A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 39
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Tôi Có Một Con Quỉ Ở Trong Mũi Của Mình
thời điểm này, tôi nên đổi bí danh của mình thành ngượng đến chết vì Em gái, bởi vì cái tên đó tổng kết khá đủ về sự tồn tại của tôi.
Tôi sẽ bỏ qua công việc chuẩn bị cho chuyến đi của chúng tôi, Sadie gọi Walt tới và giải thích tình huống như thế nào, Bes và tôi đã nói lời tạm biệt vào lúc bình minh và thuê chiếc xe của một trong những "người bạn tin cậy” của Bes ra sao, và chiếc xe đã bị hỏng ở giữa đường đến Cairo thế nào.
Về cơ bản, tôi sẽ bỏ qua phần mà Bes và tôi xóc rầm rầm trên suốt con đường bụi bặm trong thùng chiếc xe bán tải do một số người Bedouin [16] cầm lái, tìm kiếm ngôi làng đã không còn tồn tại.
[16] Dân du mục sống trên sa mạc Sahara.
Lúc này đã là chiều muộn, và tôi bắt đầu nghĩ tính toán của Bes rằng cần một ngày để tìm al-Hamrah Makan là quá lạc quan. Với mỗi giờ chúng tôi đánh mất, tôi cảm thấy trái tim mình trĩu nặng hơn. Tôi đã mạo hiểm mọi thứ để giúp Zia. Tôi đã để chú Amos và các học viên một mình ở Nhà Brooklyn chống lại một trong những pháp sư xấu xa nhất trên thế giới. Tôi đã để em gái mình tiếp tục tìm kiếm cuộn giấy phép thuật cuối cùng mà không có tôi. Nếu tôi không tìm được Zia... ôi, tôi không thể thất bại.
Đi với những người du mục chuyên nghiệp có nhiều lợi thế. Thứ nhất, những người Bedouin biết mọi ngôi làng, trang trại, và những ngã tư bụi bặm ở Ai Cập. Họ vui vẻ dừng xe và hỏi những người dân địa phương về ngôi làng biến mất mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Thứ nữa, người Bedouin sùng kính Bes. Họ đối xử với ông ấy như một thứ bùa may mắn sống. Khi chúng tôi dừng lại để ăn trưa (mà mất đến hai tiếng nấu nướng), người Bedouin thậm chí đã đưa cho chúng tôi phần thịt dê ngon nhất. Tất cả những gì tôi có thể nói đó là, phần ngon nhất của thịt dê không khác với phần dở nhất của thịt dê là mấy, nhưng tôi cho đó là một vinh dự lớn.
Việc tồi tệ khi đi cùng người Bedouin? Họ không vội vã. Chúng tôi mất cả ngày trời để đi về phía Nam dọc theo Thung lũng sông Nile. Hành trình thật nóng bức và buồn tẻ. Ngồi ở phía sau chiếc xe tải, tôi thậm chí không thể nói chuyện nổi với Bes mà không bị đầy mồm cát, vì thế tôi có quá nhiều thời gian để nghĩ.
Sadie mô tả khá tốt nỗi ám ảnh của tôi. Khoảnh khác con bé cho tôi biết tên ngôi làng của Zia, tôi đã không thể tập trung được vào việc gì khác. Dĩ nhiên, tôi nghĩ đó là một thủ đoạn nào đó. Apophis đang cố chia rẽ chúng tôi và ngăn cản chúng tôi thành công trong cuộc tìm kiếm. Nhưng tôi cũng tin rằng nó nói ra sự thật, dù chỉ vì sự thật đó là thứ khiến tôi bất ổn nhất. Nó đã phá hủy ngôi làng của Zia khi cô ấy còn là đứa trẻ - vì lý do gì, tôi không biết. Bây giờ cô ấy bị giấu ở đó bằng giấc ngủ phép thuật. Nếu tôi không cứu, Apophis sẽ sát hại cô ấy.
Tại sao nó đã không giết cô ấy nếu biết được cô ấy ở đâu? Tôi không chác - và điều đó làm tôi khó chịu. Có lẽ nó vẫn chưa có sức mạnh. Có lẽ nó không muốn. Rốt cuộc, nếu nó cố dụ tôi vào cái bẫy, cô ấy là con mồi tốt nhất. Dù thế nào, Sadie đã đúng: đó không phải là lựa chọn lý trí đối với tôi. Tôi phải cứu Zia.
Mặc dù vậy, tôi cảm thấy rùng mình vì để Sadie tự lo liệu một lần nữa. Đầu tiên tôi đã để con bé đến London cho dù tôi biết đó là ý kiến tồi. Bây giờ tôi đã để con bé lần theo cuộn giấy phép thuật trong một hầm mộ đầy xác ướp. Chắc chắn, Walt sẽ giúp Sadie, và con bé thường có thể tự chăm nom bản thân. Nhưng một người anh trai tốt đáng lẽ phải ở cùng với con bé. Sadie vừa mới cứu sống tôi, và tôi thì, "Tốt. Hẹn gặp lại em sau. Chúc vui vẻ với những xác ướp."
Cháu sẽ nói Walt là anh trai của cháu.
Ối.
Nếu tôi thành thực với bản thân, Zia không phải là lý do duy nhất khiến tôi khắc khoải lên đường cho chuyến đi của riêng mình. Tôi thật sự bất ngờ khi Sadie đã phát hiện ra bí danh của tôi. Bỗng nhiên, con bé biết về tôi rõ hơn bất cứ ai trên thế giới. Tôi cảm thấy như con bé đã phanh tôi ra trên bàn mổ, kiểm tra tôi, và khâu tôi lại. Bản năng đầu tiên của tôi là trốn chạy, nhằm tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi càng xa càng tốt.
Tôi tự hỏi liệu Ra có cảm nhận tương tự khi Isis biết được tên của ông ấy - nếu đó là lý do thật sự mà ông ấy lưu đầy: sự xấu hổ hoàn toàn.
Ngoài ra, tôi cần thời gian để tiêu hóa những gì Sadie đã hoàn thành. Trong nhiều tháng chúng tôi cố học lại con đường của các vị thần. Chúng tôi đã vất vả để tìm hiểu xem các pháp sư cổ đại khai thác sức mạnh của các vị thần như thế nào mà không bị chiếm hữu hay bị lấn át. Bây giờ tôi nghi ngờ Sadie đã tìm được câu trả lời. Phải có cái gì liên quan tới ren của vị thần.
Bí danh không chỉ là cái tên, giống như một từ phép thuật. Nó là sự tổng hợp kinh nghiệm của các vị thần. Bạn càng hiểu các vị thần bao nhiêu, thì bạn càng gần với bí danh của họ bấy nhiêu, và bạn càng có thể truyền được nhiều năng lượng bấy nhiêu.
Nếu điều đó đúng, thì con đường của các vị thần về cơ bản là phép thuật cảm thông—tìm sự tương đồng giữa hai vật, như một chiếc mở nút chai thông thường và con quỉ có cái đầu mở nút chai, và sử dụng sự tương đồng đó để tạo ra sự liên kết phép thuật. Chỉ có điều ở đây, là sự liên kết giữa pháp sư và vị thần. Nếu bạn có thể tìm thấy đặc điểm hoặc kinh nghiệm chung, bạn có thể tận dụng sức mạnh của vị thần.
Điều đó có thể lý giải làm thế nào mà tôi có thể nổ tung cánh cửa ở Hermitage bằng Nắm đấm của Horus—câu thần chú mà tôi chưa lần nào tự mình có thể làm được. Không nghĩ tới, không cần kết hợp tâm hồn với Horus, tôi đã tận dụng xúc cảm của ông ấy. Cả hai chúng tôi đều ghét cảm xúc bị giới hạn. Tôi đã sử dụng sự liên kết đơn giản đó để gọi câu thần chú và đập vỡ xiềng xích. Bây giờ nếu tôi có thể biết cách thực hiện việc đó một cách tin cậy hơn, thì nó có thể cứu chúng tôi trong những cuộc chiến sáp tới...
Chúng tôi đã di chuyển hàng dặm trong chiếc xe bán tải của người Bédouin. Sông Nile uốn lượn qua các cánh đồng xanh và nâu ở bên trái chúng tôi. Chúng tôi không có gì để uống ngoại trừ nước đựng trong chiếc bình nhựa cũ có mùi như Vaseline. Thịt dê không nằm yên trong dạ dầy của tôi. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ chất độc đã chảy khắp cơ thể tôi, và vai tôi bát đầu sưng lên ở chỗ con rắn hai đầu cắn tôi.
Khoảng sáu giờ tối chúng tôi có thông tin đầu tiên. Một fellahin cao tuổi, một nông dân bán quả chà là ở bên đường, nói rằng ông ấy biết ngôi làng mà chúng tôi đang tìm kiếm. Khi ông ấy nghe thấy cái tên al-Hamrah Makan ông ấy làm dấu hiệu bảo vệ trước Mắt Quỉ, nhưng vì Bes là người hỏi, ông già đã kế cho chúng tôi những gì ông ấy biết.
Ông ấy nói Cát Đỏ là nơi tội lỗi, bị nguyền rủa rất nặng nề. Ngày nay không ai đến thăm nơi này. Nhưng ông lão nhớ ngôi làng trước khi nó bị phá hủy. Chúng tôi có thể tìm thấy nó cách đây mười kilômét về phía Nam, tại khúc cong của dòng sông nơi cát biến thành màu đỏ tươi.
Ái chà, tôi nghĩ, nhưng tôi không thể không mừng.
Người Bedouin quyết định dựng lều cho buổi tối. Họ sẽ không đi cùng chúng tôi cho hết quãng đường còn lại, nhưng họ cho biết sẽ lấy làm vinh dự nếu Bes và tôi mượn chiếc xe tải của họ.
Một vài phút sau, Bes và tôi đang đi cùng nhau trên chiếc xe bán tải. Bes đội chiếc mũ mềm rộng vành xấu gần như chiếc áo Hawaii của ông ấy. Nó được kéo xuống quá thấp, vì thế tôi không chác ông ấy có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, đặc biệt khi tầm mắt ông ấy gần như thấp hơn so với bảng điều khiển.
Mỗi lần chúng tôi đi qua chỗ gồ ghề, những vật trang trí rẻ tiền của người Bedouin lại kêu chói tai trên gương chiếu hậu - một chiếc đĩa kim loại được khác chữ viết Ảrập, một hộp khử mùi bằng gỗ thông có hình cây Nôel, một vài chiếc răng động vật trên chiếc dây da, và bức tượng Elvis Presley nhỏ tôi không hiểu sao có mặt ở đó. Chiếc xe tải không có hệ thống giảm xóc và gần như không có miếng đệm lót nào ở dưới ghế ngồi. Tôi cảm giác như mình đang cưỡi một con bò máy. Ngay cả khi không xóc, bụng của tôi cũng đã khó chịu sẵn rồi. Sau nhiều tháng tìm kiếm và hi vọng, tôi không thể tin rằng mình đã gần tìm thấy Zia.
"Trông cháu thật tệ," Bes nói.
"Cảm ơn."
"Ý ta là xét về mặt phép thuật mà nói. Trông cháu chưa thật sự sẵn sàng để chiến đấu. Bất kể điều gì đang đợi chúng ta, cháu nên hiểu rằng nó sẽ không thân thiện đấy chứ?"
Dưới cái vành mũ, hàm ông ấy nhô ra trông như ông ấy đang muốn tranh luận.
"Ông nghĩ rằng đây là sai lầm," tôi nói. "Ông nghĩ lẽ ra cháu nên ở lại với Sadie."
Ông ấy nhún vai. "Ta nghĩ nếu cháu nhìn thẳng vào sự việc, cháu sẽ thấy đây rõ là cái BẪY. Đại Pháp Sư cũ - Iskandar— ông ta sẽ không giấu bạn gái của cháu -
"Cô ấy không phải là bạn gái của cháu.”
mà không gieo bùa phép bảo vệ quanh cô ấy. Set và Apophis hiển nhiên cả hai đều muốn cháu tìm nơi này, mà điều này rõ ràng không thể hay ho đối với cháu. Cháu để mặc em gái và Walt tự lo liệu. Trên hết, chúng ta đang dạo chơi trên sân sau của Desjadins, và sau hành động mạo hiểm ở St. Petersburg, Menshikov sẽ không yên cho tới khi ông ta tìm được cháu. Vậy nên, đúng đấy, ta có thể nói đây không phải là ý tưởng sáng chói nhất của cháu.”
Tôi nhìn ra ngoài tấm kính chắn gió. Tôi muốn phát điên với Bes vì gọi tôi là ngốc nghếch, nhưng tôi e là ông ấy đúng. Tôi đã hi vọng được sum họp vui vẻ với Zia. Thực tế là có thể chúng tôi sẽ không sống sót qua được đêm nay.
"Có lẽ Menshikov vẫn đang hồi phục vì vết thương ở đầu," tôi nói với đầy hi vọng.
Bes cười to. "Nghe ta cho rõ, nhóc. Menshikov đang đuổi theo cháu rồi.ông ta chưa bao giờ quên sự lăng mạ.”
Giọng ông ấy chất chứa giận dữ, giống như ở St. Petersburg khi ông ấy kể cho chúng tôi về lễ cưới của người lùn. Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Bes ở nơi đó, và tại sao ông ấy vẫn trằn trọc về nó sau ba trăm năm.
"Có phải là Vlad?” tôi hỏi. "Có phải ông ta là kẻ đã bắt giữ ông?"
Phỏng đoán không phải là quá xa xôi. Tôi đã gặp một vài pháp sư có tuổi đời hàng thế kỉ. Nhưng Bes lắc đầu.
"Ông nội ông ta, Hoàng tử Alexander Menshikov." Bes nhắc cái tên giống như đó là sự xúc phạm nghiêm trọng. "Đó là người đứng đầu bí mật của Vùng Mười Tám. Rất quyền lực. Rất thô bạo. Y như cháu nội. Ta chưa từng đối phó với một vị pháp sư nào như thế. Đây là lần đầu tiên ta bị bát giữ.”
"Nhưng không phải các pháp sư đã nhốt tất cả các vị thần vào Duat sau khi Ai Cập sụp đổ hay sao?”
"Phần lớn chúng ta," Bes đồng ý. "Một vài người đã ngủ suốt hai thiên niên kỉ cho tới khi Cha cậu giải thoát chúng ta. Một số khác đã đào tẩu hết lần này đến lần khác và Ngôi Nhà Cuộc Sống đã lần theo dấu vết của họ và đưa họ trở lại. Sekhmet đào tẩu năm 1918. Gây đại dịch cúm. Nhưng một vài vị thần như ta ở lại thế giới trần gian toàn bộ quãng thời gian. Trở lại thời kì xa xưa, ta là, cháu biết đấy, một anh chàng thân thiện. Ta xua đuổi các linh hồn. Dân thường thích ta. Vì thế khi Ai Cập sụp đổ, người La Mã tiếp nhận ta như là một trong các vị thần của họ. Thế rồi, đến Thời trung cổ, người Thiên chúa giáo đã tạo hình các máng xối giống ta, để bảo vệ nhà thờ và các nơi khác của họ. Họ dựng lên các truyền thuyết về thần lùn giữ của, người lùn, quỉ có ích—tất cả đều dựa vào ta."
"Những con quỉ có ích?"
Ông ấy cau mày. "Cháu không nghĩ ta có ích hay sao? Ta trông khả dĩ trong chiếc quần bó màu xanh."
"Cháu không cần hình ảnh đó.”
Bes nổi cáu. "Dù sao, Ngôi Nhà Sự sống chưa bao giờ thật sự lần theo dấu vết của ta. Ta không thu hút chú ý và tránh xa rắc rối. Ta chưa bao giờ bị bắt giữ cho đến khi ở Nga. Có lẽ vẫn còn là tù nhân ở đó nếu nhờ ông ấy tự ngừng lại như thể nhận ra đã nói quá nhiều.
Ông ấy rẽ khỏi con đường. Chiếc xe tải kêu rầm rầm qua chỗ đá và cát bị đông cứng, hướng về phía con sông.
"Ai đó giúp ông trốn thoát à?” tôi đoán. "Bast phải không?"
Cổ của người lùn chuyển sang màu đỏ tươi. "Không... không phải Bast. Cô ấy mác kẹt trong vực thẳm chiến đấu với Apophis."
"Sau đó "Vấn đề là, ta được giải thoát, và ta báo thù. Ta đã khiến Alexander Menshikov bị tuyên án tham nhũng, ông ta bị thất sủng, bị tước đoạt của cải và địa vị. cả gia đình ông ta bị đẩy lên tàu đến Siberia. Ngày tốt đẹp nhất trong cuộc đời ta. Thật không may, cháu nội Vladimir của ông ta đã trở về. Cuối cùng ông ta quay trở lại St. Petersburg, xây dựng lại cơ nghiệp của ông nội, và nắm quyền kiểm soát Vùng mười Tám. Nếu Vlad có cơ hội bắt ta..."
Bes ngọ nguậy trên chiếc ghế lái xe như thể lò xo đang gây sự khó chịu cho ông ấy.
"Ta đoán tại sao ta đang kể cho cháu chuyện này... Cháu ổn, nhóc ạ. Cách mà cháu bảo vệ em gái mình ở trên cầu Waterloo, sẵn sàng chiến đấu với ta - điều đó cần sự can đảm. Và cố cưỡi con rắn hai đầu? Như thế đã quá dũng cảm. Ngốc nghếch, nhưng can đảm."
"ừm, cháu cảm ơn.”
"Cháu làm ta gợi nhớ về chính mình," Bes tiếp tục, "hồi ta còn là một người lùn trẻ tuổi. Cháu có tính nết ngang ngạnh. Khi nhắc đến chuyện con gái, cháu chẳng biết gì sất.”
"Chuyện con gái?” Tôi nghĩ không ai có thể khiến tôi bối rối nhiều như Sadie khi con bé biết được bí danh của tôi, nhưng Bes cũng khiến tôi bối rối không kém. "Đây không chỉ là chuyện con gái."
Bes nhìn tôi như thể tôi là một chú cún con lạc đường đáng thương. "Cháu muốn cứu Zia. Ta biết điều đó. Cháu muốn cô ấy thích mình. Nhưng khi cháu cứu một ai đó... sự việc trở nên rắc rối. Đừng có sáng mắt lên với người mà cháu không thể có, đặc biệt nếu nó làm cháu không nhận ra ai mới thật sự quan trọng. Đừng... đừng mắc phải sai lầm."
Tôi nghe thấy sự đau đớn trong giọng nói của ông ấy. Tôi biết ông ấy đang cố gắng giúp đỡ, nhưng cảm giác thật không bình thường khi nhận lời khuyên từ một vị thần cao bốn bộ đội chiếc mũ xấu xí.
"Người đã cứu ông," tôi nói. "Đó là một nữ thần, đúng không? Ai đó ngoài Bast ra - người nào đó mà ông có liên quan?”
Các đốt ngón tay của ông ấy chuyển sang màu trắng trên vô lăng. "Nhóc."
"Ta mừng là chúng ta đã trò chuyện thế này. Bây giờ, nếu cháu qúy hàm răng của mình "Cháu sẽ im miệng."
'Tốt." Bes đặt chân lên bàn đạp phanh. "Bởi vì ta nghĩ chúng ta đến nơi rồi."
Mặt trời đang lặn phía sau chúng tôi. Mọi thứ ở phía trước đang tám trong ánh đỏ - cát, nước của sông Nile, những ngọn đồi ở phía chân trời. Ngay cả những chiếc lá của cây cọ trông như thể đang nhuốm máu.
Set sẽ thích nơi này, tôi nghĩ.
Không có dấu hiệu của nền văn minh - chỉ một vài con diệc xám đang bay lượn phía bên trên và thi thoảng tiếng nước bắn tung tóe trên sông: có lẽ cá hay cá sấu. Tôi hình dung nơi này của sông Nile không khác là mấy vào thời các pharaoh.
Bes không đợi tôi. Khi tôi bắt kịp ông ấy, ông ấy đang đứng ở bờ sông, rắc cát qua các ngón tay.
"Đó không chỉ vì ánh sáng," tôi nhận ra. 'Thứ đó đỏ thật sự."
Bes gật đầu. "Cháu biết vì sao không?"
Mẹ tôi sẽ nói sự ô xy hóa của sắt hay cái gì đó tương tự như thế. Mẹ có lời giải thích khoa học đối với mọi hiện tượng. Nhưng có gì đó mách bảo tôi là Bes không tìm câu trả lời như thế.
"Đỏ là màu của tội ác," tôi nói. "Sa mạc. Sự hỗn loạn. Phá hủy."
Bes phủi tay. "Đây chẳng phải là chỗ tốt để lập làng."
Tôi nhìn xung quanh để tìm dấu hiệu của sự an cư. Cát đỏ trải dài khoảng một trăm thước về cả hai hướng, cỏ rậm và những cây liễu mọc thành đường bao quanh khu vực, nhưng bản thân cát lại cằn cỗi. Cát lấp lánh và di chuyển dưới chân gợi lại cho tôi những ụ xác bọ hung khô ở Duat, cùm kẹp Apophis. Tôi thật sự ước gì mình đã không nghĩ lại chuyện đó.
"Không có gì ở đây," tôi nói. "Không có phế tích. Chẳng có gì."
"Nhìn lại đi." Bes chỉ về phía con sông. Những cây sậy chết từ lâu đã vươn lên ở chỗ này chỗ kia có diện tích bằng một sân bóng. Sau đó tôi nhận ra những cây sậy không phải là sậy—chúng là những tấm ván và những chiếc cọc gỗ mục nát, tàn tích còn lại của cuộc sống giản đơn. Tôi tiến về phía mép nước, ở phía ngoài vài bộ, nước đủ nông và tĩnh lặng khiến tôi có thể phát hiện một hàng gạch đầy bùn nhô lên: móng của một bức tường đang dần biến thành phù sa.
"Cả ngôi làng đã bị chìm?"
"Nó đã bị nuốt chửng," Bes nói. "Sông Nile đang cố cuốn trôi tội ác đã diễn ra ở đây."
Tôi rùng mình, vết răng nanh trên vai tôi lại nhói lên. "Nếu là nơi kinh khủng thế, thì tại sao Iskandar giấu Zia ở đây?”
"Câu hỏi hay đấy," Bes nói. “Cháu muốn tìm câu trả lời, cháu sẽ phải lội ra kia.”
Một phần trong tôi muốn chạy về chỗ chiếc xe tải. Lần cuối cùng tôi lội xuống sông - Rio Grande ở El Paso - chuyện đã chẳng được tốt đẹp gì. Chúng tôi đã chiến đấu với thần cá sấu Sobek và may mà kịp thoát thân. Đây là sông Nile. Các vị thần và những con quái vật ở đây sẽ có nhiều sức mạnh hơn.
"Ông cũng sẽ đi chứ, đúng không?” tôi hỏi Bes.
Đuôi mắt ông ấy giật giật. "Nước chảy không tốt cho các vị thần. Nới lỏng sự liên lạc của chúng ta với Duat..."
Ông ấy chán hẳn đã thấy sự tuyệt vọng trên khuôn mặt của tôi.
"Thôi được," ông ấy thở dài. "Ta sẽ ở ngay sau cháu.”
Trước khi tôi có thể rút lại ý định, tôi đặt một chân giầy xuống sông và dẫm ngập tận mắt cá chân.
"Thật khó chịu." Tôi lội qua, hai bàn chân của tôi gây ra tiếng động như bò nhai kẹo cao su.
Đã quá muộn khi tôi nhận ra mình đã chuẩn bị kém như thế nào. Tôi không có thanh kiếm của mình, vì đã đánh mất ở st, Petersburg. Tôi đã chưa thể triệu hồi được nó. Tất cả những gì tôi biết là các pháp sư người Nga đã làm nó tan chảy. Tôi vẫn còn chiếc đũa thần, nhưng phần lớn chỉ dùng cho các câu thần chú phòng vệ. Nếu tôi tiếp tục tấn công, tôi sẽ gặp bất lợi lớn.
Tôi kéo một chiếc que cũ lên khỏi bùn và chọc chọc xung quanh. Bes và tôi bước chậm dãi qua chỗ nước nông, cố tìm vật gì đó hữu ích. Chúng tôi đá qua một số viên gạch, phát hiện ra một vài đoạn tường nguyên vẹn, và nhặt lên một vài mảnh gốm vỡ. Tôi nghĩ về câu chuyện mà Zia đã kể cho tôi - bố của cô ấy đã khiến cho ngôi làng bị hủy diệt như thế nào khi đào lên một con quỉ bị nhốt trong chiếc bình. Theo những gì tôi biết, thì đây là những mảnh gốm của cùng một chiếc bình.
Không có cái gì tấn công chúng tôi ngoại trừ muỗi. Chúng tôi không tìm thấy chiếc bẫy nào. Nhưng mỗi lần nước sông bắn lên tôi nghĩ lại nghĩ đến cá sấu (và không phải loại bạch tạng giống Philip ở Brooklyn) hay cá hổ răng to mà Zia đã có lần cho tôi xem ở Vùng Một. Tôi tưởng tượng chúng bơi quanh chân tôi và đang cố chọn xem chân nào ngon nhất.
Qua khóe mắt, tôi vẫn dõi theo những gợn sóng lăn tăn và những xoáy nước nhỏ giống như có cái gì đó đang theo tôi. Khi tôi chọc chiếc que xuống nước, chẳng có gì cả.
Sau một giờ tìm kiếm, mặt trời gần như đã lặn. Chúng tôi nên quay lại Alexandria để gặp Sadie vào buổi sáng, nhưng như thế chúng tôi hầu như không còn thời gian để tìm Zia. Và trong hai mươi tư tiếng nữa, lần mặt trời lặn tiếp theo, xuân phân sẽ bắt đầu.
Chúng tôi vẫn tìm kiếm, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì thú vị hơn một quả bóng xì hơi dính đầy bùn và một bộ răng giả. [Đúng, Sadie, chúng thậm chí còn ghê tởm hơn bộ răng giả của ông. ] Tôi dừng lại để đập muỗi ở trên cổ. Bes chộp lấy cái gì đó từ trong nước - một con con cá hoặc con ếch ngoe nguẩy - và đưa lên miệng.
"Ông có cần phải làm thế?” tôi hỏi.
"Cái gì?” ông ấy hỏi, vẫn tiếp tục nhai. "Đó Tôi quay đi ghê tởm và chọc chiếc que trong nước.
Thịch.
Tôi đụng phải một vật gì đó cứng hơn gạch đất nung hay gỗ. Đây là đá.
Tôi lần theo chiếc que xuống dưới đáy. Nó không phải là đá. Một hàng khối phẳng được gọt đẽo. Mép bậc của nó dẫn xuống một hàng đá khác thấp hơn khoảng một bộ: giống như cầu thang, dẫn xuống phía dưới.
"Bes," tôi gọi.
Ông ấy lội về phía tôi. Nước đã lên gần tới nách ông ấy. Hình dáng ông ấy lờ mờ trong dòng nước như thể ông ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tôi cho ông ấy xem thứ mình đã tìm thấy.
"Hà." Ông ấy cắm đầu xuống nước. Lúc ngẩng lên, bộ râu của ông ấy bám đầy bùn và cỏ. "Những bậc thang, được rồi. Gợi ta nhớ đến lối vào lăng mộ."
"Một lăng mộ," tôi nói, "ở giữa ngôi làng."
ở phía bên trái tôi, một tiếng quẫy nước khác.
Bes cau mày. "Cháu có nhìn thấy cái đó không?"
"Đúng rồi. Từ lúc chúng ta lội xuống nước. Ông không nhận thấy sao?"
Bes nhúng ngón tay vào nước như thể để kiểm tra nhiệt độ. "Chúng ta phải khẩn trương."
"Tại sao?"
"Có lẽ không có gì." ông nói dối thậm chí còn kém hơn cha tôi. "Hãy kiểm tra chiếc lăng mộ này. Nắn dòng đi."
ông ấy nói như thể đó là một lời đề nghị hoàn toàn bình thường, giống như Cho mượn lọ muối đây.
"Cháu là một pháp sư chiến đấu," tôi nói. "Cháu không biết nắn dòng như thế nào."
Bes trông có vẻ khó chịu, "ồ, thôi nào. Đó là việc thông thường. Vào thời Khufu, ta biết một pháp sư đã nắn dòng sông Nile, chỉ bằng cách đó ông ấy mới trèo xuống được tới đáy và tìm lại được chiếc vòng cổ của một cô gái. Thế rồi có một anh chàng người Do Thái, Mickey."
"Moses?"
"Đúng rồi, anh ta đấy," Bes nói. "Dù sao, cháu hoàn toàn có thể nắn dòng. Chúng ta phải khẩn trương."
"Nếu việc dễ đến thế, tại sao ông không làm?"
"Bây giờ cậu ấy tỏ thái độ kìa. Ta đã nói với cháu, nhóc, nước chảy gây nhiễu sức mạnh thánh thần. Có lẽ là một trong những lý do Iskandar giấu bạn của cháu ở dưới đó, nếu đó là nơi cô ấy ở. Cháu có thể làm việc này. Chỉ vì Ông ấy bỗng nhiên trở nên căng thẳng. "Lên bờ đi."
"Nhưng ông đã nói "Ngay bây giờ!"
Trước khi chúng tôi có thể đi, dòng sông trào dâng quanh chúng tôi. Ba cột nước riêng rẽ phụt lên trên, và Bes bị kéo xuống dưới nước.
Tôi cố chạy, nhưng chân của tôi bị kẹt trong bùn. Các cột nước vây lấy tôi. Chúng xoáy thành hình người với những chiếc đầu, vai, và cánh tay được tạo thành từ các dải nước đang khuấy tung, như thể chúng là các xác ướp được tạo ra từ sông Nile.
ở phía hạ lưu cách đó hai mươi bộ, Bes nhô lên mặt nước. "Các con quái vật nước!" ông ấy lắp bắp. "Tránh chúng ra!"
"Bằng cách nào?" Tôi hét lên Hai con quái vật nước quay về hướng Bes. Vị thần lùn cố đứng vững trên đôi chân, nhưng dòng sông sôi sục thành ghềnh nước trắng xóa, và ông ấy đã bị ngập đến nách.
"Nhanh lên, nhóc!" ông ấy hét lên. "Mọi người chăn cừu đều biết sử dụng bùa mê để chống lại các con quái vật nước!"
"Được rồi, thế, tìm cho cháu người chăn cừu đi!"
Bes hét lên, "BOO!" và con quái vật nước đầu tiên bốc hơi.ông ấy quay sang con quái vật thứ hai, nhưng trước khi ông ấy có thể làm nó sợ, con quái vật nước nổ tung vào mặt ông ấy.
Bes ngạt thở và loạng choạng, nước phụt ra từ mũi ông ấy. Con quái vật đâm sầm vào ông ấy, và Bes bị nước nhấn chìm một lần nữa.
"Bes!" tôi hét lên.
Con quái vật thứ ba trào lên về phía tôi. Tôi giơ chiếc đũa thần và cố tạo ra chiếc khiên bằng ánh sáng xanh dương yếu ớt. Con quái vật lao sầm vào nó, hất tôi ngã về phía sau.
Miệng và mắt của nó xoay tròn giống như cột nước thu nhỏ. Nhìn vào mặt của nó trông như đang sử dụng chiếc bát bói cầu. Tôi có thể cảm nhận sự đói khát vô hạn của con quái vật, sự căm ghét của nó đối với loài người. Nó muốn phá mọi con đập, nhận chìm mọi thành phố, và khiến thế giới chìm trong biển hỗn loạn. Và nó sẽ bắt đầu bằng cách giết tôi.
Sự tập trung của tôi bị ảnh hưởng. Con quái vật lao vào, đập vỡ chiếc khiên và kéo tôi xuống dưới nước.
Đã bao giờ bạn bị nước tràn vào mũi? Tưởng tượng toàn bộ con sóng ập vào mũi bạn—một con sóng thông minh biết chính xác cách nhấn chìm bạn như thế nào. Tôi đánh mất chiếc đũa thần. Phổi của tôi ngập đầy chất lỏng. Tất cả suy nghĩ lí trí tan biến trong sự sợ hãi.
Tôi vùng vẫy và đập chân, biết mình đang ở dưới nước ba hoặc bốn bộ, nhưng tôi không thể đứng dậy. Tôi không thể nhìn thấy thứ gì qua cảnh mờ mịt. Tôi nhô đầu lên mặt nước và thấy cảnh Bes đang bị hất tung trên ngọt của cột nước, hét lên, "BOO, rồi! Sợ hãi hơn nào!".
Sau đó, tôi lại chìm xuống nước, hai bàn tay tôi cào trong bùn.
Tim tôi đập thình thịnh. Mắt tôi bắt đầu tối sầm. Ngay cả khi tôi có thể nghĩ ra một câu thần chú, tôi cũng không thể đọc được nó. Tôi ước mình có sức mạnh của vị thần biển, nhưng đó không phải là sở trường thực sự của Horus.
Tôi đang mất nhận thức khi có cái gì đó nắm chặt lấy cánh tay của tôi. Tôi thụi mạnh vào nó, và nắm tay của tôi chạm vào một khuôn mặt đầy râu.
Tôi ngoi lên mặt nước lần nữa, thở gấp. Bes đang nửa nổi nửa chìm cạnh tôi, hét lên: "Đồ ngốc—ọc ọc, ọc ọc—hãy cố cứu lấy ọc ọc, ọc ọc của cháu."
Con quái vật kéo tôi xuống nước lần nữa, nhưng đột nhiên ý nghĩ của tôi trở nên rõ ràng hơn. Có lẽ đó là ngụm ôxy cuối cùng đã có tác dụng. Hay cú thụi Bes đã giúp tôi thoát khỏi sự sợ hãi.
Tôi nhớ Horus đã ở trong tình huống như thế này trước đây. Set đã có lần cố nhấn chìm ông ấy, kéo ông ấy xuống sông Nile.
Tôi lần theo trí nhớ đó và làm theo cách của riêng mình.
Tôi tiến vào Duat và truyền sức mạnh của vị thần chiến tranh vào trong cơ thể tôi. Cơn giận dữ cuộn trào trong tôi. Tôi sẽ không bị ghìm xuống. Tôi theo Con đường của Horus. Tôi sẽ không để một xác ướp chất lỏng ngu ngốc nhấn chìm tôi xuống dưới ba tấc nước.
Trước mát tôi chuyển sang màu đỏ. Tôi hét lên, nước phụt ra từ trong phổi của tôi thành một tiếng nổ lớn.
WHOOOM! Sông Nile nổ tung. Tôi đổ sụp xuống cánh đồng bùn.
Ban đầu tôi quá mệt để làm bất cứ thứ gì, trừ ho. Lúc tôi loạng choạng đứng lên trên đôi chân của mình và lau bùn khỏi mắt, tôi thấy dòng sông đã đổi hướng. Lúc này nó uốn quanh chỗ đổ nát của ngôi làng. Nằm phơi ra trong đống bùn đỏ lấp lánh là những viên gạch và tấm ván, rác rưởi, quần áo cũ, thanh chắn sốc của ôtô, và những mảnh xương có thể là của động vật hoặc người. Một vài con cá đang quẫy xung quanh, tự hỏi dòng sông đã biến mất đi đâu. Không còn dấu hiệu nào của các con quái vật nước.
Cách đó khoảng mười bộ, Bes đang cau mày với tôi trong cơn tức giận, ông ấy có cái mũi đầy máu và đang bị vùi đến thắt lưng ở trong bùn.
"Thông thường khi cháu nán dòng," ông ấy cằn nhằn, "không cần thụi mạnh vào người lùn. Bây giờ, hãy đưa ta ra khỏi đây!"
Tôi cố giải thoát cho ông ấy, việc này gây ra tiếng kêu ấn tượng đến mức tôi ước gì đã ghi âm được âm thanh đó. [Nhưng không, Sadie, anh sẽ không cố tạo âm thanh đó trong micro đâu. ]
"Cháu xin lỗi," tôi nói lắp bắp. "Cháu không có ý ông ấy phẩy tay. "Cháu đã xử lí những con quái vật nước. Đó là điều quan trọng. Bây giờ chúng ta phải xem liệu cháu có thể giải quyết được cái đó hay không."
Tôi quay sang và nhìn chiếc lăng mộ.
Nó là một cái hố sâu hình chữ nhật có kích cỡ bằng chiếc tủ áo, được viền quanh bằng các khối đá. Các bậc dẫn xuống chiếc cửa đã khép kín được khắc các chữ tượng hình. Chữ lớn nhất là biểu tượng của Ngôi Nhà Sự Sống.
"Những con quái vật này đang bảo vệ lối vào," Bes nói. "Bên trong có thể còn tồi tệ hơn."
Bên dưới biểu tượng, tôi nhận ra hàng chữ tượng hình ngữ âm.
"Z—I—A," tôi đọc. "Zia ở bên trong.”
"Và đó,” Bes thì thầm, "là cái mà trong nghề phép thuật chúng ta gọi là bẫy. Cơ hội cuối cùng để cậu thay đổi ý định, nhóc à."
Nhưng tôi đang thật sự không để ý nghe. Zia đang ở dưới đó. Ngay cả khi tôi biết chuyện gì sắp xảy ra, tôi không nghĩ là có thể ngăn được chính mình. Tôi bước xuống các bậc thang và đẩy cánh cửa mở ra.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa