Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 39
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Tôi Làm Chủ Nghệ Thuật Gọi Tên
hật khó chịu khi thức dậy như một con gà.
Ba của tôi trôi qua dòng nước đen. Đôi cánh sáng rực của tôi vỗ đập khi tôi cố tìm lối bay lên. Tôi cho là cơ thể của tôi ở đâu đó quanh đây, có lẽ đã chìm vào phía sau của chiếc Mercedes, nhưng tôi không biết làm thế nào để quay trở lại đó.
Thế quái nào mà Bes lái xe đưa chúng tôi qua chiếc cổng ở dưới nước? Tôi hy vọng Carter tội nghiệp sống sót bằng cách nào đó; có lẽ Bes có thể kéo anh ấy ra. Nhưng chết bởi chất độc thay vì chết đuối xem chừng không khá hơn là mấy.
Một dòng nước quấn lấy tôi và đưa tôi vào Duat. Dòng nước biến thành màn sương lạnh lẽo. Tiếng gào khóc và gầm thét vang dội trong bóng tối. Tôi di chuyển chậm lại, và khi màn sương tan đi, tôi đã trở về Nhà Brooklyn, bồng bềnh ngay bên ngoài cánh cửa phòng y tế. Trên chiếc ghế băng dựa vào tường, ngồi cạnh nhau như những người bạn cũ là Anubis và Walt stone. Trông họ như đang chờ đợi một tin xấu. Walt thu hai tay trong lòng. Vai anh ấy rũ xuống. Anh ấy đã thay quần áo - một chiếc áo phông không tay mới, một chiếc quần ngắn để chạy bộ - nhưng có vẻ như anh ấy đã không ngủ kể từ khi ở London về.
Anubis nói chuyện với Walt bằng giọng êm ái như thể muốn làm dịu bớt nỗi đau của anh ấy. Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy Anubis trong trang phục Ai Cập truyền thống: ngực trần với chiếc vòng vàng và đá hồng ngọc đeo quanh cổ, một chiếc váy đen đơn giản quấn qua eo. Đó không phải là phong cách mà tôi xui phần lớn đàn ông áp dụng, nhưng với Anubis thì lại hợp. Tôi luôn nghĩ anh ấy khá gầy gò khi không mặc áo (này nhé, tôi không thường xuyên tơ tưởng đến hình ảnh đó đâu) nhưng anh ấy có hình thể tuyệt vời. Chắc hẳn ở dưới âm phủ họ có một phòng tập gym tốt lắm, đẩy tạ bằng bia đá và vân vân.
Dù sao, sau cú sốc khi nhìn thấy họ ở bên nhau, ý nghĩ đầu tiên của tôi là chắc có chuyện gì đó kinh khủng đã xảy ra với Jaz.
"Cái gì thế?” tôi hỏi, không chác là họ có thể nghe thấy tôi "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Walt không phản ứng, nhưng Anubis nhìn lên. Như thường lệ, tim tôi đập rộn lên vui thích dù tôi chưa cho phép. Đôi mát anh ấy quá mê hoặc, tôi hoàn toàn quên mất là phải sử dụng trí óc như thế nào.
Tôi nói, "ừm."
Tôi biết, Liz chắc sẽ tự hào.
"Sadie," Anubis nói. "Cô không nên ở đây. Carter sắp chết."
Điều đó đã đánh thức các giác quan của tôi. "Tôi biết, chàng trai chó rừng! Tôi có đề nghị thế đâu - Đợi đã, tại sao tôi ở đây?
Anubis chỉ tay vào cánh của phòng y tế. 'Tôi đoán linh hồn của Jaz đã gọi cô.”
"Chị ấy chết rồi sao? Tôi đã chết chưa?”
"Chưa ai chết cả," Anubis nói. Nhưng cả hai đang đứng trước ngưỡng cửa của tử thần, có nghĩa là linh hồn của hai người có thể nói chuyện với nhau khá dễ dàng. Chỉ đừng ở lại quá lâu thôi."
Walt vẫn chưa nhận thấy tôi. Anh ấy thì thầm: "Không thể nói với cô ấy? Tại sao tôi không thể nói với cô ấy?" Anh ấy xòe hai bàn tay. Nằm gọn trong lòng bàn tay anh ấy là bùa hộ mạng shen vàng giống hệt như cái anh ấy đã đưa cho tôi.
"Anubis, chuyện gì xảy ra với anh ấy?” tôi hỏi. "Anh ấy không nghe thấy tôi nói à?”
Anubis đặt tay lên vai Walt. "Cậu ấy không nhìn thấy cả hai chúng ta, nhưng tôi nghĩ cậu ấy có thể cảm nhận được sự có mặt. Cậu ấy gọi tôi để xin chỉ dẫn. Đó là lý do tôi có mặt ở đây.”
"Xin thần chỉ dẫn? Tại sao?”
Tôi nghĩ chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn so với tôi dự tính, nhưng trong tất cả các vị thần mà Walt có thể gọi, Anubis dường như ít khả năng được lựa chọn nhất.
Anubis ngước nhìn tôi, đôi mắt của thần thậm chí còn u buồn hơn bình thường.
"Giờ cô nên đi tiếp, Sadie," Anubis nói.
"Cô còn rất ít thời gian. Tôi hứa sẽ làm mọi cách để giảm bớt sự đau đớn của Walt."
"Sự đau đớn của anh ấy? tôi hỏi. "Chờ đã Nhưng cánh cửa phòng y tế bật tung, và các dòng chảy của Duat cuốn tôi vào trong.
Phòng y tế là cơ sở chăm sóc sức khỏe tốt nhất mà tôi đã từng tới, nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa nhiều. Tôi ghét bệnh viện. Bố tôi thường đùa rằng lúc sinh ra tôi gào khóc và không ngừng khóc cho tới khi họ đưa tôi ra khỏi khoa sản. Tôi rất sợ kim, thuốc, và trên hết là mùi của người ốm. Người chết và nghĩa địa? Những thứ đó không làm phiền tôi. Nhưng ốm đau... này, nói xin lỗi chứ, sao lại phải bốc cái mùi kinh thế?
Lần đầu tiên tôi đến thăm Jaz ở phòng y tế đã lấy hết can đảm của tôi. Lần thứ hai, ngay cả trong hình dáng ba, cũng không dễ dàng hơn.
Căn phòng rộng gần bằng phòng ngủ của tôi. Các bức tường bằng đá vôi thô ráp. Những ô cửa sổ lớn đón ánh sáng đèn của New York vào buổi tối. Những chiếc tủ bằng gỗ tuyết tùng ghi rõ chỗ để thuốc, dụng cụ sơ cứu, dung dịch và bùa mê phép thuật. Ở một góc của căn phòng đặt đài phun nước với bức tượng nữ thần sư tử Sekhmet to như thật, thần hộ mệnh của những người chuyên trị bệnh. Tôi nghe nói nước chảy qua bàn tay của Sekhmet có thể chữa cảm lạnh hoặc cúm ngay tức thì, và cung cấp hầu hết các loại vitamin và chất sắt hàng ngày cho một người, nhưng tôi chưa bao giờ có can đảm để uống một ngụm.
Tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước đủ tạo cảm giác yên bình. Thay vì mùi thuốc khử trùng, không khí có mùi nến hương vani phảng phất trong phòng. Thế nhưng, nơi này làm tôi bồn chồn.
Tôi biết những cây nến theo dõi tình trạng của bệnh nhân. Ánh lửa của chúng chuyển màu để cho biết vấn đề. Lúc này, tất cả các cây nến đều ở quanh chiếc giường duy nhất có người bệnh - giường của Jaz.
Hai bàn tay của Jaz đặt trước ngực. Mái tóc vàng được chải qua gối. Chị ấy thoáng mỉm cười như thể đang có một giấc mơ đẹp.
Và ngồi dưới chân giường của Jaz là... Jaz, hay ít nhất là dáng hình người bạn của tôi mờ mờ mầu xanh. Đó không phai là ba. Đó là hình dáng người hoàn chỉnh Tôi tự hỏi liệu có phải chị ấy rút cuộc đã chết, và đây là hồn ma của chị ấy.
"Jaz..." Một cảm giác tội lỗi ùa vào tôi. Mọi vấn đề xảy ra trong hai ngày vừa qua bắt đầu bằng sự hi sinh của Jaz, do lỗi của tôi. "Chị đã "Chết ư? Không, Sadie. Đây là ren của tôi."
Cơ thể trong suốt của chị ấy rung rinh. Khi nhìn gần hơn, tôi thấy nó được hợp thành từ các hình ảnh, giống như đoạn phim 3-D về cuộc sống của Jaz vậy. Em bé Jaz ngồi trên chiếc ghế cao, đang vẽ thức ăn lên mặt. Jaz mười hai tuổi nhào lộn qua sàn phòng tập thể thao, cố gắng tranh vị trí đội trưởng đội cổ động lần đầu tiên của mình. Jaz ngày nay mở chiếc tủ đựng đồ ở trường và tìm thấy bùa hộ mạng hình djed phát sáng - tấm thẻ mời có phép thuật của chúng tôi, vật đã dẫn chị ấy tới Brooklyn.
"Ren của chị," tôi hỏi. "Một phần khác của linh hồn chị?”
Hình bóng màu xanh phát sáng gật đầu. "Người Ai Cập tin rằng linh hồn có năm phần khác nhau. Ba là tính cách. Ren là—"
'Tên của chị," tôi nhớ lại. "Nhưng làm sao chị có cái tên đó?”
"Tên của chị là nhận dạng của chị," chị ấy nói. "Là tổng kết toàn bộ kinh nghiệm của chị. "Chừng nào tên của chị còn được nhớ, chị còn tồn tại, ngay cả khi chị chết đi. Em hiểu không?”
Tôi không hiểu, dù chỉ là chút ít xa xôi. Nhưng tôi đã hiểu rằng chị có thể chết, và đó là lỗi của tôi.
"Em xin lỗi." Tôi nén không òa khóc. "Nếu em không chộp lấy cuộn giấy phép thuật ngu ngốc đó "Sadie, không phải xin lỗi đâu. Chị mừng là em đã đến."
"Nhưng "Mọi chuyện xảy ra đều có lý do, Sadie à, ngay cả những chuyện xấu xa.”
"Điều đó không đúng!" tôi nói. "Như thế không công bằng chút nào!"
Làm sao mà Jaz lại có thể bình tĩnh và dễ thương đến thế, ngay cả khi chị ấy bị hôn mê? Tôi không muốn nghe rằng những việc tồi tệ xảy ra như một phần của kế hoạch lớn.
Tôi ghét khi mọi người nói thế. Tôi đã mất mẹ. Tôi đã mất Cha. Cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn, và tôi đã suýt chết không biết bao lần. Lúc này, những gì tôi biết, là tôi đã chết hoặc đang chết. Anh trai tôi bị trúng nọc độc và đang chết chìm, và tôi không thể giúp được anh ấy.
"Không có lý do nào đáng giá tất cả chuyện này," tôi nói. "Cuộc sống là ngẫu nhiên. Nó rất khác nghiệt. Nó - Nó Jaz vẫn đang mỉm cười, trông có vẻ vui.
"ồ," tôi nói. "Chị muốn làm em phát điên lên đúng không?”
"Đó là Sadie mà tất cả chúng ta đều yêu mến. Đau khổ thật sự không ích gì. Em làm tốt hơn khi em tức giận."
"Hừm.” Tôi cho là chị ấy nói đúng, nhưng tôi không nhất thiết phải thích như thế. "Vậy tại sao chị đưa em tới đây?”
"Có hai điều," chị ấy nói. 'Thứ nhất, em không chết. Khi em tỉnh dậy, em sẽ chỉ có vài phút để chữa trị cho Carter. Em phải làm nhanh.”
"Sử dụng bức tượng sáp," tôi nói. "Vâng, em đã nghĩ là như thế. Nhưng em không biết làm như thể nào. Em không giỏi chữa trị.”
"Chỉ còn một một thành phần nữa có ý nghĩa. Em biết thành phần đó là gì rồi đấy.”
"Nhưng em không biết!”
Jaz nhướn mày giống như thể tôi là kẻ ngang bướng. "Em gần hiểu rồi đấy, Sadie. Hãy nghĩ về Isis. Nghĩ về việc em đã truyền năng lượng của bà ấy ở St. Peterburg như thế nào. Câu trả lời sẽ đến với em."
"Nhưng "Chúng ta phải khẩn trương. Việc thứ hai: em sẽ cần đến sự trợ giúp của Walt. Chị biết chuyện này mạo hiểm lắm. Chị biết Bes đã cảnh báo không nên làm thế. Nhưng hãy sử dụng bùa hộ mạng để gọi Walt quay trở lại với em. Đó là điều cậu ấy muốn. Có thể chấp nhận một số mạo hiểm, cho dù phải đánh mất cuộc sống."
"Đánh mất cuộc sống của ai? của anh ấy?"
Khung cảnh phòng y tế bắt đầu tan dần, biến thành thứ màu nước mờ mờ.
"Hãy nghĩ về Isis," Jaz nhác lại. "Và Sadie... có một mục đích. Em dạy chúng ta thế. Chúng ta chọn đặt niềm tin vào Ma'at. Chúng ta tạo ra trật tự từ Sự Hỗn Mang, vẻ đẹp và ý nghĩa từ sự ngẫu nhiên xấu xa. Đó chính là Ai Cập. Đó là lý do vì sao tên của nó, ren của nó, đã tồn tại hàng thiên niên kỉ. Đừng tuyệt vọng. Nếu không Sự Hỗn Mang sẽ tháng."
Tôi nhớ đã nói điều gì đó như thế ở một trong các lớp học của tôi, nhưng ngay lúc ấy, tôi đã chẳng hề tin.
"Em sẽ cho chị biết một bí mật” tôi nói. "Em là một giáo viên vứt đi."
Hình dáng của Jaz, tất cả trí nhớ của chị ấy dần dẫn tan vào màn sương. "Chị sẽ cho em biết một bí mật” chị ấy nói với giọng dần nhỏ đi. "Em là một giáo viên tuyệt vời. Bây giờ, đến gặp Isis và xem sự việc bắt đầu như thế nào."
Phòng y tế bốc hơi. Bỗng nhiên tôi ở trên chiếc thuyền hoàng gia, trôi xuôi theo sông Nile. Mặt trời chói chang ở trên đầu.cỏ đầm lầy xanh mướt, tốt um tùm và những cây cọ mọc dọc theo hai bên bờ sông. Xa hơn là sa mạc trải dài tới tận chân trời - những ngọn đồi đỏ quá khô cằn và thiếu thiện cảm, chẳng khác nào chúng ở trên Sao Hỏa.
Chiếc thuyền giống với chiếc mà Carter đã mô tả khi anh ấy có cảnh mộng về Horus, nhưng ở trong tình trạng tốt hơn. Cánh buồm trắng tinh được trang trí hình vẽ chiếc đĩa mặt trời, lấp lánh ánh sáng đỏ và vàng. Những ánh sáng hình cầu nhiều màu chạy đi chạy lại boong tàu, đẩy mái chèo và kéo dây. Họ làm việc này như thế nào mà không cần dùng tay, tôi không biết, nhưng đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy thủy thủ đoàn kỳ bí như thế này.
Vỏ thuyền được dát bằng các kim loại quí - các bức họa bằng đồng, bạc, và vàng mô tả hành trình của con thuyền qua Duat, và các ký tự tượng hình gọi sức mạnh của mặt trời.
Ở giữa con thuyền, một chiếc lọng màu xanh và vàng kim tạo bóng mát cho ngai vàng của thần mặt trời, không nghi ngờ gì nữa, là chiếc ghế có bề ngoài ấn tượng và bất tiện nhất mà tôi từng thấy. Ban đầu tôi nghĩ nó là vàng nóng chảy. Sau đó tôi nhận ra nó được tạo thành từ lửa đang cháy bùng - ngọn lửa vàng không hiểu bằng cách nào đó được tạo thành hình ngai vàng. Khắc lên trên chân và tay vịn ghế là các chữ tượng hình sáng chói đến nỗi chúng làm bỏng mắt tôi.
Người nắm giữ ngai vàng không được ấn tượng cho lắm. Ra là một ông cụ da nhăn nheo với thân hình gập cong như dấu chấm hỏi. Da đầu trơ trụi tóc của ông ấy lấm chấm những vết sạm da, khuôn mặt chảy ra và quá nhiều nếp nhăn trông giống như chiếc mặt nạ. Duy nhất đôi mắt kẻ chì đen cho thấy ông ấy còn sống, bởi vì chúng chứa đầy đau khổ và kiệt sức.ông ấy mặc váy và đeo vòng cổ, trông chẳng hợp chút nào như Anubis. Cho đến bây giờ, người cổ nhất mà tôi từng gặp là Iskandar, cựu Đại Pháp Sư, người đã hai nghìn tuổi. Nhưng Iskandar chưa bao giờ trông tệ đến thế, ngay cả khi ông ấy sắp chết. Để cho ngoại hình thêm xấu hơn, chân trái của Ra được quấn băng và nó phình to gấp đôi so với kích cỡ thật của chân ông ấy.
ông ấy rên rỉ và gác chân lên một đống đệm. Hai vết thương hở rỉ nước qua lớp băng trên cẳng chân của ông ấy - rất giống với vết răng nanh trên vai của Carter. Khi Ra bóp chân, nọc độc màu xanh dồn lên các tĩnh mạch đùi của ông ấy. Chỉ nhìn thấy có thế thôi đã khiến bộ lông ba của tôi đã dựng lên vì khiếp sợ.
Ra nhìn lên thiên đường. Đôi mắt của ông ấy trở nên vàng rực tan chảy như chiếc ngai vàng vậy.
"Isis,” ông ấy kêu lên. "Rất tốt! Ta bỏ cuộc đến nơi!”
Một bóng hình gợn lên dưới tán lọng.
Một người phụ nữ xuất hiện và quỳ trước ngai vàng. Tôi nhận ra bà ấy, tất nhiên. Bà có mái tóc đen dài cắt theo kiểu nữ hoàng Cleopatra và mặc chiếc váy trắng mỏng nhẹ như tơ làm tôn thân hình duyên dáng. Đôi cánh cầu vồng của bà tỏa sáng lung linh như ánh sáng phương Bắc.
Đầu cúi xuống và hai lòng bàn tay ngửa lên trong tư thế thỉnh cầu, trông bà giống như bức tranh về sự nhún nhường; nhưng tôi biết Isis quá rõ. Tôi có thể thấy nụ cười mà bà ấy đang muốn che giấu. Tôi có thể cảm nhận sự phấn chấn của bà ấy.
"Trình Ra," bà nói. "Thần sống để phục vụ ngài."
"Ha!" Ra nói. "Ngươi sống vì quyền lực, Isis. Đừng cố lừa gạt ta. Ta biết ngươi tạo ra con rắn để cắn ta. Đó là lý do vì sao không một ai có thể tìm ra cách chữa trị. Ngươi khao khát ngai vàng của ta cho chồng mình, Osiris kiêu căng tự phụ."
Isis bắt đầu phản đối, 'Thưa Chúa tể-”
"Đủ rồi! Nếu ta là vị thần trẻ hơn Ra đã mắc sai lầm khi dịch chuyển cái chân của mình. Ông hét lên trong đau đớn. Nọc độc màu xanh dồn đến các tĩnh mạch xa hơn trên cơ thể ông.
"Không sao." ông ấy thở dài một cách đau khổ. "Ta đã mệt mỏi vì thế giới này. Đã quá đủ âm mưu và thủ đoạn. Hãy khử chất độc.”
"Rất vinh dự, Chúa Tể của thần. Nhưng thần sẽ cần "Bí danh của ta," Ra nói. "Đúng, ta biết. Hãy hứa làm lành vết thương cho ta, và ngươi sẽ có tất cả những gì ngươi muốn... và hơn thế."
Tôi nghe thấy sự cảnh báo trong giọng nói của Ra, nhưng hoặc Isis không để ý hoặc không quan tâm.
"Thần xin thề sẽ chữa lành vết thương cho ngài," bà nói.
"Thế thì hãy lại gần đây, nữ thần.”
Isis ngả người về phía trước. Tôi nghĩ Ra sẽ thì thầm vào tai của Isis tên của mình, nhưng thay vì thế ông ấy nắm lấy tay nữ thần và đặt nó lên lông mày héo khô của mình. Đầu ngón tay của Isis cháy âm ỉ. Isis cố rút tay ra, nhưng Ra nắm lấy cổ tay nữ thần. Toàn thân hình của thần mặt trời sáng rực với những hình ảnh rực cháy về sự trường tồn của ông ấy: bình minh đầu tiên; con thuyền mặt trời của ông ấy chiếu sáng vùng đất mới hiện lên của Ai Cập; quá trình tạo ra các vị thần khác và người trần; những cuộc chiến bất tận của Ra với Apophis khi Ra đi ngang qua Duat mỗi đêm nhằm ngăn cản chúa tể của Sự Hỗn Mang tiến lại gần. Có quá nhiều thứ để nhớ - hàng thế kỉ trôi qua với từng nhịp đập. Bí danh của ông ấy là sự đúc kết của kinh nghiệm, và thậm chí, vào thời kỳ cổ đại, Ra cũng đã già khó tin. Sức nóng truyền vào tay của Isis, và di chuyển lên cánh tay cho tới khi toàn thân bà cuồn cuộn bốc cháy. Bà ấy hét lên một tiếng. Sau đó ngọn lửa tắt lịm. Isis đổ gục, khói cuộn lên từ váy của bà.
"Vậy là,” Ra nói. "Ngươi sống sót."
Tôi không thể nói liệu ông ấy cảm thấy thất vọng hay kính nể miễn cưỡng.
Isis loạng choạng đứng dậy trên đôi chân của mình. Nữ thần trông choáng váng như thể vừa đi qua một vùng chiến, nhưng bà giơ tay lên. Một chữ tượng hình cháy rực trong lòng bàn tay ấy - bí danh của Ra, nhỏ giọt thành từng từ một cách khó tin.
Isis đặt tay lên cái chân bị trúng độc của Ra và đọc câu thần chú. Chất độc màu xanh rút khỏi các tĩnh mạch của ông ấy.vết sưng xẹp dần đi. Miếng băng rơi ra, và hai vết răng nanh liền lại.
Ra ngả lưng vào ngai vàng và thở phào nhẹ nhõm. "Rút cuộc. Không đau nữa."
"Chúa Tể cần nghỉ ngơi," Isis gợi ý. "Nghỉ dài, thật dài."
Thần mặt trời mở hai mát. Giờ đây không còn lửa ở trong mát nữa. Trông chúng giống như cặp mắt trắng đục của một ông lão người trần.
"Bast!" Ra gọi.
Nữ thần miêu xuất hiện ngay cạnh ông ấy. Bà mặc áo giáp bằng da và sắt của người Ai Cập, và trông trẻ hơn, mặc dù có lẽ là do Bast không phải chịu đựng hàng thế kỉ trong ngục tù, chiến đấu với Apophis. Tôi muốn hét to với nữ thần và cảnh báo về những gì sắp diễn ra, nhưng tôi không cất nên lời.
Bast liếc nhìn Isis. "Chúa Tể, đây có phải là... người phụ nữ gây phiền toái cho ngài?” Ra lắc đầu. "Không có gì gây phiền toái cho ta được nữa, miêu nữ trung thành của ta.
Bây giờ lại đây với ta. Chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc trước khi ta đi."
"Chúa Tể? Ngài sẽ đi đâu?"
"Nghỉ ngơi bắt buộc.” Ra nhìn trừng trừng Isis. "Đó là thứ mà ngươi cần, phải không nữ thần phép thuật?”
Isis cúi mình.
"Không bao giờ, Chúa Tể!" Bast rút dao và tiến về phía Isis, nhưng Ra đưa tay ra.
"Đủ rồi, Bast," ông ấy nói. "Ta nghĩ tới một cuộc chiến khác giành cho ngươi - cuộc chiến quan trọng cuối cùng. Đối với ngươi, Isis, ngươi có thể nghĩ là ngươi đã thắng bởi vì ngươi đã làm chủ được bí danh của ta. Ngươi có nhận ra những gì ngươi đã khởi xướng không? Osiris có thể trở thành pharaoh, nhưng vương quyền của anh ta sẽ ngắn ngủi và cay đắng. Ngai vàng của anh ta sẽ là hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của ngai vàng lửa của ta. Con thuyền này sẽ không còn đi qua Duat nữa. Sự cân bằng giữa Ma'at và Chaos sẽ dần mất đi. Ai Cập tự nó sẽ sụp đổ. Tên tuổi của các vị thần Ai Cập sẽ mờ dần vào trí nhớ xa xôi. Thế rồi một ngày, toàn bộ thế giới mày sẽ đứng bên bờ vực của sự hủy diệt. Ngươi sẽ khóc gọi Ra, và ta sẽ không còn ở đó. Khi ngày đó tới, hãy nhớ rằng lòng tham và tham vọng của ngươi đã gây ra tai họa như thế nào."
"Thưa Chúa Tể." Isis kính cẩn cúi mình, nhưng tôi biết nữ thần không nghĩ về một tương lai xa xôi. Bà đang say chiến thắng. Isis nghĩ rằng Osiris sẽ thống trị Ai Cập mãi mãi, và rằng Ra chỉ là một ông già ngớ ngẩn. Nữ thần không biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn, chiến thắng của bà sẽ biến thành bi kịch. Osiris sẽ bị sát hại bởi người em trai, Set. Và một ngày nào đó, những tiên đoán khác của Ra cũng sẽ trở thành hiện thực.
"Chúng ta đi nào, Bast," Ra nói. "Chúng ta không còn được mong đợi nữa rồi."
Ngai vàng bùng lên thành cột lửa lớn, thiêu cháy chiếc lọng màu xanh lam và vàng. Một quả cầu lửa bốc lên thiên đường cho đến khi nó mất hút vào ánh nắng mặt trời gay gắt.
Khi màn khói tan đi, Isis đứng một mình và cười khoái chí.
"Ta đã làm được!" nữ thần la lên. "Osiris, chàng sẽ là vua! Em đã làm chủ được bí danh của Ra!"
Tôi muốn nói với Isis rằng bà chẳng làm chủ được gì hết, nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn Isis nhảy múa trên con thuyền. Bà quá vui sướng với chiến thắng của mình, mà không để ý rằng những ánh sáng hình cầu nhiệm màu đang biến mất. Những cái dây rơi xuống. Cánh buồm thõng xuống. Mái chèo kéo lê trong làn nước, và con thuyền trôi xuôi theo dòng sông không người điều khiển.
Cảnh mộng của tôi mờ đi, và tôi chìm vào bóng tối.
Tôi thức giấc trên chiếc giường mềm mại. Trong khoảnh khắc sung sướng, tôi nghĩ tôi đã trở lại căn phòng của mình ở Nhà Brooklyn. Tôi có thể dậy và ăn một bữa sáng tuyệt vời với những người bạn của tôi, chú Amos, Philip người Mecedonia, và Khuíu, sau đó dành cả ngày dạy những học viên của chúng tôi cách biến nhau thành các con bò sát. Điều đó xem ra thật tuyệt vời.
Nhưng tất nhiên, tôi không đang ở nhà. Tôi ngồi dậy, và bắt đầu thấy chóng mặt. Tôi đang ở trên chiếc giường đôi cỡ lớn với vải trải giường mềm bằng bông và một đống gối lông vũ. Căn phòng ngủ khá sang trọng, được bài trí toàn một màu trắng lóa, chẳng ích gì cho chứng chóng mặt của tôi. Tôi cảm giác như mình quay trở về ngôi nhà của nữ thần bầu trời Nut. Bất cứ lúc nào, căn phòng có thể tan thành mây.
Hai chân của tôi vẫn cứng đờ, nhưng tôi cố ra khỏi giường. Tôi đang mặc một trong những chiếc áo choàng rộng thênh thang bằng vải nhung lông của khách sạn, nên trông tôi chẳng khác nào một con rối Muppet bị bạch tạng. Tôi lê bước ra hành lang và thấy một phòng khách tuyệt vời, cũng màu trắng tinh, cửa kính trượt dẫn ra hiên phòng nhìn ra biển từ khoảng cách khá cao - khoảng tầng mười lăm hoặc hai mươi. Bầu trời và nước biển xanh biếc tuyệt diệu.
Đôi mắt của tôi mất một lát để điều chỉnh với ánh sáng. Ở trên chiếc bàn bên cạnh, một vài vật dụng của Carter và tôi được sắp xếp cấn thận - những bộ quần áo nhàu nhĩ của chúng tôi, những chiếc túi phép thuật, và hai cuộn giấy phép thuật từ Cuốn Sách của Ra, cùng với chiếc túi của Bes ở Bảo tàng Sôcôla.
Carter được quấn trong chiếc áo choàng trắng giống như của tôi. Anh ấy nằm nhắm mắt trên ghế đi văng. Toàn thân anh ấy run rẩy. Bes ngồi cạnh anh ấy, thấm thấm chiếc khăn vải mát lạnh trên trán anh ấy.
"Thế nào - anh ấy thế nào rồi?” tôi cố gắng.
Bes liếc nhìn tôi. Trông ông ấy giống như một khách du lịch tí hon trong chiếc áo sơ mi Hawai lòe loẹt, chiếc quần sóc kaki, và đi đôi dép xỏ ngón. Người Mỹ xấu xí—cỡ siêu nhỏ.
"Cũng đến lúc đấy,” ông ấy nói. "Ta bắt đầu nghĩ cháu sẽ không bao giờ thức giấc."
Tôi tiến lên một bước, nhưng căn phòng chao đảo.
"Cấn thận.” Bes lao đến và nắm lấy cánh tay tôi. "Cháu vừa bị đập đầu một cú đau đấy."
"Không sao," tôi nói khẽ. "Cháu phải giúp Carter.”
"Cậu ấy bị nặng lắm, Sadie. Ta không biết liệu "Cháu có thể giúp. Chiếc đũa thần của cháu, và bức tượng sáp nhỏ "Phải rồi, được. Ta sẽ đi lấy chúng."
Với sự trợ giúp của Bes, tôi lảo đảo bước đến bên Carter. Bes lấy các vật dụng của tôi trong khi tôi kiểm tra trán của Carter. Cơn sốt của anh ấy còn tệ hơn trước. Những mạch máu ở cổ anh ấy đã chuyển sang màu xanh của nọc độc, giống như của Ra mà tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng.
Tôi cau mày nhìn Bes. "Cháu đã bất tỉnh trong bao lâu?”
"Giờ là trưa thứ Ba." ông ấy bày các vật dụng phép thuật của tôi dưới chân Carter. "Vậy là, khoảng mười hai tiếng."
"Mười hai tiếng? Bes, đó là khoảng thời gian tối đa mà Set nghĩ Carter có thể duy trì sự sống trước khi chất độc giết chết anh ấy! Sao ông không đánh thức cháu sớm hơn?"
Khuôn mặt của ông ấy trở nên đỏ rực như chiếc áo sơ mi Hawai. 'Ta đã cố! Ta đã kéo cả hai cháu ra khỏi Địa Trung Hải và đưa cháu về khách sạn, đúng không nào? Ta đã sử dụng tất cả các phép thuật đánh thức mà ta biết! Trong giấc ngủ của mình, cháu chỉ toàn lảm nhảm về Walt, Anubis, những cái bí danh "Được rồi!" tôi nói. "Hãy giúp cháu Chuông cửa reo lên.
Bes ra hiệu cho tôi giữ yên lặng, ông ấy gọi to bằng thứ ngôn ngữ khác - có lẽ là tiếng Ả rập - và người phục vụ khách sạn mở cửa phòng. Người này cúi gập người trước Bes như thể Bes là vua, sau đó đẩy chiếc xe phục vụ chất đầy hoa quả nhiệt đới, bánh mì nướng mới, và những chai soda.
"Tuyệt vời,” Bes nói với tôi. 'Ta sẽ quay lại ngay."
"Ông đang lãng phí thời giờ đó!" tôi vặc.
Đương nhiên, Bes phớt lờ tôi.ông ấy mang chiếc túi từ bàn ăn ra và lấy ra bức tượng đầu Vladimir Lenin bằng sôcôla. Người phục vụ mở to mát. Bes đặt chiếc đầu lên gữa chiếc xe đẩy và gật gù như thể nó là vật trang trí bàn ăn hoàn hảo.
Bes đưa ra vài yêu cầu nữa bằng tiếng Ả rập cho người phục vụ, sau đó cho anh ta một ít đồng xu bằng vàng. Người phục vụ quỳ phục xuống đất và nói chung là trông sợ hãi. Anh ta lùi lại trong khi vẫn khom người.
"Chính xác thì chúng ta đang ở đâu?" Tôi hỏi. "Và tại sao ông lại là vua ở đây?"
"Alexandria, Ai Cập," Bes nói. 'Ta lấy làm tiếc vì đến đây một cách nhọc nhằn. Đây là là nơi khó đến. Thủ đô cũ của Cleopartra, cháu biết đấy, nơi Đế chế Ai Cập bị sụp đổ, vì thế phép thuật thường có xu hướng bị bẻ cong. Duy nhất những chiếc cổng còn hiệu nghiệm là ở thành phố cũ, nằm ngoài bờ biển, sâu ba mươi bộ dưới nước."
"Thế còn nơi này? Rõ ràng là một khách sạn sang trọng, nhưng làm thế nào ông "Phòng thông tầng hạng sang của khách sạn Bốn Mùa Alexandria." ông ấy có vẻ hơi ngại ngùng. "Người Ai Cập vẫn nhớ các vị thần cũ của họ, ngay cả khi họ không thú nhận điều ấy. Thời xưa ta cũng khá là được yêu quí, vì thế ta có thể nhờ vả họ khi ta cần. Rất tiếc là ta không có thời gian. Lẽ ra ta đã có thể thu xếp cho chúng ta một căn biệt thự riêng."
"Ông thật to gan,” tôi nói. "dám bắt chúng cháu ở trong một khách sạn có năm sao thôi. Giờ thì, ông hãy đảm bảo để không ai quấy rầy chúng ta trong khi cháu chạy chữa cho Carter được không?"
Tôi vớ lấy bức tượng sáp mà Jaz đưa cho tôi và quỳ gối bên cạnh anh trai mình. Bức tượng đã biến dạng do bị va đập trong túi. Thế nhưng, Carter trông cũng tệ hơn vì kiệt sức. Hi vọng, phép thuật liên kết vẫn hoạt động.
"Carter,” tôi nói. "Em sẽ chạy chữa cho anh. Nhưng em cần sự trợ giúp của anh."
Tôi đặt tay lên vầng trán bừng bừng sốt của anh ấy. Giờ thì tôi biết vì sao Jaz hiện ra trước tôi dưới hình dạng của ren, một phần của linh hồn biểu trưng cho tên của chị ấy. Tôi biết vì sao chị ấy cho tôi thấy cảnh mộng của Isis và Ra.
Em gần hiểu rồi đấy, Sadie, chị ấy nói.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc này trước đây, nhưng ren tương tự như bí danh của một người. Nó còn hơn cả một từ đặc biệt. Bí danh là ý nghĩ đen tối nhất của ta, khoảnh khắc bối rối nhất của ta, ước mơ lớn nhất của ta, nỗi sợ hãi lớn nhất của ta, tất cả hòa lẫn vào nhau. Đó là sự đúc kết kinh nghiệm của ta, cho dù là những kinh nghiệm mà ta không bao giờ muốn chia sẻ. Bí danh định hình ta là ai.
Đó là lý do khiến bí danh có sức mạnh.
Đó cũng là lý do vì sao mà ta không thể đơn giản nghe ai đó nhắc đi nhắc lại cái bí danh và cách sử dụng nó như thế nào. Ta phải biết người đó và hiểu cuộc sống của họ. Ta càng hiểu biết một ai đó, thì tên của họ càng mang lại nhiều sức mạnh. Ta chỉ có thể học được bí danh từ chính bản thân người đó—hay từ người gần gũi nhất với anh ta.
Và trời phù hộ, bởi đối với tôi, Carter là người đó.
Carter, tôi nghĩ. Bí danh của anh là gì?
Ngay cả lúc bị bệnh, tâm trí anh ấy vẫn chống lại tôi. Ta không chỉ đơn giản trao đi bí danh của mình. Mỗi người có một bí danh, cũng giống như mỗi vị thần có một cái tên vậy; nhưng hầu hết mọi người sống hết cuộc đời mà không biết cái tên đó, thậm chí cũng không đề cập thành lời cá tính riêng tư nhất của mình. Thật ra thì có thể hiểu được. Cố gắng đúc kết toàn bộ sự tồn tại của mình trong năm từ hoặc ít hơn. Không hẳn là dễ, đúng không nào?
"Anh có thể làm thế,” tôi lẩm bẩm. "Anh là anh trai của em. Em yêu anh. Tất cả những chuyện đáng xấu hổ, tất cả những chuyện khó chịu, mà em hình dung là phần lớn của cuộc đời anh - cả nghìn chị Zia cũng có thể chạy bán xới khỏi anh nếu biết sự thật. Nhưng em thì không. Em vẫn ở đây. Bây giờ, hãy nói cho em biết bí danh của anh, đồ ngớ ngẩn to xác, để em có thể cứu sống anh."
Tay tôi khẽ nhói trên trán của anh ấy. Cuộc sống của anh ấy truyền qua các ngón tay của tôi - những bóng ma kí ức về thời con trẻ, sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Tôi thấy bữa tiệc sinh nhật của mình khi tôi lên sáu và chiếc bánh nổ tung. Tôi thấy mẹ đọc những câu truyện trong cuốn sách khoa học của trường đại học cho chúng tôi trước giờ đi ngủ; Cha chơi nhạc jazz và tôi nhảy nhót quanh căn phòng trong khi Carter bịt tai và hét lên, "Cha ơi!” Tôi cũng thấy khoảnh khác mà tôi đã không chia sẻ với anh trai; Carter và Cha bị bắt trong một cuộc bạo động ở Paris; Carter và Zia nói chuyện dưới ánh nến ở Vùng Một; Carter một mình trong thư viện ở Nhà Brooklyn, nhìn chằm chằm lá bùa hộ mạng Con Mắt Horus của anh ấy và chống lại cám dỗ chiếm đoạt sức mạnh của một vị thần. Tôi cứ nghĩ tôi là người duy nhất bị cám dỗ quá mức.
Dần dần, Carter thư giãn. Nỗi sợ hãi nhất của anh ấy truyền sang tôi, những bí mật hổ thẹn nhất của anh ấy. Sức mạnh của anh ấy đang yếu đi bởi chất độc ngấm sâu vào tim anh ấy. Với nghị lực cuối cùng, anh ấy nói cho tôi tên của mình.
[Tất nhiên, tôi sẽ không nói với bạn cái tên đó là gì. Dù sao bạn cũng không thể sử dụng nó khi nghe từ băng ghi âm, nhưng tôi chả dại. ]
Tôi giơ bức tượng sáp lên và đọc bí danh của Carter. Ngay lập tức, chất độc rút khỏi các mạch máu của anh ấy. Bức tượng sáp chuyển màu xanh lục và tan trong lòng bàn tay của tôi. Cơn sốt của Carter biến mất. Anh ấy rùng mình, hít một hơi thở sâu, và mở mắt.
"Được rồi,” tôi nói cứng nhác. "Đừng bao giờ cưỡi con rắn quái vật khát máu nữa nhé!"
"Xin lỗi..." anh ấy nói não nề. "Em vừa mới "Đúng vậy.”
"Với bí danh của anh "Đúng rồi."
"Và tất cả bí mật của anh "Đúng.”
Anh ấy rên rỉ và che mặt lại như thể muốn rơi vào trạng thái hôn mê lần nữa; nhưng thành thực, tôi không có ý định trêu chọc anh ấy. Có sự khác nhau giữa việc đặt anh trai của mình vào đúng chỗ của anh ấy và sự tàn nhẫn. Tôi không tàn nhẫn. Hơn nữa, sau khi nhìn vào nơi sâu kín nhất trong tâm trí của Cárter, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, thậm chí là nể phục. Ở đó thật sự không có gì nhiều. So với những nỗi sợ và bí mật hổ thẹn của tôi - trời ơi. Anh ấy thật tẻ. Tôi hi vọng tình huống của chúng tôi không bao giờ bị đảo ngược và anh ấy phải chữa cho tôi.
Bes tiến đến, cái đầu của Lenin kẹp dưới cánh tay. Rõ ràng ông ấy đã gặm một miếng vì trán của Lenin bị mất—nạn nhân của ca phẫu thuật thùy não sôcôla.
"Làm tốt lắm, Sadie!” ông ấy bẽ gẫy chiếc mũi của Lenin và đưa nó cho Cárter. "Này, cậu bé. Cậu vừa vừa giành được phần thưởng này.”
Cárter cau mày. "Sôcôla có các đặc tính làm lành vết thương thần kỳ không?"
Bes khịt mũi. "Nếu nó có, ta sẽ là người lùn khỏe mạnh nhất trên thế gian. Không.
Chỉ ngon miệng thôi."
"Và anh sẽ cần đến sức mạnh của mình," tôi bổ sung thêm. "Chúng ta phải nói chuyện về nhiều điều."
Bất chấp thời hạn chót của chúng tôi đang tới gần - từ ngày mai, chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến ngày xuân phân và tận thế - Bes nằng nặc bắt chúng tôi nghỉ ngơi cho đến sáng hôm sau.ông ấy cảnh báo Carter nếu anh ấy sử dụng sức mạnh thể xác hoặc phép thuật sớm hơn nữa sau khi bị trúng độc, việc đó có thể giết anh ấy.
Lãng phí thời gian khiến tôi khá lo lắng, nhưng sau khi trải qua quá nhiều rắc rối để cứu sống anh trai, tôi thật sự muốn giữ sự sống của anh ấy. Và tôi sẽ phải thừa nhận là mình không ở trong tình trạng khá hơn là mấy. Chính tôi cũng bị cạn kiệt hết phép thuật, tôi không nghĩ là tôi có thể đi xa hơn cái mái hiên.
Bes gọi điện cho lễ tân và đặt người mua hàng riêng mua cho chúng tôi một ít quần áo mới và đồ dùng ở thành phố. Tôi không chắc tiếng Ả rập gọi giầy chiến binh là gì, nhưng người phụ nữ mua hàng đã tìm được một đôi giầy mới. Khi bà ấy giao các thứ cho chúng tôi, bà ấy cố đưa đôi giầy cho Carter, sau đó tỏ vẻ kinh hoàng khi Bes chỉ vào tôi. Tôi cũng nhận được thuốc nhuộm tóc, một chiếc quần bò vừa vặn, một chiếc áo vải bông có màu sắc ngụy trang trên sa mạc, và chiếc khăn trùm đầu có lẽ là mốt thịnh hành của phụ nữ Ai Cập, nhưng tôi quyết định không đội vì nó có thể không hợp với những sợi tóc highlight màu tím của tôi.
Carter nhận được quần bò, đôi giầy, và một chiếc áo phông với dòng chữ Tài sản của Trường Đại học Alexandria bằng tiếng Anh và tiếng Ả rập. Rõ ràng, ngay cả người mua hàng riêng cũng nghĩ anh ấy là kẻ hoàn toàn nhạt nhẽo.
Người mua hàng cũng tìm được cho chúng tôi một số vật dụng khác cho chiếc túi phép thuật của chúng tôi—các cục sáp, dây bện, và thậm chí giấy cói và mực—mặc dù tôi không biết Bes có giải thích với bà ấy những vật này dùng để làm gì hay không.
Sau khi bà ấy đi rồi, Bes, Carter và tôi gọi thêm đồ ăn phục vụ tại phòng. Chúng tôi ngồi trên sàn nhà và ngắm nhìn buổi chiều trôi qua. Những cơn gió nhẹ từ Địa trung hải thổi vào mát mẻ và dễ chịu. Thành phố Alexandria hiện đại trải dài bên trái chúng tôi - một tổng hòa của các tòa cao ốc bóng bẩy lẫn với tồi tàn, bong tróc và những phế tích cổ xưa. Con đường cao tốc ven biển điểm những cây cọ và đông nghẹt với đủ phương tiện từ những chiếc xe BMV đến những con lừa. Từ căn phòng của chúng tôi, mọi thứ trông có vẻ không được thật lắm - nguồn năng lượng sơ khai của thành phố, sự ồn ào và tắc nghẽn bên dưới - trong khi chúng tôi ngồi dưới mái hiên ngang bầu trời, ăn hoa quả tươi và những mẩu sôcôla cuối cùng đang tan chảy của chiếc đầu Lenin.
Tôi tự hỏi liệu các vị thần có cảm nhận như tôi hay không, khi dõi xuống thế giới trần gian từ căn phòng ngai vàng ở Duat.
Khi chúng tôi nói chuyện, tôi để hai cuộn giấy phép thuật từ Cuốn sách của Ra ở trên chiếc bàn dưới mái hiên. Chúng trông quá đơn giản và vô hại, thế nhưng chúng tôi suýt chết để lấy được chúng, vẫn còn phải tìm thêm một cuộn nữa, lúc đó cuộc vui thực sự mới bắt đầu - tìm ra cách sử dụng chúng như thế nào để đánh thức Ra. Dường như chúng tôi không thể làm được gì nhiều trong bốn mươi tám tiếng, thế nhưng chúng tôi đang phải đứng bên lề, và kiệt sức, buộc phải nghỉ ngơi cho tới sáng hôm sau. Carter và hành động anh hùng chết tiệt của anh ấy, bị con rắn của Bác sỹ Dolittle cắn... và anh ấy gọi tôi là kẻ hấp tấp. Trong khi đó, chú Amos và các học viên mới bị bỏ ở lại trong Nhà Brooklyn một mình, chuẩn bị chống trả Vlad Menshikov, một tên pháp sư tàn bạo, người biết được cái bí danh của vị thần ác quỉ.
Tôi kể cho Carter chuyện đã xảy ra ở St. Pertersburg sau khi anh ấy bị trúng độc - tôi đã phải từ bỏ bí danh của Set như thế nào để đổi lại vị trí của cuộn giấy phép thuật cuối cùng: một nơi có cái tên Bahariya. Tôi mô tả về việc mình đã nhìn thấy Anubis và Walt, cuộc nói chuyện của tôi với linh hồn của Jaz, và hành trình trở lại đúng lúc trên chiếc thuyền mặt trời của Ra. Duy nhất một điều tôi giữ lại: những gì Set nói về ngôi làng của Zia có cái tên al-Hamrah Makan. Và đúng thế, tôi biết thế là sai—nhưng tôi đã nhìn thấu tâm trí của Carter. Bây giờ tôi hiểu Zia quan trọng với anh ấy như thế nào. Tôi biết bất kì một tin xấu nào về chị ấy sẽ làm anh ấy bồn chồn ra sao.
Carter ngồi trên chiếc ghế đivăng và lắng nghe một cách chăm chú. Màu da của anh ấy đã trở lại bình thường. Đôi mắt anh ấy trong và tỉnh táo. Thật khó tin anh ấy vừa bên ngưỡng cửa tử thần cách đây chỉ vài giờ. Tôi muốn thừa nhận năng lực chữa bệnh của mình, nhưng tôi có cảm giác sự phục hồi của anh ấy liên quan nhiều đến việc nghỉ ngơi, một vài cốc sôđa gừng, và bánh thịt bảm phô mai với khoai tây rán phục vụ tại phòng.
"Bahariya..." Anh ấy nhìn Bes. "Cháu biết cái tên đó. Tại sao cháu biết cái tên đó?"
Bes gãi bộ râu.ông ấy ủ rũ và im lặng kể từ lúc tôi kể lại chi tiết về cuộc nói chuyện của chúng tôi với Set. Cái tên Bahariya có vẻ đặc biệt gây khó chịu cho ông ấy.
"Đó là một ốc đảo," ông ấy nói, "ở tít trong sa mạc. Các xác ướp bị chôn vùi ở đó vẫn là một bí mật mãi tới năm 1996. Thế rồi một con lừa ngốc nghếch nào đó đã bước chân vào cái lỗ ở trên mặt đất và để lộ đỉnh của một lăng mộ.”
"Đúng thế!" Carter cười vui vẻ với tôi và vẻ mặt Trời, lịch sử thật tuyệt vời! Sáng lên trong mát anh ấy, vì thế tôi biết chắc chắn anh ấy đang cảm thấy khá hơn. "Nó được gọi là Thung lũng của các Xác ướp Vàng.”
"Cháu thích vàng," tôi nói. "Các xác ướp - không khoái lắm."
"Ồ, cháu vẫn chưa gặp nhiều xác ướp mà,” Bes nói.
Tôi không biết liệu ông ấy có đùa hay không, và tôi quyết định không hỏi.
"Vậy cuộn giấy phép thuật cuối cùng được giấu ở đó?"
Bes nhún vai. "Điều này có thể đúng, ốc đảo nằm ở nơi hẻo lánh. Mãi tới gần đây mới được tìm thấy. Còn có những lời nguyền đầy sức mạnh sẵn sàng ngăn cản việc đột nhập qua các cánh cổng phép thuật. Các nhà khảo cổ học đã khai quật một số lăng mộ, nhưng vẫn còn mạng lưới đường hầm và khoang ngăn khổng lồ chưa một ai mở ra từ hàng nghìn năm. Rất nhiều xác ướp."
Tôi tưởng tượng các xác ướp trong những bộ phim kinh dị với những cánh tay chìa ra và quấn trong lớp vải lanh dở dang, rên rỉ đuổi theo các diễn viên đang gào thét và siết cổ các nhà khảo cổ.
"Khi ông nói có nhiều xác ướp,” tôi đánh bạo, "bao nhiêu thì gọi là nhiều?”
"Họ vừa phát hiện một vài trăm," Bes nói, "trong tổng số có lẽ cả vạn xác ướp."
"Cả vạn xác ướp?” Tôi nhìn Carter, nhưng dường như anh ấy không hề bận tâm đến chuyện này.
"Sadie," anh ấy nói, "chắc chúng sẽ không sống lại và giết em đâu.”
"Không," Bes đồng ý. "Có lẽ là không. Gần như chắc chắn đấy."
"Cảm ơn," tôi lẩm bẩm. "Cháu cảm thấy khá hơn."
[Đúng rồi, tôi biết đã mình nói gì lúc trước về người chết và các chuyện nghĩa địa không làm tôi bận tâm. Nhưng cả vạn xác ướp? Thật quá mức. ]
"Dẫu sao," Bes nói, "phần lớn xác ướp là từ thời La Mã. Chúng thậm chí không phải người Ai Cập đích thực. Mấy người Latin muốn được vào thiên đường của chúng ta bởi vì ở đó sướng hơn. Nhưng một số lăng mộ CŨ... Ồ, chúng ta phải xem xét. Với hai phần trong Cuốn sách của Ra, cháu có thể lần theo phần thứ ba một khi cháu tiếp cận đủ gần."
"Chính xác, là bằng cách nào?” tôi hỏi.
Bes nhún vai. "Khi các vật dụng phép thuật bị vỡ ra, các phần giống như các miếng nam châm. Càng ở gần nhau, thì chúng càng hút lẫn nhau mạnh hơn."
Điều đó không làm tôi thấy khá hơn. Tôi tưởng tượng mình chạy xuyên qua đường hầm với các cuộn giấy phép thuật bốc cháy dính chặt trên hai bàn tay của tôi.
"Đúng thế,” tôi nói. "Vậy tất cả những gì chúng ta cần làm là lẻn vào mạng lưới lăng mộ, vượt qua mười nghìn xác ướp vàng, những xác ướp có lẽ, gần như chắc chắn, sẽ không sống lại và giết chúng ta.”
"Đúng rồi,” Bes nói. "Nào, chúng không hẳn là vàng ròng đâu. Hầu hết chúng chỉ được thếp vàng thôi. Nhưng, đúng đấy."
"Thế thì khác biệt hẳn."
"Thế là quyết định rồi nhé.” Carter có vẻ phấn chấn. "Sáng mai ta sẽ đi. Cách đây bao xa ạ?”
"Khoảng hơn hai trăm dặm," Bes nói, "nhưng đường đi nhiều bất trắc. Và những cánh cổng phép thuật... ôi, như ta đã nói, ốc đảo được bảo vệ bởi lời nguyền chống lại chúng. Và dù không có lời nguyền chăng nữa, chúng ta sẽ phải trở lại Vùng Một. Sẽ khôn ngoan hơn nếu sử dụng ít phép thuật thôi. Nếu các cháu bị phát hiện ở trong lãnh địa của Desjardins..."
Ông ấy không cần nói hết câu.
Tôi ngắm đường chân trời vòng cung theo bờ biển Địa Trung hải lấp lánh. Tôi cố hình dung thời kỳ cổ đại, trước cả Cleopatra, vị pharaoh cuối cùng của Ai Cập, người đã chọn sai bên trong cuộc nội chiến La Mã nên đã thiệt mạng và mất vương quốc của mình. Chính tại thành phố này Ai Cập Cổ đại đã bị diệt vong. Dường như đây không phải là nơi thích hợp để bắt đầu một cuộc tìm kiếm.
Thật không may, tôi không có lựa chọn. Tôi sẽ phải đi hai trăm dặm qua sa mạc để đến một ốc đảo biệt lập và tìm cuộn giấy phép thuật trong đống xác ướp như tìm cái kim. Tôi không biết chúng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào trong khoảng thời gian còn lại của mình.
Tôi tệ hơn, tôi vẫn chưa nói cho Carter thông tin cuối cùng về ngôi làng của Zia. Tôi có thể chỉ im lặng. Đó có thể là sự ích kỉ. Thậm chí có thể là việc làm đúng đán, vì tôi cần sự giúp đỡ của anh ấy, và tôi không thể để anh ấy bị sao nhãng.
Nhưng tôi không thể giấu anh ấy chuyện đó. Tôi đã thâm nhập trí óc anh ấy và biết được cái bí danh của anh ấy.ít nhất thì tôi có thể thành thực với anh ấy.
"Carter... còn một thứ nữa. Set muốn anh biết. Ngôi làng của Zia có tên al-Hamrah Makan."
Carter lại hơi tái mặt. "Em chỉ quên nói đến chuyện này à?”
"Hãy nhớ, Set là kẻ dối trá,” tôi đáp. "ông ta đã chẳng giúp đỡ gì nhiều, ông ta tình nguyện cung cấp thông tin bởi ông ấy muốn tạo ra sự hỗn loạn giữa chúng ta.”
Tôi có thể đã nói tôi đang mất anh ấy.
Một dòng chảy mạnh mẽ đã cuốn tâm trí của anh ấy đi từ hồi tháng Một - ý nghĩ anh ấy có thể cứu được Zia. Giờ đây tôi đã từng ở trong tâm trí của anh ấy, tôi biết anh ấy sẽ không yên - anh ấy không thể yên - cho tới khi anh ấy tìm ra chị ấy. Sự việc vượt ngoài ý thích một cô gái. Anh ấy tự thuyết phục mình rằng chị ấy là một phần số phận của anh ấy.
Một trong những bí mật đen tối của anh ấy? Sâu thẳm bên trong, Carter vẫn phẫn uất vì Cha đã không cứu được mẹ, mặc dù bà đã chết vì mục đích cao cả, và cho dù chính bà lựa chọn hi sinh bản thân mình. Carter đơn giản không thể để mất Zia theo cách tương tự, dù bằng bất cứ giá nào. Anh ấy cần ai đó tin tưởng anh ấy, ai đó để cứu giúp - và anh ấy tin rằng Zia là người đó. Rất tiếc, một cô em gái không thể thế vào chỗ đó.
Điều đó làm tôi bị tổn thương, đặc biệt vì tôi không đồng tình với anh ấy, nhưng tôi biết tốt hơn là không tranh luận. Nó sẽ chỉ đẩy anh ấy xa tôi hơn.
"Al-Hamrah Makan...” anh ấy nói. "Tiếng Ẳ rập của cháu không được tốt lắm. Nhưng Makan nghĩa là đỏ."
"Đúng rồi,” Bes đồng ý. "Al-Hamrah nghĩa là 'cát'."
Carter mở tròn mắt. "Cung điện Cát Đỏ! Giọng nói ở Nhà Brooklyn nói rằng Zia đang ngủ trong Cung điện Cát Đỏ." Anh ấy nhìn tôi van xin. "Sadie, đó là đống đổ nát của ngôi làng cô ấy. Đó là nơi Iskandar đã giấu cô ấy. Chúng ta phải tìm cô ấy.”
Có thế thôi: quăng béng số phận của thế giới qua cửa sổ. Chúng ta phải tìm Zia.
Tôi có thể chỉ ra vài điều: Anh ấy dấn thân dựa vào lời nói của một linh hồn ác độc, có lẽ chính là lời nói của Apophis. Nếu Apophis biết Zia bị giữ ở đâu, thì tại sao nó lại nói với chúng tôi, nếu không vì muốn trì hoãn và khiến chúng tôi sao nhãng? Và nếu nó muốn Zia chết, tại sao nó chưa giết chị ấy. Ngoài ra, Set đã cho chúng tôi biết cái tên al-Hamrah Makan. Set chưa bao giờ tử tế. Ông ta rõ ràng hi vọng chia rẽ chúng tôi. Cuối cùng, ngay cả khi chúng tôi có tên của ngôi làng, thì cũng không có nghĩa chúng tôi có thể tìm thấy nó. Nơi đó đã bị xóa sổ cách đây gần một thập niên.
Nhưng nhìn Carter, tôi nhận thấy chẳng thể nói lý lẽ với anh ấy. Đây không phải là chuyện lựa chọn thích hợp. Anh ấy nhìn thấy cơ hội cứu Zia, và anh ấy sẽ nắm bắt cơ hội đó.
Tôi chỉ nói đơn giản, "Đó là một ý tồi.” Và quả thật, cảm giác khá kì lạ khi bị buộc phải đóng vai anh em ruột thịt trách nhiệm.
Carter quay sang Bes. "ông có tìm được ngôi làng đó không?"
Vị thần lùn kéo kéo chiếc áo Hawaii của mình. "Có thể, nhưng cần có thời gian. Các cháu có hơn hai ngày một chút. Xuân phân bắt đầu vào hoàng hôn ngày kia. Đến ốc đảo Bahayria sẽ mất trọn một ngày đi. Tìm ngôi làng đổ nát - dễ cũng mất một ngày nữa - và nếu nó nằm trên sông Nile, thì nó nằm ở hướng đối diện. Một khi cháu có Cuốn sách của Ra, cháu sẽ cần ít nhất một ngày nữa để tìm ra cách sử dụng nó. Ta bảo đảm việc đánh thức Ra sẽ đồng nghĩa với một chuyến đi vào Duat, nơi thời gian luôn không thể tiên lượng được. Cháu sẽ phải trở lại cùng Ra vào lúc bình minh ở thời điểm xuân phân "Chúng ta không có đủ thời gian," tôi kết luận. "Hoặc là Cuốn sách của Ra, hoặc là Zia."
Tại sao tôi phải thúc giục Carter khi tôi biết anh ấy sẽ nói gì?
"Anh không thể để lại cô ấy.” Anh ấy nhìn mặt trời, lúc này đang lặn về hướng chân trời. "Cô ấy có vai trò của mình, Sadie. Anh không biết đó là gì, nhưng cô ấy rất quan trọng. Chúng ta không thể để mất cô ấy.”
Tôi đợi. Điều sẽ phải xảy ra thật hiển nhiên, nhưng Carter sẽ không nói.
Tôi hít thở sâu. "Chúng ta sẽ phải tách ra. Anh và Bes sẽ đi tìm Zia. Em sẽ tìm cuộn giấy phép thuật.”
Bes ho. "Nói đến những ý tưởng tồi..."
Carter không thể nhìn vào mắt tôi. Tôi biết anh ấy lo lắng cho tôi. Anh ấy không muốn rời bỏ tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm của anh ấy. Anh ấy muốn được giải thoát khỏi trách nhiệm của mình để có thể tìm kiếm Zia. "Em đã cứu mạng anh," anh ấy nói. "Anh không thể để em đi một mình vào sa mạc."
Tôi tháo móc chiếc vòng cổ shen của mình. "Em sẽ không đi một mình. Walt đã đề nghị giúp đỡ.”
"Cậu ấy không thể,” Bes nói.
"Nhưng ông không cho cháu biết tại sao," tôi nói.
"Ta Bes ngập ngừng. "Nghe này, ta hứa với Bast sẽ trông nom cháu, giữ cháu an toàn."
"Và cháu muốn ông trông nom Carter thật tốt. Anh ấy sẽ cần ông để tìm được ngôi làng này.về phần cháu, Walt và cháu có thể lo liệu.”
"Nhưng "Bất kể bí mật chết tiệt của Walt là gì, bất kể ông đang cố bảo vệ anh ấy vì điều gì, thì đều khiến cho anh ấy đau khổ. Anh ấy muốn được giúp đỡ. Và cháu sẽ để cho anh ấy làm."
Người lùn nhìn tôi, có lẽ tự hỏi liệu ông ấy có nên hét lên BOO! và giành chiến thắng trong cuộc tranh luận. Tôi cho là ông ấy nhận ra tôi quá bướng bỉnh.
Ông ấy thở dài buông xuôi. "Hai người trẻ tuổi đi một mình qua Ai Cập... một cậu bé và một cô bé. Xem ra thật kỳ lạ."
"Cháu sẽ nói Walt là anh trai của cháu."
Carter nhăn mặt. Tôi không cố ý tỏ ra ghê gớm, nhưng tôi cho là lời nhận xét đó hơi gây tổn thương. Giờ nghĩ lại, tôi lấy làm tiếc về chuyện đó, nhưng lúc ấy tôi hoảng sợ và tức giận. Carter đặt tôi vào tình huống bất khả kháng.
"Đi đi," tôi nói quả quyết. "Hãy cứu Zia."
Carter cố đọc vẻ mặt của tôi, nhưng tôi tránh nhìn anh ấy. Đây không phải là lúc để chúng tôi nói chuyện trong im lặng. Anh ấy không thật sự muốn biết tôi đang nghĩ gì.
"Chúng ta sẽ tìm nhau như thế nào?" anh ấy hỏi.
"Hãy gặp lại nhau ở chỗ này," tôi gợi ý. "Chúng ta sẽ đi vào lúc bình minh. Thời gian cho phép là hai mươi-bốn giờ, không dài hơn, cho em để tìm cuộn giấy phép thuật, cho anh để tìm ngôi làng của Zia, và cả hai chúng ta sẽ trở lại Alexandria.”
Bes cằn nhằn. "Không đủ thời gian. Ngay cả khi mọi chuyện diễn ra một cách hoàn hảo, thì cháu cần mười hai tiếng để kết hợp Cuốn sách của Ra lại và sử dụng nó trước thời điểm xuân phân."
Ông ấy đúng. Đó là điều không thể.
Thế nhưng Carter gật đầu. “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Chúng ta phải thử xem."
Anh ấy nhìn tôi đầy hi vọng, nhưng tôi nghĩ lúc ấy mình đã biết rằng chúng tôi sẽ không gặp được nhau ở Alexandria. Chúng tôi là gia tộc nhà Kane, có nghĩa mọi chuyện sẽ hỏng bét.
"Được rồi,” tôi nói khẽ. "Bây giờ, nếu anh thứ lỗi, em sẽ đi gói ghém đồ đạc."
Tôi bước vào bên trong trước khi tôi bắt đầu khóc.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa