Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2717 / 10
Cập nhật: 2015-11-30 14:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
uổi lẽ đính hôn của Khánh Hải và Như Ngọc được tổ chức khá chu đáo tại, nhà ông Đức Minh. Phòng khách trang hoàng lộng lẫy. Đèn chùm sáng đủ màu sắc giăng mắc khấp nơi. Chiếc bánh đính hôn nhiều tầng có khắc tên Khánh Hải và Như Ngọc được đặt trang trọng. Ông Đức Minh hỉ hả nói cười với khách tham dự. Khách mời thuộc giới kinh doanh cùng ông và một số bạn của Như Ngọc. Như Ngọc đẹp kiêu sa trong chiếc soirée trắng muốt. Cô dâu đang náo nức chờ đợi chú rể xuất hiện đột ngột, đẹp trai, mạnh mẽ, oai phong như một hoàng tử rất dễ thương. Như Ngọc trang điểm đẹp lộng lẫy lượn lờ đi giữa các bàn đầy khách vẻ kiêu hãnh hiện rõ trên nét mặt. Như Ngọc hối thúc Như Yến lo tiếp khách, tiếp bạn của Như Ngọc. Như Yến chẳng mời bạn của mình. Để Như Ngọc mời bạn, tha hồ mà xảnh xẹ với mấy cô bạn. Dám hối Như Ngọc gấp gáp quá, Như Yến tuy có thắc mắc nhưng rồi cũng chẳng mấy quan tâm. Như Ngọc nhiều bạn trai quá, ba gả chị ấy yên thân rồi. Hai chị em tính khí không hợp nhau. Như Yến trong buổi lễ đính hôn qua nhanh để chuồn lẹ. Đi chơi với bạn bè vui hơn nhiều. Ở đây tiếp mấy bà bạn Như Ngọc chán phèo. Bà nào cũng đỏng đảnh, khoe khoang lại có vẻ ganh tỵ lẫn nhau. Thỉnh thoảng, Như Ngọc đảo lại bàn các bàn nói cười hỉ hả.
Mấy cô bạn Như Ngọc nhao nhao:
- Cô dâu đẹp quá, chú rể gặp là mê tít thò lò cho coi.
- Ủa! Sao chú rể đến giờ chưa xuất hiện hả cô dâu?
Như Ngọc kiêu hãnh:
- Đến chi sớm? Chú rể xuất hiện thật đúng lúc mới có giá trị.
- Đúng lúc là lúc nào hả cô dâu?
Một giọng bông đùa cất lên:
- Lúc mọi người về hết.
Như Ngọc vỗ vào vai Xuân Thủy - cô bạn vừa phát biểu.
- Mọi người về hết thì chú rể còn xuất hiện làm cái quái gì nữa. - Xuân Thủy vẫn không vừa.
- Còn một mình cô đâu, chú rể mới tha hồ... gặp chứ.
Lan Thanh tiếp lời:
- Chú rễ gặp cô dâu hà rầm mỗi ngày rồi.
Xuân Thủy lý sự:
- Gặp trong buổi lễ đính hôn này mới đặc biệt chứ.
Như Ngọc vờ hỏi:
- Cớ gì mấy bạn cứ nhắc đến chú rể mình hoài nhỉ?
Lan Thanh đáp thoải mái:
- Thấy Ngọc sốt ruột chờ chú rể, tụi này nhắc giùm.
Như Ngọc cười cười:
- Chú rễ của mình, không cho ai nhắc giùm cả.
Xuân Thủy hứ nhẹ:
- Người ta nhắc chứ hổng có ''rinh'' chú rể đâu mà lo.
Như ngọc vênh mặt:
- Ai cho ''rinh''?
- Vậy thì ráng giữ kỹ đi.
Lan Thanh hối vu vơ:
- Hổng biết có ai lăm le đòi ''rinh'' chú rể của Như Ngọc đi không nhỉ?
Như Ngọc thách thức:
- Đố ai dám?
Rồi cô còn khoe chiến công:
- Ta đã đánh bại con nhớ Việt kiều, nó phải cuốn gói về Canada rồi.
Lan Thanh nháy mắt:
- Ngọc hay quá! Ngọc chỉ cho mình một chiêu đánh bại coi.
Như Ngọc ra vẻ bí mật:
- Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, mình không chỉ được đâu.
Lan Thanh tắc lưỡi bảo:
- Ngọc ích kỷ ghê, giấu bí quyết với bạn bè.
Như Ngọc thản nhiên:
- Bí quyết bí truyền.
Xuân Thủy cắc cớ hỏi Lan Thanh:
- Bộ mi cũng có kẻ cần đánh bại hả Lan Thanh?
- Ừ, kẻ đó là mi đấy.
- Con quỷ!
Nghe bạn bè nói chuyện tíu tít, Như Ngọc bắt đầu thấy sốt ruột. Mãi mà chú rể vẫn chưa đến. Khánh Hải định chơi trò ú tim với Như Ngọc hay sao? Giờ này mà vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Khánh Hải ơi là Khánh Hải. Chẳng lẽ anh lại lò dò ra ngoài công ty. Hay anh quên hôm nay là lễ đính hôn của hai đứa. Đừng có điên quá nha Khánh Hải.
Như Ngọc nôn nao chờ đợi Khánh Hải. Đã đúng lúc, đã đến giờ quan trọng rồi, hãy mau xuất hiện đi Khánh Hải. Thế nhưng vẫn không thấy một dấu hiệu gì của Khánh Hải.
Ông Đức Minh cung sốt cả ruột gan và lầm bầm nguyền rủa Khánh Hải cái thằng chết tiệt...Mọi thứ đã xong xuôi chỉ còn chờ đến ra màt làm lễ nữa là xong. Phải hôm đó bắt nó ký giấy làm đám cưới mới xong. Bao nhiêu người chờ mà vẫn chưa thấy mặt, làm gì cũng chậm rề rề đáng ghét. Chờ mãi chẳng thấy Khánh Hải đến, ông Đức Minh mời khách nhập tiệc chứ biết làm sao. Ông nói nhớ với Như Ngọc điều gì đó. Lát sau, điện thoại di động của ông réo vang.
Ông ậm ờ trả lời rồi tuyên bố với mọi người.
Khánh Hải bị tai nạn giao thông trên đường đến đây đã được đưa vào bệnh viện rồi.
Rồi ông nói Như Ngọc:
- Con vào bệnh viện, ba và Như Yến ở nhà tiếp khách.
Mọi người ăn uống qua loa để nhanh chóng ra về....
Vậy là Khánh Hải đã không đến. Đám hỏi với Như Ngọc mà Khánh Hải cả gan không đến. Cái thằng trời đánh! Ông Đức giận căm gan vì phải đối phó với khách mời. Khánh Hải dám lừa gạt ông Đức Minh. Thật hết biết? Cái thằng chết tiệt. Ông không để yên cho mày đâu. Như Ngọc cũng giận bầm tím ruột. Cô đâu ngờ Khánh Hải đã trơ mặt. Tưởng Khánh Hải đã thuộc về mình rồi, Như Ngọc dệt mộng với bao hạnh phúc. Như Ngọc đã khoe khoang với bạn bè, nhiều đứa cũng ganh tỵ với hạnh phúc của Như Ngọc. Thế mà tất cả như chiếc bọt xà phòng vỡ tan tành. Như Ngọc nghiến răng nguyền rủa Khánh Hải. May mà ông Đức Minh nhanh trí đối phó với khách. Nếu không thì cha con đều bẽ mặt. Đồ chết tiệt! Đúng là anh nên bị xe tông vào bệnh viện cho rồi đi. Đám hỏi mà anh biến mất thì anh cũng nên biến mất khỏi trái đất này luôn đi. Anh sẽ không được yên thân đâu khi đã sai lời hứa. Chuyện hỏi tội Khánh Hải đã có ông Đức Minh lo. Như Ngọc lao đi chơi cho hả cơn tức...
Lao vào nhà Khánh Hải như cơn bão, ông Đức Minh hầm hừ:
- Anh là thằng hèn? Tại sao anh không giữ lời hứa?
Khánh Hải ngồi yên chịu trận cuồng phong của ông Đức Minh.
- Tôi đã mở con đường sống cho anh để anh cưới Như ngọc là tốt cho anh quá! Anh đồng ý rồi sao lại trở mặt? Đồ chết tiệt!
Khánh Hải nhăn mặ t:
- Tôi thấy không hợp với Như Ngọc.
Ông Đức Minh giận dữ:
- Hừ? Anh đừng kiếm chuyện! Đám hỏi đã tổ chức mà anh không thèm đến, cả gan thật đó. Rồi anh sẽ biết tay tôi!
Đám hỏi mà Khánh Hải không đến, tức là anh đã chấp nhận mọi điều rồi.
- Tùy ông?
Ông Đức Minh gầm gừ nhìn Khánh Hải:
- Anh đừng có thách thức tôi!
Khoanh hai tay trước ngực, Khánh Hải bảo:
- Tôi chẳng thách thức ông!
Ném cho Khánh Hải một tia nhìn căm ghét, ông Đức Minh gay gắt:
- Tôi không thể để cho một thằng lưu manh như anh lừa gạt tôi hai ba lần.
- Tôi không hề lừa gạt ông!
- Như tôi đã nói rồi, tôi thu hồi vốn ngay tức khắc. Anh đưa ngay đây cho tôi.
Khánh Hải ngần ngừ:
- Tôi... tôi...
Ông Đức Minh gằn mạnh:
- Anh làm sao thì làm, bán nhà, bán công ty đưa cho tôi.
Khánh Hải khẳng khái đáp:
- Tôi sẽ lo liệu để hoàn đủ cho ông. Tôi không phải là kẻ lọc lừa đâu.
- Hừm! Nói nghe ngon dữ. Không hiểu sao tôi lại dính vào việc hợp tác với anh.
- Xin ông đừng nói gì nữa!
- Anh đã làm cho tôi tức điên lên được mà không nói gì à?
Khánh Hải khó chịu bảo:
- Tôi sẽ giải quyết cho ônng. Ông hãy để cho tôi yên có được không?
Mặt lạnh như tượng đá, ông Đức Minh rít giọng:
- Anh chưa hoàn trả cho tôi, làm sao tôi để yên được. Tôi không tin vào lời hứa hẹn của anh. Anh luôn lừa gạt tôi.
Khánh Hải thật sự cay đắng. Anh nói gì, ông Đức Minh cũng không nghe.
Anh đã vào bước đường cùng rồi. Bằng bất cứ giá nào, Khánh Hải cũng hoàn trả vốn cho ông Đức Minh. Khánh Hải không phải là kẻ lọc lừa ông.
Chưa nắm được số tiền trong tay, ông lại hằn học Khánh Hải:
- Anh đừng dùng kế hoãn binh với tôi. Lần này không giải quyết cho tôi là đi tù thẳng. Chiếm đoạt tài sản của người khác, tội anh không nhẹ đâu. Hừ! Tôi và Như Ngọc biết đều với anh mà anh thì vô lương tâm!
Mặc cho ông Đức Minh chửi mắng, Khánh Hải lặng thinh. Anh không muốn cãi vã với ông làm gì. Nhừng lời phân bua bây giờ chỉ là đổ thêm dầu vào lửa chứ chẳng ích chi. Khánh Hải đang tự trách mình. Tại sao anh lại nghe lời ông Đức Minh đồng ý cuộc hôn nhân giả tạo với Như Ngọc? Cuộc hôn nhân gượng ép có ích lợi gì cho anh đâu?
Khánh Hải đáp với giọng chắc gọn:
- Tôi sẽ hoàn trả vốn cho ông. Nếu không, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Ông đừng có nặng lời với tôi.
Ông Đức Minh đanh giọng:
- Chắc chắn anh trả đủ chứ?
- Chắc chắn.
- Hy vọng là anh biết sợ cảnh ngồi tù!
Nói xong lời đe dọa, ông Đức Minh quày quả bỏ đi. Khánh Hải thở dài, biết mình phải làm gì. Dám hỏi, anh không đến là anh đã lo liệu các thứ rồi. Khánh Hải không thể là con thiêu thân lao vào cuộc hôn nhân sắp đặt trước, một cuộc hôn nhân gượng ép với Như Ngọc. Anh không yêu Như Ngọc, không hợp với Như Ngọc làm sao anh cưới cô ta. Chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ mà anh đã đồng ý.
Như Ngọc quấy rầy Khánh Hải liên tục. Thái độ kiêu kỳ của cô càng khiến cho anh muốn tránh xa và sớm quyết định dứt khoát không lao vào cuộc hôn nhân quái đản này - cuộc hôn nhân trắng trợn vì tiền. Khánh Hải thở phào cho cách giải quyết của mình dù không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao?
Tưởng đám hỏi chị Như Ngọc suôn sẻ tốt đẹp, ai ngờ chú rể Khánh Hải không đến.
Hải San bồn chồn hỏi Như Yến:
- Mi có biết tại sao không?
Như Yến hồn nhiên kể:
- Lúc đầu cứ ngỡ anh ấy bị tai nạn như lời ba nói. Sau, ta mới biết sự thật.
- Sự thật thê nào?
- Nghe nói công ty của anh Khánh Hải làm ăn thua lỗ sắp bị phá sản, ba ta cương quyết đòi thu hồi vốn. Anh Khánh Hải không có tiền trả. Chị Ngọc rất thích anh Khánh Hải nên hiến kế bảo anh đồng ý cuộc hôn nhân với chị ấy thì ba sẽ không thu hồi vốn. Ba ta cũng cương quyết như vậy, nói là mở cho anh Khánh Hải một con đường sống. Bị ép buộc, anh Khánh Hải phải đồng ý, vì nếu không trả nợ thì anh sẽ bị đi tù.
Hải San thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi! Sự thật như thế sao? Ta thật là hồ đồ khi trách móc anh Khánh Hải.
Như Yến chép nhệng:
- Anh Khánh Hải bị áp lực từ nhiều phía lắm.
Hải San trầm tư:
- Vậy mà anh ấy chẳng chịu nói gì cả.
Như Yến kể tiếp:
- Giờ cuối, anh Khánh Hải quyết định không đám hỏi với chị Như Ngọc.
Chắc anh ấy suy nghĩ lại và cùng bởi không yêu chị Ngọc.
- Phải, không yêu mà cưới làm gì.
Hải San nói như cái máy. Dầu cô ong ong như có mũi kim châm. Cô ray rứt vì không chịu hiểu Khánh Hải. Anh bảo Hải San hãy tin anh, mà cô chẳng chịu tin. Hải Sai cứ nghĩ là anh đã quan hệ với Như Ngọc rồi nên phải cưới gấp. Còn chế nhạo Khánh Hải là anh chàng Điệp phải cưới Thúy Liễu nữa, thật là đáng trách cho Hải San. Hải San ơi, mi thật là một con ngốc, trong lúc Khánh Hải cần giãi bày tâm sự lại chẳng cảm thông và tin anh ấy.
Chợt nhớ một điều hệ trọng, Hải San hỏi Như Yến:
- Anh Khánh Hải không đến đám hỏi rồi... có sao không?
- Ba ta thu hồi vốn và buộc anh ấy phải trả gấp. Khánh Hải đã bán nhà và giải quyết xong cả rồi.
Nghe nói bị phá sản, anh ấy bán để giải quyết nợ nần, trả lương cho công nhân, đẹp luôn việc kinh doanh rồi.
Việc công ty bị thua lỗ Hải San có nghe Khánh Hải. Cô cứ đi ninh là anh đã cố gắng lo vực công ty dậy. Hải San đã quyết, định nghỉ việc khi Khánh Hải cưới Như Ngọc, bởi vì cô không muốn gặp bà giám đốc kiêu kỳ luôn chứng tỏ quyền uy. Hải San đã nghỉ việc nên cô không đến công ty.
- Tình cảnh của anh Khánh Hải thật bi đát.
Hải San buột miệng như than thở giùm cho Khánh Hải.
Như Yến phân trần:
- Chuyện kinh doanh của ba và công ty, ta không rành lắm.
- Ta cũng mới vào làm thư ký thế cô Vân trong công ty anh Khánh Hải cũng chẳng biết gì nhiều. Nhớ lúc làm tài xế cho anh Khánh Hải vậy mà vui.
Như Yến cười trêu Hải San:
- Mi cũng thật là gan. Làm chuyện ngược đời, con gái mà bướng bỉnh làm tài xế.
Hải San nghiêng đầu tự hào:
- Vậy mà anh Hải chịu giao tính mạng cho ta đó chứ.
- Anh ấy cũng liều thật.
- Lần nọ lòng vòng chạy đi rước vợ sắp cưới của anh ấy mà rước hụt cũng vui lắm.
Như Yến dài glọng:
- Rước hụt mà vui?
- Ta vui, còn anh Khánh Hải thì buồn lo nẫu nuột.
Như Yến chép miệng:
- Ta đâu ngờ vì chị Như Ngọc mà anh Khánh Hải hủy bỏ lễ đính hôn với chị Thúy Nga.
Hải San buông gọn:
- Thúy Nga khẳng khái bỏ về Canada.
Như Yến chợt hỏi:
- Việc này, ai có lỗi? Khánh Hải hay chị Ngọc?
- Rõ ràng là chị Ngọc của mi rồi.
- Nếu anh Khánh Hải cương quyết từ chối thì đâu có xảy ra.
Hải San bênh Khánh Hải:
- Cũng không thể trách anh Hải được.
Như Yến cười đùa:
- Nói đúng ra thì ta bênh chị Ngọc. Còn mi thì bênh anh Khánh Hải vì anh ấy là "sếp" của mi mà.
Hải San thở ra:
- Ta có lỗi với anh Khánh Hải.
Như Yến tròn mắt:
- Mi có lỗi gì đâu?
- Ta không tin mà nghi ngờ anh ấy đủ chuyện.
- Chẳng có gì đâu, cứ tìm anh ấy mà hòa giải.
Chợt nhớ, Hải San bỗng hỏi Như Yến:
- À! Bán nhà rồi anh Khánh Hải ở đâu nhỉ?
Như Yến lắc đầu:
- Ta đâu có biết, chỉ nghe ba nói chuyện với chị Như Ngọc.
Hải San bỗng thấy lo lắng. Khánh Hải đi đâu, ở đâu trong lúc túng quẫn như thế này không có một người thân bên cạnh. Hải San muốn gặp Khánh Hải ngay.
Chưa bao giờ cô nghĩ đến anh nhiều như lúc này.
- Có lẽ ta phải gặp Lâm An ngay để hỏi, xem anh ấy có biết tình hình Khánh Hải không.
Như Yến gật nhẹ:
- Phải đấy, gặp Lâm An xem sao!
Hải San không dám không dám rủ Như Yến vì lần nọ mạo muội làm tài khôn giới thiệu Lâm An đã bị cô bạn thân cự cho một trận.
Như Yến nói thêm:
- Anh Lâm An là phó giám đốc chắc biết rành giờ này giám đốc đang ở đâu.
Nhìn Như Yến, Hải San nở nụ cười trêu bạn:
- Ủa! Mi biết anh Lâm An là phó giám đốc à?
- Thì lần đó mi giới thiệu, ta mới biết chứ bộ.
- Vậy ra, ta nói gì mi đã để bụng nhớ hết. Vậy còn làm bộ cự nự ta.
Như Yến vênh mặt lên:
- Xí! Ai thèm để bụng!
Hải San càng châm chọc:
- Không để bụng thì để vào tim hén.
Hổng có à nha!
- Thấy tình thế có lợi theo chiều hướng tốt, Như Yến đang thoải mái, Hải San rủ ngay:
- Mi đi với ta nha.
Như Yến vờ hỏi:
- Đi đâu?
- Gặp anh Lâm An.
- Như Yến nghiêng đầu nhìn Hải San:
- Đi chứ, sợ gì.
Hải San cười khúc khích:
- Ta biết, mi có thèm sợ gì... ai.
Như Yến lém lỉnh đáp trả:
- Ta chỉ có sợ.... mi thôi.
- Hổng dám đâu! Ta có phải cọp đâu mà sợ!
- Ta không sợ cọp.
- Chứ mi sợ gì?
- Sợ mèo!
Hải San cười phá lên rồi tinh nghịch bảo:
- Ta bảo đảm là anh Lâm An chưa có... mèo.
Như Yến đập túi bụi lên vai Hải San:
- Con khỉ! Nham nhở quá đi!
- Ta có nói bậy gì đâu mà nham nhở.
- Nói chuyện ''mèo mỡ'' mà không nham nhở à?
- Ta chỉ nói có ''mèó' không, mi lại còn thêm ''mở''.
- Thì ''mèo mỡ'' đi đôi mà.
- Ừ, vậy thì anh Lâm An chưa có "mèo mỡ" gì cả.
Như Yến chun mũi:
- Có chưa gì cũng chẳng liên quan đến ta.
Hải San cười:
- Không liên quan thì thôi.
Rồi cô thúc giục Như Yến:
- Bây giờ có đi không thì bảo? Còn không đi thì coi nhà giùm ta!
Như Yến đứng lên trả lời:
- Đi chứ! Ai ở không đâu mà coi chừng căn gác trọ cho mi.
Rồi cô còn nghêu ngao hát:
"Gác lạnh về khuya cơn gió lùa Trăng gầy soi bóng cài song thưa.
Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt...".
Hải San ré lên:
- Hay quá rồi ca sĩ ơi! Giờ này làm gì có trăng gầy, ánh đèn hiu hắt đâu chứ.
- Người ta nói gác lạnh về khuya mà.
Hai cô cất tiếng cười giòn tan và rời khỏi căn gác trọ của Hải San để tìm Lâm An.
Ra ngoài đường, Hải San lên tiếng:
- Chẳng biết anh Lâm An có ở nhà không nữa, hay mắc chạy đôn chạy đáo xin việc làm.
Như Yến chép miệng:
- Cũng khổ! Anh Khánh Hải giải tán công ty khiến bao nhiêu người thất nghiệp.
- Cũng tại...
Hải San định nói ''tại chị Như Ngọc'' nhưng kịp ngừng. Như Yến cười thoái mái:
- Mi cứ bảo tại chị Ngọc đi, ta có la đâu.
- Xí! Mi mà dám la ta à?
- Không dám la đâu, chỉ thụi mi hà!
Vừa nói, Như Yến vừa hích khuỷu tay vào hông Hải San.
Hải San la bài hãi:
- Con khỉ! Bộ ta không biết đau hả?
Như Yến cười khúc khích:
- Ta tưởng mi mình đồng da sắt.
- Tưởng bậy...
- Mình đồng da sắt mới dám xăm mình làm tài xế cho một ông chủ... đàn ông.
- Vậy mà ông chủ khoái ngồi xe tài xế con gái lái đó nha.
- Bởi vì tài xế nữ lái xe cẩn thận chắc ăn.
Chỉ chiếc xe của mình, Như Yến yêu cầu:
- Đề nghị nữ tài xế lái xe chở.. tui.
- Lên đi... khách.
Hải San lên xe nhấn ga, Như Yến leo lên ôm eo cô giục:
- Tới luôn đi... bác tài gái?
Cả hai cùng cười. Tiếng cười như những chuỗi âm thanh trong trẻo hòa trong cơn gió thoáng qua.
- Anh Khánh Hải bỏ đi rồi! Anh có biết anh ấy đi đâu không?
Lâm An lắc đầu:
- Anh cũng không biết nữa.
Hải San sốt ruột trách móc:
- Bạn bè thân thiết mà anh không biết, chứug tỏ anh không quan tâm đến Khánh Hải.
Lâm An cau mày ngó Hải San:
- Sao em nói thế? Em thừa biết là Khánh Hải rất kín miệng, hắn có chịu nói điều gì với ai đâu.
Như Yến lên tiếng:
- San trách anh An cũng không phải. Anh Khánh Hải làm gì là tự quyết định hà.
Lâm An tiếp lời Như Yến:
- Khánh Hải không bao giờ hỏi ý kiến, cũng chảng kể cho ai nghe điều gì.
Hải San trầm ngâm:
- Bởi vậy, em mới hồ đồ trách móc anh ấy về việc cưới Như Ngọc. Em cứ ray rứt mãi. Tại sao anh Hải không nói cho chúng ta biết?
Lâm An bình luận:
- Đó cũng là nỗi khổ tâm của Khánh Hải.
Hải San băn khoăn:
- Bây giờ biết anh Khánh Hải đi đâu đây mà tìm.
Như Yến quả quyết:
- Anh ấy đi đâu mình cùng phải tìm.
Lâm An lên tiếng:
- Theo anh, có thể Khánh Hải đang thuê nhà ở lòng vòng trong thành phố này thôi.
Hải Sản nhanh nhảu:
- Vậy thì chúng ta hãy đi tìm ở các nhà trọ.
Lâm An đưa ý kiến:
- Khánh Hải đang bị cú sốc nặng. Chúng ta hãy để cho Hải nguôi ngoai đã.
Hải San nhìn Lâm An phật ý:
- Có nghĩa là anh không muốn đi tìm Khánh Hải?
- Ý anh đâu phải vậy.
Hải San trách móc:
- Em biết ý anh mà.
Lâm An gãi đầu:
- Em đừng hiểu lầm. Anh vẫn muốn tìm Khánh Hải, nhưng anh biết Hải là người đàn ông rất có bản lĩnh, nó không muốn chúng ta tìm kiếm đâu.
Như Yến xen vô:
- Anh An nói cũng phải. Chúng ta đi tìm anh Khánh Hải lúc này có thể làm cho anh ấy bực dọc và tự ái thêm.
Hải San lườm Như Yến:
- Mi lại cùng phe với anh An à? Không ngờ hai người tư tưởng lớn gặp nhau, hợp nhau quá rồi còn làm bộ.
Như Yến bẽn lẽn:
- Mi nói kỳ! Ta tán thành ý kiến của anh An cũng đâu có sao?
- Ừ, đâu có sao, chỉ có trăng hà.
Hải San dài giọng trả lời rồi lém lỉnh bồi thêm:
- Có chăng là tui nè, bắc nhịp cầu Ô Thước cho người ta... qua cầu rồi còn bị cự nự nữa.
Như Yến tinh nghịch đáp trả:
- Qua cầu biết ơn chứ ai mà "qua cầu rút ván" đâu nào.
Lâm An phụ họa thêm:
- Qua cầu mà rút ván là những kẻ vong ân bội nghĩa đó, Hải San.
Mắt Hải San nhìn từ Lâm An hướng sang Như Yến khám phá ra điều thú vị, cô bật cười:
- Ồ, hai người này tuyệt quá! Một người xướng một người họa theo, thật khớp ghê.
Như Yến tròn mắt nhìn Hải San, vô tư hỏi:
- Mi nói cái gì khớp?
Hải San cười khanh khách:
- Thì hai người xướng họa cùng nhau là tri âm tri kỷ, là bạn đường, bạn đời của nhau.
Rồi cô còn nháy mắt với Lâm An:
- Phải không anh An?
Lâm An đáp tinh bơ:
- Hải San nói chắc không sai.
Như Yến cắc cớ bảo:
- Còn anh An nói chắc sai.
Lâm An ưỡn ngực:
- Trước hai cô gái xinh đẹp, tôi có sai cũng là anh hùng.
Hải San láu táu chỉnh ngay:
- "Anh hùng rơm'' thì có.
Lâm An tỉnh giọng:
- "Anh hùng rơm" cũng là anh hùng.
Hải San cắc cớ hỏi Như Yến:
- Như Yến có ý kiến gì không?
Như Yến khẽ đùa giọng:
- Ý kiến của ta là tán thành.
Hải San làm bộ phê phán:
- A dua theo người khác chứ mi có ý kiến gì đâu. Chẳng có lập trường riêng gì cả.
Tuy nói thế chứ Hải San rất thích thú. Dường như Lâm An và Như Yến đang từ từ xích lại gần nhau. Hải San mong điều đó lắm thay. Đang nói chuyện đi tìm Khánh Hải, bỗng nhiên đề tài lại chuyển sang Lâm An và Như Yến. Lần này không bị Như Yến phản đối Hải San rất mừng.
Bất chợt, Như Yến cất tiếng hỏi:
- Anh An chắc là anh Khánh Hải, ở lòng vòng trong thành phố chứ?
- Anh nghĩ là như vậy.
- Vậy chúng ta sẽ đi tìm anh Hải ngay.
Lâm An vẫn giữ ý kiến:
- Theo anh, cứ để Khánh Hải nguôi ngoai đã.
Hải San lên tiếng:
- Biết chừng nào anh Hải nguôi ngoai. Chúng ta cứ đi tìm anh ạ.
Như Yến lại hỏi Lâm An:
- Anh An đã tìm được việc làm nào mới chưa?
- Anh đang nộp đơn mấy chỗ và vẫn còn vác đơn xin dài dài.
Hải San nhắc:
- Vậy trong lúc tìm việc làm, anh An nhớ tìm anh Khánh Hải nữa nha.
Lâm An vờ kêu lên:
- Ôi, lại giao thêm nhiệm vụ nặng nề cho anh nữa!
Hải San vặn lại:
- Anh không chịu hả?
- Chịu chứ!
- Em với Như Yến cũng sẽ đi tìm. Chúng ta cố gắng tìm cho được Khánh Hải. Còn trước mắt, chúng ta phải tìm việc làm để sinh sống.
Hải San chép miệng than phiền:
- Làm gì cũng được. Sao em chán làm trong công ty quá hà.
- Tại sao?
- Công ty có nhiều vấn đề phức tạp rắc rối khó lường.
Lâm An giải thích:
- Chẳng qua con người làm cho nó phức tạp thôi.
Hải San bức xúc bảo:
- Như công ty của anh Khánh Hải, em cứ thắc mắc mãi. Đang kinh doanh phát triển rầm rộ bỗng dưng bị thua lỗ dẫn đến phá sản.
Lâm An gật đầu:
- Thắc mắc của em cung như anh vậy.
Anh đang tìm hiểu.
- Tội cho anh Khánh Hải đang là giám đốc công ty bỗng chốc trắng tay.
Như Yến buột miệng:
- Bởi vậy, anh Khánh Hải mới bị sốc. Chắc là tinh thần anh ấy chao đảo ghê gớm lắm!
Hải San bật hỏi:
- Chúng ta có giúp được gì cho anh Khánh Hải không?
- Phải tìm anh ấy mới biết được, San ạ!
- Trong lúc Khánh Hải thất thế và trắng tay, chúng ta không được bỏ anh ấy.
Lâm An gật nhẹ:
- Anh đồng ý, phải tìm giúp Khánh Hải. Mà hai cô uống nước đi chớ, chúng ta còn bàn chuyện quan trọng.
Như Yến khẽ đùa giọng:
- Ý anh muốn nói là "có thực mới vực được đạo" phải hôn? Vậy thì phải ăn nữa chứ uống không em chẳng chịu.
Hải San cười trêu:
- Con nhỏ này ghê thật! Ta tưởng yểu điệu thục nữ không dám ăn chớ.
- Không ăn chết sao?
- Vậy là mi đang yêu đời, sợ chết nên đòi ăn. Cho nó ăn đi anh Lâm An.
Như Yến nháy mắt với Hải San:
- Ta đòi thì mi cũng được hưởng ké chứ bộ.
- Xí? Ta đâu có đòi ké.
Lâm An bỗng hỏi:
- Hai cô muốn ăn gì?
Hải San Lắc đầu:
- Vào quán giải khát mà anh hỏi ăn gì! Có món nào đâu ăn?
- Ăn kem cũng là ăn vậy.
Như Yến phụ họa:
- Hay! Chí lý? Gọi kem đi, anh Lâm An.
Hải San cười giòn tan:
- Ối! Lại ''phu xướng phụ họá' nữa. Hai người hay ghê!
Như Yến đỏ mặt:
- Mi nói cái gì kỳ cục vậy?
Hải San vờ giải thích:
- Thì anh Lâm An xướng lên và mi ''phụ họá' lại, chứ ta có nói phụ là... vợ đâu.
Con quỉ Hải San này trở giọng hay lắm, ai mà không biết dụng ý nói của mi.
Đừng giải thích ẩu. Như Yến càng ngượng nghịu và len lén nhìn Lâm An. Anh chàng phớt lờ:
''Phu xướng phụ tùý' hay ''phu xướng phụ họá' gì cũng thế mà thôi.
Lâm An thấy Như Yến cũng khá dễ thương. Là em của Như Ngọc nhưng tính tình Như Yến hiền hậu dung dị và cởi mở hơn Như Ngọc nhiều. Như Yến cũng rất quan tâm đến người khác.
Lâm An biết là anh không có chỗ đứng trong trái tim của Hải San rồi. Với Hải San thì hình ảnh Khánh Hải đã ngự trị trong trái tim cô rồi.
Thái độ của Hải San, sự quan tâm lo lắng cho Khánh Hải đã nói lên điều đó.
Lâm An biết làm sao hơn.
Khánh Hải đã từ chối Như Ngọc, còn Thúy Nga thì đã về Canada rồi chắc không trở lại. Hy vọng Khánh Hải với Hải San sẽ giao hòa hạnh phúc. Lâm An mong mỏi điều đó xảy ra cho Hải San.
Điều trước tiên là phải tìm Khánh Hải. Lâm An cũng sẽ đi tìm giúp cô.
Chuyện Khánh Hải mà chuyện của công ty nữa.
Tình đơn phương là tình không được đáp trả. Hải San vẫn là cô bạn nhỏ dễ thương của Lâm An.
Ba người bắt đầu lao vào việc tìm kiếm Khánh Hải.
Lâm An là đàn ông nhanh nhẹn tháo vát hơn, anh đã đến các nhà trọ, dò la tìm kiếm nhưng chẳng biết được tin tức Khánh Hải.
Hải san và Như Yến cũng đi tìm mà nào có thấy tăm hơi Khánh Hải.
Hải San bồn chồn, không yên, buồn bã thất vọng...
Buổi sáng Hải San đi đâu mà Như Yến đến nhà trọ không gặp. Nghĩ là Hải San đến Lâm An, Như Yến vội chạy lại nhà anh.
- Hải San có đến đây không anh An?
- Không có!
Như Yến lẩm bẩm:
- Mới sáng Hải San đã đi đâu rồi Lâm An nhìn Như Yến:
- Chắc Hải San cũng loanh quanh đâu đó thôi.
Như Yến tỏ vẻ băn khoăn - Tìm chưa được anh Khánh Hải, không khéo mình lại phải đi tìm Hải San nữa đó.
Lâm An bật cười:
- Không có đâu. Như Yến đừng quá lo lắng.
- Em đang lo Hải San mất tích luôn đó chớ.
- Làm gì có! Hải San lớn rồi, chẳng thể đi lạc, cũng chẳg mất tích đâu.
Đưa mắt nhìn Lâm An, Như Yến khẽ hỏi:
- Anh An có rảnh không?
Lâm An nheo mắt:
- Rảnh! Em bảo anh đi tìm Khánh Hải hay Hải San đây?
- Chắc tìm cả hai quá!
Lâm An nhe răng cười:
- Tìm Hải San thì được, còn tìm Khánh Hải thì em để độc quyền cho Hải San nghe!
Như Yến hồn nhiên phê bình:
- Cái anh này, không có tinh thần bè bạn gì cả vậy?
- Anh lấy xe đưa em đi!
Lâm An tỏ ra rất thân mật với Như Yến.
Khi Lâm An chào mẹ để đi, bà Hảo bảo:
- Có tới hai cô tìm kiếm, mẹ biết cô nào con chịu đây?
Ôm vai mẹ, Lâm An cà rỡn:
- Cô nào mẹ chấm là con chịu hà.
Bà Hảo cười:
- Thôi đi! Quan trọng là con chấm chứ mẹ chấm mà được à?
Lâm An lại pha trò:
- Con chấm cả hai.
Bà Hảo trợn mắt:
- Thôi nha con? Chỉ một thôi. Rạch ròi đâu ra đó, kẻo xung đột...
Lâm An cười khì:
- Mẹ khỏi lo.
- Cái thằng?
Lâm An lấy xe ra. Như Yến gật đầu chào bà Hảo:
- Thưa bác, cháu đi!
Lâm An chở Như Yến chạy lòng vòng trên đường phố.
Buổi sáng nắng lên. Những tia nắng lung linh nhuộm hồng trên những hàng cây ven đường.
Lâm An hỏi khẽ:
- Đi đâu hả Như Yến?
- Đi tìm!
- Chứ hổng phải đi ăn trước rồi mới tìm sao?
Biết Lâm An bông đùa, Như Yến vẫn mắc cỡ đỏ mặt. Cô thụi lưng anh:
- Anh kỳ! Em có đòi ăn đâu.
- Tại hôm nọ.... em đòi!
- Em đòi nhưng cuối cùng rồi anh cũng đâu có đãi ăn. - Như Yến lắc đầu - Em chẳng còn bụng dạ nào để ăn.
Lâm An tiu nghỉu:
- Em chẳng mừng cho anh sao?
- Mừng cho anh? Chuyện gì?
- Anh đã có việc làm rồi. Trợ lý cho giám đốc công ty sản xuất hàng gỗ mỹ nghệ.
Như Yến reo lên:
- Tuyệt quá! Em chúc mừng anh?
Lâm An hào hứng:
- Anh định mời em và Hải San đi ăn mừng!
- Để hôm nào có Hải San rồi đi ăn. Em ăn cho anh đãi mệt luôn!
Lâm An cắc cớ hỏi:
- Bộ em ăn nhiều lắm hả?
- Đương nhiên là nhiều. Em đâu phải các cô người mẫu mà lo... ăn kiêng?
Lâm An bật cười, chạy xe vào công viên.
- Chỉ còn chỗ này là anh chưa đến tìm Khánh Hải thôi.
- Chẳng lẽ anh Khánh Hải Lang thang vào công viên.
- Biết đâu!
Như Yến ngây thơ bảo:
- Một mình anh Khánh Hải có hò hẹn với ai đâu mà vào công viên.
- Buồn, một mình vào đây chơi cũng được vậy.
- Vậy là mình vào đây may ra có thể gặp Khánh Hải hoặc là Hải San Hai người vào công viên, ngồi trên băng đá Như Yến nhìn lên những tán cây xanh, gió đung đưa cành lá, nắng nhảy múa rung rinh. Tiếng chim hót véo von thật vui tai. Công viên tươi mát thoang thoảng hương hoa.
Ở nơi đây êm ả, thú vị. Chẳng lo toan, vướng bận điều gì, con người sẽ thấy thanh thản, biết bao.
Và Như Yến bày tỏ ngay với Lâm An:
- Mỗi ngày đến công viên vui chơi thật thích phải không anh?
Lâm An gật đầu:
- Người ta đến công viên để thư giãn mà.
Như Yến đưa mắt nhìn quanh:
- Anh xem, liệu nhỏ Hải San có đến đây thư giãn không nhỉ?
Chẳng thấy bóng dáng Hải San trong số những người đến công viên thư giãn. Như Yến chợt hỏi Lâm An:
Anh có thấy là tình cảm của Hải San dành cho Khánh Hải rất sâu đậm không?
- Anh biết điều đó.
- Vậy chúng ta phải tìm cho được Khánh Hải để vun đắp cho hai người.
Như Yến buông giọng chấc nịch như một lời quyết tâm. Cô cũng đồng tư tưởng với Lâm An. Như Yến thật đáng yêu, càng lúc hai người càng xích lại gần nhau hơn.
Lâm An vờ hỏi:
- Em làm thế mà không sợ chị Ngọc giận à?
Như Yến phàn nàn:
- Tất cả cũng tại chị Ngọc mà ra. Tình cảm mà chiếm đoạt, tranh giành thì có được gì đâu.
Phải? Tình yêu chẳng nên tranh giành. Lâm An cũng quan niệm như thế. Và anh mong một tình yêu thật sự đến cùng anh bằng sự vững bền, tốt đẹp.
Biển Hồng Biển Hồng - Hoàng Trân Châu Biển Hồng