It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 - Nữ Thần Bast Giữ Lời Hứa
ÀNG GIỜ SAU ĐÓ, TÔI THỨC DẬY TRÊN chiếc ghế dài của chiếc RV với nữ thần Bast đang lay cánh tay tôi.
"Chúng ta đã đến nơi," cô ấy thông báo.
Tôi không biết mình đã ngủ trong bao lâu. Vào một thời điểm nào đó, phong cảnh tẻ nhạt và sự buồn chán tột độ đã khiến tôi ngủ như chết, và tôi bắt đầu có các giấc mơ xấu về các pháp sư bé tẻo teo đang bay quanh tóc tôi, cố cạo đầu tôi trọc lóc. Ở đâu đó trong lúc tôi ngủ, tôi cũng có một cơn ác mộng về chú Amos, nhưng hình ảnh cứ kèm nhèm. Tôi vẫn không hiểu tại sao Zia lại nhắc đến chú ấy.
Tôi chớp mắt để hoàn toàn tỉnh táo và nhận ra đầu tôi đang nằm trong lòng Khufu. Con khỉ đầu chó đang tìm tòi thức ăn vặt của nó trên da đầu tôi.
"Nè ông." Tôi ngồi lảo đảo ngồi dậy. "Không hay đâu."
"Nhưng nó đã cho anh một kiểu tóc thật dễ thươngSadie nói.
"Agh-agh!" Khufu đồng ý.
Nữ thần Bast mở cửa nhà lưu động. "Đi thôi," cô ấy nói. "Chúng ta phải đi bộ từ đây."
Khi đi đến cửa tôi sém chút lên cơn đau tim. Chúng tôi đổ lại trên con đường núi thật hẹp, chiếc RV sẽ lăn xuống mất nếu tôi hắt hơi không đúng cách.
Trong một giây, tôi sợ rằng chúng tôi đã ở Phoenix, vì phong cảnh trông khá giống. Mặt trời đang lặn xuống đường chân trời. Các dãy núi gồ ghề trải dài hai bên, và nền sa mạc giữa chúng dường như kéo dài đến vô tận. Trong một
thung lũng ở bên trái chúng tôi mọc lên một thành phố không màu sắc - chẳng có lấy bất cứ cái cây hay ngọn cỏ, chỉ toàn cát, sỏi và các tòa nhà. Thành phố này nhỏ hơn Phoenix nhiều, và một con sông lớn vạch ra đường ranh giới phía nam của nó, đỏ lấp lánh trong ánh sáng đang lụi tàn. Con sông uốn quanh chân núi bên dưới chúng tôi trước khi chảy ngoằn ngoèo về phía bắc.
"Chúng ta đang ở trên mặt trăng," Sadie lẩm bẩm.
"El Paso, Texas," nữ thần Bast sửa lại. "Và đó là dòng Rio Grande." Cô ấy hít thật sâu làn không khí khô mát mẻ. "Một nền văn minh sông nước trong sa mạc. Rất giống với Ai Cập, thật sự đấy! ờ, ngoài trừ sự thật rằng nước Mexico ở ngay sát bên. Ta nghĩ đây là điểm tốt nhất để triệu hồi Nephthys."
"Cô thực sự nghĩ rằng bà ấy sẽ nói cho chúng tôi danh tính bí mật của Set sao?" Sadie hỏi.
Nữ thần Bast cân nhắc. "Nephthys không thể đoán trước được, nhưng cô ta đã chống lại chồng mình trước đây. Chúng ta có thể hy vọng."
Nghe không có vẻ gì hứa hẹn lắm. Tôi nhìn chăm chú vào con sông ở xa xa bên dưới. "Sao cô lại ngừng xe lại trên núi? Sao không đến gần hơn?"
Nữ thần Bast nhún vai, như thể cô ấy đã không nghĩ ra điều đó vậy. "Loài mèo thích được ở càng cao càng tốt. Phòng trường hợp phải vồ lấy thứ gì đó ấy mà."
"Tuyệt," tôi nói. "Vậy nếu chúng ta phải nhảy vồtấn công, thì chúng ta cũng đã sẵn sàng."
"Không đến nỗi," nữ thần Bast nói. "Chúng ta chỉ cần leo xuống phía dòng sông kia qua một vài dặm đất đá, xương rồng, và rắn rung chuông, phải dè chừng đám cảnh biên, bọn buôn người, các pháp sư và mấy con quỷ- và triệu hồi Nephthys."
Sadie huýt sáo. "ồ, tôi thật phấn khích!"
"Agh!" Khufu tán thành hai tay hai chân. Nó ngửi ngửi trong không khí và hách xì.
"Nó ngửi thấy mùi rắc rối đấy," nữ thần Bast phiên dịch. "Có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra."
"Ngay cả tôi cũng ngửi thấy được mùi đó," tôi càu nhàu, và chúng tôi đi theo nữ thần Bast xuống núi.
Phải rồi, Horus nói. Ta nhớ nơi này.
Đây là El Paso, tôi nói với ông ta ta. Trừ phi ông đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn Mexico, nếu không ông sẽ không bao giờ đến đây.
Ta nhớ rất rõ về nó, ông ta khăng khăng. Đầm lầy, sa mạc.
Tôi ngừng lại và nhìn quanh. Đột nhiên tôi cũng nhớ ra nơi này. Cách năm mươi dặm phía trước chúng tôi, một con sông trải dài ra bên trong một khu vực đầm lầy - một mạng lưới các chi lưu chầm
chậm chảy cát ngang một vũng đất lõm cạn xuyên qua sa mạc. cỏ đầm lầy mọc lên cao vút dọc theo hai bờ sông, ở đây ắt sẽ có một vài kiểu theo dõi nào đó, vì xét cho cùng nó là một đường biên giới quốc tế, nhưng tôi chẳng nhìn thấy bất cứ thể loại theo dõi nào cả.
Tôi đã từng ở đây trong hình dáng ba. Tôi có thể hình dung ra một cái lều ngay ở đó, trong đầm lầy, nữ thần Isis và thần Horus lúc còn trẻ đang ẩn nấp Set. Và ngay phía cửa sông - đó là nơi tôi nhìn thấy thứ gì đó đen đang di chuyển bên dưới con nước, đang chờ đợi tôi.
Tôi tóm lấy cánh tay nữ thần Bast khi cô ấy chỉ cách bờ sông vài bước chân. "Tránh xa khỏi dòng nước."
Cô ấy cau mày. "Carter, ta là một con mèo. Ta sẽ không bơi. Nhưng nếu cậu muốn triệu hồi một nữ thần sông, cậu phải thật sự cần làm điều đó ở bờ sông."
Cô ấy nói nghe có vẻ hợp lý khiến tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng tôi chẳng đặng đừng. Có điều gì đó xấu sắp xảy ra.
Là gì thế? Tôi hỏi Horus. Thử thách đó là gì?
Nhưng vị thần thánh bạn đồng hành của tôi lại im lặng một cách đáng ngại, như thể đang chờ đợi.
Sadie quẳng một hòn đá và làn nước nâu tối tăm đó. Nó chìm xuống với một tiếng tủm lớn.
"Em thấy dường như là khá an toàn," con bé nói, và đi về phía bờ sông.
Khufu ngập ngừng đi theo. Khi đến chỗ dòng nước, nó ngửi ngửi rồi gầm ghè.
"Thấy chưa?" tôi nói. "Ngay cả Khufu cũng không thích."
"Đó chắc là do ký ức tổ tiên ông bà truyền lại" nữ thần Bast nói. "Con sông là nơi nguy hiểm ở Ai Cập. Rắn, hà mã, đủ mọi loại rắc rối."
"Hà mã hả?"
"Đừng xem nhẹ chúng," nữ thần Bast cảnh báo. "Những con hà mã có thể gây chết người đấy."
"Đó có phải là thứ đã tấn công thần Horus không?" tôi hỏi. "Ý tôi là ngày xa xưa ấy, khi Set đang tìm kiếm ông ta ấy?"
"Chưa bao giờ nghe câu chuyện đó," nữ thần Bast đáp. "Thường thì cậu sẽ nghe thấy rằng Set luôn sử dụng những con bò cạp trước. Sau đó, là những con cá sấu."
"Cá sấu," tôi nói, và một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống lưng tôi.
Có phải thế không? Tôi hỏi Horus. Nhưng một lần nữa ông ta chẳng trả lời tôi. "Nữ thần Bast này, dòng Rio Grande có cá sấu không?"
"Ta nghi là không." Cô ấy quỳ xuống bên mép nước. "Nào, Sadie, cô vui lòng giúp ta điều này nhé?"
"Như thế nào ạ?"
"Chỉ yêu cầu Nephthys xuất hiện. Cô ta là em gái của Isis. Nếu cô ta ở bất cứ nơi nào thuộc phía bên này của Cõi Âm, thì cô ta sẽ nghe thấy giọng nói của cô."
Sadie trông đầy hồ nghi, nhưng con bé vẫn quỳ xuống kế bên nữ thần Bast và chạm tay vào nước. Các đầu ngón tay của nó tạo ra những vệt sóng gợn lăn tăn trông dường như quá rộng, các vòng tròn lực chạm lan ra đến tận bên kia con sông.
"Chào, Nephthys?" cô ấy nói. "Có ai ở nhà không?"
Tôi nghe thấy tiếng bì bõm ở phía cửa sông, tôi quay người lại và nhìn thấy một gia đình người nhập cư đang lội qua giữa con sông. Tôi đã nghe các câu chuyện về cách hàng ngàn người đã băng qua biên giới từ Mexico bất hợp pháp mỗi năm, tìm kiếm công việc và một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng thật giật mình khi thật sự nhìn thấy họ ngay trước mặt tôi - một người đàn ông và một người đàn bà đang vội vã lội sông, mang theo một đứa con gái nhỏ. Họ mặc áo quần rách rưới và trông còn nghèo hơn cả những người nông dân nghèo Ai Cập mà tôi đã từng gặp. Tôi chăm chú nhìn họ trong một vài giây, nhưng họ dường như không phát ra bất cứ kiểu đe dọa và nhìn thấy một gia đình người nhập cư đang lội qua giữa con sông. Tôi đã nghe các câu chuyện về cách hàng ngàn người đã băng qua biên giới từ Mexico bất hợp pháp mỗi năm, tìm kiếm công việc và một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng thật giật mình khi thật sự nhìn thấy họ ngay trước mặt tôi - một người đàn ông và một người đàn bà đang vội vã lội sông, mang theo một đứa con gái nhỏ. Họ mặc áo quần rách rưới và trông còn nghèo hơn cả những người nông dân nghèo Ai Cập mà tôi đã từng gặp. Tôi chăm chú nhìn họ trong một vài giây, nhưng họ dường như không phát ra bất cứ kiểu đe dọa siêu nhiên nào. Người đàn ông thận trọng nhìn tôi và chúng tôi dường như đạt được một sự thỏa thuận thầm lặng: cả hai chúng tôi có đủ rắc rối rồi không cần phải quấy rầy người khác nữa.
Trong khi đó, nữ thần Bast và Sadie tập trung nhìn vào dòng nước, xem các gợn sóng lăn tăn phát ra từ các ngón tay của Sadie.
Nữ thần Bast nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. "Cô ta đang nói gì thế?"
"Tôi không thể nghe thấy," Sadie thì thầm. "Giọng nói yếu ớt lắm."
"Em thật sự có thể nghe thấy điều gì sao?" tôi hỏi.
"Suỵt," cả hai người nói cùng một lúc.
"'Đã bị cầm'..." Sadie nói. "Không, từ đó trong tiếng Anh nghĩa là gì?"
"Đã ẩn nấp," nữ thần Bast đoán. "Cô ta đã ẩn nấp ở một chỗ rất xa. Một vật chủ đang ngủ. Điều đó có nghĩa là gì nhỉ?"
Tôi không biết họ đang nói về chuyện gì. Tôi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Khufu tóm lấy tay tôi và chỉ về phía cửa sông. "Agh."
Gia đình nhập cư đã biến mất. Họ không thể nào băng qua con sông nhanh như thế được. Tôi kiểm tra kỹ cả hai bờ sông - không có bất cứ dấu hiệu nào của họ - nhưng mặt nước dường như hỗn loạn hơn ở nơi họ từng đứng, như thể ai đó đã khuấy nó bằng một cái muỗng khổng lồ. cổ họng tôi như thắt lại.
"Ừm, nữ thần Bast..."
"Carter, chúng tôi hầu như không nghe thấy được Nephthys đây này" cô ấy nói. "Làm ơn đi."
Tôi nghiên chặt răng. "Tốt thôi. Khufu và tôi sẽ đi kiểm tra một vài thứ..."
"Suỵt!" Sadie lại nói.
Tôi gật đầu với Khufu, và chúng tôi bắt đầu đi xuôi về phía dưới bờ sông. Khufu nấp sau hai chân tôi mà càu nhàu với dòng sông.
Tôi quay lại nhìn, nhưng nữ thần Bast và Sadie dường như vẫn ổn. Họ vẫn đang chăm chú nhìn vào mặt nước như thể nó là một đoạn phim thú vị nào đó trên mạng.
Cuối cùng chúng tôi đến được nơi mà tôi đã nhìn thấy gia đình đó, nhưng mặt nước lại êm ả. Khufu đập đập xuống mặt đất và trồng cây chuối, nghĩa là nó hoặc đang nhảy nhào lộn hoặc thật sự sợ hãi.
"Cái gì thế?" tôi hỏi, tim tôi đập thình thịch.
"Agh, agh, agh!" nó than phiền. Đó chắc chắc là nguyên một bài diễn thuyết theo ngôn ngữ của loài khỉ đầu chó, nhưng tôi chả biết nó muốn nói gì cả.
"À, tao chẳng thể làm khác được," tôi nói. "Nếu gia đình đó bị kéo xuống nước hoặc gì đó... tao phải tìm họ. Tao sẽ đi xuống đó."
"Agh!" Nó lùi lại khỏi mặt nước.
"Khufu, những người đó có một bé gái. Nếu họ cần giúp đỡ, tao không thể cứ bỏ đi được, ở lại đây và trông chừng hộ tao nhé."
Khufu kêu càu nhàu và đập tay vào mặt mình để phản đối khi tôi bước vào dòng nước. Nước lạnh và chảy xiết hơn là tôi tưởng. Tôi tập trung, và triệu hồi thanh kiếm và đũa phép từ Cõi Âm. Có lẽ là do trí tưởng tượng của tôi, nhưng dường như việc tôi vừa làm khiến con sông càng chảy xiết hơn.
Tôi đang ở giữa dòng thì Khufu gầm lên hết sức khẩn cấp. Nó đang nhảy quanh bờ sông, điên cuồng chỉ vào một lùm sậy gần đó.
Gia đình đó đang núp ở bên trong, run rẩy vì sợ hãi, đôi mắt họ mở lớn. Ý nghĩ đầu tiên của tôi: Sao họ lại tránh tôi nhỉ?
"Tôi sẽ không làm tổn thương mọi người đâu" tôi hứa. Họ ngây người nhìn tôi và tôi ước gì mình có thể nói được tiếng Tây Ban Nha.
Rồi nước khuấy tung quanh người tôi, và tôi nhận ra họ không sợ tôi. Ý nghĩ kế tiếp của tôi là: Trời ạ, mình thật ngốc.
Giọng Horus la lên: Nhảy lên!
Tôi bật mạnh lên khỏi mặt nước như thể vừa bị bắn ra từ một khẩu đại bác - sáu, chín mét vào không khí. Không đời nào tôi có thể làm được điều đó, nhưng đây là một việc tốt, vì một con quái vật cũng lao ra từ con sông bên dưới tôi.
Thoạt tiên tất cả những gì tôi nhìn thấy là hàng trăm cái răng - một cái bụng màu hồng lớn hơn tôi gấp ba lần. Bằng cách nào đó tôi đã thực hiện một cú búng người thành công và đạp xuống ở chỗ nước cạn. Giờ tôi đang đối mặt với một con cá sấu dài gần bằng chiếc RV của chúng tôi - và đó chỉ là một nửa đang ló ra khỏi mặt nước. Làn da xanh xám của nó mọc đầy những mảng xương dày như một bộ giáp ngụy trang và đôi mắt nó có màu của sữa mốc.
Gia đình đó thét lên và bắt đầu bò lên bờ sông. Điều đó thu hút sự chú ý của con cá sấu. Nó, theo bản năng, quay đầu về phía con mồi phát ra tiếng động lớn hơn và thú vị hơn. Tôi đã luôn nghĩ rằng cá sấu là một loại động vật chậm chạp, nhưng khi nó tấn công về phía những người nhập cư, tôi chưa bao giờ thấy thứ gì chuyển động nhanh đến như thế.
Hãy tận dụng sự đánh lạc hướng đó đi, Horus giục tôi. Hãy ra phía sau nó rồi tấn công.
Thay vì làm theo, tôi hét lên, "Sadie, nữ thần Bast, cứu!" và ném cây đũa phép của mình.
Một cú ném sai lầm. Cây đũa phép đập xuống dòng sông ngay phía trước mũi con cá sấu, rồi trượt trên mặt nước như một hòn đá, rồi đập mạnh vào giữa hai mắt con cá sấu, và bắn ngược lại vào tay tôi.
Tôi không nghĩ mình có gây ra cho nó bất cứ đau đớn nào, nhưng con cá sấu liếc nhìn về phía tôi, trông bực mình khó chịu.
Hoặc ngươi có thể đập nó bằng một cây gậy, Horus lẩm bẩm.
Tôi tấn công, hét lớn để thu hút sự chú ý của con cá sấu. Qua khóe mắt, tôi có thể nhìn thấy gia đình nọ đang bò đến nơi an toàn. Khufu chạy theo phía sau họ, vẫy hai tay và gầm gừ lùa họ tránh xa khỏi nơi nguy hiểm này. Tôi không chắc liệu họ đang chạy trốn khỏi con cá sấu hay con khỉ bị khùng nữa, nhưng chừng nào họ vẫn còn chạy, tôi không cần phải quan
tâm.
Tôi không thể biết được chuyện gì đang xảy ra với nữ thần Bast và Sadie. Tôi nghe thấy được tiếng la hét và tiếng nước bắn tung tóe phía sau lưng tôi, nhưng trước khi tôi kịp nhìn, thì con cá sấu đã lao đến.
Tôi né sang bên trái, xả kiếm xuống. Lưỡi kiếm nảy bật ra khỏi lớp da của con cá sấu. Con quái vật quẫy đập sang bên, và cái mõm nó suýt đập mạnh vào đầu tôi; nhưng tôi đã đưa cây đũa phép của mình lên theo bản năng thế là con cá sâu đâm sầm vào một bức tường sức mạnh, ngã bật ra như thể tôi đang được bảo vệ bởi một bong bóng năng lượng khổng lồ vô hình.
Tôi cố triệu hồi chiến binh chim ưng, nhưng chẳng thể tập trung được gì khi phải đối đầu với một con quái vật thuộc loài bò sát nặng sáu tấn đang cố cắn đôi tôi ra.
Rồi tôi nghe thấy tiếng nữ thần Bast hét lên, "KHÔNG!" và tôi biết ngay lập tức mà không cần nhìn ra sau, rằng có chuyện gì đó không hay đã xảy ra cho Sadie.
Tuyệt vọng và giận dữ biến thần kinh của tôi thành thép. Tôi duỗi thẳng cây đũa phép của mình và một bức tường sức mạnh lao ra phía trước, đập mạnh vào con cá sấu khiến nó bay qua giữa không trung, bay ra khỏi nước rồi rơi xuống bờ sông bên phía Mê-xi-cô. Khi nó vẫn đang còn nằm ngửa đó, vùng vẫy và mất thăng bằng, thì tôi nhảy lên, giương cao thanh kiếm hiện đang phát sáng trong tay tôi, rồi đâm mạnh lưỡi kiếm vào bụng con quái vật. Tôi giữ yên kiếm trong khi con cá sấu quẫy đập, từ từ tan rã từ mũi đến mũi đuôi của nó, cho đến khi tôi đứng giữa một đống cát ướt khổng lồ.
Tôi quay lại và nhìn thấy nữ thần Bast đang chiến đấu với một con cá sấu to bằng con của tôi. Con cá sấu lao tới, và nữ thần Bast thụp xuống bên dưới nó, lướt những con dao của mình ngang cổ nó. Con cá sấu tan vào dòng sông cho đến khi nó chỉ là một đám cát bụi bốc khói, nhưng thiệt hại đã hiển hiện: Sadie đang nằm chình ình một đống co quắp bên bờ sông.
Khi tôi đến được bên, Khufu và nữ thần Bast đã ở bên cạnh con bé. Máu từ đầu nó đang rỉ ra. Mặt nó vàng ệch xấu xí.
"Chuyện gì đã xảy ra?" tôi hỏi.
"Nó lao ra từ đâu đónữ thần Bast đau khổ nói. "Đuôi của nó quất vào người Sadie và hất bay con bé. Con bé tránh không kịp. Liệu nó...?w
Khufu đặt tay lên trán Sadie và miệng phát ra âm thanh bốp bốp.
Nữ thần Bast thở dài nhẹ nhõm. "Khufu nói con bé sẽ sống, nhưng chúng ta phải đưa nó ra khỏi đây. Những con cá sấu đó có thể đại diện cho..."
Giọng cô ấy lạc đi. Ở giữa sông, nước đang sôi sùng sục. Đang dần nhô lên từ đó là một hình dáng trông thật kinh khủng, tôi biết chúng tôi đã tiêu đời.
"Có thể đại diện cho thứ đó," nữ thần Bast ảm đạm nói.
Trước hết nhé, gã đó cao khoảng sáu mét - và tôi không có ý nói tới cái vầng hào quang đang phát sáng quanh cơ thể hắn ta đâu. Hắn là người bằng xương bằng thịt. Ngực và hai cánh tay đều giống hệt con người, nhưng hắn có làn da xanh lục tươi, và phần eo được bao phủ bởi một cái váy giáp bọc sắt màu xanh lục giống da của loài bò sát. Hắn ta có cái đầu của cá sấu, một cái miệng rộng khủng lúc nhúc những cái răng trắng mọc xiên xẹo, còn đôi mắt sáng lấp lánh nước nhầy màu xanh lục (vâng, tôi biết - rất ấn tượng). Mái tóc đen được tết và được thả xuống hai vai, và hai cái sừng bò cong cong phía trên đầu. Nếu như thế còn không đủ kỳ quặc, hẳn ta còn có vẻ như đang vã mồ hôi nhiều không thể tả - nước nhờn như dầu phun ra thành dòng từ người hắn mà đọng thành vũng trong dòng sông.
Hắn ta đưa cao cây gậy của mình - một khúc gỗ xanh lục to bằng cột điện thoại.
Nữ thần Bast hét lên, "Đi nào!" và kéo tôi lùi lại khi gã cá sấu đó đập mạnh xuống và tạo ra một đường rãnh sâu một mét rưỡi ở bờ sông nơi tôi từng đứng.
Hắn rống lên: "Horus!"
Điều cuối cùng tôi muốn làm là nói, ở đây! Nhưng Horus chỉ gấp gáp nói trong đầu tôi: Đối đầu với hắn. Sobek chỉ hiểu được sức mạnh. Đừng để hắn túm lấy cậu, nếu không hắn sẽ lôi cậu xuống và dìm chết cậu.
Tôi nuốt xuống sự sợ hãi và hét lên, "Sobek! Ngươi, ừ, đồ yếu đuối! Đồ quái quỷ kia, ngươi có khỏe không?"
Sobek nhe răng ra. Có lẽ đó là phiên bản nụ cười thân thiện của hắn ta. Có lẽ không.
"Hình dáng đó không có lợi cho ngươi, thần chim ưng à," hắn ta nói. "Ta sẽ đớp ngươi ra làm hai đấy."
Đứng kế bên tôi, nữ thần Bast trượt các con dao xuống từ hai ống tay áo. "Đừng để hắn ta tóm lấy cậu," cô ấy cảnh báo.
"Đã nhận được thông báo rồi," tôi nói với cô ấy. Tôi nhận ra Khufu ở me mé phía tay phải tôi, đang từ từ kéo Sadie lên phía con dốc. Tôi phải khiến cho gã xanh lục này
phân tâm, ít nhất cho đến khi họ được an toàn. "Sobek, thần của... tôi đoán là các chú cá sấu! Hãy để bọn ta được yên nếu không bọn ta sẽ tiêu diệt ngươi!"
Tốt lắm, Horus nói. "Tiêu diệt" là từ dùng rất tốt.
Sobek cười rống lên. "Tính hài hước của ngươi đã cải thiện đấy, Horus. Ngươi và con mèo con của ngươi sẽ tiêu diệt ta ư?" Hắn ta hướng đôi mắt có màng nhầy về phía nữ thần Bast. "Điều gì mang ngươi tới lãnh địa của ta, nữ thần mèo? Ta nghĩ rằng ngươi không thích nước!"
Vừa dứt lời, hắn ta chỉa cây gậy và bắn một dòng nước xanh lục về phía trước. Nữ thần Bast quá nhanh. Cô ấy nhảy lên và đáp xuống phía sau lưng Sobek với hiện thân đầy đủ của mình - một chiến binh đầu mèo khổng lồ, phát sáng. "Đồ phản bội!" nữ thần Bast hét lớn. "Sao ngươi lại về phe của hỗn mang cơ chứ? Nhiệm vụ của ngươi là phục vụ cho đức vua!"
"Đức vua nào?" Sobek rống lên. "Ra ư? Ra đã biến mất. Osiris đã chết một lần nữa, đồ yếu đuối! Và đứa bé trai này không thể khôi phục lại vương triều. Đúng là có thời gian ta hỗ trợ cho Horus.
Nhưng hắn ta không có chút sức mạnh nào trong bộ dạng này. Hắn ta chẳng có môn đồ. Set mang đến sức mạnh. Set mang đến thịt tươi. Ta nghĩ mình sẽ bắt đầu với thịt của tên vật chủ này!"
Hắn ta quay về phía tôi và quật gậy. Tôi lăn khỏi cú tấn công của hắn, nhưng bàn tay còn lại của hắn ta bẳn ra và tóm lấy eo tôi. Tôi chỉ không được nhanh bằng. Nữ thần Bast cứng người lại, chuẩn bị lao về phía kẻ thù, nhưng trước khi cô ấy có thể làm thế, Sobek đã thả cây gậy của mình xuống, tóm lấy tôi bằng cả hai bàn tay khổng lồ, rồi kéo tôi xuống nước. Điều tiếp theo tôi biết là tôi đang chết chìm trong dòng nước màu xanh lục u ám lạnh buốt. Tôi không thể thấy hay thở. Tôi chìm vào vùng sâu thẳm khi hai tay Sobek vắt hết không khí ra khỏi phổi tôi.
Giờ hay là không bao giờ! Horus nói. Hãy để ta kiểm soát ngươi.
Không, tôi đáp lại. Tôi sẽ chết trước đã.
Tôi nhận ra ý nghĩ đó bình tĩnh một cách kỳ lạ. Nếu tôi thực sự đã chết, chẳng có lý nào tôi lại phải sợ hãi. Thôi thì tôi có thể cứ thế mà chiến đấu đến chết.
Tôi tập trung sức mạnh của mình và cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn dâng khắp cơ thể. Tôi co duỗi hai cánh tay lại và cảm nhận hai tay kìm chặt tôi của Sobek đang yếu dần. Tôi triệu hồi hiện thân chiến binh chim ưng và ngay lập tức được bao vây trong một hình dáng vàng phát sáng to bằng Sobek. Tôi có thể nhìn thấy hắn ta trong làn nước đen, đôi mắt đầy nhớt mở to vì ngạc nhiên.
Tôi phá vỡ gọng kìm của hắn ta và húc mạnh vào đầu hắn, làm hắn gãy một vài cái răng. Rồi tôi bắn ra khỏi dòng nước, đáp xuống bên bờ sông bên cạnh nữ thần Bast, cô
này giật mình ngạc nhiên quá đỗi, suýt thì chém phải tôi.
"ơn Ra!" cô ấy kêu lên.
"Đúng thế, tôi còn sống."
"Không, ta suýt thì nhảy theo cậu. Ta ghét nước!"
Rồi Sobek bất ngờ xuất hiện phía ngoài con sông, rống lên vì giận dữ. Máu xanh túa ra từ một bên mũi hắn.
"Ngươi không thể đánh bại ta!" Hẳn ta đưa hai tay ra, lúc này mồ hôi đang rơi như mưa. "Ta là chúa tể của nước! Mồ hôi của ta tạo ra các con sông trên thế giới!"
Eo ôi. Tôi quyết định không bao giờ tắm sông nữa. Tôi liếc nhìn ra phía sau, tìm kiếm Khufu và Sadie, nhưng chẳng thấy đâu. Hy vọng Khufu đã đưa Sadie đến nơi an toàn, hay ít nhất tìm được một nơi nào đó an toàn để trốn.
Sobek tấn công, và hắn ta mang cả con sông theo. Một đợt sóng khổng lồ đập mạnh vào người tôi, hất ngã tôi xuống đất, nhưng nữ thần Bast đã nhảy lên và đáp xuống trên lưng Sobek trong hình dáng biến thân hoàn toàn. Sức nặng dường như chẳng khiến hắn ta bận tâm chút nào. Hắn ta cố hết sức để tóm lấy cô ấy nhưng không được. Cô ấy chém đi chém lại vào hai cánh tay, lưng và cổ hắn ta, nhưng làn da xanh lục đó dường như tự chữa lành nhanh như tốc độ cô ấy chém vào đó.
Tôi cố gắng đứng dậy, làm điều đó trong hình dáng hiện thân giống như việc đang cố đứng dậy với một tấm đệm được quấn quanh ngực bạn vậy. Sobek cuối cùng cũng tóm được nữ thần Bast và ném cô ấy khỏi người mình. Cô ấy nhào lộn để đáp xuống mà không bị thương, nhưng hào quang màu xanh dương của cô ấy đang nhấp nháy. Cô ấy đang mất dần sức mạnh.
Chúng tôi chơi trò vật lộn đồng đội với vị thần cá sấu - đâm và chém - nhưng chúng tôi càng đả thương hắn bao nhiêu, hắn dường như càng thêm điên tiết và dũng mãnh.
"Nào, đưa thêm quân đến đi nào!" hán ta hét lên. "Đến đấu với ta nào!"
Thế này thì không hay rồi. Đấu thêm một hiệp với tên cá sấu khổng lồ này nữa thì chúng tôi sẽ tiêu luôn.
Sao chúng ta không kết nạp thêm các tay sai nhỉ? Tôi than phiền với thần Horus, nhưng ông
ta không trả lời. Tôi có thể cảm nhận ông ta đang chật vật chuyển năng lượng của mình sang cho tôi, cố giữ vững bộ quần áo chiến đấu phép thuật của chúng tôi.
Nắm đấm của Sobek nện vào nữ thần Bast, và cô ấy lại bay đi. Lần này khi cô ấy đáp xuống đất, vầng hào quang bao quanh cô ấy chớp nháy và tắt ngúm.
Tôi tấn công nhằm thu hút sự chú ý của Sobek. Không may, việc đó lại có hiệu quả. Sobek quay lại và bắn nước về phía tôi. Trong khi tôi đang choáng váng không nhìn thấy được gì, hắn ta vỗ tôi một phát mạnh đến nỗi tôi bay ngay sang bờ sông phía bên kia, đổ nhào vào đám sậy.
Biến thân của tôi đổ sụp. Tôi chuếnh choáng ngồi dậy và nhận ra Khufu và Sadie đang ở ngay bên cạnh tôi, Sadie vẫn bất tỉnh và đang chảy máu. Khufu tuyệt vọng rì rầm bằng thứ tiếng của loài khỉ đầu chó và vuốt ve trán con bé.
Sobek bước ra khỏi nước và cười toe toét với tôi. Xa xa ở phía dưới dòng sông, trong ánh sáng lờ mờ của bóng đêm, cách khoảng bốn trăm mét, tôi có thể nhìn thấy hai đường rẽ nước trong dòng sông, đang tiến nhanh về phía chúng tôi - quân tiếp viện của Sobek.
Từ dòng sông, nữ thần Bast hét lớn, "Carter, nhanh lên! Đưa Sadie ra khỏi đây!"
Khuôn mặt cô ấy xanh mét vì căng thẳng, và hiện thân chiến binh mèo lại xuất hiện một lần nữa bao lấy cô ấy. Thế nhưng, nó khá yếu - hầu như không thành hình.
"Đừng!" tôi gọi lớn. "Cô sẽ chết mất!"
Tôi cố triệu hồi chiến binh chim ưng, nhưng nỗ lực đó chỉ khiến cho bên trong người tôi đau đớn như bị đốt cháy. Tôi đã hết sức mạnh, và linh hồn của thần Horus đang ngủ, hoàn toàn kiệt sức.
"Đi đi!" Nữ thần Bast hét lên. "Và nói với cha cậu rằng tôi đã giữ lời hứa của mình."
"KHÔNG!"
Cô ấy nhảy về phía Sobek. cả hai ôm ghì lấy nhau - nữ thần Bast chém dữ dội vào mặt hắn ta trong khi Sobek tru lên vì đau. cả hai vị thần ngã xuống nước, chìm lỉm mất dạng.
Tôi chạy về phía bờ sông. Con sông sôi sùng sục và nổi bọt. Rồi một vụ nổ màu xanh lục thắp sáng cả con sông Rio Grande, rồi một sinh vật đen-và-vàng nhỏ bé bắn vọt lên khỏi con sông như thể nó vừa bị ai đó quẳng ra từ đó vậy. Nó đáp xuống trên bãi cỏ ngay dưới chân tôi - một con mèo ướt, bất tỉnh, bán sống bán chết.
"Bast ơi?" Tôi cẩn thận nâng con mèo lên. Nó mang cái vòng cổ của nữ thần Bast, nhưng khi tôi nhìn, cái bùa của nữ thần vỡ vụn thành bụi đất. Nó không còn là nữ thần Bast nữa. Nó chỉ là Muffin.
Nước mắt làm cay mắt tôi. Sobek đã bị đánh bại, bị buộc quay về Cõi Âm hay đâu đó, nhưng vẫn còn hai đường rẽ nước đang tiến về phía chúng tôi dưới con sông, khá gần để lúc này tôi có thể nhìn thấy cái lưng màu xanh lục và đôi mắt tròn, nhỏ và sáng của những con quái vật.
Tôi bế con mèo vào sát ngực mình và quay về phía Khufu. "Đi thôi, chúng ta phải..."
Tôi cứng người lại, vì đang đứng ngay phía sau Khufu và em gái tôi, đang trừng trừng nhìn tôi, là một con cá sấu khác - con cá sấu màu trắng.
Chúng ta chết chắc rồi, tôi nghĩ. Và rồi, Khoan... một con cá sấu màu trắng?
Nó há miệng ra và tấn công - lao thẳng qua người tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy nó lao vào hai con cá sấu khác - những con cá sấu xanh lục khổng lồ đang chuẩn bị giết tôi.
"Philip?" tôi kêu lên kinh ngạc, khi các con cá sấu quẫy đập và chiến đấu.
"Đúng thế" giọng một người đàn ông vang lên.
Tôi lại quay lại và nhìn thấy điều không thể. Chú Amos đang quỳ kế bên Sadie, cau mày khi chú ấy chăm chú nhìn vết thương trên đầu con bé. Chú ấy nhìn tôi khẩn nài. "Philip sẽ khiến cho tay sai của Sobek bận rộn, nhưng không được lâu. Giờ đi theo chú nào, và chúng ta có cơ hội mỏng manh để sống sót!"
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ