Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Khuynh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1056 / 10
Cập nhật: 2020-07-26 23:03:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101 - Chị Dâu Em Chồng
ô Tử Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy được Trương Dĩnh, bị dọa giật mình, mặt đỏ đến mang tai, thật là cảm thấy xấu hổ, Chung Minh còn muốn có hành động thân mật, Tô Tử Mặc vội ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói:"Đại tẩu ta đến đây".
Chung Minh chỉ cảm thấy kỳ quái, Trương Dĩnh làm sao lại xuất hiện chứ, tuy chỉ cùng Trương Dĩnh gặp qua hai lần, nhưng mỗi lần đều bị nàng làm tức nghẹn đến xám mặt xám mày. Nếu để Trương Dĩnh biết quan hệ giữa nàng và Tô Tử Mặc, không biết sẽ nói ra những lời khó nghe đến thế nào nữa. Mới vừa rồi nhất thời động tình hôn Tô Tử Mặc, nói vậy đã bị Trương Dĩnh nhìn thấy, không biết nàng sẽ nghĩ cái gì, Chung Minh hỏi Tô Tử Mặc,"Nếu đại tẩu ngươi hỏi tới, thì thừa nhận hay không thừa nhận?"
Tô Tử Mặc sớm có ý muốn thẳng thắn với người nhà, chỉ không nghĩ tới là dưới tình huống như vầy, như là làm sai chuyện gì bị bắt gặp không thể không thừa nhận, đã vậy nàng tưởng rằng ý định đó có từ lâu rồi đến giờ cũng sẽ thấy bình thản, thì ra nàng vẫn luôn để ý trong lòng, nàng sợ người nhà nhạo báng, không chấp nhận đoạn tình yêu bất luân này. Nàng luôn tự cho là mình lãnh đạm với hết thảy vậy mà so với một Chung Minh bộc trực phóng khoáng thì nàng còn kém xa.
Chung Minh thấy nàng trầm ngâm không quyết định, biết nàng băn khoăn trong lòng, nói:"Nếu ngươi cảm thấy thời cơ chưa chín, thì không thừa nhận là được".
Tô Tử Mặc vừa muốn nói chuyện, Trương Dĩnh đã đi đến, sắc mặt không có gì đặc biệt, vẫn thẳng thắn sảng khoái như trước,"May mắn các ngươi đều là nữ nhân, nếu không còn khiến cho người hiểu lầm là các ngươi đang tư hội".
Nàng nói như thế thật ra đã giản lược ít nhiều, Chung Minh nói:"Từ trước tới nay ta cùng Mặc tỷ tỷ luôn thân thiết".
Trương Dĩnh nói:"Ta biết rồi, nếu không tiểu cô cũng sẽ không rời Tống gia, cùng ở trong này với ngươi".
"Đại tẩu sao biết ta ở nơi này?" Tô Tử Mặc hỏi, nàng chỉ mới dọn đến đây ngày hôm qua.
Trương Dĩnh cười nói:"Còn không phải là do bà bà ngươi xông tới nhà nói sao, lão gia không ở nhà, liền nói cho ta, kêu ta để tâm trông nom chuyện này, nên ta mới phải tới đây".
Tô Tử Mặc chậm chạp không muốn dọn ra ngoài, là vì nghĩ Mã Nguyệt Nga cùng Tống Tuấn Kiệt sẽ có hành động gì đó, lại không nghĩ rằng Mã Nguyệt Nga trực tiếp đến nhà nương nàng để cáo trạng, cũng được, tờ giấy này sớm muộn gì cũng bị đâm thủng*, danh nghĩa phu thê của nàng và Tống Tuấn Kiệt cũng đi đến điểm cuối rồi,"Minh nhi, muội đi châm ấm trà mang đến đây, đại tẩu thích uống trà Long Tĩnh".
Chung Minh biết Tô Tử Mặc muốn mình để nàng nói chuyện riêng với Trương Dĩnh,"Ta cũng tính đi chuẩn bị thêm điểm tâm".
Đợi cho Chung Minh đi rồi, Trương Dĩnh liền mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi:"Mới vừa rồi là ta nhìn nhầm phải không?" Nàng rõ ràng nhìn thấy Chung Minh hôn Tô Tử Mặc, tư thế vô cùng thân thiết cũng không phải như kiểu tỷ muội tình thâm.
Tô Tử Mặc thầm biết không thể gạt được nàng, cũng thấy không cần thiết phải nguỵ biện, liền nói thẳng:"Hôm nay đại tẩu có thể đến nơi này, nói vậy trong lòng tẩu đã sớm có kết luận, bất quá là muốn tận mắt thấy thực tế thôi".
Trương Dĩnh khẽ giật mình, Tô Tử Mặc nói như thế khác nào thừa nhận, trước khi nàng đến xác thực đã nghĩ tới đủ loại khả năng, ý nghĩ hoang đường nhất đó là hai nàng có tư tình nếu như thế thì hết thảy đều thông suốt, chỉ không nghĩ tới đúng là thật sự, càng không nghĩ Tô Tử Mặc không chút che giấu liền thừa nhận. Trương Dĩnh vô cùng kinh ngạc, không khỏi bội phục sự gan dạ sáng suốt của nàng, tiểu cô làm việc quả thật là không giống người thường, nói:"Ngươi biết ta luôn luôn không thích trông nom chuyện của ngươi, khi ngươi còn là cô nương, liền khắp nơi áp chế ta, gả đi ra ngoài, trong lòng cha ngươi cùng ca ca thì ngươi vẫn quan trọng hơn ta, thâm tâm ta vẫn luôn nghẹn khuất, hôm nay ngươi nói cho ta biết chuyện này không sợ ta cáo trạng hay sao? Nếu để cho cha ngươi biết, ngài là người sĩ diện, sợ là sẽ quân pháp bất vị thân*".
Tô Tử Mặc không chút để ý, còn cười nói:"Tất nhiên sợ, chẳng qua ta cũng biết đại tẩu là người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, ngoài miệng nói không bao dung ta, nhưng đâu để ta chịu thiệt thòi cái gì, ngươi là trưởng tẩu của ta, quan hệ giữa chúng ta mặc dù không quá mức thân thiết nhưng trong lòng ta luôn kính trọng ngươi, mà lòng đại tẩu dĩ nhiên cũng hướng về ta, nếu không cũng không hà tất đến đây một chuyến, hôm nay bà bà ta tìm tới tận cửa, chắc hẳn đã bị đại tẩu mắng chạy về phải không".
Trương Dĩnh nổi nóng đuổi Mã Nguyệt Nga là chuyện không sai, nhưng làm sao chịu thừa nhận là vì ra mặt cho Tô Tử Mặc, cười lạnh nói:"Là ả không thức thời, rắc muối vào miệng vết thương của ta, còn muốn ta lời hay ý đẹp nữa sao?"
Tô Tử Mặc đoán nhất định là vì chuyện ca ca nạp thiếp, khi nàng nghe nói đến việc này cũng rất thất vọng, chẳng lẽ nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ bạc tình thay lòng đổi dạ? Nàng không nói đến điều này, miễn cho Trương Dĩnh khó chịu, chỉ nói:"Giấy không thể gói được lửa, hôm nay cho dù không bị đại tẩu bắt gặp, chuyện ta cùng Minh nhi cũng không giấu được bao lâu, mà khi ta dọn ra khỏi Tống phủ thì cũng đã quyết đánh đến cùng rồi".
"Ngươi tính làm thế nào?" Trương Dĩnh hỏi.
Tô Tử Mặc nói:"Hoà ly với Tống Tuấn Kiệt, ở một chỗ cùng Minh nhi".
Đối với quan hệ thân mật của Tô Tử Mặc và Chung Minh, Trương Dĩnh cũng không cảm thấy khó tiếp nhận, nghĩ đến cái tên Tống Tuấn Kiệt tam thê tứ thiếp kia, đều là nữ nhân nàng có thể hiểu được sự thất vọng trong lòng các nàng, hơn nữa sau khi Tô Tử Tiêu chuẩn bị nạp thiếp, nàng càng lĩnh hội được điều này, hai người cùng thương tâm an ủi lẫn nhau là chuyện có thể hiểu được, mà đã vậy còn là hai nữ nhân thì khả năng thân thiết còn nhiều hơn nữa, phần tư tình này tường cao nội viện, người ngoài làm sao biết được. Có điều nàng không nghĩ rằng Tô Tử Mặc muốn hoà ly với Tống Tuấn Kiệt, vô luận lý do là gì, người chịu thiệt luôn là nữ nhân, người đời có thể cho phép nam nhân thê thiếp thành đàn chứ không dễ dàng tha cho nữ nhân bất trung dù chỉ một lần, e là phải mang tiếng xấu trên lưng cả đời, không cách nào ngẩng đầu làm người được nữa, "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Tô Tử Mặc gật đầu,"Từ lúc chấp nhận Minh nhi, ta đã nghĩ đến ngày này".
"Ngươi có nghĩ đến hậu quả không?"
"Không oán giận không hối hận".
Trương Dĩnh trước kia chỉ cho rằng Tô Tử Mặc là tiểu thư khuê các luôn theo khuôn phép nhẫn nhục chịu đựng, nếu không cũng sẽ không gả cho người như Tống Tuấn Kiệt, nhưng không nghĩ tới xa cách chưa lâu, quả thật Tô Tử Mặc đã khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa, nói:"Không giống ngươi chút nào, là Chung Minh dùng lời ngon tiếng ngọt xúi giục ngươi à?"
Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:"Là Minh nhi cho ta niềm hy vọng vào cuộc sống, cùng dũng khí to lớn như hiện nay".
Nhận biết của Trương Dĩnh về Chung Minh cũng chỉ giới hạn ở mức nàng là di nương của Tống Tuấn Kiệt, có bộ dạng xinh đẹp dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt,"Ta thấy Chung Minh kia không giống người chín chắn, nàng thật có thể sẻ chia cùng ngươi, đáng giá để ngươi dốc sức liều lĩnh vậy sao? Cho dù bây giờ tình ý chân thành thắm thiết, nhưng ai biết ngày nào đó nàng thay lòng đổi dạ thì sao?"
Tô Tử Mặc nói:"Ta cùng với nàng sớm chiều ở chung, tất nhiên là rõ ràng tính tình của nàng, ít nhất hiện tại nàng đáng giá, về phần tương lai, cả đời dài lâu như vậy, ai có thể cam đoan trái tim vĩnh viễn không thay đổi, có thể đi cùng nhau là duyên phận, về phần đi xa được bao nhiêu thì phải xem tu hành về sau, thật sự nếu một ngày duyên phận hết, chúng ta ly tan, ta cũng sẽ không tiếc nuối, tóm lại vì chính mình sống một lần".***
Trương Dĩnh không thể phủ nhận đúng là có nhiều thời điểm, nữ nhân thật sự thân bất do kỷ, nữ nhân phải hiền lành ôn thuận phải tam tòng tứ đức, trượng phu nạp thiếp phải rộng lượng không được đố kỵ, càng không thể hồng hạnh vượt tường, nhẫn nhục sống cả đời, chỉ vì để giữ cái mỹ danh hiền thê đến chết, nữ nhân giống như Tô Tử Mặc có gan bứt khỏi gông xiềng quả thực vô cùng hiếm có, cần dũng khí rất lớn, bất quá vẫn nhịn không được tát nàng một gáo nước lạnh,"Ý nghĩ khá tốt, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, Tống gia sẽ không đồng ý, cha ngươi cũng sẽ không đồng ý".
Tô Tử Mặc nói:"Về phần Tống gia ta không quá lo lắng, nếu ta đem chuyện ta cùng Minh nhi nói cho Tống Tuấn Kiệt, hoặc là chỉ cần tùy tiện làm ra hành vi giả dối hồng hạnh vượt tường, vì mặt mũi, Tống Tuấn Kiệt nhất định không giữ ta lại, ta chỉ sợ cha ta không đồng ý thôi, nếu cha lấy chuyện quan trường ép buộc Tống Tuấn Kiệt, cho dù Tống Tuấn Kiệt có ý này thì cũng không dám, trái lại, nếu cha ta đồng ý, Tống Tuấn Kiệt cho dù không đồng ý cũng phải đồng ý".
Trương Dĩnh xem như đã hiểu,"Cho nên ý ngươi là kêu ta giúp ngươi thuyết phục cha ngươi?"
Tô Tử Mặc thành khẩn nói:"Tô gia hiện tại đều do một tay đại tẩu lo liệu, trên đời này ngoại trừ nương ta, e là cũng chỉ có lời đại tẩu nói, cha ta còn có thể nghe lọt tai một hai câu".
Trương Dĩnh đắc ý trong lòng, lời Tô Tử Mặc nói không sai, từ lúc nàng gả vào Hầu phủ, Tô Hầu gia chưa bao giờ trọng trách quá một câu, thỉnh thoảng nàng cùng Tô Tử Tiêu cãi nhau, Hầu gia cũng trách cứ Tô Tử Tiêu nhiều hơn, chỉ có chuyện Tô Tử Tiêu nạp thiếp mới đứng về phía Tô Tử Tiêu mà thôi, nhưng Hầu gia cũng có nói, chỉ cần ngài còn sống một ngày thì không người nào có thể lay động được vị trí chính thất của nàng. Trương Dĩnh nhướng mày,"Dựa vào cái gì kêu ta phải giúp ngươi?"
Tô Tử Mặc nói:"Nếu đại tẩu chịu vươn tay viện trợ, tất nhiên ta cảm kích vô cùng, nếu đại tẩu thờ ơ lạnh nhạt, ta cũng có thể hiểu được, còn nếu đại tẩu cố tình làm khó, ta cũng sẽ không oán trách".
Nói đều đã nói rồi, Trương Dĩnh còn có thể nói cái gì nữa, trầm ngâm một lát mới lên tiếng:"Kêu ta giúp ngươi cũng không phải không được, chẳng qua ngươi muốn cầu ta, có nên xuất ra điểm thành ý trước hay không?"
Tô Tử Mặc không chút suy nghĩ nói:"Đại tẩu hy vọng ta ngăn cản ca ca nạp thiếp?"
Trương Dĩnh cũng không thể không bội phục trí tuệ của nàng,"Nếu ngươi có thể, ta nhất định tận tâm hết sức vì chuyện của ngươi".
Tô Tử Mặc lại lắc đầu,"Ta bất lực, ngay cả tướng công ta nạp thiếp mà ta còn ngăn cản không được thì sao ngăn cản được ca ca, nguyên nhân chính là vì ta không ngăn cản được tướng công nạp thiếp, lại không tiếp thụ được chuyện này, cho nên mới lựa chọn hoà ly với hắn, ta không chấp nhận được trong tình cảm có chút khiếm khuyết nào, đại tẩu nếu cũng có tâm tư này thì cũng nên học theo ta".
Trương Dĩnh bật cười, nàng chỉ giận Tô Tử Tiêu nạp thiếp, chứ chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi Tô Tử Tiêu, thứ nhất nàng có tình cảm với Tô Tử Tiêu, thứ hai có nói thế nào nàng cũng là đại thiếu nãi nãi Tô gia, không đến mức vì một ả thiếp thất mà vứt bỏ hết thảy, thật sự rất ngốc, nhưng vẫn ra vẻ oai phong lẫm liệt nói:"Ta với ngươi không giống nhau, ngươi là bởi vì thích người khác, còn lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình ca ca ngươi".
Tô Tử Mặc mỉm cười không nói.
Trương Dĩnh biết nàng thông minh, nói thêm cũng vô ích, chỉ nói:"Ngươi đã không giúp được ta, ta cũng sẽ không nhiều chuyện, coi như hôm nay ta không có tới đây, cái gì cũng không biết, ta chỉ khuyên ngươi chọn thời cơ thích hợp nói thẳng với cha ngươi, tốt nhất đợi sau khi ca ca ngươi nạp thiếp, nếu không chọc giận ngài ấy, chỉ sợ làm khổ đến ca ca ngươi, càng khó xử lý".
Tô Tử Mặc biết nàng miệng nói thế nhưng lòng nghĩ khác, cười nói:"Đa tạ lời hay của đại tẩu".
-------------------
*** Đêm khuya nói chuyện ngoài lề: chương này mình vừa edit vừa nghe bài Luyến Hương - Ost phim Hoạt sắc sinh hương: D
Lời bài này hay thiệt;( Ai có hứng thú thì tìm nghe ha, thấy hai người phần nào giống lời bài này
"Kiếp trước là ai vẫn còn lưu luyến
Nỗi ưu sầu không thể cắt đứt
Giấc mộng như mùa xuân đến muộn
Đời này chỉ vì một người mà rực sáng
Nhớ nhung chẳng khác nào điệp hương
Tình thâm làm lệ rơi hai hàng
Còn sợ đau thương khắc sâu trên đôi mày
Vẫn mong sau ngày đông ly biệt nhìn thấy hoa thơm ngát
Xuyên qua yêu hận đau thương
Mặc cho ta say sưa đổi lấy một tình yêu thê lương
Yêu người há còn sợ không như ý nguyện
Giữ gìn sương lạnh trên tuyết mai
Mặc cho người đã bay xa vẫn thật tâm không hối hận
Ngồi đợi..hoa nở một lần
Trước mắt trúc lan bay bướm
Mặc cho ta say sưa đổi lấy nhu tình như nước
Yêu người há còn sợ thị phi
Nhân lúc ngày quang rực rỡ
Cho ta một táng hoa để dừng chân
Không cần hỏi mùi hương ấy vương vấn ai..."
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh - Lạc Khuynh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh