Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 39
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 - Tôi Đã Hứa Một Điều Không Thể
ôi không thích những lời tạm biệt, vậy mà tôi sẽ phải kể cho các bạn nghe về chúng rất nhiều.
[Không Carter. Em không mời anh lấy micro đâu nhé. Lùi ra nào! ]
Tới hoàng hôn, Nhà Brooklyn đã lại đâu vào đó. Alysa gần như một mình làm công việc trát vữa với sức mạnh của thần đất. Các học viên cũng biết khá đủ về bùa phép hi-nehm để sửa chữa các đồ vật bị hư hỏng.
Với cây chổi lau nhà và dung dịch tấy rửa, Khufu thể hiện sự khéo léo chẳng kém gì khi chơi với bóng rổ, và thực sự không thể tin được là chỉ với một tấm khăn mắc vào hai cánh của quái vật đầu chim, người ta có thể cọ rửa, làm sạch bụi và lau chùi được bao nhiêu đồ.
Chúng tôi đã họp vài lần trong ngày hôm đó. Philip of Macedonia canh gác bể bơi, và đội quân shabti của chúng tôi tuần tra các tầng nhà, nhưng không có kẻ nào cố gắng tấn công - cả lực lượng của Apophis lẫn những đồng nghiệp pháp sư của chúng tôi. Tôi gần như có thể cảm nhận được cú sốc tập thể trải khắp trên ba trăm sáu mươi Vùng khi họ biết tin: Desjardins đã qua đời, Apophis đã trỗi dậy, Ra đã trở về, và Amos Kane đã trở thành Đại Pháp Sư mới. Tin tức nào đáng lo ngại nhất đối với bọn họ, tôi không thể biết, nhưng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ có thêm chút thời gian để thở trong khi các Vùng khác xử lý sự chuyển biến của các sự kiện và quyết định cần phải làm gì.
Trước khi mặt trời lặn, Carter và tôi trở lên mái nhà trong khi Zia mở một cánh cổng phép thuật để cô ấy và Amos đi tới Cairo.
Với mái tóc đen mới cắt và một bộ váy mới màu be, trông Zia không hề đổi khác dù chỉ một chút kể từ lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy ở Bảo Tàng Metropolitan, mặc dù bao nhiêu điều đã xảy ra kể từ đó. Và tôi cho rằng, về mặt lý thuyết mà nói, ở bảo tàng đâu có phải là cô ấy, bởi đó chỉ là shabti của cô ấy mà thôi.
[Đúng em biết rồi. Rắc rối kinh khủng mới theo được những chuyện đó. Anh phải học lấy phép thuật triệu hồi thuốc đau đầu đi. Tác dụng ghê lắm ý. ]
Cánh cổng phép thuật cuộn xoáy hiện ra, và Zia quay lại để nói lời tạm biệt.
"Mình sẽ đi cùng với Amos - mình muốn nói là Đại Pháp Sư - đến Vùng Một," chị ấy hứa. "Mình sẽ đảm bảo để chú được công nhận là lãnh tụ Ngôi Nhà Sự Sống."
"Họ sẽ chống lại hai người," tôi đáp. "Hãy cẩn thận."
Đừng lo."
Chú ấy vẫn ăn vận theo phong cách bảnh bao như mọi khi: một bộ complet bằng lụa vàng kim tiệp màu với chiếc áo choàng bằng da báo mới của mình, một chiếc mũ phớt, và những hạt cườm vàng đính trên mái tóc tết. Bên cạnh chú là một chiếc túi vải len thô và một hộp kèn saxophone. Tôi tưởng tượng ra chú ngồi trên bậc thềm cạnh ngai vàng của pharaoh, chơi kèn saxophone tenor - John Coltrane - có lẽ thế - trong khi một thời đại mới mở ra trong ánh sáng màu tím và những ký tự tượng hình bay ra từ loa kèn của chú.
"Chú sẽ giữ liên lạc," chú ấy hứa. "Ngoài ra, các cháu trông coi mọi việc rất ổn thỏa ở Nhà Brooklyn đây. Các cháu không cần người chỉ bảo nữa."
Tôi cố gắng tỏ vẻ dũng cảm, mặc dù tôi ghét phải thấy chú ra đi. Chỉ vì tôi đã mười ba tuổi không có nghĩa là tôi muốn các trách Đừng lo."
Chú ấy vẫn ăn vận theo phong cách bảnh bao như mọi khi: một bộ complet bằng lụa vàng kim tiệp màu với chiếc áo choàng bằng da báo mới của mình, một chiếc mũ phớt, và những hạt cườm vàng đính trên mái tóc tết. Bên cạnh chú là một chiếc túi vải len thô và một hộp kèn saxophone. Tôi tưởng tượng ra chú ngồi trên bậc thềm cạnh ngai vàng của pharaoh, chơi kèn saxophone tenor - John Coltrane - có lẽ thế - trong khi một thời đại mới mở ra trong ánh sáng màu tím và những ký tự tượng hình bay ra từ loa kèn của chú.
"Chú sẽ giữ liên lạc," chú ấy hứa. "Ngoài ra, các cháu trông coi mọi việc rất ổn thỏa ở Nhà Brooklyn đây. Các cháu không cần người chỉ bảo nữa."
Tôi cố gắng tỏ vẻ dũng cảm, mặc dù tôi ghét phải thấy chú ra đi. Chỉ vì tôi đã mười ba tuổi không có nghĩa là tôi muốn các trách nhiệm của người lớn. Chắc chắn là tôi không muốn quản lý vùng Hai Mươi Mốt hay dẫn dắt đội quân đi chinh chiến. Nhưng tôi chắc là không ai bị đặt vào vị trí đó lại từng cảm thấy mình đã sẵn sàng.
Zia đặt bàn tay lên tay Carter. Anh ấy giật nấy người lên cứ như là chị Zia đã chạm vào anh ấy bằng máy khử rung tim.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sớm thôi," chị ấy bảo, "sau khi... sau khi mọi chuyện đã yên ổn. Nhưng, cám ơn cậu nhé."
Carter gật đầu, mặc dù trông anh ấy có vẻ tiu nghỉu. Tất cả chúng tôi đều biết rằng mọi chuyện sẽ chẳng sớm yên ổn. Chẳng có gì đảm bảo rằng chúng tôi sẽ sống đủ lâu để gặp lại Zia.
"Cậu cẩn thận nhé," Carter nói. "Cậu đóng một vai trò rất quan trọng đấy."
Zia liếc nhìn tôi. Một sự đồng cảm kì lạ chạy qua chúng tôi. Tôi nghĩ chị ấy bắt đầu có sự nghi ngờ, một nỗi lo sợ sâu xa, về việc chị ấy sẽ đóng vai trò gì. Tôi không thể nói rằng chính tôi đã hiểu được điều đó, nhưng tôi chia sẻ cảm giác bất ổn của chị ấy. Ngựa vằn, Ra đã nói. ông ấy từ lúc thức dậy đã nhắc đến ngựa vằn rồi.
"Nếu hai người cần chúng cháu," tôi nói, "thì đừng có chần chừ. Cháu sẽ hiện ra và cho mấy tên pháp sư ở Vùng Năm một trận no đòn.
Amos hôn lên trán tôi. Chú ấy vỗ vai Carter. "Cả hai đứa đã khiến chú rất tự hào. Lần đầu tiên sau bao năm hai đứa đã cho chú hi vọng."
Tôi muốn họ ở lại lâu hơn. Tôi muốn nói chuyện với họ thêm chút nữa. Nhưng kinh nghiệm của tôi với Khonsu đã dạy tôi không nên tham lam với thời gian. Tốt nhất là nên đánh giá đúng những gì mình có và không khát khao thêm.
Amos và Zia bước vào cánh cổng phép thuật và biến mất.
Khi mặt trời vừa lặn, Bast trông kiệt quệ hiện ra ở Phòng Lớn. Thay vì bộ đồ liền quần thường lệ, cô ấy mặc một chiếc váy Ai Cập trang trọng và đeo nhiều trang sức tới mức trông không thoải mái tí nào.
"Ta đã quên mất chuyện cưỡi chiếc thuyền mặt trời lên bầu trời khó khăn đến mức nào," cô ấy nói, quẹt tay lên trán. "Lại nóng nữa chứ. Lần sau, ta phải mang theo một cái xoong và một tủ lạnh xách tay đầy sữa."
"Ra ổn chứ ạ?" tôi hỏi.
Thần miêu nữ trề môi. "À... ông ấy vẫn thế. Ta đã điều khiển chiếc thuyền đến phòng ngai vàng của các vị thần. Họ sẽ tập hợp một đội chèo thuyền mới cho chuyến đi đêm nay. Nhưng các cháu nên đến gặp ông ấy trước khi thần mặt trời lên đường."
"Chuyến đi đêm nay ư?" Carter hỏi. "Qua Duat ư? Bọn cháu vừa đưa ông ấy về mà!"
Bast xòe hai bàn tay. "Vậy các cháu trông chờ gì chứ? Các cháu đã phục hồi một chu kỳ xưa cũ. Ban ngày Ra sẽ ở thiên đường và đêm ở trên sông. Các vị thần sẽ phải trông nom ông ấy như họ đã từng làm. Đi nào; chúng ta chỉ có vài phút thôi."
Tôi sắp sửa hỏi cô ấy định đưa chúng tôi đến phòng ngai vàng của các thần bằng cách nào. Bast vẫn thường nhắc đi nhắc lại với chúng tôi rằng cô ấy không giỏi việc triệu hồi các cánh cổng phép thuật. Thế rồi một cánh cổng hoàn toàn là bóng tối mở ra giữa không trung. Anubis bước qua cổng, như thường lệ trông tuyệt vời đến phát bực mình, thần mặc một chiếc quần bò đen và một chiếc áo khoác da, với một chiếc áo bằng vải bông trắng, vừa vặn ôm lấy ngực khiến tôi tự hỏi liệu thần có cố ý khoe không. Tôi cho là không. Chắc hẳn thần trông đã hoàn hảo như thế từ lúc lăn ra khỏi giường vào buổi sáng rồi.
Phải... hình ảnh đó chẳng giúp tôi tăng cường sự tập trung chút nào.
"Xin chào, Sadie," thần nói. [đúng rồi, Carter. Thần cũng đã nói chuyện với em trước. Em biết nói gì chứ? Chả là em quan trọng mà. ]
Tôi cố gắng tỏ vẻ gắt gỏng với Anubis. "Ra là ông. Lúc đang đánh cuộc linh hồn chúng tôi ở dưới âm phủ thì chẳng thấy ông đâu."
"ừ, ta mừng là em đã sống sót," thần nói. "Chứ không viết bài điếu văn cho em khó lắm."
"Ồ, ha ha. ông đã ở đâu nhỉ?"
Lại thêm nỗi buồn hiện lên trong đôi mắt nâu của Anubis. "Một dự án bên lề," Thần đáp. "Nhưng ngay lúc này, chúng ta lên nhanh lên thì hơn."
Anubis chỉ về phía cánh cổng của bóng tối. Chỉ để tỏ ra với Anubis là mình không sợ hãi, tôi bước qua trước tiên.
ở phía bên kia, chúng tôi thấy mình ở trong gian phòng ngai vàng của các vị thần. Một đám đông các thần thánh quay ra đối diện với chúng tôi. Cung điện có vẻ còn lớn hơn lần trước chúng tôi tới đây. Các cây cột có vẻ cao hơn, được tô vẽ phức tạp hơn. Sàn nhà bằng cẩm thạch đánh bóng được trang trí chằng chịt các hình vẽ chòm sao, như thể chúng tôi bước qua dải ngân hà vậy. Trần nhà ánh lên như một tấm huỳnh quang khổng lồ. Bệ và ngai vàng của Horus đã được dịch sang một bên, nên lúc này trông nó như ghế của một quan sát viên hơn là nhân vật chính.
ở giữa phòng, con thuyền mặt trời sáng lên trên dàn giáo của âu tàu khô. Đội chèo thuyền ánh sáng hình cầu đang bay lượn quanh, dọn dẹp vỏ tàu và kiểm tra hệ thống dây chằng. Rắn Uraei bay vòng vòng quanh ngai vàng lửa, nơi Ra, trong y phục của vua Ai Cập, đang ngồi, trên đùi đặt cây móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại, cằm thần mặt trời gục xuống ngực, và thần đang ngáy ầm ĩ.
Một người đàn ông trẻ tuổi và vạm vỡ mặc bộ áo giáp bằng da tiến về phía chúng tôi. ông ta có cái đầu cạo trọc và đôi mắt hai màu - một mắt màu bạc và một mắt màu vàng.
"Chào mừng, Carter và Sadie," Horus nói. "Chúng ta rất hân hạnh."
Lời nói của vị thần không phù hợp với ngữ điệu của ông, một ngữ điệu cứng ngắc và kiểu cách. Các vị thần khác cúi chào chúng tôi tôn kính, nhưng tôi có thẻ cảm thấy sự thù địch của họ âm ỉ dưới bề mặt. Tất cả họ đều vận những bộ áo giáp đẹp nhất của mình và trông rất uy nghi. Sobek, thần cá sấu (không phải vị thần ưa thích của tôi) mặc bộ áo giáp tết bằng kim loại xanh óng ánh và mang theo một cây gậy to tướng nổi trên mặt nước. Nekhbet trông cũng tươm tất hết mức có thể của chim kền kền, chiếc áo khoác lông vũ đen mượt như nhung, như lụa. Bà ta cúi đầu về phía tôi, nhưng ánh mắt bà ta như muốn bảo tôi rằng bà ta vẫn muốn xé xác tôi ra. Babi thần khỉ đầu chó đã đánh răng và chải lông, ông ta cầm một quả bóng bầu dục - có lẽ là ông tôi đã làm cho ông thần lây phải đam mê này.
Khonsu đứng đó trong bộ complet màu ánh bạc, tung tung một đồng xu vào không khí và mỉm cười. Tôi muốn đấm cho ông ta một phát, nhưng ông ta gật đầu chào như thể chúng tôi là bạn bè cũ. Thậm chí cả Set cũng có mặt ở đó, trong bộ quần áo disco ác độc màu đỏ, dựa vào một cây cột ở phía cuối đám đông, tay cầm một cây gậy sắt. Tôi nhớ rằng ông ta đã hứa sẽ không giết tôi cho tới khi chúng tôi giải phóng được cho Ra, nhưng lúc này đây, trông ông ta có vẻ thoải mái. ông ta, đặt tay lên mũ và toe toét cười với tôi như thể khoái trá với sự không thoải mái của tôi.
Thoth, thần tri thức, là vị thần duy nhất không ăn diện. Thần vẫn mặc chiếc quần bò thông thường và chiếc áo choàng của phòng thí nghiệm viết đầy những chữ nguệch ngoạc. Thần quan sát tôi bằng đôi mắt kính vạn hoa kỳ lạ của mình và tôi có cảm giác rằng thần là người duy nhất trong phòng thương hại cho sự không thoải mái của tôi.
Isis bước lên phía trước. Mái tóc đen dài của nữ thần tết thành bím buông sau vai chiếc váy bằng vải tơ. Đôi cánh cầu vồng của nữ thần óng ánh sau lưng. Nữ thần trang trọng cúi chào tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy những làn sóng lạnh lẽo tỏa ra từ nữ thần.
Horus quay về phía đông đảo các thần. Tôi nhận thấy thần không còn đội vương miện pharaoh nữa.
"Nhìn đây!" thần nói với đám đông.
"Carter và Sadie Kane, những người đã đánh thức Chúa Tể của chúng ta! Đừng nghi ngờ gì nữa: Apophis kẻ thù của chúng ta đã trỗi dậy. Chúng ta phải đoàn kết sau lưng Ra."
Ra lẩm bẩm trong giấc ngủ, "Cá, bánh qui, chồn," rồi lại ngủ tiếp.
Horus hắng giọng. "Ta xin cam kết trung thành! Ta mong toàn thể các thần cũng làm như vậy. Ta sẽ bảo vệ con thuyền mặt trời khi chúng ta đi qua Duat đêm nay. Mỗi người chúng ta cần phải lần lượt làm nhiệm vụ đó cho tới khi thần mặt trời... hoàn toàn hồi phục."
Nghe chừng thần hoàn toàn chẳng bao giờ tin rằng điều đó có thể xảy ra.
"Chúng ta sẽ tìm được cách đánh bại Apophis!" Thần nói. "Bây giờ, hãy ăn mừng sự trở lại của Ra! Ta muốn ôm chầm lấy Carter Kane như một người anh em."
Nhạc bắt đầu nổi lên, vang vọng khắp các gian phòng. Ra, vẫn còn ngồi trong ngai vàng trên chiếc thuyền của mình, thức dậy và vỗ tay. Thần nhoẻn cười trong khi các vị thần khác lượn quanh, vài thần trong hình dạng con người, vài thần khác tan biến thành một làn mây, một ngọn lửa hay ánh sáng.
Isis cầm lấy hai tay tôi. "Ta hi vọng ngươi biết mình đang làm gì, Sadie," nữ thần nói với giọng lạnh nhạt. "Kẻ thù lớn nhất của chúng ta trỗi dậy, và ngươi đã truất ngôi của con ta, đưa một vị thần ốm yếu làm thủ lĩnh của chúng ta."
"Hãy cho ông ấy một cơ hội," Tôi nói, mặc dù cảm thấy cổ chân mình mềm như bún.
Horus vỗ vai Carter. Những lời thần nói cũng chẳng thân thiện gì hơn.
"Ta là đồng minh của ngươi, Carter," Horus hứa. "Ta sẽ cho ngươi sử dụng sức mạnh của ta bất kỳ lúc nào ngươi yêu cầu.
Ngươi sẽ làm sống lại con đường phép thuật của ta ở Ngôi Nhà Cuộc Sống, và chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu tiêu diệt Rắn. Nhưng đừng phạm sai lầm nào: ngươi đã làm ta mất ngai vàng. Nếu sự lựa chọn của ngươi khiến chúng ta trả giá bằng chiến tranh, ta thề rằng điều cuối cùng ta sẽ làm trước khi Apophis nuốt chửng ta đó là nghiền nát ngươi. Và nếu như chúng ta thắng trận chiến này mà không có sự giúp đỡ của Ra, nếu ngươi đã làm ta bị thất sủng vô ích, ta thề rằng cái chết của Cleopatra và lời nguyền của Akhenaton sẽ chẳng là gì so với cơn cuồng nộ ta giáng xuống ngươi và gia đình ngươi mãi mãi. Ngươi hiểu chứ?"
Khá khen cho Carter, anh ấy vẫn đứng thẳng trước ánh nhìn của thần chiến tranh.
"Chỉ cần người làm phần việc của mình," Carter đáp.
Horus cười cho đám thính giả nghe như thể thần và Carter vừa kể cho nhau một trò đùa thú vị. "Đi đi, Carter. Hãy xem cái giá phải trả cho chiến thắng của ngươi. Chúng ta hãy hi vọng rằng tất cả các đồng minh của ngươi không phải chịu số phận như thế."
Horus quay lưng về phía chúng tôi và tham dự vào buổi ăn mừng. Isis mỉm cười với chúng tôi lần cuối rồi tan biến thành cầu vồng lấp lánh.
Bast đứng bên tôi, im lặng, nhưng trông như thể nữ thần muốn cào Horus như vào một cái cột.
Anubis có vẻ bối rối. "Ta xin lỗi, Sadie.
Các vị thần có thể -"
"Vô ơn? ' tôi hỏi. "Điên tiết?"
Mặt thần đỏ lên. Tôi đoán là thần nghĩ rằng tôi muốn nói tới thần.
"Chúng ta có thể chậm chạp nhận thức được điều gì là quan trọng," cuối cùng thần đáp. "Đôi khi, chúng ta phải mất thời gian để hiểu được giá trị của một điều mới mẻ, một điều có thể khiến chúng ta thay đổi tốt đẹp hơn."
Thần nhìn tôi bằng đôi mắt ấm áp ấy, và tôi muốn tan chảy thành nước.
"Chúng ta phải đi thôi," Bast ngắt lời.
"Một điểm dừng chân nữa, nếu hai người còn đi được."
o O o
Cái giá của chiến thắng," Carter nhớ ra. "Bes ư? ông ấy còn sống chứ?"
Bast thở dài. "Một câu hỏi khó. Đi lối này."
Điểm cuối cùng tôi muốn đến là Những Cánh Đồng Mặt Trời.
Nhà dưỡng lão chẳng thay đổi gì nhiều. Không ánh sáng mặt trời đổi mới nào có thể giúp được các vị thần già yếu. Họ vẫn đấy những cây cột truyền nước đi loanh quanh, va vào các bức tường, hát những bản tụng ca cổ xưa trong khi cố gắng tuyệt vọng tìm kiếm những ngôi đền thờ không còn tồn tại nữa.
Một bệnh nhân mới đã gia nhập bọn với họ. Bes mặc chiếc áo choàng bệnh viện ngồi trong chiếc ghế đan bằng cành liễu gai, liếc nhìn Hồ Lửa ngoài cửa sổ.
Tawaret ngồi bên ông, đôi mắt hà mã bé xíu của bà đỏ lên vì khóc. Bà cố gắng cho ông uống cốc nước.
Nước chảy xuống cằm ông. Ánh mắt ông vô hồn nhìn thác nước cuộn chảy đằng xa, khuôn mặt gồ ghề của ông tắm trong ánh sáng đỏ. Mái tóc xoăn của ông mới được chải, và ông mặc một chiếc áo sơ mi Hawaii màu xanh lơ mới cùng chiếc quần soóc, và trông ông khá là thoải mái. Nhưng đôi mày của ông cau lại. Những ngón tay ông bíu lấy tay vịn ghế, như thể ông biết rằng ông nên nhớ ra điều gì, nhưng không thể.
"Không sao, Bes." Giọng Tawaret run run trong khi bà chấm chấm dưới cằm ông với một chiếc khăn ăn. "Chúng ta sẽ lo việc này. Em sẽ chăm sóc anh."
Thế rồi bà ấy nhìn thấy chúng tôi.vẻ mặt bà đanh lại. Đối với một nữ thần hộ sinh tốt bụng, trông bà có thể khá là đáng sợ nếu bà muốn.
Bà vỗ vỗ vào đầu gối của thần lùn. "Em sẽ quay lại ngay, Bes cưng."
Bà đứng dậy, một hành động đáng nể đối với cái bụng to tướng của bà, và xua chúng tôi ra xa ghế của Bes. "Làm sao các người dám đến đây! Làm như các người còn chưa gây đủ chuyện!"
Tôi sắp sửa òa khóc và xin lỗi thì nhận thấy sự tức giận của bà không nhắm vào tôi hay Carter. Bà đang liếc nhìn Bast.
"Tawaret..." Bast ngửa hai bàn tay. "Ta đâu có muốn thế này. ông ấy là bạn ta."
"ông ấy chỉ là một trong những món đồ chơi của loài mèo thôi!" Tawaret hét to đến mức một vài bệnh nhân phát khóc. "Ngươi cũng ích kỉ như tất cả loài của ngươi Bast ạ. Ngươi lợi dụng ông ấy rồi vứt bỏ ông ấy. Ngươi biết là ông ấy yêu ngươi, và ngươi tận dụng điều đó. Ngươi chơi với ông ấy như vờn con chuột dưới vuốt của ngươi."
"Như thế là không công bằng," Bast lẩm bẩm, nhưng tóc nữ thần bắt đầu dựng đứng lên như những khi bà sợ hãi. Tôi không trách nữ thần. Gần như chẳng có điều gì đáng sợ hơn một con hà mã cuồng nộ.
Tawaret dậm chận mạnh đến nỗi, giày cao gót của bà bị gãy. "Bes đáng được nhận điều tốt hơn thế này. ông ấy đáng được gặp người tử tế hơn ngươi, ông ấy thật tốt bụng. Ta - ta không bao giờ quên ông ấy!"
Tôi cảm thấy một trận đấu rất bạo lực giữa mèo và hà mã sắp xảy ra. Tôi không biết là tôi cất tiếng nói để cứu Bast, hay là để giải thoát các bệnh nhân bị sang chấn tâm lý, hoặc để làm dịu bớt tội lỗi của chính mình, nhưng tôi bước vào giữa hai vị thần. "Chúng ta sẽ giải quyết việc này," tôi nói bừa. "Tawaret, tôi thề đấy. Chúng tôi sẽ tìm được cách để chữa trị cho Bes."
Bà nhìn tôi, và nỗi tức giận rút đi trong mắt bà cho tới lúc chẳng còn gì ngoài sự thương hại. "Nhóc ơi, ồ nhóc... ta biết cháu có ý tốt. Nhưng đừng có cho ta hi vọng hão huyền. Ta đã sống với hi vọng hão huyền quá lâu rồi. Đi đi - gặp ông ấy nếu cháu muốn. Hãy xem điều gì đã xảy ra với người lùn tuyệt nhất thế gian. Rồi để chúng ta yên. Đừng có hứa với ta điều không thể xảy ra."
Bà quay đi và tập tễnh đi trên đôi giày gãy gót đến chỗ bàn y tá. Bast cúi gằm mặt. Nữ thần mang trên mặt biểu hiện không hề mèo chút nào: sự hổ thẹn.
"Ta sẽ đợi ở đây," Bast tuyên bố.
Tôi có thể thấy rằng đó là câu trả lời cuối cùng của nữ thần, nên tôi và Carter tự mình tiến gần đến chỗ Bes.
Thần lùn không cử động, ông ngồi trong chiếc ghế liễu gai, miệng hơi hé, mắt dán chặt vào hồ lửa.
"Bes." Tôi đặt tay lên cánh tay ông. "ông nghe thấy cháu không?"
Dĩ nhiên là ông ấy không trả lời. ông ấy đeo một chiếc vòng trên cổ tay có viết tên ông bằng các chữ tượng hình, được trang trí dễ thương, có lẽ bởi chính tay Tawaret.
"Cháu rất lấy làm tiếc," tôi nói. "Chúng cháu sẽ lấy lại ren cho ông. Chúng cháu sẽ tìm cách chữa lành cho ông. Phải không nào, Carter?"
"Đúng." Anh ấy hắng giọng, và tôi có thể đảm bảo rằng lúc đó anh ấy chẳng cư xử như một đấng nam nhi đại trượng phu đâu.
"Đúng, cháu thề đấy, Bes. Nếu đó là..."
Có lẽ anh ấy định nói rằng nếu đó là điều cuối cùng chúng cháu làm, nhưng đã khôn ngoan quyết định không nói ra. Cứ xét tới cuộc chiến tranh với Apophis đang lơ lửng trên đầu, thì tốt nhất không nên nghĩ đến chuyện cuộc sống của chúng tôi sớm kết thúc như thế nào.
Tôi cúi xuống và hôn lên trán Bes. Tôi nhớ lại chúng tôi đã gặp nhau ở ga Waterloo như thế nào, khi ông ấy đã lái xe đưa Liz, Emma và tôi tới nơi an toàn. Tôi nhớ lại ông ấy đã khiến Nekhbet và Babi sợ hãi ra sao trong chiếc quần bơi Speedo nực cười của mình. Tôi nghĩ về cái đầu Lenin bằng sô cô la ngốc nghếch mà ông ấy đã mua ở St. Petersburg, và khi ông ấy đã kéo Walt và tôi an toàn ra khỏi cổng phép thuật ở Cát Đỏ. Tôi không thể nào nghĩ về ông với sự nhỏ bé. ông có một tính cách vĩ đại, nhiều màu sắc, buồn cười và tuyệt diệu - và dường như không thể nào các tính cách ấy lại ra đi mãi mãi. ông ấy đã hiến dâng cuộc sống bất tử của mình để mua thêm một giờ cho chúng tôi.
Tôi không thể không nức nở. Cuối cùng Carter phải kéo tôi ra xa. Tôi không nhớ chúng tôi đã về nhà bằng cách nào, nhưng tôi nhớ cảm giác như chúng tôi rơi thay vì hạ cánh - như thế giới trần gian đã trở nên sâu hơn và buồn hơn bất cứ nơi nào ở Duat.
Buổi tối hôm đó tôi ngồi một mình ở trên giường trước cửa sổ mở. Đêm đầu tiên của mùa xuân đã trở nên ấm áp và dễ chịu đến ngạc nhiên. Ánh đèn lấp lánh dọc theo bờ sông. Nhà máy sản xuất bánh mì tròn trong khu vực tỏa vào không khí mùi thơm của bánh mì nướng. Tôi đang lắng nghe danh mục bài hát BUỒN của mình và tự hỏi sao sinh nhật tôi mới chỉ trôi qua được mấy ngày.
Thế giới đã thay đổi. Thần mặt trời đã trở lại. Apophis đã thoát khỏi lồng, và mặc dù nó đã bị đày đi một vực thẳm xa xôi nào đó, nó sẽ nhanh chóng quay trở lại. Chiến tranh đang đến. Chúng tôi có bao việc phải làm. Vậy mà tôi ngồi đây, nghe mãi những bài hát của ngày xưa, nhìn chằm chằm vào bức vẽ Anubis và cảm thấy mâu thuẫn một cách thật bất lực về một điều tầm thường vừa điên tiết như... phải, bạn đoán được rồi đấy. Bọn con trai.
Có tiếng gõ cửa.
"Mời vào," Tôi nói chẳng nhiệt tình chút nào. Tôi đoán rằng đó là Carter. Chúng tôi thường chuyện trò vào cuối ngày, để báo cáo với nhau. Nhưng không, đó là Walt, và bỗng dưng tôi nhận ra mình đang mặc một chiếc áo phông sờn và một chiếc quần pyjama. Chắc chắn là trông tóc tôi cũng kinh khủng chẳng kém gì tóc Nekhbeth. Carter nhìn thấy tôi thế này cũng chả sao. Nhưng với Walt? Tệ quá.
"Anh làm gì ở đây thế? ' Tôi ré lên, hơi quá to.
Walt chớp mắt, rõ ràng là ngạc nhiên bởi tôi quá thiếu mến khách. "Xin lỗi nhé, anh đi vậy.
"Không! Ý em là... không sao cả. Anh chỉ làm em ngạc nhiên thôi. Và - anh biết đấy... chúng ta có qui định về việc 'con trai ở trong phòng con gái' mà không có, ừm, người giám sát."
Tôi nhận thấy sao mình nói tẻ nhạt kinh khủng, gần như là Carter vậy. Nhưng tôi căng thẳng mà.
Walt khoanh hai tay. Đó là hai cánh tay rất đẹp đẽ. Anh ấy mặc một chiếc áo chơi bóng rổ bằng vải jersey và một chiếc quần soóc tập chạy, cổ đeo bộ sưu tập bùa mọi khi. Trông anh ấy thật khỏe mạnh, như vận động viên, khó mà tin rằng anh ấy đang chết vì một lời nguyền rủa tình cờ.
"À, em là giáo viên mà," anh ấy nói. "Em không giám sát anh được à?"
Chắc chắn là tôi đang đỏ mặt một cách kinh khủng. "Đúng. Em cho là nếu anh để hé cửa thì... ờ, anh tới có việc gì vậy?"
Anh đứng dựa vào cánh cửa tủ. Hơi kinh hoàng, tôi nhận ra tủ vẫn còn mở, để lộ tấm hình Anubis.
"Có quá nhiều điều đang diễn ra," Walt nói. "Em đã đủ thứ phải lo rồi. Anh không muốn em phải lo lắng cho anh nữa."
"Quá muộn," tôi thú nhận.
Anh gật đầu, như thể chia sẻ sự thất vọng của tôi. "Cái hôm ở sa mạc, ở Bahariya... em có nghĩ là anh điên không, nếu anh nói với em rằng đó là ngày tuyệt vời nhất trong đời anh?"
Tim tôi xao xuyến, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh, "ờ, giao thông công cộng ở Ai Cập, cướp đường, đám lạc đà hôi hám, lũ xác ướp La Mã điên rồ, và người nông dân trồng chà là bị ma ám... Trời, đó quả là một ngày đáng nhớ."
"Và em nữa," anh ấy nói.
"Vâng, à... em cho là em cũng nằm trong bản danh sách các thảm họa."
"Ý anh không phải thế."
Tôi cảm thấy mình là một người giám sát thật tệ - căng thẳng và bối rối, và đầy những ý nghĩ không giám sát chút nào. Mắt tôi lạc tới cửa tủ quần áo. Walt lưu ý điều đó.
"Ồ." Anh ấy chỉ vào Anubis. "Em muốn anh đóng cửa tủ không?"
"Vâng," tôi đáp. "Đừng. Có lẽ vậy. Ý em là, chẳng sao cả. À, không phải là chẳng sao cả, nhưng Walt cười vang như thể sự bối rối của tôi chẳng khiến anh ấy phiền lòng chút nào. "Sadie, nghe này. Anh chỉ muốn nói rằng, dù cho chuyện gì sẽ xảy ra, anh rất mừng là anh đã quen với em. Anh mừng là anh đã tới Brooklyn. Jaz đang tìm ra phương thuốc chữa trị cho anh. Có thể cô ấy sẽ tìm ra cái gì đó, nhưng đằng nào thì.... cũng ổn mà."
"Không ổn gì cả! Tôi nghĩ sự tức giận của tôi làm chính tôi ngạc nhiên hơn là anh. "Walt, anh đang chết vì một lời nguyền trời đánh. Và - và em đã có Menshikov đứng ngay đó, sẵn sàng nói cách chữa trị cho em, và em đã làm anh thất vọng. Như em đã làm Bes thất vọng. Em cũng không đưa được Ra trở về cho tử tế."
Tôi tức giận với mình vì đã khóc, nhưng tôi không đừng được. Walt tiến lại và ngồi xuống bên tôi. Anh ấy không cố choàng tay quanh người tôi, và có lẽ như vậy thì hơn.
Tôi đã đu bối rối lăm rồi.
"Em không làm anh thất vọng," Walt đáp.
"Em không làm ai thất vọng cả. Em làm đúng điều nên làm, và như thế có nghĩa là phải hi sinh."
"Hi sinh anh thì không," tôi nói. "Em không muốn anh chết."
Nụ cười của Walt khiến tôi có cảm giác là thế giới chỉ còn lại có hai người.
"Sự trở về của Ra có thể không chữa khỏi được cho anh," anh ấy nói. "Nhưng điều đó vẫn mang đến cho anh hy vọng mới. Em thật tuyệt vời, Sadie ạ. Dù bằng cách này hay cách khác, chúng ta cũng sẽ thành công mà. Anh sẽ không bỏ em đâu."
Nghe sao mà hay, sao mà tuyệt vời, sao mà không thể. "Làm sao anh có thể hứa điều đó được?"
o O o
Đôi mắt Walt lạc tới chỗ tấm hình của Anubis, rồi lại trở về chỗ tôi. "Chỉ cần em cố gắng đừng lo cho anh. Chúng ta sẽ phải tập "Anh có nghĩ ra cách nào không?"
Anh ấy phác một cử chỉ về phía chiếc bàn thấp để bên giường tôi, nơi chiếc máy thu băng cũ kỹ, bầm dập của tôi nằm đó - một món quà ông bà đã tặng tôi từ lâu lắm rồi.
"Nói với mọi người điều gì thực sự đã xảy ra," Walt bảo. "Đừng có để Jacobi và những người khác tuyên truyền những lời dối trá về gia đình em. Anh tới Brooklyn bởi vì anh nhận được thông điệp đầu tiên của em - bản thu âm về Kim Tự Tháp Đỏ, và những chiếc bùa hộ mệnh djed. Em cầu xin sự giúp đỡ và bọn anh đã đáp lại. Đã đến lúc phải cầu xin sự giúp đỡ một lần nữa."
"Nhưng lần đầu tiên, bọn em thực sự đã với được tới bao nhiêu pháp sư - hai mươi phải không?"
"Này, đêm qua ta đánh cũng khá được đấy chứ." Walt nhìn vào mắt tôi. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ hôn tôi, nhưng có điều gì đó khiến cả hai chúng tôi lưỡng lự - cảm giác rằng như thế sẽ chỉ tổ làm mọi thứ trở nên càng không chắc chắn hơn thôi. Khi em nói..."
Anh nhún vai, rồi đứng lên ra về. "À, em cũng khá là khó bỏ qua."
Anh ấy vừa đi được một lát thì Carter tới, nách cắp cuốn sách. Anh ấy thấy tôi đang lắng nghe thứ nhạc buồn của tôi, mắt đăm đắm nhìn chiếc máy ghi âm đặt trên tủ.
"Có phải Walt vừa ra khỏi phòng em không đấy?" anh tôi hỏi. Có chút bản năng bảo vệ của người anh len vào giọng nói của Carter. "Có chuyện gì thế?"
"Ồ, chỉ là..." Mắt tôi dừng lại ở chỗ cuốn sách anh ấy mang theo. Đó là một cuốn sách cũ kỹ, sờn rách, và tôi tự hỏi không biết có phải anh ấy sắp sửa giao bài tập cho tôi. Nhưng bìa cuốn sách trông quen quá. Mô típ hình mặt cắt kim cương, những dòng chữ cái đa màu sắc. "Cái gì đó?"
Carter ngồi xuống bên tôi. Căng thẳng, anh ấy trao cho tôi cuốn sách. "Đó không phải là, ừm một sợi dây chuyền vàng. Hay một con dao có phép lạ. Nhưng anh đã nói với với em là anh có quà sinh nhật cho em. Đây - quà đây."
Tôi lướt ngón tay trên tựa sách: Khảo sát của Blackkey về Khoa Học cho Năm Học Đầu tiên ở Trường Cao Đẳng. Sau đó tôi mở cuốn sách ra. Phía sau bìa một, có một cái tên được viết chữ thảo rất đẹp: Ruby Kane.
Đó là cuốn sách giáo khoa của mẹ ở trường cao đẳng - cũng là quyển mẹ thường đọc cho chúng tôi lúc đi ngủ. Chính là cuốn đó.
Tôi chớp mi dấu giòng nước mắt. "Làm sao anh "Đó là nhờ shabti triệu hồi ở thư viện,"
Carter đáp. "Chúng có thể tìm được bất cứ cuốn nào. Anh biết đây là... một món quà chẳng ra sao. Anh chẳng phải trả đồng nào, anh cũng không làm ra nó, nhưng "Im nào, anh đúng là đồ ngốc!" tôi choàng tay quanh người anh trai. "Đó là món quà sinh nhật tuyệt vời. Và anh là một người anh tuyệt vời!"
[Được thôi, Carter. Vậy là, đã ghi âm mãi mãi điều đó nhé. Chỉ cần anh đừng có kiêu ngạo quá. Em đã nói ra điều này trong giây phút yếu mềm. ]
Chúng tôi lật giở các trang sách, mỉm cười với bộ ria Carter đã vẽ thêm cho Isaac Newton và sơ đồ lạc hậu của hệ mặt trời.
Chúng tôi tìm thấy một vết thức ăn bấn, có lẽ là món xốt táo của tôi. Tôi thích nước xốt táo. Chúng tôi lướt bàn tay qua những ghi chú bên lề được mẹ viết thảo rất đẹp.
Chỉ cần cầm cuốn sách thôi, tôi cảm thấy gần gũi hơn với mẹ, và bàng hoàng vì sự chu đáo của Carter. Mặc dù tôi biết được bí danh của anh ấy và cứ cho là tôi biết mọi điều về anh, thì ông anh tôi vẫn khiến được tôi ngạc nhiên.
"Vậy, mình nói gì về Walt ấy nhỉ?" anh hỏi. "Chuyện gì thế?"
Miễn cưỡng, tôi gập cuốn Khảo Sát của Blackley về Khoa Học. Và đúng vậy, đó có lẽ là lần duy nhất trong đời tôi gập sách lại một cách miễn cưỡng. Tôi đứng dậy và đặt cuốn sách lên chiếc tủ nhiều ngăn. Thế rồi tôi cầm lấy chiếc máy thu băng.
"Chúng ta có việc phải làm," tôi nói với Carter. Tôi tung cho anh ấy chiếc micro.
Vậy là các bạn biết điều gì thực sự đã xảy ra vào ngày xuân phân, Đại Pháp Sư đã qua đời như thế nào và Amos đã thế chỗ của ông ấy ra sao. Desjardins đã hi sinh cuộc sống của mình để cho chúng tôi thêm thời gian, nhưng Apophis đang nhanh chóng ngoi lên từ địa ngục. Chúng tôi có được vài tuần, nếu may mắn. Nếu không, chỉ vài ngày.
Amos đang cố gắng xác nhận mình là lãnh tụ của Ngôi Nhà Cuộc Sống, nhưng sẽ không dễ dàng đâu. Một số Vùng sẽ nổi loạn. Nhiều người tin rằng Kane đã chiếm ngôi bằng vũ lực.
Chúng tôi gửi cuốn băng ghi âm này đi để chứng thực mọi chuyện.
Chúng tôi chưa có tất cả các câu trả lời. Chúng tôi không biết Apophis sẽ tấn công ở đâu và khi nào. Chúng tôi không biết làm sao để chữa trị cho Ra, cho Bes hay thậm chí là cho Walt. Chúng tôi không biết Zia sẽ đóng vai trò gì, hay liệu có thể tin là các vị thần sẽ giúp chúng tôi. Quan trọng nhất là, tôi hoàn toàn bị giằng xé giữa hai người con trai tuyệt vời - một người đang chết và người kia là thần chết. Chọn lựa cái kiểu gì thế nhỉ, tôi xin hỏi bạn đấy?
[Đúng, xin lỗi nhé... lại nói ra ngoài lề rồi. ]
Vấn đề là, dù bạn đang ở đâu, dù bạn đang thực hành phép thuật nào, chúng tôi cần sự giúp đỡ của bạn. Trừ phi chúng ta tập hợp lại và nhanh chóng nắm bắt được con đường của các vị thần, chúng ta sẽ không có cơ hội nào.
Tôi hi vọng là Walt nói đúng và bạn sẽ thấy khó bỏ qua tôi, bởi thời gian vẫn không ngừng trôi. Nhà Brooklyn đã sẵn sàng phòng cho bạn.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa