Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Zia Đã Mất Đi Bộ Lông Mày Của Mình Như Thế Nào
ÔI THỨC DẬY KHI MỘT XÔ NƯỚC LẠNH HẤT VÀO MẶT.
“Sadie! Dậy nào,” Zia nói.
“Chúa ơi!” tôi hét lên. “Có cần thiết thế không?”
“Không cần,” Zia thừa nhận.
Tôi muốn bóp cổ cô ta, bất chấp việc tôi đang ướt sung, run lẩy bẩy, và vẫn còn mất phương hướng. Tôi đã ngủ trong bao lâu? Tôi cảm thấy chỉ như một vài phút, nhưng khu nội trú chẳng còn một ai. Tất cả những chiếc võng đều được xếp gọn. Các cô gái ắt đã đi đến lớp học buổi sang.
Zia quẳng cho tôi một cái khan mặt và một bộ quần áo bằng vải lanh mới. “Chúng ta sẽ gặp Carter ở phòng tẩy rửa.”
“Tôi vừa mới tắm xong, cám ơn rất nhiều. Điều tôi cần là một bữa ăn sang đúng nghĩa.”
“Phòng tẩy rửa sẽ giúp cô thanh tẩy cho phép thuật.” Zia đeo cái túi chứa các trò lừa bịp của cô ta trên vai và duỗi cây gậy đen dài mà cô ta đã dung ở New York ra. “ Nếu cô còn sống, chúng ta sẽ tính đến chuyện thức ăn.”
Tôi quá mệt mỏi với việc luôn được nhắc nhở rằng tôi có thể chết, nhưng tôi mặc quần áo và đi theo cô ta ra khỏi phòng.
Sau một chuỗi các đường hầm dài vô tận khác, chúng tôi tiến vào một căn phòng có một thác nước đang chảy ồ ạt. Ở đó không có trần nhà, chỉ có một con dốc phía trên chúng tôi, dường như vươn cao đến bất tận. Nước từ nơi tối đen đổ vào đài phun nước, bắn tung toé phía trên một bức tượng thần có đầu chim cao năm mét đó. Tên ông ta là gì nhỉ - Tooth chăng? Không phải, Thoth. Nước chảy như thác phía trên đầu ông ta, đổ vào hai lòng bàn tay, rồi chảy vào trong bể.
Carter đứng bên cạnh đài phun nước. Anh vận đồ lanh với cái túi của Cha quàng trên vai và thanh kiếm đeo sau lung. Mái tóc anh bù xù, như thể anh đã không ngủ ngon lắm. Ít ra anh không bị dội nước đá vào người. Nhìn thấy anh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ. Tôi nghĩ về những lời ông Iskandar đã nói tối qua: Anh trai cháu sẽ cần sự dẫn dắt của cháu.
“Chuyện gì?” Carter hỏi. “Em đang trố mắt nhìn anh đến kỳ cục.”
“Không có gì,” tôi nhanh nhảu đáp lại. “Anh ngủ ngon không?”
“Tệ lắm. Anh… anh sẽ kể cho em sau.”
Liệu có phải do trí tưởng tượng của tôi, hay có phải anh cau mày nhìn về phía Zia không nhỉ? Hừm, có thể là rắc rối tình cảm gì đó giữa Quý Cô Phép Thuật và anh trai tôi chăng? Tôi thầm ghi nhớ phải chất vấn anh trai mình lúc nào chỉ có hai chúng tôi thôi ấy.
Zia đi đến một cái tủ gần đó. Cô lấy ra hai cái tách sứ, nhúng chúng vào đài phun nước rồi đưa cho chúng tôi. “Uống đi.”
Tôi liếc nhìn Carter. “Anh uống trước đi.”
“Chỉ là nước thôi mà,” Zia cam đoan với tôi, “nhưng đã được tinh lọc khi nó tiếp xúc với thần Thoth. Thứ này sẽ giúp tâm trí hai người được tập trung.”
Tôi không thể nào hiểu làm sao mà một bức tượng có thể tinh lọc được nước. Rồi tôi nhớ lại những gì ông Iskandar đã nói, rằng các thần có thể sống ở bất cứ nơi nào.
Tôi uống cạn. Ngay lập tức tôi cảm giác như thể tôi vừa uống tách trà đậm đặc của bà ngoại. Bộ não tôi kêu o o. Thị lực của tôi rõ hơn. Tôi cảm thấy hiếu động cực kỳ, sém chút đã không nhớ món kẹo cao su của mình - sém chút thôi.
Carter nhấp một ngụm nước từ tách. “Ái chà.”
“Giờ đến các hình xăm,” Zia thông báo.
“Tuyệt!” tôi nói.
“Trên lưỡi của hai người,” cô ta them vào.
“Hả?”
Zia lè lưỡi ra. Ở ngay giữa là một chữ tượng hình màu xanh dương.
“Đêy la Naat,” cô ta cố nói khi đang lè lưỡi ra. Rồi như chợt nhận ra sai lầm, cô ta thu lưỡi lại. “Ý tôi là, đây là Ma’at, biểu tượng của trật tự và sự hài hoà. Nó sẽ giúp hai người đọc phép thuật một cách rõ ràng hơn. Chỉ một sai lầm với một câu thần chú…”
“Để tôi đoán,” tôi nói. “Chúng tôi sẽ chết.”
Từ cái tủ kinh hoàng của mình, Zia lấy ra một cây cọ đầu bằng và một bắt thuốc nhuộm màu xanh. “Không đau đâu. Và cũng không tồn tại mãi mãi.”
“Nó có vị như thế nào?” Carter lo lắng hỏi.
Zia mỉm cười. “Lè lưỡi cậu ra.”
Để trả lời câu hỏi của Carter, hình xăm có vị như lốp xe cháy.
“Úi,” tôi nhổ một cục “trật tự và sự hài hoà” màu xanh vào trong đài phun nước. “Quên chuyện ăn sang đi. Chẳng còn thấy ngon miệng nữa.”
Zia lôi một cái túi da ra khỏi cái tủ. “Carter sẽ được phép giữ các công cụ phép thuật của cha cậu, cộng them một cây gậy và đũa phép mới. Nói chung là, đũa phép dung để phòng vệ, còn cây gậy dùng để tấn công, mặc dầu, Carter, cậu có thể thích sử dụng thanh khopesh của mình hơn nhỉ.”
“Khopesh á?”
“Thanh kiếm lưỡi cong,” Zia nói. “Một vũ khí yêu thích của lính gác cho pharaoh. Có thể được sử dụng trong một cuộc chiến phép thuật tay đôi. Còn về phần Sadie, cô sẽ cần một cái túi đầy đủ các công cụ.”
“Sao anh ấy lại có được túi đồ nghề của Cha?” tôi phàn nàn.
“Cậu ta là người lớn nhất,” cô ta nói, như thể điều đó giải thích rõ mọi điều. Một câu kinh điển.
Zia quẳng cho tôi cái túi da. Bên trong có một cây đũa phép bằng ngà, một khúc cây mà tôi cho rằng sẽ biến thành một cây gậy, một vài tờ giấy, một hộp mực, một vài mảnh sợi bện, và một miếng sáp dễ thương. Tôi chẳng cảm thấy hào hứng gì sất.
“Thế còn một người đàn ông sáp nhỏ bé thì sao?” tôi hỏi. “Tôi muốn có Cậu Bé Bột Mì.”
“Nếu ý cô muốn nói đến một bức tượng nhỏ, cô phải tự mình tạo ra. Cô sẽ được dạy cách làm, nếu cô có được kỹ năng đó. Chúng ta sẽ xác định chuyên môn của cô sau.”
“Chuyên môn ư?” Carter hỏi. “Ý cô là giống như việc Nectanebo chuyên về các bức tượng ấy hả?”
Zia gật đầu. “Nectanebo vô cùng giỏi trong phép thuật làm tượng. Ông ta có thể tạo ra shabti giống như thật, có thể nhầm thành con người. Không ai có thể giỏi hơn trong lĩnh vực tượng… có lẽ trừ Iskandar ra. Nhưng còn có nhiều môn khác nữa: Thầy lang. Người chế bùa hộ mạng. Người khiển thú. Nguyên tố sư. Đối chiến sư. Thầy gọi hồn.”
“Nhà tiên tri thì sao?” tôi hỏi.
Zia nhìn tôi đầy tò mò. “Có, mặc dầu môn đó hiếm có người theo học. Sao cô…?”
Tôi hắng giọng. “Vậy làm sao chúng tôi nhận biết được khả năng chuyên môn của mình?”
“Việc đó sẽ sớm hiện rõ ra thôi,” Zia hứa, “nhưng một pháp sư giỏi đều biết mỗi thứ một ít, đó là lý do tại sao chúng ta sẽ đều bắt đầu bằng một bài kiểm tra cơ bản. Ta đến thư viện nào.”
Thư viện của Khu Vực 1 giống y hệt thư viện nhà chú Amos, nhưng lớn hơn gấp một trăm lần, có các phòng hình tròn xếp thẳng hàng cùng với các kệ sách hình tổ ong dường như kéo dài đến vô tận, như một tổ ong lớn nhất thế giới. Các bức tượng shabti bằng đất sét vẫn cứ ẩn hiện, tìm và lấy các hộp đựng cuộn văn tự rồi biến mất, nhưng chúng tôi không nhìn thấy bất cứ một ai.
Zia đưa chúng tôi đến một cái bàn gỗ và mở ra một cuốn giấy cói dài, trống không. Cô ta cầm cây bút tram lên chấm vào lọ mực.
“Chữ Ai Cập shesh có nghĩa là người sao chép hoặc người viết, nhưng nó cũng đồng thời có nghĩa là một pháp sư. Bỏi vì phép thuật, ở với mức cơ bản nhất, cũng có thể biến ra các chữ được viết ra biến thành hiện thực. Hai người sẽ tạo ra một cuộn văn tự. Dùng chính phép thuật của mình, hai người sẽ đưa sức mạnh của mình vào các từ trên tờ giấy. Khi nó được nói ra, các từ đó sẽ giải thoát ra phép thuật.”
Cô ta đưa cây bút tram cho Carter.
“Tôi chả hiểu gì cả,” Carter khắng nghị.
“Một từ đơn giản,” cô ta gợi ý. “Có thể là gì cũng được.”
“Bằng tiếng anh sao?”
Zia bĩu môi. “Nếu phải thế. Bất cứ loại ngôn ngữ nào cũng được, nhưng chữ tượng hình là tốt nhất. Chúng là ngôn ngữ của sự sang tạo, của phép thuật, của Ma’at. Thế nhưng, cậu phải cẩn thận đấy.”
Trước khi cô ta kịp giải thích, Carter đã vẽ một chữ tượng hình đơn giản có hình một con chim.
Hình ảnh vặn vẹo, tách ra khỏi mặt giấy cói, và bay đi. Con chim thả vài cục phân đầy tính tượng hình xuống đầu Carter trên đường nó bay đi. Tôi chịu không nín được cười khi nhìn thấy nét mặt của anh ấy.
“Một sai lầm của kẻ vỡ long,” Zia nói, quắc mắt về phía tôi bảo tôi im lặng. “Nếu cậu sử dụng một biểu tượng đại diện cho thứ gì đó còn sống, tốt nhất chỉ nên viết một phần thôi - không vẽ cánh, hay chân. Nếu không phép thuật mà cậu chuyển sang có thể khiến nó biến thành vật sống.”
“Và ị vào người tạo ra nó.” Carter thở dài, lấy một mẩu giấy cói chùi tóc. “Đó là lý do tại sao bức tượng sáp của cha chúng tôi, Cậu Bé Bột Mì ấy, không có chân, đúng không?”
“Có cùng một nguyên tắc,” Zia đồng ý. “Giờ, thử lại lần nữa.”
Carter nhìn chằm chằm vào cây gậy của Zia, cây gậy phủ đầy các chữ tượng hình. Anh ấy chọn chữ rõ ràng nhất và chép lại nó lên tờ giấy cói - biểu tượng của ngọn lửa.
Ối chà, tôi nghĩ. Nhưng từ đó đã không biến thành thật, lẽ ra thế phải là khá thú vị. Nó chỉ đơn giản biến mất.
“Thử lại lần nữa nào,” Zia giục.
“Sao tôi lại mệt quá vậy nhỉ?” Carter băn khoăn hỏi.
Đúng là anh ấy trông khá là mệt mỏi. Khuôn mặt anh ấy đầy mồ hôi.
“Vì cậu đang chuyển phép thuật từ bên trong,” Zia nói. “Với tôi mà nói, tạo ra lửa là việc khá dễ dàng. Nhưng có thể đó không phải là kiểu phép thuật tự nhiên nhất với cậu. Thử cái khác xem. Triệu hồi… triệu hồi một thanh kiếm chẳng hạn.”
Zia chỉ cho anh ấy cách tạo ra một chữ tượng hình, và Carter viết nó lên giấy cói. Chẳng có gì xảy ra.
“Đọc nó lên,” Zia nói.
“Kiếm,” Carter đọc to. Từ đó phát sang và biến mất, rồi một con dao phết bơ nằm chình ình trên tờ giấy cói.
Tôi cười ngặt nghẽo.
“Khủng khiếp quá!”
Carter trông như thể sắp ngất xỉu nhưng vẫn cố gắng nhe răng cười. Anh ấy cầm con dao lên và đe doạ sẽ thọc nó vào người tôi.
“Lần đầu tiên mà làm thế là rất tốt,” Zia nói. “Hãy nhớ, không phải chính cậu là người đã tạo ra con dao. Cậu đang triệu hồi nó từ Ma’at - nguồn lực sang tạo vũ trụ. Các chữ tượng hình là mật mã chúng ta sử dụng. Đó là lý do chúng được gọi là Các Từ Thần Thắnh. Một pháp sư càng mạnh, thì càng dễ dàng điều khiển ngôn ngữ đó hơn.”
Tôi hớp hơi. “Những chữ tượng hình trôi lơ lửng trong Hành Lang Thời Đại. Chúng dường như tụ tập quanh Iskandar. Khi đó có phải ông ấy đang triệu hồi chúng không?”
“Không hẳn,” Zia nói. “Sự hiện diện của ông ấy quá mạnh, ông ấy khiến cho ngôn ngữ của vũ trụ hiện ra đơn giản chỉ bằng việc có mặt trong căn phòng đó. Bất kể kỹ năng đặc biệt của chúng ta là gì, hy vọng lớn nhất của mỗi một pháp sư là trở thành sứ giả của Các Từ Thần Thắnh - biết được rõ ngôn ngữ của sự sang tạo để chúng ta có thể tạo ra cái có thực bằng cách đơn giản hơn là đọc từ đó ra, thậm chí không cần dung đến giấy cói.”
“Giống như thể khí nói từ vỡ tan,” tôi mạo muội lên tiếng. “Và làm cho một cánh cửa nổ tung.”
Zia cau có. “Đúng thế, nhưng để làm được điều đó phải mất rất nhiều năm để luyện tập.”
“Thật vậy sao? Vậy…”
Qua khoé mắt, tôi nhìn thấy Carter đang lắc đầu, thầm cảnh báo tôi nên im miệng lại.
“Ừm…” tôi lắp bắp. “Một ngày nào đó, tôi sẽ học cách làm trò này.”
Zia nhướn mày. “Đầu tiên, phải học thật nhuần nhuyễn cách sử dụng giấy cói.”
Tôi đang mỗi lúc một thêm chắn ngấy cái thái độ của cô ta, thế là tôi cầm cây bút trầm lên và viết từ lửa bằng tiếng Anh.
Zia rướn người về phía trước và cau mày. “Cô không nên..”
Trước khi cô ta nói hết câu, một cột lửa phun lên mặt cô ta. Tôi hét lên, đúng thật là tôi vừa gây ra một chuyện kinh khủng, nhưng khi ngọn lửa tắt đi thì Zia vẫn còn ở đó, trông ngạc nhiên, cặp lông mày cô ta cháy xém và mái tóc âm ỉ cháy.
“Ồ, Chúa ơi,” tôi nói. “Xin lỗi, xin lỗi. Giờ tôi sẽ chết sao?”
Zia nhìn tôi chòng chọc trong ba giây.
“Giờ,” cô ta lên tiếng. “Tôi nghĩ cô đã sẵn sang cho một cuộc đấu tay đôi.”
Chúng tôi dung một cổng phép thuật khác mà Zia đã triệu hồi ngay trên bức tường của thư viện. Chúng tôi bước vào bên trong một cái vòng tròn cát đang cuồn cuộn xoáy rồi xuất hiện ở phía bên kia, người phủ đầy bụi và cát, trước mấy tàn tích nào đấy. Ánh mặt trời chói chang suýt nữa khiến tôi mù mắt.
“Tôi ghét các cổng dịch chuyển,” Carter lẩm bẩm, phủi cát ra khỏi tóc.
Rồi anh ấy nhìn quanh và mắt anh mở to. “Đây là Luxor! Nơi này, chừng như là, cách Cairo cả vài trăm dặm về phía nam.
Tôi thở dài. “Và điều đó làm anh ngạc nhiên sau khi được truyền tống từ New Yorks sang đến Ai Cập sao?”
Anh ấy quá bận rộn với việc nhìn quanh nhìn quất nên không thể trả lời tôi.
Tôi nghĩ là các tàn tích ấy cũng thường thôi, nhưng theo tôi thì một khi bạn đã nhìn thấy một đống đồ Ai Cập dễ vỡ, thì có nghĩa bạn đã thấy qua hết rồi đấy. Chúng tôi đang đứng trên một đại lộ lớn với hai bên đường là quái thú có đầu người, phần lớn trong số chúng đều đã vỡ. Con đường phía sau lung chúng tôi kéo dài đến hết tầm mắt, nhưng ở phía trước mặt chúng tôi thì nó kết thúc ở một ngôi đền lớn hơn nhiều so với cái trong bảo tàng New York.
Các bức tường cao ít nhất sáu tầng. Các bức tượng pharaoh bằng đá lớn đứng gác hai bên lối vào, và một cột tháp đơn độc đứng ở phía bên trái. Trông có vẻ như ở bên phải cũng từng có một cái tương tự như thế, nhưng giờ nó đã biến mất.
“Luxor là một cái tên hiện đại.” Zia nói. “Trước đây nơi này từng là thành phố Thebes. Ngôi đền này là một trong những ngôi đền quan trọng nhất ở Ai Cập. Đây là nơi tốt nhất để chúng ta luyện tập.”
“Vì nó dã bị phá huỷ sẵn rồi sao?” tôi hỏi.
Zia lại ném cho tôi một trong số những cái cau mày không lẫn vào đâu được của cô ta. “Không phải - Sadie - vì nó vẫn còn đầy phép thuật. Và tối quan trọng với gia đình cô.”
“Gia đình chúng tôi hả?” Carter hỏi.
Zia không giải thích, như thường lệ. Cô ta ra hiệu cho chúng tôi đi theo.
“Tôi không thích mấy con nhân sư xấu xí đó,” tôi lẩm bà lẩm bẩm khi chúng tôi bước vào lối đi.
“Những con nhân sư xấu xí đó là những sinh vật của luật lệ và trật tự,” Zia nói, “là thứ bảo vệ cho Ai Cập. Chúng theo phe chúng ta.”
“Cô nói sao thì nghe vậy đi.”
Carter thúc vào người tôi khi chúng tôi đi vượt qua cột tháp. “Em biết cái còn lại đã bị lấy mất đang nằm ở Paris.”
Tôi đảo tròn mắt. “Cám ơn, ngài Biết Tuốt. Em nghĩ chúng ở New York và Luân Đôn cơ đấy.”
“Đó là một cặp khác,” Carter nói, giống như thể tôi quan tâm lắm vậy. “Cột tháp Luxor còn lại đang nằm ở Paris.”
“Ước gì em được ở Paris,” tôi nói. “Hay ho hơn chỗ này biết mấy.”
Chúng tôi đi vào trong một sân vườn đầy bụi bao quanh là những cây cột bị đổ nát và các bức tượng thiếu đi nhiều phần cơ thể khác nhau. Thế nhưng, tôi có thể nhận ra rằng nơi này trước đây đã từng là một nơi khá ấn tượng.
“Mọi người ở đâu cả rồi?” tôi hỏi. “Hiện giờ đang là giữa ngày, vào thời điểm nghỉ lễ màu đông. Đáng lẽ ra sẽ có vô số du khách đến đây chứ?”
Zia lại trưng vẻ mặt khó chịu. “Thường thì, đúng là như thế. Tôi đã khuyến khích họ tránh xa nơi này trong một vài giờ.”
“Bằng cách nào?”
“Bộ não của con người thường dễ bị thao túng.” Cô ta nhìn thẳng vào mặt tôi, và tôi nhớ lại cách cô ta buộc tôi phải nói lúc ở bảo tàng New York. A phải nhỉ, cô ta chỉ đang cầu xin cho lông mày cháy them đây mà.
“Nào, bắt đầu trận đấu tay đôi nào.” Cô ta triệu hồi cây gậy của mình và vẽ hai vòng tròn trên cát cách nhau khoảng mười mét. Cô ta chỉ tôi đứng vào một trong hai vòng tròn và Carter đứng vào vòng tròn còn lại.
“Tôi phải đấu tay đôi với anh ấy sao?”
Tôi thấy ý tưởng đó hoàn toàn lố bịch. Năng khiếu duy nhất mà Carter đã thể hiện là triệu hồi một con dao cắt bơ và mọt con chim ị lên đầu anh ta thôi. Vâng, phải rồi, anh ấy cũng có thể hiện một chút xíu năng khiếu trên cây cầu bắt ngang qua vực thẳm với việc làm lệch hướng các con dao găm, thế nhưng - nhỡ tôi làm tổn thương anh ấy thì sao? Dù Carter có thể đáng chắn là thế, tôi vẫn không muốn mình vô tình triệu hồi những hình chạm khắc trong nhà chú Amos để rồi làm anh ấy nổ tung ra thành từng mảnh đâu.
Có lẽ Carter cũng đang nghĩ như tôi, vì anh ấy bắt đầu đổ mồ hôi. “Lỡ chúng tôi làm gì sai thì sao?” anh ấy hỏi.
“Tôi sẽ giám sát trận đấu,” Zia hứa. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ từ. Pháp sư đầu tiên hạ gục đối thủ của mình ra khỏi vòng tròn sẽ thắng.”
“Nhưng chúng tôi còn chưa được huấn luyện mà!” tôi phản đối.
“Học hỏi qua thực hành thôi,” Zia nói. “Đây không phải trường học, Sadie à. Cô không thể học phép thuật bằng cách ngồi tại bàn mà ghi chép đâu. Cô chỉ có thể học phép thuật bằng cách thực hiện phép thuật.”
“Nhưng…”
“Cứ triệu hồi bất cứ sức mạnh nào mà cô có thể,” Zia nói. “Sử dụng bất cứ thứ gì cô có. Bắt đầu!”
Tôi nghi ngại nhìn Carter. Sử dụng bất cứ thứ gì tôi có sao? Tôi mở cái túi da và nhìn vào bên trong. Một miếng sáp á? Chắc chắn là không rồi. Tôi rút cây đũa phép và cái que ra. Ngay lập tức, cái que phình to ra cho đến khi trong tay tôi là cây gậy màu trắng dài hai mét.
Carter tuốt kiếm, mặc dầu tôi không thể nào hình dung được anh ấy sẽ làm gì với nó. Tấn công trúng tôi từ khoảng cách mười mét quả là hơi khó à.
Tôi muốn chuyện này xong cho rồi, vì thế tôi nâng cây gậy của mình lên như đã từng trông thấy Zia làm. Tôi nghĩ về từ Lửa.
Một ngọn lửa nhỏ phụt ra từ đầu cây gậy. Tôi vận ý chí mong muốn nó lớn hơn. Ngọn lửa bừng sang trong giây lát, nhưng rồi thị lực tôi mờ đi. Ngọn lửa vụt tắt. Tôi khuỵ xuống, cảm giác như thể tôi vừa thực hiện xong một cuộc thi chạy đường dài.
“Em ổn không?” Carter gọi lớn.
“Không,” tôi than.
“Nếu con bé tự hất mình ra khỏi vòng tròn, liệu tôi có thắng không?” anh ấy hỏi.
“Im miệng đi Carter!” tôi nói.
“Sadie, cô phải cẩn thận,” Zia nói. “Cô triệu hồi từ nguồn lực dự trữ trong cô, chứ không phải từ cây gậy. Cô có thể nhanh chóng trút hết phép thuật của mình đấy.”
Tôi run rẩy đứng dậy. “Giải thích xem nào?”
“Một pháp sư bắt đầu một trận đấu với đầy phép thuật, y như lúc cô ăn đầy bụng sau một bữa ăn ngon…”
“Điều mà tôi chưa bao giờ có,” tôi nhắc cô ta.
“Mỗi một lần cô thực hiện phép thuật,” Zia nói tiếp, “cô làm tiêu hao năng lượng. Cô có thể lấy năng lượng từ chính cô, nhưng cô phải biết các giới hạn của mình. Nếu không cô có thể làm mình kiệt sức, hoặc tệ hơn nữa.”
Tôi nuốt khan và nhìn vào cây gậy đang bốc khói. “Tệ đến mức nào?”
“Cô có thể bị thiêu cháy.”
Tôi ngần ngừ, nghĩ cách để hỏi câu hỏi tiếp theo mà không phải nói quá nhiều. “Nhưng tôi đã thực hiện phép thuật như thế trước đây. Đôi lúc nó không làm tôi kiệt sức. Tại sao vậy?”
Zia tháo một cái bùa hộ mạng từ cổ mình ra. Cô ta ném nó lên không trung, và với một tia chớp biến nó thành một con chim kền kền khổng lồ. Con chim đen to lớn đó bay vút lên khỏi các tàn tích. Ngay khi nó khuất khỏi tầm nhìn, Zia đưa hai tay ra và bùa hộ mạng lại xuất hiện trong long bàn tay cô ta.
“Phép thuật có thể được lấy ra từ nhiều nguồn,” cô ta nói. “Nó có thể được chứa trong các cuộn giấy, các cây đũa phép, hay các cây gậy. Bùa hộ mạng vô cùng mạnh. Phép thuật cũng có thể được lấy thẳng từ Ma’at, sử dụng Các Từ Thần Thắnh, nhưng điều đó vô cùng khó. Hoặc…”- cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi - “nó có thể được triệu hồi từ các vị thần.”
“Sao cô lại nhìn tôi?” tôi gặng hỏi. “Tôi đã không triệu hồi bất cứ vị thần nào. Họ dường như chỉ tìm đến tôi mà thôi.”
Cô ta mang chiếc vòng cổ của mình vào lại nhưng chẳng nói tiếng nào.
“Khoan đã,” Carter nói. “Cô khẳng định nơi này là tối quan trọng cho gia tộc tôi.”
“Đã từng,” Zia đáp.
“Nhưng chẳng phải đây…” Carter cau mày. “Chẳng phải các pharaoh thường hay tổ chức lễ hội hằng năm ở đây hay gì đấy à?”
“Đúng như thế,” cô ta nói. “Pharaoh sẽ đi bộ hết lối rước từ Karnak đến Luxor. Ông ta sẽ tiến vào đền thờ và trở thành một với các vị thần. Đôi khi, chuyện ấy chỉ tuyền là nghi thức lễ lạc mà thôi. Thỉnh thoảng, với các vị pharaoh vĩ đại như Ramesses, đây này…” Zia chỉ về một trong số các bức tượng đổ nát khổng lồ.
“Họ thật sự làm vật chủ cho các vị thần,” tôi chen ngang, nhớ lại những gì ông Iskandar đã nói.
Zia nheo nheo mắt. “Thế mà cô đã khẳng định không biết gì về quá khứ của gia tộc mình cơ đấy.”
“Ngừng lại một lát nào,” Carter phản đối. “Cô đang nói chúng tôi có quan hệ với…”
“Các thần chọn các vật chủ của mình rất cẩn thận,” Zia nói. “Họ thường thích dòng dõi các pharaoh. Khi một pháp sư có dòng dõi thuộc về hai gia tộc hoàng gia…”
Tôi đưa mắt nhìn Carter. Điều gì đó mà nữ thần Bast đã nói bỗng ùa về trong tôi: “Gia tộc các ngươi được sinh ra với phép thuật.” Và chú Amos đã bảo với chúng tôi rằng cả hai bên nội ngoại chúng tôi có một lịch sử phức tạp với các vị thần, và rằng anh Carter và tôi là những đứa trẻ có quyền năng nhất được sinh ra trong nhiều thế kỷ qua. Một cảm giác xấu dấy lên trong tôi, như một tấm mền ngứa ngáy đang châm vào khắp da tôi vậy.
“Cha mẹ chúng ta đến từ hai dòng dõi hoàng gia khá nhau,” tôi nói. “Cha… ông ắt là hậu duệ của Narmer, vị pharaoh đầu tiên. Em đã bảo anh rằng ông trông giống hệt bức ảnh đó!”
“Đó là điều không thể,” Carter bảo. “Đã ngàn năm rồi còn gì.” Nhưng tôi có thể thấy đầu óc anh ấy đang vận hành. “Ròi dòng họ Faust…” Anh ấy quay sang phía Zia. “Ramesses Đại Đế đã cho xây cái sân này. Cô đang nói với tôi rằng gia tộc mẹ tôi có tổ tiên từ ông ấy sao?”
Zia thở dài. “Đừng có nói với tôi rằng cha mẹ hai người đã giấu không cho hai người biết. Vậy hai người nghĩ vì sao mà hai người lại quá nguy hiểm cho chúng tôi chứ?”
“Các người nghĩ chúng tôi đang làm vật chủ cho các vị thần,” tôi nói, hoàn toàn sững sờ. “Đó là những gì các người lo lắng - chỉ vì điều gì đó mà ông tổ - một - ngàn - năm của chúng tôi đã làm ư? Điều đó thật sự quá ngớ ngẩn?”
“Thế chứng minh đi!” Zia nói. “Hãy đấu với nhau, cho tôi thấy phép thuật của hai người yếu như thế nào!”
Cô ta quay lưng lại với chúng tôi, như thể chúng tôi chẳng có chút gì quan trọng.
Có điều gì đó bên trong tôi bực tức bùng lên. Tôi đã có hai ngày tồi tệ nhất từ trước đến nay. Tôi đã mất cha, mất nhà, mất cả con mèo, rồi còn bị những con quái vật tấn công và bị hất nước đá lạnh vào đầu nữa chứ. Giờ cái ả phù thuỷ này còn quay lung lại với tôi. Cô ta không muốn đào tạo cho chúng tôi. Cô ta chỉ muốn xem chúng tôi nguy hiểm như thế nào thôi.
Tốt thôi.
“Ừm, Sadie này?” Carter goi. Hẳn anh ấy đã nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt tôi rằng tôi đã điên tiết lên rồi.
Tôi tập trung vào cây gậy của mình. Có lẽ không phải là lửa. Những con mèo luôn thích mình. Có lẽ…
Tôi ném cây gậy của mình thẳng về phía Zia. Cây gậy đập mạnh xuống mặt đất ở bên dưới chân cô ta và ngay lập tức biến hình thành một con sư tử cái đang gầm gừ. Zia quay ngoắt người lại vì ngạc nhiên, nhưng rồi mọi chuyện trở nên xấu đi.
Con sư tử quay người và tấn công về phía Carter, như thể nó biết được tôi là người đấu với anh ấy.
Tôi có một phần giây để suy nghĩ: Mình đã làm điều gì thế này?
Rồi con sư tử đó lao tới… và hình dáng Carter phát sang. Anh ấy bay lên khỏi mặt đất, được bao phủ bởi vỏ bọc ảnh ba chiều bằng vàng như kiểu mà nữ thần Bast đã từng dung, ngoại trừ việc hình ảnh khổng lồ của anh ấy là một chiến binh mang đầu chim ưng. Carter vung kiếm của mình, và chiến binh chim ưng đó cũng làm hệt như thế, chém con sư tử bằng lưỡi kiếm năng lượng sang lấp lánh. Con sư tử biến mất giữa không trung, rồi cây gậy của tôi rơi leng keng xuống đất, bị cắt ra làm đôi.
Hình ảnh biểu trưng của Carter mờ dần, rồi biến mất. Anh ấy rơi xuống mặt đất và cười toe toét. “Vui đấy.”
Anh ta thậm chí trông chẳng có chút gì mệt mỏi. Khi tôi nhẹ nhõm thở phào rằng mình đã không giết chết anh ấy, tôi chợt nhận ra mình cũng không cảm thấy chút gì mệt mỏi. Nếu có, thì đó là tôi có them nhiều năng lượng hơn nữa mà thôi.
Tôi quay về phía Zia với vẻ thách thức. “Sao hả?” Tốt hơn, đúng không?”
Khuôn mặt cô ta xám xịt. “Chim ưng. Cậu…cậu đã triệu hồi…”
Trước khi cô ta có thể nói hết câu, có tiếng bước nện thình thịch trên nền đá. Một môn sinh vỡ long chạy nhanh vào sân, trông hoảng hốt. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt lấm lem bụi bẩn của cậu ta. Cậu ta nói gì đó với Zia bằng tiếng Ai Cập vô cùng vội vàng. Khi Zia hiểu được ý cậu ta muốn nói, cô ta ngồi sụp xuống nền cát. Cô ta dung tay che mặt lại và bắt đầu run rẩy.
Carter và tôi rời khỏi vòng đấu mà chạy về phía cô ta.
“Zia ơi?” Carter gọi. “Chuyện gì thế?”
Cô ta hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Khi cô ta ngước nhìn lên, đôi mắt cô ta đỏ au. Cô ta nói điều gì đó với cậu bé môn sinh, cậu ấy gật đầu và chạy về lối mà cậu ta đã đi đến.
“Tin từ Khu Vực 1,” cô ta run rẩy nói. “Iskandar…” Giọng cô ta đứt quãng.
Tôi có cảm giác như bị một nắm đấm khổng lỗ thoi ngay vào bụng. Tôi nghĩ về những lời kỳ lạ mà Iskandar đã nói trong tối hôm qua: Dường như cả ta, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. “Ông ấy chết, đúng không? Đó là những gì ông ấy muốn nói.”
Zia nhìn chằm chằm vào tôi. “Ý cô là gì khi nói: ‘Đó là những gì ông ấy muốn nói’?”
“Tôi…” suýt buột miệng nói rằng mình đã nói chuyện với Iskandar vào tối hôm qua. Rồi tôi nhận ra rằng điều này có lẽ không nên nhắc đến. “Chẳng có gì. Chuyện đó xảy ra như thế nào?”
“Trong giấc ngủ của ông ấy,” Zia nói. “Ông ấy… ông ấy đã ốm đau trong nhiều năm qua, dĩ nhiên là thế. Thế nhưng…”
“Ổn thôi mà,” Carter nói. “Tôi biết ông ấy quan trọng với cô.”
Zia lau nước mắt, rồi loạng choạng đứng dậy. “Cậu không hiểu đâu. Desjardins sẽ là người kế vị. Ngay khi ông ta được chỉ định làm Pháp sư trưởng, ông ta sẽ ra lệnh xử tử hai người.”
“Nhưng chúng tôi nào có làm gì đâu!” tôi nói.
Đôi mắt Zia loé lên giận dữ. “Hai người vẫn chưa nhận ra mình nguy hiểm đến thế nào sao? Hai người đang là vật chủ của các vị thần.”
“Lố bịch,” tôi khăng khăng, nhưng một cảm giác lo lắng đang hình thành trong tôi. Nếu điều đó là sự thật… không, không thể nào! Ngoài ra, làm gì có chuyện ai đó, thậm chí một lão gàn dở như Desjardins, lại thật sự giết chết những đứa trẻ vì điều mà thậm chí chúng còn không ý thức được cơ chứ?
“Ông ta sẽ ra lệnh cho tôi đưa hai người về, “Zia cảnh báo, “và tôi sẽ phải làm theo lệnh ông ta.”
“Cô không thể!” Carter gào lên. “Cô đã nhìn thấy chuyện xảy ra trong bảo tang. Chúng tôi không phải vấn đề. Mà là Set kia. Và nếu Desjardins không xem chuyện đó là nghiêm trọng… ừm, có lẽ ông ta cũng là một phần của vấn đề đấy.”
Zia nắm chặt cây gậy của mình. Tôi chắc rằng cô ta sẽ nướng cháy chúng tôi bằng một quả cầu lửa đây, nhưng cô ta đang ngần ngừ.
“Zia.” Tôi quyết định mạo hiểm. “Iskandar đã nói chuyện với tôi tối hôm qua. Ông ấy bắt gặp tôi đang lén lút đi ở Hàng Lang Thời Đại.”
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt. Tôi tính toán mình chỉ có một vài giây trước khi sự hoảng hốt của cô ta biến thành sự giận dữ.
“Ông ấy đã nói rằng cô là học trò giỏi nhất của ông,” tôi hồi tưởng lại. “Bảo rằng cô thông minh. Ông ấy cũng nói rằng anh Carter và tôi có một con đường khó khan phía trước, và cô biết cách giúp chúng tôi khi cần thiết.”
Cây gậy của Zia bốc khói. Đôi mắt cô ta gợi cho tôi nhớ về hình ảnh mặt kính bị vỡ.
“Desjardins sẽ giết chúng tôi,” tôi tiếp tục nói. “Cô có nghĩ đó là những gì Iskandar nghĩ không?”
Tôi đếm đến năm, sáu, bảy. Ngay khi tôi chắc rằng cô ta sẽ làm chúng tôi nổ tung, cô ta lại hạ cây gậy xuống. “Sử dụng tháp đi.”
“Gì?” tôi hỏi.
“Cái cột tháp ở lối ra ấy, đồ ngốc! Hai người có năm phút, có lẽ ít hơn, trước khi Desjardins ra lệnh xử tử hai người. Hãy bỏ trốn đi, và tiêu diệt Set. Các Ngày Đen Tối bắt đầu vào lúc mặt trời lặn. Tất cả các cổng dịch chuyển sẽ ngừng hoạt động. Hai người cần đến càng gần Set càng tốt trước khi điều đó xảy ra.”
“Khoan đã,” tôi nói. “Ý tối là cô sẽ đi cùng giúp chúng tôi! Chúng tôi thậm chí còn không biết cách sử dụng cột tháp, chứ đừng nói gì đến tiêu diệt Set!”
“Tôi không thể phản bội Ngôi Nhà,” cô ta nói. “Hai người có bốn phút tính từ thời điểm này. Nếu hai người không thể vận hành được cột tháp, hai người sẽ toi mạng đấy.”
Chừng đó đủ động cơ cho tôi rồi. Tôi kéo Carter đi, nhưng Zia gọi theo: “Sadie này?”
Khi tôi nhìn lại, đôi mắt Zia đầy đau khổ.
“Desjardins sẽ ra lệnh cho tôi săn lung hai người,” cô ta cảnh báo. “Cô hiểu điều đó không?”
Không may là tôi hiểu được. Lần gặp mặt tới của chúng tôi, chúng tôi sẽ trở thành kẻ thù của nhau.
Tôi tóm chặt tay Carter và bỏ chạy.
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ