Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - ... Nhưng Không Ác Độc Như Người La Mã
ông bằng mà nói, những xác ướp ở trong căn phòng đó gần như đã hỏng, do hơi ẩm từ tháp nước rò rỉ phía trên. Chỉ cần đổ nước vào xác ướp để có mùi thật sự ghê tởm.
Chúng tôi trèo lên trên đống gạch đổ nát và tìm thấy lối đi dẫn sâu vào trong lòng đất. Tôi không thể nói liệu lối đi đó là tự nhiên hay do con người tạo ra, nhưng nó uốn lượn bốn mươi mét qua đá cứng trước khi mở ra một căn phòng chôn cất khác. Căn phòng này không bị nước phá hủy. Mọi thứ được bảo quản tốt một cách khá ấn tượng. Walt đã mang đèn [đèn pin, cách gọi của các bạn người Mỹ], và trong ánh sáng lờ mờ, trên các phiến đá và trong những chiếc hốc được đục đẽo dọc theo các bức tường, các xác ướp được sơn vàng óng ánh. Có ít nhất hàng trăm xác ướp trong riêng căn phòng này, và có thêm nhiều lối đi dẫn về mỗi hướng khác nhau.
Walt rọi đèn vào ba xác ướp nằm cạnh nhau trên chiếc bệ ở giữa. Cơ thể họ được quấn bằng vải lanh, vì thế trông khá giống với những quân ki bowling. Họ giống nhau ở chỗ trên lớp vải lanh đều được vẽ họa tiết tỉ mỉ - tay vắt chéo trước ngực, đồ trang sức tô điểm cho chiếc cổ của họ, váy Ai Cập và dép xăng đan, và rất nhiều ký tự bảo vệ và hình ảnh của các vị thần ở ranh giới của mỗi bên. Tất cả những thứ này là nghệ thuật đặc trưng của Ai Cập, nhưng mặt của họ được làm theo phong cách hoàn toàn khác - những bức chân dung tả thực trông như được cắt - dán vào đầu của những xác ướp.
Ở bên trái là người đàn ông với khuôn mặt gầy, có râu quai nón, và đôi mát buồn. Ở bên phải là người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn năn nâu vàng. Tuy nhiên, điều làm tôi giật mình là xác ướp nắm ở giữa. Nó có cơ thể nhỏ bé - rõ ràng là một đứa bé. Chân dung cho biết đứa bé khoảng bảy tuổi. Đứa bé có đôi mắt của người đàn ông và màu tóc của người phụ nữ.
"Một gia đình," Walt đoán. "Bị chôn cùng nhau."
Có một cái gì đó được nhét dưới khuỷu tay phải của đứa bé—một con ngựa gỗ nhỏ, có lẽ là đồ chơi của nó. Mặc dù gia đình này đã chết cách đây hàng nghìn năm, nhưng tôi không thể không rơm rớm nước mát. Thật là quá buồn.
"Họ đã chết như thế nào?” tôi tự hỏi.
Từ hành lang ở ngay trước chúng tôi, một giọng nói vang lại. "Bệnh dịch tàn phá."
Chiếc gậy lập tức nằm trong tay tôi. Walt chĩa chiếc đèn pin vào cánh cửa, và một bóng ma bước vào căn phòng. Chí ít tôi cho rằng ông ta là ma, bởi vì có thể nhìn xuyên thấu ông ta.ông ta rất già với mái tóc trắng cắt ngắn, bộ hàm chó bun, và vẻ mặt cáu gắt. Ông ta mặc chiếc áo choàng kiểu La Mã và có đôi mắt kẻ chì đen, vì vậy ông ta trông khá giống Winston Churchill—nếu vị cựu thủ tướng tổ chức một dạ tiệc hóa trang kiểu La Mã và vẽ mặt.
"Mới chết à?” Ông ta thận trọng nhìn chúng tôi. "Lâu lắm rồi chưa thấy kẻ mới đến nào. Thân xác của các người đâu?"
Walt và tôi liếc nhìn nhau.
"Thực tế là,” tôi nói, "chúng tôi đang ở trong thân xác mình.”
Lông mày của con ma dựng ngược lên. "Di immortale [19] s! Các ngươi vẫn còn sống?"
[19] Những người bất tử
"Cho đến lúc này," Walt nói.
"Vậy các ngươi mang theo đồ lễ chứ?" Người đàn ông xoa tay. "ồ, họ nói các ngươi sẽ đến, nhưng ta đã đợi lâu lắm rồi! Ngươi đã ở đâu thế?”
"ừm...” Tôi không muốn làm một con ma thất vọng, đặc biệt khi ông ta bắt đầu phát sáng hơn, và trong phép thuật thì đó là điềm báo trước sự bùng nổ. "Có lẽ chúng tôi nên tự giới thiệu mình. Tôi là Sadie Kane. Đây là Walt "Tất nhiên rồi! Ngươi cần tên ta để cho các câu thần chú." Con ma hắng giọng. "Ta là Appius Claudius Iratus.”
Tôi có cảm giác là mình cần tỏ vẻ bị ấn tượng vì cái tên. "Phải rồi. Không phải là người Ai Cập, tôi đoán vậy?"
Con ma có vẻ tự ái. "Người La Mã, tất nhiên. Chính vì tuân thủ các tập quán đáng nguyền rủa của người Ai Cập mà chúng ta chết tắc ở đây! Phải đóng đồn ở cái ốc đảo bị lãng quên này là đủ tệ lắm rồi - là như Rome cần cả một quân đoàn La Mã để bảo vệ các trang trại chà là vậy! Sau đó ta không may bị ốm. Trên giường bệnh ta đã dặn dò vợ: 'Lobelia, hãy mai táng ta theo nghi lễ cổ xưa của người La Mã. Không có theo cái tập tục vô nghĩa ở vùng này/ Nhưng không! Bà ấy không bao giờ nghe lời. Cứ phải ướp xác ta cơ, thế nên ba của ta bị mắc kẹt ở đây mãi mãi. Ôi đàn bà! Bà ấy có lẽ đã quay trở lại Rome và chết theo cách tử tế rồi."
"Lobelia?” tôi hỏi, bởi vì thật sự tôi chưa nghe đến cái tên này nhiều. Bố mẹ kiểu gì mà lại đặt tên con của họ là Lobelia cơ chứ.
Con ma nổi giận và khoanh tay tay. "Nhưng ngươi không muốn nghe ta nói lan man tiếp, đúng không? Ngươi có thể gọi ta là Mad Claude. Đó là điều miệng lưỡi của ngươi muốn thốt lên.”
Tôi tự hỏi làm thế nào mà con ma La Mã có thể nói tiếng Anh - hay đơn giản là tôi có thể hiểu được ông ta qua thần giao cách cảm. Dù thế nào, tôi không thấy dễ chịu khi nhận ra tên ông ta là Mad Claude.
"ừm..." Walt giơ tay. "Ý ông là điên giận? Hay điên khùng?"
"Đúng vậy,” Claude nói. "Bây giờ, nói về những đồ lễ. Ta thấy gậy, đũa thần, và bùa hộ mệnh, vì thế ta cho rằng các ngươi là giáo sĩ ở Ngôi Nhà Sự sống gần đây? Tốt, tốt. Vậy thì các ngươi sẽ biết phải làm gì.”
"Làm gì!" tôi vui vẻ đồng ý. "Đúng rồi, hoàn toàn!"
Claude nheo mắt. "ồ, Jupiter. Các ngươi là những tín đồ mới, đúng không? Ngôi đền có giải thích vấn đề với ngươi không?
"ừm—"
Ông ta lao đến chỗ gia đình xác ướp mà chúng tôi vừa xem xong. "Đây là Lucius, Flavia, và Purpens nhỏ bé. Họ chết vì bệnh dịch hạch. Ta đã ở đây quá lâu, ta có thể kể cho các ngươi câu chuyện của mỗi người!"
"Họ nói chuyện với ông?” Tôi lùi xa gia đình xác ướp. Đột nhiên Purpens bé nhỏ có vẻ như không dễ thương đến thế.
Mad Claude phẩy tay một cách thiếu kiên nhẫn. "Đúng vậy, đôi khi. Không nhiều như ngày xưa. Bây giờ, phần lớn thời gian linh hồn họ ngủ. Điều quan trọng là, bất kể những người này có cái chết tồi tệ thế nào, số phận họ sau khi chết đều trở nên tồi tệ hơn! Tất cả chúng ta - những người La Mã sống ở Ai Cập - đều được chôn cất theo nghi lễ của người Ai Cập. Tập quán địa phương, giáo sĩ địa phương, ướp xác cơ thể cho cuộc sống tiếp theo, vân vân. Chúng ta nghĩ chúng ta được che chở hoàn toàn - hai tôn giáo, hai lần đảm bảo. Vấn đề là, những giáo sĩ Ai Cập ngớ ngẩn các ngươi không biết phải làm gì nữa! Khi những người La Mã chúng ta xuất hiện, thì hầu hết kiến thức phép thuật của các ngươi đã biến mất. Nhưng các ngươi có cho chúng ta biết điều đó? Các ngươi hoan hỉ lấy tiền của chúng ta và làm việc chẳng ra gì."
"À.” Tôi lùi ra xa hơn Mad Claude một chút, hiện ông ta đang phát sáng một cách khá nguy hiểm, "ôi, tôi chắc Ngôi Nhà Sự Sống có số điện thoại chăm sóc khách hàng "Không thể thực hiện nghi lễ của người Ai Cập nửa chừng," ông ta càu nhàu. "Chúng ta kẹt ở đây với cơ thể bị ướp và linh hồn vĩnh viễn bị trói buộc vào chúng, và không ai thực hiện được bước tiếp sau! Không ai đọc những lời cầu nguyện để giúp chúng ta bước sang cuộc sống tiếp theo. Không ai hiến đồ cúng lễ để nuôi dưỡng ba của chúng ta. Ngươi có biết là ta đói như thế nào không?"
"Chúng tôi có một ít thịt bò khô," Walt mời.
"Chúng ta không thể tới được lãnh địa của Pluto giống như những người La Mã," Mad Claude nói tiếp, "bởi vì cơ thể chúng ta đã được chuẩn bị cho một kiếp khác. Chúng ta không thể đến Duat, bởi vì chúng ta không làm phép theo đúng nghi lễ Ai Cập. Linh hồn của chúng ta bị kẹt ở đây, trói buộc với những cơ thể này. Ngươi có biết chúng ta ở dưới này buồn chán như thế nào không?"
"Vậy, nếu ông là ba," tôi hỏi, "tại sao ông không có thân xác của một con chim?"
"Ta nói với ngươi rồi! Tất cả lẫn lộn hết, không phải ma La Mã thuần khiết, không phải ba đích thực. Nếu ta có cánh, tin ta đi, ta có thể bay ra khỏi đây! Nhân tiện, năm nay là năm nào? Bây giờ ai là hoàng đế?”
"Ồ, tên ông ấy là Walt ho, sau đó vội vã nói tiếp: "Ông biết đấy, Claude, tôi chác là chúng tôi có thể giúp ông."
"Chúng ta có thể à?” tôi nói. "ồ, đúng rồi! Chúng ta có thể!"
Walt gật đầu khích lệ. "Vấn đề là chúng ta phải tìm một thứ trước."
"Cuộn giấy phép thuật,” tôi nói thêm vào. "Một phần của Cuốn sách của Ra."
Claude gãi hai má chảy xệ. "Và thứ đó sẽ giúp ngươi đưa linh hồn của chúng ta vào cuộc sống kế tiếp chứ?"
"ờ..." tôi nói.
"Đúng vậy,” Walt nói.
"Có lẽ,” tôi nói. "Chúng tôi không thể biết chác cho tới lúc tìm ra cuộn giấy. Như vậy có thể đánh thức Ra, ông biết đấy, giúp ích cho các vị thần Ai Cập. Tôi nghĩ việc đó sẽ nâng cơ hội của ông được trở về với kiếp sau. Ngoài ra, tôi đang có mối quan hệ tốt với các vị thần Ai Cập. Họ thỉnh thoảng vẫn đến uống trà. Nếu ông giúp chúng tôi, tôi sẽ có lời giúp ông."
Thật lòng, tôi cứ bịa ra để nói. Tôi chác điều này sẽ làm bạn ngạc nhiên, nhưng đôi khi tôi nói huyên thuyên khi căng thẳng.
[Ồ, đừng cười nữa, Carter. ]
Dù sao đi nữa, nét mặt của Mad Claude trở nên thâm trầm hơn.ông ta quan sát như thể đang ước định các tài khoản ngân hàng của chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu Đế chế La Mã có sử dụng những người bán hàng rong trên xe ngựa kéo, và liệu Mad Claude có là một người trong số đó. Tôi hình dung ông ta trên chuyến giao thương của người La Mã trong chiếc áo choàng len rẻ tiền: Chắc hẳn ta phải điên lắm mới bán đi những chiếc xe ngựa với mức giá này!
"Có quan hệ tốt với các vị thần Ai Cập," ông ta trầm ngâm. "Ngươi nói, ngươi sẽ có lời giúp.”
Sau đó ông ta quay sang Walt, vẻ mặt của Claude trông quá tính toán, quá hăm hở, nó khiến tôi sởn gai ốc. "Nếu cuộn giấy phép thuật mà ngươi đang tìm là cổ, thì nó sẽ nằm ở khu vực cũ nhất của hầm mộ. Một số dân bản địa được chôn cất ở đây, ngươi biết đấy, rất lâu trước khi người La Mã chúng ta đến. Tất cả ba của họ giờ đã đi cả rồi. Vào Duat chẳng khó gì đối với họ. Nhưng những nơi chôn cất của họ vẫn nguyên vẹn, có rất nhiều di vật."
"Ông sẵn lòng chỉ cho chúng tôi xem chứ?" Walt hỏi phấn chấn hơn tôi.
"Ồ, đúng vậy.” Mad Clause nở nụ cười tươi nhất của "người cựu bán hàng bằng xe ngựa" với chúng tôi. "Và sau đó, chúng ta sẽ nói về mức phí hợp lí, nhỉ? Đi cùng ta nào, những người bạn. Không xa đâu.”
Lưu ý: Khi hồn ma đề nghị dẫn đường cho bạn vào sâu bên trong khu mộ và tên ông ta có từ Điên rồ, tốt nhất là nói không.
Khi chúng tôi đi qua các đường hầm và các căn phòng, Mad Claude giải thích cho chúng tôi về các xác ướp khác nhau. Người lái buôn chà là Caligula: "Cái tên đáng ghét! Nhưng một khi ngươi được chỉ định làm hoàng đế, dù có bị loạn tâm thần, ngươi cũng không thể làm được gì nhiều, ông ta chết vì cá cược với ai đó rằng ông ta có thể hôn bọ cạp." Kẻ buôn nô lệ Slaver: “Người đàn ông ghê tởm. Cố kinh doanh nghề đấu sĩ. Nếu ngươi đưa cho kẻ nô lệ thanh kiếm, nào... ngươi có thể đoán ông ta chết thế nào!" Vợ của chỉ huy huyền thoại Octavia: 'Trở thành dân bản địa hoàn toàn. Đã cho ướp xác con mèo của mình. Bà ta thậm chí tin rằng mình có dòng máu của pharaoh và cố nhập linh hồn của Isis. Cái chết của bà ta, không cần phải nói, là sự đau đớn.”
Ông ta nhe răng cười với tôi như thể đây buồn cười lắm. Tôi cố không thể hiện sự khiếp sợ.
Điều gây ấn tượng nhất với tôi là số lượng và sự đa dạng của các xác ướp. Một số được bọc bằng vàng thật. Chân dung của họ giống như thật, các cặp mặt của họ dường như đang dõi theo chúng tôi khi chúng tôi đi qua. Họ ngồi trên các phiến đá cẩm thạch được chạm khắc trang trí và vây quanh bởi những đồ vật giá trị: trang sức, bình lọ, thậm chí một vài shabti. Những xác ướp khác trông như do trẻ em mẫu giáo làm trong giờ học nghệ thuật. Họ được bọc một cách sơ sài với những chữ viết ký tự tượng hình run rẩy và những vị thần nhỏ dán tượng trưng. Chân dung của họ không khá hơn nhiều so với những gì tôi có thể vẽ - có nghĩa là, xấu kinh khủng. Thân xác của họ được nhồi nhét vào ba dẫy hốc tường nông, hay đơn giản chất bị chất đống trong các góc của căn phòng.
Khi tôi hỏi về họ, Mad Clause có thái độ khinh thường. "Thường dân. Học đòi. Không có tiền trả cho các nghệ nhân và nghi lễ an táng, vì thế họ cố tự làm."
Tôi nhìn xuống chân dung của một xác ướp gần nhất, khuôn mặt cô ta được vẽ thô vụng bằng tay. Tôi tự hỏi liệu có phải những đứa trẻ đau khổ của cô ta đã vẽ nó - món quà cuối cùng cho mẹ chúng. Mặc dù chất lượng xấu, tôi nhận thấy ở đó sự đáng yêu. Chúng không có tiền và không có tài năng nghệ thuật, nhưng chúng đã làm hết sức để gửi mẹ mình đến kiếp sau. Lần tới tôi nhìn thấy Anubis, tôi sẽ hỏi vị thần về chuyện này. Một người phụ nữ như thế xứng đáng có cơ hội hạnh phúc ở thế giới kiếp sau, cho dù bà ấy không không thể trả tiền. Thế giới này khá đủ sự hợm hĩnh rồi không cần xuất khẩu món đó sang kiếp sau.
Walt bám theo chúng tôi ở phía sau, không nói câu gì. Anh ấy rọi chiếc đèn của mình vào hết xác ướp này đến xác ướp khác, như thể đang suy nghĩ về số phận của mỗi người. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có đang nghĩ về Vua Tut, tổ tiên lừng danh của anh ấy hay không, người có lăng mộ ở trong một cái hang không khác là mấy so với ở đây.
Sau khi đi qua thêm một số đường hầm dài và những căn phòng đầy xác ướp, chúng tôi đến một căn phòng chôn cất cũ hơn nhiều. Những bức tranh tường đã phai màu, nhưng nhìn chúng có vẻ Ai Cập đích thực hơn, với những người đi ngang và các kí tự tượng hình ghép thành các từ, chứ không đơn giản là để trang trí. Thay vì chân dung tả thực, các xác ướp có chung cặp mát mở to, khuôn mặt mỉm cười mà tôi đã nhìn thầy ở hầu hết các mặt nạ chết của người Ai Cập. Một vài xác ướp đã bị vỡ vụn thành bụi. Một số khác được cất vào quan tài bằng đá.
"Người bản địa,” Mad Claude khẳng định. “Là những người quí tộc Ai Cập trước khi người La Mã chiếm đóng. Cái mà ngươi đang tìm phải ở đâu đó trong khu vực này.”
Tôi nhìn khắp căn phòng. Lối đi khác duy nhất đã bị chặn bằng đá và gạch vụn. Trong lúc Walt bát đầu tìm kiếm, tôi nhớ những gì Bes đã nói—hai cuộn giấy phép thuật đầu tiên của Ra có thể giúp tôi tìm cuộn giấy phép thuật thứ ba. Tôi lấy chúng ra từ trong túi, hi vọng chúng sẽ chỉ đường giống như chiếc que dò mạch nước, nhưng không có gì xảy ra.
Từ phía bên kia căn phòng, Walt gọi, "Đây là cái gì thế?”
Anh ấy đang đứng trước một điện thờ - cái hốc được khoét vào tường, với bức tượng của người đàn ông được bọc giống như xác ướp. Bức tượng tạc từ gỗ, được trang trí bằng các đồ trang sức và kim loại quý. Trong ánh sáng đèn, lớp vải quấn quanh ông ta óng ánh như ngọc trai, ông ta cầm cây gậy vàng với biểu tượng djed bằng bạc trên đầu chiếc gậy. Đứng quanh chân ông ta là một vài loài gặm nhấm bằng vàng—có lẽ là chuột. Da mặt ông ta phát sáng màu xanh lam.
'Đó là cha tôi," tôi đoán. "ờ... ý tôi là Osiris, đúng không nhỉ?”
Mad Clause nhướn lông mày. "Bố của ngươi?”
Thật may, Walt đã giúp tôi không phải giải thích. "Không," anh ấy nói. "Nhìn bộ râu của ông ấy kìa.”
Bức tượng có bộ râu quai nón thật sự không bình thường. Nó mỏng như đường kẻ bút chì từ mai tóc kéo xuống dọc quai hàm, với một ít chĩa thẳng xuống tạo thành chòm râu dê—như thể ai đó đã kẻ bộ râu bằng bút sáp, sau đó dính chiếc bút lên cằm ông ta.
"Và chiếc cổ áo,” Walt nói tiếp. "Nó có chùm tua rua rủ xuống ở đằng sau. Ta không thường thấy Osiris như thế. Và những con vật ở dưới chân ông ta... có phải là những con chuột? Anh nhớ câu chuyện nào đó về chuột "Ta nghĩ các ngươi là những giáo sĩ,”
Mad Claude cau có. "Rõ ràng, đó là thần Ptah."
"Ptah?" Tôi đã nghe nói đến tên của một số vị thần Ai Cập kì quặc, nhưng đây là cái tên mới đối với tôi. "Ptah, con trai của Pitooey? Ông ấy có phải là thần chuyên khạc nhổ?"
Claude nhìn tôi chằm chằm. "Ngươi luôn thiếu tôn trọng thế à?”
"Thường thì còn hơn thế."
"Kẻ mới tu và kẻ dị giáo,” ông ta nói.
"Đúng là cái số ta. Thôi nào, cô gái, lẽ ra ta không nên dậy ngươi về các vị thần của ngươi, nhưng như ta hiểu, Ptah là vị thần của những người thợ thủ công. Chúng ta so sánh ông ta với vị thần Vulcan ở La Mã của chúng ta.”
"Thế ông ta làm gì ở trong lăng mộ?” Walt hỏi.
Claude gãi chiếc đầu không tồn tại của mình. "Thực sự, ta chưa bao giờ chắc, ở hầu hết các nghi lễ đám tang của người Ai Cập ta không nhìn thấy ông ta."
Walt chỉ vào chiếc gậy của bức tượng. Khi tôi nhìn gần hơn, tôi nhận thấy biểu tượng djed được kết hợp với một vật khác bị bẻ cong ở đầu trông quen thuộc một cách kì lạ.
"Biểu tượng đó là was," Walt nói. "Nó có nghĩa là sức mạnh. Rất nhiều các vị thần có chiếc gậy như thế, nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra nó giống như "Đúng rồi, đúng rồi," Claude nói một các thiếu kiên nhẫn. "Con dao nghi lễ để mở miệng người chết. Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta chế ngự các ngươi quá dễ dàng."
Tay tôi tự cử động, thò vào trong chiếc túi của tôi và lấy ra con dao netjeri màu đen mà Anubis đã đưa cho tôi.
Mắt của Mad Claude sáng lên. "À, vậy là ngươi không hoàn toàn vô dụng. Thật hoàn hảo. Với con dao đó và câu thần chú thích hợp, ngươi sẽ có thể chạm vào xác ướp của ta và giải thoát cho ta vào Duat."
"Không," tôi nói. "Không, còn nhiều thứ hơn cho việc đó. Con dao, Cuốn sách của Ra, bức tượng của vị thần khạc nhổ này. Bằng cách nào đó tất cả chúng sẽ kết hợp với nhau."
Khuôn mặt của Walt bừng sáng. "Sadie, Ptah còn hơn cả vị thần của những người thợ thủ công, đúng không? Chẳng phải họ gọi ông ta là Vị thần Mở hay sao?"
"ừm... có lẽ."
"Anh nghĩ em đã dạy bọn anh điều đó. Hay có thể là Carter."
"Nhưng điều đó quan trọng," Walt quả quyết. "Ptah là vị thần của tạo hóa. Trong một vài huyền thoại, ông ta tạo ra các linh hồn cho loài người chỉ bằng cách nói một từ. ông ta có thể làm sống lại bất kì linh hồn nào, vào mở bất kì cánh cửa nào."
Tôi hướng mắt vào chỗ lối cửa đi bị lấp đầy gạch vụn, lối thoát khác duy nhất từ căn phòng. "Mở ra bất cứ cánh cửa nào?"
Tôi giơ lên hai cuộn giấy phép thuật và tiến về phía đường hầm bị sập. Các cuộn giấy phép thuật ấm một cách khó chịu.
"Cuộn giấy phép thuật cuối cùng nằm ở bên kia," tôi nói. "Chúng ta cần phải vượt qua đống đổ nát này."
Một tay tôi cầm con dao đen, tay kia cầm cuộn giấy phép thuật. Tôi ra mệnh lệnh để mở cửa. Không có gì xảy ra. Tôi trở lại bức tượng Ptah và cố làm tương tự. Không may mắn gì hơn.
"Xin chào, Ptah?" tôi gọi. "Xin lỗi về câu bình luận khạc nhổ. Nhìn xem, chúng tôi đang cố tìm cuộn giấy phép thuật thứ ba của Ra, hiện ở phía bên kia. Tôi nghĩ ông được đặt ở đây để mở lối di. Vậy xin ông vui lòng làm điều đó?"
vẫn không có gì xảy ra.
Mad Claude nắm chặt đồ đường viền của chiếc áo choàng như thể ông ta muốn xiết cổ chúng tôi bằng thứ đó vậy. "Này, ta không biết tại sao ngươi cần cuộn giấy phép thuật này để giải thoát chúng ta nếu ngươi có con dao. Nhưng tại sao ngươi không thử với đồ cúng lễ? Tất cả các vị thần đều cần đồ cúng lễ."
Walt lục lọi trong đống đồ thức ăn dự trữ. Anh ấy đặt một túi nước ép và một ít thịt bò khô dưới chân bức tượng. Bức tượng đứng yên. Ngay cả những con chuột vàng ở dưới chân ông ta rõ ràng cũng không muốn thịt bò khô của chúng tôi.
"Vị thần khạc nhổ chết tiệt." ngồi phịch xuống bề mặt đầy bụi bặm. Xác ướp ở cả hai bên, nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi không thể tin rằng chúng tôi đã quá gần với cuộn giấy phép thuật cuối cùng, sau khi chiến đấu với các con quái vật, các vị thần và những kẻ ám sát người Nga, và bây giờ chúng tôi bị chặn lại bởi một đống đá ngổn ngang.
"Anh không khoái gợi ý," Walt nói, "nhưng liệu em có thể cho nổ tung bằng câu thần chú ha-di."
"Và khiến trần nhà sụp xuống đầu chúng ta?" tôi nói.
Walt quì xuống cạnh tôi. "Phải có một cái gì đó..." Anh ấy lôi ra một đống bùa hộ mệnh của mình.
Mad Claude đi đi lại lại trong phòng. "Ta vẫn không hiểu. Các ngươi là những giáo sĩ. Các ngươi có con dao nghi lễ. Tại sau các "Vị thần khạc nhổ chết tiệt." ngồi phịch xuống bề mặt đầy bụi bặm. Xác ướp ở cả hai bên, nhưng tôi không quan tâm nữa. Tôi không thể tin rằng chúng tôi đã quá gần với cuộn giấy phép thuật cuối cùng, sau khi chiến đấu với các con quái vật, các vị thần và những kẻ ám sát người Nga, và bây giờ chúng tôi bị chặn lại bởi một đống đá ngổn ngang.
"Anh không khoái gợi ý," Walt nói, "nhưng liệu em có thể cho nổ tung bằng câu thần chú ha-di."
"Và khiến trần nhà sụp xuống đầu chúng ta?" tôi nói.
Walt quì xuống cạnh tôi. "Phải có một cái gì đó..." Anh ấy lôi ra một đống bùa hộ mệnh của mình.
Mad Claude đi đi lại lại trong phòng. "Ta vẫn không hiểu. Các ngươi là những giáo sĩ. Các ngươi có con dao nghi lễ. Tại sau các ngươi không thể giải thoát chúng ta?"
"Con dao không phải để cho ông!" tôi ngắt lời. "Nó dành cho Ra!"
Walt và Claude cả hai nhìn tôi chằm chằm. Trước đây tôi đã không nhận ra điều này nhưng khi nói ra như thế, tôi biết đó là sự thật.
"Xin lỗi," tôi nói. "Nhưng con dao được dùng cho nghi lễ Mở Miệng, để giải thoát linh hồn. Tôi sẽ cần nó để đánh thức Ra. Đó là lí do Anubis đưa nó cho tôi."
"Ngươi biết Anubis à!" Claude vỗ tay với vẻ vui mừng, "ồng ta có thể giải thoát cho tất cả chúng ta! Và ngươi ông ta chỉ vào Walt. "Ngươi là một trong những người được Anubis lựa chọn, đúng không? Ngươi có thể lấy cho chúng ta nhiều dao hơn nữa nếu ngươi cần chúng! Ta cảm nhận được sự hiện diện của vị thần quanh ngươi ngay khi chúng ta gặp nhau. Ngươi có dùng dịch vụ của ông ta không khi ông ta nhận ra là ngươi đang chết?"
"Đợi đã... cái gì?" tôi hỏi.
Walt không nhìn vào mắt tôi. "Anh không phải là giáo sĩ của Anubis."
"Nhưng đang chết?" tôi nghẹn lời. "Anh đang chết như thế nào?"
Mad Clause có vẻ bất ngờ. "Ngươi muốn nói ngươi không biết sao? Cậu ấy chịu lời nguyền xưa của pharaoh. Chúng ta nghe nói nhiều về lời nguyền đó vào thời của ta, nhưng ta vẫn nhận ra nó. Thỉnh thoảng có một người thuộc một trong những dòng dõi hoàng gia Ai Cập "Claude, im miệng," tôi nói. "Walt, nói đi. Lời nguyền này hoạt động như thế nào?"
Trong ánh sáng lờ mờ, anh ấy trông gầy và già hơn. Trên bức tường phía sau lưng, bóng anh ấy mập mờ trông như một con quái "Gia đình anh chịu lời nguyền của Akhenton," anh ấy nói. "Một loại bệnh do gen di truyền. Không phải mọi thế hệ, không phải mọi người, nhưng khi nó ập đến, thì rất tồi tệ. Tut chết lúc mười chín tuổi. Hầu hết những người khác... lúc mười hai tuổi, mười ba tuổi. Anh bây giờ mười sáu tuổi. Bố anh... bố anh lúc mười tám tuổi. Anh chưa bao giờ biết ông ấy."
"Mười tám tuổi?" Chỉ điều đó thôi đã đặt ra hàng loạt câu hỏi mới, nhưng tôi cố duy trì tập trung. "Không thể chữa được sao...?" cảm giác tội lỗi tràn qua tôi, và tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, "ồ, thánh thần. Đó là lí do vì sao anh nói chuyện với Jaz. Cô ấy là người chữa trị."
Walt gật đầu nghiêm nghị. "Anh nghĩ cô ấy có thể biết câu thần chú mà anh đã không thể tìm ra. Gia đình của bố anh - họ đã mất nhiều năm tìm kiếm. Mẹ anh đã tìm kiếm lời nguyền kể từ lúc anh sinh ra. Các bác sĩ ở Seattle không thể làm được gì."
"Bác sĩ," Mad Claude nói với giọng ghê tởm. "Ta có một vị bác sĩ trong quân đoàn La Mã, thích đặt các con đỉa lên chân của ta. Chỉ làm cho tình trạng của ta xấu đi. Lúc này, bằng cách liên kết với Anubis, và sử dụng con dao đó..."
Walt lắc đầu. "Claude, chúng tôi sẽ cố giúp ông, nhưng không phải với con dao. Tôi biết các vật dụng phép thuật. Tôi khá chắc chỉ có thể sử dụng con dao một lần, và chúng tôi không thể tạo ra cái khác. Nếu Sadie cần nó cho Ra, cô ấy không thể mạo hiểm dùng nó trước đó."
"Nói lại xem!" Claude gầm lên.
"Nếu ông không im miệng," tôi cảnh báo, "tôi sẽ tìm xác ướp của ông và vẽ bộ ria mép lên chân dung của ông!"
Claude chuyển sang màu trắng như... ồ, ma. "Ngươi sẽ không dám đâu!"
"Walt," tôi nói, cố phớt lờ người La Mã, "Jaz có thể giúp chứ?"
"Cô ấy đã cố hết sức. Nhưng lời nguyền này đang thách thức những người chữa trị trong ba nghìn năm qua. Các bác sĩ hiện đại cho rằng căn bệnh liên quan đến thiếu máu tế bào hình lưỡi liềm, nhưng họ không biết. Họ đã cố gắng từ hàng thập kỉ để tìm hiểu Vua Tut chết như thế nào, và họ không thống nhất được. Một số cho rằng vì thuốc độc.
Một số khác cho là gen di truyền. Đó là lời nguyền, nhưng tất nhiên, họ không thể nói thế."
"Không có cách nào sao? Em muốn nói chúng ta biết các vị thần. Có lẽ em có thể chữa trị cho anh giống như Isis đã làm cho Ra. Nếu em biết tên bí mật của anh "Sadie, anh đã nghĩ đến điều đó," anh ấy nói. "Anh đã nghĩ về mọi thứ. Lời nguyền không thể chữa trị. Có thể làm nó chậm lại nếu... nếu anh tránh xa phép thuật. Đó là lí do anh bắt đầu hứng thú với các vật dụng sức mạnh phép thuật và bùa hộ mệnh. Chúng tích trữ phép thuật trước, vì thế không đòi hỏi nhiều sức mạnh từ người sử dụng. Nhưng cũng chỉ giúp chút ít. Anh sinh ra để thực hiện phép thuật, vì vậy lời nguyền gia tăng trong anh bất kể anh làm gì. Có hôm nó không tệ lắm. Hôm khác toàn cơ thể anh đau đớn. Khi anh thực hiện phép thuật, nó trở nên tệ hơn."
"Và anh thực hiện càng nhiều "Thì anh càng mau chết."
Tôi đấm vào ngực anh ấy. Tôi không thể chịu được. Tất cả sự đau khổ và tội lỗi của tôi biến thành cơn tức giận. "Anh thật ngốc! Vậy thì, tại sao anh ở đây? Lẽ ra anh nên bảo em tránh xa anh ra! Bes đã cảnh báo anh ở lại Brooklyn. Tại sao anh không nghe?"
Trước đây tôi nói với bạn rằng đôi mắt của Walt không làm tôi tan chảy đúng không? Tôi rút lại lời nói. Khi anh ấy nhìn tôi trong cái lăng mộ bụi bặm đó, đôi mắt của anh ấy đen, dịu dàng và buồn giống hệt như đôi mắt của Anubis. "Đằng nào anh cũng sẽ chết, Sadie. Anh muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa gì đó. Và... anh muốn dành thời gian ở bên em nhiều hết mức có thể."
Điều đó khiến tôi đau hơn cả cú đấm vào ngực. Đau hơn nhiều.
Tôi nghĩ có lẽ nên hôn anh ấy. Hay tát anh ấy.
Tuy nhiên, Mad Clause không phải là khán giả đồng cảm. "Rất ngọt ngào, chắc rồi, nhưng ngươi đã hứa đền đáp cho ta! Hãy quay lại chiếc lăng mộ La Mã. Giải thoát linh hồn ta khói xác ướp. Sau đó giải thoát cho các linh hồn khác. Sau đó, ngươi có thể làm những gì ngươi thích."
"Các linh hồn khác?" tôi hỏi. "ông có điên không?"
Ông ta nhìn tôi chằm chằm.
"Câu hỏi ngớ ngẩn," tôi thừa nhận. "Nhưng có hàng nghìn xác ướp. Chúng tôi chỉ có một con dao."
"Ngươi đã hứa!"
"Chúng tôi không hứa," tôi nói. "ổng nói chúng ta sẽ thảo luận mức phí sau khi chúng ta tìm thấy cuộn giấy phép thuật. Chúng tôi không tìm thấy gì cả ngoại trừ một ngõ cụt ở đây."
Con ma gầm gừ, giống chó sói hơn là người. "Nếu ngươi không đến chỗ chúng ta" ông ta nói, "chúng ta sẽ đến với ngươi."
Linh hồn ông ta phát sáng, ông ấy biến mất trong nháy mắt.
Tôi nhìn Walt một cách căng thẳng, "ông ta nói thế là có ý gì?"
"Anh không biết," anh ấy nói. "Nhưng chúng ta cần phải tìm cách xuyên qua đống gạch đổ nát đó và thoát ra khỏi đây-một cách nhanh chóng."
Bất chấp nỗ lực của chúng tôi, không có việc gì diễn ra nhanh chóng. Chúng tôi không thể di chuyển đống đổ nát. Có quá nhiều tảng đá lớn. Chúng tôi không thể đào xung quanh, đào qua, hay đào dưới nó. Tôi không dám mạo hiểm sử dụng câu thần chú ha-di hay dùng phép thuật của con dao đen. Walt không có bùa hộ mệnh nào có ích. Tôi bị thách thức thực sự. Bức tượng Ptah mỉm cười với chúng tôi nhưng không đưa ra được gợi ý hữu ích nào, hay tỏ vẻ thích thú với thịt bò khô và nước ép của chúng tôi.
Cuối cùng, đầy bụi, ướt sũng vì mồ hôi, tôi ngồi phịch vào chiếc quan tài bằng đá và tôi kiểm tra những ngón tay bị phồng da.
Walt ngồi cạnh tôi. "Đừng bỏ cuộc. Phải có cách nào đấy."
"Có cách nào không?" Tôi hỏi, cảm thấy đặc biệt bực bội. "Giống như phải có cách chữa trị cho anh? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như không có? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu..."
Giọng tôi vỡ òa. Walt quay mặt đi vì thế nó bị khuất vào trong chiếc bóng.
"Em xin lỗi," tôi nói. "Thật tệ quá. Nhưng em không thể chịu được nếu..."
Tôi quá bối rối, tôi không biết phải nói gì, hay cảm nhận như thế nào. Tất cả những gì tôi biết là tôi không muốn để mất Walt.
"Anh thực sự nghĩ thế chứ?" Tôi hỏi. "Khi anh nói anh muốn dành thời gian... anh biết đấy."
Walt nhún vai. "Chẳng lẽ không rõ ràng sao?"
Tôi không trả lời, nhưng, làm ơn - chẳng có gì là rành mạch với đám con trai. Đối với những sinh vật đơn giản như thế, thì chúng tương đối khó hiểu.
Tôi tưởng tượng tôi đang ngượng đỏ mặt, vì vậy tôi quyết định thay đổi chủ đề.
"Claude nói rằng ông ta cảm nhận được linh hồn của Anubis về anh. Anh đã nói chuyện nhiều với Anubis?"
Walt xoay chiếc nhẫn. "Anh nghĩ có lẽ ông ấy có thể giúp anh. Có lẽ cho anh thêm chút thời gian trước khi... trước khi kết thúc. Anh muốn có đủ thời gian ở bên em để giúp em đánh bại Apophis. Khi đó anh sẽ cảm thấy mình đã làm được việc nào đó trong cuộc đời mình. Và... có những lí do khác anh muốn nói với ông ấy.về một chút - một chút sức mạnh mà anh đang phát triển."
"Loại sức mạnh nào?"
Đến lượt Walt thay đổi chủ đề. Anh ấy nhìn vào đôi tay của mình như thế chúng đã biến thành thứ vũ khí nguy hiểm. "Vấn đề là, anh suýt không đến Brooklyn. Khi anh có bùa hộ mệnh djed-cái danh thiếp mà bọn em gửi tới-mẹ anh đã không muốn anh đi. Bà ấy biết học phép thuật sẽ làm lời nguyền tăng tốc nhanh hơn. Một phần trong anh cũng sợ đi. Phần khác anh rất tức giận. Nó như một trò đùa tàn nhẫn. Bọn em đề nghị đào tạo phép thuật cho anh khi anh biết mình không thể sống được hơn một hay hai năm nữa."
"Một hay hai năm?" Tôi nghẹn thở. Tôi đã luôn nghĩ một năm là khoảng thời gian dài một cách khó tin. Tôi đợi mãi để bước sang tuổi mười ba. Và mỗi một kỳ học kéo dài như bất tận. Rồi bỗng nhiên, thời gian hai năm dường như lại quá ngắn ngủi. Tôi sẽ chỉ mười lăm tuổi, vẫn chưa được lái xe. Tôi không thể hình dung chuyện sẽ như thế nào khi biết mình sẽ chết trong hai năm nữa - có lẽ sớm hơn, nếu tôi tiếp tục làm những gì mà tôi được sinh ra để làm, thực hành phép thuật. "Thế thì, tại sao anh lại đến Brooklyn?"
"Anh phải đến," Walt nói. "Anh đã sống cả cuộc đời trong sự đe dọa của cái chết. Mẹ anh làm mọi thứ trở nên quá nghiêm trọng, quá to tát. Nhưng khi anh đến Brooklyn, anh cảm thấy như mình có một sứ mệnh, một mục đích. Ngay cả khi việc làm đó khiến lời nguyền trở nên đau đớn hơn, thì đó cũng là việc đáng làm."
"Nhưng như thế quá không công bằng."
Walt nhìn tôi, và tôi nhận ra anh ấy đang mỉm cười với tôi. "Đó là hướng đi của anh. Anh đã nói như thế trong nhiều năm. Sadie, anh muốn ở đây. Hai tháng qua anh cảm thấy như lần đầu tiên anh đang thực sự sống. Và có cơ hội biết em..." Anh ấy hắng giọng. Anh ấy khá là hấp dẫn khi anh ấy trở nên căng thẳng. "Anh bắt đầu thấy lo lắng về những việc nhỏ nhặt. Tóc của anh. Quần áo của anh. Liệu anh đã đánh răng chưa. Anh muốn nói, anh đang chết, và anh vẫn lo lắng về những chiếc răng của mình."
"Răng anh tuyệt đẹp."
Anh ấy cười to. "Đó là điều anh muốn nói. Một chút bình luận như thế, và anh cảm thấy khá hơn. Tất cả những việc nhỏ nhặt này bỗng dưng trở nên quan trọng. Anh không cảm thấy là anh đang chết. Anh cảm thấy hạnh phúc."
Về phần mình, tôi cảm thấy đau khổ. Trong nhiều tháng, tôi đã mơ thấy Walt thú nhận anh ấy thích tôi, nhưng không giống như thế này - không như, anh có thể thành thực với em, bởi vì dẫu sao anh đang chết.
Có điều gì đó anh ấy nói cũng đang làm tôi lo lắng. Nó gợi cho tôi nhớ về bài học mà tôi giảng ở Ngôi nhà Brooklyn, và trong tâm trí tôi bắt đầu nảy ra một ý nghĩ.
"Những việc lặt vặt dường như đột nhiên quan trọng," tôi nhắc lại. Tôi nhìn xuống một ụ đá vụn nhỏ mà chúng tôi đã chất thành đống khi dọn dẹp lối cửa đi bị chặn kín. "ồ, không thể dễ dàng đến thế."
"Cái gì?" Walt hỏi.
"Những hòn đá."
"Anh vừa mới thổ lộ những ý nghĩ thầm kín của mình, còn em lại đang nghĩ về những hòn đá?"
"Lối cửa đi," tôi nói. Phép thuật thân cảm. Anh có nghĩ..."
Anh ấy chớp mắt. "Sadie Kane, em là một thiên tài."
"ồi, em biết chứ. Nhưng chúng ta có thể thực hiện được không?"
Walt và tôi bắt đầu thu nhặt thêm đá cuội. Chúng tôi đập vỡ những hòn đá cuội lớn hơn thành vụn nhỏ và chất vào đống đá của chúng tôi. Chúng tôi cố hết sức để tạo ra bản sao thu nhỏ của đống đá vụn đang chặn lối cửa đi.
Hi vọng của tôi, tất nhiên, là tạo ra sự liên kết thân cảm, như tôi đã làm với Carter và bức tượng sáp nhỏ ở Alexandria. Những viên đá trong bản sao đống đá của chúng tôi được lấy từ một đường hầm bị sập, vì thế đống đá của chúng tôi và đống đá gốc đã được liên kết bằng vật chất, nhằm dễ dàng thiết lập một mắt xích kết nối. Nhưng di chuyển một vật rất lớn bằng một vật rất nhỏ luôn phải khéo léo. Nếu chúng tôi không làm cẩn thận, chúng tôi có thể làm sập cả căn phòng. Tôi không biết chúng tôi đang ở sâu đến mức nào trong lòng đất, nhưng tôi hình dung có khá đủ đá và đất ở bên trên để có thể chôn vùi chúng tôi mãi mãi.
"sẵn sàng chưa?" tôi hỏi.
Walt gật đầu và lấy ra chiếc đũa thần.
"ồ, không, anh chàng bị nguyền," tôi nói. "Anh hãy cảnh giới cho em. Nếu trần nhà bắt đầu rơi và chúng ta cần một lá chắn, đó là nhiệm vụ của anh. Nhưng anh sẽ không được dùng phép thuật trừ phi thật sự cần thiết. Em sẽ dọn lối cửa đi."
"Sadie, anh không yếu đuối," anh ấy phàn nàn. "Anh không cần một người bảo vệ."
"Vớ vẩn," tôi nói. "Đó là lời khoa trương ra vẻ đàn ông, và tất cả bọn con trai đều thích được mẹ chăm."
"Cái gì? Thánh thần, em thật khó chịu!"
Tôi mỉm cười ngọt ngào. "Anh không muốn dành thời gian ở bên em sao."
Trước khi anh ấy có thể phản đối, tôi giơ chiếc đũa thần và bắt đầu câu thần chú.
Tôi tưởng tượng sự liên kết giữa đống đá vụn của chúng tôi và đống đổ nát ở lối cửa đi. Tôi tưởng tượng rằng ở Duat, chúng là một và giống nhau. Tôi đọc câu lệnh để liên kết:
"Hi-nehm."
Biểu tượng cháy yếu ớt trên đống đá cuội thu nhỏ của chúng tôi.
Chậm rãi và cẩn thận, tôi gạt đi một vài viên đá cuội từ đống đá. Đống đá vụn ở lối đi rung chuyển.
"Nó đã có tác dụng," Walt nói.
"Tôi không dám nhìn. Tôi tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ của mình - di chuyển những viên đá cuội mỗi lần một ít, giải tán đống đá thành ụ nhỏ hơn. Việc này khó gần như di chuyển những tảng đá thật. Tôi rơi vào trạng thái choáng váng. Khi Walt đặt tay của anh ấy lên vai tôi, tôi không còn khái niệm về thời gian đã trôi qua bao lâu. Tôi kiệt sức đến mức không thể nhìn thẳng được nữa.
"Việc đã xong," anh ấy nói. "Em giỏi lắm."
Lối đi được dọn sạch. Đống đá vụn đã được đấy vào các góc của căn phòng chúng tôi, nơi chúng được xếp thành những đống nhỏ hơn.
"Làm tốt lắm, Sadie." Anh ấy cúi xuống và hôn tôi. Có lẽ anh ấy chỉ thể hiện sự cảm kích hoặc vui sướng, nhưng nụ hôn của anh ấy không làm tôi cảm thấy bớt choáng váng.
"ừm," tôi nói - lần nữa sử dụng kĩ năng ăn nói khó tin.
Walt giúp tôi đứng dậy. Chúng tôi đi xuống hành lang dẫn vào căn phòng tiếp theo. Với tất cả những gì chúng tôi đã làm để vào được đó, căn phòng không được thú vị cho lắm, chỉ rộng năm mét vuông và không có gì bên trong ngoại trừ chiếc hộp được sơn đỏ bóng đặt trên chiếc bệ sa thạch. Trên đỉnh chiếc hộp được chạm tay cầm bằng gỗ có hình dạng giống như đôi tai vểnh cao của loài chó ngao ác quỉ - con vật của Set.
"ồ, chắc không hay ho gì," Walt nói.
Nhưng tôi tiến thẳng về chiếc hộp và mở chiếc nắp và nắm lấy cuốn giấy phép thuật bên trong.
"Sadie!" Walt hét lên.
"Cái gì?" Tôi quay sang. "Đó là chiếc hộp của Set. Nếu ông ta muốn giết em, ông ta đã có thể làm thế ở St. Petersburg. ông ta muốn em có cuộn giấy phép thuật này. Có lẽ nghĩ rằng sẽ thú vị khi nhìn em tự giết mình để cố đánh thức Ra." Tôi nhìn lên trần nhà và hét lên, "như thế không đúng sao, Set?"
Giọng tôi vang vọng qua các hầm mộ ngầm. Tôi không còn sức mạnh để gọi tên bí mật của Set, nhưng tôi có cảm giác như thể tôi đã nhận được sự chú ý của ông ta. Không gian trở nên ớn lạnh hơn. Bề mặt rung lên như thể có gì đó ở bên dưới, cái gì đó rất lớn, đang cười nhạo.
Walt thở hắt. "Anh ước gì em sẽ không nắm lấy cơ hội như thế."
'Đây là lời của một anh chàng sẵn sàng chết để dành thời gian ở bên em?"
Walt cường điệu, "Anh rút lại, cô Kane. Làm ơn, tiến thẳng về trước và tự giết mình."
"Cảm ơn."
Tôi nhìn ba cuộn giấy phép thuật trong tay - toàn bộ cuốn sách của Ra, có lẽ lần đầu tiên được đủ bộ kể từ khi Mad Claude còn là đứa trẻ sơ sinh La Mã. Tôi đã thu thập các cuộn giấy phép thuật, làm những việc bất khả thi, chiến thắng ngoài sự kì vọng. Tuy nhiên như thế sẽ là chưa đủ nếu chúng tôi không tìm được Ra và đánh thức ông ấy trước khi Apophis trỗi dậy. "Không còn thời gian để lãng phí," tôi nói. "Đi nào Tiếng rên rỉ sâu thẳm vang vọng qua các lối đi, như thể có gì đó - hay toàn bộ đạo quân - đã thức giấc trong tâm trạng rất xấu.
"Ra khỏi đây đi," Walt nói. "Ý hay đấy."
Khi chúng tôi chạy qua căn phòng trước, tôi liếc nhìn bức tượng của Ptah. Tôi bị cám dỗ lấy lại thịt bò khô và nước ép, dù chỉ vì xấu tính, nhưng tôi quyết định cưỡng lại nó.
Tôi nghĩ không phải là lỗi của ông, tôi nghĩ. Không dễ dàng gì để có cái tên như Ptah. Hãy thưởng thức đồ ăn nhanh, nhưng tôi thật sự ước gì ông giúp tôi.
Chúng tôi chạy tiếp. Không dễ dàng gì để nhớ đường đi của chúng tôi. Chúng tôi phải quay lại hai lần trước khi tìm thấy căn phòng xác ướp của gia đình nơi chúng tôi gặp Mad Claude.
Tôi sắp sửa lao qua căn phòng một cách mù quáng và tiến vào một đường hầm cuối cùng, nhưng Walt giữ tôi lại và đã cứu tôi. Anh ấy chiếu đèn vào lối thoát ở phía xa, sau "Không," tôi nói. "Không, không, không."
Cả ba lối đi đều bị lèn chặt bởi các hình người được quấn trong vải lanh. Họ ép lại gần nhau như những gì tôi nhìn thấy ở mỗi lối đi. Một số vẫn bị quấn vải hoàn toàn. Họ nhảy trên hai chân, lê bước và đi lạch bạch về phía trước như thể họ là những cái kén khổng lồ tham gia vào cuộc đua chạy bằng bao tải. Những xác ướp khác phần nào đã được giải thoát. Họ đi khập khiễng trên đôi chân gầy gò, bàn tay như những cành cây khô cào trên lớp vải bọc của họ. Phần lớn họ vẫn mang khuôn mặt được sơn vẽ, và tác động của nó thật khủng khiếp - những chiếc mặt nạ giống như thật mỉm cười thanh thản trên đỉnh của những hình bù nhìn cử động như thật bằng xương và được quấn vải lanh sơn màu.
"Em ghét xác ướp," tôi rên rỉ.
"Có lẽ dùng câu thần chú lửa," Walt nói. "Chúng sẽ bốc cháy dễ dàng."
"Chúng ta cũng sẽ thiêu cháy mình! ở đây quá gần."
"Em có ý nghĩ nào hay hơn?"
Tôi muốn khóc. Tự do đang ở quá gần-và đúng như những gì tôi sợ hãi, chúng tôi bị mắc kẹt giữa vô số xác ướp. Nhưng những xác ướp này còn tồi tệ hơn những xác ướp trong phim. Chúng là những vật câm lặng, chậm chạp, suy tàn đáng thương đã từng là người.
Một trong những xác ướp trên sàn nhà vồ lấy chân tôi. Trước khi tôi kịp hét lên, Walt vươn tay ra và khẽ đập nhẹ vào cổ tay của vật đó. Xác ướp lập tức biến thành bụi.
Tôi nhìn anh ấy trong sự ngạc nhiên. "Đó là thứ sức mạnh mà anh lo lắng? Thật xuất sắc! Hãy làm lại đi!"
Ngay lập tức tôi cảm thấy đáng sợ khi gợi ý việc đó. Khuôn mặt của Walt căng thẳng vì đau đớn.
"Anh không thể làm thêm nghìn lần như thế," anh buồn bã ấy nói. "Có lẽ nếu..."
Khi đó, ở trên cái bệ giữa căn phòng, gia đình xác ướp bắt đầu động đậy. Tôi sẽ nói dối. Khi xác ướp của Purpens bé nhỏ ngồi dậy, tôi suýt tè ra làm hỏng chiếc quần bò mới của tôi. Nếu ba của tôi có thể thoát xác và bay đi, thì nó đã làm rồi.
Tôi nắm chặt cánh tay của Walt.
ở phía cuối căn phòng, bóng ma Mad Claude lập lòe xuất hiện. Khi ông ta tiến về chỗ chúng tôi, toàn bộ xác ướp còn lại bắt đầu nhúc nhích.
"Các ngươi phải được tôn trọng, những người bạn của ta." ông ta nở nụ cười điên dại với chúng tôi. "Các ba rất náo động trở về với thân xác già cỗi héo tàn của họ. Nhưng chúng ta sẽ không đơn giản để các ngươi đi trừ phi các ngươi giải thoát cho chúng ta trở về kiếp sau. Sử dụng con dao, thực hiện các câu thần chú, và các ngươi có thể đi."
"Chúng tôi không thể giải thoát tất cả các ông!" tôi hét lên.
"Thật xấu hổ," Claude nói. "Thế thì chúng ta sẽ lấy con dao và tự giải phóng cho mình. Ta cho rằng thêm hai thân xác nữa trong hầm mộ cũng sẽ không tạo ra sự khác biệt lắm đâu."
Ông ta nói gì đó bằng tiếng Latin, và tất cả các xác ướp bật dậy hướng về chúng tôi, lê bước và mắc chân, ngã và lăn lông lốc.
Một số vỡ vụn khi chúng cố bước đi. Một số ngã quị xuống và bị những xác ướp khác giẫm nát. Nhưng chúng mỗi lúc một đông tiến về phía trước.
Chúng tôi lùi vào chỗ lối đi. Một tay tôi cầm chiếc gậy. Tay khác, tôi nắm chặt tay của Walt. Tôi chưa bao giờ giỏi triệu hồi lửa, nhưng tôi cố đốt cháy phía cuối chiếc gậy của mình "Chúng ta sẽ thử theo cách của anh," tôi nói với Walt. "Châm lửa đốt họ và chạy."
Tôi biết đó là ý tưởng tồi. Trong căn phòng kín mít, lửa sẽ gây tổn thương cho chúng tôi không kém gì cho xác ướp. Chúng tôi sẽ chết vì hít khói hoặc ngạt thở hoặc vì nóng. Ngay cả khi chúng tôi cố lùi vào phía sau của hầm mộ, chúng tôi sẽ lạc đường và gặp phải nhiều xác ướp.
Walt thắp lửa chiếc gậy của mình.
"Đếm đến ba nhé," tôi gợi ý. Tôi nhìn chằm chằm xác ướp của đứa trẻ đang tiến về phía chúng tôi một cách sợ hãi, chân dung của môt đứa trẻ bảy tuổi mỉm cười với tôi ở bên kia nấm mồ. "Một, hai Tôi lảo đảo. Các xác ướp chỉ cách chưa đầy một mét, nhưng từ phía sau tôi phát ra một âm thanh mới - như nước đang chảy. Không-như tiếng đớp nước. Nhiều vô kể những vật sống tấn công về phía chúng tôi, hàng nghìn hàng nghìn những chiếc chân có vuốt nhỏ xíu cào trên đá, có thể là côn trùng hay...
"Sắp đến ba rồi," Walt nói một cách lo lắng. "Chúng ta đốt cháy chúng hay không?"
"Ồm lấy tường đi!" tôi thét lên. Tôi không biết chính xác cái gì đang lao đến, nhưng tôi không muốn ở trên đường đi của chúng. Tôi đấy Walt vào phiến đá và ép mình vào vào vị trí kế bên anh ấy, mặt chúng tôi ép sát vào tường, khi một làn sóng những móng vuốt và lông lao sầm vào chúng tôi và lăn qua lưng: một đội quân những con vật thuộc loài gặm nhấm đang lao qua sàn nhà thành năm hàng và chạy hàng ngang qua các bức tường, bất chấp lực hấp dẫn.
Chuột. Hàng nghìn con chuột.
Chúng chạy thẳng qua người chúng tôi, không gây tổn thương gì ngoại trừ những vết móng cào linh tinh. Bạn có thể nghĩ không tệ lắm, nhưng bạn đã bao giờ đứng thẳng và bị vô vàn chuột giẫm qua? Đừng trả tiền để trải nghiệm chuyện đó.
Lũ chuột tràn ngập căn phòng mai táng. Chúng tấn công các xác ướp, cào xé, nhai và kêu rít trong cuộc chiến nhỏ này của chúng. Các xác ướp quằn quại dưới cuộc tấn công, nhưng chúng không có cơ hội. Căn phòng là trận cuồng phong của lông, răng và vải lanh bị xé nhỏ. Nó giống như truyện tranh cũ về những con mối tràn qua một khu rừng và làm tan biến nó.
"Không!" Mad Claude hét lên. "Không!"
Nhưng ông ta là người duy nhất gào thét. Các xác ướp lụi đi không tiếng động trong cơn thịnh nộ của những con chuột.
"Ta sẽ bắt được ngươi!" Claude gầm gừ khi linh hồn ông ta bắt đầu lập lòe. "Ta sẽ báo thù!"
Và cùng cái nhìn giận dữ cuối cùng, hình ông ta mờ dần và biến mất.
Lũ chuột chia tách lực lượng của chúng và chạy nhốn nháo xuống tất cả ba lối đi, cắn xuyên qua các xác ướp trên đường đi của chúng cho tới khi căn phòng trở nên yên tĩnh và trống rỗng, sàn nhà vương vãi đất, những mạnh vụn của vải lanh, và một ít xương.
Walt trông run rấy. Tôi đổ người vào anh ấy và ôm anh ấy. Có lẽ tôi khóc cho nhẹ nhõm. Tôi quá vui mừng được ôm một người sống ấm áp.
"Ổn rồi." Anh ấy vuốt mái tóc tôi, khiến tôi có cảm giác thật dễ chịu. "Đó - đó là câu chuyện về những con chuột."
"Cái gì?" tôi cố hỏi.
"Chúng... chúng cứu Memphis. Kẻ thù bao vây thành phố, và mọi người cầu nguyện để được giúp đỡ. Vị thần hộ mệnh của họ đã gửi một bầy chuột. Chúng gặm nhấm dây cung của kẻ thù, dép xỏ quai, mọi thứ chúng có thể nhai. Những kẻ tấn công phải rút lui."
"Thần hộ mệnh - ý anh là "Ta." Từ chỗ lối đi qua căn phòng, một người nông dân bước ra. ông ấy mặc chiếc áo choàng bấn thỉu, đầu quấn khăn và đi dép xỏ ngón, ông ta cầm khẩu súng trường bên mình. ông ta nhe răng cười với chúng tôi, và khi ông ta tiến lại gần hơn, tôi thấy mắt ông ta có màu trắng hoàn toàn. Nước da ông ấy hơi xanh, như thể ông ta đang ngạt thở và thật sự thích thú với trải nghiệm đó.
"Xin lỗi vì ta đã không trả lời sớm hơn," người nông dân nói. "Ta là Ptah. Nhưng không, Sadie Kane, ta không phải là vị thần khạc nhổ."
"Mời ngồi," vị thần nói. "Xin lỗi về sự hỗn loạn, nhưng cháu mong muốn gì ở người La Mã? Họ không bao giờ tự mình tắm rửa sạch sẽ."
Walt và tôi đều không ngồi. Một vị thần cười ngạo nghễ với khẩu súng trường không dễ chịu mấy.
"À, hoàn toàn đúng." Ptah chớp đôi mắt trắng trống trơn của mình. "Các cháu đang A II
vội.
"Xin lỗi," tôi nói. "ông có phải là nông dân trồng chà là?"
Ptah nhìn xuống chiếc áo choàng bấn thỉu của mình. "Ta vừa mượn thân xác người nông dân nghèo này trong ít phút, cháu hiểu chứ. Ta nghĩ cháu sẽ không phản đối khi ông ấy xuống đây để bắn cháu vì đã phá hủy tháp nước của ông ấy."
"Không, tiếp tục đi," tôi nói. "Nhưng các xác ướp - điều gì sẽ xảy ra với các linh hồn của họ?"
Ptah cười to. "Đừng lo lắng cho họ. Bây giờ những phần còn lại của họ đã bị phá hủy, ta hình dung các linh hồn của họ sẽ đến bất kỳ kiếp sau nào của người La Mã đang chờ đợi họ. Như phải thế!"
Ông ấy đặt tay lên miệng và ợ. Một đám khí trắng cuồn cuộn trào ra, hòa trộn vào những linh hồn đang phát sáng, và bay vào lối đi.
Walt chỉ theo con chim linh hồn. "ông vừa "Đúng vậy." Ptah thở dài. "Ta thật sự cố không nói một lời. Đó là cách ta tạo ra, cháu biết đấy, bằng lời nói. Họ có thể đấy ta vào rắc rối. Một lần duy nhất, để mua vui, ta đã tạo ra từ 'thú mỏ vịt' và Ngay lập tức, một con thú có mỏ vịt, lông lá xuất hiện trên sàn nhà, sục sạo xung quanh trong sự sợ hãi.
"Trời ơi," Ptah nói. "Đúng thế, chính xác mọi sự diễn ra như thế đấy. Buột miệng. Thật sự thì đó là cách duy nhất để tạo ra một vật gì như thế."
Ông ta vẫy tay, và con thú mỏ vịt biến mất. "Trong bất cứ trường hợp nào, ta cũng phải cẩn thận, vì vậy ta không thể nói dài dòng. Ta mừng vì cháu đã tìm thấy Cuốn sách của Ra! Ta luôn thích ông già ấy. Lẽ ra ta đã giúp cháu sớm hơn khi cháu cầu xin, nhưng từ Duat đến đây mất một chút thời gian. Hơn nữa, ta chỉ có thể mở một cánh cửa cho một người. Ta nghĩ cháu giải quyết được lối đi bị chặn đó. Nhưng còn có nhiều cánh cửa quan trọng hơn mà cháu cần."
"Xin lỗi?" tôi hỏi.
"Anh trai cháu," Ptah nói. "Cậu ta đang gặp rất nhiều rắc rối.
Trong khi bị kiệt sức, kéo lê, và phủ đầy vết cào của chuột, tin đó khiến tôi nhột nhạt.
Carter cần giúp đỡ. Tôi phải cứu ông anh nực cười của tôi.
"Ông có thể đưa bọn cháu tới đó chứ?" tôi hỏi.
Ptah mỉm cười. "Tưởng là cháu sẽ không bao giờ hỏi."
Ông ấy chỉ vào bức tường gần nhất. Những phiến đá tan ra thành cánh cổng cát xoáy tròn.
"Và cháu yêu, có một vài lời khuyên cho cháu." Đôi mắt mượt mà của Ptah quan sát tôi. "Can đảm. Hi vọng. Hi sinh."
Tôi không chắc liệu ông ấy đang liệt kê những phẩm chất này của tôi, hay cho tôi lời động viên, hay có lẽ tạo ra những tính cách đặt trưng mà tôi cần, như cách mà ông ta đã tạo ra ba và con thú mỏ vịt. Dù thế nào, bỗng dưng tôi cảm thấy ấm lòng, tràn đầy năng lượng.
"Cháu bắt đầu hiểu đấy,"ông ta nói với tôi. "Lời nói là nguồn của tất cả sức mạnh. Giỏi lắm, Sadie. Cháu có thể thành công đấy."
Tôi nhìn chằm chằm cái phễu cát. "Chúng cháu sẽ đối mặt với cái gì ở phía bên kia?"
"Kẻ thù và những người bạn," Ptah nói. "Nhưng ai là bạn và ai là thù, ta không thể nói. Nếu cháu sống sót, hãy đi lên đỉnh Đại Kim tự tháp. Đó sẽ là lối tuyệt vời để vào Duat. Khi cháu đọc Cuốn sách của Ra ông ta nghẹn lời, cúi người xuống và đánh rơi khẩu súng trường của mình.
"Ta phải đi," ông ta nói, cố đứng thẳng người bằng hết sức lực.
"Vật chủ này không thể chịu thêm được nữa. Nhưng Walt..." ông ta mỉm cười buồn bã. "Cám ơn cháu vì bò khô và nước quả. Có câu trả lời cho cháu. Đó không phải cách mà cháu sẽ thích, nhưng là cách tốt nhất."
"Ý ông là gì?" Walt hỏi. "Câu trả lời là gì?"
Người nông dân chớp mắt. Đột nhiên mắt ông ta trở lại bình thường, ông ta nhìn chúng tôi một cách ngạc nhiên, sau đó hét lên cái gì đó bằng tiếng Ả Rập và giơ khẩu súng lên.
Tôi chộp lấy tay Walt, và chúng tôi cùng nhau nhảy vào cánh cổng.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa