Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Người Bạn Đỏ Ghé Thăm
ọt vào trong hermitage không phải là vấn đề.
An ninh tối tân không thể chống lại được phép thuật. Sadie và tôi phải hợp sức để vượt qua an ninh vòng ngoài, nhưng với một chút tập trung, mực và giấy cói, cùng một ít sức mạnh của những người bạn thần thánh Isis và Horus, chúng tôi đã đi được một đoạn ngắn qua Duat.
Chúng tôi đứng ở Sân Cung điện trống vắng được một phút. Thế rồi mọi thứ trở nên xám xịt và mờ ảo. Dạ dày của tôi nhói lên như thể tôi đang rơi tự do. Chúng tôi trượt ra khỏi sự đồng bộ với thế giới phàm trần và đi qua các cánh cổng bằng sắt và đá vững chắc để vào bảo tàng.
Phòng Ai Cập nằm ở tầng trệt, đúng như Bes nói. Chúng tôi quay trở lại trần thế và thấy mình đang đứng giữa bộ sưu tập: chiếc quan tài trong hộp kính, những cuôn giấy in chữ tượng hình, các bức tượng của các vị thần và paraoh. Chẳng khác gì hàng trăm bộ sưu tập Ai Cập mà tôi đã thấy nhưng cách bài trí khá ấn tượng. Trần nhà mái vòm vút lên phía trên. Sàn nhà đá cẩm thạch sáng bóng được lát ô chéo trắng và xám khiến tôi có cảm giác như đang đi trên ảo ảnh thị giác. Tôi tự hỏi không biết có bao nhiêu phòng như thế này trong cung điện của Nga hoàng, và có đúng là phải mất bảy ngày để xem hết chúng không. Tôi hi vọng Bes đã đúng khi nói về lối vào bí mật dẫn vào Vùng ở đâu đó trong căn phòng này. Chúng tôi không có mười một ngày để tìm kiếm. Chưa đến bảy mươi hai giờ nữa, Apophis sẽ thoát ra. Tôi nhớ cặp mắt đỏ phát sáng bên dưới đám xác bọ hung – thế lực hỗn loạn mạnh đến mức có thể làm tan chảy các giác quan của con người. Ba ngày, thế lực đó sẽ tấn công toàn thế giới.
Sadie triệu hồi chiếc gậy của mình và chĩa nó về chiếc camera an ninh gần nhất. Ống kính vỡ và gây ra tiếng kêu như tiếng côn trùng nổ lách tách khi mắc vào vợt muỗi. Ngay cả trong tình huống tối ưu nhất, công nghệ và phép thuật cũng không thể song hành. Một trong những phù phép dễ nhất trên thế giới là làm hỏng các thiết bị điện tử. Tôi chỉ cần nhìn vào chiếc điện thoại di động một cách khang khác để làm nó nổ tung. Tôi hình dung Sadie vừa truyền xung động phép thuật qua hệ thống an ninh nhằm phá hủy từng chiếc camera và cảm biến trong mạng lưới.
Tuy nhiên, vẫn còn các kiểu giám sát khác – kiểu phép thuật. Tôi lấy từ trong túi ra một miếng vải lanh đen và một bộ shabti bằng sáp cứng. Tôi bọc shabti trong miếng vải và ra lệnh: “I’mun.”
Chữ tượng hình của từ “Giấu” phát sáng thấp thoáng qua miếng vải. Một đám khói đen đột ngột bay ra từ gói vải, giống như đám mây mực mà con mực phun ra vậy. Nó lan ra cho tới khi che phủ cả Sadie và tôi trong một cái bong bóng. Chúng tôi có thể nhìn xuyên qua nó, nhưng hi vọng là không có thứ gì có thể nhìn vào được bên trong. Đám may vô hình đối với bất cứ ai ở bên ngoài.
“Lần này anh đã làm đúng!” Sadie nói. “Anh sử dụng thành thạo phép thuật này từ khi nào thế?”
Có lẽ tôi đã đỏ mặt. Tôi đã bị ám ảnh với việc tìm ra câu thần chú tàng hình hàng tháng trời, kể từ khi tôi nhìn thấy Zia sử dụng nó ở Vùng Một.
“Thực ra anh vẫn-” Một tia sáng màu vàng kim phát ra từ đám mây giống như một bông pháo hoa thu nhỏ vậy. “Anh vẫn đang luyện.”
Sadie thở dài. “Ừ…tốt hơn lần trước rồi. Lần đám mây trông như chiếc đèn dung nham. Và lần trước nữa, khi nó có mùi trứng thối-”
“Chúng ta đi được chưa?” tôi hỏi. “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”
Mắt con bé nhìn dán vào một trong những chiếc màn hình. Con bé tiến về phía trước nó trong trạng thái bị thôi miên.
“Sadie?” tôi theo con bé đến chiếc chỗ một bia một bằng đá vôi – chiếc bia đá – có kích cỡ khoảng sáu bộ vuông. Dòng mô tả bên cạnh được viết bằng tiếng Nga và tiếng Anh.
“Từ ngôi mộ của người chép sử Ipi”, tôi đọc to.” Làm việc dưới triều vua Tut”. Tại sao ông quan tâm…ồ.”
Tôi thật ngu ngốc. Hình trên bia mộ cho thấy người chép sử đã qua đời thờ phụng Anubis. Sau khi nói chuyện trực tiếp với Anubis, Sadie chắc hẳn ngạc nhiên khi nhìn thấy vị thần trong bức họa trên lăng mộ có từ cách đây ba nghìn năm, đặc biệt là khi Anubis được vẽ với cái đầu chó rằng, mặc váy.
“Walt thích em”
Tôi không biết vì sao mình lại thốt ra điều đó. Thật không đúng lúc, đúng chỗ. Tôi biết mình không thiên vị Walt bằng cách đứng về phía cậu ấy. Nhưng tôi đã bắt đầu cảm thấy áy náy khi Bes tống cậu ấy ra khỏi chiếc limo. Cậu ấy đã đi cùng tôi đến tận London để giúp tôi cứu Sadie, và chúng tôi đã thả cậu ta xuống ở Công viên Cung điện Pha lê như kẻ đi nhờ xe bất đắc dĩ vậy.
Tôi hơi giận Sadie vì đã đối xử lạnh lùng với cậu ấy và quá say đắm Anubis, vị thần đã năm nghìn tuổi rõ là quá già đối với con bé và thậm chí không phải là người thường.
Thêm nữa, cách mà con bé lạnh nhạt với Walt nhắc tôi nhớ quá nhiều về cách mà Zia đã đối xử với tôi ban đầu. Và có lẽ, nếu tôi thành thật với chính mình, tôi cũng bực mình với Sadie vì con bé đã tự giải quyết vấn đề của mình ở London mà không cần sự trợ giúp của chúng tôi.
Ái chà. Chuyện đó xem chừng thật ích kỷ. Nhưng tôi cho là đúng. Thật kinh ngạc là có bao nhiêu cách để một cô em gái có thể khiến bạn bực mình ngay lập tức.
Sadie không rời mắt khỏi bia đá. “Carter, anh không biết mình đang nói gì đâu.”
“Em không cho cậu ấy cơ hội,” tôi khăng khăng. “Bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu ấy, cũng không liên quan gì tới em.”
“Rất quả quyết, nhưng đó không phải-”
“Hơn nữa, Anubis là một vị thần. Em không thực sự nghĩ-”
“Carter!”, con bé ngắt lời. Câu thần chú tàng hình của tôi chắc hẳn là nhạy cảm với cảm xúc, bởi vì một tia sáng vàng kim khác vụt ra từ đám mây không mấy tàng hình của chúng tôi. “Em không nhìn tấm bia đá này vì Anubis.”
“Không ư?”
“Không. Và chắc chắn em sẽ không tranh luận với anh về Walt. Trái với những gì anh có thể nghĩ, em sẽ không giành toàn bộ thời gian em thức vào việc nghĩ về đám con trai.”
“Chỉ phần lớn giờ em thức thôi chứ gì?”
Con bé trợn mắt lên. “Hãy nhìn vào tấm bia mộ nào, đồ ngớ ngẩn. Nó có đường viền bao quanh, giống như khung cửa sổ hay-”
“Một cánh cửa,” tôi nói. “Đó là cánh cửa giả. Rất nhiều ngôi mộ có những chiếc cánh cửa này. Nó giống như biểu tượng cánh cổng dành cho người chết của ba, vì ba có thể đi đi về về từ Duat.”
Sadie lấy chiếc đũa thần và vạch theo các cạnh của chiếc bia đá. “Ông Ipi này là người chép sử, là một cách gọi khác chỉ pháp sư. Ông ấy có thể là một trong số chúng ta.”
“Vậy thì?”
“Vậy thì có lẽ đây là lý do vì sao tấm đá phá sáng, Carter. Điều gì xảy ra nếu cánh cửa giả này không phải là giả?”
Tôi nhìn tấm bia đá gần hơn nữa, nhưng không thấy ánh sáng nào phát ra. Tôi nghĩ có lẽ Sadie bị ảo giác do kiệt sức hay có quá nhiều chất lỏng phép thuật trong cơ thể con bé. Sau đó con bé chạm chiếc đũa thần vào vị trí giữa tấm bia đá và đọc câu thần chú đầu tiên mà chúng tôi được học: “W’peh.”
Mở. Một chữ ký tự vàng bốc cháy trên tấm đá.
Bia đá bắn ra một luồng sáng giống như máy chiếu phim. Đột nhiên, một ô cửa có kích cỡ như thật hiện ra lờ mờ trước chúng tôi – một cánh cổng hình chữ nhật cho thấy hình ảnh mờ ảo của một căn phòng khác.
Tôi nhìn Sadie kinh ngạc. “Em đã làm như thế nào?” tôi hỏi. “Em chưa từng có khả năng làm như thế trước đây.”
Con bé nhún vai như thể việc này chẳng to tát gì. “Trước đây em đã mười ba tuổi đâu. Có lẽ là thế.”
“Nhưng anh mười bốn tuổi!” tôi phản đối. Và anh vẫn chưa thể làm được.”
“Con gái trưởng thành sớm hơn.”
Tôi nghiến chặt răng. Tôi ghét những tháng mùa đông – tháng Ba, tháng Tư và tháng Năm – bởi từ giờ cho đến ngày sinh nhật của tôi vào tháng Sáu, Sadie có thể khẳng định con bé chỉ kém tôi một tuổi.
Sadie luôn thể hiện thái độ sau sinh nhật của mình, như thể con bé đã bắt kịp tôi bằng cách nào đó và trở thành người chị lớn của tôi. Đúng là ác mộng.
Con bé chỉ vào ô cửa đang tỏa sáng. “Mời đi trước nào, anh trai thân mến. Anh là người có đám mây tàng hình phát sáng.”
Trước khi có thể mất bình tĩnh, tôi bước qua cánh cổng.
Tôi suýt ngã giập mặt. Bên kia chiếc cổng là tấm gương treo cách sàn nhà năm bộ. Tôi bước lên bệ lò sưởi. Tôi tóm lấy Sadie khi con bé đi qua, đúng lúc, nhằm tránh cho con bé cú ngã.
“Cảm ơn,” con bé thì thầm. “Ai đó đã đọc quá nhiều về Alice Qua Chiếc Gương Soi.”
Tôi từng nghĩ phòng Ai Cập thật ấn tượng, nhưng nó chẳng là gì so với khán vòng khiêu vũ này. Các thiết kế hình khối bằng đồng sáng lấp lánh trên trần nhà.
Những chiếc cột xanh lục đậm những cánh cửa mạ vàng chạy dọc theo các bức tường. Đá cẩm thạch trắng và vàng ghép trên sàn nhà tạo thành hình bát giác khổng lồ. Với chiếc đèn chùm sáng rực phía trên, các đồ vật trang trí bằng vàng cùng đá xanh và trắng đánh bóng sáng lóa đến nỗi tôi đau cả mắt.
Sau đó tôi nhận thấy phần lớn ánh sáng không tỏa ra từ chiếc đèn chùm. Nó phát ra từ chỗ vị pháp sư đang niệm chú ở cuối phòng. Ông ta đứng quay lưng lại, nhưng tôi biết đó là Vlad Menshikov. Như Sadie mô tả, ông ta là một người lùn mập với bộ tóc xám xoăn và mặc bộ đồ trắng. Ông ta đứng trong vòng tròn bảo vệ rung theo nhịp ánh sáng xanh màu ngọc lục bảo. Ông ta giơ chiếc gậy, và đầu gậy cháy lên như chiếc đèn hàn. Bên phải ông ta, ngay ngoài vòng tròn, đặt chiếc bình xanh dương có kích cỡ bằng một người trưởng thành. Bên trái, đang quằn quại trong dây xích nóng rực là một sinh vật mà tôi nhận ra là con quỉ. Nó có cơ thể lông lá như người với bộ da đỏ tía, nhưng thay vào cái đầu, một cái mở nút chai xoắn khổng lồ nhô lên từ giữa hai vai của nó.
“Xin rủ lòng thương!” nó hét lên bằng thứ giọng kim khí, ướt át. Đừng hỏi tôi làm thế nào mà một con quỷ có thể la hét với cái đầu dạng cái mở nút chai xoắn – nhưng âm thanh dội lên từ phần mũi nhọn như thể nó là một mẫu âm tần để chỉnh nhạc cụ khổng lồ vậy.
Vlad Menshikov vẫn tiếp tục niệm chú. Chiếc bình xanh lam rung giật mạnh theo ánh sáng.
Sadie huých khuỷa tay tôi và thì thầm: “Nhìn kìa.”
“Đúng rồi,” tôi thì thầm lại. “Một loại nghi lễ triệu hồi nào đó.”
“Không,” con bé xì một tiếng. “Nhìn đằng kia mà xem.”
Con bé chỉ về phía bên phải chúng tôi. Ở trong góc phòng, cách mặt lò sưởi hai mươi bộ, là chiếc bàn gỗ gụ kiểu cũ.
Sadie đã nói với tôi về chỉ dẫn của Anubis: Chúng tôi cần phải tìm chiếc bàn của Menshikov. Đoạn tiếp theo của Cuốn sách của Ra có thể nằm ở ngăn kéo giữa. Liệu có thật sự là cái bàn đó không nhỉ? Có vẻ quá dễ dàng. Giữ im lặng hết mức có thể, Sadie và tôi trèo xuống khỏi lò sưởi và bò dọc theo bức tường. Tôi cầu nguyện để đám mây vô hình không bắn thêm chút pháo hoa nào nữa.
Chúng tôi sắp đi được nửa chặng đến chiếc bàn thì Vlad Menshikov niệm chú xong. Ông ta phóng mạnh chiếc gậy xuống sàn nhà và nó cắm thẳng đứng ở đó. Đầu gạy vẫn cháy rừng rực đến một nghìn độ. Ông ta hơi quay đầu, và tôi thấy ánh sáng lóe lên từ chiếc kính râm trắng. Ông ta lục lọi trong những chiếc túi áo khoác của mình trong khi chiếc bình xanh lục vẫn phát sáng và con quỉ đang la hét trong xiềng xích.
“Đừng có mà làm ầm lên, Cái chết – thành Nút Chai,” Menshikov la rầy. Giọng ông ta thậm chí còn khàn hơn sự miêu tả của Sadie – giống như một kẻ nghiện thuốc lá nặng nói qua những chiếc cánh quạt. “Ngươi biết đấy ta cần một vật hi sinh để triệu hồi một vị thần rất quan trọng. Chẳng có gì cá nhân trong chuyện này.”
Sadie cau mày với tôi và nói, Vị thần quan trọng?
Tôi lắc đầu, bối rối. Ngôi Nhà Sự Sống không cho phép người phàm trần triệu hồi các vị thần. Đó là lý do chính khiến Desjadins ghét chúng tôi. Menshikov được cho là người thân cận nhất của ông ta. Vậy Menshikov đang làm gì thế, phá vỡ các luật lệ?
“Đau đớn!” Con quỉ đáng thương rên rỉ. “Tôi đang phục vụ ngài bốn mươi năm, thưa ông chủ. Làm ơn!”
“Nào, nào” Menshikov nói và không bộc lộ chút nào cảm thông. “Ta phải dùng đến lời nguyền rủa. Chỉ bằng cách đọa đầy đau khổ nhất mới có thể tạo đủ sinh lực.”
Menshikov lấy ra một chiếc mở nút chai thông thường từ túi áo khoác của mình và một mảnh gốm vỡ phủ đầy các chữ tượng hình màu đỏ.
Ông ta giơ cả hai vật đó lên và lại bắt đầu niệm chú: Ta đặt tên cho ngươi là Cái Chết – thành – Nút chai, người hầu của Vladimir, Kẻ mang lại Bóng đêm.”
Khi các tên của con quỉ được đọc lên, sợi xích phù phép bốc khói và xiết chặt quanh cơ thể nó. Menshikov đưa chiếc mở nút chai qua ngọn lửa trên đầu gậy của ông ta. Con quỉ giẫy đạp và rên rỉ. Khi chiếc mở nút chai nhỏ trở nên nóng đỏ, cơ thể của con quỉ bắt đầu bốc khói.
Tôi quan sát với vẻ khiếp sợ. Tất nhiên, tôi biết phép thuật thân cảm. Ý tưởng là khiến một vật nhỏ bé tác động đến vật lớn hơn bằng cách ràng buộc chúng với nhau. Các vật dụng càng giống nhau – như cái mở nút chai và con quỉ - thì càng dễ ràng buộc. Những con búp bê tà thuật sử dụng nguyên lý tương tự này.
Nguyền rủa là thứ khác hẳn. Nó được dùng để tiêu diệt hoàn toàn sinh vật – xóa bỏ sự tồn tại thể xác và thậm chí luôn cả tên của nó. Để thực hành được bùa phép đó cần phải có phép thuật quan trọng. Nếu làm sai, nó có thể hủy diệt người ếm bùa. Nhưng nếu làm đúng, thì hầu hết nạn nhân sẽ không có cơ hội thoát. Người bình thường, pháp sư, ma thậm chí là quỉ cũng có thể bị quét sạch khỏi mặt đất. Nguyền rủa có thể không hủy hoại được các thế lực chính như các vị thần, nhưng nó cũng giống như việc kích nổ một quả bom hạt nhân ngay trước mặt họ. Họ có thể bị thổi bay thật sâu vào tận Duat, khiến họ có thể không bao giờ quay trở lại.
Vlad Menshikov thực hiện bùa phép này như thể ngày nào ông ta cũng làm việc đó. Ông ta tiếp tục niệm chú trong khi chiếc mở nút chai tan chảy, và con quỉ tan ra cùng với nó. Menshikov thả mảnh gốm xuống sàn nhà – những ký tự màu đỏ là những cái tên khác nhau của con quỉ. Cùng với một từ mạnh mẽ cuối cùng, Menshikov giẫm lên mảnh gớm và ghiền nát chúng. Cái Chết thành Nút chai tan ra, cùng dây xích và tất cả mọi thứ khác.
Thường thì tôi không thương hại gì những sinh vật ở dưới địa ngục, nhưng tôi không thể không thấy họng mình nghẹn lại. Tôi không thể tin được Menshikov có thể dửng dưng xóa sổ hoàn toàn người hầu của ông ta chỉ để tăng sức mạnh cho phép thuật lớn hơn.
Ngay khi con quỉ tiêu tan, ngọn lửa trên đầu thanh gậy của Menshikov cũng vụt tắt. Những chữ tượng hình cháy xung quanh vòng tròn triệu hồi. Chiếc bình lớn màu xanh rung lên bần bật và một giọng nói sâu thẳm từ bên trong vang lên, “Xin chào, Vladimir. Đã lâu rồi.”
Sadie hít vào thật mạnh. Tôi phải che miệng Sadie để con bé không hét lên. Cả hai chúng tôi đều biết giọng nói đó. Tôi nhớ rõ tất cả mọi chuyện ở Kim Tự Tháp Đỏ.
“Set” Menshikov thậm chí trông chẳng chút mệt mỏi sau khi triệu hồi. Ông ta dường như bình tĩnh một cách đáng sợ khi nói chuyện với vị thần của cái ác. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Sadie đẩy tay tôi ra và thì thầm. “Ông ta có điên không?”
“Cái bàn” tôi nói. “Cuộn giấy phép thuật. Ra khỏi đây. Ngay bây giờ.”
Lần đầu tiên, con bé không tranh luận với tôi. Con bé bắt đầu tìm các vật dụng ở trong chiếc túi của mình.
Trong khi đó chiếc bình màu xanh lắc lư như thể Set đang lật nhào nó.
“Bình đá malachite [15]?” Vị thần có vẻ khó chịu. “Thật ư, Vladimir. Ta nghĩ chúng ta thân thiện hơn thế.”
[15] Một loại đá bán quí màu xanh lục có vân
Menshikov cười như con mèo bị bóp cổ. “Loại đá tuyệt hảo để chế ngự linh hồn của quỉ dữ, đúng không? Và ở trong phòng này có nhiều đá malachite hơn bất cứ nơi nào khác trên thế giới. Nữ hoàng Alexandra khá khôn ngoan khi dùng đá này xây dựng phòng vẽ của mình.”
Chiếc bình kêu lanh canh. “Nhưng nó có mùi tiền xu cũ trong này, và quá lạnh. Ngươi đã bao giờ bị nhốt trong chiếc bình đá malachite chưa, Vlad? Ta đâu phải là thánh. Ta sẽ hay chuyện hơn nếu chúng ta có thể mặt đối mặt, chẳng hạn, qua bàn trà.”
“Ta e là không,” Menshikov nói. “Bây giờ, ông sẽ trả lời các câu hỏi của ta.”
“Ồ, được thôi,” Set nói. “Ta thích Brazil vì giải Bóng đá Thế giới. Ta khuyên đầu tư vào bạch kim hoặc các quỹ nhỏ. Và các con số may mắn của nhà ngươi trong tuần này là 2,13-”
“Không phải những câu hỏi đó!” Menshikov ngắt lời.
Sadie lấy trong túi ra một cục sáp và nặn vội vã hình thù một con vật gì đó. Tôi biết con bé sẽ kiểm tra sự phòng ngự bằng phép thuật của chiếc bàn. Con bé giỏi về loại thần chú đó hơn tôi, nhưng tôi không chắc con bé sẽ làm bằng cách nào. Phép thuật Ai Cập có kết cục khá mở. Có hàng nghìn cách khác nhau để hoàn thành một nhiệm vụ. Bí quyết là phải sáng tạo với những vật dụng của mình và chọn phương pháp sẽ không giết chết bạn.
“Ông sẽ nói cho ta điều ta cần biết,” Menshikov đòi hỏi, “hoặc chiếc bình đó sẽ trở nên không thoải mái hơn nữa?”
“Vladimir thân mến.” Giọng nói của Set đầy sự hài hước ác độc. “Điều ngươi cần biết có thể rất khác với điều ngươi muốn biết. Vụ tai nạn không may của ngươi không dậy ngươi điều đó sao?”
Menshikov chạm vào chiếc kính râm của mình, như để chắc chắn là nó không rơi xuống.
“Ông sẽ nói cho ta biết về thứ ràng buộc Apophis,” ông ta nói với giọng rắn như thép. “Sau đó, ông sẽ cho ta biết cách để vô hiệu hóa bùa yểm quanh Nhà Brooklyn. Ông thừa biết cách hàng rào bảo vệ của Kane tốt hơn bất cứ ai. Một khi ta tiêu diệt được ông ta, ta sẽ không còn đối thủ.”
Khi hiểu hết ý nghĩa những lời nói của Menshikov, cơn giận dữ gần như làm tôi khụy xuống. Lần này, Sadie phải bịt chặt miệng tôi.
“Bình tĩnh,” con bé thì thầm. “Anh sẽ làm đám mây tàng hình bắn pháo hoa lần nữa!”
Tôi đẩy tay con bé ra và rít, “Nhưng ông ta muốn giải thoát Apophis!”
“Em biết.”
“Và tấn công Amos-”
“Em biết. Vậy giúp em lấy cuộn giấy phép thuật chết tiệt và thoát ra khỏi đây!” Con bé đặt con vật bằng sáp lên bàn – một con chó, tôi nghĩ thế - và bắt đầu viết các ký tự tượng hình trên lưng của nó bằng cây bút trâm stylus.
Tôi thở một hơi run rẩy. Sadie đúng, thế nhưng – Menshikov đang nói về việc giải thoát Apophis và giết chú của chúng tôi. Loại pháp sư nào có thể thỏa thuận với Set? Trừ Sadie và tôi. Đó là chuyện khác.
Tiếng cười của Set vang vọng trong chiếc bình xanh.” Vậy là: sự ràng buộc của Apophis và những bí mật của Nhà Brooklyn. Tất cả có thế thôi sao, Vladimir? Ta tự hỏi ông chủ Desjardins của ngươi sẽ nghĩ gì nếu phát hiện ra kế hoạch thực của ngươi, và loại bạn mà ngươi có.”
Menshikov chộp lấy chiếc gậy của mình. Đầu chiếc gậy trạm trổ hình con rắn lóe sáng lần nữa. “Hãy cẩn thận với những lời dọa nạt của ông, Ngày Đen Tối.”
Chiếc bình rung lên. Khắp căn phòng, những chiếc hộp kính vỡ vụn. Chiếc đèn chùm kêu chói tai giống như chiếc chuông gió nặng ba tấn.
Tôi đưa mắt hoảng hốt nhìn Sadie. “Ông ta vừa mới-”
“Bí danh của Set,” Sadie khẳng định, trong khi vẫn đang viết trên lưng con chó sáp.
“Làm thế nào-”
“Em không biết, Carter. Bây giờ, suỵt!”
Bí danh của vị thần có mọi loại sức mạnh. Kiếm được nó là việc gần như bất khả thi. Để thật sự biết được, bạn không thể chỉ nghe một ai đó ngẫu nhiên nhắc lại. Bạn phải trực tiếp nghe từ chính vị thần, hoặc người thân cận nhất với ông ta. Một khi có nó, nó sẽ là đòn bẩy giúp bạn tăng phép thuật đáng sợ trước vị thần đó. Sadie đã biết được bí danh của Set trong chuyến tìm kiếm của chúng tôi từ mùa Giáng sinh trước, nhưng làm thế nào mà Menshikov có được nó?
Bên trong chiếc bình, Set gầm gừ khó chịu. “Ta thật sự ghét cái tên đó. Tại sao không phải tên là Ngày vinh quang? Hay Rockin’Red Reaper? Tên này khá là hay. Khi ngươi là kẻ duy nhất biết nó đã đủ tệ lắm rồi, Vlad. Giờ ta còn có con bé Kane để lo lắng-”
“Hãy phục vụ chúng ta,” Menshikov nói, “và gia tộc nhà Kane sẽ bị tiêu diệt. Ông sẽ là phụ tá danh dự của Apophis. Ông có thể gây dựng ngôi đền khác, thậm chí còn đồ sộ hơn Kim Tự Tháp Đỏ.”
“Á à,” Set nói. “Có lẽ ngươi không để ý, nhưng ta không thích hợp lắm với vai trò là người phó. Còn về Apophis, con rắn không phải là kẻ hứng chịu sự chú ý của các vị thần khác.”
“Chúng ta sẽ giải thoát Apophis dù ông giúp hay không,” Menshikov cảnh báo. “Vào thời điểm xuân phân, con rắn sẽ trỗi dậy. Nhưng nếu ông giúp để việc đó xảy ra sớm hơn, ông sẽ có thưởng. Lựa chọn còn lại của ông là chịu bị nguyền rủa. Ồ, ta không biết liệu nó có hủy diệt ông hoàn toàn, nhưng với cái bí danh của ông, ta có thể đưa ông về địa ngục vĩnh viễn, và nó sẽ rất, rất đau đớn. Ta cho ông ba mươi giây để quyết định nhé?”
Tôi thúc cùi trỏ vào Sadie. “Nhanh lên.”
Con bé vỗ nhẹ vào con chó sáp, và nó sống lại. Nó bắt đầu đánh hơi quanh chiếc bàn để tìm những cái bẫy phép thuật.
Bên trong chiếc bình, Set thở dài. “Được, Vladimir, ngươi biết cách đưa ra một thỏa thuận hấp dẫn. Điều ràng buộc Apophis, ngươi nói thế phải không? Phải, ta ở đó khi Ra quẳng Con Rắn vào nhà tù của lũ con bọ hung. Ta cho là ta có thể nhớ các thành phần Ra sử dụng để ràng buộc. Một ngày thật đáng nhớ! Ta nghĩ, ta đã mặc bộ đồ đỏ. Tại bữa tiệc ăn mừng chiến thắng, họ phục vụ những con châu chấu nướng tẩm mật ong ngon nhất-”
“Ông còn mười giây,” Menshikov nói.
“Ồ, ta sẽ hợp tác. Ta hy vọng ngươi có sẵn giấy và bút. Danh sách các thành phần khá là dài. Xem nào…Ra sử dụng cái gì làm dung môi? Phân dơi? Tiếp đến là những con cóc khô, tất nhiên rồi. Và sau đó…”
Set bắt đầu đọc nhanh các thành phần, trong khi con chó sáp của Sadie đánh hơi xung quanh chiếc bàn. Cuối cùng nó nằm xuống miếng giấy thấm mực và ngủ.
Sadie cau mày với tôi. “Không có cái bẫy nào.”
“Dễ quá mức,” tôi thì thầm lại.
Con bé mở ngăn kéo trên cùng. Có một cuộn giấy giống như cuộn giấy mà chúng tôi tìm thấy ở Brooklyn. Con bé nhét nó vào trong chiếc túi của mình.
Chúng tôi đi được nửa chặng đến chỗ lò sưởi thì Set bất ngờ tóm được chúng tôi.
Ông ta vẫn tiếp tục với danh sách các thành phần nực cười của mình. “Và da rắn. Đúng rồi, ba miếng to, với một ít nước sốt nóng-” Sau đó ông ta dừng lại đột ngột như thể vừa phát hiện được cái gì đó. Ông ta nói lớn giọng hơn nhiều để cả căn phòng nghe rõ. “Và nạn nhân hiến tế sẽ rất tuyệt! Có lẽ một tên pháp sư trẻ ngớ ngẩn không thể chế nổi bùa chú tàng hình đúng cách, như CARTER KANE ở đằng kia!”
Tôi cứng người. Vladimir Menshikov quay sang, và nỗi sợ hãi của tôi dâng lên quá mức đối với đám mây tàng hình.
Sáu tia sáng vàng phụt ra với tiếng WHEEEEE rõ to và vui vẻ! Đám mây bóng tối biến mất.
Menshikov nhìn tôi chằm chằm.” Của ta, của ta…ngươi thật tử tế đã tự nộp mình. Giỏi lắm, Set.”
“Hừm?” Set hỏi ngây thơ. “Chúng ta có khách đến thăm sao?”
“Set” Sadie gầm lên. “Ta sẽ đá ngươi vào ba vì thế, vậy hãy giúp chúng ta!”
Giọng nói trong chiếc bình thốt lên “Sadie Kane? Thú vị làm sao! Qua tệ khi ta mắc kẹt trong chiếc bình này và không ai sẽ thả ta ra.”
Lợi gợi ý chẳng tế nhị gì lắm, nhưng chắc chắn ông ta không nên tin là chúng tôi sẽ thả ông ta ra sau khi ông ta đã thổi bay bức màn che phủ của chúng tôi.
Sadie đối mặt với Menshikov, chiếc đũa thần và cây gậy đã sẵn sàng. “Ông đang cộng tác cùng Apophis. Ông đã nhầm phía rồi.”
Menshikov tháo kính ra. Cặp mắt ông ta là hai cái hố bị hỏng với hàng loạt những vết sẹo lõm, da bị phỏng và giác mạc long lên. Tin tôi đi, tôi đã mô tả chúng ít thô thiển hết mức có thể rồi.
“Nhầm phía à?” Menshikov hỏi. “Nhóc con, ngươi không biết được có những thế lực nào trong cuộc. Cách đây năm nghìn năm, các giáo sĩ Ai Cập đã tiên đoán thế giới sẽ diệt vong như thế nào. Ra sẽ già đi và mệt mỏi, và Apophis sẽ nuốt chửng ông ta và đẩy thế giới vào bóng đêm. Chúa tể Hỗn loạn sẽ thống trị mãi mãi. Giờ đã đến lúc! Ngươi chỉ có thể lựa chọn hoặc bị tiêu diệt hoặc cúi mình trước sức mạnh của Chúa tể Hỗn loạn để sống sót.”
“Đúng,” Set xen vào. “Quá tệ khi ta bị mắc kẹt trong chiếc bình này.” Nếu không ta có thể đã chọn một trong các bên và giúp ai đó.”
“Im đi, Set,” Menshikov ngắt lời. “Không ai điên rồi đến mức để tin ông. Và đối với các ngươi, lũ nhóc, các ngươi rõ ràng không phải là mối đe dọa mà ta hình dung.”
“Tốt lắm,” tôi nói. “Vậy chúng ta có thể đi?”
Menshikov cười to. “Ngươi sẽ chạy đến chỗ Desjardins và kể với ông ta những gì ngươi vừa nghe thấy chứ? Ông ta sẽ không tin ngươi. Ông ta sẽ xử ngươi, sau đó thì hành quyết ngươi. Nhưng ta sẽ giúp ngươi tránh được sự hổ thẹn đó. Ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ.”
“Vui làm sao!” Set nói. “Ước gì ta có thể chứng kiến điều ấy, nhưng ta đang mắc kẹt trong chiếc bình này.”
Tôi cố suy nghĩ. Menshikov vẫn ở trong vòng tròn bảo vệ, nghĩa là ông ta có lợi thế lớn về phòng vệ. Tôi không chắc là mình có thể xuyên thủng nó, ngay cả khi tôi có thể triệu hồi một hóa thân thiên thần chiến binh. Trong khi đó, Menshikov có thể sẽ tận dụng thời gian của ông ta để thử thách các cách tiêu diệt chúng tôi. Ông ta sẽ cho chúng tôi nổ tung với phép thuật sơ đẳng? Biến chúng tôi thành những con bọ?
Ông ta ném chiếc gậy của mình xuống sàn nhà, và tôi nguyền rủa.
Ném chiếc gậy của mình có thể được xem là dấu hiệu của sự đầu hàng, nhưng trong phép thuật Ai Cập, đó là điềm xấu. Thường thì nó có nghĩa Này, ta sẽ triệu hồi một thứ ghê gớm, to lớn để giết ngươi trong khi ta đứng một cách an toàn trong vòng tròn của mình và cười ngạo nghễ!
Chắc rồi, chiếc gậy của Menshikov bắt đầu quằn quại và to dần.
Tuyệt lắm, tôi nghĩ. Lại một con rắn nữa.
Nhưng con rắn này làm sao ấy. Thay vì cái đuôi, nó có đầu ở cả hai bên. Lúc đầu, tôi nghĩ chúng tôi đã gặp may, và rằng Menshikov đã triệu hồi một con quái vật bị dị tật về gen hiếm gặp khi sinh. Rồi thì bốn cái chân rồng mọc ra. Cơ thể nó lớn dần cho tới khi to bằng kích cỡ của con ngựa kéo, cong hình chữ U, với lớp vẩy lốm đốm xanh, đỏ và có cái đầu của con rắn chuông ở cả hai phía. Nó gợi cho tôi nhớ lại con vật hai đầu của Bác sĩ Dolittle. Bạn biết đấy – con kéo đấy? Trừ một điều là bác sĩ Dolittle không bao giờ muốn nói chuyện với cái thứ này, và nếu ông ấy muốn, có lẽ nó sẽ chỉ nói Xin chào, ta sẽ ăn thịt nhà ngươi.
Cả hai chiếc đầu đều hướng về phía chúng tôi và rít lên xì xì.
“Tôi thật sự đã có quá đủ rắn trong một tuần,” tôi cằn nhằn.
Menshikov mỉm cười. “À, nhưng rắn là sở trường của ta, Carter Kane!” Ông ta sờ chiếc mặt dây chuyền đang treo vắt qua chiếc cà vạt – chiếc bùa hộ mạng giống hình con rắn. “Và sinh vật cụ thể này là thứ mà ta ưa thích: rắn hai đầu tjesu heru. Hai cái miệng đói cần ăn. Hai đứa trẻ rắc rối. Thật hoàn hảo!”
Sadie và tôi nhìn nhau. Chúng tôi ở vào một trong những khoảnh khắc mà chúng tôi có thể thể đọc được nét nhau một cách hoàn hảo nhất.
Cả hai chúng tôi đều biết không thể đánh bại Menshikov. Ông ta sẽ để con rắn hai đầu làm cho chúng tôi kiệt sức, và nếu chúng tôi còn sống sót, ông ta sẽ cho chúng tôi nổ tung bằng một thứ khác. Ông ta là kẻ chuyên nghiệp. Chúng tôi hoặc sẽ chết hoặc bị bắt, và Bes đã cảnh báo chúng tôi về việc không để bị bắt sống. Sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra với con quỉ Chết thành Nút chai, tôi coi cảnh báo của Bes là vô cùng nghiêm chỉnh.
Để sống sót chúng tôi phải thực hiện cái gì đó điên rồ - cái gì hơn cả tự sát mà Menshikov sẽ không bao giờ nghĩ tới. Chúng tôi cần sự giúp đỡ tức thì.
“Em có nên?” Sadie hỏi.
“Làm đi,” tôi đồng ý.
Tjesu heru nhe những chiếc răng nanh nhớp nháp. Bạn không nghĩ một sinh vật không đuôi có thể di chuyển nhanh đến thế, nhưng nó uốn cả hai đầu về phía chúng tôi như chiếc móng ngựa khổng lồ và tấn công.
Tôi rút thanh kiếm của mình. Sadie còn nhanh hơn.
Con bé chĩa chiếc gậy vào chiếc bình malachite và đọc to câu mệnh lệnh yêu thích của mình: “Ha-di!”
Tôi đã e là nó không hiệu nghiệm. Con bé đã không thử câu thần chú hủy diệt kể từ khi tách khỏi Isis. Nhưng trước khi con quỉ tiến tới chỗ tôi, chiếc bình xanh vỡ tan.
Menshikov hét lên, “Nyet!”
Một cơn bão cát ập qua căn phòng. Những cơn gió nóng đẩy Sadie và tôi sát vào chiếc lò sưởi. Một bức tường cát đỏ lao sầm vào rắn hai đầu và hất ngược nó vào chiếc cột malachite. Vlad Menshikov bị hất tung ra khỏi vòng tròn bảo vệ và đập đầu vào chiếc bàn. Ông ta đổ gục xuống sàn nhà, cát đỏ xoáy tròn trên đầu ông ta cho đến khi ông ta bị chôn vùi hoàn toàn.
Khi cơn bão qua đi, một người đàn ông trong bộ trang phục lụa đỏ đứng trước chúng tôi. Ông ta có nước da màu quả anh đào Kool-Aid, cái đầu cạo trọc, chòm râu dê sẫm màu, và đôi mắt đen sáng được kẻ bằng chì. Ông ta trông giống một con quỉ Ai cập sẵn sàng xuống phố trong đêm tối.
Ông ta nghiến răng và xòe hai bàn tay theo kiểu đây này. “Tốt hơn rồi! Cảm ơn, Sadie Kane!”
Bên trái chúng tôi, rắn hai đầu kêu rít lên và uốn mình, cố đứng lên bằng các chi của nó. Ụ cát đỏ bao phủ Vlad Menshikov bắt đầu chuyển động.
“Làm cái gì đó đi, Ngày Đen Tối,” Sadie ra lệnh. “Hãy loại bỏ chúng!”
Set chớp mắt. “Không cần phải cá nhân hóa ai bằng những cái tên.”
“Có lẽ ông thích cái tên Rockin’Red Reaper hơn chăng?” tôi hỏi.
Set dùng các ngón tay để làm biểu tượng khung ảnh, như thể tưởng tượng cái tên đó được in trên bằng lái xe của mình.
“Đúng…như thế hay, đúng không?”
Rắn hai đầu lảo đảo trên chân. Nó lắc cả hai đầu và nhìn chúng tôi trừng trừng, nhưng có vẻ phớt lờ Set, mặc dù ông ta là người đã quăng phịch nó vào bức tường.
“Nó có màu sắc đẹp mắt, đúng không?” Set hỏi. “Một loài tuyệt đẹp.”
“Giết nó đi!” tôi hét lên.
Set trông có vẻ sững sờ. “Ồ, ta không thể làm thế! Ta quá khoái lũ rắn. Hơn nữa, TCNQ có thể biết chỗ ẩn nấp của ta.”
“Cái gì cơ?” tôi hỏi.
“Thần chữa trị Nhân cách của Quái vật.”
Set cười toét miệng. “Dù sao…ta e rằng các ngươi sẽ phải tự mình đối đầu với rắn hai đầu.”
Con rắn rít lên nhằm vào chúng tôi, có thể có ý nói, Ngọt ngào làm sao! Tôi giương thanh kiếm lên để nó không lại gần.
Ụ cát đỏ chuyển đôngj. Khuôn mặt choáng váng của Menshikov nhô lên trên. Set búng các ngón tay, và một chiếc bình gốm lớn xuất hiện trên không, vỡ tan trên đầu của tên pháp sư. Menshikov lại bị vùi vào trong cát.
“Ta sẽ ở đây và giải trí cho Vladimir,” Set nói.
“Ông không thể nguyền rủa ông ta hay làm cái gì đó?” Sadie yêu cầu.
“Ồ, ta ước gì! Nhưng không may, ta tương đối bị hạn chế khi ai đó nắm giữ bí danh của ta, đặc biệt khi họ ra lệnh cụ thể cho ta không được giết họ.” Ông ta nhìn Sadie vẻ buộc tội. “Dù sao, ta có thể kéo dài thêm vài phút thời gian cho các ngươi, nhưng Vladimir sẽ trở nên điên khùng khi ông ta tỉnh lại, vì vậy ta sẽ khẩn trương nếu ta là các ngươi. Chúc may mắn sống sót! Và chúc ăn thịt được chúng, rắn hai đầu!”
Tôi muốn bóp cổ Set, nhưng chúng tôi đang vướng phải những rắc rối lớn hơn. Như thể được sự động viên của Set, rắn hai đầu bất thình lình lao vào chúng tôi. Sadie và tôi chạy vội đến chiếc cửa gần nhất.
Chúng tôi chạy xuyên qua Cung điện mùa đông trong khi tiếng cười của Set vẫn vang vọng phía sau.
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa