We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Muffin Chơi Với Dao
ON KHỈ ĐẦU CHÓ CỦA CHÚNG TÔI ĐANG hóa thành nữ thần bầu trời từ đầu đến chân - nghĩa là đang phát rồ.
Nó chuyền từ cây cột này sang cây cột khác, nhảy lên nhảy xuống trên ban công, lật đổ những cái bình và các bức tượng. Rồi nó chạy lại về phía cửa sổ nhìn ra mái hiên, nhìn chăm chú phía bên ngoài trong một lát, và lại bắt đầu nổi quạu.
Con Muffin cũng ở nơi cửa sổ. Nó cong người trên bốn chân, đuôi thì giật giật như thể đang rình rập một con chim.
“Có thể đó chỉ là một con hồng hạc bay ngang qua,” tôi gợi ý một cách hy vọng, nhưng tôi không chắc Carter có thể nghe thấy tiếng tôi nói qua tiếng gầm rú của con khỉ đầu chó không nữa.
Chúng tôi chạy về phía các cánh cửa kính. Lúc đầu tôi không thấy có bất cứ vấn đề nào. Rồi nước từ bể bơi bắn lên, làm tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. 2 sinh vật to lớn, chắc chắn là không phải những con hồng hạc, đang đánh nhau với con cá sấu Philip xứ Macedonia của chúng tôi.
Tôi không thể nhận ra chúng là gì, chỉ biết rằng chúng đang chơi trò 2 đánh 1 với Philip. Chúng biến mất bên dưới mặt nước đang sôi sùng sục, và con Khufu lại vừa chạy vừa gầm rú lên khắp Đại Sảnh, dùng hộp Cheerios trống không đập mạnh vào đầu mình, tôi phải nói là làm như vậy thật chẳng ích lợi gì cả.
“Nhưng con cổ dài,” Carter thốt lên mà không tin vào mắt mình. “Sadie, em có nhìn thấy thứ đó không?”
Tôi không thể có câu trả lời. Rời một trong 2 con sinh vật đó bị ném khỏi bể bơi. Nó đâm sầm vào cánh của ngay phía trước chúng tôi, tôi hốt hoảng nhảy lùi lại. Ở phía bên kia cánh cửa kính là con vật kinh tởm nhất mà tôi từng nhìn thấy. Thân mình nó giống hệt cơ thể con báo - thon chắc và dẻo dai, với bộ lông đốm vàng - nhưng cổ của nó hoàn toàn không đúng. Cổ nó xanh lè đầy vảy và dài ít nhất bằng với phần còn lại của cơ thể nó. Nó có cái đầu của con mèo, nhưng không phải là một con mèo bình thường. Khi nó đưa đôi mắt long lên đỏ rực về phía chúng tôi, nó rít lên, nhe cái lưỡi chẻ 2 cùng những chiếc răng nanh đang nhỏ ra nọc độc màu xanh lục.
Tôi nhận ra 2 chân mình đang run lẩy bẩy và tôi đang phát ra một âm thanh rên rỉ đầy xấu hổ.
Con mèo-rắn nhảy vào lại bể bơi và gia nhập cùng đồng bọn của nó cùng đánh bại Philip, con cá sấu đang quay tròn đớp táp nhưng dường như không thể đả thương được những kẻ tấn công mình.
“Chúng ta phải giúp Philip thôi!” tôi hét lớn. “Nó sẽ bị giết mất!”
Tôi vươn tay về thanh nắm cửa sổ, nhưng con Muffin gầm gừ với tôi.
Carter bảo, “Sadie, không! Em nghe chú Amos nói rồi đấy. Chúng ta không thể mở của vì bất cứ lý do nào. Căn nhà đã được phép thuật bảo vệ. Philip sẽ phải tự mình đánh bại chúng.”
“Nhưng nếu nó không thể thì sao? Philip!”
Con cá sấu già quay người lại. Trong 1s, đôi mắt hồng của nó nhìn tôi chăm chú như thể có thể cảm nhận được sự lo lắng của tôi. Rồi những con mèo-rắn cắn vào phần bụng của nó và Philip đứng thẳng người dậy cho đến khi chỉ có phần đuôi của nó chạm vào mặt nước. Cơ thể nó bắt đầu phát sáng. Âm thanh o o trầm thấp tràn ngập khắp không gian, như thể động cơ máy bay bắt đầu khởi động. Rồi Philip thả người xuống, đâm sầm xuống mái hiên bằng hết sức bình sinh.
Toàn bộ căn nhà rung chuyển. Các vết nứt xuất hiện trên nền xi-măng bên ngoài mái hiên, và bể bơi tách nứt ngay chính giữa trong khi đầu kia bể bơi vỡ tan thành từng mảnh.
“Không!” tôi hét lớn.
Nhưng gờ của mái hiên bị xé toạc ra, nhấn chìm Philip và các con quái vật xuống sông Đông.
Cả người tôi bắt đầu run rẩy. “Nó đã hy sinh chính mình. Nó đã giết những con quái vật.”
“Sadie...” giọng Carter nghe thật yếu ớt. “Nhỡ nó không giết được thì sao? Nhỡ 2 con kia quay lại thì thế nào?”
“Đừng nói thế!”
“Anh... anh nhận ra chúng. Sadie à, những sinh vật đó. Đi nào.”
“Đi đâu?” tôi gặng hỏi, nhưng anh ấy đã chạy về phía thư viện.
Carter đi sầm sập về phía shabti đã giúp chúng tôi trước đó. “Mang cho ta...gah, nó được gọi là gì nhỉ?”
“Gì cơ chứ?” tôi hỏi.
“Thứ mà Cha đã cho anh xem. Nó là một cái đĩa bằng đá lớn hay gì đó. Có một bức vẽ vị pharaoh đầu tiên, người đã thống nhất Thượng và Hạ Ai Cập thành một vương quốc. Tên ông ta là...” Đôi mắt anh ấy bừng sáng. “Narmer! Mang cho ta cái Đĩa Narmer!”
Chẳng có gì xảy ra.
“Không phải,” Carter khẳng định. “Không phải là cái đĩa. Mà là... Một trong những thứ để chứa màu vẽ. Một tấm bảng. Mang cho ta Tấm Bảng Narmer!”
Shabti chẳng hề nhúc nhích, nhưng ở phía bên kia phòng, bức tượng với cái móc nhỏ sống lại. Nó nhảy khỏi bệ tượng và biến mất trong đống bụi mù mịt. Loáng cái, nó lại xuất hiện trên bàn. Dưới chân nó là một mẻ đá phẳng màu xám, có hình dáng của một cái khiên và dài cỡ bằng cẳng tay tôi.
“Không!” Carter phản đối. “Ý ta là bức ảnh của nó! Ồ, tuyệt, anh nghĩ đây là đồ thật. Shabti ắt đã đánh cắp nó từ Bảo tàng Cairo. Chúng ta phải trả lại...”
“Hượm đã,” tôi nói. “Thôi thì chúng ta cũng có thể nhìn nó một lát.”
Bề mặt mẻ đá khắc hình một người đàn ông đang dùng cái giống như một cái muỗng để đánh vào mặt một người đàn ông khác.
“Đó là Narmer với cái muỗng,” tôi đoán. “Giận dữ vì gã kia đã đánh cắp món ngũ cốc ăn sáng của ông ta chăng?”
Carter lắc đầu. “Ông ta đang chinh phục các kẻ thù và thống nhất Ai Cập, nhìn thấy cái mũ của ông ta không? Đó là vương miện Hạ Ai Cập, trước khi 2 đất nước thống nhất làm một.”
“Cái chóp đó trông giống con ky á?”
“Em thật là,” Carter càu nhàu.
“Ông ta trông giống Cha, phải không?”
“Sadie, nghiêm túc nào!”
“Em đang nghiêm túc đấy thôi. Nhìn nét mặt nhìn nghiêng của ông ấy xem.”
Carter quyết định lờ tôi đi. Anh ấy nhìn chăm chú tảng đá như thể sợ chạm vào nó. “Anh muốn nhìn phía sau nó nhưng anh không muốn lật nó lại. Chúng ta có thể làm hỏng...”
Tôi chộp lấy mảnh đá mà lật nó lại.
“Sadie! Em có thể làm vỡ nó đấy!”
“Đó là lý do cho sự có mặt của các câu thần chú phục hồi, đúng không?”
Chúng tôi xem xét mặt sau của tảng đá, và tôi phải thừa nhận rằng tôi bị ấn tượng bởi trí nhớ của Carter. 2 con quái vật mèo-rắn nằm giữa tấm bảng, 2 cổ nó xoắn vào nhau. Ở hai bên, những người đàn ông Ai Cập với dây thừng đang cố bắt chúng.
“Chúng được gọi là xà báo,” Carter bảo. “Nửa rắn nửa báo.”
“Thật thú vị làm sao,” tôi nói. “Nhưng xà-báo là gì?”
“Không ai biết chính xác. Cha nghĩ rằng chúng là sinh vật của sự hỗn mang - một tin rất xấu, và chúng có mặt từ thời nảo thời nào. Mảnh đá này là một trong số những món đồ khảo cổ lâu đời nhất của Ai Cập. Những hình ảnh này đã được khắc cách đây 5000 năm.”
“Vậy sao những con quái vật già 5000-tuổi lại đang tấn công nhà của chúng ta?”
“Tối qua, ở Phoenix, gã đàn ông lửa đã ra lệnh cho các tên thuộc hạ của hắn bắt chúng ta. Hắn ta bảo sẽ phái những con cổ dài trước.”
Tôi cảm thấy miệng mình chát xít, và tôi ước gì đã không chai nốt miếng kẹo cao su cuối cùng. “Ừm...điều tốt là chúng đang ở dưới đáy sông Đông.”
Vừa khi ấy con Khufu đã chạy ào vào thư viện, vừa gào rú vừa đập vào đầu nó.
“Cứ xem như em chưa nói điều đó đi,” tôi lẩm bẩm.
Carter bảo shabti trả Tấm Bảng Narmer về lại chỗ cũ, thế là cả bức tượng cùng tấm bảng đều biến mất. Rồi chúng tôi đi theo con khỉ đầu chó lên lầu trên.
Những con xà báo đã quay trở lại, lông của chúng ướt nhoẹt và nhầy nhụa vì nước sông, và chúng chẳng vui vẻ gì lắm. Chúng lượn lờ ở gờ mái hiên bị vỡ, những cái cổ rắn quay tròn khi chúng ngửi ngửi vào các cánh cửa, tìm cách để vào nhà. Chúng phun chất độc đang bốc hơi vào nổi bong bóng trên mặt kính. Những cái lưỡi chẻ 2 của chúng cứ thụt ra thụt vào.
“Agh, agh!” Khufu nhấc bổng con Muffin hiện đang ngồi trên ghế sofa và đưa con mèo cho tôi.
“Tao không nghĩ nó sẽ giúp được gì đâu,” tôi nói với nó.
“AGH!” Khufu cứ khăng khăng đưa cho tôi.
Cả cái tên Muffin hay con mèo chẳng kết thúc bằng chữ -o, vì thế tôi đoán con Khufu không phải cố đưa cho tôi món ăn vặt, nhưng tôi không biết nó muốn nói gì. Tôi ôm lấy con mèo chỉ để làm nó im miệng lại.
“Meo?” Muffin ngước nhìn tôi.
“Sẽ ổn thôi,” tôi hứa, cố không tỏ ra quá sợ hãi. “Ngôi nhà đã được phép thuật bảo vệ.”
“Sadie,” Carter nói. “Chúng đã phát hiện ra điều gì đó.”
Những con xà báo cùng tập trung về phía cánh cửa bên trái và ngửi một cách chăm chú lên tay nắm.
“Cửa không khóa à?” tôi hỏi.
Cả 2 con quái vật cùng đập bản mặt xấu xí của chúng lên mặt kính. Cánh cửa rung mạnh lên. Những chữ tượng hình màu xanh phát sáng dọc theo khung cửa, nhưng ánh sáng từ chúng lại mờ nhạt.
“Anh không thích điều này,” Carter càu nhàu.
Tôi cầu mong rằng những con quái vật kia sẽ đầu hàng. Hoặc có thể con Philip xứ Macedonia sẽ leo lên lại mái hiên (liệu cá sấu có leo không nhỉ?) và tái chiến.
Thay vào đó, những con quái vật lại đập mạnh đầu chúng vào mặt kính. Lần này một mảng các vết nứt xuất hiện. Những chữ tượng hình màu xanh chớp sáng và tắt hẳn.
“AGH!” Con Khufu hét lên. Nó khua tay mơ hồ về phía con mèo.
“Em có thể thử dùng câu thần chú ha-di,” tôi nói.
Carter lắc đầu. “Em gần như ngất đi sau khi làm nổ tung các cánh cửa đó rồi. Anh không muốn em ngất đi, hay tệ hơn thế đâu.”
Carter một lần nữa lại khiến tôi ngạc nhiên. Anh ấy giật mạnh một thanh kiếm kỳ lạ từ một trong số mẫu trưng bày trên tường của chú Amos. Lưỡi kiếm con như mảnh trăng lưỡi liềm và trông chẳng thực tế chút nào.
“Không phải thế thứ,” tôi than.
“Trừ phi...trừ phi em có ý tưởng nào tốt hơn,” anh ấy lắp bắp nói, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. “Đó là anh, em, và con khỉ đầu chó chống lại những thứ đó.”
Tôi chắc là Carter đang cố tỏ ra dũng cảm theo cách chẳng dũng cảm chút nào của mình, nhưng anh ấy đang run rẩy còn hơn cả tôi nữa. Nếu ai đó sẽ phải ngất đi, tôi e đó sẽ là Carter, và tôi không thích anh ấy làm thế khi đang cầm một vật nhọn.
Rồi con xà báo tấn công lần thứ 3, và cánh cửa vỡ tan tành. Chúng tôi lùi lại về phía chân của bức tượng thần Thoth khi những sinh vật đó từ từ tiến vào phòng khách. Khufu ném trái bóng rổ của mình, nhưng trái bóng dội nảy ra khỏi đầu con quái vật thứ nhất một cách vô hại. Thế là Khufu lao mình về phía con xà báo.
“Khufu, đừng!” Carter hét lớn.
Nhưng con khỉ đầu chó đã bập răng vào cổ con quái vật. Con xà báo xoay tròn, cố cắn Khufu. Khufu nhảy xuống, nhưng con quái vật nhanh hơn nhiều. Nó dùng đầu của nó như một cây gậy mà quật mạnh vào người Khufu ngay giữa không trung, vụt nó xuyên thẳng qua cánh cửa vỡ nát, qua mái hiên bị gãy, bay vào khoảng không.
Tôi muốn bật khóc, nhưng giờ chẳng phải lúc. Hai con xà báo tiến về phía chúng tôi. Chúng tôi không thể chạy nhanh hơn chúng. Carter giơ cao thanh kiếm của mình. Tôi chỉ tay vào con quái vật đầu tiên và thử đọc câu thần chú ha-di, nhưng giọng tôi cứ như mắc kẹt trong cuống họng vậy.
“Meo!” con Muffin kêu lên, cương quyết hơn. Sao con mèo vẫn nằm trong tay tôi và không sợ hãi bỏ chạy nhỉ?
Rồi tôi nhớ lại điều chú Amos đã nói: Muffin sẽ bảo vệ các cháu. Đó có phải là điều mà Khufu nãy giờ cố nhắc cho tôi không? Nghe có vẻ là không thể, nhưng tôi lắp bắp nói, “M-muffin ta ra lệnh cho mày bảo vệ bọn ta.”
Tôi quẳng con mèo lên sàn nhà. Chỉ trong một tích tắc, mặt dây chuyền bạc trên vòng cổ của nó dường như phát sáng. Rồi con mèo cong lưng duỗi người một cách nhàn nhã, ngồi xuống, và bắt đầu liếm chân trước của mình. Thật là, tôi đang mong đợi cái gì đây chứ - bản anh hùng ca sao?
Hai con quái vật mắt đỏ nhe nanh ra. Chúng ngóc đầu lên chuẩn bị tấn công - rồi một luồng khí khô rát bùng lên phụt qua căn phòng. Luồng khí mạnh đến nỗi hất ngã Carter và tôi xuống sàn nhà. 2 con xà báo loạng choạng lùi lại.
Tôi lồm cồm bò dậy và nhận ra trung tâm vụ nổ là con Muffin. Con mèo của tôi không con ở đó nữa. Thế vào chỗ của nó là một người phụ nữ - nhỏ con và dẻo dai như một huấn luyện viên thể dục. Mái tóc đen nhánh được cột thành kiểu tóc đuôi ngựa. Cô ta vận bộ áo liền quần màu da báo bó sát và mặt dây chuyền của con Muffin treo lủng lẳng trên cổ.
Cô ta quay lại và cười tít mắt với tôi, và đôi mắt vẫn là đôi mắt của Muffin - màu vàng với đồng tử màu đen của mèo. “Đã đến lúc,” cô ta mắng.
2 con xà báo vượt qua được con sốc và lao vào miêu nữ. Đầu của chúng tấn công với tốc độ nhanh như chớp. Chúng ắt đã xé đôi bà ta, nhưng miêu nữ nhảy thẳng lên, lộn tròn 3 vòng, và đắp xuống phía trên chúng, đứng ghé lên mặt lò sưởi.
Cô ta phẩy cổ tay, và 2 con dao cỡ bự bắt từ 2 ống tay ra tay. “A-a-a, vui đây!”
2 con quái vật lao vào. Muffin lao người vào giữa chúng, nhẩy nhót và né tránh với dáng vẻ duyên dáng đến kinh ngạc, để cho chúng quất vào mình một cách vô ích khi cô ta thắt 2 cái cổ của chúng lại với nhau. Khi cô nhảy lùi ra, 2 con xà báo đã quấn vào nhau không cách nào gỡ ra được. Chúng càng vùng vẫy, nút thắt càng trở nên chặt hơn. Chúng giẫm lui giẫm tới, hất ngã đồ dùng trong nhà và rống lên với sự thất vọng.
“Lũ súc sinh đáng thương,” miêu nữ kêu rừ...ừ. “Để ta giúp cho.”
Những con dao của cô ta loáng lên, và đầu của 2 con quái vật rơi uỵch xuống sàn nhà nơi chân bà. Cơ thể chúng đổ ập xuống và phân hủy thành các đống cát khổng lồ.
“Thế là hết trò để chơi,” người phụ nữ buồn bà nói. “Từ cát chúng được tạo nên, và rồi chúng lại quay về với cát.”
Cô ta quay về phía chúng tôi, và những con dao lại thụt ngược lại trong tay áo. “Carter, Sadie, chúng ta phải đi thôi. Những chuyện tồi tệ hơn sẽ đến đấy.”
Carter phát sặc. “Tồi tệ hơn á? Ai - bằng cách nào - cái gì -”
“Sắp rồi.” Người phụ nữ duỗi thẳng tay phía trên đầu vô cùng thỏa mãn. “Thật thoải mái khi lại được trở về hình dáng con người! Nào, Sadie này, làm ơn mở cho chúng ta một cánh cửa đi xuyên qua Cõi Âm nhé?”
Tôi chớp mắt. “Ừm...không. Ý tôi là...tôi không biết cách.”
Người phụ nữ nheo mắt lại, thể hiện rõ sự thất vọng. “Thật xấu hổ. Thế thì chúng ta sẽ cần thêm sức mạnh vậy. Một cột tưởng niệm.”
“Nhưng nó ở London,” tôi phản đói. “Chúng tôi không thể...”
“Có một cái gần hơn trong Công Viên Trung Tâm. Ta cố tránh Manhattan, nhưng đay là trường hợp khẩn cấp. Chúng ta chỉ ghé qua và mở một cái cổng dịch chuyển mà thôi.”
“Một cổng dịch chuyển đi đến đâu?” tôi gặng hỏi. “Cô là ai, vào sao cô lại là con mèo của tôi?”
Người phụ nữ mỉm cười. “Trong lúc này, chúng ta chỉ muốn một cổng dịch chuyển để thoát khỏi mối nguy hiểm đang rình rập. Còn về phần tên của ta, không phải là Muffin đâu nhé, cám ơn rất nhiều. Ta tên...”
“Bast,” Carter chen ngang. “Mặt dây chuyền của cô - nó là biểu tượng của Bast, nữ thần của loài mèo. Tôi từng nghĩ đấy chỉ là hoa văn trang trí nhưng...là cô, phải không?”
“Rất giỏi đấy, Carter,” nữ thần Bast nói. “Giờ thì đi thôi, trong khi chúng ta còn có thể toàn mạng ra khỏi đây.”
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ