Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 203: Đoạt Thân
ai người vừa quay người, liền nghe thấy ở đằng xa vọng lại tiếng hỏi, Dương Hạo và Mộc Ân cùng dừng chân quay lại nhìn thì thấy trong doanh trại của Bạch Linh Thị mới đến một người. Nơi trại canh gác tầng ngoài cùng do Dương Hạo bố trí đang xuất hiện một bóng người, hướng về phía bọn họ lớn tiếng hỏi.
Thác Bạt Nghiêm cử người tới mời Dương Hạo dự tiệc. Địa điểm ở phía giữa của hai bên trại, như vậy có thể giảm bớt sự nghi ngờ của phía Dương Hạo. Hai người tạm thời rời khỏi trại của mình, không cần quan tâm đến đội binh sĩ ra sao chỉ muốn được thực sự kết bạn, cách nghĩ cách làm này quả thật cũng khá chu đáo.
Tộc Bạch Linh tham gia tiệc của Dã Ly Thị đương nhiên là do sợ các bộ lạc khác đạt được lợi hơn, mà bản thân bị gạt ra ngoài. Hôm nay nếu đã gặp được Dương Hạo trên đường đi, làm sao có thể không biết nắm lấy cơ hội này tiếp xúc trước. Bọn họ cùng mời nhau thật là vốn đã nằm trong dự liệu của Dương Hạo, nếu bọn họ không tới mới là có chút kỳ quặc.
Dương Hạo nghĩ sơ qua một lúc đồng ý lời mời của đối phương, đợi người đưa tin quay về báo cáo, liền quay lại nói với Mộc Ân: “Đem theo hai mươi thị vệ cùng ta đi dự tiệc”. Mộc Ân dạ một tiếng quay người định đi, Dương Hạo lại gọi hắn lại, trầm ngâm suy tư nói: “Còn nữa, mời Đường cô nương tới ta muốn đưa nàng theo cùng đi dự tiệc”.
Mộc Ân nhìn hắn một cách kỳ quái rồi vâng dạ rời đi.
Bạch Linh tộc dựa vào buôn bán muối lậu cho Tống Cảnh và Khiết Đan mà sống, Dương Hạo không muốn có mối quan hệ với loại buôn bán này. Hiện nay trong các chư bộ ở Tây Bắc, thế lực nhỏ yếu nhất chính là hắn, nhưng hắn dám khoa trương kiêu ngạo như vậy là vì đạt được sự ủng hộ hậu thuẫn của hai nhà Chiết - Đường, còn bên ngoài lại có nhân mã của triều đình. Trong mấy thế lực, ngoài Lý Thị Hạ Châu, không có ai là đứng đối lập với hắn, vì thế mới có thể thuận lợi như cá gặp nước.
Buôn bán lậu muối lợi nhuận rất lớn nhưng nếu một khi nhúng tay vào món buôn bán này chính là muốn tranh lợi với hai nhà Chiết Đường, lại nói về triều đình đã dám che giấu một mối họa tày trời, nếu một khi chuyện đã bại lộ hắn sẽ trở thành con dơi trong truyện ngụ ngôn không phải người không phải thú cũng không phải chim, đều bị tất cả xua đuổi đó sao. Nhưng hiện nay có thể tranh được một phần ủng hộ chính là có thêm một phần sức mạnh, hắn lại không muốn mất đi Bạch Linh Thị một bộ lạc khá mạnh.
Lý Ngọc Xương là người buôn lậu muối, đem theo cháu gái ngoại của hắn là Diễm Diễm, một khi Thác Bạt Nghiêm nói về việc muốn hợp tác buôn lậu muối với Lô Lĩnh Châu, thì có thể dùng Lý Ngọc Xương cản đường một chút khiến hắn biết bản thân mình đã đối tác hợp tác để buôn lậu muối rồi. Như vậy so với việc trực tiếp từ chối hắn càng thỏa đáng hơn. Đồng thời việc làm ăn của Đường gia vừa lớn vừa phức tạp, có thể khiến Đường Diễm Diễm cùng hắn thương nghị một lượt, nếu có thể hợp tác ở một vài mặt nào khác cũng không khiến hắn phải ra về tay không.
Nhìn về phía xa xăm, ở khoảng giữa của hai bên, thiếu chủ của Bạch Linh tộc cũng đã đưa theo người đến, nhưng chỉ hơn chục người, bọn họ thắp lên mấy ngọn đuốc ở gần đấy trước, rồi cắm mấy cái nhỏ trên mặt đất. Còn Dương Hạo vẫn đang đợi Đường Diễm Diễm.
Dương Hạo ngó trái ngó phải đợi mãi vẫn không thấy Đường Diễm Diễm, mắt đã sắp hoa lên biến thành hòn vọng phu bên dòng sông. Mãi đến lúc Dương Hạo đợi đỏ cả mắt, Đường đại cô nương mới ung dung xuất hiện.
Đường đại tiểu thư bước đi thong dong, rất tự nhiên, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ nhận ra người con gái này tối nay tỏ ra rất coi trọng bữa tiệc. Nàng trang điểm tỉ mỉ, từ mái tóc óng ả như tơ được thả dài, từ đôi giày lựa chọn có thêu hoa gấm, thể hiện rõ đã có sự lựa chọn kỹ càng.
“Trời đen tắt cả lửa rồi, còn đẹp cho ai nhìn nữa!”. Dương Hạo trong lòng lại không cho là thích thú, hai mắt nhìn trên nhìn dưới ngắm một lúc. Cũng không cần nói thêm, tiểu thư không trang điểm cũng đã rất đẹp rồi, lần này chỉ hơi trang điểm chỉnh chu lại xem ra cũng khá đấy, dáng cũng rất ngon.
Nàng bình thường đều ăn mặc quần áo cũng dễ cho việc đi xa, nhưng tối này, nàng lại mặc một bộ hán phục chính thống, chiếc váy màu trắng, bên dưới nhuộm thành màu vàng hoàng oanh, lại còn đeo thêm chiếc vòng chân trâu, trong ánh sáng lấp lóa của ngọn lửa, khiến nàng trông như một tiên nữ từ trên trời hạ xuống.
Trên người đeo một chiếc đai màu xanh ngọc, dây lưng thắt một cách tinh tế ngẫu hứng, quần áo dù rằng đơn giản nhưng lại thể hiện được vòng eo thon thả của nàng, vô cùng uyển chuyển quyến rũ. Ở nơi như vậy dự tiệc, thật sự cần trang điểm thật cao quý. Cách trang điểm vừa cao quý lại không mất đi sự trang trọng ngược lại càng tăng thêm khí chất cao quý.
Tuyệt nhất là nàng còn quàng thêm chiếc áo choàng như tuyết trắng. Chỉ có ở những nơi như Hồ Gia hay Lạc Nhạn thì các phu nhân mới choàng một chiếc áo bông, đó là thể hiện phong tình. Chỉ dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn như ngọc kẽ kéo chiếc áo cũng khiến người khác cảm thấy có cảm giác gì thật tinh tế. Chiếc áo bị gió thổi lệch xuống một bên vai nàng, dù không phải cánh chim nhưng lại khiến người như có cảm giác bay bổng.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt chẳng chút biểu cảm của Dương Hạo, khuôn mặt nhỏ của Đường Diễm Diễm không khỏi thất vọng...
“Dòng sông ở cạnh chúng ta đây, vốn xuất phát từ thượng quận, chảy về hướng đông nhập vào Tắc Nội, lại chảy về hướng đông ra Tông Xuyên, chảy qua cầu Tắc Thành, tới sông Tam Xóa, sau đó hòa vào cùng các dòng sông khác, do Du Lâm của Hoành Sơn chảy về phía nam, kinh Ngân Châu thượng quận đến Thanh Giản, lại tiếp tục về phía đông, lúc đó mới nhập vào dòng Hoàng Hà. Do sức nước của nó khá mạnh, lại mang theo nhiều cát phù sa, sông lúc hướng đông lúc hướng tây không có hướng cố định do đó liền được mang tên là sông Vô Định”.
Thác Bạt Nghiêm cười nói giới thiệu với Dương Hạo. Hắn dù chỉ là một người môi giới thương nhân, nhưng không có phong thái thô tục, trên thực tế từ xưa tới nay những thương nhân buôn muối lớn tuy là làm buôn bán nhưng do buôn muối lậu, nên bình thường phải tranh cướp với người vì phần lớn rất có hào khí riêng. Có điều đã lâu sống cùng với người Hán, nói chuyện rất có tài hoa, rõ ràng đã từng đọc qua không ít thi thư.
“Ha ha, dòng sông Vô Định này từ Tần cho tới Hán, ở hai bờ cát đã trở thành chiến trường thiên nhiên không biết bao nhiêu lần. Năm đó khi Tần Thủy Hoàng phái đại tướng Mông Điềm thống soái binh hùng ba mươi vạn chống lại Hung Nô, liền lấy Thượng Quận khóa chốt trọng trấn. Từ đó về sau, Hán Hồ giao tranh giết người như ngả rạ, xương thi hài chất đầy, đều rải đầy hai bên bờ dòng sông này.
Bây giờ ngồi nhắc đến chuyện này, quả có chút rùng rợn lạnh gáy. Ha ha nào, nào, đại nhân mời, ta lấy rượu mà giải cái khí lạnh trên người”.
Ồ? Dòng sông này là dòng Vô Định? Dương Hạo vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không biết đến tên của dòng sông này.
“Thệ tảo hung nô bất cố thân, ngũ thiên chiêu cẩm tang hồ trần. Khả liên vô định hà biên cốt, do thị xuân khuê mộng lý nhân. (Thề quét sạch Hung Nô không lo cho bản thân, năm nghìn tấm khăn tang phơi trần gian. Đáng thương những tấm thân bỏ lại nơi dòng sông Vô Định. Đâu là người trong giấc mộng xuân khuê)” Dòng sông này thông qua bài thơ Đường, sớm đã được người đời sau biết đến, nhưng hắn không ngờ dòng sông nổi tiếng đỉnh đỉnh chính là dòng sông đang chảy ầm ầm bên mình. Lúc này lại nghe thấy những tiếng gió rít lên, dường như cũng đem theo vài phần tâm trạng nức nở.
“Các bộ lạc Đông Dương thị luôn luôn kiêu căng hoành hành, khiến các bộ lạc Hoành Sơn chúng ta cũng thường xuyên chịu sự nhũng nhiễu, Bạch Linh tộc ta lại càng chẳng cần phải nói, mỗi lần vận chuyển muối đi qua địa bàn của chúng đều phải chịu sự trấn lột. Đại nhân lần này tới, có thiên binh thiên triều, quét sạch phỉ tặc, làm yên ổn nơi này, các bộ lạc Hoành Sơn chúng tôi đã chịu ân huệ lớn thật là sung sướng trong lòng, ha ha ha”.
Thác Bạt Nghiêm một bên vừa khen ngợi, một bên vẫn nhìn nhìn mấy vị đại Hán đang ngồi ở trên chiếu tiệc, mười mấy vị thị vệ cận thân mà Dương Hạo đem theo bên mình, đều là những võ sĩ kiệt xuất lựa chọn từ trong tộc Lý Quang Cầm. Lúc đầu mấy người chiếc sĩ đến bảo vệ cho Lý Quang Phụng nay đã đầu quân vào làm trong Đoàn luyện quân. Nhưng những người này đều là từ trong tộc của hắn lựa chọn thêm một lần nữa, mỗi người đều đã chiến thắng hai mươi kẻ khác mà được chọn, lưng dài vai rộng eo thon thân hình cao lớn, ai cũng bắn cung cưỡi ngựa vô cùng tài giỏi một tay có thể địch với mười người.
Thác Bạt Nghiêm đọc nhiều hiểu rộng, nhìn bọn họ tinh thần ngùn ngụt liền biết ngay trong con mắt hiện lên sự kính sợ vô cùng.
Dương Hạo mỉm cười nói: “Đúng vậy, Lô Lĩnh là nơi khỉ ho cò gáy, muốn sống ở đây quả không dễ dàng. Quan Gia thương cảm cho dân chúng, cố ý đưa quân của mình và mấy nghìn tinh binh lựa chọn từ quân biên giới và Tự Cấm quân cho ta sử dụng, bọn họ đều là những dũng sĩ dám chiến đấu hết mình. Mấy nơi thổ phỉ hoành hành, chẳng qua chủ là con gà con cho con chó nó ăn thôi, vừa chiến đấu tự mình đã tan rã”.
Thác Bạt Nghiêm “à” lên một tiếng kinh ngạc nói: “Thì ra là tinh binh Tự Cấm quân và lực lượng quan quân biên giới chọn ra? Chẳng trách lại có thể giỏi như vậy”.
Ở bên cạnh có một thiếu niên, nghe thấy những lời của Dương Hạo liền bĩu môi, chỉ là chẳng có ai thèm chú ý đến thần sắc của đứa trẻ đó.
“Phụ thân, dê nướng xong rồi”. Xem ra hắn không muốn nghe Dương Hạo nói khoác thêm nữa, vừa thấy có người bê con dê nướng qua liền vui vẻ vỗ bàn nói lớn, lộ ra bộ dạng châm chọc.
Người thiếu niên này là con trai của Thác Bạt Nghiêm, tên gọi là Thạch Đầu, hiện nay mới được tám tuổi, nhưng vóc người đã rất cường tráng, chỉ nhìn cơ thể nó, đã giống trên dưới mười tuổi. Nó mặc một bộ quần áo truyền thống của người Khương, trên đều trọc lốc, nhưng do tuổi còn nhỏ, nhìn chỉ cảm thấy rất đáng yêu không giống như Lý Kế Quân ngày đó trông hung ác xấu xí.
“Ha ha, đứa trẻ này, trước mặt đại nhân không được thất lễ”. Thác Bạt Nghiêm xoa xoa đầu nó, giả bộ tức giận khiến trách nhưng lại có vài phần sủng ái. Hắn vỗ vỗ tay, mấy người thiếu nữ Bạch Linh tộc đang ở quanh đống lửa phía xa nhảy múa bèn khom lưng kính cẩn, lui xuống.
Đường Diễm Diễm đang xem các cô gái nhảy múa thích thú cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con dê lớn được nướng màu vàng cháy đang được bốn đại hán dâng lên, con dê nằm phủ phục trên chiếc bàn gỗ, trong mồm còn ngậm mấy nhánh cỏ xanh hương thảo, tỏa hương thơm khắp tứ phía khiến người khác phải chảy nước miếng thèm thuồng.
Thác Bạt Nghiêm cười ha ha đứng dậy, từ thắt lưng rút ra một con dao, con dao nhỏ sáng loáng, rất giống với hai thanh tiểu đao sau khi được mài giũa của Trư Nhi, chỉ là nó không phải từ gỗ Hoàng Dương. Dương Hạo nhìn tức cảnh sinh tình ánh mắt không khỏi có chút buồn bã.
Thác Bạt Nghiêm cầm con dao đặt xuống từ sống lưng của con dê nhẹ nhàng rạch một đường, sau đó từ trán trước của con dê cắt ra một miếng thịt, dâng lên trước án rất cung kính dâng lên trước mặt Dương Hạo, lại đặt lên trên đó một hộp muối Thanh, cười nói: “Đại nhân xin mời dùng”.
Dương Hạo biết dây là lễ tiết đối với bậc trưởng giả hoặc người có địa vị tôn quý, liền mỉm cười, cũng không khách khí, hắn đặt miếng thịt xuống, đưa vào miệng. Dù nói dê nướng này khi nướng không hề rửa qua bất cứ hương liệu gì chỉ có một nhánh muối ba tá vị, nhưng thịt dê không có chút mùi tanh nào, thịt còn mềm và tươi, khi đưa vào miệng liền hóa thành cảm giác ngọt thanh, cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Thấy Dương Hạo đã ăn miếng thịt, Thác Bạt Nghiêm lại quay về bên cạnh con dê nướng, chiếc đao nhỏ trong tay lại bay xuống, thịt ở thân con dê liền rơi xuống từng miếng từng miếng, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Miếng thịt được phân ra làm các đĩa to, đưa đến trước mặt Đường Diễm Diễm thậm chí cả mấy người Mộc Ân, cuối cùng mới đến lượt mấy vị trưởng giả, Thạch Đầu của bên tộc Thác Bạt Nghiêm.
Rượu đã quá ba tuần, từ món ăn khai màn đầu tiên là thịt dê nướng được dâng lên, đôi bên đã vô cùng thân thuộc, Thác Bạt Nghiêm lúc này mới khéo léo hỏi dò đến cách nghĩ của Lô Lĩnh Châu về việc buôn bán muối lậu, Dương Hạo không khỏi thầm khen hắn thật kiên nhẫn.
Quả thật, nếu đặt mình vào tình thế này, đơn thuần chỉ nghĩ đến từ góc độ dân chúng, Dương Hạo nếu là một thường dân bình thường hắn cũng muốn mua muối Thanh mà không mua muối Giải. Muối Thanh chất lượng tốt giá tiền rẻ, chẳng có đâu có vật đẹp mà giá rẻ như muối Thanh lại đi mua muối Giải. Đây là triều đình cấm buôn bán lậu muối Thanh, duy trì lợi ích của triều đình, chỉ từ điều này mà nói, hắn là quan viên của triều đình không có cách nào thể hiện sự đồng tình với việc buôn bán lậu muối, càng huống hồ việc này trong đó còn ảnh hưởng đến bạn đồng minh của hắn là hai nhà Chiết Đường.
Dương Hạo lấy cớ không hiểu rõ lắm về việc buôn bán lậu muối liền đem chủ đề này đẩy lên người Đường Diễm Diễm.
Đường Diễm Diễm dù chưa từng để ý qua vấn đề này, những cũng không phải chẳng biết gì. Dương Hạo lại ngồi ở một bên dẫn dắt, đủ khiến bọn họ hợp tác được ở một mặt nào khác.
Đường Diễm Diễm với Dương Hạo dường như là bảo sao nghe vậy, Thác Bạt Nghiêm nhìn thì có vẻ thô bạo nhưng lại là nhân vật vô cùng có thế lực, chủ đề này liền dần dần được chuyển sang vấn đề vũ khí, nồi sắt, thậm chí là cả lá trà.
Những vật phẩm đó trên thảo nguyên là thứ đắt đỏ, sinh lợi cực cao, chỉ là Bạch Linh thị cho dù có một nguồn vốn dày dặn, cũng không có cửa để mua bán số lượng lớn từ Trung Nguyên mà thôi. Nếu Đường gia khẳng định có thể đưa bọn họ phát triển thành một nhánh buôn bán của mình trên thảo nguyên, thế thì đương nhiên vui mừng vô cùng. Vì thế khi vừa nói đến chủ đề này, dù nói việc buôn bán muối lậu không thành công Thác Bạt Nghiêm cũng không hề nổi giận, liền đổi sang nói chuyện chủ đề buôn bán các thứ phẩm khác với Đường Diễm Diễm.
Song phương đang nói chuyện náo nhiệt, từ phía xa dường như vọng lại tiếng ngựa hí, sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, chạy hướng về phía này. Dương Hạo nghe thấy động tĩnh, lắng tai một chút rồi bật dậy, tay đặt lên chuôi kiếm.
Mộc Ân cũng một tay cung sẵn sàng đứng trước mặt của hắn, bảo vệ bên thân hắn, lạnh lùng nói: “Đại nhân không cần quá kinh hãi, chỉ là hai con ngựa thôi”.
“Ừ không phải”. Mộc Ân giật giật tai, nói lại: “Ít nhất cũng phải sáu con ngựa, nhưng không thể vượt qua mười con, đề phòng!”.
Bọn thị vệ vừa mới khoanh chân trên thảm rượu, uống từng bát lớn rượu, ăn từng miếng thịt to, nên động tác rất chậm chạp, lúc này trái lại nhảy bật lên, cứ như một con báo vật, nhanh nhẹn vây lấy phía trước người Dương Hạo và Đường Diễm Diễm, Thác Bạt Nghiêm quay đầu lại nhìn, không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Ở nơi đây đối phương gộp lại ít nhất cũng phải hơn bốn mươi người, hai bên chỉ cách bản doanh của mình chưa đến một dặm, đối phương đến chỉ có sáu con ngựa, đương nhiên không cần phải quá kinh hoảng. Thác Bạt Nghiêm cũng không lấy binh đao ra, chầm chậm tiến lên trước vài bước, sắc mặt vô cùng ung dung. Dương Hạo không biết nghe tiếng vó ngựa, lúc đó nghe nói chỉ có vài tên lẻ tẻ, không muốn bộ hạ của mình trước mặt người ta lộ vẻ khiếp sợ, liền phẩy tay một cái cho phép bọn họ lui xuống. Hắn tự mình đi lên trước, đứng sánh vai cùng Thác Bạt Nghiêm. Nhưng đứa trẻ tên Thạch Đầu lại nắm lấy một cây cung, lắp thêm chiếc tên vào, tiểu đại nhân quả là khiến người khác buồn cười. Nhưng Dương Hạo trái lại biết rằng đứa trẻ này đang cầm trong tay cây cung tuyệt đối không phải để chơi đùa, thiếu niên trên thảo nguyên dù nói mười hai mười ba tuổi mới có thể ra trận chiến đấu giết giặc, nhưng bảy tám tuổi chúng đã có thể bắn cung cưỡi ngựa thành thạo, thậm chí là săn bắn những con sói hoang dã không ít. Chiếc cung nhỏ trong tay đứa trẻ thật sự có thể giết người.
Trong bóng đêm vang vọng tiếng ngựa phi đến quả nhiên là xông thẳng về phía ánh đuốc sáng của bọn họ, mắt nhìn thấy có hai người đi đầu đang phi đến, bộ dạng không có vẻ gì tốc độ sẽ chậm lại, Thác Bạt Nghiêm đánh tay vài tiếng, tộc nhân đã sẵn sàng cung giáo hướng về phía trước cản đường.
Một kỵ sĩ đang thúc ngựa như bay đến lớn tiếng hô: “Cứu người, mau đến cứu người!”. Một lời vừa dứt, từ đằng sau liền có một mũi tên bay tới, vốn trong đêm đen không dễ bắn trúng người khác, nhưng hắn đã phi đến gần nơi có ánh sáng, ánh lửa soi chiếu, bóng hình trong đêm trái lại càng thêm rõ ràng, mũi tên đã trúng vào tim của hắn, hắn chỉ kịp kêu một tiếng rồi ngã khỏi ngựa. Con ngựa vẫn dồn dập chạy về phía này, một chân của hắn còn đang vướng vào yên ngựa bị ngựa kéo lê về phía trước, cả quãng đường va đạp, lại bị vó ngựa liên tiếp đạp trúng đầu của người đã bầm dập máu tươi, đến hình thù khuôn mặt cũng bị biến dạng.
Nhìn bộ dạng thảm thương của hắn, Dương Hạo và Thác Bạt Nghiêm không khỏi thở một hơi dài lạnh lùng, lúc đó một con ngựa khác cũng ngã xuống gần đó, người trên ngựa khàn tiếng yếu ớt gọi một tiếng: “Đan Mộc!”. Sau đó cũng ngã nhào khỏi lưng ngựa, chiếc mũ cao cao cũng rơi xuống dưới, người này là một người con gái, nàng nhào đến bên cạnh xác chết, ôm lấy hắn rồi khóc lóc nức nở.
Dương Hạo và Thác Bạt Nghiêm nhìn nhau, không ngờ đêm đã muộn như vậy bên bờ sông đang uống rượu lại bất ngờ gặp phải sự tình như vậy. Người con gái trên người mặc một chiếc áo hồng đậm, cổ áo vạt áo đều thêu toàn hoa mẫu đơn từng đóa từng đóa lớn. Đầu đội một chiếc mũ lông thỏ màu trắng như tuyết, chiếc mũ rơi trên mặt đất không phải chiếc mũ quây xanh của những người phụ nữ Khương hay đội mà là một chiếc mũ ba tai cao một thước.
Phía sau còn có năm con ngựa nữa đang đuổi theo đến, từ phía xa nhìn thấy bên ánh lửa có mười mấy đại hán đang tay đao tay cung nghiêm chỉnh đứng năm con ngựa liền dừng lại, vừa nhìn ngó xem xét động tĩnh vừa trao đổi với nhau điều gì đó.
Dương Hạo nhìn một lát trừng trừng vào bóng năm tên đang đứng trong bóng đêm, rồi lại nói với người con gái đang ôm lấy thi thể khóc lóc nói: “Nàng là ai, những người kia tại sao lại truy giết nàng?”.
Cô gái dùng tay áo lau một dòng nước mắt, ngẩng mặt lên khóc lóc nói được vài câu gì đó, xem ra người thiếu nữ, mới chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc một chiếc áo hồng rực lộ vẻ non nớt, ngôn ngữ nàng nói là tiếng địa phương rất nặng, trong tiếng Hán có nhiều tạp âm, Dương Hạo nghe nàng nói xong mà như vịt nghe sấm ù ù cạc cạc hoàn toàn không hiểu gì.
Một bên Mộc Ân thấp giọng giải thích: “Đại nhân, người thiếu nữ nói cô ấy tên là Lạp Ba, là dân thường tộc Khương ở cách đây trăm dặm trên Mao Lĩnh, được gả cho người Hán tử này tên là Mộc Đan, hôm nay vốn là ngày Mộc Đan tới đón nàng qua cửa về làm vợ. Không ngờ khi bọn họ quay về đến bộ lạc mà Mộc Đan đang ở, liền bị người Tao đến cướp vợ, mấy người trong tộc của Mộc Đan đã bị giết hết, đằng sau mấy người đó chính là kẻ đi cướp vợ”.
Dương Hạo vừa nghe đã tức giận đùng đùng thốt lên: “Giết phu đoạt thê, thật là tội ác tày trời, hãy bắt lấy năm kẻ xấu kia lại”.
Thác Bạt Nghiêm và Mộc Ân đều nhìn hắn một cách kỳ lạ, chẳng ai động đậy, Dương Hạo sững người, ngạc nhiên hỏi: “Mộc Ân ngươi làm sao vậy?”.
Mộc Ân thần sắc có chút miễn cưỡng, nhìn về Thác Bạt Nghiêm, mới nhỏ tiếng giải thích: “Đại nhân, trên thảo nguyên tập tục cướp vợ không được coi là phạm tội, người xung quanh càng không có quyền can thiệp vào. Chỉ cần người đàn ông đó và bạn bè của hắn muốn cướp vợ giết được Mộc Đan này thành công, thì người con gái này chắc chắn đã trở thành vợ hắn rồi. Cho dù ả có đau khổ thêm đi nữa với người này thì một lúc nữa vẫn sẽ phải theo người đàn ông kia, về làm vợ hắn, sinh con cho hắn. Chỉ có người thân hoặc tộc nhân của Mộc Đan mới có quyền đi tìm những người đó để báo thù, người bên cạnh nếu dám can dự vào sẽ nhận lấy sự trừng phạt của tất cả các bộ lạc, đây là một quy tắc hủ tục của thảo nguyên”.
Dương Hạo nghe xong không khỏi sửng sốt, phong tục trên thảo nguyên với Trung Nguyên quả nhiên có sự khác biệt quá lớn. Nếu con gái Trung Nguyên bị người ta giết chết chồng mình, e rằng kẻ đó sẽ có kết cục không chết không xong. Nhưng người thiếu nữ này khóc lóc thảm thiết như vậy, thể hiện được một tấm chân tình sâu nặng, vô cùng ân ái, nhưng ngày cưới chồng bị giết nàng vẫn phải theo mệnh trời về làm vợ kẻ thù, thật là không cách nào tưởng tượng.
Mộc Ân thấy hắn không nói gì, bèn nói với người thiếu nữ đang ôm lấy thi hài mà khóc lóc khổ đau: “Cô nương Lạp Ba, người cũng đã chết rồi, nàng không nên quá đau buồn, chúng ta giúp nàng an tang thi thể, nàng hãy đi theo những người kia đi cô nương Lạp Ba, Lạp Ba...”.
Đường Diễm Diễm lúc này mới từ phía sau lưng của những người bảo vệ nàng đi ra, chỉ nghe đến nửa câu ngạc nhiên nói: “Cái gì mà Lạp Ba?”.
Mộc Ân quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói: “Là tên của cô nương này”. Ngay lúc này, năm người đang đứng ở nơi xa kia dường như đã quyết định xong, năm người liền thúc ngựa chầm chậm đi lại gần, người trên con ngựa ở giữa cao giọng nói: “Không biết là vị huynh đệ của bộ lạc nào đang nghỉ ngơi bên bờ sông, ta là Nhật Cốc Đắc của bộ lạc Ngân Châu Khương Tư, hôm nay cùng với mấy người bạn của mình đến cướp vợ, đã giết chết được chồng của nàng là Mộc Đan, Lạp Ba hiện nay đã là vợ của ta, xin các vị huynh đệ giao nàng ra đây, không nên vi phạm quy tắc trên thảo nguyên”.
Người nọ vừa dứt lời, thì người tự nhiên nảy lên một cái, kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống ngựa, bốn người bạn trợ giúp hắn cướp vợ cũng kêu to một tiếng, lập tức thúc ngựa lùi lại một chút. Dương Hạo chầm chậm cúi đầu xuống liền thấy chiếc áo bào của hắn đã bị tên đâm thủng, lúc này đang lay động không ngừng. Ở phía sau của hắn chỉ cách nơi đó tầm hai thước, Thạch Đầu chầm chậm hạ cây cung nhỏ trong tay xuống, lớn tiếng nói: “Hắn cướp vợ ta cũng cướp vợ người con gái này ta cũng muốn...”.
Thác Bạt Nghiêm sắc mặt thay đổi, dậm chân nói: “Thạch Đầu con...”.
Hắn cũng là người phản ứng rất nhanh nhạy, chỉ trong một khoảnh khắc đã phân biệt rõ lợi hại, liền quát lớn: “Đi, mau giết chết bốn kẻ này cho ta, không cho chúng chạy thoát một tên”.
Mấy tay thủ hạ của hắn vừa nghe hạ lệnh liền chuyển mình lên ngựa, hướng về mấy người kia mà đuổi, mấy người đó vốn đã chạy rất xa, còn vừa chạy vừa mắng to, dùng danh nghĩa đại thị của bộ lạc Mỹ Tư dọa nạt. Nào là biết bộ lạc tộc binh sĩ trên nghìn, người nhiều thế mạnh, dám trêu đến bọn họ không có mấy người. Cho đến tận khi nhìn thấy có người cưỡi ngựa đuổi theo đến nơi, bốn người này mới tỉnh ngộ ra người ta mới là người đông thế mạnh, e rằng dễ dàng giết người diệt khẩu, bốn người lập tức thúc ngựa chạy. Chỉ là bọn họ trên đường truy đuổi gấp gáp đôi vợ chồng kia đến lúc này sức ngựa cũng đã cạn, còn có thể chạy được bao xa nữa?”.
Khi Thác Bạt Nghiêm lại quay đầu lại, trở về với tinh thần khôn khéo và vẻ mặt của một thương nhân, cười với Dương Hạo nói: “Đại nhân tối này mời đại nhân đến dự tiệc, vốn muốn rượu nồng hưng phấn nhưng lại xảy ra sự việc thế này, làm hỏng hết cả tinh thần thật là có tội. Đại nhân chúng ta cùng uống tiếp chứ”.
Bên cạnh vẫn có thi thể đang nằm đấy máu thịt lẫn lộn, Dương Hạo nào có còn tý tinh thần cứng cỏi hắn liền xua tay nói: “Thôi thôi, bản phủ tửu lượng có hạn vốn cũng định cáo từ. Ngươi vẫn còn có chuyện cần giải quyết ngay đó”.
Thác Bạt Nghiêm cảm thấy rất bất an liền nói: “Đại nhân tất không nên e sợ xem những việc chém chém giết giết này, trên thảo nguyên đều là như vậy cả, một lời có thể thành bạn một lời cũng có thể thành địch. Loại tiểu súc sinh...”.
Hắn nổi giận nhìn về phía đứa con đang đứng bên cạnh cô nương Lạp Ba đang khóc lóc không ngừng, nếu không vì cái trò nghịch ngợm cung đao của đứa con này, hằm hằm nói: “Cái tên tiểu súc sinh kia thích rước họa vào người, tại hạ nào dám đuổi giết bốn tên kia làm gì. E rằng sẽ phải mang đại họa vào thân rồi”.
Dương Hạo thản nhiên cười nói: “Bản quan vần còn thiếu hiểu biết các phong tục và ca quán trên thảo nguyên bản quan rất coi trọng, thiếu tộc trưởng cũng nên khoan dung”.
Nói tới đây, hắn cũng nhìn tiểu Thạch Đầu một cách bất giác: “Đứa trẻ này không phải là một vật trong ao tù, nhưng nên coi nó là gì đây? Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy mà... Lại dám”.
Dáng vẻ lạnh lùng sau khi đã giết người muốn cướp một người con gái Dương Hạo trong lòng bất chợt lóe lên ý nghĩ rùng mình: “Một quái vật”.
“Phong tục trên thảo nguyên, ta quả thật không thể hiểu được, người trên thảo nguyên ta dường như cũng chẳng thể hiểu hết hoàn toàn, người thiếu niên này”. Dương Hạo khẽ lắc đầu.
Lúc này tiệc rượu đã tàn, thủ hạ của Thác Bạt Nghiêm vừa lúc đem đầu của bốn người và đầu chiến mã của họ quay về, bốn người quả nhiên không một tên nào chạy thoát. Khi chuẩn bị bước vào bản doanh của mình Dương Hạo quay đầu lại nhìn về phía trại của Bạch Linh Thị còn cảm thấy tất cả những việc xảy ra tối hôm nay quả là khó tin.
Đường Diễm Diễm than thở nói: “Đóa hoa tiểu liên kia quả nhiên cũng rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc, trẻ nhỏ thì hiểu thế nào là tình yêu chứ. Theo như ta thấy, hắn với huynh giống nhau, cũng là không cam lòng để kẻ kia giết chồng rồi đoạt người khác về làm vợ. Đó khác nào hành vi của cường đạo ác bá, vì thế mới ra tay giết người. Ha ha thiếu niên anh hùng quả tài giỏi”.
Dương Hạo lắc lắc đầu, nói: “Người thiếu niên đó ánh mắt khi giương cung lên, ta nhìn vào trong mắt hắn mới biết đứa trẻ đó dù so với những đứa trẻ cùng trang lứa lớn hơn rất nhiều rốt cục vẫn chưa thể thành thục như người lớn, ta luôn cảm thấy mục đích nó giết người không phải đơn giản như thế”.
“Ta thấy huynh suốt ngày giúp lão hồ ly đấu qua đấu lại đến mức hóa thành bệnh nghi ngờ rồi”. Đường Diễm Diễm hừ một tiếng nói: “Đứa trẻ đó tuổi còn nhỏ, có thể có mục đích gì chứ? Huynh một bước thì ba lần quay đầu lại hay là không thể quên được đóa hoa cúc đó”.
Dương Hạo nhìn nàng một cái, có vẻ gì kỳ lạ nói: “Đừng có mà suốt ngày đóa hoa cúc này nọ, nàng thì hiểu cái gì, người ta tên là Lạp Ba”.
Đường Diễm Diễm chu mũi nói: “Đương nhiên biết là Lạp Ba chính là tiểu cúc, huynh quả là cứ lưu luyến không quên. Hôm này trong đêm thì cử tám trăm binh đi mà cướp đi, tay nghề bắn cung của thiếu niên đó rất lợi hại đó, huynh có gan hay không?”.
Dương Hạo cười nói: “Thủ hạ của bọn họ cũng không ít hơn đâu, cướp Lạp Ba cô nương phí chút công sức, nếu là đi cướp Đường đại cô nương nàng...”.
Hắn tự biết nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, Đường Diễm Diễm đỏ mặt, nàng cắn cắn môi, nhưng đem hết sức lớn tiếng nói: “Được thôi, huynh có bản lĩnh thì cướp thử xem, huynh có dám hay không?”.
“Không dám, đương nhiên là không dám rồi”. Dương Hạo lúc đó đành tự rút. Đường Diễm Diễm oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đáng ghét!”.
Ghét thì ghét Dương Hạo chả thèm quan tâm cúi đầu đi vào trong trại. Đường Diễm Diễm nhìn hắn dáng vẻ giả bộ đạo đức chả thèm ngó ngàng, nàng dậm dậm chân, hằm hằm đi theo sau lưng hắn. Đôi chân dậm dậm nghĩ trong đầu chỉ muốn đánh cho hắn một cái.
Vào bản doanh, chính lúc định chia nhau về chỗ của mình nghỉ Dương Hạo đột nhiên dừng bước quay đầu nói: “Được rồi có một câu ta quên không nói với nàng”.
Đường Diễm Diễm dừng bước, đột nhiên hỏi “Lời gì?”.
Dương Hạo nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi khẽ cười nói: “Hôm nay nàng ăn mặc rất chỉnh tề, trang điểm cũng rất đẹp”.
“Hừ’”.
“Đến nay cùng Bạch Linh Bộ Thiếu chủ Thác Bạt Nghiêm nói chuyện cũng rất chừng mực, kỳ thực nàng rất có thiên phú làm kinh doanh”.
“Hừ”.
“Còn nữa, hôm nay nàng rất xinh đẹp có dáng vẻ của một phụ nữ”.
Đường Diễm Diễm cuối cùng không nhịn được cũng phải bật cười, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, kiêu căng nói: “Huynh có phải lại có chuyện gì cần bản cô nương giúp đỡ không! Dùng không nổi việc vuốt ve mông ngựa có lời gì mau nói ra”.
“Quả thực không có”. Dương Hạo mỉm cười nói: “Hoàn toàn là lời từ tận đáy lòng. Trời cũng đã muộn rồi, cô nương nghỉ sớm đi”.
Dương Hạo chắp tay quay người rời đi, nhìn sau lưng hắn Đường Diễm Diễm khẽ nhếch khóe miệng, hé một nụ cười ngọt ngào.
Có thể được những lời khen ngợi này của hắn, tối nay phí tâm trí cũng coi như không phí công, chỉ là... Cái tên tiểu tử thối tại sao mãi đến bay giờ mới nói, hại người ta thất vọng cả buổi tối.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên