My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Khuynh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1056 / 10
Cập nhật: 2020-07-26 23:03:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100 - Hoạ Mi
rương Dĩnh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, hạ nhân báo lại có vị Tống phu nhân đến cầu kiến lão gia, lão gia và thiếu gia đều không ở đây nên đến báo cho nàng. Trương Dĩnh đoán một cái là biết bà bà của Tô Tử Mặc - Mã Nguyệt Nga, Trương Dĩnh có nghe nói tới Mã Nguyệt Nga, tất nhiên là do Thanh Nhi nói xấu sau lưng, nói Mã Nguyệt Nga keo kiệt tâm tính lại xấu xa, ngày thường không ít lần khi dễ Tô Tử Mặc, lần trước Tô Hầu gia ở Tống phủ trách phạt Tô Tử Mặc quỳ xuống đất châm trà, cũng là Mã Nguyệt Nga xúi giục, người ta vẫn nói mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù trời định, Trương Dĩnh vốn không có bà bà quản, đã sớm muốn diện kiến xem vị bà bà này của Tô Tử Mặc có bao nhiêu ria mép mà có thể ép tới mức Tô Tử Mặc không nâng đầu dậy nổi.
Trương Dĩnh phe phẩy cái quạt, chậm rì rì đi ra, cố ý nói:"Thứ lỗi ta trí nhớ kém, không biết ngài là?"
Mã Nguyệt Nga cũng không nhận thức Trương Dĩnh, bất quá xem y phục chủ nhân cũng biết đây hẳn là Trương Dĩnh không thể nghi ngờ, vội vàng buông tách trà đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nói:"Nói vậy ngươi chính là tẩu tẩu Tử Mặc phải không, ta là bà bà của Tử Mặc".
Trương Dĩnh nghe vậy mới ra vẻ kinh ngạc:"Nguyên lai là thông gia." Tiếp theo thầm oán,"Bọn hạ nhân thật không hiểu chuyện, chỉ nói có người lạ đến nhà, ăn mặc như nông phụ*, ta còn tưởng là thân thích bần cùng nào của nhà chúng ta đến xin ăn, suýt nữa bị ta ra lệnh đuổi đi rồi".
Nụ cười trên mặt Mã Nguyệt Nga liền cứng ngắc, ả không nghĩ tới Trương Dĩnh mở miệng ra đã chanh chua như thế, dáng vẻ không giống như tức phụ nhà giàu có, huống chi nàng cũng từng đến cửa Tống phủ, hai nhà bọn họ là thông gia, Trương Dĩnh làm sao có khả năng không biết ả, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, dù trên mặt còn lộ vẻ cười, bất quá trông rất khó coi, cười ngượng nói:"Đột nhiên đến đây, là ta mạo muội".
Trương Dĩnh nói:"Đâu có đâu có, chỉ là ngày thường ít qua lại, mới xa lạ khách khí như thế, cũng tại tiểu cô* hết, mỗi lần trở về đều khen thông gia đến trên trời, nói thông gia chẳng những bảo dưỡng thân thể tốt, năm mươi tuổi cứ như là còn bốn mươi tuổi, tướng mạo cũng tốt, đặc biệt hiền hòa lại quý khí, ta xem thông gia đâu đến mức như nàng nói, khó trách bọn hạ nhân không nhận ra, chỉ nói là có một phụ nhân vừa già vừa keo kiệt đến đây".
Nửa đoạn trước Mã Nguyệt Nga nghe còn nở gan nở ruột, không nghĩ Tô Tử Mặc khen ả như vậy, nhưng khi nghe đến đoạn sau, giống như bị tạt gáo nước lạnh, rõ ràng đang mắng ả là lão thái bà keo kiệt, rốt cuộc không nhịn được nữa, giận tái mặt, bực mình nói:"Tẩu tẩu Tử Mặc cứ nói đùa".
Trương Dĩnh vờ như giờ mới ý thức mình nói cái gì, cười nói:"Xem ta kìa, con người của ta chính là nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì nói cái đó, cũng không có ác ý, thông gia trăm ngàn lần đừng để trong lòng".
Cái này sao gọi là xin lỗi, rõ ràng là đang tiếp tục làm xấu mặt ả, nhưng Mã Nguyệt Nga cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể nói:"Tất nhiên sẽ không".
Trương Dĩnh trêu chọc đủ liền thu liễm lại, lúc này mới nói:"Thông gia đến tận nhà nhất định có chuyện quan trọng, có điều đến không đúng lúc, lão gia đã xuất môn".
Mã Nguyệt Nga nửa ngày đợi không thấy Tô Hầu gia đi ra, cũng đoán được như thế, ả tới cửa một chuyến quả không dễ dàng, nãy giờ do dự không biết nên nói với Trương Dĩnh hay không, cố tình Trương Dĩnh lại nói chuyện khó nghe đến vậy, ả thật có chút không dám.
Trương Dĩnh biết ả vô sự không đăng tam bảo điện, nhất định có chuyện liên quan Tô Tử Mặc, thấy sắc mặt ả do dự, liền nói:"Lão gia phải đến tối mới trở về, thông gia khó có dịp đến đây, ở lại dùng cơm đi".
Mã Nguyệt Nga vội nói:"Trong nhà ta còn có việc, không tiện ở lâu".
Trương Dĩnh nói:"Như vậy a, nếu thông gia cảm thấy tin được ta, có thể nói cho ta biết, ta giúp ngươi chuyển đạt".
Mã Nguyệt Nga nghĩ nghĩ, đến cũng đã đến rồi, không thể trở về tay không, nói:"Ta đây liền nói thẳng".
Trương Dĩnh gật đầu tỏ ý lắng nghe.
Mã Nguyệt Nga trước tiên thở một hơi thật dài, sau đó nói:"Theo lý ta không nên tới, nhưng không có biện pháp nào, người ta hay nói trưởng tẩu như mẫu*, mong rằng tẩu tẩu Tử Mặc có thể quan tâm đến việc này".
"Nghe thông gia khách khí, chẳng lẽ tiểu cô đã làm sai cái gì?"
Mã Nguyệt Nga nói:"Chắc hẳn ngươi cũng biết từ lúc Tử Mặc gả vào Tống gia đến nay không có viên phòng với Tuấn Kiệt, mặc dù trong lòng ta cũng nôn nóng nhưng nghĩ còn nhiều thời gian, ở cùng một mái hiên thì cũng có ngày phá được băng, nhưng không nghĩ tới, Tử Mặc vậy mà lại dời ra ở tại trang viên Chung Minh mua bên ngoài, ngươi là tẩu ngươi nói xem, việc này cũng quá mức không hợp tình hợp lý phải không".
Chuyện Tô Tử Mặc vừa gả đến Tống phủ không cùng Tống Tuấn Kiệt động phòng hoa chúc thì Trương Dĩnh thật có nghe qua, lại không nghĩ rằng vài năm rồi mà bọn họ còn không cùng phòng, quả thực rất khó tin, Mã Nguyệt Nga không có khả năng lấy việc này ra để lừa nàng, nhất định không thể là giả, trong lòng mặc dù vô cùng kinh ngạc nhưng không biểu hiện gì nhiều trên mặt, thản nhiên nói:"Tiểu cô là người có lý lẽ rõ ràng, nàng làm như vậy nhất định có đạo lý riêng của nàng".
Mã Nguyệt Nga nói:"Có đạo lý gì chứ, chẳng qua Tuấn Kiệt chỉ thu thêm mấy phòng tiểu thiếp, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Tử Mặc là chính thất, nên có phong thái hiểu cho chuyện này".
Nhắc tới tiểu thiếp, Trương Dĩnh lập tức phát hỏa, Tô Tử Tiêu ghét bỏ nàng chỉ sinh ra hai nữ nhi mà không sinh được nam hài tử nên lén sau lưng nàng dưỡng nữ nhân khác, đoạn ngày trước rốt cuộc cũng có mang, đại phu nói chắc chắn đó là nam hài, Tô Hầu gia cũng hy vọng có tôn tử kế thừa gia nghiệp nên không phản đối, nàng liền càng không có tư cách nói tới, mẫu bằng tử quý, Tô Tử Tiêu chẳng những cho nữ nhân kia danh phận, còn muốn dùng kiệu hoa rạng ngời nâng vào phủ, đã chọn xong ngày lành tháng tốt rồi là ngày hoàng đạo nửa tháng sau, lòng nàng đau đến rỉ máu, lại chỉ có thể làm bộ như người có lòng bao dung to lớn. Mã Nguyệt Nga trách Tô Tử Mặc một câu kia không khác gì đâm một dao vào ngực Trương Dĩnh.
Trương Dĩnh lập tức lạnh lùng nói:"Nếu đã có tiểu thiếp hầu hạ, cần gì phải nhìn chằm chằm không tha cho Tử Mặc".
Mã Nguyệt Nga không dự đoán được nàng nói như thế, sửng sốt một chút mới nói:"Tử Mặc là chính thất của Tuấn Kiệt, phu thê cùng phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa".
Trương Dĩnh cười lạnh,"Hay cho câu thiên kinh địa nghĩa, không ngờ nữ nhân đã để cho nam nhân làm chuyện ti tiện có lỗi với mình như thế còn phải khom lưng uốn gối hầu hạ hắn, tên nam nhân này nếu có bản lĩnh cung ứng cho nữ nhân ăn ngon mặc đẹp có thể diện thì nữ nhân chịu chút uỷ khuất cũng không nói, đàng này tiền đồ của hắn vẫn là dựa vào quan hệ từ nhà thân nương của nữ nhân, chẳng những không biết mang ơn ngược lại còn làm càn nói nữ nhân không thức thời. Hôm nay coi như ta được tận mắt chứng kiến, trên đời này lại có một nhà toàn người da mặt dày đến vậy, còn dám vác mặt tới nhà nương người ta cáo trạng".
Mới vừa rồi nếu vẫn là ngấm ngầm hại người thì lúc này đã là trực tiếp nói lời như tát vào mặt, Mã Nguyệt Nga xem như đã biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục, Trương Dĩnh nửa điểm thông gia cũng không nể tình, mặt Mã Nguyệt Nga lúc đỏ lúc trắng, không ngồi tiếp được nữa, đứng dậy nói:"Xem ra việc này vẫn nên cùng Hầu gia thương lượng, hôm nay ta cáo từ trước".
Trương Dĩnh nói:"Ta khuyên ngươi nên đánh chết tâm ý này, Tử Mặc là hòn ngọc quý trên tay Hầu gia, ngươi chia rẽ cảm tình cha con bọn họ, thật không sợ Hầu gia giận chó đánh mèo đánh lên đầu nhi tử của ngươi sao, liên lụy làm cho hắn khó giữ được tiền đồ?"
Mã Nguyệt Nga không thể ở lâu, khó khăn chật vật rời đi, trở về dĩ nhiên mắng Trương Dĩnh một trận, nàng còn chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy, lần tới gặp được Tô Hầu Gia, nhất định phải lấy lại thể diện.
Đợi cho Mã Nguyệt Nga đi rồi, Trương Dĩnh mới nhớ tới lời ả nói, Tô Tử Mặc dọn ra ở chỗ bên ngoài của Chung Minh, Chung Minh này không phải là tiểu thiếp Tống Tuấn Kiệt sao? Nghe quan hệ thê thiếp giữa các nàng ngược lại tốt như vậy, nàng từng nghĩ muốn đi nhìn xem sao, đã vậy hôm nay Mã Nguyệt Nga tới tận cửa, nàng nên đến thăm dò ý tứ Tô Tử Mặc, chờ Hầu gia trở lại, nàng cũng tiện giải thích, nhưng không biết trang viên Chung Minh ở nơi nào, đành sai người đến Tống phủ hỏi thăm, sau khi trở về được báo là ở thành nam*, Trương Dĩnh liền dẫn theo hai nha đầu xuất môn.
Tô Tử Mặc bưng nước trà và điểm tâm đi vào thư phòng, nhìn thấy Chung Minh cầm quyển sách trong tay, lệch đầu dựa vào ghế mà ngủ. Tô Tử Mặc cười lắc lắc đầu, đi qua gọi nàng tỉnh dậy.
Chung Minh lơ mơ ngủ, hỏi:"Trời đã sáng rồi sao?"
Tô Tử Mặc ôn nhu nói:"Mệt mỏi trở về phòng ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh".
Chung Minh mới phát hiện mình đang ở trong thư phòng, có chút ngượng ngùng vò đầu, nàng quả thực không thích đọc sách, đụng tới sách liền mệt rã rời, không khỏi ảo não nói:"Mặc tỷ tỷ, ta với sách đúng là không thể làm bạn, nó không thích ta, ta cũng không thích nó, rõ ràng xem ở trong mắt lại không nhớ ở trong lòng".
Tô Tử Mặc nói:"Đọc sách phải có hứng thú, muội đã không thích thì không nên cưỡng cầu".
"Vậy khi nào ta mới có khả năng vượt qua ngươi đây?"
Tô Tử Mặc cười,"Chẳng qua ta đọc sách nhiều hơn muội một chút thôi, muội có ưu điểm riêng của muội, sao phải so cao thấp với ta?" Chung Minh kế thừa ưu điểm của phụ thân, rất có thiên phú với việc buôn bán, mấy cửa tiệm do nàng coi quản đã dần dần đi vào quỹ đạo.
Chung Minh lại muốn nói sợ ngươi ghét bỏ ta, bất quá thức thời ngậm miệng lại, nhìn thấy điểm tâm trên bàn, gắp một miếng bỏ vào miệng, đầy hương vị thơm ngon, những điểm nàng không bằng Tô Tử Mặc đúng là không chỉ ở chuyện bút mực văn chương, không nên tiếp tục rối rắm vấn đề này. Chung Minh nhìn thấy lông mày nhợt nhạt của Tô Tử Mặc, lập tức nói:"Mặc tỷ tỷ, ta giúp ngươi hoạ mi* nha, hiện tại trong kinh thành ưa chuộng hoạ thúy mi**, nghe nói là từ các nương nương trong cung truyền ra, nhìn đặc biệt xinh đẹp, hôm qua ta đi ngang qua Thuý Hồng trai, mua năm hộc loa tử đại*** trở về".
** thuý mi ~ kẻ mắt màu xanh lam
*** hộc~ đơn vị đo lường mua bán ngày xưa, loa tử đại ~ một dạng than kẻ mắt lấy từ vỏ ốc hay sao đó:-!!>
Chung Minh thích nhất là những điều gì mới mẻ, mỗi khi có thứ gì mới ra, nàng đều phải nếm thử, có khi chính nàng cũng tự đưa ra sáng kiến, lần trước tự nàng thắt một vòng tay đặt ở cửa tiệm, không nghĩ tới mới đặt ra đã bị người mua rồi, nàng lại gấp gáp suốt đêm làm thêm mấy cái nữa, cũng đều được tiêu thụ sạch sẽ. Chung Minh thấy cơ hội mua bán tốt, giữ độc quyền những thứ mà người ta không có, nay đồ trong cửa tiệm hơn phân nửa là do nàng nghĩ ra, Tô Tử Mặc cũng không ngăn sự hào hứng của nàng, gật đầu nói:"Được".
Chung Minh kêu Tô Tử Mặc đến cái đình giữa hồ chờ, còn nàng trở về phòng lấy than kẻ, hoạ xong rồi liền cảm thấy cảnh non nước cũng không thanh tú xinh đẹp như Tô Tử Mặc, trong lòng rung động, nghiêng người hôn lên mi tâm* Tô Tử Mặc.
Trương Dĩnh không cho hạ nhân vào thông báo, tự mình lững thững đi dạo trong vườn, xa xa liền thấy được một màn này.
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh - Lạc Khuynh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh