Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38 - Ngôi Nhà Ở Trong Nhà
Ó LÀ MỘT TRẬN CHIẾN SỐNG CÒN, và tôi cảm thấy thật tuyệt.
Mỗi một bước chuyển động đều hoàn hảo. Mỗi một cú tấn công đều rất vui khiến tôi muốn cười lớn tiếng. Set cũng làm cho cơ thể lớn lên cho đến khi hắn còn lớn hơn cả tôi, và cây gậy sắt của hắn có kích thước bằng cột buồm. Khuôn mặt hắn chuyển đổi, khi này là con người, khi kia lại là cái mồm hung dữ của con vật của Set.
Chúng tôi dùng kiếm đấu lại cây gậy và các tia lửa bay khắp nơi. Hắn đẩy tôi ngã, và tôi đập mạnh vào một trong các bức tượng hình con vật đã ngã xuống sàn của hắn và làm nó vỡ tan. Tôi lấy lại thăng bằng và tấn công, lưỡi kiếm của tôi đâm vào một khe hở miếng bảo vệ vai của Set. Hắn rú lên khi màu đen rỉ ra từ vết thương.
Hắn vung cây gậy của mình, và tôi lăn sang một bên trước khi đòn tấn công đó chẻ đôi đầu tôi ra. Thế nên cây gậy của gã chỉ làm rạn nền nhà mà thôi. Chúng tôi đánh qua đánh lại, đập vỡ các cột đá và các bức tường, với các mảng trần rơi xuống quanh chúng tôi, cho đến khi tôi nhận ra Sadie đang gào lên để thu hút sự chú ý của tôi.
Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy con bé đang cố bảo vệ Zia và chú Amos khỏi sự tàn phá mà tôi và Set tạo ra. Nó đã vẽ một vòng tròn bảo vệ vội vàng trên sàn nhà, và lớp bảo vệ của nó đang làm chệch hướng các mảnh vỡ, nhưng tôi hiểu lý do sự lo lắng của nó: chuyện này càng diễn ra lâu hơn, toàn bộ chánh điện sẽ đổ ập xuống, đè nát tất cả chúng tôi. Tôi hồ nghi liệu nó có gây nguy hiểm gì cho Set không. Hắn chắc chắn đang tính chuyện đó. Hắn đã muốn tống táng chúng tôi ở đây.
Tôi phải kéo hắn ra ngoài trời. Có lẽ nếu tôi cho Sadie thời gian, con bé có thể giải thoát quan tài của Cha ra khỏi cái ngai.
Rồi tôi nhớ ra cách nữ thần Bast đã miêu tả cuộc chiến của cô với Apophis: một cuộc vật lộn với kẻ thù kéo dài mãi mãi.
Đúng thế, thần Horus đồng ý.
Tôi đưa nắm đấm của mình lên và tập trung năng lượng về phía ống thông khí phía trên đầu chúng tôi, bắn nổ tung cho đến khi ánh sáng đỏ một lần nữa ùa qua chỗ đó. Rồi tôi thả kiếm xuống và lao mình về phía Set. Tôi tóm lấy hai vai hắn bằng hai bàn tay không, cố đưa hắn vào thế vật. Hắn cố đấm tôi, nhưng cây gậy của hắn vô dụng khi cận chiến. Hắn gầm lên và thả vũ khí xuống, rồi tóm lấy hai cánh tay tôi. Hắn mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng thần Horus biết một vài thế đánh tay khá hay. Tôi xoay người và lọt ra phía sau lưng Set, cẳng tay tôi trượt xuống bên dưới tay hắn và kẹp lấy cổ hắn. Chúng tôi loạng choạng ngã về phía trước, suýt giẫm lên các lớp khiên bảo vệ của Sadie.
Giờ chúng ta đã tóm được hắn, tôi nghĩ. Chúng ta sẽ làm gì với hắn đây?
Trớ trêu thay, chính chú Amos là người đã mang lại cho tôi câu trả lời. Tôi nhớ lại cách chú ấy biến tôi thành một cơn bão, vượt qua được cảm nhận của tôi chỉ bằng sức mạnh tinh thần. Tâm trí của chúng tôi đã có một trận chiến nho nhỏ, nhưng chú ấy đã áp đặt ý chí của mình với sự tự tin tuyệt đối, hình dung tôi như một đám mây bão, và đó là cái mà tôi biến thành.
Ngươi là một con dơi ăn quả, tôi bảo Set.
Không! Tâm trí hắn hét lên, nhưng tôi đã làm hắn ngạc nhiên. Tôi có thể cảm nhận được sự hỗn loạn của hắn, và tôi dùng nó để chống lại hắn. Thật dễ để hình dung hắn như một con dơi, vì tôi đã nhìn thấy chú Amos biến thành nó khi chú bị Set ám. Tôi hình dung kẻ thù của mình đang co rút lại, mọc ra hai cánh da và có một khuôn mặt thậm chí còn xấu xí hơn nữa. Tôi cũng co rút lại, cho đến khi tôi trở thành một con chim ưng với con dơi ăn quả nằm dưới móng vuốt của tôi. Không có nhiều thời gian để lãng phí; tôi bắn vọt lên phía ống thông hơi, vật lộn với con dơi khi chúng tôi quay tròn hướng lên ống thông khí đó, rạch và cắn. Cuối cùng chúng tôi bay ra ngoài trời, trở lại hình dáng chiến binh ở một bên sườn của kim tự tháp đỏ.
Tôi đứng không yên ở trên sườn dốc. Hiện thân của tôi lờ mờ sáng với tổn thương dọc cánh tay phải, và cánh tay phải của chính tôi đã bị cắt và chảy máu ở cùng một điểm. Set đứng dậy, lau máu đen khỏi miệng.
Gã cười khẩy với tôi, và khuôn mặt gã chuyển đổi với tiếng gầm của một con dã thú. “Ngươi có thể chết sau khi biết được rằng mình đã nổ lực hết sức, Horus à. Nhưng giờ thì quá muộn rồi. Nhìn đi.”
Tôi nhìn chằm chằm xuống từ phía trên miệng hang, và trái tim tôi như đang bò lên cổ. Một đội quân quỷ giao chiến với một kẻ thù mới trên chiến trường. Các pháp sư – mươi hai người – đã xuất hiện thành một vòng tròn lỏng lẻo bao quanh kim tự tháp và đang chiến đấu để có thể tiến lên phía trước. Ngôi Nhà Sự Sống hẳn phải triệu tập hết tất cả các đội quân hiện có của họ, nhưng họ chỉ có lèo tèo một vài người đến thảm bại chiến đấu với các đội quân của Set. Mỗi một pháp sư đứng bên trong một vòng tròn bảo vệ chuyển động, như một điểm chiếu của đèn pha, tấn công xuyên qua kẻ thù bằng gậy và đũa phép phát sáng. Lửa, chớp, và các cơn lốc xoáy quét qua cơ thể vật chủ của quỷ. Tôi tận mắt nhìn thấy đủ các loại quái thú được triệu hồi – sư tử, rắn, nhân sư, và thậm chí có cả một vài con hà mã đang tấn công xuyên qua hàng ngũ kẻ thù như những chiếc xe tăng. Đó đây, các chữ tượng hình phát sáng trong không khí, gây ra các vụ nổ và động đất tiêu diệt các đội quân của Set. Nhưng các con quỷ vẫn tiếp tục kéo đến, bao vây các pháp sư với các hàng mỗi lúc một dày hơn. Tôi đã quan sát thấy một pháp sư đã hoàn toàn bị áp đảo, vòng tròn của anh ta bị vỡ trong một tia sáng màu lụcà anh ta đã ngã xuống dưới làn sóng kẻ thù.
“Đây là cái kết của Ngôi Nhà,” Set nói đầy thỏa mãn. “Chúng không thể chiếm ưu thế chừng nào kim tự tháp của ta còn đứng vững.”
Các pháp sư dường như biết được điều đó. Khi họ đến gần hơn, họ bắn ra các sao chổi lửa và các tia chớp về phía kim tự tháp; mỗi một cú đánh chẳng làm cho các dốc đá của nó hư hao chút nào, tất cả đều bị triệt tiêu trong lớp khói đỏ tượng trưng cho sức mạnh của Set.
Rồi tôi nhìn thấy cái đỉnh tháp bằng vàng. Bốn tên khổng lồ đầu rắn đã tìm lại được và đang vác nó đi chầm chậm nhưng vững vàng băng qua cuộc hỗn chiến. Khuôn Mặt của Nỗi Khiếp Sợ, cánh tay phải của Set, hét lên ra lệnh cho chúng, quật chúng bằng roi để chúng tiếp tục di chuyển. Chúng chen lấn về phía trước cho đến khi đến được chân kim tự tháp và bắt đầu leo lên.
Tôi tấn công về phía chúng, nhưng Set xen vào ngay lập tức, đứng chắn đường đi của tôi.
“Ta không nghĩ thế đâu, Horus à,” hắn cười. “Ngươi sẽ không phá hỏng buổi tiệc này.”
Cả hai chúng tôi đều triệu hồi vũ khí trên tay và bắt đầu một cuộc chiến kịch liệt mới, chém và né tránh. Tôi chém kiếm xuống với một đường kiếm chết người, nhưng Set đã né sang một bên và lưỡi kiếm của tôi chém mạnh vào đá, một làn sóng va chạm chạy xuyên qua cơ thể tôi. Trước khi tôi có thể hồi phục, Set phát ra từ: “Ha-wi!”
Tấn công
Các chữ tượng hình nổ tung vào ngay mặt tôi và khiến tôi ngã nhào xuống một bên cạnh sườn của kim tự tháp.
Khi tầm nhìn của tôi rõ ràng hơn, tôi nhìn thấy Khuôn Mặt của Nổi Khiếp Sợ và các tên khổng lồ đầu rắn ở xa xa phía trên tôi, đang kéo cái chóp vàng đó lên từ một bên sườn công trình, chỉ cách đỉnh một vài bước.
“Không,” tôi lầm bầm. Tôi cố đứng dậy, nhưng hiện thân của tôi thật chậm chạp.
Rồi chẳng biết từ đâu một pháp sư phóng vào giữa đám quỷ và thả ra một cơn lốc gió. Các con quỷ bay bắn đi, thả rơi cái chóp, và pháp sư đó tấn công nó bằng cây gậy của mình, ngăn nó khỏi trượt xuống. Pháp sư đó là Desjardins. Bộ râu chĩa và chiếc áo choàng cùng tấm da báo bị cháy xém, và đôi mắt ông ta đầy giận dữ. Ông ta ép cây gậy của mình vào cái chóp, và hình dáng màu vàng của nó bắt đầu phát sáng; nhưng trước khi Desjardins có thể phá hủy nó, Set mọc lên từ phía sau ông ta và vung cây gậy sắt của mình như một cây gậy bóng chày.
Desjardins loạng choạng, ngã xuống và bất tỉnh, rơi từ trên kim tự tháp xuống, biến mất trong đám quỷ. Trái tim tôi như xoắn lại. Tôi chưa bao giờ thích Desjardins, nhưng không ai đáng có một cái chết như thế.
“Đồ phiền phức,” Set nói. “Nhưng không hiệu quả lắm. Đây là những gì mà Ngôi Nhà Sự Sống đã teo tóp thành đấy à, hả Horus?”
Tôi lao lên con dốc và tấn công, rồi một lần nữa vũ khí của chúng tôi va vào nhau và kêu leng keng. Chúng tôi tấn công và lùi lại khi ánh sáng xám bắt đầu tràn ra qua các khe nứt của ngọn núi phía trên chúng tôi.
Các giác quan nhạy bén của thần Horus bảo với tôi rằng chúng tôi chỉ có khoảng hai phút cho đến khi mặt trời mọc, hoặc có lẽ là ít hơn.
Sức mạnh của thần Horus tiếp tục tràn khắp người tôi. Hiện thân của tôi chỉ bị sây sát nhẹ, các cú tấn công của tôi vẫn nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Nhưng vẫn không đủ để đánh bại Set, và Set biết rõ điều đó. Hắn chẳng vội vàng gì. Với mỗi một phút trôi qua, một pháp sư khác lại ngã xuống trên chiến trường, và sự hỗn mang càng đến gần với chiến thắng hơn.
Kiên nhẫn nào, thần Horus giục tôi. Lần đầu bọn ta đánh nhau đã phải mất đến bảy năm đấy.
Nhưng tôi biết rõ rằng chúng tôi không có đến bảy phút, chứ đừng nói đến bảy năm. Tôi ước gì Sadie có mặt ở đây, nhưng tôi chỉ có thể hy vọng rằng con bé đã cứu được Cha và giữ cho Zia cùng chú Amos được an toàn.
Ý nghĩ đó làm tôi sao lãng. Set quật cây gậy của mình vào chân tôi, và thay vì nhảy lên, tôi cố lùi lại. Cú đánh đó làm rạn mắt cá phải, hất tôi ngã nhào xuống từ mặt bên của kim tự tháp.
Set cười lớn. “Có chuyến đi vui vẻ nhé!” Rồi hắn nhặt cái chóp lên.
Tôi đứng dậy, rên rỉ, nhưng hai chân tôi nặng như chì. Tôi đi loạng choạng lên con dốc, nhưng trước khi tôi đi được đến một nửa quãng đường, Set đã đặt cái chóp lên đỉnh và hoàn tất công trình. Ánh sáng đỏ chảy tràn xuống các mặt kim tự tháp với âm thanh như tiếng guitar bass lớn nhất trên thế giới, làm toàn bộ ngọn núi rung chuyển và khiến cả cơ thể tôi tê dại.
“Ba mươi giây nữa là mặt trời mọc!” Set hét lớn với niềm hân hoan. “Và vùng đất này sẽ thuộc về ta mãi mãi. Ngươi không thể một mình ngăn ta lại, Horus à – đặc biệt là khi ở trong sa mạc, cội nguồn sức mạnh của ta!”
“Ngươi nói đúng,” một giọng nói gần đó vang lên.
Tôi liếc nhìn lên và nhìn thấy Sadie đang nổi lên từ lỗ thông khí – tỏa ra ánh sáng đa màu, đũa phép và cây gậy cũng phát sáng.
“Ngoại trừ việc Horus không phải một mình,” con bé nói. “Và bọn ta sẽ không chiến đấu với ngươi trong sa mạc.”
Con bé quật cây gậy của mình vào kim tự tháp và hét lớn một cái tên: những từ cuối cùng mà tôi chưa bao giờ mong chờ nó phát ra như một tiếng hô xung trận.
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ