Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Khuynh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1056 / 10
Cập nhật: 2020-07-26 23:03:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 - Thi Hội
uả nhiên sáng sớm Thiệu Thi Dung liền xuất hiện ở cửa Chung phủ, sắc mặt Chung Minh không được tốt lắm, thứ nhất là giận Thiệu Thi Dung âm hồn không tiêu tan, thứ hai là giận nàng tự chủ trương. Tô Tử Mặc đến nơi này, hai lần đều là do Thiệu Thi Dung đề xuất, một lần là nghe diễn xướng, lần này lại đi thi hội cái gì, nói không quá còn tưởng Tô Tử Mặc là Thiệu Thi Dung mời trở về. Thiệu Thi Dung tự nhiên quá mức ân cần, còn nàng thì cố tình xa lánh Tô Tử Mặc vài ngày, nếu mà so ra, không biết Tô Tử Mặc trong lòng sẽ nghĩ cái gì, Chung Minh mặc dù mất hứng, cũng chỉ có thể đi theo, Thiệu Thi Dung nhìn nàng giống như đang nhìn khỉ, ngạc nhiên nói:"Chung Minh, ngươi đến đây là để uống trà ăn điểm tâm sao?" Chung Minh làm sao không nghe ra ngụ ý, đây rõ là cười nàng trong bụng không biết chữ cũng đi theo giúp vui, nhưng lại nén giận không cùng Thiệu Thi Dung đấu võ mồm, Thiệu Thi Dung cùng Tô Tử Mặc đều cảm thấy ngạc nhiên, Chung Minh kỳ thật có đạo lý của nàng, Thiệu Thi Dung năm lần bảy lượt đều đối tốt với Tô Tử Mặc không biết có tâm tư gì hay không, nàng nên đề phòng một chút.
Lần thi này là công tử của Tương viên ngoại khởi xướng, địa điểm thiết lập tại trang viên của Tương viên ngoại. Bên trong có hòn non bộ, bồn phun nước, hoa cỏ cây cối, là một nơi rất đẹp, lúc mấy người Chung Minh đến thì đã có không ít người đến đây, có nhóm ở hành lang, có nhóm ở thuỷ đình, năm ba người tụ cùng một chỗ, thấp giọng bàn luận này kia, trên bàn còn có hoa quả làm điểm tâm cùng mấy bình rượu lớn, từ xa đã nghe đến mùi rượu, Chung Minh không biết làm thơ, nhưng là người uống rượu có nghề, mặc kệ là rượu gì, cất được bao nhiêu năm, mũi nàng vừa nghe qua đều có thể biết được, Chung Minh hít thật sâu một hơi trong không khí.
Tô Tử Mặc không rõ cho nên hỏi nàng:"Làm sao vậy?"
Chung Minh nói:"Rượu Sơn Tây, ít nhất hai mươi năm."
Tô Tử Mặc thích thú nói:"Ô, muội mới nghe thấy một chút đã biết sao?"
Chung Minh đắc ý nói:"Đó là đương nhiên."
Tô Tử Mặc cười khen:"Thật có bản lĩnh a".
Thiệu Thi Dung lại bật cười ra tiếng.
Chung Minh trừng mắt nhìn nàng,"Ngươi cười cái gì?"
Thiệu Thi Dung nói:"Khi nào mà sống phóng túng cũng trở thành bản lĩnh rồi."
Thật vất vả mới có mặt mũi trước Tô Tử Mặc, lại bị Thiệu Thi Dung cười nhạo, Chung Minh nhịn suốt một đường nhưng rốt cuộc cũng nhịn không được, tức giận nói:"Thiệu Thi Dung, ta cũng không chiếm lấy phần mộ tổ tiên của nhà ngươi, sao ngươi cứ khắp nơi theo ta đối nghịch?"
Các nàng đấu võ mồm quen rồi nhưng Thiệu Thi Dung không dự đoán được Chung Minh lại trở mặt, nhất thời có chút xấu hổ, vừa vặn chủ nhân là Tương công tử lại đây nghênh đón các nàng, mới giải vây được cho Thiệu Thi Dung.
Tô Tử Mặc nhỏ giọng nói với Chung Minh:"Thiệu cô nương nói giỡn với muội mà thôi, sao coi là thật được."
Chung Minh lại lớn tiếng nói:"Nàng chính là cố ý tổn thương ta, không biết làm thơ thì sao, không làm thơ thì không thể đến đây?"
Tương công tử vội vàng tiếp lời:"Có thể, đương nhiên có thể, hoan nghênh tới đây".
Chung Minh cũng không buông tha, "Vậy sao ta không nhận được thiệp mời?"
Tương công tử cười đến có chút xấu hổ, trước kia thật ra có gửi thiệp mời, nhưng đại tiểu thư lại khinh thường không đến, hôm nay người tới là khách, tự nhiên không tốt cùng nàng lôi chuyện cũ ra, hơn nữa có thêm mỹ nữ, trong chốc lát đối thơ có thể có thêm cảm hứng, nhìn thấy Tô Tử Mặc bên cạnh, chỉ cảm thấy khí chất ưu tú, cũng không dám chậm trễ, sau khi dẫn các nàng ngồi xuống, mới cẩn thận dò hỏi:"Vị tiểu thư này nhìn lạ mắt, không giống là người nơi này."
Chung Minh vừa muốn giới thiệu, Thiệu Thi Dung lại tranh lời nàng, cười nói:"Vị này là Tô tỷ tỷ, biểu tẩu của Chung Minh, danh hoa có chủ, Tương công tử sẽ không có ý định gì đấy chứ".
Tương công tử vội nói:"Không dám không dám, hoan nghênh hoan nghênh."
Bởi vậy Chung Minh ngược lại cũng không tốt nói thêm cái gì nữa, chỉ là bất mãn Thiệu Thi Dung tránh nặng tìm nhẹ giới thiệu Tô Tử Mặc, rõ ràng xuất thân của Tô Tử Mặc có thể làm cho người ta ngưỡng mộ hơn, xem Thiệu Huyện lệnh là biết, chẳng những cúi đầu khom lưng với Tô Tử Mặc mà thiếu điều còn muốn quỳ lạy.
Tô Tử Mặc thì không sao cả, cười cười nói:"Ta cùng Minh nhi không mời mà đến, quấy rầy Tương công tử rồi."
Thốt ra lời này, Chung Minh liền cao hứng, Tô Tử Mặc là Thiệu Thi Dung tới cửa mời, Tô Tử Mặc lại nói là cùng nàng đến, Thiệu Thi Dung vừa rồi châm chọc nàng, hiển nhiên là Tô Tử Mặc đang nói giúp nàng.
Tương công tử tự lại khách khí một phen, Thiệu Thi Dung thì không nói tiếp, cũng càng ngày càng không dám khinh thường Tô Tử Mặc, lời Tô Tử Mặc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng luôn ẩn giấu ý tứ sâu xa.
Thi hội không có giới hạn người nào, tự nhiên cũng có không ít tiểu thư khuê các tới đây, có thể làm cho nữ nhân đọc sách nhận thức chữ phần lớn đều là con nhà phú quý, trước khi mấy người Chung Minh tới, các tiểu thư kia còn có chút cảm giác là mình vượt trội, khi công tử thư sinh cùng các nàng thân cận, các nàng nhìn người đều là bằng ánh mắt hướng lên trời, mà sau khi mấy người Chung Minh đến đây, một chút cũng đều so không bằng, xét về mỹ mạo không bằng Chung Minh, so khí chất thì không hơn Tô Tử Mặc, mà Thiệu Thi Dung là Huyện thái gia khuê nữ, còn là tài nữ có tiếng ở Thương Đồng trấn, đương nhiên đây cũng là lý do Thiệu Thi Dung mời Tô Tử Mặc tham gia thi hội. Nàng chỉ biết Tô Tử Mặc xuất thân tốt, chứ không biết ở kinh thành thì tri thức của Tô Tử Mặc còn được nhiều người biết đến hơn là thân thế của nàng.
Khi Tô Tử Mặc mười sáu tuổi, Tô Hầu gia là giám khảo khoa thi năm ấy, Tô Hầu gia cũng có nghĩ qua muốn kiểm tra Tô Tử Mặc, liền để cho nàng cũng làm một thiên văn chương. Sau khi viết xong, Tô Hầu gia sợ Tô Tử Mặc là nữ nhi của mình, thẩm duyệt sẽ có bất công, liền che tên lại, lén giao cho đương triều Trương Tể tướng, Trương tướng đọc xong, liên tục vỗ bàn nói tốt lắm, còn nói có thể nằm trong tam giáp*, sẽ trình lên cho đương kim Thánh Thượng phê duyệt, Tô Hầu gia vội vàng ngăn hắn lại, nói ra tình hình thực tế, Trương tướng nghe xong, lại thở dài liên tục, đáng tiếc nữ nhân không thể làm quan, triều đình thiếu người tài làm trụ cột quốc gia, Tô Hầu gia mặc dù lần nữa thỉnh cầu Trương tướng không cần đem việc này nói ra, nhưng không lâu vẫn là truyền ra ngoài, cả triều đều biết, phía dưới còn tặng riêng cho Tô Tử Mặc danh hiệu nữ Trạng Nguyên, đừng nói Thiệu Thi Dung không biết, ngay cả Chung Minh cũng không rõ ràng chuyện này, chỉ biết Tô Tử Mặc là một đại tài nữ nổi danh mà thôi.
Sau khi mọi người đến đông đủ, dưới sự chủ trì của Tương công tử, thi hội bắt đầu. Hiện thời là cuối mùa thu, đúng là mùa tốt để thưởng thức thịt cua, Tương công tử phân phó người hầu mang cua lên, lại có rượu ngon, sau đó mới nói chủ đề hôm nay, chính là lấy mùa thu làm đề tài, không giới hạn cảnh, không giới hạn vật, chỉ cần có liên quan tới mùa thu, cũng không giới hạn âm vận, có thể là ngũ ngôn tuyệt cú*, cũng có thể là thất tự luật thơ*, yêu cầu duy nhất chính là mỗi người làm ít nhất ba bài, đương nhiên nhiều hơn càng tốt. Hôm nay có nhiều người, Tương công tử dâng ra phần thưởng là một trong tứ đại nghiên mực, Tương công tử nói đây là nghiên mực của một đại thi nhân tiền triều, không những vô giá, mà còn có ý nghĩa phi thường, mọi người nghe xong đều nóng lòng muốn thử, duy chỉ có Chung Minh là không hứng thú, nói nói một chút đã rót được ba chén rượu.
Có người nhìn không ra được thân thế Chung Minh, chỉ cảm thấy Chung Minh có diện mạo xuất chúng, có thể tới nơi này khẳng định cũng có chút chữ nghĩa, liền vuốt mông ngựa nói: "Vừa thấy tiểu thư đã biết tài mạo song toàn, chờ chút nữa thì tiểu sinh có thể vinh dự đọc qua tác phẩm đặc sắc của tiểu thư hay không?"
Chung Minh ngại hắn tiếp cận gần quá, chán ghét phất phất tay, tựa như đang đuổi ruồi bọ, sau đó bóp chặt đồ kẹp cua nói:"Cô nãi nãi* không biết chữ, muốn tác phẩm xuất sắc thì tìm người khác đi."
Thiệu Thi Dung bên cạnh cười đến thiếu chút nữa không thở nổi, Tô Tử Mặc cũng mang vẻ mặt tươi cười, thư sinh kia mặt xám như tro, căn bản chỉ là cùng người ta đánh đố mới qua đây, sau khi trở về tất nhiên bị một phen cười nhạo.
Chỉ chốc lát sau mọi người liền tản ra, ai cũng đều tìm kiếm địa phương có thể tạo cảm hứng sáng tác ình, Thiệu Thi Dung tất nhiên cũng không ngoại lệ, Chung Minh là tới ăn uống nên nàng mặc kệ, nhưng thấy Tô Tử Mặc cũng vẫn ngồi bất động như vậy, còn giúp Chung Minh lột cua, lột xong còn chấm vào giấm chua rồi đưa đến miệng Chung Minh, Chung Minh cũng thật tự nhiên há mồm ăn, Thiệu Thi Dung cảm thấy vô cùng chướng mắt, bình phục một ít rồi, mới cười nói: "Đừng nói là Tô tỷ tỷ cũng giống như Chung Minh, đều không biết chữ a?"
Chung Minh giành nói:"Đừng coi khinh người, Mặc tỷ tỷ là khinh thường cùng các ngươi chơi đùa".
Tô Tử Mặc vội ngăn nàng lại, cười nói với Thiệu Thi Dung:"Không phải cho tới một canh giờ sao, còn sớm, không vội, ngươi đi trước đi, ta ở đây cùng Minh nhi là tốt rồi.".
Thiệu Thi Dung chỉ có thể âm thầm giậm chân, bất đắc dĩ rời đi, trong lòng lại nảy sinh ác ý, nhất định viết ra bài thơ thật hay, ít nhất phải hơn Tô Tử Mặc, làm cho Chung Minh nhìn thấy nàng mới là tốt đẹp.
Thiệu Thi Dung đi rồi, Chung Minh bắt đầu trở nên không được tự nhiên, động tác Tô Tử Mặc đút nàng ăn thịt cua vô cùng thân thiết làm cho nàng lầm tưởng rằng Tô Tử Mặc đã tiếp nhận nàng rồi.
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh - Lạc Khuynh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh