Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Thiệp Mời Sinh Nhật Đến Armageddon
au khi giải thích cảnh mộng khủng khiếp của tôi, chỉ còn một việc duy nhất có thể làm: ăn một bữa sáng tử tế.
Chú Amos trông run rẩy, nhưng chú ấy khăng khăng rằng chúng tôi đợi tới khi tập hợp được toàn bộ Hai mươi mốt Vùng (Cách gọi các chi nhánh Ngôi Nhà Sự Sống của chúng tôi) rồi mới thảo luận về chuyện đó. Chú ấy hứa sẽ gặp tôi ngoài hiên nhà sau hai mươi phút.
Sau khi chú ấy đi rồi, tôi đi tắm và cân nhắc xem mình nên mặc gì. Thông thường, tôi sẽ dạy Phép Thuật Thân Ái vào các ngày thứ Hai do vậy cần phải mặc đúng bộ đồ vải lanh của pháp sư. Tuy nhiên nhẽ ra hôm nay là ngày nghỉ vì là sinh nhật của tôi.
Trong tình cảnh này, tôi ngờ là chú Amos, Carter, và Bast sẽ không để tôi đi London, nhưng tôi quyết định suy nghĩ một cách tích cực. Tôi vận chiếc quần jeans với một vài đường rách ngang, ủng chiến binh, áo hai dây và chiếc áo vét da – không tốt cho phép thuật, nhưng tôi cảm giác như mình đang nổi loạn.
Tôi nhét chiếc đũa thần và bức tượng Carter nhỏ vào chiếc túi phép thuật của mình. Tôi vừa định quàng chiếc túi lên vai thì chợt nghĩ ra – Không, tôi sẽ không tha lôi những thứ này theo người trong ngày sinh nhật của mình.
Tôi hít thở sâu và tập trung vào việc mở ra một không gian ở Dual. Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng tôi chẳng giỏi gì thủ thuật này. Thật không công bằng khi Carter có thể sử dụng phép thuật trong tíc tắc, trong khi thông thường tôi cần từ năm đến mười phút hoàn toàn tập trung, và kể cả khi đó nỗ lực vẫn làm tôi thấy buồn nôn. Phần lớn thời gian, đeo chiếc túi trên vai đơn giản hơn nhiều. Tuy nhiên, nếu như tôi ra ngoài với các bạn, tôi không muốn mang vác nặng, và tôi cũng không muốn để lại mọi thứ.
Cuối cùng không gian trở nên lung linh khi Dual phục tùng ý chí của tôi. Tôi quẳng chiếc túi về phía trước, và nó biến mất. Tuyệt vời – nếu như tôi có thể tìm ra cách thu hồi được chiếc túi sau này.
Tôi cầm lấy cuộn giấy phép thuật mà chúng tôi đã lấy trộm của Bullwinkle đêm trước và đi xuống gác.
Tất cả mọi người đang có mặt trong bữa sáng, còn căn biệt thự yên ắng một cách lạ lùng. Ban công năm tầng nhà hướng cả về Phòng Lớn, vì thế thông thường nơi này thường bùng nổ với tiếng ồn và hoạt động, nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác chỗ này từng trống vắng như thế nào khi Carter và tôi lần đầu tới đây vào mùa Giáng Sinh trước.
Phòng Lớn vẫn có nhiều chi tiết như xưa: bức tượng Thoth [9] đồ sộ ở giữa, bộ sưu tập vũ khí của Amos và nhạc cụ jazz treo dọc theo các bức tường, tấm thảm da rắn trải trước lò sưởi to cỡ một gara. Nhưng bạn có thể thấy rằng bây giờ hai mươi pháp sư trẻ tuổi cũng sống ở đây. Một loạt các bộ điều khiển từ xa, đũa thần, iPad, giấy bọc thức ăn nhanh, và các bức tượng shabti nằm bừa bộn trên bàn cà phê. Một người có bàn chân to – có lẽ là Julian – đã để lại dấu giầy thể thảo đầy bùn trên cầu thang. Và một trong số những anh chàng ngổ ngáo của chúng tôi – tôi cho là Felix – đã tài tình biến lò sưởi thành xử sổ diệu kỳ ở Nam Cực, với đầy tuyết và chim cánh cụt sống. Felix thích chim cánh cụt lắm.
[9] Thần tri thức, vị thần quan trọng nhất trong đền thờ Ai Cập. Thường biểu hiện dưới dạng người đàn ông với đầu cò tay cầm cây gậy biểu trưng sức mạnh
Những chiếc chổi phép thuật quét nhà và lau nhà đảo quanh biệt thự, cố gắng lau chùi sạch sẽ. Tôi phải cúi mình để tránh bị lau bụi. Chẳng hiểu sao, khăn lau cho rằng mái tóc của tôi có vấn đề bảo dưỡng.
[Anh không bình luận gì nhé, Carter]
Đúng như tôi nghĩ, mọi người tụ tập trên hiên nhà nơi dùng làm nhà ăn của chúng tôi và chỗ ở của cá sấu bạch tạng. Philip Macedonia vui vẻ vầy trong bể bơi, nhảy lên bắt lấy những lát thịt xông khói mỗi khi có học viên nào ném cho. Buổi sáng trời lạnh và mưa, nhưng ngọn lửa trong lò than thần kỳ trên hiên nhà sưởi ấm chúng tôi.
Tôi lấy một chiếc bánh sừng bò socola và một tách trà từ bàn buffet và ngồi xuống. Sau đó tôi nhận thấy mọi người không ăn. Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Ở phía đầu bàn, chú Amos và Bast trông rất nghiêm trọng. Đối diện với tôi, Carter chưa đụng vào đĩa bánh, chẳng giống anh ấy chút nào. Bên phải tôi, ghế của Jaz để trống (Amos nói với tôi rằng chị ấy vẫn ở bệnh xá, chưa có tiến triển gì). Ngồi phía bên trái tôi là Walt, trông vẫn khá đẹp trai như mọi khi nhưng tôi cố phớt lờ anh ấy.
Các học viên khác có vẻ như đang ở các trạng thái shock khác nhau. Họ là một nhóm người đa dạng đủ độ tuổi đến từ khắp nơi trên thế giới. Một vài học viên nhiều tuổi hơn Carter và tôi – thực tế, đủ tuổi để vào đại học – rất phù hợp để kèm cặp những học viên ít tuổi hơn, nhưng luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái một chút khi cố gắng giữ vai trò giáo viên của họ. Những người khác hầu như trong độ tuổi từ mười đến mười lăm. Felix mới chín tuổi. Có Julian đến từ Boston, Alyssa từ Carolina, Sean từ Dublin và Cleo đến từ Rio de Janeiro (đúng rồi, tôi biết, Cleo đến từ Rio, nhưng tôi không bịa đâu! ). Chúng tôi đều có chung một điểm là huyết thống của các pharaoh. Tất cả chúng tôi đều là hậu duệ hoàng gia Ai Cập, khiến chúng tôi có năng lực phép thuật tự nhiên và làm chủ sức mạnh của các vị thần.
Kẻ duy nhất không bị tác động bởi tâm trạng nghiêm nghị là Khufu. Vì nhiều lý do chúng tôi chưa bao giờ hiểu hết, con khỉ đầu chó của chúng tôi chỉ ăn thức ăn kết thúc bằng chữ - o. Gần đây nó phát hiện ra món Jell-O mà nó xem là thức ăn kỳ diệu. Tôi cho rằng chữ O viết hoa khiến mọi thứ có vị ngon hơn. Bây giờ nó có thể ăn hầu hết mọi thứ đóng hộp với chất gelatin – trái cây, hạt, sâu bọ, và động vật nhỏ. Lúc này nó đang vùi mặt vào đống thức ăn sáng màu đỏ và phát ra âm thanh thô lỗ trong khi bới tìm nho.
Những người khác nhìn tôi như thể đang chờ một lời giải thích.
“Chào buổi sáng,” tôi khẽ nói. “Một ngày tuyệt vời. Có chim cánh cụt trong lò sưởi, nếu như ai đó quan tâm.”
“Sadie,” chú Amos nhẹ nhàng nói, “kể cho mọi người nghe những gì cháu đã nói với chú.”
Tôi nhấp một ngụm trà để bớt hồi hộp. Sau đó tôi cố làm ra vẻ không sợ hãi khi miêu tả chuyến viếng thăm Hành Lang Thời Đại.
Khi tôi kết thúc, âm thanh duy nhất là tiếng lửa nổ lách tách trong lò than và Philip Macedonia vầy nước trong bể bơi.
Cuối cùng Felix chín tuổi thốt lên điều mọi người đang nghĩ trong đầu. “Vậy là tất cả chúng ta đều sẽ chết?”
“Không.” Chú Amos ngồi thẳng người về phía trước. “Hoàn toàn không.” Các cháu, chú biết chú vừa mới tới. Chú gần như chưa gặp hết các cháu, nhưng chú hứa chúng ta sẽ làm mọi thứ để bảo đảm an toàn cho các cháu. Ngôi nhà này có các lớp bảo vệ bằng phép thuật. Các cháu có một nữ thần quan trọng về phe với mình” – chú ra dấu về phía Bast, bà đang dùng móng tay để mở một hộp Cá Ngừ Hảo Hạng – “và gia tộc nhà Kanr bảo vệ các cháu. Carter và Sadie mạnh hơn các cháu tưởng nhiều, và chú đã từng chiến đấu với Michael Desjardins trước đây, nếu cần phải làm thế.”
Với tất cả những rắc rồi mà chúng tôi gặp phải trong kỳ Giáng Sinh năm trước, bài diễn văn của chú Amos xem ra hơi quá lạc quan, nhưng các học viên trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.
“Nếu cần phải làm thế ư?” Alyssa hỏi. “Nghe có vẻ khá chắc chắn là họ sẽ tấn công chúng ta.”
Amos nhíu mày. “Có lẽ, nhưng chú thấy khó hiểu là Desjardins lại nhất trí hành động ngốc nghếch như vậy. Apophis là kẻ thù thực sự, và Desjardins biết điều đó. Ông ta nên nhận thấy rằng ông ta cần mọi sự giúp đỡ mà ông ta có thể tìm được. Trừ phi...” Chú không nói hết câu. Dù chú nghĩ gì chăng nữa, điều đó có vẻ làm chú rất phiền lòng. “Dù sao chăng nữa, nếu Desjardins quyết định theo đuổi chúng ta, ông ta sẽ lên kế hoạch cẩn thận. Ông ta biết toàn nhà này sẽ không dễ dàng bị thất thủ. Ông ta không thể lại bị nhà Kane làm bẽ mặt thêm lần nữa. Ông ta sẽ nghiên cứu vấn đề, xem xét các khả năng tập hợp các sức mạnh của mình. Ông ta sẽ mất vài ngày để làm vậy – thời gian ông ta cần để chặn Apophis.”
Walt giơ ngón trỏ lên. Tôi không biết anh ấy có điều gì đặc biệt, nhưng dường như anh ấy có một thứ lực hút nào đó thu hút sự chú ý của cả nhóm khi anh sắp sửa nói. Thậm chí Khufu cũng ngước lên khỏi chỗ Jell-O của mình.
“Nếu Desjardins tấn công chúng ta,” Walt nói, “ông ta sẽ chuẩn bị kỹ càng, với những pháp sư có nhiều kinh nghiệm hơn chúng ta. Liệu ông ta có thể vượt qua lớp phòng vệ của chúng ta không?”
Chú Amos liếc nhìn các cửa kính trượt, có lẽ đang nhớ lại lần trước hệ thống phòng vệ của chúng tôi đã bị xâm nhập thế nào. Kết quả đã chẳng tốt đẹp gì.
“Chúng ta cần phải đảm bảo là chuyện đó không xảy ra,” chú nói. “Desjardins biết rằng chúng ta định làm gì, và rằng chúng ta chỉ có năm ngày - ờ, giờ chỉ còn bốn ngày thôi. Theo cảnh mộng của Sadie, Desjardins biết về kế hoạch của chúng ta và sẽ cố gắng ngăn chặn nó bởi ông ta đã tin tưởng một cách sai lầm rằng chúng ta hành động vì Sự Hỗn Mang. Nhưng nếu chúng ta thành công, chúng ta sẽ có sức mạnh đàm phán để Desjardins phải lùi bước.”
Cleo giơ tay. “Ừm... Chúng cháu không biết về kế hoạch. Bốn ngày để làm gì ạ?”
Amos phác một cử chỉ về phía Carter, mời anh trai tôi giải thích. Với tôi, thế cũng được thôi. Thực sự là, tôi thấy kế hoạch này hơi điên rồ.
Anh trai tôi ngồi thẳng dậy. Tôi phải biểu dương ông anh. Trong mấy tháng vừa qua, anh ấy đã rất tiến bộ trong việc cư xử giống với một thiếu niên bình thường. Sau sáu năm học tại gia và đi đây đó cùng với bố, Carter đã lạc lõng một cách tuyệt vọng. Anh ấy từng ăn mặc như một viên quản lý trung cấp với áo sơ mi trắng tinh và quần tây. Bây giờ ít ra anh tôi cũng học cách mặc quần bò, áo phông và đôi lúc cả áo với mũ trùm nữa. Anh ấy cũng để tóc mình mọc dài ra thành những lọn xoăn lộn xộn – trông bảnh hơn nhiều. Nếu anh ấy cứ tiếp tục tiến bộ, một ngày nào đó anh ấy thậm chí có thể hẹn hò được ai ấy chứ.
[Gì chứ? Đừng có thụi em. Đó là một lời khen mà! ]
“Chúng ta sẽ đánh thức thần Ra,” Carter nói, làm như điều đó dễ dàng như lấy đồ ăn vặt từ trong tủ lạnh ra vậy.
Các học viên liếc nhìn nhau. Carter không nổi tiếng vì óc hài hước, nhưng chắc hẳn họ đang tự hỏi không biết có phải anh ấy đang đùa.
“Anh muốn nói tới thần mặt trời,” Felix nói. “Ông vua già của các vị thần.”
Carter gật đầu. “Mọi người đều biết chuyện rồi. Hàng ngàn năm trước, Ra cảm thấy yếu mệt và lui về thiên đường, để Osiris cai quan. Rồi Osiris bị Set lật đổ. Thế rồi Horus đánh bại Set và trở thành pharaoh. Thế rồi -”
Tôi ho hắng. “Làm ơn, ngắn gọn.”
Carter nhìn tôi tự ái. “Vấn đề là, Ra là vị thần đầu tiên và là vị vua mạnh nhất của các vị thần. Chúng tôi tin rằng Ra vẫn còn sống. Ông ấy chỉ ngủ đâu đó sâu trong Duat mà thôi. Nếu chúng ta có thể đánh thức ông ấy -”
“Nhưng nếu ông ấy rút lui bởi vì yếu mệt,” Walt nói, “chẳng phải như thế có nghĩa là bây giờ ông ấy thực sự, thực sự yếu hay sao?”
Tôi đã hỏi y như vậy khi lần đầu tiên Carter kể với tôi về ý tưởng này. Điều cuối cùng chúng tôi cần là một vị thần hùng mạnh không thể nhớ nổi tên của chính mình, bốc mùi của người già và chảy nước dãi trong giấc ngủ. Và trước hết là tại sao một vị thần bất tử lại có thể yếu mệt được chứ? Không ai có thể cho tôi một câu trả lời thỏa đang.
Chú Amos và Carter nhìn Bast, cũng phải thôi, bởi vì cô là vị thần Ai Cập duy nhất hiện diện ở đây.
Nữ thần cau mày nhìn món Cá Ngừ Hảo Hạng còn chưa đụng tới. “Ra là thần mặt trời. Thuở xưa, ông ấy tàn khi ngày tàn, rồi ông bơi thuyền qua Duat mỗi đêm và tái sinh mỗi sáng khi mặt trời lên.”
“Nhưng mặt trời đâu có tái sinh,” tôi nói xem vào. “Đó chỉ là trái đất xoay -”
“Sadie,” Bast cảnh cáo.
Phải, phải. Truyền thuyết và khoa học, cả hai đều đúng – chỉ là những cách nói khác nhau về cùng một hiện tượng, vân vân. Tôi đã nghe bài giảng đó cả trăm lần rồi, và tôi không muốn nghe thêm lần nữa.
Bast chỉ vào cuộn giấy mà tôi đặt cạnh tách trà của mình. “Khi Ra thôi không du hành hằng đêm nữa, chu kỳ bị phá vỡ, và Ra đã nhạt đi trong ánh chiều chạng vạng vĩnh cửu – ít nhất, đó là điều chúng ta nghĩ. Nhẽ ra ông ấy ngủ mãi mãi. Nhưng nếu các cô cậu có thể tìm thấy ông ấy ở Duat – và đó thực sự là chữ viết hoa nhé – thì có thể đưa được ông ấy trở về và tái sinh bằng phép thuật thích hợp. Cuốn sách của Ra mô tả cách thức thực hiện việc đó. Các giáo sĩ của Ra đã tạo ra cuốn sách vào thời cổ đại và giữ bí mật về nó, chia nó thành ba phần, và chỉ sử dụng nó nếu thế giới này tận thế.”
“Nếu thế giới này tận thế?” Cleo hỏi. “Ý cô là Apophis sẽ thực sự nuốt mặt trời ư?”
Walt nhìn tôi. “Có thể nào không? Trong câu chuyện của em về Kim Tự Tháp Đỏ, em nói rằng Apophis đứng đằng sau kế hoạch của Set để hủy diệt Bắc Mỹ. Nó cố gắng tạo ra thật nhiều Sự Hỗn Mang để có thể thoát ra khỏi ngục tù.”
Tôi rùng mình, nhớ lại sự hiện hình của quái vật trên bầu trời Washington, D. C – một con rắn khổng lồ quằn quại.
“Apophis thực sự là vấn đề của chúng ta,” tôi nhất trí. “Chúng ta đã từng chặn đứng nó một lần, nhưng ngục tù của nó đang suy yếu. Nếu nó trốn thoát thành công -”
“Nó sẽ làm được,” Carter nói. “Trong bốn ngày nữa. Trừ phi chúng ta chặn được nó. Và nó sẽ hủy diệt nền văn minh – mọi thứ mà nhân loại đã xây dựng kể từ buổi bình minh của Ai Cập.”
Điều đó mang đến sự ớn lạnh quanh bàn ăn.
Dĩ nhiên Carter và tôi đã nói chuyện riêng với nhau về hạn chót bốn ngày. Cả Horus và Isis đã cùng thảo luận với chúng tôi về vấn đề này. Nhưng lúc ấy điều đó dường như chỉ là một khả năng đáng sợ chứ không phải là sự chắc chắn tuyệt đối. Giờ đây, Carter có vẻ chắc chắn. Tôi quan sát khuôn mặt của anh ấy và nhận thấy anh ấy đã nhìn thấy thứ gì đó trong đêm – có thể là một cảnh mộng còn tồi tệ hơn của tôi. Vẻ mặt của anh ấy nói rằng, Không phải ở đây. Anh sẽ nói cho em sau.
Bast đang bấm bộ móng của mình vào bàn ăn. Dù bí mật là gì đi nữa, chắc là nữ thần đã biết rồi.
Ở phía cuối bàn, Felix đang đếm đầu ngón tay. “Tại sao lại là bốn ngày? Có điều gì đặc biệt về... ừm, ngày hai mươi mốt tháng Ba?”
“Ngày xuân phân,” Bast giải thích. “Thời gian đầy sức mạnh cho phép thuật. Các giờ trong ngày và đêm cân bằng một cách chính xác, nghĩa là lực lượng của Sự Hỗn Mang và của thần Ma’at có thể dễ dàng bị tác động theo hướng này hướng khác. Đó là thời điểm hoàn hảo để đánh thức Ra. Thực ra, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta từ giờ cho tới thu phân, sau sáu tháng nữa. Nhưng chúng ta không thể đợi lâu đến thế.”
“Bởi lẽ thật không may,” chú Amos nói thêm, “xuân phân cũng là thời điểm hoàn hảo cho Apophis trốn thoát khỏi nhà tù và xâm chiếm thế giới của người trần. Các cháu có thể chắc chắn rằng đám tay sai của nó đang hành động vì điều đó ngay trong lúc này. Theo nguồn tin từ chỗ các vị thần, Apophis sẽ chiến thắng, và đó là lý do tại sao chúng ta phải đánh thức Ra trước.”
Trước đây, tôi đã nghe tất cả những điều này, nhưng việc thảo luận công khai, trước mặt tất cả các học viên của chúng tôi, và nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của họ, khiến mọi thứ dường như trở nên kinh hoàng và chân thực hơn.
Tôi hắng giọng. “Được rồi, vậy khi Apophis đào tẩu, ông ta sẽ cố tiêu diệt Ma’at, phá hoại trật tự của vũ trụ. Ông ta sẽ nuốt mặt trăng, đẩy trái đất vào bóng tôi vĩnh viễn, và nói cách khác là đem đến cho chúng ta một ngày rất tồi tệ.”
“Đó là lý do tại sao chúng ta cần Ra.” Chú Amos điều chỉnh giọng nói để làm dịu và trấn an các học viên của chúng tôi. Chú ấy thể hiện sự điềm tĩnh đến mức, thậm chí tôi cũng cảm thấy ít sợ hơn. Tôi phân vân liệu đâu có phải là một phép thuật, hay chỉ vì chú ấy giỏi giải thích về Armageddon [10] hơn tôi.
[10] Ngày tận thế
“Ra là kẻ thù không đội trời chung của Apophis,” chú ấy tiếp tục. “Ra là chúa tể của Trật tự, trong khi Apophis là Chúa tể của Sự Hỗn Mang. Kể từ thời kỳ khởi đầu, hai thế lực này đã đánh nhau triền miên để tiêu diệt lẫn nhau. Nếu Apophis trở lại, chúng ta phải chắc chắn có Ra ở bên cạnh để chống lại nó. Lúc đó chúng ta mới có cơ hội giành chiến thắng.”
“Một cơ hội,” Walt nói. “Giả sử là ta tìm được Ra và đánh thức ông ấy, và toàn bộ phần còn lại của Ngôi Nhà Sự Sống không tiêu diệt chúng ta trước.”
Amos gật đầu. “Nhưng nếu chúng ta đánh thức được thần Ra, đó sẽ là một chiến công mà chưa có pháp sư nào từng thực hiện được. Điều đó sẽ khiến Desjardins phải nghĩ lại. Đại Pháp Sư... ờ, có vẻ như ông ta suy nghĩ không được sáng suốt cho lắm, nhưng ông ta không ngốc. Ông ta nhận thức được mối nguy khi Apophis trỗi dậy. Chúng ta phải thuyết phục được ông ta rằng chúng ta ở cùng một chiến tuyến, và rằng con đường của các vị thần là cách duy nhất để đánh bại Apophis. Chú thà làm như vậy còn hơn là chiến đấu với ông ta.”
Riêng tôi, tôi muốn thụi và mặt Desjardins và đốt cháy râu của ông ta, nhưng tôi cho là chú Amos đúng.
Cleo, thật đáng thương, đã trở lên xanh lét như một con nhái. Cô bé đã đi một quãng đường dài từ Brazil đến Brooklyn để nghiên cứu đường đi của Thoth, vị thần tri thức, và chúng tôi đã chấm cô bé làm người quản lý thư viện của chúng tôi trong tương lai; nhưng khi các mối nguy thực sự tồn tại chứ không chỉ nằm trên các trang sách... ôi, dạ dày của cô bé nhũn ra. Tôi hi vọng cô bé có thể tới được mép sân nếu cần phải làm thế.
“Cuộn – cuộn giấy phép thuật,” cô bé cố gắng, “chú nói rằng còn có hai phần khác?”
Tôi cầm lấy cuộn giấy phép thuật. Ban ngày trông nó rất mong manh – giòn, ố vàng và như sắp sửa nát vụn. Các ngón tay của tôi run lên. Tôi có thể cảm nhận phép thuật đang kêu o o trong cuộn giấy như dòng điện thấp áp. Tôi cảm thấy tràn ngập mong muốn được mở nó.
Tôi bắt đầu tháo cuộn giấy. Carter cứng người.
Chú Amos nói, “Sadie...”
Hẳn là họ chắc mẩm Brooklyn bốc cháy một lần nữa, nhưng chẳng có gì xảy ra. Tôi trải dài cuộn giấy phép thuật và thấy nó được viết không thành câu cú – không phải chữ viết tượng hình thời cổ Ai Cập, không phải bất kỳ thứ ngôn ngữ nào mà tôi có thể nhận ra. Ở cuối tờ giấy là một đường lởm chởm, như thể đã bị xé.
“Em hình dung các mảnh sẽ được ghép lại với nhau,” tôi nói. “Chỉ khi tất cả ba mảnh được ghép ại mới đọc được nó.”
Carter có vẻ bị ấn tượng. Nhưng thực tình, tôi cũng có biết một vài thứ. Trong chuyến phiêu lưu trước của chúng tôi, tôi đã đọc một cuộn giấy phép thuật để trục xuất Set, và cuộn này cũng hoạt động theo nguyên tắc gần tương tự.
Khufu rời mắt khỏi hộp Jell-O và ngước nhìn lên. “Agh!” Nó đặt ba quả nho dính nhớp lên trên bàn.
“Chính xác,” Bast đồng ý. “Như Khufu nói, ba phần của cuốn sách thể hiện ba bản ngã của Ra – sáng, trưa và tối. Cuộn giấy phép thuật đó là thần chú của Khnum. Bây giờ chúng ta cần phải tìm ra hay cuộn khác.”
Làm sao Khufu có thể diễn đạt mọi thứ chỉ bằng một tiếng kêu, tôi không biết; nhưng tôi ước giá tôi có thể học mọi thứ với các thầy giáo khỉ mặt chó. Trường cấp hai và cấp ba của tôi tuần tới là kết thúc rồi.
“Vậy hai quả nho khác,” tôi nói. “Ý cháu là, các cuộn giấy phép thuật... theo cảnh mộng của cháu đêm qua, sẽ không dễ tìm ra đâu.”
Chú Amos gật đầu. “Đoạn đầu bị mất cách đây hàng nghìn năm. Đoạn giữa thuộc sở hữu của Ngôi Nhà Sự Sống. Nó đã bị di chuyển nhiều lần, và luôn được cất giữ trong điều kiện an ninh nghiêm ngặt. Dựa theo cảnh mộng của cháu, chú đoán rằng đoạn giữa đang nằm trong tay Vladimir Menshikov.”
“Người đàn ông bán kem,” tôi đoán. “Ông ta là ai?”
Chú Amos tìm cái gì đó ở trên bàn – có lẽ là ký hiệu bảo vệ. “Pháp sư quyền năng thứ ba trên thế giới. Ông ta cũng là một trong những tên ủng hộ Desjardins mạnh mẽ nhất. Ông ta điều hành Vùng Mười Tám ở Nga.”
Bast xì một tiếng. Vì là mèo, cô làm việc đó rất thạo. “Vlad Kẻ Hít Vào. Ông ta nổi danh là ác quỷ.”
Tôi nhớ đôi mắt tật nguyền của ông ta và giọng nói khò khè. “Điều gì đã xảy ra với khuôn mặt của ông ta?”
Bast định trả lời, nhưng chú Amos đã chặn nữ thần lại.
“Chỉ cần nhận thức được rằng ông ta là một kẻ khá nguy hiểm,” chú ấy cảnh báo. “Biệt tài chính của Vlad là khiến các pháp sư chống đối phải câm lặng.”
“Chú muốn nói ông ta là một tên sát nhân?” tôi hỏi. “Tuyệt vời. Và Desjardins vừa mới cho phép ông ta săn đuổi Carter và cháu nếu chúng cháu rời Brooklyn.”
“Đó là việc các cháu sẽ phải làm,” Bast nói, “nếu các cháu muốn tìm các phần khác của Cuốn Sách của Ra. Các cháu chỉ có bốn ngày.”
“Đúng rồi,” tôi nói khẽ, “Cô đã đề cập đến chuyện đó rồi. Cô sẽ đi với chúng cháu, đúng không?”
Bast nhìn xuống hộp Cá Thu Hảo Hạng của mình.
“Sadie...” Bast có vẻ rầu rĩ. “Carter và ta đã nói chuyện và... ờ, phải có người phải kiểm tra nhà tù của Apophis. Chúng ta phải biết điều gì đang diễn ra, việc đào tẩu đã tới đâu, và liệu có cách nào để ngăn chặn. Cần phải tận mắt chứng kiến việc đó.”
Tôi không thể tin rằng tôi đang nghe thấy điều đó. “Cô sẽ trở lại đó à? Sau khi bố mẹ cháu đã giải thoát cho cô?”
“Ta sẽ chỉ tiếp cận nhà tù từ bên ngoài,” cô ấy hứa. “Ta sẽ cẩn thận. Nói cho cùng, ta là loài chuyên dò xét. Ngoài ra, ta là người duy nhất biết phải tìm xa lim như thế nào, và nơi đó ở Dual có thể thể khiến người trần bỏ mạng. Ta – chính ta phải làm việc này.”
Giọng nữ thần run lên. Bast đã có lần nói với tôi rằng loài mèo không dũng cảm, nhưng hành động trở lại nhà tù cũ của Bast xem ra là việc làm đầy can đảm.
“Ta sẽ không đểmặc các cháu,” Bast hứa. “Ta có... một người bạn. Ông ấy sẽ từ Duat đến vào ngày mai. Ta đề nghị ông ấy tìm và bảo vệ các cháu.”
“Một người bạn?” Tôi hỏi.
Bast lúng túng. “À... đại loại thế.”
Nghe có vẻ không khích lệ lắm.
Tôi nhìn xuống bộ trang phục đường phố của mình. Vị đắng dâng lên trong miệng. Carter và tôi thực hiện một cuộc tìm kiếm, và ít có khả năng là chúng tôi sẽ sống sót trở về. Một trọng trách khác trên đôi vai, một đòi hỏi phi lý khác khiến tôi phải hy sinh sự sống của mình vì những điều tốt đẹp. Chúc mừng sinh nhật tôi.
Khufu ợ lên và đẩy cái đĩa trống trơn ra xa. Nó nhe bộ rằng nanh còn dinh Jell-O như thể muốn nói Tốt rồi, việc đó đã được giải quyết! Chúc bữa sáng ngon miệng.
“Anh sẽ thu xếp hành lý,” Carter nói. “Một tiếng nữa chúng ta có thể đi.”
“Không,” tôi nói. Tôi không chắc chắn ai là người ngạc nhiên hơn – tôi hay anh trai mình.
“Không ư?” Carter hỏi.
“Hôm nay là ngày sinh nhật của em,” tôi nói, có lẽ trông tôi có vẻ như đứa trẻ hỗn xược mới lên bảy tuổi – nhưng lúc này tôi không quan tâm.
Các học viên có vẻ ngạc nhiên. Một số lẩm bẩm vài lời chúc tốt lành. Khufu đưa cho tôi chiếc bát Jell-O trống không như là một món quà. Felix bắt đầu miễn cưỡng hát bài “Chúc mừng sinh nhật,” nhưng không ai hưởng ứng, nên thôi.
“Bast nói ngày mai bạn của cô ấy mới tới,” tôi tiếp tục. “Chú Amos nói rằng Desjardins cần chút thời gian để chuẩn bị cho việc tấn công. Bên cạnh đó, em đã lên kế hoạch đi London từ lâu rồi. Em nghĩ em vẫn có thời gian cho một ngày nghỉ trước khi thế giới kết thúc.”
Những người khác nhìn tôi chăm chú. Tôi có ích kỉ không? Rồi, có. Thiếu trách nhiệm? Có lẽ vậy. Vậy tại sao tôi lại có cảm giác mãnh liệt về sự cương quyết của mình đến thế?
Đây có thể là cú shock đối với bạn, nhưng tôi không thích cảm giác bị kiểm soát. Carter đang chỉ đạo những việc chúng tôi sẽ làm, nhưng như thường lệ anh ấy không nói cho tôi tất cả. Rõ ràng anh ấy đã trao đổi với chú Amos và Bast và lên các kế hoạch. Ba người bọn họ đã quyết định phương án tốt nhất mà không bận tâm đến việc hỏi tôi. Người bạn trung thành của tôi, Bast, đang rời xa tôi để lao vào thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm kinh khủng. Và tôi có thể bị anh trai ám suốt cả ngày sinh nhật của mình, lần theo dấu vết một cuộn giấy phép thuật khác có thể làm tôi bốc cháy hoặc tệ hơn nữa.
Xin lỗi. Không đâu, cám ơn. Nếu tôi sắp sửa chết, thì hãy để đến sáng mai.
Vẻ mặt của Carter vừa khó tin vừa tức giận. Thông thường, chúng tôi cố gắng cư xử lịch sự trước mặt các học viên của mình. Bây giờ tôi đang làm anh ấy lúng túng. Anh ấy luôn phàn nàn sao tôi có thể vội vã làm mọi thứ mà không suy nghĩ. Đêm qua anh ấy đã tức tối với tôi vì tôi đã nhặt lấy cuộn giấy phép thuật đó, và tôi ngờ rằng trong đầu anh ấy thầm trách tôi vì để mọi việc diễn ra không theo dự định – khiến Jaz bị thương. Chắc hẳn anh ấy thấy việc này là một ví dụ khác về bản tính hấp tấp của tôi.
Tôi đã sẵn sàng cho trận đấu knock-out, nhưng chú Amos can thiệp.
“Sadie, đi London nguy hiểm đấy.” Chú ấy giơ tay lên trước khi tôi có thể phản đối. “Tuy nhiên, nếu cháu phải đi...” Chú ấy hít một hơi thở sâu, như thể không thích những gì chú ấy định nói. “... ít nhất hãy hứa là cháu sẽ cẩn thận. Chú không tin là Vlad Menshikov sẽ sẵn sàng hành động chống lại chúng ta nhanh đến vậy. Cháu có thể sẽ không sao miễn là không sử dụng phép thuật, không làm bất cứ việc gì để gây chú ý.”
“Chú Amos!” Carter phản đối.
Chú Amos ngắt lời anh ấy bằng ánh mắt nghiêm nghị. “Trong lúc Sadie đi rồi, chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch. Sáng mai, hai người có thể bắt đầu việc tìm kiếm của mình. Chú sẽ đảm nhận phần việc dạy học của các cháu, và giám sát sự phòng thủ của Nhà Brooklyn.”
Tôi có thể đọc được trong mắt chú Amos là chú ấy không muốn tôi đi. Đây là việc làm ngu ngốc, nguy hiểm, và hấp tấp – hay nói cách khác, là bản chất của tôi. Nhưng tôi cũng cảm nhận được sự cảm thông của chú ấy đối với tình thế khó khăn của mình. Tôi nhớ trông chú Amos yếu ớt như thế nào sau khi Set nhập vào cơ thể chú ấy vào lễ Giáng Sinh trước. Khi chú ấy lần đầu đến Vùng Một để chữa trị, tôi biết chú ấy đã cảm thấy có lỗi vì để chúng tôi lại một mình. Tuy nhiên, đó là sự lựa chọn đúng đắn vì sự an lành của chú ấy. Trong tất cả mọi người, chú Amos là người hiểu rõ nhất sự cần thiết phải đi xa. Nếu tôi ở đây, nếu tôi cứ bắt đầu cuộc tìm kiếm ngay và thậm chí không có cả thời gian để thở, tôi cảm thấy mình sẽ nổ tung.
Hơn nữa, tôi cảm thấy dễ chịu hơn bởi chú Amos sẽ bảo vệ chúng tôi tại Nhà Brooklyn. Tôi thấy thư thái khi ngưng việc dậy học trong một thời gian. Nói thật, tôi là một giáo viên kinh khủng. Đơn giản là tôi không đủ kiên nhẫn cho công việc này.
[Ồ, yên nào, Carter. Anh không nên đồng ý với em mới phải chứ. ]
“Cám ơn chú Amos,” tôi cố gắng nói. Chú ấy đứng dậy, dấu hiệu rõ ràng cho thấy cuộc họp đã kết thúc.
“Chú nghĩ buổi sáng hôm nay thế là đủ,” chú ấy nói. “Công việc chính của các cháu là tiếp tục rèn luyện, và đừng tuyệt vọng.” Chúng ta cần các cháu trong trạng thái tốt nhất để bảo vệ Nhà Brooklyn. Chúng ta sẽ thắng thế. Với các vị thần sát cánh cùng chúng ta. Ma’at sẽ chiến thắng Sự Hỗn Mang như đã luôn luôn thắng.”
Các học viên trông vẫn còn lo lắng, nhưng họ đứng dậy và bắt đầu thu dọn đĩa ăn. Carter lần nữa nhìn tôi với ánh mắt tức tối, rồi bỏ vào trong nhà.
Đó là việc của anh ấy. Tôi kiên quyết không nhận lỗi.tôi sẽ không để mọi người làm hỏng ngày sinh nhật của mình. Thế nhưng, khi tôi nhìn xuống tách trà lạnh và chiếc bánh sừng bò chưa động đến, tôi có cảm giác khiếp sợ là có thể tôi sẽ không bao giờ còn được ngồi bên chiếc bàn này nữa.
Một tiếng sau tôi đã sẵn sàng đi London.
Tôi đã chọn một cây gậy mới ở trong kho vũ khí và cất nó ở Dual cùng với các đồ dùng khác của mình. Tôi để lại cuộn giấy phép thuật Bullwinkle cho Carter, anh ấy thậm chí không thèm nói chuyện với tôi, sau đó đến thăm Jaz ở phòng y tế và thấy chị vẫn hôn mê. Một chiếc khăn rửa mặt được phù phép làm mát trán chị ấy. Các chữ tượng hình chữa bệnh lơ lửng trên giường chị ấy, nhưng chị ấy trông vẫn rất yếu ớt. Thiếu nụ cười thường ngày, Jaz dường như hoàn toàn là một người khác.
Tôi ngồi xuống và nắm tay Jaz. Tôi cảm thấy trái tim mình nặng trĩu như quả bowling. Jaz đã mạo hiểm tính mạng để bảo vệ chúng tôi. Chị ấy đã chống lại đám bau hỗn loạn khi mới được huấn luyện có vài tuần. Jaz sử dụng năng lượng của nữ thần hộ mệnh, Sekhmet, y như chúng tôi dậy chị ấy, và nỗ lực đó gần như đã hủy hoại chị ấy.
Gần đây tôi đã hy sinh cái gì? Tôi đã nổi cơn thịnh nộ bởi vì tôi có thể bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của mình.
“Em rất xin lỗi, Jaz.” Tôi biết chị ấy không nghe thấy tôi, nhưng giọng tôi run rẩy. “Em chỉ... Em sẽ phát điên nếu không được đi xa. Chúng ta đã phải cứu thế giới chết tiệt này một lần, và bây giờ em phải làm vậy một lần nữa...”
Tôi hình dung Jaz sẽ nói – một câu nào đó để trấn an, chắc chắn là: Không phải lỗi của em mà, Sadie. Em xứng đáng có được vài giờ.
Điều đó làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn. Lẽ ra tôi không bao giờ nên cho phép Jaz đặt bản thân vào nguy hiểm. Cách đây sáu năm, mẹ tôi mất, khi muốn điều khiển quá nhiều phép thuật. Mẹ đã qua đời khi cố đóng lại cánh cổng nhà tù của Apophis. Tôi biết điều đó, thế nhưng tôi đã để Jaz vốn ít kinh nghiệm hơn nhiều, mạo hiểm tính mạng của mình để cứu chúng tôi.
Như tôi đã nói... tôi là một giáo viên kinh khủng.
Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được hơn nữa. Tôi xiết chặt bàn tay của Jaz, nói với chị ấy rằng chị ấy sẽ sớm hồi phục, và rời bệnh xá. Tôi trèo lên mái nhà, nơi chúng tôi giữ các vật thiêng để mở các cánh cổng – một con nhân sư bằng đá từ khu di tích Heliopolis. Tôi cứng người khi thấy Carter ở đầu kia mái nhà, cho quái vật sư tử đầu chim ăn một đống thịt gà tây quay. Tối qua, anh ấy đã dựng một cái chuống khá đẹp cho con quái vật, vì vậy tôi đoán nó sẽ ở lại với chúng tôi. Ít ra thì việc đó cũng khiến lũ chim bồ câu tránh xa mái nhà.
Tôi gần như hy vọng Carter sẽ lờ tôi đi. Tôi không có tâm trạng để chuẩn bị cho một cuộc tranh luận khác. Nhưng khi anh ấy nhìn tôi, anh ấy cau mày, lau mỡ gà trên đôi bàn tay và tiến lại.
Tôi chuẩn bị tinh thần nghe mắng.
Thay vào đó, anh ấy lầm bầm. “Bảo trọng nhé. Anh có quà sinh nhật cho em, nhưng anh sẽ đợi cho tới khi... em trở lại.”
Anh ấy đã không nói thêm từ sống sót, nhưng tôi nghĩ tôi đoán được từ đó qua giọng nói của anh ấy.
“Nghe này, Carter -”
“Đi đi,” anh ấy nói. “Cãi nhau chẳng ích gì cho chúng ta đâu.”
Tôi không chắc là mình nên cảm thấy có lỗi hay tức giận, nhưng tôi cho là anh ấy có lý. Chúng tôi có quá khư chẳng hay ho lắm với ngày sinh nhật. Một trong những ký ức đầu tiên của tôi là đánh nhau với Carter vào ngày sinh nhật lần thứ sáu của mình, và chiếc bánh của tôi nổ tung bởi nguồn năng lượng phép thuật mà chúng tôi khuấy động. Có lẽ, nhớ đến chuyện đó, tôi nên đi luôn rồi mới phải.nhưng tôi không làm thế được.
“Em xin lỗi,” tôi buột miệng. “Em biết anh trách em vì đã cầm cuộn giấy phép thuật tối qua, và vì Jaz bị thương, nhưng em cảm thấy mình như đang sụp đổ -”
“Em không phải là người duy nhất,” anh ấy nói.
Cổ họng tôi như nghẹn lại.tôi đã rất lo lắng về việc Carter nổi cáu với tôi. Tôi không để ý giọng nói của anh ấy. Anh ấy có vẻ rất đau khổ.
“Chuyện gì thế?” tôi hỏi. “Cái quái gì đã xảy ra?”
Anh ấy lau đôi bàn tay đầy mỡ vào quần.” Tối qua tại bảo tàng... một trong những tinh linh đó – một tinh linh đã nói chuyện với anh.”
Anh ấy kể cho tôi về cuộc chạm trán kỳ lạ của anh ấy với một bau cháy sáng, về việc thời gian chậm lại như thế nào và bau đã cảnh báo là cuộc tìm kiếm của chúng tôi sẽ thất bại.
“Nó nói...” giọng Carter ngập ngừng. “Nó nói Zia đang ngủ trong Cung Điện Cát Đỏ, dù đó là gì chăng nữa. Nó còn nói là nếu anh không từ bỏ cuộc tìm kiếm và cứu cô ấy, cô ấy sẽ chết.”
“Carter,” tôi nói chậm rãi. “tinh linh có đề cập đến tên của Zia không?”
“Ồ, không...”
“Có thể nó đã có ý gì khác chăng?”
“Không, anh chắc chắn mà. Nó muốn nói tới Zia.”
Tôi cố im lặng. Thực tình, tôi đã cố. Nhưng chủ đề Zia Rashid đã trở thành nỗi ám ảnh không lành mạnh cho anh trai tôi.
“Carter, em không ác ý đâu,” tôi nói, “nhưng một vài tháng qua anh luôn nhìn thấy thông điệp ở Zia ở khắp nơi. Cách đây hai tuần, anh nghĩ chị ấy đã gửi cho anh tín hiệu cầu cứu khẩn cấp trong đĩa khoai tây nghiền.”
“Đó là chứ Z! Được khắc trên đĩa khoai tây!”
Tôi giơ tay lên. “Được rồi. Còn giấc mơ của anh đêm qua?”
Đôi vai anh ấy căng ra. “Ý em là gì?”
“Ồ, thôi nào. Trong bữa ăn sáng, anh nói Apophis sẽ trốn thoát khỏi nhà tù vào lúc xuân phân. Anh dường như hoàn toàn chắc chắn, như thể anh đã thấy bằng chứng. Anh đã nói với Bast và thuyết phục nữ thần kiểm tra nhà tù của Apophis. Bất kể anh đã nhìn thấy gì... chắc hẳn là nó rất tồi tệ.”
“Anh... anh không biết. Anh không chắc chắn.”
“Ra thế.” Tôi bắt đầu phát cáu. Thế là Carter không muốn nói với tôi. Chúng tôi trở lại thói quen giữ bí mật của riêng mình? Tốt thôi.
“Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này sau,” tôi nói. “Hẹn gặp anh đêm nay.”
“Em không tin anh,” anh ấy nói. “Về chuyện Zia.”
“Và anh không tin tưởng em. Thế là hòa.”
Chúng tôi nhìn nhau trừng trừng. Sau đó Carter quay đi và tiến về phía quái vật sư tử đầu chim.
Tôi suýt gọi anh ấy lại. Tôi không có ý bực tức với anh ấy. Tuy nhiên, xin lỗi không phải là đặc tính của tôi, và anh ấy cũng đã khá quá quắt.
Tôi quay về phía bức tượng nhân sư và triệu hồi một cánh cửa. Nếu tự đánh giá, tôi thấy khá thạo chuyện đó. Ngay lập tức một chiếc phễu cát xoay tròn hiện ra trước mắt tôi, và tôi nhảy vào.
Trong nháy mắt, tôi đã nhào ra khỏi cột tháp Cleopatra nằm bên bờ sông Thames.
Mẹ tôi đã mất ở chỗ này cách đây sáu năm; nơi đây không phải là đài kỉ niệm Ai Cập ưa thích của tôi. Nhưng chiếc cột tháp là cánh cửa phép thuật gần nhất đến ngôi nhà của ông bà tôi.
May thay, thời tiết lạnh và ẩm ướt, không có ai ở xung quanh, vì vậy tôi phủi những hạt cát bám trên quần áo và đi về phía ga Tàu điện ngầm.
Ba mươi phút sau, tôi đứng trước bậc cửa căn hộ của ông bà tôi. Xem ra thật kỳ quặc khi trở về... nhà? Tôi còn không chắc là mình có thể gọi nó là nhà nữa hay không. Bao tháng qua, tôi đã mong mỏi được trở về London – những con phố thân quen, các cửa hàng ưa thích, bạn bè, và căn phòng cũ của tôi. Tôi thậm chí đã nhớ nhà và những ngày thời tiết ảm đạm. Nhưng lúc này mọi thứ dường như quá khác biệt, quá xa lạ.
Căng thẳng, tôi giơ tay gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.chắc là mọi người không chờ đợi tôi. Tôi gõ cửa lần nữa.
Có lẽ họ đang trốn đâu đó, đợi tôi bước vào. Tôi hình dung ông bà tôi, Liz và Emma đang núp mình sau đồ đạc, chỉ chực nhào ra và hét lên “Bất ngờ chưa!”
Hmm... ông bà nấp và nhảy xổ ra. Không thể nào.
Tôi lấy chiếc chìa khóa của mình ra và mở khóa cửa.
Căn phòng khách tôi và trống không. Đèn cầu thang tắt ngúm, một điều bà tôi không bao giờ cho phép. Bà rất sợ bị ngã xuống cầu thang. Thậm chí ti vi của ông cũng bị tắt, không ổn. Ông luôn bật TV chiếu các trận đấu bóng bầu dục, cho dù ông không xem.
Tôi hít hít trong không khí. Sáu giờ tối giờ London, nhưng vẫn không có mùi bánh quy nướng từ nhà bếp tỏa ra. Bà lẽ ra đã nướng ít nhất một khay bánh cho bữa trà. Đây là truyền thống rồi.
Tôi lấy ra chiếc điện thoại để gọi cho Liz và Emma, nhưng điện thoại đã tắt. Tôi nhớ mình đã sạc pin rồi mà.
Trong đầu tôi chợt nảy ra ý nghĩ – tôi đang gặp nguy hiểm – khi cánh cửa trước đóng sầm phía sau tôi. Tôi vội quay lại và chộp lấy chiếc đũa thần mà tôi không có.
Phía trên tôi, ở đầu cầu thang tối đen, một giọng nói chắc chắn không phải tiếng người rít lên. “Chào mừng cô trở về nhà, Sadie Kane.”
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa