People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Khuynh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1056 / 10
Cập nhật: 2020-07-26 23:03:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95
ốt cuộc Chung Minh cũng về Tống phủ, Thanh Nhi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài chờ tin tức, biết Chung Minh trở về, lập tức báo cho Tô Tử Mặc, lúc này Tô Tử Mặc mới yên lòng, nhưng mà Chung Minh cũng không lui tới quấn quanh nàng giống như ngày thường, chỉ ở trong phòng không ra khỏi cửa. Tô Tử Mặc đứng dựa cửa sổ, nhìn phía đối diện, nàng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không nghĩ được rõ ràng. Nhớ tới ngày ấy ở Linh Vân tự kết tóc cùng Chung Minh, nàng đã sớm tính toán ở bên Chung Minh cả đời, nay Chung Minh làm chuyện sai trái, nàng liền một lời chối bỏ Chung Minh, tình cảm đúng là thứ làm người ta mê tâm mê trí, nếu vậy xem ra tình ý của nàng dành cho Chung Minh là quá nông cạn, nhưng mà thật sự như vậy sao? Ánh trăng rọi sáng, thấy một người đi đến phòng Chung Minh, dáng người uyển chuyển, từng bước đi như nở hoa sen, đó là Thiệu Thi Dung, ánh mắt trong trẻo như nước của Tô Tử Mặc nhất thời trở nên thâm trầm.
"Cả đêm hôm qua ngươi không về, hôm nay lại về muộn như vậy, xảy ra chuyện gì?" Thiệu Thi Dung vừa vào cửa đã hỏi.
Thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, Chung Minh lười nhiều lời, chỉ nói:"Không có gì, việc nhỏ mà thôi".
Thiệu Thi Dung làm sao tin nàng, cầm lăng hoa kính* đưa cho nàng,"Ngươi xem dáng vẻ ngươi đi, chẳng khác gì nữ quỷ, ta không lừa ngươi đâu".
Chung Minh liếc nhìn một cái, người trong gương đầu tóc hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, quả thực như lời nàng nói, "Tốt hay không tốt đều như nhau thôi, dù sao cũng không có người để ở trong lòng".
Thiệu Thi Dung nghe đến đây đã biết chắc Chung Minh bị Tô Tử Mặc giận cái gì mới uể oải không phấn chấn, hai người cãi nhau là chuyện thường tình, Thiệu Thi Dung vốn không muốn quan tâm tới, bất quá nhìn bộ dáng nản lòng thoái chí của Chung Minh, không giống cãi nhau bình thường, nên nhịn không được nhiều chuyện hỏi:"Vì chuyện gì?"
Chung Minh tràn đầy buồn khổ mà không có chỗ than thở, nghe Thiệu Thi Dung hỏi, liền thẳng thắn nói ra hết việc hai ngày này.
Thiệu Thi Dung nghe xong lập tức căm giận nói:"Có thể để ngươi ra tay giết một cách độc ác như vậy người này nhất định đắc tội ngươi, còn đắc tội không nhẹ, loại cặn bã này đương nhiên không thể buông tha".
Chung Minh cường điệu,"Nhưng ta đã giết người".
Thiệu Thi Dung hoàn toàn thất vọng:"Ngươi còn không sợ, nàng sợ cái gì? Hơn nữa, nếu có biện pháp nào tốt hơn thì ngươi đã không làm cách này, nếu là ta, ta thấy không nên cứu, loại ác nhân kia chết không phải tốt rồi sao, cứu hắn tỉnh lại về sau gây thêm hoạ cho người khác".
Rốt cuộc các nàng cũng là cùng nhau lớn lên, Thiệu Thi Dung vẫn hiểu nàng, Tô Tử Mặc chỉ cùng nàng nói lý lẽ vương pháp, mà không đứng ở lập trường của nàng vì nàng nói một câu, Chung Minh lại thở dài một tiếng.
Thiệu Thi Dung vốn muốn mượn cớ châm chọc Tô Tử Mặc vài câu, bất quá lúc này nói ra thì có chút giống bỏ đá xuống giếng nên đành thôi, thấy đồ ăn trên bàn, một miếng cũng chưa được động tới,"Đói bụng thì không tốt cho thân thể, đừng làm chính mình khó chịu". Nói xong phân phó Tri Hoạ đi làm thêm một phần.
"Xảy ra chuyện này, ngươi có tính toán gì không?" Thiệu Thi Dung hỏi nàng.
Chung Minh thật đúng là không nghĩ tới, nguyên bản nghĩ giết người xong thì hết chuyện, hiện tại người được cứu về rồi, về sau tự nhiên sẽ phiền toái không dứt, ngồi chờ chết bất quá là lời tự bạo tự khí*, vì cái loại người này mà bị hãm sâu vào lao ngục thì không đáng giá,"Tạm thời chưa có nghĩ đến, dù sao hắn cũng không phục hồi nhanh đâu, lúc đó tính sau".
Thiệu Thi Dung nói:"Có chuyện ta đang muốn nói với ngươi, ta đi ra ngoài đã lâu, sợ cha nương lo lắng, ta đã thương lượng với Hàn tỷ tỷ, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây". Hơi do dự rồi làm như không chút để ý, nói tiếp,"Không bằng ngươi theo chúng ta hồi hương đi?"
Mấy ngày này Thiệu Thi Dung rất ít quấn quít lấy nàng, nghe Tô Tử Mặc nhắc tới, cũng hiểu Thiệu Thi Dung cùng Hàn Thu San rất hợp nhau, nàng nghĩ Thiệu Thi Dung đã buông được nàng, nhưng mà nhìn vào ánh mắt ngại ngùng lại còn chờ mong của Thiệu Thi Dung thì mới biết Thiệu Thi Dung không có thay đổi dù chỉ nửa điểm tâm ý. Trước kia Chung Minh thật sự không hề để tình ý của nàng trong lòng, sau khi gặp khó khăn với Tô Tử Mặc, nàng lại thấy cảm động, không lý giải được nên hỏi:"Ta đối đãi ngươi không tốt chút nào, còn ba bốn lần cự tuyệt, ngươi không oán giận ta sao?"
Thiệu Thi Dung kéo kéo khóe miệng, lộ ra một tia cười khổ,"Oán, như thế nào không oán, nhưng không buông bỏ được ngươi. Hàn tỷ tỷ cũng khuyên ta quên ngươi đi, nhiều năm như vậy làm sao dễ dàng được".
Chung Minh nhìn Thiệu Thi Dung, không biết nên nói cái gì cho phải, kiếp trước nàng một lòng thích biểu ca, kiếp này lại ái mộ Tô Tử Mặc, Thiệu Thi Dung và nàng chỉ là bằng hữu cùng nhau lớn lên, tuy rất cảm động nhưng vẫn không thể sinh ra nửa phần tình ý. Nàng cự tuyệt ý tốt của Thiệu Thi Dung,"Ta sẽ không đi, Mặc tỷ tỷ ở đâu, ta ở đấy".
Thiệu Thi Dung khẽ giật mình,"Ngươi không phải nói nàng có thành kiến với ngươi sao?"
Chung Minh thản nhiên nói:"Nhưng ta thích nàng, ta đuổi ngươi không được thì nàng cũng không đuổi được ta".
Thiệu Thi Dung hồi lâu mới buồn bã nói:"Thôi, ngươi đã không suy nghĩ đến ta, xem ra ta thật sự là vô vọng".
Chung Minh nhìn bộ dạng của nàng, cũng thấy rất khó chịu, phá lệ nói:"Thật xin lỗi".
Thiệu Thi Dung cười,"Chuyện tình cảm sao phải nói xin lỗi, bất quá khó có khi nghe chính miệng ngươi nói lời này, ta cũng xem như đáng giá." Dừng một chút lại nói,"Tô tỷ tỷ không hiểu ngươi kỳ thật cũng không thể trách nàng, nàng vốn xuất thân cao quý, lại đọc đủ thứ sách vở, thị phi thiện ác phân biệt rõ ràng, ngươi đột nhiên làm như vậy, dĩ nhiên nàng khó có thể chấp nhận, từ từ giải thích với nàng, nàng sẽ minh bạch*, nếu nàng đã nghe ngươi nói mà lại không bao dung cho ngươi được nửa phần khuyết điểm, vậy chỉ có thể nói nàng không phải thật tình thích ngươi, một khi đã như thế, ngươi có bám riết cũng vô dụng, không bằng nên giống như ta, thừa lúc còn sớm mà buông tay, đó cũng là một loại giải thoát".
Chung Minh đem lời này cân nhắc trong lòng, trước kia nàng luôn thẳng thắn trực tiếp với chuyện tình cảm, đã thích rồi thì không quan tâm chuyện gì khác cứ tiến tới, không thích thì hoàn toàn cự tuyệt, cũng không quan tâm cảm thụ của đối phương, cho nên kiếp trước mới bị biểu ca lừa bịp, kiếp này lại không hiểu tâm ý thật sự của Tô Tử Mặc, nếu quả đúng như Thiệu Thi Dung nói, Tô Tử Mặc là ghét bỏ nàng, chẳng lẽ nàng nên biết khó mà lui?! Mặc kệ như thế nào, ít nhất trước hết phải giải thích rõ cho Tô Tử Mặc biết quá khứ của nàng, để xem Tô Tử Mặc có chấp nhận được nàng như vậy hay không đã.
Thiệu Thi Dung đi rồi, Chung Minh liền chấn chỉnh tâm tình, đi đến phòng Tô Tử Mặc.
********
Chung Minh vừa muốn gõ cửa thì nghe một trận la hét.
"Đừng ngăn đón ta, lão tử ngủ cùng nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"
Chung Minh quay đầu, thấy Tống Tuấn Kiệt uống say khướt đang được hai gã sai vặt dìu lảo đảo tiến vào sân.
Tống Tuấn Kiệt cũng thấy Chung Minh, đẩy gã sai vặt ra, hai ba bước đi tới, cầm cổ tay Chung Minh, trên mặt nộ khí đằng đằng*,"Cả đêm không trở về, đi đâu?"
Cổ tay Chung Minh bị hắn nắm thật đau, dùng sức giãy lại giãy không ra, còn bị mùi rượu xộc vào mũi rất khó chịu. Nàng xoay đầu qua tức giận nói:"Ta muốn đi đâu thì đi đó, có quan hệ gì tới ngươi?"
Tống Tuấn Kiệt giận dữ cười táp lại,"Ha ha, có quan hệ gì với ta sao? Biểu muội, ngươi không phải đã quên, ngươi là nữ nhân của ta, không chỉ ngươi, còn có ả!" Tống Tuấn Kiệt chỉ ngón tay về phía cửa phòng Tô Tử Mặc,"Từ lúc vào nhà đến nay, ả vẫn ra sức khước từ, còn tưởng các ngươi sẽ thức thời, ngày nào đó sẽ chủ động yêu thương nhung nhớ ta, không nghĩ rằng càng ngày càng quá phận, còn dám cả đêm không về ngủ, đỉnh đầu lão tử sợ là đã sớm xanh mượt!"
Chung Minh cười lạnh không có lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, trên danh nghĩa tuy ngươi có nhiều nữ nhân, nhưng làm gì có người nào thiệt tình đối đãi ngươi, Trịnh di nương vốn là cô nương thanh lâu không nói, Phùng di nương thì mang cốt nhục người ngoài, chỉ có ta cùng Mặc tỷ tỷ kiếp trước là trong sạch, đáng tiếc ngươi không biết quý trọng thì trách được ai.
Tống Tuấn Kiệt khó có lúc mạnh mẽ một lần, thấy Chung Minh không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng sợ, dưới ánh trăng lại thấy mĩ mạo Chung Minh đẹp đến không nói nên lời, quả nhiên Trịnh di nương và Phùng di nương không có khả năng so được, hoa cỏ bên ngoài càng không bằng một phần mười của Chung Minh, nhất thời sắc tâm đại động, đưa tay nhẹ xoa bàn tay mềm nhỏ của Chung Minh, cười nói:"Đêm nay vốn dự tính ngủ trong phòng ả, thôi được, nếu gặp biểu muội thì trước hết đến phòng biểu muội vậy". Lời hắn nói nghe cứ như là Chung Minh chiếm được ưu thế gì rất lớn.
Chung Minh còn chưa kịp cự tuyệt, cửa phòng đã bật mở, Tô Tử Mặc mang vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Bị Tống Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi, trong lòng Chung Minh cực kỳ chán ghét, nhìn thấy Tô Tử Mặc, chợt nảy ra ý nghĩ, nàng không vội tránh né, chịu đựng ghê tởm để cho Tống Tuấn Kiệt ôm nàng vào lòng.
Tống Tuấn Kiệt được một tấc lại muốn tiến một thước,"Bẹp" một tiếng hôn lên má Chung Minh, còn nhìn Tô Tử Mặc thị uy cười nói:"Như thế nào, nghe nói ta muốn ngủ ở phòng biểu muội, trong lòng không thoải mái, rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi à?" Tống Tuấn Kiệt đột nhiên có thái độ khác thường cũng không phải chủ yếu vì chuyện cả đêm qua Tô Tử Mặc cùng Chung Minh không về. Hôm nay hắn theo thường lệ đi đến phòng thu chi lấy bạc, quản gia nói thiếu phu nhân đã giao trách nhiệm đương gia cho phu nhân, từ nay về sau muốn lấy bạc phải đến trực tiếp nói với phu nhân, Tống Tuấn Kiệt dĩ nhiên cảm thấy không tốt, khi đến mở miệng xin nương hắn, quả nhiên bị cự tuyệt. Đầu tiên Mã Nguyệt Nga nói xấu Tô Tử Mặc đã lén lấy bạc xài riêng, làm cho bạc trong phủ còn chưa đến năm trăm lượng, tiếp theo lại mắng Tống Tuấn Kiệt không có tiền đồ, Tô Tử Mặc vào cửa lâu rồi mà còn chưa có viên phòng, nếu Tống Tuấn Kiệt có bản lĩnh thì nên áp chế để Tô Tử Mặc biết nghe lời. Có nói thế nào thì Tô Tử Mặc cũng là khuê nữ của Hầu gia, Hầu gia sao có thể bạc đãi nàng, không chừng có cất giấu rất nhiều gia sản. Hiện tại Tống gia khó khăn, nên nghĩ cách làm cho Tô Tử Mặc lấy ra giúp đỡ cho Tống gia mới đúng. Lại nhắc tới Chung Minh, gia tài Chung gia ước tính tới vạn bạc, mà chỉ có một nữ nhi, chẳng lẽ thật muốn đợi đến khi Chung Xa Đạt cùng Tống Văn Thục không còn trên đời nữa mới kế thừa gia nghiệp?! Ả còn nói Tống Tuấn Kiệt có cả núi vàng núi bạc trong tay mà không biết tận dụng, cứ hơi chút là đến đòi bạc của ả, ả khóc than thở náo loạn cả buổi chiều, đến khi Tống Tuấn Kiệt mạnh miệng nói sẽ không đến xin bạc nữa, Mã Nguyệt Nga mới chịu nín.
Tống Tuấn Kiệt nghẹn cả bụng lửa giận, cân nhắc mãi mới cảm thấy nương hắn nói có lý, huống chi Tô Tử Mặc vào cửa lâu như vậy, bọn họ sớm nên hành chu công chi lễ*, qua lâu rồi còn không chạm vào người nàng là vì hắn tôn trọng nàng, nếu như Tô Tử Mặc không biết tốt xấu mà vẫn không chịu, vậy đừng trách hắn dùng bạo lực, nào có chuyện phu thê không ngủ cùng phòng, nói kiểu nào nghe cũng không lọt tai. Trước đây, hắn kiêng kị Tô Tử Mặc chẳng qua là sợ chọc giận Tô Hầu gia ảnh hưởng đến con đường làm quan, nay hắn đã có một chân vững chắc ở quan trường, vả lại chuyện cùng phòng này Tô Hầu gia cũng đứng về phe hắn, lần trước nếu không phải tự dưng xuất hiện Trịnh di nương thì Tô Tử Mặc đã sớm là nữ nhân danh phó kỳ thực** của hắn. Khổ nỗi hắn luôn có tính cách yếu đuối nên phải uống rượu mượn thêm can đảm mới dám tìm Tô Tử Mặc.
**nữ chân chân chính không chỉ là trên danh nghĩa>
Tô Tử Mặc không để ý đến hắn, ánh mắt dừng trên người Chung Minh, xét theo tính tình Chung Minh thì không có khả năng để cho Tống Tuấn Kiệt chiếm được dù chỉ một chút tiện nghi, giờ phút này lại "dịu ngoan" như thế, không thể nghi ngờ là vì giận nàng, mệt nàng lại theo đúng ý nguyện Chung Minh, tức giận đến ngực phát đau, hận không thể lập tức đoạt lại Chung Minh, kiềm nén cơn tức, trầm giọng nói:"Minh nhi, muội lại đây". Nhưng khẩu khí không thể giấu được là nàng đang giận.
Chung Minh theo bản năng muốn đi qua, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, còn cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời Tô Tử Mặc nói, "Tỷ tỷ là chính thất, theo lý ta không nên tranh trước Tô tỷ tỷ, chẳng qua nếu biểu ca đã nói, ta cũng không tiện làm trái lời hắn, mong tỷ tỷ không cần tức giận mới tốt." Người bên ngoài nghe chỉ nghĩ rằng nàng đang tranh giành tình cảm cùng Tô Tử Mặc, nhưng đối với Tô Tử Mặc mà nói, đây đều là những lời tàn nhẫn đâm thẳng vào tim.
Chung Minh vẫn còn canh cánh trong lòng cái câu mà Tô Tử Mặc nói lúc ban ngày "Nàng là thiếp thất của phu quân ta".
Tống Tuấn Kiệt nghe Chung Minh nói như thế, nghĩ Chung Minh đã chuẩn bị theo hắn, càng đắc ý dào dạt, nói với Tô Tử Mặc:"Ngươi cũng đừng gấp, đêm nay ta cùng biểu muội thành chuyện tốt thì đêm mai tới lượt ngươi".
Tô Tử Mặc vẫn không thèm để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Chung Minh, hỏi:"Đều là lời nói thật lòng sao?"
Chung Minh chống lại ánh mắt đầy khí thế bức người của nàng, không nhanh không chậm nói:"Giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta là thiếp của biểu ca, cùng biểu ca đồng giường cộng chẩm cũng là chuyện đương nhiên".
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh - Lạc Khuynh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh