Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 - Chúng Tôi Tạm Ngừng Việc Thu Âm, Chỉ Lúc Này Thôi
ÔI KHÔNG THỂ TIN SADIE LẠI ĐỂ cho tôi nói những lời cuối cùng này. Các trải nghiệm cùng nhau vừa qua của chúng tôi chắc đã dạy cho con bé điều gì đó. Ối, nó vừa đánh tôi. Không hề gì.
Dù sao, tôi mừng vì con bé đã kể phần trước đó. Tôi nghĩ nó hiểu phần đó rõ hơn tôi. Và toàn bộ câu chuyện về Zia không phải là Zia và Cha không được giải cứu… nghĩ đến cũng khó khăn lắm.
Nếu ai đó cảm thấy tồi tệ hơn cả tôi, thì đó là chú Amos. Tôi có vừa đủ phép thuật để biến mình thành chim ưng và chú ấy thành một con chuột hamster (này, vì anh vội quá đấy chứ!), nhưng khi ở cách công viên National Mall một vài dặm, chú ấy bắt đầu vùng vẫy để biến lại thành người. Sadie và tôi buộc phải đáp xuống bên ngoài một nhà ga, ở đó chú Amos đã biến lại thành người và cuộn tròn người lại thành một cục tròn run rẩy. Chúng tôi cố nói chuyện, nhưng chú ấy hầu như không thể nói trọn một câu.
Cuối cùng chúng tôi cũng đưa chú ấy vào nhà ga. Chúng tôi để chú ngủ trên một chiếc ghế dài trong khi Sadie và tôi sưởi ấm và xem tin tức.
Theo Kênh 5, toàn bộ thành phố Washington ở trong tình trạng phong tỏa. Có các báo cáo về những vụ nổ và ánh sáng kỳ lạ ở Đài Tưởng Niệm Washington, nhưng tất cả các camera chỉ có thể cho thấy một vuông lớn tuyết tan ở công viên đó, khiến đoạn video chán phèo. Các chuyên gia đã đến và nói về khủng bố, nhưng cuối cùng sự việc trở nên rõ ràng chắng có lấy một thiệt hại cố định nào – chỉ là một mớ ánh sáng đáng sợ mà thôi. Sau một hồi, đám truyền thông bắt đầu đồn đoán về hoạt động của cơn bão kỳ quái hay sự xuất hiện hiếm có của Bắc Cực Quang ở miền nam. Trong vòng một giờ, các nhà cầm quyền đã hủy bỏ lệnh phong tỏa.
Tôi ước gì có nữ thần Bast ở cùng, vì chú Amos không ở trong tình trạng có thể làm người giám hộ cho chúng tôi; nhưng chúng tôi đã mua được vé cho người chú “đau ốm” và cho cả chúng tôi đi đến tận New York.
Tôi đã ngủ trong suốt chuyến đi, chiếc vòng cổ Horus được giữ chặt trong tay tôi.
ﻤﻤﻤ
Chúng tôi quay trở lại Brooklyn vào lúc xế chiều.
Chúng tôi tìm thấy căn biệt thự đã bị đốt cháy, y như những gì chúng tôi đã nghĩ, nhưng chúng tôi chẳng còn nơi nào để đi. Tôi biết chúng tôi đã có quyết định đúng đắn vì khi dìu chú Amos đi qua cửa, chúng tôi đã nghe thấy tiếng “Agh! Agh!” quen thuộc.
“Khufu!” Sadie kêu lớn.
Con khỉ đầu chó chuồi người tới ôm lấy con bé và leo lên vai nó. Nó tóm lấy tóc con bé, nhìn xem liệu con bé có mang cho nó bất cứ con rệp ngon lành để ăn không. Rồi nó nhảy xuống và tóm lấy quả bóng rổ đã bị tan chảy một nửa. Nó cứ khăng khăng càu nhàu với tôi, chỉ về phía cái rổ tạm thời mà nó tạo ra từ một vài cây xà bị đốt cháy và một cái giỏ đựng quần áo bẩn. Đó là hành động của sự tha thứ, tôi nhận ra thế. Nó đã tha thứ cho tôi vì chơi quá tồi trong trò chơi yêu thích của nó, và nó đề nghị được dạy cho tôi. Nhìn quanh nhà, tôi nhận ra nó cũng đã cố dọn sạch theo cách của khỉ. Nó đã phủi bụi cho chiếc sofa còn sót lại, chất đống rác hộp Cheerios vào bên trong lò sưởi, và thậm chí còn đặt một đĩa nước và thức ăn mới cho Muffin, lúc này đang cuộn tròn nằm ngủ trên một chiếc gối nhỏ. Ở phần đã được dọn sạch nhất của phòng khách, bên dưới khu vực mái nhà còn nguyên vẹn, Khufu đã đặt ba đống gối và mền tách biệt – chỗ ngủ cho chúng tôi.
Tôi cảm thấy họng mình như nghẹn lại. Nhìn thấy sự quan tâm mà nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho chúng tôi, tôi không thể hình dung ra một món quà chào mừng về nhà nào tốt hơn được.
“Khufu,” tôi nói, “mày là một con khỉ đầu chó bá cháy bọ chét.”
“Agh!” nó nói, chỉ về phía quả bóng rổ.
“Mày muốn dạy cho tao?” tôi nói. “Ồ, tao đáng phải học lắm. Cho bọn tao một giây để…”
Nụ cười tôi tan biến khi nhìn thấy chú Amos.
Chú ấy cố bò tới phía bức tượng thần Thoth bị hỏng. Cái đầu cò quăm bị rạn nằm ở bên dưới chân bức tượng. Hay tay bị gãy, và cái bảng cùng bút trâm bị vỡ tan nằm dưới sàn nhà. Chú Amos nhìn chăm chú vào vị thần không đầu – người bảo trợ cho các pháp sư – và tôi có thể đoán những gì chú ấy đang nghĩ. Một điềm xấu cho việc trở về nhà.
“Sẽ ổn thôi,” tôi nói với chú. “Chúng ta sẽ sửa nó lại.”
Chú Amos nghe được những gì tôi nói, nhưng chú ấy chỉ im lặng. Chú ấy cố đi về phía ghế bành, thả phịch người xuống, rồi gục đầu vào hai bàn tay.
Sadie bứt rứt liếc nhìn tôi. Rồi con bé nhìn quanh các bức tường cháy đen, trần nhà xập xệ, và phần đồ dùng còn lại bị ám khói đen.
“Được rồi,” nó nói, cố tỏ ra lạc quan. “Vậy em chơi bóng rổ với Khufu, còn anh dọn vệ sinh nhà cửa thì sao nhỉ?”
ﻤﻤﻤ
Ngay cả khi sử dụng phép thuật, chúng tôi cũng mất một vài tuần mới vãn hồi trật tự được cho ngôi nhà. Đấy chỉ là để biến nó thành có thể ở được thôi đấy. Thật khó khi không có sự giúp đỡ của thần Horus và nữ thần Isis, nhưng chúng tôi vẫn có thể thực hiện phép thuật. Chúng tôi chỉ phải tập trung và mất nhiều thời gian hơn. Mỗi ngày, tôi đi ngủ với cảm giác như thể tôi vừa làm mười hai tiếng việc tay chân; nhưng cuối cùng chúng tôi đã sửa chữa lại các bức tường và trần nhà, dọn sạch đống đổ nát cho đến khi ngôi nhà không còn mùi khói. Chúng tôi thậm chí còn sửa được cả mái hiên và bể bơi. Chúng tôi đưa chú Amos ra xem khi thả hình nhân cá sấu bằng sáp vào nước, và Philip xứ Macedonia quẫy lên xuất hiện.
Chú Amos suýt mỉm cười khi nhìn thấy điều đó. Rồi chú ngồi xuống trong một cái ghế ở mái hiên và nhìn chăm chú một cách chán chường về phía chân trời của thành phố Manhattan.
Tôi bắt đầu băn khoăn không biết liệu chú ấy có quay trở lại như cũ không. Chú đã bị sụt cân quá nhiều. Khuôn mặt chú trông hốc hác. Phần lớn những ngày này chú chỉ vận mỗi cái áo choàng tắm và thậm chí chẳng thèm chải tóc.
“Chú ấy đã bị Set ám,” Sadie nói với tôi vào một buổi sáng khi tôi đề cập đến việc tôi lo lắng về chú ấy như thế nào. “Anh có biết là chuyện đó đã xúc phạm chú ấy như thế nào không? Ý chí của chú đã bị suy sụp. Chú nghi ngờ chính mình và… Ừm, điều đó có lẽ sẽ diễn ra trong một thời gian dài…”
Chúng tôi cố vùi đầu vào công việc. Chúng tôi sửa lại được bức tượng thần Thoth, và gắn lại các shabti bị gãy trong thư viện. Tôi làm giỏi công việc nặng – di chuyển các khối đá hay các thanh rầm vào vị trí. Sadie thì giỏi các công việc tỉ mỉ chi tiết, như tu sửa các dấu niêm phong bằng chữ tượng hình trên các cánh cửa. Một lần, con bé thật sự gây ấn tượng với tôi khi hình dung lại phòng ngủ của mình như trước đây và dùng thần chú kết nối, hi-nehm. Các mảnh đồ dùng cùng nhau bay ra khỏi đống đổ nát, và bùm! Công việc sửa chữa hoàn thành ngay tức khắc. Dĩ nhiên, sau đó Sadie bất tỉnh mười hai tiếng đồng hồ, thế nhưng… vô cùng bảnh. Chậm nhưng chắc, căn biệt thự bắt đầu có vẻ giống một ngôi nhà.
Vào ban đêm, tôi sẽ ngủ với đầu kê trên cái gối kê đầu đã được làm phép, chủ yếu để ngăn ba của tôi rời đi; nhưng đôi khi tôi vẫn có các cảnh mộng kỳ lạ - kim tự tháp đỏ, con rắn trên bầu trời, hay gương mặt của cha tôi khi ông bị nhốt trong quan tài của Set. Có lần tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng Zia đang cố nói cho tôi điều gì đó từ một nơi rất xa, nhưng tôi không thể hiểu được các từ đó.
Sadie và tôi giữ dây chuyền của mình trong một cái hộp được khóa đặt trong thư viện. Mỗi buổi sáng tôi sẽ lẻn xuống để chắc chắn rằng chúng vẫn còn ở đó. Tôi sẽ thấy được chúng phát sáng, ấm áp khi chạm vào, và tôi sẽ bị cám dỗ - rất cám dỗ - để mang Con Mắt của Horus vào. Nhưng tôi biết mình không thể làm điều đó. Sức mạnh đó dễ gây nghiện, quá nguy hiểm. Tôi đã có được sự cân bằng với Horus một lần, trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, nhưng tôi biết sẽ thật dễ dàng bị lấn át nếu tôi thử điều đó một lần nữa. Tôi phải rèn luyện trước, trở thành một pháp sư mạnh mẽ hơn, trước khi tôi sẵn sàng rút lấy sức mạnh to lớn đó.
ﻤﻤﻤ
Một đêm lúc ăn tối, chúng tôi có một vị khách đến viếng thăm.
Chú Amos đã đi ngủ sớm, như chú vẫn thường làm. Khufu ở bên trong xem chương trình ESPN với con Muffin nằm trong lòng nó. Sadie và tôi ngồi mệt lử ngoài hàng hiên nhìn xuống dòng sông. Philip xứ Macedonia lững lờ câm lặng trôi trong bể bơi của nó. Ngoại trừ tiếng thành phố rầm rì, ban đêm khá yên tĩnh.
Tôi không chắc chuyện đó xảy ra như thế nào, nhưng phút trước chúng tôi đang ở một mình, và phút tiếp theo một anh chàng xuất hiện, đứng trên rào chắn của mái hiên. Anh ta gầy và cao, với mái tóc rối bù và làn da xanh mét, và áo quần toàn một màu đen, như thể anh ta sắm vai một thầy tu hay đại loại thế. Anh ta chắc khoảng mười sáu tuổi, và mặc dầu tôi chưa bao giờ gặp mặt anh ta trước đây, tôi có cảm giác kỳ lạ rằng tôi biết anh ta.
Sadie đứng bật dây quá nhanh, con bé hất đổ món súp đậu – trông khá gớm khi ở trong bát, nhưng chảy tràn khắp bàn ăn sao? Eo ơi.
“Anubis!” con bé buột miệng.
Anubis? Tôi nghĩ nó đang nói đùa, vì anh chàng đó không giống chút nào với vị thần đầu chó rừng chảy nước dãi mà tôi đã từng nhìn thấy ở Vùng Đất Của Người Chết. Anh ta bước tới và tay tôi bò tới đũa phép của mình.
“Sadie,” anh ta nói. “Carter. Xin hai người vui lòng theo tôi?”
“Dĩ nhiên,” Sadie nói, giọng con bé hơi nghẹn nghẹn.
“Khoan đã,” tôi nói. “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Anubis ra hiệu về phía sau anh ta, và một cánh cửa được mở ra trong không khí – một hình chữ nhật đen tuyền. “Có người muốn gặp hai người.”
Sadie nắm lấy tay anh ta và bước xuyên qua bóng tối, khiến tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo.
Sảnh Phán Xét đã được thay đổi. Cái cân vàng vẫn nằm chính giữa căn phòng, nhưng chúng đã được sửa chữa. Các cây cột màu đen vẫn kéo dài đến tận bóng tối ảm đạm ở bốn phía. Nhưng giờ tôi có thể nhìn thấy vật phủ - hình ảnh không gian ba chiều của thế giới thật – và nó không còn là nghĩa địa nữa, như Sadie đã từng miêu tả. Nó là một phòng khách màu trắng với trần nhà cao và các cửa sổ lớn. Cánh cửa hai cánh dẫn đến một mái hiên có thể nhìn ra biển.
Tôi giật mình không nói nên lời. Tôi nhìn Sadie, và từ sự bàng hoàng trên gương mặt con bé, tôi đoán nó cũng đã nhận ra: ngôi nhà chúng tôi ở Los Angeles, trên ngọn đồi nhìn xuống Thái Bình Dương – nơi cuối cùng chúng tôi đã sống cùng nhau như một gia đình.
“Sảnh Phán Xét thuộc về trực giác,” một giọng nói quen thuộc vang lên. “Nó phản ứng với các ký ức sâu đậm.”
Chỉ đến khi đó tôi mới chợt nhận ra cái ngai không còn trống nữa. Đang ngồi trên đó, với Ammit – Kẻ Xé Xác, nằm cuộn tròn dưới chân, là cha chúng tôi.
Tôi suýt chạy về phía ông, nhưng có điều gì đó giữ tôi lại. Ông trông giống hệt lúc trước – áo khoác nâu dài, bộ vét nhàu nát và đôi bốt bám đầy bụi, đầu tóc mới được cạo và bộ râu đã được tỉa tót. Đôi mắt ông sáng lên như thường khi tôi làm điều gì đó khiến ông tự hào.
Nhưng cơ thể ông sáng lấp lánh với ánh sáng kỳ lạ. Như chính căn phòng, tôi nhận ra, ông tồn tại ở hai thế giới. Tôi tập trung hơn, và đôi mắt tôi mở ra một tầng sâu hơn của Cõi Âm.
Cha vẫn ở đó, nhưng cao hơn và mạnh mẽ hơn, vận áo choàng và mang trang sức như một pharaoh Ai Cập. Da ông có màu xanh đậm như màu của đại dương sâu thẳm.
Anubis bước qua và đứng bên cạnh ông, nhưng Sadie và tôi hơi thận trọng hơn một chút.
“Ồ, lại đây nào,” Cha nói. “Cha sẽ không cắn đâu.”
Ammit – Kẻ Xé Xác gầm gừ khi chúng tôi đến gần, nhưng Cha đã vuốt ve cái đầu cá sấu và bảo nó im lặng. “Đây là các con của ta, Ammit. Cư xử cho đàng hoàng nào.”
“C-Cha?” tôi nói lắp.
Giờ tôi muốn làm rõ: mặc dầu đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi kết thúc cuộc chiến với Set, và mặc dầu tôi lúc nào cũng bận rộn với việc tái xây dựng lại căn biệt thự, tôi đã không thể không nghĩ về cha trong mỗi phút. Mỗi khi nhìn vào bức ảnh trong thư viện, tôi lại nghĩ về các câu chuyện mà ông thường kể cho tôi nghe. Tôi cất quần áo của mình trong một chiếc va-li trong tủ ở phòng ngủ, vì tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng cuộc sống di chuyển cùng nhau của chúng tôi đã kết thúc. Tôi nhớ ông rất nhiều nên đôi khi tôi sẽ quay lại để kể cho ông nghe điều gì đó trước khi tôi quên mất rằng ông đã biến mất. Bất chấp tất cả những điều đó, và tất cả cảm xúc đang sôi trào bên trong tôi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ và nói ra là: “Cha xanh lè.”
Tiếng cười của cha tôi nghe thật bình thường, thật giống ông, điều đó đã phá vỡ đi sự căng thẳng. Âm thanh tiếng cười vang vọng khắp sảnh, và ngay cả Anubis cũng khẽ cười.
“Tiệp màu với lãnh địa mà,” Cha nói. “Cha xin lỗi vì đã không mang con đến đây sớm hơn, nhưng mọi việc trở nên…” Ông nhìn Anubis để có được từ chính xác.
“Phức tạp.” Anubis gợi ý.
“Phức tạp. Cha muốn nói với hai con rằng cha tự hào về hai con như thế nào, các vị thần mắc nợ các con nhiều như thế nào…”
“Khoan đã,” Sadie nói. Con bé đi thẳng lên cái ngai, Ammit gầm gừ với nó, nhưng Sadie gầm lại, điều đó khiến con quái vật bối rối đến không phát ra tiếng.
“Ông là gì?” nó gặng hỏi. “Cha tôi? Thần Osiris? Ông vẫn còn sống?”
Cha nhìn Anubis. “Ta đã nói gì với cậu về con bé nhỉ? Đáng sợ hơn cả Ammit, ta đã nói.”
“Ông không cần phải nói với tôi điều này,” gương mặt Anubis đầy nghiêm túc. “Tôi đã nhận ra là mình sợ cái miệng lưỡi sắc sảo đó rồi.”
Sadie trông giận dữ. “Làm ơn nhắc lại ạ?”
“Để trả lời câu hỏi của con,” Cha nói. “Cha vừa là Osiris vừa là Julius Kane, Cha còn sống và đã chết, mặc dầu từ tái sinh có lẽ gần với sự thật hơn. Osiris là thần của cái chết, và thần của cuộc sống mới. Để đưa ông ta quay lại ngai của mình…”
“Cha phải chết,” tôi nói. “Cha biết chuyện này sẽ xảy ra. Cha cố tình làm vật chủ của Osiris, biết rằng rồi cha sẽ chết.”
Nét mặt cha tôi vẫn không thay đổi. Ông vẫn đang nhìn tôi với sự tự hào và niềm vui đích thực, như thể mọi việc tôi đã làm khiến ông vui sướng – ngay cả chuyện tôi gào lên. Điều đó khiến tôi tức điên lên được.
“Cha nhớ con, Carter à,” ông nói. “Cha không thể nói cho con biết cha nhớ con nhiều như thế nào. Nhưng chúng ta đều đã có những lựa chọn đúng đắn. Tất cả chúng ta. Nếu con đã cứu cha ở thế giới trên kia, chúng ta sẽ mất đi tất cả. Lần đầu tiên trong nhiều thiên niên kỷ, chúng ta có một cơ hội để tái sinh, và một cơ hội để ngăn lại sự hỗn mang là nhờ các con.”
“Phải có một cách khác chứ,” tôi nói. “Cha có thể chiến đấu như một người phàm, mà không cần phải… không cần phải…”
“Carter, khi Osiris còn sống, ông ấy là một vị vua vĩ đại. Nhưng khi ông ấy chết…”
“Ông ấy trở nên mạnh hơn gấp một ngàn lần,” tôi nói, nhớ lại câu chuyện mà Cha đã từng kể cho tôi nghe.
Cha tôi gật đầu. “Cõi Âm là nền móng cho thế giới thực. Nếu hỗn mang có mặt ở đây, nó sẽ tác động đến thế giới phía trên. Việc giúp Osiris quay trở lại ngôi vua là bước đầu tiên, quan trọng một ngàn lần so với bất cứ điều gì cha có thể làm ở thế giới trên kia – ngoại trừ việc cha là cha của các con. Và cha vẫn là cha của các con.”
Mắt tôi cay xè. Tôi đoán tôi đã hiểu những gì ông đang nói, nhưng tôi không thích điều đó. Sadie trông còn giận dữ hơn cả tôi, nhưng con bé đang quắc mắt nhìn Anubis.
“Miệng lưỡi sắc sảo hả?” nó gặng hỏi.
Cha hắng giọng. “Các con, còn một lý do nữa khiến cha đưa ra quyết định của mình, vì chắc chắn các con có thể đoán được.” Ông chìa tay ra, và một người phụ nữ trong bộ đầm màu đen xuất hiện kế bên ông. Bà có mái tóc vàng, đôi mắt xanh sáng thông minh, và một gương mặt trông quen thuộc. Bà trông giống Sadie.
“Mẹ,” tôi nói.
Bà liếc nhìn qua lại giữa tôi và Sadie với sự ngạc nhiên, như thể chúng tôi là những con ma. “Julius đã nói với mẹ bọn con lớn như thế nào, nhưng mẹ không thể tin được. Carter, mẹ cá là con đã cạo…”
“Mẹ.”
“… và hẹn hò với các cô gái…”
“Mẹ!” Các bạn có bao giờ nhận ra rằng các bậc làm cha mẹ có thể thay đổi từ những người tuyệt vời nhất thế giới thành những người hoàn toàn đáng xấu hổ chỉ trong vòng có ba giây?
Bà mỉm cười với tôi, và tôi phải chiến đấu với khoảng hai mươi cảm xúc khác nhau cùng một lúc. Nhiều năm qua tôi đã nằm mơ về được quay về ở cùng cha mẹ, trong một ngôi nhà của chúng tôi ở L.A. Nhưng không phải như thế này: không phải trong căn nhà chỉ là dư ảnh, và mẹ tôi là một linh hồn, và cha tôi… được tái sinh. Tôi cảm giác như thể thế giới đang chuyển động dưới chân tôi, đang dần biến thành cát.
“Chúng ta không thể quay trở lại, Carter à,” Mẹ nói, như thể đang đọc được ý nghĩ của tôi vậy. “Nhưng không có gì bị mất đi cả, thậm chí cả trong cái chết. Con còn nhớ định luật bảo toàn không?”
Đã sáu năm kể từ khi chúng tôi ngồi cùng nhau trong phòng khách – căn phòng khách này, và bà đọc cho tôi nghe các định luật vật lý theo kiểu mà phần lớn các bậc làm cha mẹ đọc các câu chuyện trước lúc đi ngủ. Nhưng tôi vẫn còn nhớ. “Năng lượng và vật chất không thể tự sinh ra hoặc mất đi.”
“Chỉ thay đổi,” mẹ đồng ý. “Và đôi khi thay đổi để tốt hơn.”
Bà nắm lấy tay Cha, và tôi phải thừa nhận rằng – dù xanh lè và có phải là ma hay không – họ trông khá là hạnh phúc.
“Mẹ.” Sadie nuốt khan. Lần này, sự chú ý của con bé không còn tập trung vào Anubis. “Mẹ thật sự đã… có phải…”
“Đúng thế, cô con gái dũng cảm của mẹ. Các ý nghĩ của mẹ đã hòa trộn vào ý nghĩ của con. Mẹ thật tự hào về con. Và nhờ có Isis, mẹ cảm giác như mẹ cũng biết khá rõ về con.” Bà nghiêng người ra trước và mỉm cười đầy bí ẩn. “Mẹ cũng thích kẹo sô-cô-la caramel nữa, mặc dầu bà ngoại con không bao giờ cho phép chứa kẹo trong nhà.”
Sadie nở nụ cười nhẹ nhõm. “Con biết mà! Bà thật quá đáng!”
Tôi có cảm giác họ sẽ bắt đầu tám chuyện với nhau trong nhiều giờ tới, nhưng đúng lúc đó Sảnh Phản Xét rung chuyển. Cha kiểm tra đồng hồ, khiến tôi tự hỏi Vùng Đất của Người Chết ở trong múi giờ nào đây không biết.
“Chúng ta nên kết thúc,” ông nói. “Những người khác đang muốn gặp các con.”
“Một món quà trước khi các con đi.” Cha gật đầu về phía Mẹ.
Bà bước tới trước và trao cho tôi một gói quà có kích thước bằng lòng bàn tay tôi được gói trong lớp vải lanh màu đen. Sadie giúp tôi mở nó ra, và bên trong là một sợi dây chuyền mới – một thứ trông giống một cái cột hay một cái thân cây…
“Đó là xương sống?” Sadie hỏi.
“Nó được gọi là djed,” Cha nói. “Biểu tượng của cha – xương sống của Osiris.”
“Eo ơi,” Sadie lẩm bẩm.
Mẹ cười lớn. “Nó hơi kinh, nhưng nói thật, nó là một biểu tượng hùng mạnh. Đại diện cho sự ổn định, sức mạnh…”
“Nghị lực?” tôi hỏi.
“Cơ bản là thế.” Mẹ tôi nhìn tôi hài lòng, và một lần nữa tôi có cái cảm giác chuyển đổi không thực đó. Tôi không thể tin tôi đang đứng đây, nói chuyện cùng với cha mẹ thật ra đã chết của mình.
Mẹ khép tay tôi lại quanh cái vòng cổ. Cái chạm của mẹ thật ấm áp, giống hơi ấm của một người sống. “Djed cũng đại diện cho sức mạnh của Osiris – sự sống được hồi phục lại từ tro tàn của người đã chết. Đó chính xác là những gì con cần nếu con hồi sinh dòng dõi của các pharaoh ở những người khác và tái xây dựng Ngôi Nhà Sự Sống.”
“Ngôi Nhà sẽ không thích điều đó đâu,” Sadie chen vào.
“Không,” Mẹ hớn hở nói. “Chắc là họ sẽ không.”
Sảnh Phán Xét lại rung chuyển lần nữa.
“Đã đến lúc,” Cha nói. “Chúng ta sẽ lại gặp nhau, các con. Nhưng cho đến lúc đó, hãy bảo trọng nhé.”
“Hãy để tâm đến các kẻ thù của các con,” Mẹ thêm vào.
“Và nói với Amos…” giọng Cha chùng xuống đầy tư lự. “Hãy nhắc em trai của cha rằng người Ai Cập tin vào sức mạnh của bình minh. Họ tin rằng mỗi buổi sáng sẽ bắt đầu không chỉ là một ngày mới, mà còn cả một thế giới mới.”
Trước khi tôi có thể nghĩ ra điều đó có nghĩa là gì, Sảnh Phán Xét mờ dần, và chúng tôi đứng cùng Anubis trên một cánh đồng bóng tối.
“Tôi sẽ chỉ cho hai người lối đi,” Anubis nói. “Đó là công việc của tôi.”
Anh ta dẫn chúng tôi đến một khoảng trống trong bóng tối trông chẳng có gì khác so với các vùng khác. Nhưng khi anh ta dùng tay đẩy nó, một cánh cửa bật mở. Lối đi rực rỡ ánh sáng ban ngày.
Anubis cúi đầu trịnh trọng với tôi. Rồi anh ta nhìn Sadie với vẻ tinh nghịch trong mắt. “Chuyện đó… thật thú vị.”
Sadie đỏ mặt và chỉ vào anh ta với vẻ cáo buộc. “Chúng ta chưa xong đâu, thưa ông. Tôi mong anh sẽ chăm sóc cho bố mẹ tôi. Và lần tới khi tôi đến Vùng Đất của Người Chết, anh và tôi sẽ có chuyện để nói đấy.”
Một nụ cười xuất hiện ở khóe môi anh ta. “Tôi mong chờ điều đó.”
Chúng tôi bước qua cánh cửa và đi vào cung điện của các vị thần.
Nó trông giống hệt như Sadie đã miêu tả từ các cảnh mộng của con bé: các cột đá cao vút, các lò than rực lửa, sàn nhà đá cẩm thạch sáng bóng, và ở giữa căn phòng là một cái ngai vàng-và-đỏ. Quanh chúng tôi, các vị thần đã tề tựu. Nhiều người trong số đó chỉ là các tia sáng và ánh lửa. Một vài người là hình bóng đang biến từ động vật thành người. Tôi nhận ra một vài người: thần Thoth tỏa sáng lung linh hiện ra trong tầm mắt của chúng tôi như một anh chàng có mái tóc bù xù vận áo blu trước khi biến thành một đám hơi ga màu lục; Hathor, nữ thần đầu bò, nhìn tôi bối rối, như thể bà ta lờ mờ nhận ra tôi từ vụ tai nạn Magic Salsa. Tôi tìm kiếm nữ thần Bast, nhưng tim tôi chùng xuống. Cô ấy dường như không có mặt trong đám đông. Sự thật là, tôi không biết phần lớn các vị thần.
“Bọn mình đã gây ra chuyện gì?” Sadie lẩm bẩm.
Tôi hiểu con bé muốn nói. Chánh điện đứng đầy hàng trăm vị thần, các vị thần chính và tiểu thần, tất cả đang lao đến từ khắp các hướng của cung điện, tạo thành các hình dáng mới, phát sáng với sức mạnh. Toàn bộ đội quân siêu nhiên này… và tất cả họ dường như đang nhìn chăm chú vào chúng tôi.
May quá, có hai người bạn cũ đang đứng kế bên cái ngai. Thần Horus vận nguyên bộ giáp chiến binh và thanh kiếm khopesh được đeo ở bên hông. Đôi mắt được kẻ phấn côn – một con vàng, một con bạc – chòng chọc như mọi khi. Đứng ở bên cạnh ông ta là nữ thần Isis trong chiếc áo đầm dài trắng phát sáng, cùng một đôi cánh ánh sáng.
“Hoan nghênh,” thần Horus nói.
“Ừm, xin chào,” tôi nói.
“Cậu ta biết cách dùng từ đấy chứ,” nữ thần Isis làu bàu, điều đó khiến Sadie khịt khịt mũi.
Thần Horus ra hiệu về phía cái ngai. “Ta biết các suy nghĩ của cậu, Carter, vì thế ta nghĩ ta biết những gì cậu sẽ nói. Nhưng ta phải hỏi cậu thêm một lần nữa. Cậu sẽ tham gia cùng ta chứ? Chúng ta có thể cai trị trái đất và bầu trời. Ma’at yêu cầu một người đứng đầu.”
“Vâng, tôi đã biết.”
“Ta sẽ mạnh hơn nếu cậu làm vật chủ của ta. Cậu chỉ mới chạm vào bề mặt của việc phép thuật chiến đấu có thể làm được những gì. Chúng ta có thể hoàn thành các việc vĩ đại, và số phận của cậu là lãnh đạo Ngôi Nhà Sự Sống. Cậu có thể là vua của cả hai vương triều.”
Tôi liếc nhìn Sadie, nhưng con bé chỉ nhún vai. “Đừng nhìn em. Em thấy ý kiến đó thật đáng sợ.”
Thần Horus cau mày nhìn nó, nhưng sự thật là thế, tôi đồng ý với Sadie. Tất cả các vị thần này đều đang chờ đợi các mệnh lệnh, tất cả pháp sư – những người căm ghét chúng tôi – ý tưởng cố mà lãnh đạo họ khiến đầu gối tôi biến thành nước.
“Có lẽ một ngày nào đó,” tôi nói. “Muộn hơn nữa.”
Thần Horus thở dài. “Năm ngàn năm, và ta vẫn không hiểu được con người. Nhưng – được thôi.”
Ông ta bước về phía cái ngai và nhìn khắp các vị thần đang tập trung lại quanh phòng.
“Ta, Horus, con trai của Osiris, tiếp nhận ngai của bầu trời với tư cách quyền thừa kế của ta!” ông hét lớn. “Điều gì đã từng là của ta sẽ thuộc về ta. Có ai muốn thách đấu với ta không?”
Các vị thần, người thì nhấp nháy, người thì lóe sáng rực rỡ. Một vài người cau có giận dữ. Ai đó lẩm bẩm điều gì đó nghe như từ “Pho mát”, dù rằng đó có thể là tưởng tượng của tôi. Tôi thoáng nhìn thấy Sobek, hay có thể là một vị thần cá sấu nào khác, gầm gừ trong bóng tối. Nhưng không ai đưa ra một lời thách đấu.
Thần Horus lên ngai vàng. Nữ thần Isis mang đến cho ông ta cái móc và cái néo – cặp quyền trượng của các pharaoh. Ông ta bắt chéo chúng phía trên ngực mình và tất cả các vị thần cúi đầu trước ông ta.
Khi họ ngẩng đầu lên, nữ thần Isis bước về phía chúng tôi. “Carter và Sadie Kane, hai người đã làm rất nhiều việc để khôi phục lại Ma’at. Các vị thần phải lấy lại sức mạnh của họ, và hai người đã cho chúng tôi thời gian, mặc dầu chúng tôi không biết là trong bao lâu. Apophis sẽ không bị giam giữ mãi mãi.”
“Tôi hy vọng việc đó sẽ xảy ra trong một vài thế kỷ nữa,” Sadie nói.
Nữ thần Isis mỉm cười. “Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, hôm nay hai người đều là anh hùng. Các vị thần ở đây mang ơn hai người, và chúng tôi rất xem trọng điều đó.”
Thần Horus đứng dậy từ ngai. Ông ta nháy mắt với tôi rồi quỳ xuống trước mặt chúng tôi. Các vị thần khác ngần ngừ, nhưng rồi họ làm theo thần Horus. Ngay cả các vị thần trong hình dáng ngọn lửa đều làm ngọn lửa mình yếu đi.
Tôi chắc là khá sững sờ, vì khi thần Horus đứng lên ông ta cười thật to. “Cậu trông giống hệt như khi Zia bảo cậu…”
“Ừm, liệu chúng ta có thể bỏ qua phần đó không?” tôi nói nhanh. Việc để cho một vị thần ở trong đầu bạn sẽ mang lại những điều bất lợi nghiêm trọng.
“Ra về bình an nhé, Carter và Sadie,” thần Horus nói. “Hai người sẽ nhận được món quà của chúng tôi vào sáng mai.”
“Quà ư?” tôi sợ hãi hỏi, vì nếu tôi có thêm một chiếc vòng cổ phép thuật nữa, tôi sẽ ngất xỉu vì vã mồ hôi lạnh mất.
“Hai người sẽ biết thôi,” nữ thần Isis hứa. “Chúng tôi sẽ dõi theo hai người, và chờ đợi.”
“Điều đó làm tôi sợ đấy,” Sadie nói.
Nữ thần Isis vẫy tay, và đột nhiên chúng tôi quay trở lại trên mái hiên của căn biệt thự như thể những chuyện vừa rồi đã không diễn ra.
Sadie đăm chiêu quay sang tôi. “Thú vị.”
Tôi chìa tay ra. Chiếc vòng cổ djed đang phát sáng và ấm lên trong lớp bọc vải lanh của nó. “Có ý kiến gì không về điều thứ này có thể làm?”
Con bé chớp mắt. “Hửm? Ồ, chẳng quan tâm. Anh thấy Anubis trông thế nào nào?”
“Thế nào… anh ta trông giống một chàng trai. Mà sao?”
“Một anh chàng xinh trai, hay một anh chàng đầu-chó chảy nước dãi?”
“Anh đoán… không phải là anh chàng đầu-chó chảy nước dãi.”
“Em biết mà!” Sadie chỉ về phía tôi như thể con bé vừa mới giành chiến thắng trong cuộc cãi vã với tôi vậy. “Xinh trai. Em biết mà!”
Và với nụ cười ngớ ngẩn, con bé xoay người và bỏ vào trong nhà.
Em gái tôi, như tôi có lẽ đã từng nhắc đến, là một người hơi kỳ lạ.
ﻤﻤﻤ
Ngày tiếp theo, chúng tôi nhận được món quà của các vị thần.
Chúng tôi thức dậy và nhận ra rằng căn biệt thự đã được sửa chữa hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mọi thứ chúng tôi vẫn chưa hoàn thành – chắc chắn là phải mất nhiều tháng nữa để làm – đã được thự hiện.
Điều đầu tiên tôi nhận ra là quần áo mới trong tủ của mình, và sau một hồi ngần ngừ, tôi mặc chúng vào. Tôi xuống lầu và nhìn thấy Khufu cùng Sadie đang nhảy nhót quanh Sảnh Lớn. Khufu vận áo thi đấu của đội Lakers cùng một trái bóng rổ mới toanh. Các cây chổi và giẻ lau sàn phép thuật đang bận rộn với việc lau chùi. Sadie ngước nhìn tôi và cười toe toét - và rồi mặt con bé chuyển sang trạng thái sốc.
“Carter, anh đang mặc cái gì… cái gì thế kia?”
Tôi đi xuống cầu thang với cảm giác còn ngượng ngùng hơn. Tủ áo quần đã đưa ra cho tôi một vài lựa chọn trong sáng nay, không chỉ là những chiếc áo choàng bằng vải lanh. Áo quần cũ của tôi đã ở đó, được giặt sạch – một chiếc áo sơ-mi cài nút, quần khaki được hồ cứng, giày lười. Nhưng còn có sự lựa chọn thứ ba, và tôi đã mặc nó: giày Reeboks, quần jeans xanh, áo phông, và áo lạnh có mũ trùm đầu.
“Nó, ừm, đều là vải cotton,” tôi nói. “Phù hợp với pháp thuật. Chắc chắn cha sẽ nghĩ rằng anh trông giống một tên găng-tơ…”
Tôi đã nghĩ Sadie chắc chắn sẽ trêu chọc tôi về điều này, và tôi đang cố đánh phủ đầu nó. Con bé nhìn săm soi mỗi một chi tiết trang phục của tôi.
Rồi nó bật cười hoàn toàn thích thú. “Tuyệt quá, Carter. Anh trông gần giống một thiếu niên bình thường rồi đấy! Và Cha sẽ nghĩ…” con bé kéo cái mũ trùm lên đầu tôi. “Cha sẽ nghĩ anh trông giống một pháp sư không chê vào đâu được, vì đó chính là anh. Giờ, đi thôi. Bữa sáng đang chờ ở chúng ta ở mái hiên.”
Chúng tôi vừa mới ăn thì chú Amos bước ra, và áo quần chú ấy mặc thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn so với tôi. Chú vận bộ vét mới cứng màu sô-cô-la với áo khoác cùng màu và một chiếc mũ phớt. Giày bóng lộn, cặp mắt kính tròn sáng choang, và mái tóc được kết với các hạt hổ phách. Cả tôi và Sadie đều chăm chú nhìn chú ấy.
“Gì?” chú ấy hỏi.
“Không có gì ạ.” Chúng tôi đồng thanh nói. Sadie nhìn tôi và nói không phát ra tiếng Ôi Chúa Ơi, rồi quay lại với món xúc xích và trứng. Tôi bắt đầu ăn món bánh kếp của mình. Philip quẫy người đầy hạnh phúc trong bể bơi của nó.
Chú Amos đến ngồi cùng chúng tôi. Chú búng tay và cà phê rót đầy tách một cách thần kỳ. Tôi nhướn mày. Chú đã không dùng phép thuật kể từ các Ngày Đen Tối đó.
“Chú nghĩ mình sẽ đi xa trong một thời gian,” chú thông báo. “Đến Khu Vực 1.”
Sadie và tôi liếc nhìn nhau.
“Chú có chắc đó là một ý kiến tốt không?” tôi hỏi.
Chú Amos nhấp một ngụm cà phê. Chú ấy chăm chú nhìn sang phía bên kia Sông Đông như thể chú có thể nhìn thấu đến Washington, D.C. “Họ có những người chữa bệnh bằng phép thuật tốt nhất ở đó. Họ sẽ không đuổi một người cầu xin đang tìm kiếm sự giúp đỡ - thậm chí cả với chú. Chú nghĩ… chú nghĩ mình nên thử.”
Giọng chú yếu ớt, như thể nó sẽ vỡ tan vào bất cứ lúc nào. Thế nhưng, đó là câu chú ấy nói nhiều nhất trong nhiều tuần qua.
“Cháu nghĩ điều đó thật tuyệt,” Sadie biểu lộ. “Bọn cháu sẽ trông chừng nơi này, đúng không, anh Carter?”
“Ừm,” tôi nói. “Chắc chắn rồi.”
“Có lẽ chú sẽ đi trong một thời gian,” chú Amos nói. “Hãy xem nơi này như nhà các cháu. Đây là nhà các cháu.” Chú ngần ngừ, như thể đang cẩn thận chọn các từ tiếp theo của mình. “Và chú nghĩ, có lẽ, các cháu nên bắt đầu việc tuyển người. Có rất nhiều trẻ con trên thế giới có dòng dõi với các pharaoh. Phần lớn đều không biết mình là ai. Những gì cả hai đã nói ở Washington – về việc tái khám phá đường lối của các vị thần – có lẽ đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Sadie đứng dậy và hôn lên trán chú. “Hãy để việc đó cho bọn cháu, Chú à. Cháu đã có cho mình một kế hoạch.”
“Cái đó,” tôi nói, “nghe như thể là tin tức rất xấu vậy.”
Chú Amos mỉm cười. Chú siết chặt lấy tay Sadie, rồi đứng dậy và vò rối tóc tôi trước khi chú đi vào bên trong.
Tôi cắn thêm một miếng bánh kếp khác và tự hỏi tại sao – trong một buổi sáng tuyệt vời như thế này – tôi vẫn cảm thấy buồn và thiếu điều gì đó. Tôi cho rằng với quá nhiều chuyện đột nhiên trở nên tốt hơn như thế này, nghĩ về điều đang còn thiếu thậm chí còn đau đớn hơn.
Sadie đưa miếng trứng khác lên. “Em cho rằng sẽ thật ích kỷ khi đòi hỏi nhiều hơn.”
Tôi chăm chú nhìn con bé, và nhận ra chúng tôi cùng nghĩ đến một điều. Khi các vị thần nói có một món quà…Ừm, bạn có thể hy vọng nhiều thứ, nhưng như Sadie đã nói, tôi đoán ban không thể tham lam được.
“Việc đi tuyển người sẽ khó khăn đấy,” tôi thận trọng nói. “Hai đứa bé chưa đủ lớn.”
Sadie gật đầu. “Không có chú Amos. Không có người lớn trông chừng. Em nghĩ Khufu không được tính vào.”
Và rồi khi đó các vị thần đã hoàn thiện món quà của mình.
Một giọng nói vang lên từ cửa, “Nghe có vẻ như cả hai đang có một công việc để ngỏ.”
Tôi quay lại và cảm thấy như một ngàn tấn nỗi buồn rơi xuống khỏi vai mình. Đang đứng tựa vào cánh cửa trong bộ đồ áo liền quần da báo là một quý cô tóc đen có đôi mắt vàng và hai con dao cưc lớn.
“Bast!” Sadie gào lên.
Nữ thần mèo mỉm cười vui vẻ với chúng tôi, như thể cô ấy có đủ mọi kiểu rắc rối mà chúng tôi sẽ gặp trong đầu. “Ai đó cần người đi kèm sao?”
ﻤﻤﻤ
Một vài ngày sau, Sadie đã có một cuộc trò chuyện dài qua điện thoại với ông bà ngoại Faust ở Luân Đôn. Họ đã không yêu cầu nói chuyện với tôi, mà tôi đã không nghe điện thoại. Khi Sadie đi xuống Sảnh Lớn, con bé có cái nhìn xa xăm. Tôi sợ - rất sợ - rằng nó đang nhớ Luân Đôn.
“Sao hả?” tôi miễn cưỡng hỏi.
“Em đã bảo với họ rằng cả hai đều ổn,” nó nói. “Họ bảo với em rằng cảnh sát đã ngừng làm phiền họ về vụ nổ ở Bảo Tàng Anh. Hình như phiến đá Rosetta hó ra chẳng bị hư hại gì cả.
“Như có phép vậy,” tôi nói.
Sadie cười tự mãn. “Cảnh sát kết luận rằng đó có thể là một vụ nổ rò rỉ khí ga, hay một kiểu tai nạn nào đó. Cha không gặp trở ngại gì nữa cả, cũng như hai chúng ta. Em có thể về nhà ở Luân Đôn, họ nói. Học kỳ mùa xuân sẽ bắt đầu trong một vài tuần tới. Các cô bạn thân Liz và Emma đã hỏi về em.”
Âm thanh duy nhất phát ra tiếng lách tách của lửa trong lò sưởi. Sảnh Lớn đột nhiên dường như rộng lớn hơn, trống rỗng hơn đối với tôi.
Cuối cùng tôi lên tiếng. “Em đã nói gì với họ?”
Sadie nhướn mày. “Chúa ơi, anh đôi khi cũng ngốc thật đấy. Anh nghĩ thế nào?”
“Ồ.” Miệng tôi cảm giác như giấy nhám. “Anh đoán sẽ tốt hơn nếu em gặp lại các bạn cũ của mình và quay trở lại căn phòng cũ của em, và…”
Sadie đấm vào tay tôi. “Carter! Em đã nói với họ là em không cần phải về nhà nữa, vì em đã ở nhà rồi. Đây là nơi em thuộc về. Nhờ có Cõi Âm, em có thể gặp các bạn mình bất cứ khi nào em muốn. Và ngoài ra, anh sẽ cô độc nếu không có em.”
ﻤﻤﻤ
Ngay khi mọi thứ quay lại như cũ, Sadie và tôi bắt đầu nhiệm vụ mới của mình. Đích đến của chúng tôi là ngôi trường mà Sadie đã từng nhìn thấy trong một giấc mơ. Tôi sẽ không nói cho các bạn nghe đó là trường nào, nhưng nữ thần Bast đã lái xe một quãng đường dài để đưa chúng tôi đến đó. Chúng tôi đã ghi âm cuốn băng này trên đường. Nhiều lần các đội quân hỗn mang đã cố ngăn cản chúng tôi. Nhiều lần chúng tôi nghe được các tin đồn rằng các kẻ thù của chúng tôi đang bắt đầu lùng bắt các hậu duệ của pharaoh khác, cố cản trở kế hoạch của chúng tôi.
Chúng tôi đến ngôi trường đó một ngày trước khi học kỳ mùa xuân được bắt đầu. Tiền sảnh không một bóng người, và thật dễ dàng để lẻn vào bên trong. Sadie và tôi chọn ngẫu nhiên một cái tủ khóa nào đó, và con bé bảo tôi đặt khóa. Tôi triệu hồi một vài phép thuật và hòa trộn các con số: 13/32/33 lại với nhau. Này, sao lại phải can thiệp với một công thức phù hợp chứ?
Sadie đọc một câu thần chú và cái tủ khóa bắt đầu phát sáng. Rồi con bé đặt gói hàng vào bên trong và đóng cửa lại.
“Em có chắc về chuyện này không?” tôi hỏi.
Con bé gật đầu. “Một phần tủ khóa nằm ở Cõi Âm. Né sẽ giữ sợi dây chuyền cho đến khi người thích hợp mở nó ra.”
“Nhưng nếu djed rơi vào tay kẻ xấu.”
“Sẽ không đâu,” con bé bảo đảm. “Dòng dõi của pharaoh rất mạnh mẽ. Các đứa trẻ thích hợp sẽ tìm thấy cái dây chuyền đó. Nếu chúng tìm ra được cách sử dụng nó, sức mạnh của chúng sẽ được thức tỉnh. Chúng ta phải tin rằng các vị thần sẽ hướng dẫn chúng đến Brooklyn.”
“Chúng ta không biết cách đào tạo chúng,” tôi cãi. “Không ai nghiên cứu đường lối của các vị thần trong hai ngàn năm qua.”
“Chúng ta sẽ tìm ra điều đó,” Sadie nói. “Chúng ta phải làm được điều đó.”
“Trừ phi Apophis tóm được chúng ta trước,” tôi nói. “Hay Desjardins và Ngôi Nhà Sự Sống. Hoặc trừ phi Set phá vỡ lời hứa của mình. Hoặc một ngàn thứ khác trở nên sai lầm.”
“Đúng vậy,” Sadie nới với nụ cười trên môi. “Vui mà, đúng không?”
Chúng tôi khóa tủ và bước đi.
Lúc này chúng tôi đã quay lại Khu Vực 21 ở Brooklyn.
Chung tôi sẽ phải gởi cuốn băng này đến một vài người được lựa chọn kỹ càng và xem liệu nó có được xuất bản hay không. Sadie tin vào số mệnh. Nếu câu chuyện rơi vào tay các bạn, chắc chắn là có lý do của nó. Hãy tìm kiếm djed. Sẽ chẳng mất nhiều công sức của bạn đâu. Rồi bí quyết là học cách sử dụng sức mạnh đó mà không bị mất mạng.
Như tôi đã nói lúc ban đầu: toàn bộ câu chuyện vẫn chưa xảy ra. Cha mẹ tôi đã hứa sẽ gặp lại chúng tôi, vì thế tôi biết cuối cùng chúng tôi sẽ phải quay lại Vùng Đất Của Người Chết, tôi nghĩ đó là điều mà Sadie thích thú, miễn là Anubis có mặt ở đó.
Zia đang ở đâu đó ngoài kia – Zia thật thụ. Tôi dự tính đi tìm cô ta.
Trên hết, hỗn mang đang trỗi dậy. Apophis đang lấy lại sức mạnh. Điều đó có nghĩa chúng tôi cũng phải tìm kiếm lại sức mạnh của mình – các vị thần và con người, đoàn kết lại với nhau như thời xa xưa. Đó là cách duy nhất làm cho thế giới không thể bị hủy diệt.
Vì thế gia đình Kane có khá nhiều việc để làm. Và bạn cũng thế.
Có lẽ bạn sẽ muốn đi theo đường lối của thần Horus hay nữ thần Isis, thần Thoth hay thần Anubis, hay thậm chí là nữ thần Bast. Tôi không biết. Nhưng dù bạn quyết định thế nào, Ngôi Nhà Sự Sống cần nhân tố mới nếu chúng ta phải tồn tại.
Vì thế Carter và Sadie Kane xin tạm dừng ở đây.
Chào đón các bạn đến với Brooklyn. Chúng tôi sẽ đợi các bạn.
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ