No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 329
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 263: Vị Ngon Khó Cưỡng
hìn đôi trai tài gái sắc đang tình chàng ý thiếp, lại quau đầu nhìn Tiêu Tiêu đang chăm chú nghiên cứu thức ăn, Tiêu Văn Trác thở dài một hơi.
“Ngươi mời Tiêu đại ca bọn họ ngồi xuống đi, ta còn bận một chút” Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thập mang cái nồi trứng kiến đến liền đẩy Viên Thiên Dã ra. Nàng phải tranh thủ nếm thử món này trước, xem nó có độc hay không.
Viên Thiên Dã nhìn thấy ánh mắt nàng, trong lòng đã có tính toán nhưng hắn không nói gì, nhìn Lâm Tiểu Trúc tiến lên trước nói chuyện với Viên Thập, Viên Thập đặt nồi trứng kiến xuống rồi đi lấy thức ăn khác. Lúc này Viên Thiên Dã mới đi tới, đứng sau lưng Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng múc một muỗng trứng kiến tính cho vào miệng, vội nắm tay nàng nói 'hay ha, dám ăn vụng nha” nói xong liền giành lấy cái muỗng, tính cho vào miệng.
“Ngươi làm gì vậy?” Lâm Tiểu Trúc nôn nóng, đưa tay muốn giành lại nhưng nàng đâu phải là đối thủ của Viên Thiên Dã, vừa mới vung tay lên, hắn đã nuốt xong muỗng trứng kiến vào bụng.
“Ngươi...” Lâm Tiểu Trúc biết hắn giành ăn với mình không phải nổi tính trẻ con mà lo lắng nàng ăn vào có chuyện, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, nhìn khuôn mặt tuấn lãng và ánh mắt ôn nhu của hắn, ánh mắt nàng cũng trở nên mơ hồ, lại có hơi nước bốc lên.
“Nha đầu ngốc.” Viên Thiên Dã đưa tay vuốt mắt nàng.
Nhớ tới chung quanh còn có người, Lâm Tiểu Trúc thẹn thùng chớp chớp mắt, quay đầu đi, rồi nhanh chóng quay lại, chuyển đề tài hỏi” ăn ngon không?”
Viên Thiên Dã chép chép miệng, trừng mắt nói” vừa rồi ăn nhanh quá, chưa kịp nhấm nuốt” lại ủy khuất nói” ngươi không lo lắng ta có chỗ nào không thoải mái không mà chỉ hỏi ăn có ngon không, thực không có lương tâm mà”
Lâm Tiểu Trúc vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay nhéo hắn một cái” ta đương nhiên biết thứ này không có độc mới dám lấy nó nấu ăn, vừa rồi nếm thử, chẳng qua là muốn các ngươi an tâm thôi”
“Uy. Lâm Tiểu Trúc. Đồ ăn làm xong chưa? ta đói bụng” Thẩm Tử Dực thấy hai người liếc mắt đưa tình, nhịn không được cao giọng hỏi.
“Ah, xong rồi” Lâm Tiểu Trúc vội đẩy Viên Thiên Dã ra xa một chút.
Viên Thiên Dã không để ý tới Thẩm Tử Dực, quay đầu thấy Tiêu Văn Trác đứng một mình bên rừng cây, không biết đang nghĩ gì, liền kêu lên” Văn Trác, ăn cơm”. Tuy hắn có chút không vui đối với hành động vừa rồi của Tiêu Văn Trác nhưng dù sao hắn cũng là chủ nhà, Tiêu Văn Trác lại có ơn với hắn nên vẫn phải giữ chút thể diện. Vả lại, Tiêu Văn Trác cũng không có làm gì thương tổn tới Lâm Tiểu Trúc.
“Được, đến liền” Tiêu Văn Trác điều chỉnh cảm xúc rồi bước nhanh tới.
Thẩm Tử Dực là người rất chú ý tới chất lượng cuộc sống, nếu hắn đã ra ngoài ngao du, chắc chắn trên xe sẽ chuẩn bị đầy đủ. Một cái bàn vuông đặt trên thảm cỏ, mấy cái ghế đều là chuyển từ trên xe hắn xuống. Trên bàn có bảy, tám món thức ăn. Vừa rồi đã nếm qua món thỏ nướng do Lâm Tiểu Trúc làm nên Tiêu Văn Trác cũng có chút chờ mong với mấy món trên bàn.
“Đến, Văn Trác, ngồi đi” Viên Thiên Dã kéo Tiêu Văn Trác ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, có Tiêu Tiêu và Thẩm Tử Dực, mọi người cũng không nói lời khách khí, chỉ có Viên Thiên Dã còn nói mấy lời mời mọc với Tiêu Văn Trác mà thôi.
“Mọi người nếm thử món măng mùa đông nướng đi” Lâm Tiểu Trúc nói.
Không phải nàng thể hiện quyền lợi nữ chủ nhân nhưng vì mấy món này ăn thế nào, món nào ăn trước món nào sau đều phải có chú ý. Trong cuốn Tùy Viên Thực Đan của Viên Mai đã có viết” món giàu dinh dưỡng ăn trước, món thanh đạm ăn sau; món nóng ăn trước, nhẹ nhàng khoan khoái ăn sau, có món canh uống trước, có món canh phải uống sau”
Đó là do trước khi ăn, miệng có hơi nhạt, nếu ăn mấy món nhẹ thì cảm giác không có mùi vị gì cả nhưng nếu ăn mấy món giàu dinh dưỡng, hương vị nồng đậm sau đó lại chuyển sang món thanh đạm hoặc uống một chén, mọi người sẽ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tư vị càng thêm tuyệt.
Mấy món thức ăn ở đây có thể nói đều là sơn trân, phi long, trứng kiến... đều là đệ nhất mỹ vị. Cho nên Lâm Tiểu Trúc hi vọng bữa cơm này sẽ khắc sâu ấn tượng đối với mọi người, vì thế không muốn bọn họ ăn lung tung. Lúc trước mọi người đã ăn gà nướng và thỏ nướng mùi vị đậm đà, tiếp theo sẽ là măng mùa đông, sau đó là canh phi long, cuối cùng là ăn cơm với bí đao, bí đỏ xào, kết thúc bằng món trứng kiến. Đó mới là chân chính hoàn mỹ.
Bữa cơm này do Lâm Tiểu Trúc làm, nếu nàng đã cực lực đề cử món măng mùa đông, mọi người đương nhiên phải nể mặt. Tiêu Tiêu cầm lấy một mụt măng, tò mò hỏi” thứ này ăn thế nào?”
“Bóc ra” Lâm Tiểu Trúc tiến hành làm mẫu.
Măng mùa đông nướng là món ăn cực kỳ có phong vị sơn dã. Lớp vỏ ngoài không có lông, nàng rửa sạch bùn đất rồi cho vào nồi nước ngâm một lát cho ra hết mùi măng, loại bỏ vị chát, sau đó cắt bỏ phần gốc, để lộ ra lớp thịt măng, lại dùng mũi tên khoét chính giữa cho trống rỗng. Tiếp theo nàng nhét chân giò hun khói vào giữa mụt măng, dùng lá trúc bịt kín rồi để lên lửa nướng. Như vậy mùi thơm và chất thịt của chân giò hun khói sẽ thấm vào măng, bên ngoài lại dùng lửa nướng, măng sẽ có mùi khói lửa khác với cách nấu thông thường.
Món nướng luôn luôn dậy mùi, miếng măng lại thanh thúy trong veo, chân giò hun khói thơm ngọt tạo thành một hương vị độc đáo, hơn nữa dùng tay để ăn, lột bỏ vài lớp vỏ bên ngoài mới có thể ăn được mấy miếng càng làm tăng thêm cảm giác thèm ăn. Điều này làm cho mấy vị hoàng tử, công chúa trước mắt cực kỳ hứng thú, ăn đến say mê.
Thấy mọi người đã thưởng thức món măng mùa đông xong, Lâm Tiểu Trúc lại múc cho mỗi người một chén canh phi long. Canh này đã làm theo cách Viên Thiên Dã nói, chỉ cắt thịt thành từng khối, bỏ vào nước sôi, thêm chút muối nữa là xong. Nước canh trong suốt, chất thịt trắng nõn non mịn, mùi thơm thấm tận ruột gan. Nếu không phải bọn họ từng ăn qua phi long thì chắc chắn sẽ cầm lòng không đậu mà tranh nhau món canh này.
Cầm lấy chén canh, ai nấy đều không lên tiếng. Vừa rồi đã ăn măng mùa đông đầy công phu, canh này độ ấm vừa phải, không lạnh không nóng, ai nấy chỉ lo cắm cúi ăn.
Lâm Tiểu Trúc cầm chén đưa lên mũi, hít sâu một hơi, lặng lẽ ghi tạc hương thơm lạ lùng này vào đầu, sau đó mới cầm muỗng, múc một miếng cho vào miệng, cũng không vội nuốt xuốt mà để nước canh ở trên đầu lưỡi, làm cho hương vị thơm ngon dị thường kia theo vị giác truyền vào trong não, sau đó mới từ từ nuốt xuống.
Nuốt xong, Lâm Tiểu Trúc bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ. Khó trách mọi người lại nói” trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa”, khó trách mọi người lại nói đây là món ăn quý hiếm, thơm ngon nhất thế gian. Thì ra nó có hương vị như vậy. Nàng xuyên qua ngàn năm là vì món này sao? cảm giác ngon đến mức không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả. Nàng xuyên qua ngàn năm, làm hạ nhân vài năm, vị hương vi thơm ngon này, nghĩ cũng đáng giá.
“Ta múc thêm cho ngươi” Viên Thiên Đã đưa tay tới, cầm lấy cái chén trong tay Lâm Tiểu Trúc, múc thêm cho nàng một chén canh phi long, sau đó nói nhỏ bên tai nàng 'thích ăn thì sau này ta bảo thủ hạ thường đến đây săn, ướp lạnh rồi mang về cho ngươi làm canh uống, ta tự tay làm cho ngươi”
“Tiểu Trúc, chúng ta lúc trước đã ăn qua phi long rồi, chỉ có ngươi là chưa, hôm nay ăn nhiều một chút đi” Thẩm Tử Dực cũng lên tiếng. Hắn chỉ uống một chén canh rồi bảo Thẩm Quý bới cơm. Canh này không phải không ngon, hắn chỉ nghĩ hắn uống ít một chút thì Lâm Tiểu Trúc có thể được uống nhiều thêm một ngụm.
“Được” Lâm Tiểu Trúc gật đầu nhưng không ngước mắt lên, nàng sợ nếu nàng ngước mắt lên, mọi người sẽ nhìn thấy hơi nước trong mắt nàng.
“Lâm cô nương, trước kia cô chưa từng ăn phi long sao? về sau ngươi tới Tây Lăng quốc ta làm khách đi, Tây Lăng chúng ta còn rất nhiều món ngon, ta mời ngươi” Tiêu Tiêu uống liền hai chén canh, thỏa mãn che miệng ợ một cái, vui vẻ nói.
“Được” Lâm Tiểu Trúc cười cười, chớp mắt hai cái, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Văn Trác một cái, lại đối diện ánh mắt thâm thúy của hắn.
Thấy Lâm Tiểu Trúc nhìn nàng, Tiêu Văn Trác chỉ vào trứng kiến, nhìn nàng hỏi” cái này ta có thể ăn không”
“Cứ tự nhiên” Lâm Tiểu Trúc không biết hắn muốn thể hiện thiện ý hay chỉ là muốn thưởng thức đồ ăn, nhưng nàng cũng lười đoán tâm tư hắn. Có những người chỉ là gặp gỡ thoáng qua rồi thôi, bọn họ đánh giá nàng thế nào, yêu hay ghét, nàng không cần để ý.
Lúc này mọi người đều bị mỹ vị chinh phục, thấy Tiêu Văn Trác đòi ăn trứng kiến, có chút e dè lại tò mò, đều dừng đũa, nhìn hắn cho một muỗng trứng kiến vào miệng, rất muốn biết cảm giác của hắn thế nào.
“Ca, thế nào, thế nào?” Tiêu Tiêu nhịn không được hỏi.
Tiêu Văn Trác ăn cái gì, động tác cũng vô cùng ưu nhã, chậm rãi hé miệng nhấm nuốt, cảm giác khi cắn mấy cái trứng kiến, đầu lưỡi như bị gì đó mềm nhẹ bao bọc, sau đó hương vị thơm ngon tràn ngập khắp khoang miệng. Cảm giác thơm ngon này không thua gì món phi long vừa rồi. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, khen ngợi tự đáy lòng” hương vị cực kỳ ngon, mọi người nếm thử đi”
Tiêu Tiêu hiếm khi thấy có thứ gì được đại ca đánh giá cao, mà đây còn là trứng kiến nữa nên nhanh chóng múc một một muỗng trứng kiến cho vào miệng, sau đó trong miệng nàng vang lên thanh âm lép bép, cảm giác vô cùng thú vị, không để ý tới lễ nghi ăn không được nói mà hô lên” ăn ngon, ăn rất ngon”
Biết Vị Ký Biết Vị Ký - Tọa Chước Linh Linh Thủy