Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Quay Về Kinh Sư
rương Ngưu Nhi đã tìm thấy chúng ta rồi ư?”. Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm đều giả vờ ngạc nhiên, hai người từ trong khoang thuyền bước ra, giả vờ dụi dụi mắt, bộ dạng như đang ngái ngủ.
“Phu nhân, đại phu nhân, Hạnh nhi lo lắng quá”. Hạnh nhi vui mừng cầm đèn lồng nhảy qua thuyền của họ, hân hoan làm lễ. Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm mặc áo ngủ, vốn đã vô cùng kiều mị, giờ dưới ánh đèn lồng, cả hai như một đôi hoa sen, tăng thêm ba phần nhan sắc, khiến cho Dương Hạo tiếc nuối không thôi: Mấy tên gia hỏa này nếu tới muộn nửa tiếng, ta đã được hưởng thủ một thuyền gió trăng rồi, giờ thì hay quá...
Dư quang ở khóe mắt chú ý tới ánh mắt sáng rỡ của Dương Hạo, khóe miệng Ngô Oa Nhi hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt tựa cười mà như không cười, nhân lúc người ta không chú ý, thò cái lưỡi nhỏ ra liếm khóe môi, mắt híp lại nhìn Dương Hạo, khiến Dương Hạo càng bùng lửa dục. Mà Đường Diễm Diễm thì lén lén làm mặt quỷ với hắn, khiến Dương Hạo hận đến ngứa cả răng. Nếu không phải là hạ nhân có mặt ở đây, trên mông nàng ta đã có thêm năm vết ngón tay rồi.
Trương Ngưu Nhi và lão Hắc lấy một sợi dây thừng buộc đầu thuyền của Dương Hạo, lái thuyền giăng buồm kéo thuyền hắn đi theo hình chữ chi (之), đợi khi lên tới bờ thì đã là nửa đêm khuya khoắt. Mọi người tắm rửa, ăn khuya, đợi khi xong hết việc thì ai ấy đều mệt mỏi rã rời. Dương Hạo đành cố nhịn ham muốn trong lòng, trơ mắt nhìn một đôi mỹ nhân dắt tay nhau về phòng ngủ, còn hắn thì một mình tự “Múa kiếm” dưới trăng, rất lâu... Rất lâu...
Trời vừa sáng, trên thuyền tuy không nghe được tiếng gà gáy, nhưng Dương Hạo vẫn tỉnh dậy đúng giờ, hắn ngồi khoanh chân, lặng lẽ thổ nạp một lúc, lọc trong thần khí, thuận tiên an ủi tiểu huynh đệ mỗi sáng đều nộ khí trùng trùng một lúc rồi thay quần áo võ sĩ lên bờ đánh mấy bài quyền. Sau đó thì về thuyền tắm rửa, tới khoang thuyền cùng Diễm Diễm và Oa Nhi ăn sáng. Bữa sáng là do Oa Nhi tự tay chuẩn bị, cháo gạo tẻ thơm phức, sáu món ăn thanh đạm, khiến ngón trỏ của người ta máy động.
Một đêm ngủ rất ngon, hai tiểu ny tử tư dung mỹ lễ, dung quang tỏa sáng, Dương Hạo nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn dẫn đôi mỹ nhân này đi ngủ cùng. Ban đêm cùng ngủ, sáng sớm cùng mặc quần áo, ngắm mình trong gương, như vậy thật là y lệ hương diễm biết bao. Dương Hạo đang nghiến răng nghiến lợi phát thệ, tối nay vô luận là như thế nào cũng không thể để cho tiểu huynh đệ của mình phải chịu ủy khuất nữa, cùng lắm thì nửa đêm xông vào khuê phòng của bọn họ, đóng vai một tên cường đạo thâu hương thiết ngọc.
Vào lúc đang thầm hạ chủ ý thì Hạnh nhi đột nhiên bước vào, cúi người ghé vào tai Dương Hạo thì thầm mấy câu gì đó. Dương Hạo nhíu mày, gật đầu rồi lập tức đứng dậy đi theo nàng ta.
Trên sàn thuyền có một tiểu nội thị trong cung đình đang đứng, chính là người thân tín của Ngụy vương Triệu Đức Chiêu, vừa thấy Dương Hạo bước ra, tiểu nội thị đó vội vàng thi lễ với hắn. Dương Hạo hỏi: “Vị đại nhân này, phải chăng vương gia có chuyện triệu kiến?”.
Tiểu nội thị đó cười nói: “Đúng vậy, vương gia nói Dương viện trưởng mấy ngày nay chịu nhiều khổ cực, thân thể không khỏe, vốn muốn để viện trưởng nghỉ ngơi mấy ngày, thế nhưng hôm nay mới nhận được một tin tức quan trọng, cho nên bắt buộc phải cùng thương nghị với Sở đại nhân, Dương đại nhân hai vị khâm sai phó sứ, cho nên mới sai tiểu nhân đến mời, phiền đại nhân tới huyện nha một chuyến”.
“Ha ha, vương gia khách khí rồi, nhận lộc của người thì phải phân ưu với người. Dương mỗ đã là thần tử của Tống quốc, theo lý nên ra sức vì triều đình. Vương gia đã triệu kiến, Dương mỗ lập tức đi ngay, phiền lao trung đại nhân đợi một lát, bản quan đi thay xiêm y rồi sẽ tới”.
Tiểu nội thị khách khí vái một vái: “Viện trưởng đại nhân xin cứ tự nhiên, tiểu nhân xin đợi ở đây”.
Dương Hạo vội vàng quay về khoang thuyền, cầm bát cháo lên húp vội hai ba miếng. Ngô Oa Nhi cũng buông đũa, kinh ngạc hỏi: “Quan nhân có việc gì gấp ư?”.
Dương Hạo đặt bát cháo xuống, bước nhanh vào trong ngọa thất rộng rãi, cầm quan bào tới, vừa mặc vừa bĩu môi nói: “Đúng vậy, vương gia gọi ta tới, e rằng không về kịp trước bữa trưa đâu. Các nàng giờ tỷ muội tình thâm, chắc chỉ ước sao ta không ở trước mặt làm chướng mắt, giờ thì thích rồi nhé, hừ!”.
Ngô Oa Nhi biết hắn giả vờ giận, có chút ý vị nam nhi làm nũng với nữ tử mà mình yêu, thế là chỉ cười chứ không nói gì. Đường Diễm Diễm thì bước vào phòng, vội vàng chỉnh lại đầu tóc, vuốt phẳng vạt áo, buộc chặt thắt lưng, rất có vẻ hiền thê.
Thấy Dương Hạo nói những lời chua ngoa, Đường Diễm Diễm không dám cười trộm, mắt hướng ra ngoài, thấy Oa Oa và Hạnh Nhi vẫn chưa vào phòng, nàng ta liền ghé vào tai Dương Hạo nói khẽ: “Đêm qua người ta còn chưa đủ rộng lượng ư? Là Trương Ngưu Nhi không tới đúng lúc đấy chứ. Hi hi, được rồi, được rồi, Hạo ca ca chuyên tâm đi làm việc công đi, tối nay... Người ta để cửa cho huynh là được chứ gì”.
Dương Hạo kinh ngạc nói: “Muội... Không phải là mấy ngày nay không tiện ư?”.
Đường Diễm Diễm lườm hắn một cái, xấu hổ nói: “Cũng sắp hết rồi... Cho dù là không được, cái trò xấu hổ của các người đêm qua, người ta không phải là không thấy. Oa nhi biết phục thị huynh, chẳng lẽ... Chẳng lẽ người ta không biết chắc? Người ta cũng hiểu huynh bận rộn khổ cực, tối nay cùng Oa Oa làm vừa lòng đẹp ý huynh là được chứ gì”.
Đường Diễm Diễm khẽ cắn môi mỏng, mắt híp như tơ, vô cùng quyến rũ nhìn hắn một cái. Một bụng oán khí của Dương Hạo lập tức bay sạch, xương cốt trên người trong thoáng chốc như nhẹ đi bốn lạng, hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng nói ngay: “Được, chúng ta một lời đã định. Tối nay vào một khắc giờ tuất, không gặp không về, vi phu kiểu gì cũng sẽ đến đúng giờ, đăng đường nhập thất, thiết ngọc thâu hương”. Nói xong còn hưng phấn bừng bừng hôn Đường Diễm Diễm một cái.
Đường Diễm Diễm xấu hổ đấm cho hắn một cái, nũng nịu nói: “Nói sao mà khó nghe thế, người ta chính là phu nhân có mai mối cưới hỏi đàng hoàng của chàng, cái gì mà thâu hương thết ngọc chứ, phi phi phi. Lại không chú ý cách dùng từ rồi”.
Dương Hạo không thèm để ý, mũ quan chưa đội ngay ngắn đã phi ra ngoài như một con bước, vui sướng ngâm nga: “Tay cầm đèn lồng nhìn bốn phía, thượng cấp phái người triệu kiến, thờ gian ước hẹn vào bảy giờ rưỡi, chờ xe ngay tại nơi đây...”.
Ngô Oa Nhi thấy hai người thì thầm to nhỏ, liền hiểu ra là nói chuyện trong phòng, chỉ là giả vờ không biết. Nghe hắn hát tuy ca từ không rõ ràng, giai điệu lại rất mới mở, không khỏi mặt mày hớn hơ, lấy ngón tay gõ gõ lên bàn, khen ngợi: “Quân nhân hát dân ca nơi nào vậy? Trầm bổng du dương, âm vang có lực, rất là mới mẻ...”.
Dương Hạo tới huyện nha cũng không bảo người thông báo, trực tiếp chạy vào hậu trách, sau khi tiến vào viện lạc liền thấy rất nhiều nô phó nha hoàn đang bưng gì đó ra ngoài, Dương Hạo thầm nghĩ: “Vân tri huyện này vỗ mông ngựa cũng triệt để thật, không ngờ lại dọn ra ngoài nha môn, để cả nơi này cho Ngụy vương ở ư?”.
Dương Hạo kinh ngạc bước tới viện lạc mà Ngụy vương đang ở, tiểu nội thị trước tiên vào thông báo, lát sau, liền thấy Ngụy vương quan đái chỉnh tề ra nghênh đón, vừa thấy Dương Hạo liền cười ha ha, mặt mày tươi rói chắp tay nói: “Dương viện trưởng, cung hỉ, cung hỉ, đại hỉ!”.
“Đồng hỉ, đồng hỉ”. Dương Hạo vội vàng chắp tay hoàn lễ, vui vẻ hỏi: “Không biết hạ quan có gì đáng chúc mừng?”.
Triệu Đức Chiêu cười tủm tỉm kéo tay hắn vào nhà, nói: “Dương viện sứ, đập nước của các kênh đào đã hoàn thành trước thời hạn. Ha ha, hoàn thành trước thời hạn rồi, so với thời gian mà chúng ta dự đoán còn sớm hơn... Cả nửa tháng. Vừa rồi bản vương và Sở đại nhân thương nghị trước một lúc, quyết định lập tức vận một lượng lương thực đầu tiên về kinh, bản vương tự mình áp vận, chuyến này thử đi nếu thành công. Vậy thì chỗ gạo tiếp theo lập tức vận chuyển ngay, triều đình không còn nỗi lo về sau nữa”.
Dương Hạo nghe vậy, tâm cơ máy động, đột nhiên nhớ tới kế kim thiền thoát xác của mình, vội vàng nói: “A, hà đạo đã sửa xong rồi ư? Vậy thì quá tốt rồi, vương gia nếu muốn tự vận lương về kinh, cố nhiên là tốt. Có điều... Vận lương là một phương diện, chuyện trù lương cũng không thể chậm trễ được. Vương gia đã muốn tự mình áp vận lượng lương thảo đầu tiên về kinh, vậy thì để hạ quan ở lại địa phương gây quỹ lương thảo nhé? Hạ quan và vương gia xa gần phối hợp với nhau, cùng xúc thành đại sự này, cái khó của Khai Phong sẽ được giải quyết dễ dàng”.
“Ha ha, anh hùng có cái nhìn giống nhau”. Sở Chiêu Phụ cầm đai lưng, ưỡng ngực bước tới: “Lão phu cũng nghĩ như vậy, vừa rồi đã bẩm rõ với Ngụy vương thiên tuế rồi, sẽ do lão phủ lưu thủ địa phương, vương gia thiên tuế và Dương viện sứ cùng áp thuyền về kinh là được”.
Dương Hạo nghe vậy trong lòng liền lo lắng: “Cái lão bất tử này, trên đường giả ngây giả dại, chuyện gì cũng không thấy ngươi lộ mặt, ta khó lắm mới tìm được cơ hội ở lại một mình, có thể chế tạo ra sự kiện ‘chết’ một cách bất ngờ, ngươi cái gì không tranh, lại đi tranh ‘chết’ với ta là sao?”.
Dương Hạo vội vàng nói: “Vậy sao được, Sở đại nhân tuổi già đức cao, có việc thì nên để vãn bối bôn ba mới đúng, không bằng Sở đại nhân cùng Ngụy vương thiên tuế về kinh đi, hạ quan lưu thủ địa phương”.
Sở Chiêu Phụ thầm nghĩ: “Thằng tiểu tử này cũng tham gớm, chẳng lẽ tất cả công lao ngươi đều muốn cướp ư, ít nhiều gì cũng phải để lại cho lão phu một chút cơm thừa canh cặn chứ? Trên đường lão phu chưa lập được chút công lao nào, hơn nữa cái nguy về lương vẫn chưa được giải quyết, càng về kinh sớm thì càng bất diệu. Ta ở lại địa phương lề mề thêm ít ngày, đợi lương thực của phủ Khai Phong sung túc rồi, ta lại ‘Phong trần phó phó’ về kinh, Quan Gia ắt sẽ mềm lòng, có thể xử trí ta nhẹ một chút”.
Sở Chiêu Phụ nói: “Lần này tuần thú Giang Nam, lão Sở không xứng đáng với chức vị phó sứ, lại chưa từng góp sức cho triều đình. Giờ đại sự đã ổn, Dương viện sứ vẫn nên cùng vương gia về kinh nắm toàn cục vẫn là tốt nhất. Ở địa phương cũng không có việc gì khó khăn cả, cứ để lão phụ lấy công chuộc tội đi”.
“Lão đại nhân nói vậy, hạ quan thực sự hoảng hốt, hạ quan cho rằng...”.
“Ài, hai người các vị đừng có kéo đi kéo lại nữa”. Triệu Đức Chiêu cười cười hòa giải: “Tấm lòng trung của các vị đều là vì nước vì dân. Bản quan hiểu được mà. Sở đại nhân chủ động xin ở lại địa phương, bản vương đã đáp ứng rồi, sao có thể lật lọng được nữa? Vả lại, nếu lương thực có thể thuận lợi vận tới kinh sư, Dương viện trương là góp công đầu, Quan Gia tất sẽ triệu kiến ban thưởng. Bản vương dù không thức thời cũng phải mang vị đại thần có công Dương viện sứ này về kinh sư thôi”.
“Thiên tuế...”.
“Ha ha, được được rồi, cứ quyết định vậy đi. Ngươi cũng đừng có chối từ nữa. Dương viện trưởng đã ăn sáng chưa? Nếu còn chưa thì ăn luôn ở chỗ bản vương đi, lát nữa chúng ta sẽ cùng ngồi thuyền về kinh”.
“Ặc! Đi ngay hôm nay ư?”.
“Không sai, đi ngay hôm nay, đi ngay lập tức. Bản vương đã lệnh cho người phi ngựa báo cho phủ Tứ châu rồi, lệnh cho bọn họ lập tức chuẩn bị lương thảo, sắp xếp thuyền. Lấy Tứ châu làm điểm thử tàu, giờ vấn đề trù tập lương thảo không còn là lớn, đập nước có thể bảo chứng cho đường thủy thông thoáng, trên đường không cần phải bốc dỡ, bản vương hiện tại trong lòng nắm chắc rồi thì sao mà không gấp cho đặng? Sao, Dương viện sứ còn có dị nghị gì ư?”.
“Ặc, không phải vậy, chỉ là... Trình đại nhân, Mộ Dung tiên sinh bọn họ đã tới huyện Hoài Âm, hiện tại vẫn chưa quay về...”.
“Không sao cả, bảo huyện lệnh Hu Dị thông báo một tiếng, đợi bọn họ quay lại thì tự mình về kinh là được, bản vương hiện giờ giống như là nhớ nhà vậy, một khắc cũng không đợi được. Đúng rồi, Dương viện trưởng đã ăn sáng chưa?”.
“Ặc, hạ quan ăn rồi?”.
“Vậy thì tốt rồi, đi nào, chúng ta về thuyền luôn. Người đâu, chuẩn bị kiệu!”. Triêu Đức Chiêu hưng phấn bừng bừng kéo Dương Hạo mặt mày bí xị như cái bánh bao đi ra ngoài...
Đội thuyền đi về, cột buồm như rừng.
Trên kênh đà hơn trăm chiếc chiến thuyền đáy bằng kéo dài vô biên, Long Kỳ quan thuyền của Ngụy vương Triệu Đức Chiêu dẫn đầu mở đường, thanh thế rất lớn.
Do nắm bắt thời cơ rất tốt, mùa thu lương đã sắp tới, khả năng thủy hạn sâu bệnh làm giảm sản lượng và thiên tai giảm mạnh, cho nên quan phủ các nơi có thể bỏ lương tồn trong kho ra vận tới kinh sư trước, đợi mùa thu hoạch tới, lại tiếp tục vận lên kinh sư và cho vào kho, hai việc đều không chậm trễ.
Dương Hạo bị Ngụy vương Triệu Đức Chiêu nóng lòng về kinh, tranh công hiến báo trực tiếp bắt lên thuyền, ngay cả mặt hai vị tiểu nương tử yểu điệu cũng không được gặp, chỉ đành tìm người bảo đi thông tri cho bọn họ một tiếng, rồi theo Triệu Đức Chiêu nhổ neo tới thẳng Tứ châu, hội hợp với thuyền lương sớm đã chuẩn bị đợi lệnh quay về Biện Lương.
Trên kênh đào, tất cả thuyền nhỏ đều nhường đường cho thuyền lương, thuyền nhỏ chen chúc đằng sau rất nhiều, thuyền của Diễm Diễm và Oa Oa cũng bị chen ở ở phía sau không nhích lên được. Triệu Đức Chiêu thấp tha thấp thỏm, có điều quan phủ các nơi cũng không dám ăn bớt ăn xén, lại thêm điều tập một lượng lớn sương binh giúp đỡ đào bới xây dựng, những đập nước đó tuy đơn giản, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ được ba bốn tháng, dọc đường hữu kinh vô hiểm, thuyền lương vượt qua được khó khăn mức nước chênh lệch của hà đạo, thuận lợi vận tới kinh sư.
Ngày nhóm thuyền đầu tiên về tới kinh sư, cũng giống như ngày đưa tiễn, văn võ bá quan đều tới nghênh đón, trên bến tàu Biện hà đầu người lúc nhúc, chen vai sát cánh, bóng thuyền như mây như rừng ở xa xa vừa lộ đầu ra dưới ánh tịch dương, trên bến tàu lập tức rộ lên tiếng hoan hô.
Thời gian tảo triều, ngọ triều (họp sáng, trưa) ngày hôm nay đều qua rồi, không tiện vào cung gặp vua, các quan viên chuẩn bị rượu đón tiếp, ở trên bến tàu nghênh đón Ngụy vương Triệu Đức Chiêu và khâm sai phó sứ Dương Hạo, hai bên hàn huyên một phen, lại ước định hôm khác mở tiệc tẩy trần cho họ, sau đó thì giải tán.
Triệu Phổ đón Ngụy vương Triệu Đức Chiêu xong cũng theo hắn về phủ. Tấn vương Triệu Quang Nghĩa kéo Dương Hạo lên ngồi cùng kiệu với hắn, tới phủ Khai Phong. Triệu Phổ chắp tay nhường Ngụy vương Triệu Đức Chiêu lên kiệu trước, khi về tới cạnh kiệu của mình thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tấn vương Triệu Quang Nghĩa mặt mày hớn hở kéo Dương Hạo ngồi cùng xe với hắn, kiệu tám người khiêng há có phải là người nào cũng ngồi được? Dương Hạo khiêm tốn chối từ, Triệu Quang Nghĩa thì lại nhường, hai người cứ thế giằng co.
Triệu Phổ cường lạnh một tiếng, hạ nhân vén rèm kiệu lên, Triêu Phổ là cúi người vào kiệu. Triệu Phổ ngồi trong kiệu vuốt râu trầm tư một hồi lâu, đột nhiên vén rèm vẩy tay với bên ngoài, lão quản gia Phó Thu của tướng phủ liền vội vàng chạy đến trước mặt, giỏng tai nghe hắn phân phó.
Triêu Phổ khẽ giọng phân phó: “Bản tướng quân đưa Tống ngụy vương về phủ, chắc cũng phải nấn ná một lúc, ngươi lập tức về phủ, triệu tập phụ tá của bản tướng phủ, viết tấu thỉnh công cho Ngụy vương thiên tuế, lại chọn một số quan viên thích hợp với việc trình đệ tấu biểu, báo cho bọn họ một tiếng, bảo bọn họ tảo triều ngày mai dâng biểu thỉnh công cho Ngụy vương. Tất cả công lao, phải cố gắng kéo hết lên người Ngụy vương, nhớ đó”.
“Vâng, lão nô đã hiểu”. Phó Thù trù trừ một thoáng, nhìn đại kiệu tám người khiêng của Tấn vương, nhỏ giọng nói: “Nhưng... Tên Dương Hạo đó có chịu nhường công không? Vừa rồi ở trên bến tàu, ngay cả Ngụy vương cũng rất tôn sùng hắn, bá quan đều nghe rõ cả. Chuyến nam hành tuần thú này, Dương Hạo thực sự là có công rất lớn”.
Triệu Phổ mỉm cười, vuốt râu, nói: “Bản tướng không phải là muốn gạt bỏ hết công lao của hắn, chỉ là muốn đem chỗ công lao này quy hết về Ngụy vương. Ngươi chẳng lẽ cho rằng người này là hạng bất học vô thuật, không biết phân nặng nhẹ ư? Ngụy vương là hoàng trưởng tử, cho dù có cướp công cũng sẽ không cướp thù lao của hắn, ngược lại còn cho hắn lợi ích lớn. Loại chuyện dệt hoa trên gấm này cớ sao mà không làm?”.
Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói: “Ngày mai Dương Hạo tất sẽ gặp vua. Ngươi nhớ kỹ, lão phu muốn dậy sớm hai khắc, đến phòng nghỉ tìm cơ hội nói chuyện với hắn. Bản vương ở ngay trước mặt hứa cho hắn một tiền đồ rộng mở, không khiến hắn chịu ủy khuất là được”.
“Vâng, vậy lão nô xin lập tức về phủ an bài”. Phó Thu cúi người, lách ra khỏi đoàn người đang tới phủ Ngụy vương.
*
* *
“Vương gia, Trình đại nhân bọn họ...”. Kiệu tám người khiêng rất rộng rãi, nhưng ngồi ở bên cạnh Tấn vương, đặc biệt là cái mũ có cánh dài cứ lắc lư của hắn, Dương Hạo chỉ đành nghiêng người mà ngồi, chắp tay nói.
“Ha ha, không cần phải nói nữa, bản vương đã biết rồi”. Triệu Quang Nghĩa thấy hắn lúng túng, không khỏi bật cười, hắn bỏ mũ quan xuống đặt lên đùi, thuận tay vuốt lại tóc, mỉm cười nhìn Dương Hạo một cái, càng nhìn càng thấy hài lòng. Trình Vũ rõ ràng đã thông báo tin tức cho hắn, cũng đem phân tích về Dương Hạo đối nghịch với tướng phủ, đồng cảm với Nam Nha ra báo với hắn rồi.
Triệu Quang Nghĩa mặc kệ những tên phú tá, thuộc hạ các ngươi lén lút minh tranh ám đấu lợi hại thế nào, chỉ cần các ngươi đều ôm đùi ta, vậy thì là người của ta, ta sẽ đặc biệt quan tâm tới ngươi. Dương Hạo tuy không có học thức, nhưng lại có tài cán. Nhưng Lương nguy Biện Lương lần này có thể giải quyết, hắn là chiếm công đầu, bất cứ ai cũng đừng hòng cướp được. Công lao của hắn chính là vinh dự của Nam Nha. Triệu Quang Nghĩa hiện tại vô cùng xem trọng hắn, cho dù là là hành động co quắp ngồi nghiêng đó, trong mắt hắn cũng rất thuận mắt.
“Nào nào nào, Dương viện sứ ngồi thoải mái một chút đi, gặp nhau trong phòng riêng, không cần nhiều lễ tiết vậy đâu”. Triêu Quang Nghĩa mỉm cười an ủi một câu, rồi lại nói: “Tất cả hành vi trong chuyến đi này của ngươi, bản vương đã biết rồi. Ha ha, kể ra thì ngươi cũng không tiện tự kể công cho mình. Sáng sớm ngày mai, bản vương lên điện gặp vua, sẽ biểu dương thành tích cho ngươi, kiếm lấy một đường công danh. Chức quan trọng Nam Nha ta mặc ngươi lựa chọn, nếu muốn làm một kinh quan của nha môn khác, chỉ cần ngươi nói ra, bản vương nhất định sẽ giúp ngươi được toại nguyện. Ha ha, người của Nam Nha nếu ra ngoài làm quan cũng là chuyện tốt mà. Điều đó chứng tỏ Nam Nha ta nhân tài lớp lớp, đào mận khắp thiên hạ, đồng tâm hiệp lực... Phụ tá triều đình Đại Tống ta, đó chẳng phải là mỹ sự ư”.
Dương Hạo nghe thấy hai chữ kinh quan, trong lòng liền cười thầm: “Kinh quan! Kinh quan! Có nói quang minh chính đại như thế nào cũng cuối cùng vẫn là đề phong ta, không dám để ta rời kinh sư về địa phương”.
Triệu Quang Nghĩa lại nói: “À, đúng rồi... Ta nghe nói... Gia quyến cũng ngươi được đã tới kinh rồi?”.
“Ặc, đúng vậy...”. Dương Hạo hơi do dự một chút rồi thản nhiên thừa nhận. Triệu Quang Nghĩa cười ha ha: “Không sao, không sao. Đã chưa hề làm chậm trễ chính sự thì không sao cả. Bản vương không phải là lão phu tử khô khan, sẽ không trách ngươi đâu”.
Hắn mỉm cười liếc Dương Hạo một cái, đột nhiên nói: “Ta nghe nói, mỹ thiếp mà ngươi nạp chính là Biện Lương đệ nhất hành thủ, nhân xưng là Mị Oai Nhi đúng không?”.
Dương Hạo thấy chột dạ, máu huyết lập tức sôi sục, có một loại xung động muốn ra tay bóp chết hắn: “Mẹ kiếp! Chuyện của Diễm Diễm còn chưa giải quyết, ngươi đã lại hỏi tới Oa Oa là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghiện cướp vợ người khác à?”.
Dương Hạo mang lòng dè chừng, bất động thanh sắc nói: “Ặc... Cũng từng có một chút danh tiếng. Có điều về sau đệ nhất mỹ nhân nhi của Mân Giang là Liễu Đóa Nhi cô nương tới kinh thành, sắc đè tam đại hành thủ của kinh sư, nàng ta đành phải làm đệ nhị rồi. Nhất thời nản lòng thoái chí, cho nên mới gả cho hạ quan”.
Triệu Quang Nghĩa hỏi nữ quyến của người ta, chỉ là muốn chứng tỏ quan hệ thân mật của hai bên, quan tâm tới thuộc hạ mà thôi, ai ngờ hắn lại định vị mình xấu xa như vậy, liền cười nói: “Vậy cũng tính là mỹ nữ nhất đẳng rồi. Ngươi đang ở vào thời kỳ huyết khí phương cương, thiếu niên phong lưu. Bản vương nên cung hỉ ngươi mới phải. À...”.
Hắn vuốt râu suy nghĩ một lúc, đột nhiên gục gặt nói: “Liễu Đóa Nhi của Như Tuyết phường ấy giờ thanh danh đang vang vọng, hào xưng Biện Lương đệ nhất hành thủ. Ngày đó khi tiễn ngươi rời kinh, bản vương đã từng gặp nàng ta một lần, quả nhiên tư sắc thù lệ, khí chất bất tục, là hạng xuất sắc trong chúng hương chư diễm, không hổ với thịnh danh của nàng ta. Giờ cũng muộn rồi, ngươi sớm về nghỉ ngơi đi. Ngày mai tan triều bản vương sẽ mở tiệc đón tiếp, tiện thể mời mọi người tới ca múa trợ hứng”.
Dương Hạo thấy hắn không lộ vẻ “quan tâm” tới Oa Oa nữa, không khỏi thầm thở phào, vội vàng cười nói: “Vương gia đối xử trọng hậu như vậy, hạ quan thực sự là cảm thấy sợ hãi”.
“Sợ hãi cái gì?”. Triệu Quang Nghĩa thần thái phấn chấn, vỗ mạnh lên vai hắn một cái, lớn tiếng khen: “Quan Gia cùng với triều đình Đại Tống và trăm vạn bách tính Khai Phong đều phải cảm ơn ngươi. Đây là phong quang mà ngươi nên có, bản vương chính là muốn tạo thanh thế lớn, để người người đều biết là Dương Hạo ngươi ngăn cơn sóng dữ, giải nguy cho Đại Tống ta!”.
Cáo biệt từ Nam Nha, Triệu Quang Nghĩa tự mình tiễn ra nghi môn, lại sai nghi trượng của mình đưa hắn về phủ. Dương Hạo nếu bỏ quyết tâm đi “Chết”, nhận được lễ ngộ như thế này của hắn, e rằng thực sự cảm kích tới rơi lệ, từ nay về sau sẽ quên mình phục vụ cho hắn.
Về tới cửa phủ đệ của mình, Dương Hạo xuống kiệu, hướng tới kỳ bài của vương phủ mà cảm ơn, chắp tay tiễn kiệu không trở về. Sau đó mới bước lên gõ cửa, lão gia nhân ra cửa đón, vừa thấy là đại nhân nhà mình về phủ, ai ai cũng mừng vui.
Đoàn người của Diễm Diễm và Oa Oa vẫn ở phía sau, Bích Túc vốn được Dương Hạo phái đi thăm dò động tĩnh địa phương, bởi vì về kinh quá gấp, cũng không kịp thông tri cho hắn, hơn nữa cũng không tìm thấy người của hắn. Dương Hạo lại không biết tên lãng tử phóng túng vô hạnh Bích Túc không ngờ lại gặp phải một nữ tử khiến hắn động lòng. Lúc này một lòng theo đuổi người ta, thần hồn điên đảo chạy tới cảnh nội Nam Đường.
Giờ Dương Hạo về nhà, chỉ đơn độc có một mình. Bước vào cửa phủ, Dương Hạo liền cười nói: “Mỗ Y Khả và tiểu Vũ đâu, sao không tới đón ta, lại đi dạo phố rồi phải không?”.
Người sai vặt hoan thiên hỉ địa đi bên cạnh hắn, nói: “Nguyệt Nhi cô nương và tiểu Vũ tới Thiên Kim Nhất Tiếu lâu rồi. Lão gia, có cần lão hán đi gọi họ về không?”.
Dương Hạo ngớ người, lúc này mới nhớ tới lúc mình đi đã bảo Nguyệt Nhi theo Diệu Diệu học quản lý kinh doanh, liền cười nói: “Không gấp, không gấp, ta tắm rửa một trận đã rồi tính sau. Nguyệt nhi theo Diệu Diệu học tập quản lý kinh doanh, thế còn tiểu Vũ thì đi đâu rồi?”.
Người sai vặt gãi đầu, nói: “Các này thì không biết được, nghe tiểu Vũ nói... Cái gì ai khi phụ người, đi giúp đỡ gì gì đó, lão hán nghe không hiểu cho lắm”.
“Hả?”. Dương Hạo dừng bước, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ngươi cứ lo việc của mình đi, ta tới Nhất Tiếu lâu một chuyến!”.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên