Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Cau dat
Số chương: 634
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4446 / 84
Cập nhật: 2015-02-27 07:50:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 202: Bạch Linh Thiếu Chủ
ương Hạo vội đến bên hơn hai mươi thị vệ đi cùng, dừng ngựa đứng ở một bên chờ đợi, mấy người của hắn vừa xuất hiện, thì những người Khương bảo vệ không tránh khỏi lại có chút manh động. Mộc Ân và bọn họ nói chuyện một hồi, đối phương liền phái đến một con ngựa trên ngựa là một người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đứng ở phía xa nhìn hắn nói chuyện với Mộc Ân, Mộc Ân còn không ngừng chỉ chỏ hướng về phía Dương Hạo, xem ra chắc đang giới thiệu thân phận của mình.
Qua một lúc, Mộc Ân cùng với người thanh niên kia cưỡi ngựa đi về phía này, Dương Hạo sớm đã lệnh binh sĩ thu các vũ khí, để tránh cung đao khiến đối phương sợ hãi, lúc này thấy hai người họ đi qua, liền cầm kiếm nắm chắc cương thúc ngựa đi về phía trước nghênh đón.
Mộc Ân cao giọng giới thiệu: “Đại nhân, người này là tộc trưởng thiếu gia Thác Bạt Nghiêm của bộ Bạch Linh Khương ở dãy Hoành Sơn này. Thác Bạc Nghiêm huynh đệ, vị này là Dương Hạo đại nhân tri phủ Lô Lĩnh Châu của ta”. Người thanh niên thân hình nhanh nhẹn săn chắc, động tác thúc mã mạnh mẽ phối hợp nhịp nhàng, thể hiện là một cao thủ cung xạ cưỡi ngựa tinh thông. Màu da của hắn thô tạo, làn da đen bóng khiến khuôn mặt hắn so với thân hình lão luyện mạnh mẽ có chút già hơn, nhưng cặp mắt nhìn rất lợi hại tinh nhanh, ánh mắt rất có thần.
Dương Hạo trong khoảng thời gian dụng binh với người Khương, với các bộ lạc lớn nhỏ quả thật đã bỏ ra không ít công sức, với những bộ lạc lớn một chút cũng khá thông thạo, vừa nghe Mộc Ân nhắc đến tên Bạch Linh Thị liền hiểu ngay thân phận của hắn.
Bạch Linh Thị ở đây là có cùng một dòng tộc với Lý thị Hạ Châu, đều là hậu duệ của hoàng thất Tiên Ti, nhưng khi các bộ tộc của bọn họ quay về thảo nguyên Hạ Châu sớm hơn rất nhiều so với vương triều Bắc Ngụy khi vong bại quay về thảo nguyên.
Lúc đầu khi Vương triều Bắc Ngụy mặc Hán phục, nói tiếng Hán, đến họ tên cũng đổi thành họ Hán, liền tạo ra sự phản đối của một bộ phận các quý tộc thị tộc Thác Bạt, trong đó có sự cự tuyệt không muốn thay đổi tên họ quý tộc Thác Bạt, liền ly khai khỏi hoàng triều quay về thảo nguyên. Những bộ tộc này trong đó có Bạch Linh Thị. Hơn ba trăm năm nay, những bộ lạc này có bộ lạc đã bị các bộ lạc người Khương khác thôn tính, có bộ lạc bị tan rã hoặc bị quân đội người Hán tàn sát. Địa bàn của Bạch Linh thị càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trên thảo nguyên kẻ mạnh ăn kẻ yếu không có luật pháp tồn tại, đành chuyển đến ở nơi phía đông Hoành Sơn ở lẫn cùng với người Hán.
Sau khi Thác Bạt Ngụy mất nước một bộ phận những tộc người Tiên Ti còn lưu lại nơi Trung Nguyên sinh sống hòa nhập vào tộc Hán, một bộ phận tháo chạy về thảo nguyên sống sát nhập vào người Bát Khương. Dựa vào những văn hóa tiên tiến của họ thay đổi và trở thành thủ lĩnh của các bộ lạc người Khương hiện nay chiếm cứ ở Hạ Châu duy trì bản sắc của bộ lạc thảo nguyên. Còn lại một số tộc người vì từ chối hòa nhập cũng lần lượt quay lại thảo nguyên hiện nay trong quá trình Hán hóa trái lại họ càng phát triển cao.
Tộc người Bạch Linh Thị hiện nay đa phần dựa vào buôn lậu muối để sinh sống, Muối Châu và Linh Châu ở bên này Tây Hạ, đều là nơi sản xuất muối. Sản phẩm chủ yếu là muối Thanh (muối được sản xuất bắt nguồn từ tỉnh Thanh Hải) và muối trắng. Bởi vì các sản phẩm có chất lượng thuần khiết, so với muối giải (loại muối được phát hiện ra rất sớm từ trước) của Đại Tống tốt hơn rất nhiều, giá cả lại rẻ hơn, vì thế rất được mọi người dân ưa thích sử dụng. Nhưng Đại Tống cho phép muối Thanh buôn bán khiến muối giải không thể bán được tại địa phương, thuế thu vào bị giảm đi đáng kể, do đó đã dùng biện pháp nghiêm cấm hà khắc, cấm tiêu thụ sản phẩm muối Thanh. Vì vậy, người trong bộ lạc Bạch Linh Thị đều phải buôn lậu muối.
Triều đình cấm bán muối Thanh, vì thuế thu được, nhưng hàng hóa của triều đình lại đắt hơn người ta, chất lượng lại không tốt như người ta, bách tính lựa chọn thế nào chẳng cần nói cũng hiểu. Vì thế nếu người Khương muốn bán được muối Thanh và người Hán nếu muốn mua được muối Thanh phải kết nghĩa thân tình với Bạch Linh thị chuyên bán lậu muối. Ở trong bộ lạc người Khương ở Hoành Sơn này, bộ lạc Bạch Linh thị cũng là một bộ lạc khá giàu có và phát triển.
Vừa nghe thấy người này là tri phủ Lô Lĩnh Châu Dương Hạo, người thanh niên kinh ngạc nhìn hắn một lúc, thì thấy người này da dẻ có chút đen bóng lại có một chòm râu quai nón lớn, khi lộ ra vẻ kinh ngạc hai mắt cũng chỉ mở to hơn một chút, nhìn không ra nhiều lắm vẻ mặt của hắn. Hắn nhìn Dương Hạo trái phải trên dưới cả người là y phục quân nhân người Hán, y giáp sáng bóng, đao gươm bóng bảy, lúc này mới lộ ra chút vẻ thất lễ, vội vàng cúi người hành lễ, cung kính nói: “Bạch Linh thị Thác Bạt Nghiêm ra mắt đại nhân”.
“Thiếu tộc trưởng xin miễn lễ”. Dương Hạo cũng hướng về phía hắn cúi người làm lễ, cười nói: “Chúng ta đang ở trong bộ lạc Dã Ly Thị, nghe tiếng nay mới vội tới để xem xét, thiếu tộc trưởng đem theo mấy người trong tộc này cũng định đến dự hội của Dã Ly thị chăng?”.
Thác Bạt Nghiêm trên mặt chợt mỉm cười: “Đúng thế đại nhân, đại hội các đại nhân Hoành Sơn người Khương có liên hệ đến buôn bán của các tộc, các thương phẩm tiêu thụ thế nào, Bạch Linh Thị chúng tôi hiện này đang lấy việc kinh thương làm một nghề, làm sao có thể không đến được chứ. Tại hạ đem theo hai mươi xe lớn hàng hóa bán từ Trung Nguyên tới, đang đến bộ lạc Dã Ly Thị bán và đến các bộ lạc thảo nguyên mua thêm ít muối Thanh và muối trắng về, đồng thời còn muốn xem xem, có con đường nào buôn bán có lời khác không. Chỉ dựa vào buôn lậu muối, thật ra lâu dài cũng vẫn không đủ...”.
Nói tới đây, hắn hơi có vẻ thẹn thùng, dù sao, Trung Nguyên cấm buôn lậu muối Thanh, mà hắn biết rõ rành rành đang đi lẩn trốn, lúc này, đối mặt lại là một vị tri phủ triều đình Tống, có vài lời quả là khó có thể nói ra. Nhưng hắn vẫn không sợ lời đồn, quan phủ Đại Tống đả kích buôn bán muối lậu trong hạt nội, chẳng thể nào quản được người Khương bọn họ. Hơn nữa vị tri phủ người Hán này vì muốn lập thân vững ghế phải buôn bán làm ăn với người Khương Hoành Sơn này, trong đó cũng có rất nhiều điều không thể minh bạch bày ra mà nói, mọi người đều có chỗ khó của mình. Chẳng ai có thể nói ai cả.
Dương Hạo gật đầu nói: “Thì ra là như vậy. Nếu đã là một sự kinh sợ nhầm lẫn, vậy thì thôi. Bản phủ lần này, cũng đem theo rất nhiều thương cổ, có lẽ các ngươi có thể đủ sức tìm thấy việc hợp tác đôi bên cùng có lợi cùng hỗ trợ nhau đấy. Hôm nay thương cổ có chút bị kinh sợ, bản phủ còn cần quay lại để trấn an bọn họ, Thiếu tộc trưởng cứ thoải mái sắp xếp doanh trại, bản phủ sẽ dặn bộ hạ không được làm phiền”.
Thác Bạt Nghiêm vội nói: “Đại nhân mời tự nhiên. Nếu đại nhân đã dựng trại ở đây tại hạ đương nhiên nên di chuyển đi đến chỗ cách thượng lưu ba dặm dựng trại tránh làm phiền”.
Hai người đều cũng quay đầu ngựa quay về doanh trại của mình, được một lúc sau liền thấy toán người ngựa của Bạch Linh Thị xuất hiện từ trong sườn núi, những người tộc Bạch Linh cưỡi trên lưng ngựa, hướng về đây nhìn đông nhìn tây, chỉ chỉ chỏ chỏ, có vẻ vô cùng hiếu kỳ tò mò. Trên ngựa còn có vài người phụ nữ, đều mặc bạch bào, đầu đội mũ có khăn che mặt. Đó là chiếc mũ dùng để che tránh ánh mặt trời, gió cát khi đi vào vùng hoang dã Tây Bắc. Có người phụ nữ còn vén cả tấm màn che mũ tò mò nhìn về phía này dò xét. Nhìn từ xa xa dù rằng không rõ lắm về khuôn mặt các cô, nhưng khi gió thổi tung những chiếc áo bào, tấm voan che mặt nhẹ nhàng lay động lại có chút phong vị gì đó thật say lòng, làm cho mấy vị quân sĩ trong trại cũng phải huýt sáo.
Tộc người Bạch Linh Thị không qua chỗ họ chào một tiếng, bọn họ men theo con sông hướng lên thượng du, đến chỗ cách đó khoảng ba dặm mới bắt đầu dừng lại dựng trại. Mặt trời lặn xuống dãy núi đằng tây, trăng sáng đã lên, hai lều trại cũng cùng lúc nổi lửa, mơ hồ thấy được những võ sư đang cầm cung ngồi bên ngoài các doanh trại.
Dương Hạo đứng ở trên một bên sườn núi, tay cầm chiếc roi ngựa vô thứ, mắt nhìn đăm đăm về phía ánh lửa của bộ lạc Bạch Linh Thị, Mộc Ân chầm chậm đi đến, đứng thẳng đằng sau lưng hắn. Dương Hạo chẳng quay đầu lại, chỉ hơi lắc lắc chiếc roi ngựa trong tay, được một lúc mới nói: “Nghề chính của Lý Ngọc Xương là buôn bán muối trong các loại muối hắn bán, giải muối chỉ là dùng để che tai mắt người khác, ở dưới sự che chắn của phủ chủ, muối hắn bán đến các nơi khác chủ yếu vẫn là muối Thanh mà thôi. Việc này thật là lợi lớn. Trong đó có một bộ phận lớn tất nhiên chính là nguồn vốn từ tài chính của Phủ Châu, nghĩ đi nghĩ lại cũng nên như thế.
Triều đình vì bảo đảm lợi ích tiêu thụ giải muối mà ngăn cấm muối Thanh buôn bán tích trữ, Giải phủ hai châu vì muốn lũng đoạn chuyện buôn bán muối, tất nhiên cũng càng làm khó bọn họ, vì thế Bạch Linh Thị không mời mà đến, muốn từ chỗ ta mở một con đường thông thương cũng không có gì khó hiểu. Nhưng, ta thật không biết với những người này với ta ôm ấp hy vọng như vậy nên đối đãi thế nào đây.
Cứ thử lấy Bạch Linh Thị làm ví dụ, nếu ta và bọn họ hợp tác, nói riêng chính là muốn tranh đoạt quyền lợi với Tẩu châu và Lân Châu phủ, tất khiến cho Lân phủ hai châu bất mãn, nói từ xa vào, bản thân là một mệnh quan triều đình, lại dám vi phạm lệnh cấm của triều đình, cùng người ngoài tư thông buôn lậu muối, tội này không phải là nhẹ.
Nếu ta không đáp ứng, dựa vào uy của quân sĩ và sự bảo vệ của Tiểu Ân Tiểu Huệ hiện nay liệu có thể làm lung lạc bọn họ? Nhìn thấy bộ lạc Bạch Linh Thị vội vàng tới, ta mới đột nhiên nghĩ ra thì ra dự định ban đầu vẫn chưa đủ chu đáo. Các bộ lạc người Khương muốn trục lợi mà đến, trước tiên việc hợp tác được đề ra, là bọn họ bản thân làm không nổi, lại vì Lân phủ hai châu không cho phép mới cần ta, ta thật sự tự hại mình đứng trước mũi gươm rồi”.
Hắn trầm tư hồi lâu, gió đêm trên thảo nguyên thật lớn, thổi tung áo bào của hắn phát ra những âm thanh phần phật. Một hồi lâu sau, Dương Hạo khẽ thở dài, lại nói: “Thời gian chưa đến một năm, ta từ một gia đinh của một thân gia Bá châu, trở thành tri phủ kiêm đoàn luyện sử một Lô Lĩnh Châu, nắm quyền lớn trong tay, có binh có tiền, hào quang như vậy dù ra trước đây có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ta nghĩ trong thiên hạ tất có rất nhiều người đang ngưỡng mộ mong gặp ta. Nhưng tính cho đến bây giờ, con đường ta đi, đều không phải con đường ta muốn đi. Những việc ta đang làm không có một chuyện nào ta muốn làm. Con đường muốn đi đi không nổi, việc muốn làm vẫn chưa làm, việc không do bản thân mình thì cũng đành, nhưng đã bước chân vào một lân nào đó một Phủ Châu nào đó của triều đình, còn bị kẹp giữa người Khương và Hạ phủ, mỗi bên đều là chỗ dựa ta đang cần đến. Càng tiến lên, quyền lực càng nặng ta càng sợ hãi. Càng đi lên chỗ cao gió càng lớn mà ta thì không có gốc rễ gì? Cái cảm giác này giống như ngàn cân treo sợi tóc ngươi không biết trước được lúc nào sẽ rơi xuống, lúc đó sẽ bị tan xương nát thịt từ đó không thể sống sót nữa”.
Mộc Ân như một ngọn núi đứng sau lưng hắn, trầm tĩnh nói: “Những lời thiếu chủ nói tiểu nhân nghe cũng hiểu được một ít”.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Hạo ngóng nhìn từ phía xa nhưng ánh lửa trại, chậm rãi nói: “Lúc đầu khi đi theo chủ nhân tháo chạy trên thảo nguyên, Mộc Ân còn là một thiếu niên, chúng ta chỉ có mấy chục người, mấy chục con ngựa không có lương thực không có tiền bạc. Người Hạ Châu truy sát cũng không chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện. Khi mở to mắt nhìn, phải nắm chắc đao. Khi nhắm mắt lại còn cần nắm chắc đao hơn. Khi kẻ địch xuất hiện chúng ta phải dùng hết sức mà chiến đấu mà giết, phải bảo vệ chủ nhân là mở một con đường thoát thân, không có phương hướng cảm giác nơi nào an toàn thì cứ thế tự nhiên mà bước đến nơi đó.
Khi kẻ địch đến thì nguy hiểm, khi kẻ địch chưa xuất hiện chúng ta lại càng căng thẳng hơn, đại nhân không biết bọn họ lúc nào có thể bất thình lình tới, khi ăn cơm, khi ngủ, hay là khi trong lòng nhìn lên một khoảng trời xanh ngọc hoang dã trong lòng vừa cảm thấy chút thanh thản. Cũng có lúc, đi khá lâu rồi mà vẫn chưa gặp một người chúng ta phải bẻ ngọn cỏ, gặm vỏ cây, bắt ăn nhưng con giun. Đến khi gặp được một bộ lạc, chúng ta lại phải cầu cạnh họ phải kết thân với họ, tận lực kết bạn với từng bộ lạc, nhưng lại không dám tin tưởng họ, không biết khi nào đó họ nhận được ích lợi từ Hạ Châu sẽ đột nhiên muốn tạo phản chúng ta từ đằng sau lưng đâm chúng ta một dao.
“Những ngày tháng ấy, tình cảm ngày ngày với thiếu chủ không gì sánh được. Chúng ta cũng không muốn sống như vậy nhưng nếu lúc đó hơi có chút ngần ngại lùi bước, chúng ta đã không bao giờ có được con đường sống, cuối cùng chỉ có thể đem bản thân mình thành thức ăn nuôi bọn dã thú mà thôi.
Sống phải tận lực nghĩ tất cả mọi cách mà sống, chúng ta mới có được ngày hôm này. Lô Lĩnh Châu hiện này là nhà của chúng tiểu nhân, cho dù chúng tiểu nhân hiện tạivẫn đang chiến đầu tàn sát ở bên ngoài, ít nhất người nhà của chúng tiểu nhân đang yên ổn và an toàn sống ở một nơi nào đó, khiến chúng tiểu nhân không phải ưu phiền chuyện riêng tư.
Ngày tháng như vậy, cuộc sống như vật, so với trước đây, đã tốt đẹp giống như một thiên đường. Tất cả những điều này, là do thiếu chủ đem đến cho, chúng tiểu nhân còn muốn sống cuộc sống tốt hơn, để cho con cháu của sau này không bao giờ phải đi đánh giết nhay, tiểu nhân biết thiếu chủ đang tranh đấu cũng là vì tất cả. Trong tộc của tiểu nhân ba nghìn dũng sĩ, nguyện theo Thiếu chủ, núi đao biển lửa không có gì đáng sợ, không bao giờ hối hận oán trách”.
Dương Hạo thở dài, tự giễu mà cười: “So với các ngươi lúc đầu, tình cảnh ta hiện tại tốt hơn rất nhiều. Nghe ngươi nói vậy, ta lại cảm thấy bản thân quá vô dụng, bản thân đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, ha ha, không nói nữa. Bây giờ không phải là lúc làm tinh thần sa sút, xe tới trước núi ắt có đường đi, đi được bước nào tính bước ấy thôi, đi nào chúng ta về đi”.
o O o
Bộ Bộ Sinh Liên Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan Bộ Bộ Sinh Liên