem ta... Bán vào Như Tuyết phường, lúc đó nô gia mới có mấy tuổi”.
Diệu Diệu kể rất đơn giản, nhưng sự chua xót trong lòng thì không có lời nào kể xiết, Dương Hạo thở dài một hơi, nói: “Thà làm chó thời bình, còn hơn làm người thời loạn, Diệu Diệu, ta vốn cũng đoán rằng nàng chắc có một phen lận đận, nhưng không ngờ lại tới mức này...”.
Diệu Diệu lặng lẽ lau nước mắt, nói: “Cũng may mà Diệu Diệu mệnh tốt, trước tiên gặp Liễu tiểu thư, về sau lại được lão gia che chở cho Diệu Diệu. Lão gia, tiểu thư giờ đang đợi ngoài cửa đó...”.
“Đừng có nhắc tới nàng ta!”. Dương Hạo ngắt lời, trầm mặc một lúc rồi lẩm bẩm: “Không phải là người cùng đường, vậy thứ dứt khoát cắt đứt đi, hà tất phải vương vấn làm gì”.
“Lão gia...”.
Dương Hạo rướn người lên trước, Diệu Diệu hiểu ý, vòng ra bên cạnh, chà sát vai cho hắn. Dương Hạo nằm trên nằm lên mép thùng, trong lòng thầm nghĩ: “Liễu Đóa Nhi có lẽ không có ác ý với ta, nàng ta cũng không thể đối chọi được với ta. Nhưng lòng ham muốn quyền lực của nàng ta quá nặng, cái này thì ta cũng hiểu được, nhưng nàng ta không thể khoan nhượng để một nha đầu năm xưa hầu hạ nàng ta giờ lại bằng vai phải lứa với mình. Những ngày nay ta không ở trong kinh, e rằng Diệu Diệu bị nàng ta khi nhục không ít.
Ài, tính cách này của nàng ta quá cực đoan, một khi gặp ngăn trở, rất khó nói sẽ dùng tới thủ đoạn gì. Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta và nàng ta cuối cùng cũng càng đi càng xa nhau, không ngờ lại đến mức này. Bỏ đi, giờ ta đã quyết định sẽ rời khỏi Biện Lương, không tiện dây dưa với nàng ta quá nhiều. Mượn chuyện này giáo huấn nàng ta một chút, để nàng ta không can thiệp vào chuyện của Nữ Nhi quốc nữa là được rồi. Nếu không cẩn thận, ngay cả kế hoạch giả chết của ta cũng bị tiết lộ mất.
Ta muốn giả chết để thoát thân, có hai thứ là ngàn vạn lần không nên động vào, một là tòa nhà đó, hai là sản nghiệp của ta ở trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu. Nếu ta dẫn một đôi mỹ thiếp rồi ‘bất ngờ chết đi’, gia sản lại sớm đã bán sạch, vậy thì chuyện này chắc chẳng giấu được ai cả. Tòa nhà đó cũng không có gì, nhưng cổ phần trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu không phải là con số nhỏ, nên xử trí thế nào đây?
Ừ, tìm một số danh mục, có thể cầm trước khi đi, Diệu Diệu trung tâm cảnh cảnh với ta, tuyệt sẽ không có gì nghi vấn. Còn cái nên bỏ thì ta nhất định phải bỏ, chỉ là... Ta lấy Diệu Diệu từ bên người Đóa Nhi đi, viết cho nàng ta một phong thư, khôi phục lại thân phận trước kia của nàng ta, nếu ta cứ vậy buông tay mà đi thì nàng ta nên làm sao đây?
Cứu nàng ta lên thiên đường rồi lại đẩy nàng ta xuống địa ngục, vậy thì ta có tội lớn quá. Giờ Đóa Nhi và nàng ta rõ ràng là không có nửa điểm tình nghĩa, nếu ta cứ vậy mà bỏ nàng ta lại, bảo một nữ tử đáng thương như nàng ta phải làm sao đây? Ồ... Thứ không cầm đi được của Nữ Nhi quốc này hay là để lại cho nàng ta nhỉ?
Nhưng... Vô thân vô cố, gia tài này sao có thể rơi vào danh nghĩa của nàng ta được?”. Dương Hạo đột nhiên nghĩ ra một kế: “Có rồi, cách này có vẻ thực hiện được”.
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười, thầm nghĩ: “Nhưng không nói vội, chuyện này vẫn phải thương nghị với Oa Oa và Diễm Diễm đã, được sự đồng ý của họ, lại dặn dò Tào Trư nhi ở bên cạnh quan tâm lo liệu một chút cũng được”.
Kế sách đã định xong, tâm tình của Dương Hạo liền nhẹ nhõm hơn nhiều, Diệu Diệu lúc trước kỳ cọ người cho hắn, thực sự là xấu hổ không chịu nổi, lúc này đã từ từ thích ứng, cũng thật thà lau chùi người cho hắn. Chỉ là... Tay áo của nàng ta tuy đã vén cao, nhưng chỉ dám chạm vào vai lưng và ngực của Dương Hạo, bộ phận dưới nước thì ngay cả nhìn nàng ta cũng không dám, càng đừng nhắc tới để nàng ta thò tay xuống dưới thắt lưng của Dương Hạo mà chà xát cho hắn.
Thùng gỗ này là vật nàng ta bình thường dùng để tắm rửa, khăn cũng là nàng ta dùng để lau người cho mình. Giờ Dương Hạo ngâm mình trong thùng, lại dùng khăn của nàng ta, trong lúc hoảng hốt Diệu Diệu liền cảm thấy mình và Dương Hạo có một cảm giác như da thịt chạm nhau, loại cảm giác vi diệu đó, khiến tình tự của nàng ta xao động, tâm thần hốt hoảng.
Nàng ta đang do dự xem có tiến thêm một bước, lau toàn bộ cả người hắn hay không, tụ tập từng chút từng chút dũng khí, còn chưa gom đủ đảm lượng thì Dương Hạo đột nhiên thốt lên: “Được rồi, ta đã tắm xong rồi, đi ra thôi”. Nói xong liền roạt một tiếng, từ trong nước bước ra.
“A!”. Diệu Diệu hét lên thất thanh, ném khăn đi, vội vàng ôm lấy mặt. Dương Hạo chẳng buồn để ý, cả người ướt sũng bò ra, giẫm lên đôi guốc mộc chỉ to bằng một nửa chân hắn của Diệu Diệu, lọc cọc bước tới lấy quần áo.
Diệu Diệu đỏ mắt tía tai, năm ngón tay lặng lẽ tách ra, nhìn Dương Hạo qua kẽ tay, chỉ thấy Dương Hạo mặc một cái khố ướt sũng, đứng ở cạnh băng ghế rũ lưng quần cười với nàng ta: “Lão gia ta hiện tại muốn mặc y phục rồi, nàng đi ra, hay là muốn ở lại mặc y phục cho ta hả?”.
Diệu Diệu không nói câu nào, hớt hải chạy ra ngoài trong tiếng cười sảng khoái của Dương Hạo.
*
* *
“Đóa Nhi tới rồi à, mau vào đi”.
Trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói sang sảng của Dương Hạo, Liễu Đóa Nhi ngây người, nàng ta ngàn vạn lần không ngờ rằng mình nhẫn nhục đứng đợi ở ngoài cửa lâu như vậy mà Dương Hạo chẳng buồn ra cửa đón. Lúc này nếu phất tay áo bỏ đi thì khó tránh khỏi vô lễ quá, Liễu Đóa Nhi nghiến chặt răng, nén giận bước vào.
Thấy Dương Hạo đoan đoan chính chính ngồi sau thư án, nhìn bộ dạng của hắn, quả nhiên là vừa tắm xong, tóc chỉ buộc thành một cái đuôi ngựa để xõa sau gáy, môi hồng răng trắng, mắt sáng quắc, nhiều ngày không gặp khí chất của hắn càng lúc càng xuất chúng. Diệu Diệu và Nguyệt nhi đứng ở hai bên trái phải hắn, thấy mình tiến vào, Nguyệt nhi hếch mũi lên, bộ dạng khinh thường, Diệu Diệu thì có bộ dạng lo lắng bất an.
Liễu Đóa Nhi không khỏi thầm cười lạnh, coi Diệu Diệu chỉ là cố ý giả vờ, cũng không nhìn nàng ta nữa, hành lễ với Dương Hạo: “Đại nhân là về kinh hôm nay ư? Nô gia trước đó không nhận được một chút tin tức nào, nếu không nhất định sẽ ra bến tàu ngênh đón đại nhân”.
Dương Hạo nghiêng đầu nói với Nguyệt nhi mấy câu. Nguyệt nhi nhướn mày, vui mừng gật gật đầu rồi bước ra ngoài. Dương Hạo lúc này mới nhìn Liễu Đóa Nhi, mỉm cười, nói: “Ha ha, Đóa Nhi giờ đã là Biện Lương đệ nhất hành thủ, phong quang so với ngày xưa thì hơn Oa nhi nhiều, công khách tới lui, bận rộn biết bao, ra bến tàu nghênh đón chẳng qua chỉ là lễ tiết bình thường mà thôi, không dám làm phiền đại giá”.
Diệu Diệu bê một chiếc ghế tới, cung kính đặt ở bên cạnh Liễu Đóa Nhi, Liễu Đóa Nhi sầm mặt nhìn nàng ta. Sau khi ngồi xuống mới miễn cưỡng cười nói: “Đóa Nhi có thể có được ngày hôm nay, toàn là nhờ viện sứ đại nhân giúp đỡ, đối với ân đức của đại nhân, Đóa Nhi thủy chung ghi nhớ trong lòng, tiếp đón đại nhân cũng là một chút tâm ý của Đóa Nhi, đại nhân sao lại nói với vẻ xa cách như vậy”.
Dương Hạo cười cười, người hơi rướn về phía trước một chút, hỏi: “Đoạn thời gian này, sinh ý của Nhất Tiếu lâu thế nào?”.
Liễu Đóa Nhi liếc Diệu Diệu một cái, thản nhiên nói: “Lẽ nào Diệu Diệu chưa kể chi tiết cho đại nhân nghe ư?”.
Dương Hạo tắt cười, nói một cách một lời hai nghĩa: “Diệu Diệu là Nữ Nhi quốc chủ, mỗi một chuyện trong Nữ Nhi quốc này, tất nhiên đều là do Diệu Diệu làm chủ, có chuyện gì, ta tất nhiên là phải hỏi nàng ta. Nàng ta cũng nói hết với ta. Nhưng Nhất Tiếu lâu này lại là do nàng làm chủ, Diệu Diệu chưa từng nhúng tay vào, làm sao mà biết rõ cho đặng?”.
Liễu Đóa Nhi tất nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của Dương Hạo, nụ cười lập tức có chút miễn cưỡng: “Nhất Tiếu lâu, Nhất Tiếu lâu, viện sứ đại nhân phân chia Nhất Tiếu lâu và Nữ Nhi quốc rõ ràng như vậy, Đóa Nhi không hiểu lắm, chẳng lẽ Nữ Nhi quốc giờ không phải nằm trong phạm vi của Nhất Tiếu lâu nữa ư, đại nhân!”.
“Thiên Kim Nhất Tiếu lâu chia làm năm tòa, trừ danh tự của Nữ Nhi quốc này, đều lấy chữ Bách ở đầu, Đóa Nhi lan tâm huệ chất, chẳng lẽ không hiểu sự khác biệt trong đây ư?”. Dương Hạo cười mà như không cười, nói: “Cho dù thực sự không hiểu thì cũng không sao cả, hôm nay... Ta chắc cũng đã nói rõ ràng rồi”.
Liễu Đóa Nhi tức giận bừng bừng, trán lập tức nổi gân xanh, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau mới chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Vâng, Đóa Nhi hiện tại đã hiểu rồi”.
“Hiểu rồi thì tốt, nàng đã tới gặp ta vậy thì kể lại tình hình phát triển của Nhất Tiếu lâu trong khoảng thời gian này đi. À, Đại Lang thì sao, gần đây hắn có tới Nhất Tiếu lâu không?”.
Diệu Diệu lúc này mới sợ hãi chen vào, nói: “Ngày thứ ba sau khi lão gia xuất kinh, Đại Lang liền tới thanh lâu, nói là có việc gấp cần hắn xử lý, từ hôm đó vẫn chưa thấy hắn quay lại”.
Dương Hạo gật đầu, mắt nhìn Đóa Nhi, Liễu Đóa Nhi liền đem sự phát triển trong những ngày này của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu ra kể lại nhất nhất. Những ngày này, sự phát triển của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu chỉ có thể dùng câu “Không gáy thì thôi, gáy một tiếng là ai nấy đều kinh ngạc” để hình dung. Thiên Kim Nhất Tiếu lâu được xây thành, trong khoảng thời gian ngắn ngủi liền trở thành bá chủ trong ngành giải trí của Khai Phong, ngày nào cũng khách khứa nườm nượp, ngày thu được cả đấu vàng. Người có thân phận mời khách, sinh nhật mừng thọ, tiễn tới đưa đi, nếu không tới Thiên Kim Nhất Tiếu lâu để tiêu pha một phen thì đúng là đãi khách không chu đáo, dẫn tới việc rất nhiều người muốn tới tiêu tiền, nhưng không đặt được chỗ, còn phải chạy chọt ký gửi người ta.
Liễu Đóa Nhi nói ngăn nắp rõ ràng, Dương Hạo nghe mà thầm gật đầu. Tuy nói hắn không thích tính cách ham muốn quyền lực, ham muốn chi phối người khác của Liễu Đóa Nhi, nhưng không nghi ngờ gì nữa, tài trí thông minh của nàng ta trên sự nghiệp tuyệt đối là một đồng bọn tốt. Đương nhiên, đây cũng chỉ hạn chế ở thời đại địa vị bẩm sinh của nam tử đã cao hơn nữ tử mà thôi. Nếu đổi lại ở thời đại của Dương Hạo, vậy thì nàng ta là một nữ cường nhân tuyệt đối. Nếu cùng làm ăn với nàng ta, không bao lâu mình sẽ bị đá đít, mặc cho nàng ta chi phối.
Trong những nơi mua vui như thanh lâu, cái mà nàng ta tranh giành là hành thủ, hoa khôi. Trên thương trường, nàng ta cũng bễ nghễ phong vân, là một nhân vật lãnh tụ. Thiên Kim Nhất Tiếu lâu có được địa vị như ngày hôm nay, cố nhiên là có liên quan tới kiến thức về giải trí siêu việt hơn người khác cả ngàn năm của Dương Hạo, nhưng cũng nhờ cả vào sự tính toán tỉ mỉ, quản lý cẩn thận của Liễu Đóa Nhi.
Thấy Dương Hạo vừa nghe vừa liên tiếp gật đầu, vẻ mặt của Liễu Đóa Nhi hòa hoãn hơn một chút, liếc mặt nhìn Diệu Diệu rồi khinh thường nói tiếp: “Diệu Diệu theo ta nhiều năm, dưới sự dạy dỗ của ta, so với người bình thường thì tất nhiên là thông tuệ hơn nhiều, nhưng ở nhiều phương diện vẫn thiếu sót kinh nghiệm. Viện sứ đại nhân thoáng một cái đã giao cả một tòa lâu cho nàng ta quản lý, cũng là đề cao nàng ta quá”.
Diệu Diệu vừa nghe thấy tiểu thư trách mình, lập tức lộ ra vẻ mặt bất an, nhìn lén Dương Hạo một cái, nhưng không dám biện bạch một câu nào, chỉ ủy khuất cúi gằm mặt xuống. Dương Hạo nhìn khuôn mặt gầy guộc của nàng ta, lại mang theo vẻ trắng bệch bệnh tật, so với tiểu cô nương đáng yêu mặt mày hồng hào, thần thái phấn chấn, thậm chí là là mập mạp như trẻ con trước kia thì giờ như hai người khác nhau. Trong lòng liền có ý thương xót, thấy Liễu Đóa Nhi ở ngay trước mặt trình bày sai sót của nàng ta, trong lòng càng không vui, liền lạnh lùng nói: “Dựa vào gì mà nói như vậy?”.
“Thứ nhất, Diệu Diệu quản lý người dưới không nghiêm, không lập uy thì không phục được chúng, mấy trăm nữ tử trong Nữ Nhi quốc này đều là thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát, nô gia từng đi qua Nữ Nhi quốc này, lúc đó những người này cười nói quá tùy tiện, như vậy sao có thể tiếp đãi những quý phụ thiên kim nhà giàu được? Phải biết quản người dưới không được hiền, như vậy ắt sẽ dung túng bọn họ, chiêu giết một răn trăm không bao giờ là lỗi thời. Ngươi là chủ nhân một phương, thì phải khiến cho thủ hạ biết rằng, người nói một là một, bất kể là có lý hay là vô lý, chỉ có thể tuyệt đối phục tùng. Hừ! Lúc đó nếu không phải là ta giúp nàng ta sa thải mấy người, khấu trừ một số tiền lương, hiện tại những nha đầu đó còn không lật tung ở trời lên ư?
Thứ hai, làm ăn quan trọng nhất là mua vào thấp mà bán ra cao, Diệu Diệu đối với chuyện này rất là ngây thơ. Có một số son phấn, tơ lụa, thậm chí là châu bảo ngọc khí, phẩm chất chế tác cách nhau vốn không lớn, nhưng sản địa lại khác nhau, giá cả có lúc cách biệt một trời một vực. Diệu Diệu trẻ người non dạ, không biết chọn giá rẻ mà nhập, như vậy không biết đã kiếm ít đi bao nhiêu tiền. Nô gia thấy vậy, vì lo lắng trong lòng nên mới an bài một số người hiểu nghề này giúp nàng ta, đáng tiếc...”.
Liễu Đóa Nhi lại lạnh lùng lườm Diệu Diệu một cái, nói: “Đáng tiếc nàng ta không biết cảm kích, còn nói ta có lòng cướp quyền của nàng ta, mượn danh nghĩa của viện sứ đại nhân mà nắm chặt quyền lớn không buông”.
Diệu Diệu bị nàng ta nói cho đỏ mặt tía tai, cúi gằm mặt không nói câu nào. Dương Hạo liếc Diệu Diệu một cái, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh cười nói với Liễu Đóa Nhi: “Ha ha, nàng cũng không nhìn xem Diệu Diệu mới chừng này tuổi, có thể làm tới bước này đã là không dễ dàng gì rồi, có một số chuyện phải để nàng ta từ từ học hỏi mới được. Có nàng giúp đỡ, quan tâm tất nhiên là tốt. Nhưng nàng ta vốn là thị tỳ thiếp thân của nàng, nếu có nàng nhúng tay vào, vậy thì sẽ càng thêm ỷ vào nàng. Sau cùng sẽ từng bước thoái hóa đi, sẽ vẫn là một tiểu nha hoàn chuyện gì cũng để nàng ra chủ ý, vậy thì còn làm việc cho ta thế nào được?”.
Liễu Đóa Nhi nhướn mày, nắm chặt hai tay, ức chế nói: “Luận điệu của viện sứ đại nhân thực sự là có chút kỳ quái, chẳng lẽ nô gia có thể thay đại nhân quản lý làm ăn tốt hơn, nhưng lại kiên quyết không dùng, thà rằng hiện tại chịu thiệt một chút, cũng phải đưa nàng ta lên ư? Đại nhân, ngài... Ngài căn bản không tin Đóa Nhi, có phải không?”.
Nói tới sau cùng, vành mắt nàng ta đỏ lên, suýt nữa thì rơi lệ. Diệu Diệu ngẩng mặt lên, nhìn về phía Đóa Nhi, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu thư cứ một mực nhằm vào ta, chẳng lẽ... Chẳng lẽ không phải là vì đoạt quyền mà là hận ta đã đoạt đi sự quan ái và che chở của lão gia đối với nàng ấy ư? Tiểu thư nàng ấy... Rốt cuộc là có thích lão gia hay không?”.
“Đóa Nhi, nàng nghĩ quá xa rồi”. Dương Hạo bưng chén trà, cúi xuống vuốt là trà, hờ hững nói: “Gia Cát Lượng túc trí đa mưu, liệu sự như thần, nhưng hắn chỉ sợ người khác không tận tâm giống mình, tòng chính cả đời, việc gì cũng phải tự làm, nắm hết đại quyền, tiểu quyền cũng không chịu phân tán, thế là A Đấu ứng vận mà chết, A Đấu từ nhỏ đến lớn đều ỷ vào cây đại thụ Gia Cát Lượng mà mặc sức vui chơi, tọa hưởng hạnh phúc.
Bản thân Võ Hầu thì thức khuya dậy sớm, mệt mỏi muốn chết, dưới tay cũng không bồi dưỡng ra được một nhân tài nào có thể dùng, dẫn tới việc ôm hận mà chết, Thục Trung không có đại tướng. Liêu Hóa làm tiên phong, sợ triều đình có một được một tướng tài có thể gánh được trách nhiệm. Đó là một vết xe đổ.
Gà chó trâu ngựa, các ti kỳ chức, chuyện gì cũng tự mình làm, thế chẳng phải là mệt chết ư! Một người có được bao nhiêu sức lực, bao nhiêu thời gian? Cho dù ngươi là thiên hạ đệ nhất thì cũng phải có thiên hạ đệ nhị, thiên hạ đệ tam tới giúp ngươi thì ngươi mới có thể thành công. Nếu như sợ người mới nên không dám dùng, mặc cho ngươi cả đời anh minh, bận rộn tíu tít thì cũng chẳng thành chuyện gì. Huống chi, ta đã nói rồi, Nữ Nhi quốc giao cho Diệu Diệu toàn quyền phụ trách, cho dù nàng có bất mãn thì cũng nên đợi ta về rồi mới nói chứ?”.
Dương Hạo nói đến đây thì ngẩng mặt lên, nghiêm nghị hỏi: “Ai cho phép nàng tự tác chủ trương, vung tay múa chân hả?”.
Liễu Đóa Nhi không nhịn được nữa, đứng bật dậy, phẫn nộ nói: “Viện sứ đại nhân nói vậy rõ ràng là có ý nhắm vào ta!”.
“Nàng không phục?”.
“Không phục!”.
Dương Hạo buông chén trà, chậm rãi đứng dẫn, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, chậm rãi nói: “Vừa rồi, có một câu nàng nói rất đúng. Không lập uy thì không phục được chúng, thân là chủ của một phương, cần phải khiến người dưới biết rằng ngươi nói một là một, hai là hai, bất kể là có lý hay vô lý, chỉ có thể phục tùng tuyệt đối. Ta ở trên, nàng ở dưới, điểm này nàng vĩnh viễn không thay đổi được đâu. Cho nên nàng chỉ có thể phục tùng, không phục... Cũng phải phục”.
Diệu Diệu thấy hai người giương cung bạt kiếm, thực sự là không hiểu hai người rốt cuộc là vì sao lại tới bước này, ở bên cạnh bàng hoàng gọi: “Lão gia, tiểu thư, hai người đều bớt giận đi, có gì thì từ từ nói...”.
Liễu Đóa Nhi nghe thấy nàng ta gọi, càng như đổ dầu vào lửa, phất tay áo lạnh lùng nói: “Còn có gì mà nói nữa, chúng ta đi!”. Nói xong liền quay người định bỏ đi.
“Chậm đã...”. Dương Hạo gọi lại, Liễu Đóa Nhi bước tới cửa liền dừng lại, nhưng không quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Đại nhân còn có gì phân phó?”.
Dương Hạo chẫm rãi nói: “Người mà nàng an bài vào, ta đã bảo Nguyệt nhi đi gọi tới hết rồi. Hiện giờ đang ở ngoài lâu chờ nàng, nàng dẫn họ đi đi, không được lưu lại một ai cả. Sau này, chuyện trong Nữ Nhi quốc, nàng cũng không được nhúng tay vào, nhớ cho kỹ đó!”.
“Ngài... Ngài hay, hay lắm...”. Liễu Đóa Nhi tức đến nỗi cả người run rẩy, hai hàng lệ nóng cuối cùng cũng ứa ra.
Nhìn bóng lưng vội vã bỏ đi của nàng ta, Dương Hạo thầm nghĩ: “Hôm nay cuối cùng cũng ầm ĩ rồi, ta sớm đã biết chúng ta sẽ càng đi càng xa. Cũng tốt, với cá tính cao ngạo của nàng, về sau bất kể là Diệu Diệu có thành công hay không thì nàng cũng sẽ không chạm một ngón tay vào Nữ Nhi quốc nữa, chỉ là không biết, có một ngày nàng nghe thấy ‘tin báo tử’ của ta, sẽ vui mừng hay là thương tâm đây?”.
Diệu Diệu bất an nói: “Lão gia, hà tất phải vì một chuyện nhỏ mà tranh cãi với tiểu thư. Hay là... Hay là Diệu Diệu thay lão gia xin lỗi tiểu thư rồi gọi nàng ta lại, sau đó thì lão gia và tiểu thư nói chuyện tử tế nhé...”.
“Sao phải xin lỗi? Đi thì đi rồi, sớm muộn gì cũng phải đi, đi sớm thì xong sớm”. Dương Hạo thản nhiên quay về ngồi sau bàn, uống một ngụm trà rồi liếc nhìn nàng ta: “Vừa rồi những lời mà mà Đóa Nhi mắng nàng, nàng đem suy nghĩ của mình nói ra cho lão gia nghe đi, nàng vì sao lại làm vậy?”.
Diệu Diệu dừng bước, nhỏ giọng nói: “Những người nô gia gọi tới, đều là nữ tử trẻ tuổi, vốn thích nói thích cười, kỳ thực chỉ cần không quá đáng, khách nhân cũng sẽ thích, cho nên nô gia không quá ước thúc, nếu không... Cả ngày đứng đó, ai ai cũng buồn bã ỉu xìu, vị tất đã là chuyện tốt. Nô gia vừa mới quản nhiều người như vậy, cho nên cũng hơi lơ là. Tiểu thư mắng rất đúng, về sau nô gia sẽ cải thiện”.
“Ồ, vậy... Rõ ràng là phẩm chất tương đương nhau, nhưng không biết chọn vật giá rẻ lại đẹp mà mua vào là cớ làm sao?”.
Diệu Diệu lấy hết dũng khí, nói: “Lão gia, tiểu thư nói vốn không sai, nhưng nô gia từng cùng Nguyệt nhi tới phường thị lớn nhỏ của Khai Phong, phát hiện phấn son, vòng tay, đồ trang sức trên đầu, tơ lụa của phường thị các nơi phần lớn là án theo một phương pháp này mà chọn mua. Nếu Nữ Nhi quốc cũng làm như vậy thì cũng chẳng khác nào mọi người. Lão gia không phải đã nói, phải có cách lạ mới có thể chiến thắng sao? Nỗ gia lại nghĩ, không bằng làm ngược lại đi, bất kể là vật gì, Nữ Nhi quốc đều chỉ mua của nơi chính cống nhất, của thương gia nổi danh nhất, cho dù giá tiền có đắt hơn một chút, nhưng thị trường cứ như vậy, Nữ Nhi quốc của chúng ta có thể tạo ra một tấm biển vàng vang dội. Thứ mà Nữ Nhi quốc chúng ta bán đều là chính hiệu nhất, có tiếng nhất. Người keo kiệt bủn xỉn đương nhiên sẽ không tới mua hàng của chúng ta, có điều phu nhân tiểu thư nhà giàu có, người thân của quan nhân khi muốn chọn châu báu trang sức, phấn son tốt nhất đều tới mua thứ có dấu của Nữ Nhi quốc chúng ta. Cho nên, cho nên...”.
“Ặc...”. Dương Hạo trầm tư một lát, rồi mỉm cười: “Nhắm vào tinh phẩm, mở ra phẩm bài độc đáo? Ha ha, không tồi, không tồi”. Hắn nhìn Diệu Diệu một cái, cười nói: “Vừa rồi ở trước mặt Đóa Nhi sao nàng không giải thích?”.
Diệu Diệu mân mê chéo ái không dám trả lời. Dương Hạo lắc lắc đầu: “Nàng đúng thì phải kiên trì, không được vì nàng ta là chủ cũ mà không dám nói. Nàng chẳng nợ nàng ta cái gì. Nàng hiện tại làm việc cho ta. Điểm này, nàng phải nhớ cho kỹ”.
Diệu Diệu được hắn khen ngơi, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào, thẹn thùng nói: “Nô gia vẫn sợ là không hợp tâm ý của lão gia, xin lão gia sau khi quay về thì mời một vị hiền minh tới khác đảm nhiệm vị trí này”.
“Không không không, Nữ Nhi quốc này sau này chính là nàng quản, người khác không được nhúng tay vào”. Dương Hạo nhìn sâu vào mắt nàng ta, một lời hai ý nói: “Nữ Nhi quốc này nàng sẽ quản cả đời, có được không?”.
Diệu Diệu bị hắn nhìm chằm chằm, tim đập thình thịch, buột miệng nói: “Chỉ cần là quản lý Nữ Nhi quốc cho lão gia, đừng nói là một đời, cho dù là tam sinh tam thế, có khổ cực hơn nữa nô gia cũng cam tâm tình nguyện”.
Dương Hạo đưa mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt chan chứa tình cảm...
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên