"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 81
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Một Vụ Nổ Dành Cho Lễ Giáng Sinh.
RƯỚC ĐÂY TÔI ĐÃ TỪNG ĐẾN BẢO TÀNG ANH. Sự thật là tôi có mặt ở rất nhiều bảo tàng hơn là tôi muốn thừa nhận - vì nó khiến tôi trông như một người hoàn toàn lập dị.
[Đó là tiếng Sadie ở phía sau, đang hét lên rằng tôi hoàn toàn là một tên lập dị. Cám ơn nhé, em gái.]
Dù sao thì, bảo tàng đã đóng cửa và tối đen, nhưng người quản lý và hai bảo vệ vẫn đang chờ bọn tôi trên các bậc thềm phía trước.
“Tiến sĩ Kane!” Người phụ trách là một người đàn ông thấp bé béo tốt trong bộ vest rẻ tiền. Tôi đã nhìn thấy các xác ướp với nhiều tóc và hàm răng tốt hơn ông ta rất nhiều. Ông ta bắt tay cha tôi như thể đang gặp một ngôi sao nhạc rock. “Bài thuyết trình mới nhất của anh về Imhotep - tuyệt vời.! Tôi không biết anh làm thế nào dịch được các câu thần chú đó!”
“Im-ho nào thế?” Sadie thì thầm hỏi tôi.
“Imhotep,” tôi nói. “Thầy tế cấp cao, kiến trúc sư. Một vài người nói ông ta là một pháp sư. Người đã thiết kế kim tự tháp bậc đầu tiên. Em biết đấy.”
“Không biết,” Sadie nói. “Không quan tâm. Nhưng cám ơn.”
Cha bày tỏ lòng biết ơn của ông với người quản lý vì đã giành thời gian tiếp chúng tôi trong ngày lễ. Rồi ông đặt tay lên vai tôi. “Tiến sĩ Martin, xin phép giới thiệu với anh, Sadie và Carter.”
“À! Con trai anh, rõ ràng là thế, và...” Người quản lý ngần ngừ nhìn Sadie. “Quý cô trẻ này là?”
“Con gái tôi,” cha nói.
Cái nhìn của tiến sĩ Martin nhất thời trở nên trống rỗng. Bất kể người ta có tự cho mình là cởi mở hay lịch sự như thế nào đi nữa, sẽ luôn có khoảnh khắc bối rối đó thoáng xuất hiện trên mặt họ khi nhận ra Sadie là một phần của gia đình chúng tôi. Tôi ghét điều đó, nhưng qua nhiều năm thì tôi lại quen chờ cho điều này xảy đến.
Người quản lý nhanh chóng lấy lại nụ cười. “Đúng, đúng, dĩ nhiên rồi. Đi lối này, tiến sĩ Kane. Chúng tôi rất vinh hạnh!”
Những người bảo vệ khóa cánh cửa phía sau chúng tôi lại. Họ mang hành lý cho chúng tôi, rồi một trong số họ vươn tay cầm lấy túi đồ nghề của Cha.
“À, không,” Cha nói với nụ cười gượng gạo. “Tôi sẽ giữ cái này.”
Những người bảo vệ ở lại phòng nghỉ chân khi chúng tôi đi theo người quản lý vào Đại Sảnh[1]. Nơi đây thật đáng sợ vào ban đêm. Ánh sáng lờ mờ từ trần nhà có mái vòm bằng kính tạo ra các bóng chéo song song khắp các bức tường như một mạng nhện khổng lồ. Bước chân của chúng tôi vang vọng trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch.
“Vậy,” Cha nói, “hòn đá.”
“À vâng!” người quản lý nói. “Mặc dầu tôi không thể hình dung được anh có thể lượm lặt được thông tin gì mới từ nó. Nó đã được nghiên cứu hết nhẽ rồi - dĩ nhiên vì đó là hiện vật nổi tiếng nhất của chúng tôi.”
“Dĩ nhiên,” Cha nói. “Nhưng anh có thể sẽ ngạc nhiên đấy.”
“Giờ ông đang định làm gì thế?” Sadie thì thầm với tôi.
Tôi không trả lời. Tôi có một nghi ngờ vụng trộm về hòn đá mà họ đang nói đến là gì, nhưng tôi không thể đoán được lý do vì sao Cha lôi chúng tôi ra ngoài hành lang trong đêm Giáng sinh để nhìn nó.
Tôi muốn biết về những gì ông suýt nói cho chúng tôi khi ở Cleopatra’s Needle - điều gì đó về mẹ chúng tôi và cái đêm bà chết. Và lý do sao ông cứ luôn liếc nhìn khắp nơi như thể trông chờ những kẻ lạ mặt mà chúng tôi đã nhìn thấy ở Tháp xuất hiện lần nữa sao. Chúng tôi bị khóa trong một bảo tàng với các nhân viên bảo vệ và hệ thống an ninh công nghệ cao. Không ai có thể làm phiền chúng tôi ở đây - tôi hy vọng thế.
Chúng tôi rẽ trái để vào phía chái bảo tàng vùng Ai Cập. Những bức tượng lớn về các pharaoh và các vị thần Ai Cập được xếp dọc theo các bức tường, nhưng cha tôi đã phớt lờ tất cả và đi thẳng đến vật hấp dẫn nhất đang được đặt ở giữa phòng.
“Quá đẹp,” cha tôi lầm bầm. “Và nó không phải là bản sao?”
“Không, không,” người quản lý cam đoan. “Chúng tôi thường không dùng viên đá thật để trưng bày, nhưng vì anh - đây là viên đá thật đấy.”
Chúng tôi nhìn chăm chú vào một phiến đá màu xám đậm cao khoảng 90cm và rộng 60cm. Phiến đá được đặt trên một cái bệ, trong một cái hộp kính. Bề mặt phẳng của hòn đá được chạm trổ ba dòng chữ riêng biệt. Phần phía trên đỉnh là kiểu chữ viết bằng hình của Ai Cập cổ đại: chữ tượng hình. Dòng ở giữa... tôi phải nặn óc để nhớ xem cha tôi gọi đấy là gì: Demotic, một kiểu chữ viết có trong khoảng thời gian Hy Lạp chiếm đóng Ai Cập và khá nhiều từ Hy Lạp bị pha tạp vào tiếng Ai Cập. Dòng chữ cuối cùng được viết bằng chữ Hy Lạp.
“Phiến đá Rosetta,” tôi nói.
“Đó chẳng phải là chương trình máy tính sao?” Sadie hỏi.
Tôi muốn nói cho con bé nó ngốc như thế nào, nhưng người quản lý chặn đứng tôi bằng một giọng cười sợ hãi. “Quý cố trẻ tuổi này, Phiến đã Rosetta là chìa khóa để giải mã chữ tượng hình! Nó được phát hiện bởi đội quân của Napoleon vào năm 1799 và...”
“Ồ, đúng thế,” Sadie nói. “Giờ tôi đã nhớ ra.”
Tôi biết nó nói thể chỉ để làm cho ông ta im miệng, nhưng cha tôi lại không bỏ qua.
“Sadie,” ông nói, “cho đến khi hòn đá này được phát hiện, những người khả tử... ờ, ý cha là, không ai có thể đọc được chữ tượng hình trong hàng thế kỷ. Ngôn ngữ viết của Ai Cập đã hoàn toàn bị quên lãng. Rồi một người Anh tên là Thomas Young đã chứng minh rằng 3 ngôn ngữ của phiến đá Rosetta đều truyền tải cùng một thông điệp. Một người Pháp trên là Champollion đã tiếp nối công việc đó và giải ra được mật mã của chữ tượng hình.”
Sadie nhai nhai kẹo cao su, mặt tỉnh bơ. “Thế nó nói gì?”
Cha nhún vai. “Chẳng có gì quan trọng. Nó cơ bản chỉ là một lá thư cảm ơn của một vài thấy tư tế gửi đến Vua Ptolemy V. Thoạt đầu khi thông điệp được chạm ra, hòn đá chẳng có gì ghê gớm lắm. Nhưng trải qua hàng thế kỷ... qua hàng thế kỷ nó đã trở thành một biểu tượng hùng mạnh. Có lẽ là điểm kết nối quan trọng nhất giữa Ai Cập cổ đại với thế giới hiện đại. Cha thật là ngốc khi không nhận ra khả năng của nó sớm hơn.”
Ông làm tôi cảm thấy mơ hồ, và dĩ nhiên cả người quản lý nữa.
“Tiến sĩ Kane?” ông ta hỏi. “Anh có sao không?”
Cha hít một hơi thật sâu. “Tôi xin lỗi, tiến sĩ Martin. Tôi chỉ... đang suy nghĩ thành lời mà thôi. Tôi có thể xem nó mà không có tấm kính chắn không? Và xin anh mang đến cho tôi các giấy tờ mà tôi đã yêu cầu đến từ kho văn thư của anh.”
Tiến sĩ Martin gật đầu. Ông ta bấm mật mã vào một cái điều khiển nhỏ, và mặt trước của hộp kính mở ra.
“Tôi sẽ phải mất một vài phút để tìm giấy tờ,” Tiến sĩ Martin nói. “Với bất cứ người nào khác, tôi sẽ do dự khi cho phép đến gần hòn đá mà không có kính bảo vệ, như anh đã yêu cầu. Tôi tin là anh sẽ cẩn thận.”
Ông ta liếc nhìn bọn tôi như chúng tôi là những kẻ gây rắc rối.
“Chúng tôi hứa sẽ cẩn thận,” Cha nói.
Ngay khi tiếng bước chân của Tiến sĩ Martin xa dần, Cha quay lại nhìn chúng tôi với ánh mắt điên rồ. “Hai đứa, chuyện này rất quan trọng. Hai con phải ra khỏi căn phòng này.”
Ông thả chiếc túi đồ nghề của mình xuống và mở nó ra để lấy ra một sợi xích xe đạp và một ổ khóa. “Đi theo Tiến sĩ Martin. Bọn con sẽ tìm thấy văn phòng của ông ta ở cuối Đại Sảnh phía bên trái. Chỉ có một lối vào duy nhất. Một khi ông ta ở bên trong, quấn cái này quanh tay nắm cửa và khóa chặt nó vào. Chúng ta cần làm cho ông ta chậm lại.”
“Cha muốn bọn con nhốt ông ta trong đó?” Sadie hỏi, đột nhiên thích thú hẳn lên. “Thông minh!”
“Cha,” tôi nói, “chuyện gì xảy ra thế?”
“Chúng ta không có thời gian để giải thích,” ông nói. “Đây sẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta. Họ đang đến.”
“Ai đang đến cơ?” Sadie hỏi.
Ông tóm lấy vai Sadie. “Con yêu, cha yêu con. Và cha xin lỗi... cha xin lỗi vì rất nhiều điều, nhưng giờ chẳng có đủ thời gian. Nếu điều này có tác dụng, cha hứa cha sẽ làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn cho tất cả chúng ta. Carter, con là người đàn ông dũng cảm của cha. Con phải tin cha. Hãy nhớ, khóa Tiến sĩ Martin lại. Rồi ở ngoài căn phòng này!”
Việc xích cánh cửa của người quản lý khá dễ dàng. Nhưng ngay khi hoàn tất, chúng tôi nhìn lại lối đi mà chúng tôi đã đến từ đấy và thấy ánh sáng xanh tuôn tràn ra từ phòng triển lãm Ai Cập, như thể cha chúng tôi đã lắp đặt một bể nuôi cá phát sáng khổng lồ.
Sadie nhìn tôi. “Thành thật mà nói, anh có bất cứ ý kiến nào về việc cha tính là không thế?”
“Không,” tôi nói. “Nhưng gần đây ông đã hành động khác kỳ lạ. Nghĩ rất nhiều về Mẹ. Ông giữ ảnh của bà...”
Tôi không muốn nói thêm nữa. May là Sadie gật đầu như thể nó đã hiểu.
“Có gì trong túi đồ nghề của ông thế?” con bé hỏi.
“Anh không biết. Ông bảo anh không bao giờ được nhìn vào trong đó.”
Sadie nhướn mày. “Và anh đã không làm điều đó ư? Chúa ơi, điều đó thật giống anh, Carter. Anh thật vô dụng.”
Tôi muốn tự bào chữa, nhưng rồi ngay lúc ấy một đợt chấn động làm rung chuyển cả sàn nhà.
Giật mình, Sadie tóm chặt lấy cánh tay tôi. “Cha đã bảo chúng ta phải ở yên. Em cho là anh cũng sẽ làm theo mệnh lệnh đó đúng không?”
Thật ra, mệnh lệnh đó đối với tôi mà nói cũng khá ổn, nhưng Sadie đã chạy hết tốc lực về phía cuối hành lang, và sau một giây chần chừ, tôi chạy đuổi theo sau con bé.
Khi đến được lối vào phòng triển lãm Ai Cập, chúng tôi đứng sững lại tại chỗ. Cha chúng tôi đang đứng phía trước Phiến đa Rosetta, lưng quay về phía chúng tôi. Một vòng tròn xanh phát sáng trên sàn nhà bao quanh lấy ông, như thể ai đó đã bật những bóng đèn neon được giấu dưới sàn nhà.
Cha tôi đã cởi áo khoác. Túi đồ nghề được mở ra nằm kế bên chân, để lộ ra một hộp đồ dài khoảng 60cm, được sơn vẽ các hình Ai Cập.
“Cha đang cầm cái gì thế?” Sadie thì thầm nói với tôi. “Bumerang hả?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi Cha đưa tay mình lên, ông đang vung một cái que cong màu trắng. Nó trông giống một cái bumerang. Nhưng thay vì ném nó đi, ông lại chạm nó vào Phiến đa Rosetta. Sadie nín thở. Cha đang viết lên phiến đá. Bất cứ nơi nào cái bumerang chạm vào, những dòng chữ xanh phát sáng xuất hiện phía trên phiến đá granite. Các chữ tượng hình.
Thật không lý nào. Sao ông có thể viết được những chữ phát sáng bằng một cái que cơ chứ? Nhưng hình ảnh thật sáng và rõ ràng: một cái sừng trâu phía trên một cái hộp và một chữ X.
“Mở ra,” Sadie lẩm bẩm. Tôi nhìn chằm nó, vì như thể nó vừa mới dịch từ đó ra, nhưng điều đó là không thể. Tôi đã ở cùng Cha trong nhiều năm, và tôi thậm chí có thể đọc được một vài từ tượng hình. Chúng vô cùng khó để học.
Cha đưa hai tay lên. Ông ngâm: “Wo-seer, i-ei,” Và thêm hai biểu tượng chữ tượng hình nữa biến thành màu xanh trên bề mặt Phiến đã Rosetta.
Chính tôi cũng sững sờ vì nhận ra được biểu tượng đầu tiên. Đó là tên một vị thần chết của người Ai Cập.
“Wo-seer,” tôi thì thầm. Tôi chưa bao giờ nghe nó được phát âm theo cách đó, nhưng tôi biết nó có nghĩa là gì. “Osiris.”
“Osiris, hãy đến,” Sadie nói, như thể đang bị thôi miên. Rồi đôi mắt nó mở lớn. “Không!” nó hét lên. “Cha! Không!”
Cha chúng tôi quay lại đầy ngạc nhiên. Ông bắt đầu nói, “Các con...” nhưng đã quá muộn. Mặt đất rung chuyển. Ánh sáng xanh biến thành màu trắng sáng chói, và Phiến đã Rosetta nổ tung.
Khi tôi tỉnh lại, điều đầu tiên tôi nghe thấy là một tiếng cười lớn - tiếng cười khủng khiếp, vui sướng hòa trộn với tiếng kêu chát chúa của hệ thống báo động anh ninh của bảo tàng.
Tôi có cảm giác như mình vừa mới bị một chiếc máy kéo cán qua người. Tôi ngồi dậy, choáng váng, và nhổ một mảnh nhỏ của Phiến đá Rosetta ra khỏi miệng. Khu trưng bày đã bị phá hủy nghiêm trọng. Những làn lửa khẽ lay động trong các bể nước dọc theo sàn nhà. Các bức tượng khổng lồ đã bị đổ. Những chiếc quánh đã bị hất xuống khỏi các bệ. Các mảnh của Phiến đá Rosetta bị nổ văng tung khắp nơi với lực mạnh đến nỗi chúng gắn chặt lên các cây cột, các bức tường, các vật trưng bày khác.
Sadie vẫn còn ngất kế bên tôi, nhưng con bé trông cũng không bị tổn hại gì. Tôi lay vai nó, và nó làu bàu. “Ư... ư...”
Ở ngay phía trước chúng tôi, nơi từng là Phiến đã Rosetta, chỉ còn lại cái bệ bị biến dạng, đang bốc khói. Sàn nhà đen thui theo họa tiết starburst[2], ngoại trừ vòng tròn xanh đang phát sáng bao quanh cha tôi.
Ông đang quay mặt về phía chúng tôi, nhưng dường như không nhìn vào chúng tôi. Một vết cắt rỉ mái chạy ngang qua da đầu ông. Ông nắm chặt lấy cái bumerang.
Tôi không hiểu ông đang nhìn cái gì. Rồi tiếng cười kinh khủng đó lại vang vọng khắp căn phòng, và tôi nhận ra nó đến từ ngay phía trước mặt tôi.
Có thứ gì đó đứng giữa cha và chúng tôi. Lúc đầu, tôi không thể nhận ra là gì - chỉ là một luồng hơi nóng mong manh. Nhưng khi tôi tập trung hơn, hóa ra đó là một hình dáng lờ mờ - hình dáng một người đàn ông đang bốc cháy.
Gã cao hơn bố tôi, và tiếng cười xuyên qua người tôi như tiếng của cưa xích.
“Làm tốt lắm,” gã nói với cha tôi. “Làm rất tốt, Julius.”
“Ngươi không được triệu hồi!” Giọng cha tôi run rẩy. Ông đưa cái bumerang lên cao, nhưng người đàn ông đang bốc cháy đó búng một ngón tay, thế là cái que vọt khỏi tay cha, rơi vào tường rồi vỡ tan.
“Ta chưa bao giờ bị triệu hòi, Julius,” người đàn ông hừ hừ. “Nhưng khi người mở một cánh cửa, người phải chuẩn bị cho các vị khách bước qua chứ.”
“Quay trở lại Cõi Âm đi!” cha tôi kêu lớn. “Ta có sức mạnh của Vị Vua Vĩ Đại!”
“Ồ, sợ chưa kìa,” gã đàn ông đang bốc lửa nói với sự thích thú. “Và thậm chí nếu như ngươi biết được cách sử dụng sức mạnh đó, điều mà ngươi không biết, thì hắn ta cũng chưa bao giờ là đối thủ của ta cả. Ta là người mạnh nhất. Giờ ngươi sẽ chịu chung số phận với hắn ta.”
Tôi không thể hiểu được bất cứ điều gì, nhưng tôi biết mình phải giúp Cha. Tôi cố nhặt lên mảnh đá vỡ gần nhất, nhưng tôi quá sợ hãi nên các ngón tay tôi đông cứng và tê cóng đi. Hai bàn tay tôi vô dụng.
Cha bắn cho tôi một cái nhìn câm lặng mang lời cảnh báo: Đi ra ngoài. Tôi nhận thấy ông đang cố ý giữ cho người đàn ông lửa đó quay lưng lại về phía chúng tôi, hy vọng Sadie và tôi có thể ra khỏi đó mà không ai nhận ra.
Sadie vẫn còn chệnh choạng. Tôi cố lôi con bé ra phía sau một cây cột, ẩn nấp trong bóng tôi. Khi nó bắt đầu phản kháng, tôi dùng tay bịt kín miệng nó lại. Làm vậy khiến nó tỉnh hẳn. Nó nhìn thấy những gì đang diễn ra và thôi không chống chọi lại tôi nữa.
Tiếng còi báo động vẫn kêu inh ỏi. Lửa bao lấy các cửa ra vào khu trưng bày. hai người bảo vệ chắc đang trên đường tới đây, nhưng tôi không chắc liệu điều đó có phải là điều tốt với chúng tôi không.
Cha ngồi thụp xuống sàn nhà, vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ thủ, mở cái hộp gỗ được sơn vẽ của ông ra. Ông lấy ra một cái que nhỏ trông như một cây thước. Ông thì thầm điều gì đó và cái que kéo dài thành một cây gậy gỗ cao bằng người ông.
Sadie rít lên một tiếng. Tôi cũng không thể tin vào mắt mình, nhưng sự việc ngày càng trở nên kỳ lạ hơn.
Cha ném cây gậy vào chân gã đàn ông lửa, và biến nó thành một con rắn khổng lồ - dài 3m và to gần bằng tôi - với những cái vảy bằng đồng và đôi mắt đỏ rực. Con rắn lao về phía gã đàn ông lửa, hắn tóm lấy cổ con rắn không một chút nhọc công. Tay gã bùng lên thành những ngọn lửa trắng sáng, con rắn biến thành tro.
“Trò xưa rích, Julius,” gã đàn ông lửa nhạo báng.
Cha liếc về phía chúng tôi, một lần nữa thầm giục chúng tôi chạy đi. Một phần trong tôi từ chối tin vào bất cứ chuyện gì đang diễn ra là sự thật. Có lẽ tôi bị bất tỉnh, đang gặp phải ác mộng. Kế bên tôi, Sadie nhặt một mảnh đá lên.
“Có bao nhiêu?” cha tôi nhanh chóng hỏi, cố thu hút sự chú ý từ gã đàn ông lửa đó. “Tôi đã thả bao nhiêu người?”
“Sao chứ, tất cả là năm,” gã nói, như thể đang giải thích điều gì đó cho một đứa trẻ. “Ngươi nên biết chúng ta là một giao dịch trọn gói, Julius. Ta sẽ nhanh chóng thả thêm nhiều người nữa, và họ sẽ rất biết ơn đấy. Ta sẽ lại được xưng là vua một lần nữa.”
“Ngày Đen Tối,”[3] cha tôi nói. “Họ sẽ ngăn ngươi lại trước khi đã quá muộn.”
Gã đàn ông lửa cười lớn. “Ngươi nghĩ Ngôi Nhà có thể ngăn ta sao? Những kẻ ngu ngốc già nua đó thậm chí còn không ngừng được việc tranh cãi lẫn nhau. Giờ hãy để câu chuyện được kể lại lần nữa. Và lần này ngươi sẽ không bao giờ trỗi dậy!”
Gã đàn ông lửa vẫy tay. Vòng tròn xanh ở chân cha tắt phụt. Cha chộp lấy hộp đồ nghề, nhưng nó trượt sang phía bên kia sàn nhà.
“Tạm biệt, Osiris,” gã đàn ông lửa nói. Với một cái vụt tay khác, gã tạo ra một cái áo quan phát sáng quanh cha tôi. Lúc đầu nó trong suốt, nhưng khi cha tôi vùng vẫy và đấm mạnh vào các mặt của nó, áo quan trở nên ngày càng rắn lại - một cái quách vàng của người Ai Cập được khảm các loại đá quý. Cha tôi bắt gặp ánh mắt tôi lần cuối, và tròn miệng ra khẩu hình Chạy đi! trước khi quan tài chìm vào nền nhà, như thể mặt đất đã biến thành nước.
“Cha ơi!” tôi hét lớn.
Sadie ném mảnh đá của nó, nhưng viên đá bay xuyên đầu gã đàn ông lửa một cách vô hại.
Gã quay lại, và trong một khoảnh khắc đáng sợ, khuôn mặt gã xuất hiện những ngọn lửa. Những gì tôi trông thấy thật không có nghĩa gì cả. Như thể ai đó đã chồng hai khuôn mặt khác nhau thành một - một gần như của con người, với làn da xanh xao, nét mặt hung ác, xương xương, với một đôi mắt đỏ phát sáng, cái mặt còn lại giống mặt của một con thú với lớp lông đen và những cái răng nanh sắc nhọn. Còn đáng sợ hơn cả một con chó hay sói thậm chí một con sư tử - một loại động vật nào đó mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Những đôi mắt đỏ đó nhìn tôi chăm chú, và tôi biết rằng mình sắp phải chết.
Phía sau lưng tôi, tiếng bước chân nặng nề vang khắp sàn nhà bằng đá cẩm thạch của Đại Sảnh. Các giọng quát tháo ra lệnh. Các nhân viên bảo vệ, có thể là cảnh sát - nhưng họ sẽ không thể nào đến kịp được.
Gã đàn ông lao về phía chúng tôi. Khi gã chỉ cách mặt tôi có một vài phân, thứ gì đó đã đẩy gã lùi lại. Không khí phát ra tia điện. Cái bùa hộ mệnh quanh cổ tôi trở nên nóng đến khó chịu.
Gã đàn ông lửa rít lên, nhìn tôi kỹ hơn. “Vậy... là ngươi.”
Cả tòa nhà một lần nữa rung chuyển. Ở phía cuối căn phòng, một phần tường nổ lùng bùng trong ánh sáng chói lọi. Hai người bước ra từ lỗ hổng - người đàn ông và cô gái chúng tôi đã nhìn thấy ở Tháp, áo choàng bay xoay tít quanh người họ. Cả hai người đều cầm gậy.
Gã đàn ông lửa gầm lên. Gã nhìn tôi lần cuối cùng và nói, “Sẽ chóng thôi, thằng nhãi.”
Rồi cả căn phòng bùng lên thành ngọn lửa. Một luồng nhiệt hút cạn hết tất cả không khí trong phổi tôi làm tôi quỵ xuống sàn nhà.
Điều cuối cùng tôi nhớ được, người đàn ông với bộ râu chĩa và cô gái trong chiếc áo choàng xanh đang đúng nhìn xuống tôi. Tôi nghe thấy tiếng các nhân viên an ninh đang chạy đến và la hét, mỗi lúc một gần hơn. Cô gái khom người xuống phía trên tôi và rút từ thắt lưng ra một con dao cong dài.
“Chúng ta phải ra tay nhanh gọn thôi,” cô ta nói với người đàn ông.
“Chưa cần,” ông ta nói với chút miễn cưỡng. Âm giọng đặc sệt của ông ta nghe như giọng Pháp.
“Chúng ta phải chắc chắn trước khi chúng ta tiêu diệt chúng.”
Tôi nhắm mắt lại và chìm vào hôm mê.
Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 1 - Kim Tự Tháp Đỏ