Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32 - Nơi Của Các Điểm Giao Nhau
ÔI THỨC DẬY KHI CON MUFFIN RỨC vào đầu tôi, kêu rừ rừ và nhai tóc tôi. Ngay lúc đó, tôi nghĩ mình đã về nhà. Tôi từng luôn thức dậy với Muffin nằm trên đầu tôi. Rồi tôi nhớ ra mình chẳng có lấy một ngôi nhà, và nữ thần Bast đã biến mất. Mắt tôi lại ngân ngấn nước.
Không, giọng nữ thần Isis khiển trách tôi. Chúng ta phải tập trung.
Lần đầu tiên, nữ thần nói đúng. Tôi ngồi dậy và phủi cát trắng khỏi mặt mình. Con Muffin kêu meo meo phản đối, rồi lững thững bước hai bước và quyết định nó có thể cư trú ở nơi ấm áp hơi tôi trong cái chăn.
"Tốt, cháu đã tỉnh," chú Amos nói. "Bọn chú chuẩn bị đánh thức cháu đây."
Trời vẫn còn tối. Carter đứng trên boong tàu, đang khoác một chiếc áo khoác bằng vải lanh mới từ tủ đồ dự trữ của chú Amos. Khufu nhảy cẫng lên phía trên tôi và phát ra tiếng kêu rừ rừ với con
mèo. Ngạc nhiên thay, con Muffin nhảy bổ vào hai tay nó.
"Chú đã yêu cầu Khufu mang con mèo quay lại Brooklynchú Amos nói. "Ở đây không phải nơi dành cho nó."
Khufu kêu càu nhàu, rõ ràng không vui vẻ với nhiệm vụ của mình.
"Tao biết mà, anh bạn già," chú Amos nói. Giọng chú ấy hơi sác bén; chú ấy dường như đang biến mình thành một con khỉ đầu chó đầu đàng. "Làm vậy là tốt nhất cho mọi người."
"Agh,” Khufu nói, không nhìn vào mắt chú Amos.
Sự bồn chồn lan tỏa khắp người tôi. Tôi nhớ những gì chú Amos đã nói: rằng việc tự giải thoát của chú có thể là một cái bẫy của Set. Và cảnh mộng của Carter: Set đang hy vọng rằng chú Amos sẽ dẫn chúng tôi đến ngọn núi để chúng tôi có thể bị hắn tóm gọn. Vậy nếu bằng cách nào đó Set đã chi phối chú Amos thì sao nhỉ? Tôi không thích ý tưởng đưa Khufu đi chỗ khác.
Mặt khác, tôi không có nhiều lựa chọn ngoài việc chấp nhận sự giúp đỡ của chú Amos. Và khi nhìn Khufu đứng đó, ôm lấy Muffin trong tay, tôi không thể chịu đựng được ý tưởng là sẽ đưa một trong hai đứa vào nguy hiểm. Có lẽ chú Amos nói đúng.
"Liệu nó có thể ra đi an toàn được không ạ?" tôi hỏi. "Khi chỉ một mình nó ở ngoài kia ấy?"
"Ồ, được chứ "chú Amos cam đoan. "Khufu - và tất cả các con khỉ đầu chó - đều có kiểu phép thuật riêng của chính mình. Nó sẽ ổn thôi. Và để phòng ngừa..."
Chú ấy lấy ra một bức tượng cá sấu bằng sáp. "Cái này sẽ giúp khi
cần thiết."
Tôi ho khan. "Một con cá sấu? Sau những gì chúng ta vừa mới..."
"Nó là con Philip xứ Macedoniachú Amos giải thích.
"Philip là một bức tượng sáp sao?"
"Tất nhiên" chú Amos đáp. "Trông giữ mấy con cá sấu thật khó khăn lắm. Và chú đã nói với cháu rằng nó là phép thuật rồi mà."
Chú Amos quẳng bức tượng cho Khufu, nó ngửi ngửi bức tượng, rồi nhét vào trong một cái túi nhỏ cùng với thức ăn dự trữ của nó. Khufu nhìn tôi lần cuối với vẻ lo lắng, liếc nhìn một cách sợ hãi về phía chú Amos, rồi nhẹ nhàng nhảy qua một đụn cát với cái túi ở một tay và con Muffun ở tay còn lại.
Tôi không tài nào hiểu được sao chúng lại có thể sống sót ở ngoài đây, dù có phép thuật hay không. Tôi chờ con Khufu xuất hiện ở đỉnh đụn cát tiếp theo, nhưng nó chẳng bao giờ xuất hiện nữa. Nó chỉ đơn giản biến mất.
"Giờ, thì," chú Amos nói. "Từ những gì Carter đã kể với chú, Set có ý định thực hiện cuộc tàn phá của mình vào ngày mai, lúc mặt trời mọc. Điều đó khiến chúng ta chỉ còn lại một ít thời gian. Điều mà Carter đã không giải thích là hai đứa lên kế hoạch để đánh bại Set như thế nào."
Tôi liếc nhìn anh Carter và thấy lời cảnh báo trong mắt anh ấy. Ngay lập tức tôi hiểu ra, và cảm nhận lòng biết ơn dạt dào với anh ấy. Có lẽ anh ấy không ngốc. Anh ấy cũng có cùng những mối quan ngại về chú Amos như tôi.
"Tốt nhất là bọn cháu nên giữ điều đó cho riêng mình" tôi thẳng thừng nói với chú Amos. "Chính chú cũng đã nói thế. Nhỡ Set gắn thiết bị nghe trộm phép thuật hay thứ gì đó lên người chú thì sao?"
Hàm chú Amos đanh lại. "Cháu nói đúng," chú ấy miễn cưỡng nói. "Chú còn không thể tin chính mình. Điều này thật... bực mình."
Giọng chú ấy nghe đau khổ thiệt lòng, khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Tôi những muốn thay đổi quyết định và nói cho chú ấy nghe kế hoạch của chúng tôi, nhưng khi nhìn Carter tôi quyết tâm hơn với quyết định của mình.
"Chúng ta nên đến Phoenixtôi nói. "Có lẽ trên đường..."
Tôi cho tay vào túi quần. Lá thư của nữ thần Nut đã biến mất. Tôi muốn kể cho Carter nghe về cuộc nói chuyện giữa tôi với Geb, thần trái đất, nhưng tôi không biết liệu nói ra chuyện đó trước mặt chú Amos có an toàn không. Carter và tôi lúc này đã là một đội ăn ý sau nhiều ngày qua, tôi nhận ra tôi hơi không thích sự hiện diện của chú Amos cho lắm. Tôi không muốn tiết lộ bí mật cho bất cứ ai khác. Chúa ơi, không thể tin là tôi vừa nói ra như thế đấy.
Carter lên tiếng. "Chúng ta nên dừng lại ở Las Cruces."
Tôi không chắc ai là người ngạc nhiên hơn: chú Amos hay là tôi.
"Nơi đó cũng gần đây," chú Amos nói một cách chậm rãi. "Nhưng..." Chú ấy bốc lên một nhúm cát, lầm bầm một câu thần chú, và ném nhúm cát đó vào trong không khí. Thay vì bay đi khắp nơi, các hạt cát đó trôi lềnh bềnh và tạo thành một mũi tên phất phới, chỉ hướng tây nam về phía một dãy núi gồ ghề đang soi bóng tối đen lên đường chân trời.
"Y như chú nghĩ" chú Amos nói, và cát lại rơi xuống đất. "Las Cruces chệch khỏi hướng đi của chúng ta những bốn mươi dặm - phía bên kia của các ngọn núi đó. Phoenix nằm ở hướng tây bắc."
"Bốn mươi dặm cũng có sao đâu," tôi nói. "Las Cruces..." Cái tên đó nghe quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng tôi không biết lý do tại sao. "Carter này, sao lại phải đến đó?"
"Anh chỉ..." Anh ấy trông bối rối, thế nên tôi biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Zia. "Anh có một cảnh mộng."
"Một cảnh mộng đáng yêu sao?" tôi đánh bạo hỏi.
Anh ấy trông như thể đang cố nuốt lấy trái banh golf, điều đó khẳng định các nghi ngờ của tôi. "Anh chỉ nghĩ chúng ta nên đến đó," anh ấy nói. "Chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó quan trọng."
"Quá mạo hiểm" chú Amos nói. "Chú không cho phép điều đó xảy ra khi Ngôi Nhà Sự Sống đang lần theo đuôi bọn cháu. Chúng ta nên lưu lại ở những nơi hoang dã, tránh xa các thành phố."
Rồi đột nhiên: click. Đầu tôi nảy ra một trong số những khoảnh khắc kỳ diệu khi mà nó hoạt động một cách đàng hoàng.
"Không, anh Carter nói đúng," tôi nói. "Chúng ta phải đến đó."
Giờ đến lượt anh trai tôi tỏ ra ngạc nhiên. "Anh đúng ư? Chúng ta sẽ đi đến đó à?"
"Đúng thế? Tôi quyết liều một phen vậy. Rồi tôi kể cho họ nghe về cuộc nói chuyện giữa tôi với thần Geb.
Chú Amos phủi cát khỏi áo jacket của mình. "Điều đó thật thú vị, Sadie à. Nhưng chú không hiểu Las Cruces thì có liên quan gì đến chuyện này chứ."
"Vì nó là tiếng Tây Ban Nha, chẳng phải sao?" tôi nói. "Las Cruces. Các điểm giao nhau. Giống với điều thần Geb đã nói với cháu."
Chú Amos chần chừ, rồi sau đó miễn cưỡng gật đầu. "Lên thuyền nào."
"Hơi thiếu nước cho thuyền bơi đấy, chẳng phải sao?" tôi hỏi.
Nhưng tôi đi theo chú ấy lên thuyền. Chú Amos cởi áo khoác ra và nói ra một từ phép thuật. Ngay lập tức, cái áo khoác hồi sinh, trôi về phía đuôi tàu và tóm chặt lấy tay bánh lái.
Chú Amos mỉm cười với tôi, và chút ánh mắt long lanh quen thuộc lại quay trở lại trong mắt chú ấy. "Ai cần nước chứ?"
Con thuyền rùng mình rồi bay lên trời.
Nếu có bao giờ chú Amos chán làm pháp sư, chú ấy có thể làm công việc của một hướng dẫn viên cho tour tham quan bằng thuyền bay trên trời. Khung cảnh khi băng qua phía trên ngọn núi vô cùng ấn tượng.
Lúc đầu, tôi thấy sa mạc dường như trơ trụi và xấu xí khi so sánh với những mảng xanh tươi tốt của nước Anh, nhưng tôi bắt đầu thấy quý rằng sa mạc có vẻ đẹp trơ trụi của chính nó, đặc biệt là vào ban đêm. Các ngọn núi mọc lên sừng sững như các hòn đảo đen trong một biển ánh sáng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thật nhiều sao phía trên đầu chúng tôi như thế, và làn gió khô có mùi của ngải đắng và mùi thông. Las Cruces trải dài trong thung lũng bên dưới - một mảng lốm đốm các con đường và các khu dân cư đang sáng đèn.
Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng phần lớn thành phố chẳng có gì vượt trội. Nó có thể là Manchester hay Swindon hay bất cứ nơi nào, thật sự đấy, nhưng chú
Amos hướng con thuyền chúng tôi bay về phía nam thành phố, đến một khu vực hiển nhiên là lâu đời hơn - với những tòa nhà làm bằng gạch sống và các con đường cây xanh thẳng tắp.
Khi chúng tôi hạ thấp xuống, tôi bắt đầu thấy lo lắng.
"Họ sẽ không nhận ra con thuyền bay của chúng ta chứ?" tôi hỏi. "Ý cháu là, cháu biết phép thuật thật khó bị nhìn ra, nhưng..."
"Đây là New Mexico," chú Amos nói. "Họ quanh năm nhìn thấy UFO[22] ấy mà."
Và với câu nói của chú Amos, chúng tôi đáp xuống trên mái một ngôi nhà thờ nhỏ.
Chúng tôi như quay ngược lại quá khứ, hay lạc vào phim trường của một bộ phim miền Viễn Tây hoang dã. Bao quanh quảng trường thành phố là các tòa nhà bằng vữa giống một ngôi làng của người da đỏ. Các con đường được thắp đèn sáng trưng và người đi lại nhộn nhịp - trông giống như một lễ hội - với các quầy hàng bán những chuỗi ớt đỏ, chăn mền của người da đỏ, và những thứ đồ cổ khác. Một chiếc xe ngựa bốn bánh cũ được đậu kế bên một bụi xương
rồng. Trong ban nhạc chơi trên quảng trường, những người đàn ông ôm những cây ghita to lớn giọng oang oang đang chơi loại nhạc đường phố của Mexico.
"Đây là khu vực lịch sử,” chú Amos nói. "Chú nghĩ người ta gọi nó là Mesilla."
"Họ có rất nhiều đồ vật của người Ai Cập ở đây, đúng không ạ?" tôi nghi hoặc hỏi.
"Ồ, các nền văn hóa cổ xưa của Mexico có nhiều nét tương đồng với Ai Cập" chú Amos nói, lấy lại cái áo khoác từ tay bánh lái. "Nhưng câu chuyện đó để dành
cho một ngày khác."
"Tạ ơn Chúa," tôi lẩm bẩm. Rồi tôi ngửi trong không khí và ngửi thấy một mùi kỳ lạ nhưng rất thơm - như bánh mì nướng và bơ chảy, chỉ là nhiều gia vị hơn, ngon miệng hơn. "Cháu - đói - quá đi."
Không cần phải mất nhiều thời gian đi bộ qua quảng trường để tìm thấy món tortillas thủ công. Chúa ơi, chúng mới ngon làm sao. Tôi cho rằng ở Luân Đôn cũng có các nhà hàng Mexico. Chúng tôi có đủ thứ. Nhưng tôi chưa bao giờ vào một nhà hàng Mexico, và tôi ngờ rằng món tortillas sẽ ngon
đến tuyệt vời như thế này. Một người phụ nữ to lớn vận áo đầm trắng đang lăn những cục bột trong hai tay dính đầy bột của bà, vát dẹt nó ra rồi nướng những cái bánh tortillas trên một cái chảo rán nóng, kẹp nó trong một miếng khăn ăn bằng giấy và đưa cho chúng tôi. Chúng không cần thêm bơ hay mứt hay bất cứ món ăn kèm nào. Chúng thật mong manh, và tan ngay trong miệng tôi. Tôi nói chú Amos mua mười hai cái, của riêng tôi thôi đấy.
Carter cũng đang thích thú với những món ăn ở đây cho đến khi anh ấy ăn thử món tamale ớt đỏ ở quầy tiếp theo. Tôi tưởng mặt anh ấy sẽ nổ tung ra chứ. "Cay quá!" anh ấy bảo. "Nước!"
"Ăn thêm một ít tortilla đichú Amos khuyên, cố không bật cười. "Bột mì chữa cay tốt hơn nước."
Tôi cũng tự mình thử món tamale đó và thấy chúng rất ngon, cũng không cay bằng món cà-ri chính tông, nên Carter này chỉ là tay yếu đuối, như mọi khi.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã ăn chán chê và bắt đầu đi lang thang trên đường, tìm kiếm... ừm, cái gì thì tôi cũng không chắc, thật đấy. Thời gian đang dần trôi. Mặt
trời đang lặn, và tôi biết đây sẽ là đêm cuối cùng với tất cả chúng tôi trừ khi chúng tôi ngăn được Set, nhưng tôi chẳng hiểu nổi sao thần Geb lại muốn tôi đến đây. Cô cũng sẽ tìm thấy điều cô cần nhất. Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?
Tôi nhìn qua đám đông và thoáng thấy một anh chàng trẻ tuổi cao dong dỏng với mái tóc đen. Một háo hức chạy dọc sống lưng tôi - Anubis? Liệu có phải anh ta đi theo tôi, để chắc rằng tôi được an toàn không? Nhỡ anh ta có phải là điều tôi cần nhất thì sao nhỉ?
Một ý nghĩ tuyệt vời, chỉ có điều đó không phải là Anubis. Tôi tự mắng mình vì đã nghĩ mình may mắn đến thế. Ngoài ra, Carter đã từng gặp Anubis dưới dạng một con quái vật đầu chó rừng. Có lẽ vẻ ngoài của Anubis với tôi chỉ là một mánh lới lừa gạt làm xáo trộn bộ não của tôi - một chiêu đã từng vô cùng hiệu quả.
Tôi đang mộng tưởng hão huyền về điều đó, và về việc liệu họ có món tortilass ngon tuyệt này ở Vùng Đất của Người Chết hay không, thì tôi bắt gặp ánh mắt của một cô gái đứng phía bên kia quảng trường.
"Carter." Tôi tóm lấy cánh tay anh ấy và hất đầu ra hiệu về phía Zia Rashid đang đứng. "Có người ở đây muốn gặp anh kìa."
Zia vận đồ như chuẩn bị ra chiến trường với bộ áo quần bằng vải lanh đen rộng rãi, gậy và cây đũa phép trong tay. Mái tóc so le của cô ta được thổi sang một bên như thể cô ta vừa mới bay đến đây trong một cơn gió mạnh. Đôi mắt màu hổ phách trông thân thiện như mắt của một con báo đốm.
Phía sau cô ta là một bàn bán hàng bày đầy đồ lưu niệm dành cho các du khách, và một tấm poster đề: NEW MEXICO, VỪNG ĐẤT CỦA BÙA MÊ. Tôi hồ nghi liệu người bán hàng có biết được rằng một khối bùa mê lớn như thế nào đang đứng ngay trước khu vực buôn bán của mình không.
"Cậu đã đến" Zia nói, dường như thật quá hiển nhiên. Có phải là do trí tưởng tượng của tôi không, hay do cô ta đang nhìn chú Amos với sự e ngại - thậm chí là sợ hãi?
"Ừm," Carter bối rối đáp. "Cô, ừm, còn nhớ đây là Sadie. Và đây là..."
"Amos,” Zia bồn chồn nói.
Chú Amos gật đầu chào. "Zia Rashid, đã nhiều năm rồi nhỉ. Ta thấy Iskandar đã gởi người tốt nhất của mình tới."
Zia trông như thể chú ấy vừa mới tát vào mặt cô ta, và tôi nhận ra chú Amos đã không biết tin tức gì.
"ừm, chú Amos này" tôi nói. "Ông Iskandar đã chết."
Chú ấy trố mắt không tin nổi nhìn chúng tôi khi chúng tôi kể cho chú nghe câu chuyện.
"Chú hiểu rồi," cuối cùng chú ấy nói. "Thế thì Pháp sư trưởng mới là..:
"Desjardins,” tôi nói.
"À. Tin xấu đây."
Zia cau mày. Thay vì nói chuyện với chú Amos, cô ta quay về phía tôi. "Đừng có bỏ qua Desjardins, ông ấy rất mạnh. Cô cần sự giúp đỡ của ông ấy - sự giúp đỡ của chúng tôi - để chống lại Set."
"Có bao giờ cô nghĩ" tôi nói, "rằng Desjardins có thể đang giúp Set không?"
Zia quắc mắt nhìn tôi. "Không bao giờ. Những người khác thì có thể. Nhưng Desjardins thì không."
Rõ ràng cô ta muốn nói đến chú Amos. Tôi tưởng lẽ ra điều đó phải khiến tôi thêm nghi ngờ chú ấy, nhưng thay vào đó tôi lại nổi giận.
"Cô thật mù quáng," tôi nói với Zia. "Mệnh lệnh đầu tiên của Desjardins khi lên làm Pháp sư trưởng là cho truy sát chúng tôi. Ông ta đang cố ngăn chúng tôi lại, ngay cả khi ông ta biết Set sắp tiêu diệt lục địa Bắc Mỹ. Và Desjardins có mặt vào cái đêm ở Bảo tàng Anh. Nếu Set cần một cơ thể..."
Đầu gậy của Zia bốc cháy.
Carter nhanh chóng xen vào giữa hai chúng tôi. "ối chà, cả hai người nên bình tĩnh nào. Chúng ta ở đây để nói chuyện mà."
"Tôi đang nói đấy thôi," Zia nói. "Cậu cần Ngôi Nhà Sự Sống ở phe cậu. Cậu phải thuyết phục Desjardins rằng hai người không phải là mối nguy hiểm."
"Bằng cách đầu hàng sao?" tôi hỏi. "Không, cảm ơn. Tôi thà không muốn bị biến thành một con bọ và bị đập bẹp còn hơn."
Chú Amos hắng giọng. “Chú e là Sadie nói đúng. Trừ phi Desjardins đã thay đổi so với lần cuối cùng chú nhìn thấy hắn ta, hắn ta không phải là người chịu lắng nghe lý lẽ.”
Zia nổi đóa. “Carter, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Anh ấy chuyển từ chân này qua chân kia. “Nghe này, Zia, tôi – tôi đồng ý việc chúng ta cần liên kết với nhau. Nhưng nếu cô cứ cố thuyết phục tôi đầu hàng Ngôi Nhà…”
“Có chuyện này tôi phải nói với cậu,” cô ấy khăng khăng. “Một điều cậu cần phải biết.”
Cách cô ấy nói điều đó khiến tóc gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Liệu đó có phải là những gì thần Geb muốn nói? Có lẽ nào Zia là người giữ chìa khóa cho việc đánh bại Set.
Chú Amos đột nhiên trở nên căng thẳng. Chú ấy lấy cây gậy của mình ra từ không khí và nói, “Đó là bẫy đấy.”
Zia trông sửng sốt. “Gì? Không đâu ạ!”
Rồi tất cả chúng tôi thấy được điều chú Amos đã cảm nhận. Đang tiến về phía chúng tôi từ hướng đông quảng trường là Desjardins. Ông ta vận một chiếc áo choàng màu kem kèm tấm da báo của Pháp sư trưởng được thắt ngang vai. Cây gậy của ông ta phát ra ánh sáng màu tía. Các du khách và khách bộ hành tránh khỏi đường đi của ông ta, hoang mang lo lắng, như thể họ không chắc điều gì sẽ xảy ra nhưng họ biết tốt hơn hết là nên đi khỏi.
“Lối khác,” tôi giục.
Tôi quay lại và thấy hai tên pháp sư vận áo choàng đen đang tiến đến từ phía tây.
Tôi lấy đũa phép của mình ra và chỉ vào Zia. “Cô đưa chúng tôi vào tròng!”
“Không! Tôi thề…” Cô xịu mặt xuống. “Mel. Mel chắc đã nói cho ông ấy.”
“Phải rồi,” tôi gào lên. “Quỷ tha ma bắt Mel đi.”
“Không còn thời gian cho việc giải thích đâu,” chú Amos nói, và chú ấy bắn một tia chớp về phía Zia. Cô ta rơi ập xuống bàn bán đồ lưu niệm.
“Ơ này!” Carter phản đối.
“Cô ta là kẻ thù,” chú Amos nói. “Và chúng ta đã có đủ kẻ thù rồi.”
Carter chạy vội về phía Zia (dĩ nhiên) trong khi càng có thêm nhiều khách bộ hành hoảng hốt và chạy tán loạn về phía rìa quảng trường.
“Sadie, Carter,” chú Amos nói, “nếu chuyện trở nên tệ hơn, hãy lên thuyền và chạy trốn nhé.”
“Chú Amos, bọn cháu sẽ không để chú lại đâu,” tôi nói.
“Bọn cháu quan trọng hơn,” chú ấy khăng khăng. “Chú có thể cầm chân Desjardins trong – Coi chừng!”
Chú Amos quất cây gậy về phía hai tên pháp sư vận đồ đen. Họ đang lẩm bẩm các câu thần chú, nhưng cơn gió mạnh của chú Amos đã cuốn họ lên khỏi mặt đất, làm cho họ quay tít một cách không kiểm soát được trong tâm điểm của một cơn lốc cát. Họ bị hất lên hất xuống dọc con đường, húc phải rác, lá cây, tamale, cho đến khi cơn lốc xoáy tí hon đó quẳng hai pháp sư đang la hét đó lên đỉnh một tòa nhà rồi biến mất.
Ở phía bên kia quảng trường, Desjardins rống lên giận dữ: “Kane!”
Tay Pháp sư trưởng nện mạnh vào cây gậy của mình xuống nền đất. Một khe nứt xuất hiện trên vỉa hè và bắt đầu trườn như rắn về phía chúng tôi. Khi khe nứt đó mỗi một lúc rộng hơn, các tòa nhà xung quanh bắt đầu rung chuyển. Vữa tróc ra và rơi xuống khỏi các bức tường. Lẽ ra khe nứt đã nuốt lấy chúng tôi, nhưng giọng nữ thần Isis lại vang lên trong đầu tôi, nói cho tôi từ tôi cần.
Tôi đưa cây đũa phép của mình lên. “Yên nào. Hah-ri!”
Các chữ tượng hình rực sáng xuất hiện trước mặt chúng tôi:
Khe nứt bất ngờ ngừng lại ngay mũi chân tôi. Cơn động đất tắt hẳn.
Chú Amos hít một hơi thật sâu. “Sadie, sao cháu…”
“Từ Thần Thánh, Kane!” Desjardins bước tới, mặt ông ta sầm tím. “Đứa trẻ này dám nói ra các Từ Thần Thánh. Con bé đã bị Isis mua chuộc, và ngươi mang tội vì đã trợ giúp cho các vị thần.”
“Không được bước tới, Michel,” chú Amos cảnh báo.
Một phần trong tôi lại cảm thấy buồn cười khi biết được tên của Desjardins là Michel, nhưng tôi quá sợ không thấy vui gì được.
Chú Amos đưa đũa phép của mình ra, sẵn sàng bảo vệ cho chúng tôi. “Chúng tôi phải ngăn Set lại. Nếu anh sáng suốt…”
“Thì ta sẽ làm gì?” Desjardins hỏi. “Gia nhập với bọn ngươi ư? Hợp tác à? Các vị thần chẳng mang đến điều gì ngoài sự phá hoại.”
“Không!” là giọng Zia. Với sự giúp đỡ của Carter, bằng cách nào đó cô ta đã đứng lên được. “Thưa Thầy, chúng ta không thể đánh giết lẫn nhau. Đó không phải điều Iskandar muốn.”
“Iskandar đã chết!” Desjardins rống lên. “Giờ, hãy tránh xa bọn chúng, Zia, hoặc sẽ bị tiêu diệt cùng với chúng đấy.”
Zia nhìn Carter. Rồi cô ta với vẻ mặt cương quyết đối mặt với Desjardins. “Không. Chúng ta phải liên kết với nhau.”
Tôi thấy Zia ở khía cạnh mới. “Cô thật sự không dẫn ông ta tới đây à?”
“Tôi không nói dối,” cô ta đáp.
Desjardins đưa cây gậy của mình lên và các khe nứt lớn xuất hiện trên các tòa nhà quanh ông ta. Các tảng xi-măng và gạch sống bay về phía chúng tôi, nhưng chú Amos đã triệu hồi một cơn gió và gạt hết chúng đi.
“Mấy đứa ra khỏi đây ngay!” chú Amos hét lên. “Các pháp sư khác sẽ không vắng mặt mãi đâu.”
“Chỉ lần này thôi, ông ấy đã nói đúng,” Zia cảnh báo. “Nhưng chúng ta không thể tạo ra cổng dịch chuyển…”
“Chúng tôi có một chiếc thuyền bay,” Carter đề nghị.
Zia gật đầu biết ơn. “Ở đâu?”
Chúng tôi chỉ về phía nhà thờ, nhưng thật không may là Desjardins đang chặn giữa nó với chúng tôi.
Desjardins lại ném một loạt đá khác. Chú Amos gạt đi bằng gió và chớp.
“Phép thuật bão!” Desjardins cười nhạo. “Từ khi nào mà Amos Kane trờ thành chuyên gia của sức mạnh hỗn mang thế? Các ngươi có thấy không, lũ nhóc? Sao hắn có thể là người bảo vệ cho các ngươi chứ?”
“Câm miệng,” chú Amos gào lên, và với một cú quật từ cây gậy, chú tạo ra một cơn bão cát lớn đến nỗi nó phủ lấy toàn bộ quảng trường.
“Ngay lúc này, đi thôi,” Zia nói. Chúng tôi chạy quanh qua chỗ Desjardins, rồi mò mẫm chạy về phía nhà thờ. Cơn bão cát làm da tôi đau đớn và mắt tôi cay xè, nhưng chúng tôi cũng tìm thấy được cầu thang và leo lên mái. Gió đã lặng, và tôi có thể nhìn thấy từ phía bên kia quảng trường, Desjardins và chú Amos vẫn đang đối đầu nhau, được bao bọc trong những tấm khiên sức mạnh. Chú Amos đang lảo đảo, nỗ lực đó rõ ràng đã lấy đi khá nhiều sức lực của chú.
“Tôi phải giúp,” Zia miễn cưỡng nói, “nếu không Desjardins sẽ giết Amos mất.”
“Tôi nghĩ cô không tin chú Amos mà,” Carter nói.
“Đúng thế,” cô đồng ý. “Nhưng nếu Desjardins thắng trong trận đấu tay đôi này, tất cả chúng ta đều sẽ chết. Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.” Cô ta nghiến răng như thể cô ta đang chuẩn bị làm điều gì đó thật sự đau đớn vậy.
Cô ta đưa cây gậy của mình lên và lẩm bẩm câu thần chú. Không khí bắt đầu nóng lên. Cây gậy phát sáng. Cô ta thả nó ra và nó biến thành một ngọn lửa, rồi lớn dần thành một cột lửa dày một mét và cao bốn mét.
“Bắt lấy Desjardins,” cô ta ngâm.
Ngay lập tức, cột lửa trôi khỏi mái nhà và rồi di chuyển một cách chậm chạp nhưng thong thả về phía Pháp sư trưởng.
Zia đổ ập người xuống. Carter và tôi đã phải giữ lấy hai cánh tay cô ta nhằm tránh cho cô ta khỏi ngã dập mặt xuống.
Desjardins ngước nhìn lên. Khi ông ta thấy lửa, mắt ông ta mở lớn đầy sợ hãi. “Zia!” ông ta chửi rủa. “Cô dám tấn công ta sao?”
Cột lửa hạ dần xuống, đi xuyên qua các nhánh cây và đốt thành một lỗ lớn xuyên qua chúng. Nó đáp xuống trên mặt đường, trôi lơ lửng cách vỉa hè một vài centimet. Nhiệt lượng tỏa ra rất lớn làm lề đường bằng bê-tông cháy xém, còn nhựa đường thì tan chảy. Ngọn lửa tiến thẳng về phía một chiếc xe đang đậu, và thay vì đi vòng, nó bay xuyên thẳng qua khung gầm bằng kim loại, cắt chiếc xe ra làm hai.
“Tốt!” Chú Amos hét lên từ dưới mặt đường. “Làm tốt lắm, Zia!”
Tuyệt vọng, Desjardins lảo đảo bước sang phía bên trái. Cột lửa điều chỉnh hướng đi của mình. Ông ta phun nước vào nó, nhưng nước đã bốc hơi thành khói. Ông ta lại triệu hồi các tảng đá, nhưng chỉ xuyên qua lửa và rơi xuống thành các cục đá nhỏ tan chảy và bốc khói ở hướng đối diện.
“Đó là gì thế?” tôi hỏi.
Zia đã ngất, còn Carter lắc đầu vì kinh ngạc. Nhưng nữ thần Isis lên tiếng trong đầu tôi. Một cột lửa, bà ấy nói với vẻ tán thưởng. Đó là câu thần chú mạnh nhất mà một người kiểm soát lửa có thể triệu hồi. Nó không thể nào bị đánh bại, không thể nào trốn thoát khỏi nó. Nó có thể được dùng để đưa người triệu hồi đến đích. Hay nó có thể được dùng để truy đuổi kẻ thù, buộc kẻ đó phải bỏ chạy. Nếu Desjardins cố tập trung vào bất cứ chuyện gì khác, nó sẽ bao trùm và tiêu hủy ông ta hoàn toàn. Nó sẽ không để cho ông ta yên cho đến khi nó tan biến.
Trong bao lâu? tôi hỏi.
Phụ thuộc vào sức mạnh của người tạo ra nó. Giữa sáu và mười hai tiếng.
Tôi cười lớn tiếng. Quá tài giỏi! Dĩ nhiên là Zia đã ngất đi khi tạo ra nó, nhưng cô ta vẫn quá tài giỏi.
Câu thần chú kiểu đó đã lấy hết năng lượng của cô ta, nữ thần Isis nói. Cô ta sẽ không thể tạo ra bất cứ phép thuật nào cho đến khi cột lửa đó biến mất. Để giúp cô, cô ta đã để cho mình hoàn toàn mất hết sức mạnh.
“Cô ta sẽ ổn thôi,” tôi bảo anh Carter. Rồi tôi hét lên về phía quảng trường: “Chú Amos, đi thôi! Chúng ta phải đi!”
Desjardins vẫn tiếp tục lùi lại. Tôi có thể nói ông ta sợ hãi cột lửa, nhưng ông ta vẫn chưa xong chuyện với chúng tôi. “Các ngươi sẽ phải hối hận vì điều này! Các ngươi muốn được đóng vai thần thánh à? Thế thì các ngươi không còn cho ta sự lựa chọn nào khác.” Ông ta lôi ra một bó que từ Cõi Âm. Không, chúng là các mũi tên – có khoảng bảy mũi.
Chú Amos kinh hoàng nhìn các mũi tên. “Ngươi sẽ không! Không có bất cứ Pháp sư trưởng nào…”
“Ta triệu hồi Sekhmet!” Desjardins rống lên. Ông ta ném các mũi tên vào không trung và chúng bắt đầu xoay vòng, bao quanh chú Amos.
Desjardins cho phép mình nở một nụ cười thỏa mãn. Ông ta nhìn thẳng vào tôi. “Các ngươi lựa chọn đặt niềm tin của mình vào các vị thần ư?” ông ta hét lớn. “Thế thì chết trong tay các vị thần nhé.”
Ông ta quay đầu bỏ chạy. Cột lửa gia tăng tốc độ và đuổi theo sau.
“Mấy cháu, ra khỏi đây ngay!” chú Amos gào lên, lúc này những mũi tên đang bao lấy chú. “Chú sẽ cố đánh lạc hướng bà ta!”
“Ai cơ?” tôi gặng hỏi. Tôi nhớ là mình đã nghe thấy cái tên Sekhmet này đâu đó trước đây, nhưng tôi đã nghe quá nhiều tên Ai Cập rồi. “Sekhmet nào ạ?”
Carter quay sang tôi, thậm chí với tất cả những gì chúng tôi đã kinh qua hơn một tuần rồi, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy trông sợ hãi đến thế. “Chúng ta cần phải rời khỏi đây,” anh ấy nói. “Ngay lúc này.”
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ