It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33 - Chúng Tôi Đi Vào Một Nhà Máy Salsa
ẬU ĐANG QUÊN MỘT ĐIỀU, thần Horus nói với tôi.
Đây hơi bận một chút! Tôi nghĩ đáp lại.
Các bạn có thể nghĩ rằng việc bẻ lái một con thuyền phép thuật trên trời là dễ dàng chứ gì. Các bạn sai rồi đấy. Tôi không có cái áo sống động của chú Amos, vì thế tôi đứng cuối thuyền, tự mình cố xoay chuyển bánh lái, như là đang khuấy xi-măng. Tôi không thấy được chúng tôi đang đi đâu. Chúng tôi liên tục tròng trành tới lui trong khi Sadie cố hết sức giữ cho cô bạn Zia đang bất tỉnh không bị rơi xuống khỏi mạn thuyền.
Hôm nay là sinh nhật ta, thần Horus cứ nhặng xị cả lên. Chúc mừng sinh nhật ta đi nào!
“Chúc mừng sinh nhật!” tôi gào lên. “Giờ thì câm miệng vào!”
“Carter, anh đang nói gì thế?” Sadie cũng thét lớn, tóm chặt lấy rào chắn với một tay và Zia trong tay còn lại khi con thuyền nghiêng hẳn sang một bên. “Anh điên à?”
“Không, anh đang nói chuyện với… Mà thôi, quên đi.”
Tôi liếc nhìn về phía sau chúng tôi. Có thứ gì đó đang đến gần – một hình ảnh sáng rực thắp sàng cả trời đêm. Hơi giống con người, hoàn toàn là một tin xấu. Tôi giục cho con thuyền đi nhanh hơn.
Cậu có tặng gì cho ta không? Horus nài nỉ.
Làm ơn làm điều gì đó hữu ích được không? Tôi yêu cầu. Cái thứ đó đang đi theo chúng ta – đó có phải là thứ tôi nghĩ không nhỉ?
Ồ, giọng thần Horus nghe buồn bã. Đó là Sekhmet. Con Mắt của Ra, người hủy diệt kẻ xấu, nữ thợ săn vĩ đại, quý bà lửa, vân vân.
Tuyệt, tôi nghĩ. Và giờ ả đang đuổi theo chúng ta vì…
Pháp sư trưởng có sức mạnh triệu hồi cô ta một lần trong suốt cuộc đời người đó, thần Horus giải thích. Đó là một món quà cổ xưa, cổ xưa – mãi từ thời khi Ra lần đầu tiên ban phép thuật cho con người.
Một lần trong suốt cuộc đời, tôi nghĩ. Và Desjardins chọn nó vào lúc này sao?
Hắn ta chưa bao giờ giỏi kiên nhẫn cả.
Tôi nghĩ các pháp sư không thích thánh thần lắm mà!
Họ không thích đâu, thần Horus đồng ý. Chỉ muốn cho cậu thấy hắn ta là một kẻ đạo đức giả như thế nào. Nhưng ta cho rằng việc giết các cậu quan trọng hơn việc giữ gìn nguyên tắc. Ta có thể cảm thông với điều đó.
Tôi quay nhìn lại một lần nữa. Bóng dáng đó một lúc một đến gần hơn – một người phụ nữ vàng khổng lồ trong bộ giáp màu đỏ phát sáng, với một cái cung trong tay và bao đựng tên được đeo ngang lưng – và ả đang lao về phía chúng tôi như một quả tên lửa.
Chúng ta đánh bại ả bằng cách nào? tôi hỏi.
Các cậu hoàn toàn không làm được, thần Horus nói. Cô ta là hiện thân cho sự phẫn nộ của mặt trời. Vào cái thời khi Ra còn hoạt động, hẳn cô ta oai vệ hơn rất nhiều, thế nhưng… Cô ta bất khả chiến bại. Một sát thủ bẩm sinh. Một cỗ máy giết chóc…
“Được rồi, tôi hiểu!” tôi hét lên.
“Gì?” Sadie hỏi lớn đến nỗi khiến Zia cựa mình.
“Chu-chuyện gì thế?” Đôi mắt cô chấp chới mở ra.
“Không có gì,” tôi gào lên. “Chúng ta đang bị một cỗ máy giết chóc bám theo. Quay trở lại ngủ đi.”
Zia loạng choạng ngồi dậy. “Một cỗ máy giết chóc hả? Ý cậu không phải là…”
“Carter, sang phải!” Sadie hét lên.
Tôi làm theo, và một mũi tên rực lửa có kích thước của một chiến đấu cơ không người lái sượt qua mạn tàu. Nó nổ tung phía trên chúng tôi, làm mái nhà thuyền bốc cháy.
Tôi hướng con thuyền lao xuống, và Sekhmet bay vọt qua nhưng rồi xoay tròn giữa không trung nhanh nhẹn đến phát bực và lao xuống theo phía sau chúng tôi.
“Thuyền đang cháy,” Sadie chỉ rõ.
“Đã biết!” tôi hét lớn đáp lại.
Tôi nhìn lướt qua quang cảnh bên dưới, nhưng chẳng có nơi nào an toàn để đáp xuống – chỉ toàn khu dân cư và khu cao ốc văn phòng.
“Chết đi, hỡi kẻ thù của Ra!” Sekhmet hét lên. “Chết đi trong sự đau đớn tột cùng!”
Ả ta cũng đáng ghét gần như ông vậy, tôi nói với thần Horus.
Không thể nào, thần Horus nói. Không ai tốt hơn Horus.
Tôi thực hiện một cú rẽ để tránh một cú tấn công khác, và Zia hét lên, “Kia kìa!”
Cô ta chỉ về phía khu nhà máy phức hợp đèn đóm sáng choang với những chiếc xe tải, kho hàng và các xi-lô. Một trái ớt khổng lồ được vẽ trên tường của kho hàng lớn nhất, và một biển hiệu có trang bị hệ thống đèn chiếu hiển thị dòng chữ: MAGIC SALSA, INC.
“Ồ, làm ơn,” Sadie nói. “Không phải là phép thuật đâu! Đó chỉ là một cái tên mà thôi!”
“Không đâu,” Zia khẳng định. “Tôi có ý này.”
“Dùng Bảy Sợi Ruy-băng sao?” tôi đoán “Những cái cô đã dùng khi chiến đấu với Serqet ấy hả?”
Zia lắc đầu. “Chúng chỉ được triệu hồi một năm một lần. Nhưng kế hoạch của tôi…”
Một mũi tên lửa dữ dội khác bay sượt qua thuyền chúng tôi, chỉ cách mạn phải của con thuyền vài phân.
“Bám chắc vào!” Tôi giật mạnh bánh tay lái và xoay con thuyền về phía mái của nhà kho, và rồi chúng tôi đâm xuyên qua, đập thẳng vào một đống lớn… gì đó cứng và giòn.
Tôi thả tay khỏi con thuyền và choáng váng ngồi dậy. May thay, thứ chúng tôi đâm vào khá mềm. Nhưng không may, nó lại là một đống ớt khô cao sáu mét, và con thuyền đang làm nó bốc cháy. Mắt tôi bắt đầu cay xè, nhưng tôi biết tốt hơn hết là không nên lấy tay dụi mắt, vì hai tay tôi lúc này dính đầy dầu ớt.
“Sadie?” tôi gọi lớn. “Zia?”
“Giúp em nào!” Sadie hét lên. Con bé đang ở phía bên kia con thuyền, đang kéo Zia từ bên dưới thân của con thuyền đang bốc cháy. Chúng tôi xoay sở để lôi cô ta ra và trượt trên đống ớt khô và rơi phịch xuống sàn nhà.
Nhà kho dường như là một cơ sở mênh mông được dùng để sấy khô ớt, với ba mươi hay bốn mươi đống ớt lớn và các dãy giá gỗ dùng để phơi khô. Mảnh vụn từ con thuyền của chúng tôi làm không khí tràn ngập mùi khói cay xè, và qua cái lỗ chúng tôi đã tạo ra trên mái nhà, tôi có thể nhìn thấy hình dáng cháy sáng của Sekhmet đang đáp dần xuống.
Chúng tôi bỏ chạy, lội xuyên qua một đống ớt khác. [Không, anh đã không ăn ngấu ăn nghiến chúng, Sadie – câm miệng đi.]. Chúng tôi nấp đằng sau một giá phơi khô, nơi các ngăn ớt khiến không khí bốc cháy như a-xít clohydric.
Sekhmet đáp xuống, sàn nhà kho rung chuyển. Nhìn gần, ả ta thậm chí còn đáng sợ hơn nữa. Làn da ả phát sáng như vàng lỏng, và áo giáp ngực và váy dường như được kết lại từ đá lát làm từ dung nham tan chảy. Tóc ả giống hệt cái bờm sư tử, dày xịch. Đôi mắt giống mắt mèo, nhưng chúng không lấp lánh như mắt của nữ thần Bast hay để lộ bất cứ lòng tốt cũng như sự hài hước nào. Đôi mắt của Sekhmet rực sáng như những cái mũi tên của ả, được thiết kế chỉ để tìm và diệt. Ả đẹp theo cái cách xinh đẹp của một vụ nổ hạt nhân.
“Ta ngửi thấy mùi máu!” ả ta rống lên. “Ta sẽ nhấm nháp các kẻ thù của Ra cho đến khi bụng ta đầy!”
“Mới quyến rũ làm sao,” Sadie thì thầm. “Vậy Zia.. kế hoạch này thế nào?”
Zia trông không được khỏe lắm. Cô ta run rẩy và xanh mét, và dường như khó khăn lắm mới tập trung nghe được những gì chúng tôi đang nói. “Khi thần Ra… khi ông ấy lần đầu tiên gọi Sekhmet ra để trừng phạt con người vì họ nỗi dậy chống lại ông ta… ả ta đã không thể kiểm soát được.”
“Khó tưởng tượng ra nhỉ,” tôi thì thầm, khi Sekhmet xé toạc xác con thuyền đang cháy của chúng tôi.
“Ả ta bắt đầu giết mọi người,” Zia nói. “không chỉ là những người xấu xa. Không một vị thần nào có thể ngăn ả ta lại. Ả ta chỉ giết người suốt ngày cho đến khi tọng máu đấy họng. Rồi ả ta sẽ bỏ đi cho đến ngày hôm sau. Vì thế con người cầu xin các pháp sư nghĩ ra một kế hoạch, và…”
“Các ngươi dám trốn ư?” Những đám lửa bùng lên khi các mũi tên của Sekhmet phá hủy hết đống ớt khô này đến đống ớt khô khác. “Ta sẽ quay sống các ngươi!”
“Giờ chúng ta phải chuồn thôi,” tôi quyết định. “Nói chuyện sau vậy.”
Sadie và tôi lôi Zia đi giữa chúng tôi. Chúng tôi đã thoát khỏi nhà kho ngay trước khi toàn bộ nơi đó nổ tung do nhiệt, thổi lên trời một đám mây hình nấm cay xè. Chúng tôi chạy xuyên qua bãi đỗ xe với vô số các xe kéo một cầu và nấp đằng sau một xe tải mười sáu bánh.
Tôi lén nhìn ra, cho rằng sẽ nhìn thấy Sekhmet đi xuyên qua đám cháy của nhà kho. Nhưng không, ả nhảy ra khỏi đó trong hình dáng của một con sư tử khổng lồ. Đôi mắt ả sáng rực, và trôi lơ lửng trên đầu ả là một cái đĩa lửa trông giống một mặt trời thu nhỏ.
“Biểu tượng của thần Ra,” Zia thì thầm.
Sekhmet rống lên: “Bọn mày đâu rồi, các mẩu đồ ăn thơm ngon của ta?” Ả ợ và thở ra một luồng hơi nóng khắp bãi đổ xe. Bất cứ noi nào hơi thở ả chạm đến, lớp nhựa đường đều chảy ra, những chiếc xe rã ra thành cát, và bãi đỗ xe biến thành một sa mạc cằn cỗi.
“Sao ả ta làm được điều đó?” Sadie rít lên.
“Hơi thở của ả ta tạo ra sa mạc,” Zia nói. “Đó là một truyền thuyết.”
“Ngày càng tốt hơn hết đấy.” Sự sợ hãi siết chặt cổ họng tôi, nhưng tôi biết chúng tôi không thể ẩn nấp được lâu hơn nữa. Tôi triệu hồi thanh kiếm của mình. “Tôi sẽ đánh lạc hướng ả ta. Hai người bỏ chạy…”
“Không,” Zia cố nài nỉ. “Còn có cách khác mà.” Cô ta chỉ về hai dãy xi-lô ở phía bên kia bãi đỗ xe. Mỗi một cái cao bằng một ngôi nhà ba tầng và có đường kính khoảng sáu mét, với một trái ớt khổng lồ được sơn trên mặt tường.
“Bể chứa xăng ư?” Sadie hỏi.
“Không,” tôi nói. “Chắc là chứa nước sốt chứ nhỉ?”
Sadie ngây người nhìn tôi. “Salsa chẳng phải là một loại nhạc sao?”
“Đó là một loại sốt cay,” tôi nói. “Đó là những gì họ làm ra ở đây.”
Sekhmet phun hơi thở ra về phía chúng tôi, và ba xe kéo một cầu kế bên chúng tôi tan thành cát. Chúng tôi vội vã lùi sang một bên và nhảy ra sau một bức xi-măng gạch ống.
“Nghe này,” Zia thở dốc, mặt cô lấm tấm mồ hôi. “Khi con người muốn ngăn Sekhmet lại, họ đã phải mang đến một số lượng lớn bia và pha ra thành màu đỏ tươi với nước ép lựu.”
“Ồ, giờ thì tôi nhớ ra rồi,” tôi cắt ngang lời cô ta. “Họ đã bảo với Sekhmet rằng đó là máu, và ả ta đã uống cho đến khi ngất đi. Rồi thần Ra có thể triệu ả ta lên lại trên trời. Họ đã biến ả ta thành thứ gì đó hiền lành hơn. Một nữ thần bò hay ai đó đại loại như thế.”
“Nữ thần Hathor,” Zia nói. “Đó là hình dáng khác của Sekhmet. Đó là bản sao nhân cách đối lập của ả ta.”
Sadie lắc đầu mình không tin. “Vậy cô đang nói rằng chúng ta phải mua cho Sekhmet một vài vại bia, và ả ta sẽ biến thành một con bò.”
“Không hẳn là thế,” Zia nói. “Nhưng nước sốt có màu đỏ, chẳng phải sao?”
Chúng tôi đi men theo khu đất của nhà máy khi Sekhmet nhai những chiếc xe tải và làm cho bãi đỗ xe rộng biến thành cát.
“Em ghét kế hoạch này,” Sadie làu bàu.
“Hãy giữ cho ả ta bận rộn trong một vài giây,” tôi nói. “Và đừng để bị giết nhé.”
“Ha, đó mới là phần khó, phải không nhỉ?”
“Một…” tôi đếm. “Hai…ba!”
Sadie lao ra và sử dụng câu thần chú yêu thích của nó: “Ha-di!”
Các chữ tượng hình sáng lấp lánh phía trên đầu Sekhmet:
Và mọi thứ quanh ả ta nổ tung. Các chiếc xe tải nổ thành từng mảnh nhỏ. Năng lượng tỏa sáng lờ mờ trong không khí. Mặt đất bị cong lên, tạo thành một miếng hố sâu mười lăm mét với một con sư tử cái rơi vào bên trong.
Khá là ấn tượng đấy, nhưng tôi không có thời gian để thưởng thức tác phẩm của Sadie. Tôi biến thành con chim ưng và bay về phía các bể chứa nước sốt.
“RRAAAARR!” Sekhmet nhảy ra khỏi miệng hố và phun gió sa mạc về hướng Sadie, nhưng con bé đã không còn ở đó. Con bé chạy sang một bên, thụp xuống trốn đằng sau các xe kéo một cầu và vừa bỏ chạy vừa phóng ra một vài khúc dây thừng phép thuật. Các sợi dây thừng lao nhanh qua không khí và cố buộc chúng lại với nhau quanh miệng con sư tử cái. Dĩ nhiên, chúng không thành công, nhưng chúng đã khiến cho Kẻ Hủy Diệt khó chịu.
“Lộ diện đi nào!” Sekhmet rống lên. “Ta sẽ thưởng thức da thịt ngươi!”
Đậu trên một cái xi-lô, tôi tập trung hết sức mạnh của mình và biến hình trực tiếp từ chim ưng sang thành hình dáng chiến binh. Hình dáng phát sáng của tôi quá nặng, chân nó lún xuống đỉnh của cái bể.
“Sekhmet!” tôi hét lên.
Ả sư tử xoay ngoắt lại gầm gừ, cố xác định nơi giọng tôi phát ra.
“Ở trên này, mèo con!” tôi gọi lớn.
Ả đã nhìn thấy tôi và hai ta ả ngửa ra sau. “Horus?”
“Trừ khi ngươi biết một anh chàng khác với cái đầu chim ưng.”
Ả ngập ngừng bước tới bước lui, rồi rống lên thách thức. “Sao ngươi nói chuyện với ta khi ta đang ở trong hình dáng giận dữ? Ngươi biết ta phải tiêu diệt mọi thứ chắn đường ta, thậm chí ngay cả ngươi!”
“Nếu ngươi phải làm thế,” tôi nói. “Nhưng trước hết, ngươi có lẽ sẽ thích nhấm nháp một chút máu các kẻ thù của ngươi!”
Tôi chọc thanh kiếm của mình vào cái bể chứa và nước sốt phun ra thành một dòng thác nước màu đỏ lợn cợn. Tôi nhảy sang bể tiếp theo và chém mở nó ra. Và làm thế lần nữa, lại lần nữa, cho đến khi sáu cái bể chứa đầy Salsa Magic tuôn thành dòng tràn vào bãi đỗ xe.
“Ha, ha!” Sekhmet thích lắm. Ả nhảy vào bên trong dòng sốt màu đỏ đó, lăn lui lăn tới, nốc ừng ực. “Máu. Máu mới ngon làm sao!”
Phải rồi, hình như các con sư tử chẳng thông minh cho lắm, hoặc các vị giác của chúng đã không phát triển lắm, vì Sekhmet uống không ngừng cho đến khi bụng ả phình ra và miệng bắt đầu bốc khói hẳn hoi.
“Thơm,” ả nói, trượt chân và chớp chớp mắt. “Nhưng mắt ta đau. Đây là loại máu gì thế?Máu của người Nubia? Hay người Ba Tư?”
“Jalapeno,” tôi nói. “Hãy thử uống thêm chút nữa. Sẽ ngon hơn đấy.”
Giờ cả hai tai cũng bốc khói khi ả ta cố uống thêm. Hai mắt ả đầy nước, và ả bắt đầu loạng choạng.
“Ta…” Hơi nước bốc lên cuồn cuộn từ miệng ả. “Nóng… miệng nóng…”
“Sữa sẽ tốt hơn cho trường hợp này,” tôi gợi ý. “Có lẽ nếu ngươi biến thành một con bò.”
“Lừa gạt,” Sekhmet rên rỉ. “Ngươi… ngươi lừa…”
Nhưng mắt ả quá đau đớn. Ả xoay vòng xoay vòng rồi đổ ập xuống, cuộn tròn người lại. Hình dáng ả co rúm lại và phát ra ánh sáng khi bộ giáp đỏ tan ra thành các đốm đỏ trên làn da vàng, cho đến khi tôi nhìn thấy một con bò khổng lồ đang ngủ.
Tôi nhảy xuống khỏi xi-lô và bước đi cẩn thận quanh nữ thần đang ngủ. Ả phát ra tiếng ngáy của bò, giống như là, “Moo-zzz, moo-zzz!” Tôi vẫy vẫy tay trước mặt ả, và khi tôi tin chắc rằng ả hoàn toàn bất tỉnh, tôi thoát khỏi hình dáng hiện thân, Sadie và Zia xuất hiện từ phía sau một chiếc xe kéo một cầu.
“Á, à,” Sadie nói, “khác quá chừng.”
“Anh sẽ không bao giờ ăn salsa nữa,” tôi quyết định.
“Cả hai làm rất tuyệt,” Zia nói. “Nhưng con thuyền đã bị cháy. Làm sao chúng ta đến được Phoenix?”
“Chúng ta?” Sadie nói. “Tôi không nhớ là mình có mời cô.”
Khuôn mặt Zia có màu như màu của nước sốt. “Chắc là cô vẫn không còn nghĩ rằng tôi đã đưa hai người vào bẫy đấy chứ?”
“Tôi không biết nữa,” Sadie nói. “Cô có làm điều đó không?”
Tôi không tin là mình vừa nghe thấy điều đó.
“Sadie.” Giọng tôi nghe đầy giận dữ, ngay cả với bản thân tôi. “Ngừng ngay. Zia đã triệu hồi thứ gọi là cột-lửa đó. Cô ấy đã hy sinh phép thuật của mình để cứu chúng ta. Và cô ấy đã nói cho chúng ta cách để đánh bại ả sư tử kia. Chúng ta cần cô ấy.”
Sadie nhìn tôi chòng chọc. Con bé liếc qua liếc lại giữa Zia và tôi, chắc đang cố đánh giá xem nó có thể làm quá đến mức nào.
“Tốt thôi.” Nó khoanh tay và bĩu môi. “Nhưng chúng ta cần tìm chú Amos trước.”
“Không được!” Zia nói. “Đó là một ý kiến rất tồi.”
“Ồ, vậy chúng tôi có thể tin cô, nhưng không thể tin chú Amos sao?”
Zia ngần ngừ. Tôi có cảm giác rằng đó chính xác là điều cô ta muốn nói, nhưng cô ta quyết định tiếp cận vấn đề theo một cách khác. “Amos không muốn hai người đợi đâu. Ông ấy đã nói rằng hai người cứ tiếp tục lên đường, chẳng phải sao? Nếu ông ấy còn sống sau cuộc chiến với Sekhmet, ông ấy sẽ tìm chúng ta trên đường. Nếu không…”
Sadie gắt lên. “Vậy làm thế nào chúng ta có thể đến được Phoenix? Đi bộ à?”
Tôi liếc qua phía bên kia bãi đỗ xe, nơi chiếc xe mười sáu bánh vẫn còn nguyên vẹn. “Có lẽ chúng ta không phải làm thế.” Tôi cởi bỏ áo khoác bằng vải lanh mà tôi đã mượn từ tủ đồ dự trữ của chú Amos. “Zia, chú Amos có cách để làm áo khoác của chú ấy có thể hoạt động để nó có thể lái con thuyền. Cô có biết câu thần chú đó không?”
Cô gật đầu. “Việc đó khá đơn giản nếu chúng ta có các nguyên liệu thích hợp. Tôi có thể làm điều đó nếu tôi có phép thuật của mình.”
“Cô có thể dạy cho tôi không?”
Cô ta bĩu môi. “Phần khó nhất là bức tượng nhỏ. Lần đầu tiên cậu bỏ bùa một mẩu vải, cậu cần đập mạnh một shabti vào lớp vải đó và đọc một câu thần chú trói buộc để kết hợp chúng lại với nhau. Việc này cần có một bức tượng bằng sáp hay bằng đất sét đã có sẵn một linh hồn.”
Sadie và tôi nhìn nhau, và đồng thanh nói, “Cậu Bé Bột Mì!”
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ