Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Chúng Tôi Mở Tiệc Điên Rồ Ở Nhà
ai lầm chết người, Carter. Để em cầm micro vào đúng phần quan trọng nhất à? Giờ anh không lấy nó lại được đâu. Phần kết câu chuyện là của em. Ha - ha - ha! ]
Ồ cảm giác thật tuyệt. Tôi sẽ xuất sắc trong việc thống trị thế giới.
Nhưng tôi lạc đề mất rồi.
Chắc các bạn có nghe tin thời sự về việc mặt trời mọc hai lần ở Brooklyn vào buổi sáng ngày hai mươi mốt tháng Ba. Có rất nhiều giả thiết: sương mù ô nhiễm trong không khí, nhiệt độ hạ xuống thấp hơn nhiệt độ khí quyển, người ngoài hành tinh, hoặc một vụ rò rỉ khí gas trong ống cống đã gây ra sự rối loạn lớn. Chúng tôi thật thích khí ga trong ống cống ở Brooklyn!
Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định rằng, trong một thoáng đã có hai mặt trời trên bầu trời. Tôi biết điều ấy bởi vì tôi ở một trong hai mặt trời đó. Mặt trời bình thường vẫn mọc như mọi khi. Nhưng cũng có cả con thuyền mặt trời của Ra, từ Duat rực sáng nhô lên trên Cảng New York, và lên bầu trời của thế giới trần gian.
Đối với những người đứng quan sát ở dưới, có vẻ như mặt trời thứ hai nhập vào ánh sáng của mặt trời thứ nhất. Điều gì đã thực sự xảy ra? Con thuyền mặt trời mờ dần đi trong khi nó hạ độ cao về phía Nhà Brooklyn, nơi lớp ngụy trang bảo vệ ngôi nhà chống lại người trần bao bọc lấy nó, và làm cho nó dường như biến mất.
Lớp ngụy trang đã phải làm việc quá sức rồi, bởi vì đang có một cuộc chiến tranh theo đúng nghĩa diễn ra. Freak, quái vật đầu chim đang lao xuống trong không trung, chiến đấu với uraei, những con rắn lửa có cánh, trong một trận không chiến.
[Tôi biết rằng đó là một từ có phát âm thật khủng khiếp, uraei, nhưng Carter cứ khăng khăng rằng đó là cách đọc số nhiều của từ uraeus, và không thể tranh cãi với anh ấy. Chỉ cần nói anh đúng rồi và bỏ chữ i đi [33], thế là xong. ]
[33] Nguyên văn: Just say you're right and leave off the t, and you've got it
Freak kêu lên, Treeeeek!" và nuốt chửng một con uraeus, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, chúng quá đông. Lông của nó cháy xém và đôi cánh vỗ không ngừng của nó hẳn đã bị hư hại, bởi vì nó cứ không thôi xoay tròn như một chiếc trực thăng hỏng.
Cái tổ trên mái nhà của Freak bị cháy. Cánh cổng nhân sư của chúng tôi bị vỡ, và ống khói dính những vết bấn hình sao màu đen to tướng nơi có ai đó hoặc cái gì đó đã nổ tung. Một nhóm các pháp sư kẻ thù và quỉ dữ đang nấp sau chiếc điều hòa và mải mê chiến đấu với Zia và Walt, hai người đang cố gắng canh giữ cầu thang, cả hai bên cùng ném lửa, các tượng gốm shabti và những quả bom chứa đầy chữ tượng hình lấp lánh qua vùng vành đai trắng trên mái nhà.
Trong khi chúng tôi hạ xuống phía trên đầu kẻ thù, ông già Ra (đúng thế, ông ấy vẫn yếu ớt và khô héo y như trước) dựa vào mạn thuyền và vẫy mọi người bằng cây móc.
Xiiin chào! Ngựa vằn!"
Cả hai phía cùng ngước lên kinh ngạc. "Ra!" một con quỉ rú lên. Thế rồi tất cả cùng đồng thanh: "Ra?" "Ra!" "Ra!"
Chúng kêu y hệt như đội cổ động đáng sợ nhất thế giới.
Lũ uraei thôi không phun lửa nữa, khiến cho Freak ngạc nhiên, và ngay lập tức bay về phía con thuyền mặt trời. Chúng bắt đầu bay quanh chúng tôi như những người lính danh dự, và tôi nhớ ra điều Menshikov từng nói về việc chúng ban đầu là những tạo vật của Ra. Có vẻ như chúng nhận ra người chủ già xưa kia của mình (nhấn mạnh chữ già. )
Phần lớn kẻ thù ở bên dưới chúng tôi tản ra trong khi chiếc thuyền hạ xuống, nhưng con quỉ chậm chân nhất nói "Ra?" và ngước nhìn chúng tôi đúng lúc con thuyền hạ lên mình nó tạo ra một âm thanh răng rắc mãn nguyện.
Carter và tôi lao vào trận chiến. Mặc cho tất cả những điều chúng tôi đã trải qua, tôi cảm thấy tuyệt vời. Căn bệnh của Sự Hỗn Mang đã biến mất ngay khi chúng tôi trỗi dậy từ Duat. Phép thuật của tôi mạnh mẽ. Tinh thần của tôi lên rất cao. Nếu như tôi được tắm, được thay quần áo sạch và uống một cốc trà tử tế, thì tôi cảm thấy như ở thiên đường. (Xóa phần đó nhé; giờ đây sau khi đã nhìn thấy Thiên Đường, tôi chẳng thích nó cho lắm. Phòng của tôi còn thích hơn. )
Tôi biến một con quỉ thành hổ và thả nó vào chỗ các đồng bọn của nó. Carter hóa thân - ơn trời, thành một thứ vàng kim lóng lánh; cái thứ nhân điểu cao ba mét lúc trước làm tôi khá sợ hãi. Anh ấy tiến về phía những pháp sư đối địch đang hoảng sợ, và chỉ gạt tay một cái anh ấy tống cả bọn xuống Sông Đông. Zia và Walt ra khỏi chỗ cầu thang và giúp chúng tôi giải quyết nốt những kẻ còn rơi rớt lại. Rồi họ lao về phía chúng tôi với nụ cười rộng mở trên mặt. Trông họ tả tơi và bầm tím nhưng vẫn rất sống động.
TREEEEK!" quái vật đầu chim kêu lên. Nó bổ nhào và hạ xuống bên cạnh Carter, cọ cọ dầu vào hóa thân chiến đấu của anh ấy, tôi hi vọng đó là một biểu hiện tình cảm.
"Này, anh bạn." Carter xoa đầu nó, thận trọng tránh xa đôi cánh sắc như lưỡi cưa của quái vật. "Chuyện gì đã xảy ra thế, các cậu?"
"Đàm phán không thành," Zia nói khô khốc.
"Kẻ thù cố gắng đột nhập suốt đêm," Walt nói. "Amos và Bast đã cố gắng cầm cự với chúng, nhưng Cậu ấy liếc nhìn con thuyền mặt trời, và giọng cậu ấy ngập ngừng. "Đó có... đó không phải là "Ngựa Vằn!" Ra gọi, chập chững đi về phía chúng tôi với nụ cười trơ lợi móm mém.
Ông đi thẳng về phía Zia và lấy cái gì đó ra khỏi miệng - một con bọ hung vàng kim lấp lánh, bây giờ đã khá ướt nhưng còn chưa bị tiêu hóa. ông đưa nó cho Zia. "Ta thích ngựa vằn."
Zia lùi lại. "Đây là - đây là Ra, Chúa Tể của Mặt Trời ư? Tại sao ông ấy lại cho mình con bọ?"
"Và ông ấy nói ngựa vằn là có ý gì?" Walt hỏi.
Ra nhìn Walt và lục cục nói vẻ không bằng lòng. "Chồn ốm."
Bỗng nhiên tôi thấy mình ớn lạnh. Đầu tôi quay cuồng như thể bệnh tật của Sự Hỗn Mang đã trở lại. Trong đầu tôi, một ý tưởng bắt đầu hình thành - một điều gì đó hết sức quan trọng.
Ngựa Vằn... Zebras... Zia. Chồn... Weasels.... Walt.
Trước khi tôi có thể nghĩ gì thêm, một tiếng BÙM lớn vang lên! Làm tòa nhà chao đảo. Những mảnh đá vôi lớn bay từ các phía của tòa nhà và trút như mưa xuống mảnh sân kho.
"Chúng lại vượt qua được các bức tường!" Walt nói. "Mau lên!"
Tôi cho rằng mình khá là mất tập trung và quá khích, nhưng toàn bộ trận chiến đã diễn ra qua nhanh để tôi thậm chí có thể theo dõi được. Ra hoàn toàn từ chối rời xa Ngựa Vằn và Chồn (xin lỗi, Zia và Walt), nên chúng tôi để họ chăm sóc ông ấy trên con thuyền mặt trời trong khi Freak đưa Carter và tôi xuống tầng dưới. Chúng tôi rời khỏi móng vuốt của nó và nhảy xuống chiếc tủ buýp phê và thấy Bast đang quay cuồng chiến đấu với dao trong tay, chẻ những con quỉ thành cát và đá các pháp sư vào bể bơi, nơi cá sấu bạch tạng, Philip of Macedonia, quá vui mừng được giải trí cho chúng.
"Sadie!" Bast kêu lên nhẹ nhõm. [Đúng đấy, Carter, cô ấy gọi tên em chứ không gọi anh, bởi vì xét cho cùng cô ấy biết em lâu hơn rồi. ] Có vẻ như Bast đang có rất nhiều trò vui, nhưng giọng nữ thần gấp gáp. "Chúng đã lọt qua được tường phía đông. Hãy vào bên trong đi!"
Chúng tôi chạy qua cửa, lắt léo tránh một con gấu túi bất kỳ vừa bay qua đầu chúng tôi - có lẽ là bùa phép của ai đó không được như ý - và bước vào một quang cảnh hỗn loạn.
"Horus thần thánh," Carter nói.
Thực ra, Horus có lẽ là người duy nhất không đang chiến đấu trong Phòng Lớn. Khufu, con khỉ đầu chó gan dạ của chúng tôi, đang cưỡi một pháp sư già đi quanh phòng, làm cho kẻ đó phát nghẹn vì chính cây gậy của mình và lái kẻ đó vào các bức tường khiến pháp sư trở nên xanh lét. Felix đã thả ra một nhóm chim cánh cụt để đấu với một a pháp sư khác, kẻ đang co rúm trong một vòng tròn kì diệu với một sự căng thẳng hậu chấn thương tâm lý và gào lên, "Không đi Nam Cực nữa! Cái gì cũng được trừ Nam Cực!" Alyssa đã gọi ra quyền năng của Geb để sửa một cái lỗ lớn mà kẻ thù để lại trên tường đằng xa. Julian thì lần đầu tiên triệu đến một hóa thân chiến đấu và đang chém các con quỉ với thanh kiếm lấp lánh. Thậm chí cả mọt sách Cleo cũng đang chạy quanh phòng, lôi các cuộn giấy từ cái túi đeo chéo qua người và đọc những từ chỉ sức mạnh tình cờ như "Mù!" "Ngang!" và "Rỗng Tuếch!" (nhân tiện, từ đó có tác dụng thần kỳ khiến kẻ thù bất lực). Nhìn chỗ nào, tôi cũng thấy các học viên của chúng tôi đang chiếm thế chủ động. Họ chiến đấu như thể họ đã chờ cả đêm để có cơ hội đánh trả, tôi cho rằng chính là như thế. Và có cả Jaz - Jaz! Cô dậy được rồi và trông khá khỏe mạnh! - vừa đánh bật một shabti vào trong lò sưởi, nơi tượng gốm vỡ thành hàng ngàn mảnh.
Tôi thấy niềm tự hào trào dâng, và không kém phần kinh ngạc. Tôi đã lo lắng biết bao về sự sống còn của các học viên non trẻ của mình, thế nhưng họ đơn giản là đã chế ngự được một nhóm pháp sư dày dạn kinh nghiệm hơn họ nhiều.
Tuy thế, ấn tượng nhất, chính là chú Amos. Tôi đã từng thấy chú tạo ra các phép thuật, nhưng chưa bao giờ như thế này. Chú ấy đứng ở chân tượng Thoth, múa tít cây gậy và triệu tập sấm, chớp, làm nổ tung các pháp sư kẻ thù, và quẳng chúng vào những đám mây tiểu bão. Một nữ pháp sư lao đến chỗ chú, cây gậy của bà ta cháy rực lửa đỏ, nhưng Amos chỉ đơn giản gõ xuống sàn. Đá cấm thạch lát nhà dưới chân bà ta biến thành cát, và người phụ nữ lún trong cát đến tận cố.
Carter và tôi nhìn nhau, toét miệng cười và tham gia vào trận chiến.
Sự thất bại hoàn toàn. Chẳng mấy chốc, đám quỉ đã biến thành những đống cát, và các pháp sư kẻ thù bắt đầu tản ra trong hoảng sợ. Chắc rằng họ đã tưởng sẽ chiến đấu với một nhóm thiếu niên không được rèn luyện. Họ không tính đến chuyện được hưởng trọn vẹn phần thưởng của nhà Kane.
Một người phụ nữ cố gắng mở được một cánh cổng phép thuật ở bức tường đằng xa.
Chặn chúng lại, giọng nói của Isis vang lên trong đầu tôi, khiến tôi khá sốc sau một thời gian dài yên lặng. Chúng phải nghe sự thật.
Tôi không biết ở đâu ra cái ý tưởng đó, nhưng tôi giơ tay lên và đôi cánh cầu vồng lấp lánh xuất hiện ở hai bên tôi - đôi cánh củalsis.
Tôi khoát tay. Một luồng gió và ánh sáng nhiều màu hất các kẻ thù của chúng tôi ngã ra, trong khi các bạn của tôi không hề hấn gì.
"Nghe đây!" tôi gầm lên.
Mọi người trở nên yên lặng. Bình thường tôi đã có cái giọng ra lệnh, nhưng giờ đây có vẻ như nó được gia tăng thêm gấp mười lần. Có lẽ đôi cánh cũng lôi kéo được sự chú ý.
"Chúng ta không phải là kẻ thù của các ngươi!" Tôi nói. "Ta không quan tâm đến việc các ngươi có thích chúng ta hay không, nhưng thế giới đã đổi thay. Các ngươi cần nghe xem chuyện gì đã diễn ra."
Đôi cánh kỳ diệu của tôi mờ dần trong khi tôi nói cho mọi người nghe về chuyến đi qua Duat của chúng tôi, về sự tái sinh của Ra, sự phản bội của Menshikov và sự trỗi dậy của Apophis, sự hi sinh của Desjardins để cấm cửa Rắn.
"Nói dối! ' một người châu Á mặc chiếc áo choàng màu xanh tím than bước lên phía trước. Theo miêu tả từ cảnh mộng của Carter, tôi đoán đó là Kwai.
"Đó là sự thật," Carter nói. Anh ấy không còn được bao bọc trong hóa thân nữa. Quần áo của anh ấy đã trở lại là quần áo của người bình thường mà chúng tôi mua cho anh ấy ở Cairo, nhưng không hiểu sao trông anh ấy vẫn có vẻ uy nghi, tự tin. Anh ấy cầm một chiếc áo choàng bằng da báo của Đại Pháp Sư, và tôi có thể cảm nhận được cơn sốc tỏa ra trong phòng.
"Desjardins đã sát cánh chiến đấu bên anh em ta," Carter nói. "ông ấy đã đánh bại Menshikov và nguyền rủa Apophis. ông ấy đã hi sinh cuộc sống của mình để kéo dài thêm chút thời gian cho chúng ta. Nhưng Apophis sẽ trở lại. Desjardins muốn các ngươi biết thế. Những lời cuối cùng của ông ấy, ông ấy đã dặn ta hãy cho các ngươi xem chiếc áo khoác này và giải thích sự thật. Đặc biệt là chú, Amos. ông ấy muốn chú biết - con đường của các vị thần đã được khôi phục."
Cánh cổng thoát hiểm phép thuật của kẻ thù vẫn đang cuộn xoáy. Chưa có ai bước qua đó hết.
Người phụ nữ đã triệu hồi cánh cổng nhổ nước bọt xuống sàn nhà chúng tôi. Bà ta mặc chiếc váy màu trắng và có mớ tóc xù màu đen. Bà ta hét lên với đồng bọ, "Các người còn chờ gì nữa? Bọn chúng đưa tới cho chúng ta chiếc áo choàng của Đại Pháp Sư và kể cho chúng ta nghe một câu chuyện điên rồ. Đó là bọn nhà Kane! Phản bội! Có lẽ chính chúng đã giết Desjardins và Menshikov."
Giọng nói của Amos bùng nổ khắp Phòng Lớn: "Sarah Jacobi! Không ai khác ngoài bà phải biết rằng điều đó không phải là sự thật. Bà đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu về cách thức của Sự Hỗn Mang. Bà có thể cảm nhận được khi Apophis thoát ra, phải không? Và sự trở về của Ra."
Amos chỉ qua lớp cửa kính dẫn ra tầng nóc. Tôi không biết làm sao chú ấy có thể cảm nhận được mà không cần nhìn, nhưng con thuyền mặt trời đang bồng bềnh hạ xuống, dừng lại bên bể bơi của Philip. Thật là một cuộc hạ cánh ấn tượng. Zia và Walt đứng ở hai bên ngai vàng lửa. Họ cố gắng thu xếp đôi chút cho Ra để trông ông có vẻ vương giả hơn với cây móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại trong tay, mặc dù ông già vẫn còn nguyên nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt.
Bast, người đã đứng trên tầng nóc, đông cứng người vì sốc, quì xuống. "Chúa tể của thần!"
"Xiin chà... ào," Ra lắp bắp. "Tạ.... ạm biệ... ệt!"
Tôi không biết thần mặt trời có ý gì, nhưng Bast đứng phắt dậy, bỗng dưng cảnh giác.
"Ông ấy sẽ bay lên thiên đường đấy!" cô nói. "Walt, Zia, nhảy xuống đi!"
Họ làm thế, vừa kịp lúc. Con thuyền mặt trời bắt đầu sáng lấp lánh. Bast quay về phía tôi và gọi, "Ta sẽ hộ tống thần mặt trời tới chỗ các vị thần khác! Đừng lo. Ta sẽ sớm trở về!" Nữ thần nhảy lên thuyền, và con thuyền bồng bềnh trôi vào bầu trời, biến thành một quả cầu lửa. Rồi nó hòa vào ánh sáng mặt trời và biết mất hẳn.
"Đó là bằng chứng," Amos tuyên bố. "Các vị thần và Ngôi Nhà Sự Sống phải hợp tác với nhau. Sadie và Carter đã đúng. Con Rắn sẽ không chịu ở dưới đó lâu, bởi bây giờ nó đã bẻ được xích rồi. Ai sẽ nhập bọn với chúng ta nào?"
Một vài pháp sư kẻ thù buông gậy và đũa thần ra.
Người phụ nữ mặc đồ trắng, Sarah Jacobi, vặc lại, "Các Vùng khác sẽ không bao giờ công nhận yêu sách của ngươi đâu, Kane. Các ngươi đã bị vấy bấn bởi quyền năng của Set! Chúng ta sẽ lan truyền câu chuyện này. Chúng ta sẽ nói cho họ biết là các ngươi đã giết Desjardins. Họ sẽ không bao giờ theo ngươi!"
Bà ta nhảy qua cánh cổng. Người đàn ông mặc áo xanh, Kwai, quan sát chúng tôi với vẻ miệt thị, rồi đi theo Jacobi. Ba người khác cũng làm như vậy, nhưng chúng tôi để họ đi trong hòa bình.
Cung kính, Amos cầm lấy chiếc áo choàng bằng da báo trên tay Carter. "Tội Mọi người tập trung quanh pho tượng Thoth. Lần đầu tiên, tôi nhận thấy Phòng Lớn đã bị hư hại thế nào. Các bức tường nứt toác, các cửa sổ bị vỡ, các thánh tích bị đập nát và các nhạc cụ của Amos bị nung chảy một nửa. Lần thứ hai trong vòng ba tháng, chúng tôi đã gần như phá hủy Nhà Brooklyn. Đúng là kỉ lục. Ấy vậy mà tôi vẫn muốn ôm chầm lấy mọi người quanh phòng.
"Tất cả mọi người đều tuyệt lắm," tôi nói. "Mọi người đã tiêu diệt kẻ thù trong giây lát! Nếu mọi người chiến đấu giỏi giang như thế, làm sao chúng có thể cầm cự với mọi người được cả đêm chứ?"
o O o
"Nhưng chúng em phải chật vật mới cầm chân bọn chúng ở bên ngoài!" Felix đáp. Chính cậu cũng có vẻ không hiểu nối chiến công của mình. "Lúc bình mình, em đã, gần như, hoàn toàn kiệt quệ."
Những người khác cũng gật đầu tán thành.
"Và chị lúc ấy đang hôn mê," một giọng nói quen thuộc cất lên. Jaz len qua đám đông, tới ôm lấy Carter và tôi. Gặp lại chị ấy thật tuyệt, tôi cảm thấy mình thật nực cười vì đã ghen với chị ấy và Walt.
"Bây giờ chị ổn cả chứ?" Tôi ôm lấy vai chi ấy và ngắm nghía khuôn mặt chị, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh tật, nhưng trông chị ấy vẫn vui vẻ như mọi khi.
"Chị khỏe mà!" Jaz đáp. "Đúng lúc bình minh, chị tỉnh dậy và cảm thấy thật là tuyệt. Chị đoán là cũng đúng lúc mọi người về tới nơi... Chị không biết nữa. Đôi khi mọi chuyện xảy ra như vậy."
"Sức mạnh của Ra," Amos đáp. "Khi thần mặt trời trỗi dậy, ông ấy mang tới cuộc sống mới, năng lượng mới cho tất cả mọi chúng ta. ông ấy làm hồi sinh tinh thần của chúng ta. Không có như vậy, chắc chúng ta đã thua CUỘC.
Tôi quay về phía Walt, không dám hỏi. Có thể nào anh ấy cũng được chữa khỏi hay không? Nhưng cái nhìn trong mắt anh ấy đã nói với tôi rằng, lời cầu nguyện đó vẫn chưa được hồi đáp. Tôi đoán là anh ấy có thể cảm thấy đau đớn khắp tay chân sau khi đã thực hiện nhiều phép thuật đến thế.
Con chồn bị ốm, Ra thường nhắc đi nhắc lại điều đó. Tôi không biết chắc tại sao Ra lại quan tâm đến bệnh tình của Walt như vậy, nhưng dường như việc chữa trị đó cũng nằm ngoài khả năng của thần mặt trời.
"Amos," Carter nói, cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi, "Jacobi có ý gì khi bảo rằng các Vùng khác không công nhận yêu sách của chú?"
Tôi không thể nén được. Tôi thở dài và tròn mắt nhìn anh ấy. Anh trai tôi lắm lúc thật là chậm hiểu.
"Cái gì chứ?" Anh ấy thắc mắc.
"Carter," tôi nói, "anh có nhớ chúng ta đã nói chuyện về pháp sư mạnh nhất thế giới không? Desjardins là người đầu tiên. Menshikov là người thứ ba. Và anh lo lắng ai có thể là người thứ hai?"
"ừ," anh ấy thú nhận, "nhưng..."
"Và bây giờ Desjardins đã chết, pháp sư mạnh thứ hai sẽ trở thành người mạnh nhất. Và anh nghĩ người đó là ai nào?"
Chầm chậm, rồi ý nghĩ cũng hiện được ra trong óc anh ấy, chứng tỏ phép màu có thể xảy ra. Anh ấy quay ra nhìn Amos chằm chằm.
Ông chú chúng tôi nghiêm nghị gật đầu.
"Chú e là thế, các nhóc ạ." Amos quàng chiếc áo choàng da báo lên vai." Thích hay không, thì trách nhiệm đứng đầu cũng rơi vào chú. Chú là Đại Pháp Sư mới."
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa