To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Khuynh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1056 / 10
Cập nhật: 2020-07-26 23:03:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Thành Thân
ấy ngày nay tâm tình Chung Minh bị huỷ hoại rồi, nguyên do là Tống Tuấn Kiệt rất thuận lợi, đầu tiên là đến Tô gia cầu thân thành công, tiếp theo Tô lão gia hy vọng hòn ngọc quý trên tay mình được gả ột người có mặt mũi nên ở quan phủ tìm một chức vụ cho Tống Tuấn Kiệt, nhìn đến dáng vẻ đắc ý của Tống Tuấn Kiệt, Chung Minh tức giận đến đau dạ dày, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cả ngày tránh trong phòng không thấy bóng dáng đâu.
Tống Văn Thục cùng Chung Xa Đạt đều nghĩ nữ nhi là vì không thể gả cho biểu ca mà mất hứng, sau vụ nhảy hồ sen lần trước, giờ bọn họ còn ở sờ sờ trước mặt, cũng không thể để nàng tiếp tục làm chuyện điên rồ, liền thương lượng nếu Chung Minh không ngại ủy khuất, qua ít thời gian liền nói với lão phu nhân, làm cho Chung Minh gả cho Tống Tuấn Kiệt làm thiếp.
Khi Tống Văn Thục đem ý tưởng này nói cho Chung Minh, Chung Minh đang ăn cháo tổ yến, cái chén thanh hoa rất đẹp liền bị rớt vỡ tan. Chung Minh khóc không ra nước mắt, nương không thể làm như vậy a.
Ngày Tống Tuấn Kiệt đón dâu, Tống phủ giăng đèn kết hoa một mảnh vui sướng, Chung Minh cơ bản không nghĩ đi ra, chẳng qua bị mẫu thân khuyên, nên miễn cưỡng ra ngoài xem lễ.
Mặc kệ nói như thế nào, bộ dáng Tống Tuấn Kiệt vẫn là rất tốt, lại là chú rể, càng phát ra vẻ tiêu sái đắc ý, Tô Hầu gia vừa lòng vuốt râu gật đầu, Tô Tử Mặc mặc dù có phủ khăn voan đỏ, nhưng nhìn dáng người kia có thể kết luận một cách không nghi ngờ rằng nàng là một mỹ nhân, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tiểu thư khuê các đoan chính, Tống lão phu nhân cùng Mã Nguyệt Nga cười toe toét, Tống Tuấn Kiệt càng khỏi bàn tới, muốn mau động phòng giở lên khăn voan chiêm ngưỡng nhan sắc đối phương.
So sánh trở lại ba người Chung gia sắc mặt đều khó coi, Tống Văn Thục cùng Chung Xa Đạt còn có thể miễn cưỡng cười vui, Chung Minh thì rõ ràng ôm cánh tay đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn đôi tân lang tân nương, nghĩ đến kiếp trước bởi vì gả không được biểu ca mà đại náo hôn lễ chỉ cảm thấy dọa người.
"Chung cô nương." Đột nhiên một thanh âm kêu nàng, Chung Minh quay đầu, là nô tì Thanh Nhi luôn đi theo Tô Tử Mặc, Chung Minh hồ nghi nhìn nàng.
Thanh Nhi nói: "cô nương đi theo ta một chút, tiểu thư nhà ta có món đồ đưa cho cô nương".
Chung Minh lại càng không hiểu, không biết Tô Tử Mặc đưa cho nàng cái gì, nhìn đến hôn lễ bên kia đã thành, Tô Tử Mặc bị đưa vào động phòng, liền theo Thanh Nhi đến sau hoa viên.
Thanh Nhi lấy trong người ra một túi hương, lại từ trong túi hương lấy ra một tấm khăn lụa đưa cho Chung Minh, nói: "Đây là tiểu thư nhà ta tự tay thêu, cảm tạ Chung cô nương trượng nghĩa tương trợ, tiểu thư nhà ta nói, về sau đã là người một nhà, hy vọng cô nương và tiểu thư không cần sống trong khúc mắc lẫn nhau."
Chung Minh thấy trên khăn lụa có thêu hoa mẫu đơn nhìn giống hệt hoa thật, công phu nữ công gia chánh thật rất cao a, đặt ở chóp mũi còn có mùi thơm nhàn nhạt, Chung Minh nhớ rõ mùi hương này giống hệt trên người Tô Tử Mặc, nàng vẫn là lần đầu tiên thu được lễ vật có tâm ý như vậy. Tuy rằng Tô Tử Mặc không nghe theo lời nàng khuyên vẫn gả cho biểu ca, nhưng thật ra đã tiếp nhận phần ân tình này của nàng, Chung Minh cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, tự nhiên không hề canh cánh trong lòng, nói với Thanh Nhi: "Ngươi đi nói cho tiểu thư nhà ngươi, ta nhận lễ vật này, rất được, ta thật thích."
Thanh Nhi đáp ứng một tiếng liền đi.
Chung Minh không muốn đi ra ngoài, ngồi lại cạnh hồ, chỉ chốc lát sau, Tri Hoạ tìm đến, mồm to thở gấp: "Tiểu thư nguyên lai người ở trong này, làm cho ta tìm một phen."
Chung Minh hỏi nàng:"Có chuyện gì?"
Tri Họa nói:"Phu nhân sợ tiểu thư trong lòng không thoải mái lại làm chuyện điên rồ."
Chung Minh nói:"Ngươi đi nói cho nương ta biết, ta chỉ là cảm thấy ồn ào, muốn một người yên lặng một chút."
Tri Họa nhìn đến khăn lụa trên tay nàng, kinh ngạc nói:"Cái khăn thật đẹp a, tiểu thư lấy ở đâu ra, như thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua."
"Là......" Không biết vì sao Chung Minh đột nhiên không muốn nói, nhìn chằm chằm khăn tay ngẩn người, bộ dáng Tô Tử Mặc thật đẹp mắt lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, vậy mà phải gả ột tên bại hoại không học vấn, không nghề nghiệp như Tống Tuấn Kiệt, quả thực chính là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, dựa vào cái gì lại để Tống Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi, Chung Minh càng nghĩ càng không cam lòng, bật đứng lên,"Không được, ta muốn ngăn cản!"
Tri Họa vội hỏi:"Tiểu thư muốn ngăn cản cái gì?"
Chung Minh nói:"Ngăn cản một cái bi kịch phát sinh." Sai Tri Họa trở về nói cho nương không cần lo lắng, còn chính mình thì đi về tân phòng hướng đông.
Tân phòng sáng sủa ánh nến, hai nha đầu Tống phủ canh giữ ở bên ngoài, xem ra Tống Tuấn Kiệt còn chưa có trở về, Chung Minh đi qua, hai nha đầu cùng kêu lên "Biểu tiểu thư", Chung Minh gật đầu, sau đó nói:"Nơi này có ta, các ngươi trước đi xuống đi." Hai nha đầu vâng dạ, lui xuống.
Chung Minh vừa muốn gõ cửa, cửa đã muốn mở, Thanh Nhi mời nàng đi vào, hiển nhiên Tô Tử Mặc biết nàng ở bên ngoài, Chung Minh đi vào phòng, chỉ thấy Tô Tử Mặc che khăn voan đỏ ngồi bên mép giường, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, rất là xinh đẹp.
Chung Minh nhìn thấy trên bàn bên cạnh có một cái gậy để giở khăn voan, cơ hồ không chút suy nghĩ, liền dùng gậy xốc lên khăn voan của Tô Tử Mặc, hai người lại là đồng thời sửng sốt, mọi người nói tân nương tử xinh đẹp, nguyên lai đẹp đến như vậy, Chung Minh nhất thời đúng là xem đến choáng váng.
Tô Tử Mặc lại không nghĩ tới Chung Minh xốc lên khăn voan của nàng, chỉ thấy nàng đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không lên tiếng, chờ Chung Minh.
Hơn nửa ngày Chung Minh mới hồi phục lại tinh thần, tự giác thấy mình thất thố, mặt ửng đỏ, vội nói:"Ta lại đây là cảm ơn cái khăn tay ngươi đưa."
Tô Tử Mặc mím môi cười:"Ngươi thích là tốt rồi."
Chung Minh lại bị tươi cười của nàng mê hoặc, nhất thời quên mất mục đích tới đây, đứng yên tại chỗ có chút không biết làm sao.
Tô Tử Mặc vỗ vỗ vị trí bên cạnh người, nói:"Chung cô nương mời ngồi."
Chung Minh ngồi xuống, nói:"Ngươi đã muốn gả cho biểu ca ta, kêu ta Chung cô nương liền rất khách khí."
Tô Tử Mặc nhướng mày,"Ta đây nên gọi ngươi là gì, biểu muội sao?"
Chung Minh lập tức cắt lời nàng:"Trăm ngàn đừng!"
Tô Tử Mặc không nghĩ tới Chung Minh phản ứng lớn như vậy, có chút khó hiểu hỏi:"Vì sao?"
Bởi vì chỉ cần nghe được hai tiếng biểu muội, sẽ làm cho nàng nhớ tới biểu ca, không khỏi làm cho người ta ghê tởm, lý do này tất nhiên không thể nói, Chung Minh đang nghĩ phải giải thích như thế nào, chợt nghe Tô Tử Mặc Nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng:"Minh nhi." Bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt Tô Tử Mặc, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác khác thường, ngay cả nói chuyện đều lắp bắp, "Tô......" kêu tên thì không quen, "Biểu......" Trong đáy lòng thì không muốn nàng gả cho biểu ca,"Mặc tỷ tỷ." Chung Minh rốt cuộc nghĩ ra một cái xưng hô thích hợp.
Bất quá cũng chỉ là xưng hô, Tô Tử Mặc không hoàn toàn để ý, nàng biết Chung Minh tuyệt đối không phải đơn giản vì muốn cảm ơn khăn tay nàng tặng mà đến đây, nhất định còn có chuyện khác, nhưng không hỏi, chờ Chung Minh tự nói với nàng.
Chung Minh cuối cùng bình phục tâm tình, nàng cũng kỳ quái, như thế nào đột nhiên ở trước mặt Tô Tử Mặc trở nên không được tự nhiên như vậy, mặc dù ở nơi động phòng thảo luận lời này có chút không thích hợp, bất quá vẫn là nói rõ ý đồ đến đây của mình.
"Mặc tỷ tỷ, xin ngươi nhất định tin tưởng ta, biểu ca ta thật sự không phải người tốt." Chung Minh thấy nàng không nói chuyện, lại nói,"Ta biết hiện tại nói lời này đã muộn, ít nhất ngươi còn chưa có cùng hắn động phòng, không bị hắn...... chiếm tiện nghi."
Tô Tử Mặc nhìn nàng một hồi lâu, mới nói:"Kỳ thật ta càng muốn biết muội vì sao chấp nhất như vậy".
"Sợ ngươi chịu thiệt a." Chung Minh trả lời đương nhiên.
Tô Tử Mặc thấy vẻ mặt nàng chân thành, trong lòng nhất thời ấm áp, nàng không có mẫu thân, cũng không có tỷ muội, tuy có đại tẩu, quan hệ cũng không phải quá thân mật, hôn sự này là phụ thân định ra, trước khi xuất giá, ai cũng không hỏi qua nàng có cam tâm tình nguyện hay không, ngược lại Chung cô nương trước mắt này mới thấy mặt qua vài lần, lại ba lần bốn lượt đến khuyên nàng, làm sao không cảm động cho được nên nhẹ giọng hỏi:"Vậy muội vì cái gì lại đối tốt với ta như vậy?"
"Ta......" Chung Minh nhưng thật ra không trả lời được, nếu là sợ biểu ca tìm được núi dựa tốt, thì nay ván đã đóng thuyền, nếu là bởi vì kiếp trước thua thiệt, nàng cũng đã tận lực hết sức rồi, lại là vì sao đâu? Nghĩ nghĩ nói:"Ta chỉ là bênh vực kẻ yếu mà thôi."
Tô Tử Mặc ôm tay cười nói:"Vậy cảm ơn Chung nữ hiệp rút dao tương trợ, được, ta đáp ứng muội, trừ phi ta cam tâm tình nguyện, nếu không tuyệt đối không cùng biểu ca muội cùng phòng."
"Lời này thật sao?"
Tô Tử Mặc gật đầu.
Trong lòng giống như buông được tảng đá lớn, Chung Minh trở nên cao hứng, nàng biết bản lãnh của Tô Tử Mặc, chỉ cần nàng ấy không muốn, biểu ca liền không dám dính vào.
Trên bàn nến đỏ đã cháy hơn một nửa, thời điểm không còn sớm, Chung Minh không tiện ở lâu, đứng dậy cáo từ.
Tô Tử Mặc đột nhiên nói:"Có giúp ta một chuyện được hay không?"
Chung Minh lập tức nói:"Ngươi nói đi".
Tô Tử Mặc chỉ vào khăn voan đỏ,"Có thể giúp ta che khăn voan lên lại không?"
Chung Minh le lưỡi một cái, nàng quên mất chuyện này, cầm lấy khăn voan phủ lên lại, ánh nến đỏ hắt lên mặt Tô Tử Mặc, đẹp đến nói không nên lời, Chung Minh nhất thời ngây người nhìn.
Tô Tử Mặc thấy tay Chung Minh bất động giữa không trung nửa ngày, hỏi:"Làm sao vậy, trên mặt ta có cái gì hay sao?"
"A, không có." Chung Minh vội lung tung sửa lại khăn voan trên đầu Tô Tử Mặc, sau đó như là làm sai chuyện gì chạy trốn đi ra ngoài, trên hành lang vừa lúc gặp Tống Tuấn Kiệt uống say khướt đi trở về phòng.
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh - Lạc Khuynh Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh