Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2717 / 10
Cập nhật: 2015-11-30 14:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
huyện của giám đốc mà phó giám đốc lòng đầy thắc mắc. Và đâm ra tức tối. Có lẽ tức giùm cho Thúy Nga. Không sao hiểu nổi những điều đã chứng kiến, Lâm An chạy đi tìm Hải San. Hai người rủ nhau vào một quán giải khát gần công ty.
Sau khi ngồi xuống ghế, Hải San nhìn Lâm An tinh nghịch:
- Anh đừng hẹn em ra đây như đôi tình nhân đó nha!
Đăm đắm nhìn Hải San với ánh mắt nồng ấm, Lâm An trầm giọng:
- Anh cũng muốn làm đôi tình nhân với em lắm chớ, nhưng em chẳng chịu cho anh cơ hội.
Hải San lắc đầu:
- Thôi anh ơi, mình thân thiết với nhau như thế này là tốt rồi.
Phải! Chỉ thân thiết với nhau thôi. Ranh giới đã rõ ràng. Lâm An chạnh buồn. Tình yêu anh đơn phương và Hải San cũng đơn phương. Không biết khi Lâm An báo tin này cho Hải San biết thì thái độ của Hải San như thế nào. Có lẽ với Hải San thì Khánh Hải cưới Thúy Nga hay Như Ngọc cũng thế mà thôi.
Lâm An gọi cà phê, hai người cùng nhâm nhi. Hải San khẽ hỏi:
- Anh có chuyện gì phải không?
- Giám đốc mình có chuyện chứ không phải anh.
Hải San thản nhiên:
- Thì chuyện giám đốc sẽ làm lễ đính hôn với cô Việt kiều Thúy Nga, cả công ty đều biết chỉ còn chờ nhận thiệp mời đi dự thôi.
Hớp một ngụm cà phê đặc sánh, Lâm An bảo:
- Cũng là đính hôn nhưng không phải với Thúy Nga đâu.
Hải San hồi hộp hỏi dồn:
- Không phải Thúy Nga ư? Vậy với ai?
Lâm An buông lửng:
- Như Ngọc!
Hải San sửng sốt kêu lên:
- Con gái ông giám đốc Đức Minh à? Khánh Hải nói với anh phải không?
Khánh Hải không nói một lời nào cả nhưng anh đã chứng kiến toàn bộ.
Mắt nhìn Lâm An, Hải San chờ đợi anh một lời giải đáp. Như đọc được thắc mắc của cô, Lâm An nói tiếp:
- Thúy Nga đến hỏi Khánh Hải. Hắn không nói một lời nào cả. Lát sau, Như Ngọc đến khẳng định với Thúy Nga đó là sự thật, là Khánh Hải cưới cô ta và yêu cầu Thúy Nga rút lui đừng gặp Khánh Hải nữa.
Hải San thở muốn hụt hơi. Bất mãn như chính cô là Thúy Nga:
- Trời ơi! Có chuyện đó sao... Rồi Khánh Hải nói gì không?
- Hắn không nói gì cả. Nhưng thái độ im lặng là khẳng định sự thật.
Như tức tối thay cho Thúy Nga, Hải San lắp bắp giọng:
- Chắc là Thúy Ngạ. đaụ. khổ... lắm. Tại sao Khánh Hải không cưới Thúy Nga... mà cưới Như Ngọc?
Lâm An tặc lưỡi:
- Có trời mà biết! Hắn đâu có nói lý do.
- Anh có hỏi Khánh Hải không?
- Anh đâu có chỗ mà xía vào chuyện của hắn.
Hải San trách móc:
- Chuyện quan trọng mà anh không hỏi?
- Anh có nói chuyện gì được với Khánh Hải đâu.
Lâm An phân bua tiếp:
- Anh thấy Thúy Nga buồn bã ra về, định hỏi Khánh Hải nhưng bà Như Ngọc đang tác oai tác quái, làm ra vẻ giám đốc phu nhân thị uy với anh. Bảo anh làm công việc để giám đốc lo đám cưới.
Hải San nóng nảy hỏi:
- Anh Khánh Hải không nói gì sao?
- Ngồi im như pho tượng.
- Em với anh đến hỏi Khánh Hải cho rõ lý do. Thật là tức cho Thúy Nga.
- Anh cũng đang tức cho Thúy Nga đây.
Hải San bất bình tột độ. Chuyện của Thúy Nga mà cứ ngỡ như chuyện của chính mình.
Một thoáng nghi ngờ, Hải San nói nhanh:
- Tại sao Khánh Hải cưới Như Ngọc? Chẳng lẽ hai người đã...
Cô rùng mình không nghĩ tới. Lâm An nhún vai:
- Không thể nào hiểu được Khánh Hải. Như Ngọc đòi đi sấm đồ cưới thì hắn đưa đi ngay.
- Cô ta muốn khoe khoang mà cũng muốn quản lý Khánh Hải nữa! Hôm trước em thấy cô ta đã vờn Khánh Hải.
Lâm An bình luận:
- Bà giám đốc phu nhân này đáng gườm thật.
Hải San buột miệng hỏi:
- Có khi nào lên làm giám đốc phu nhân rồi, Như Ngọc sa thải anh em mình không?
Lâm An đáp tỉnh bơ:
- Anh thì không. Còn em chắc chắn bị đuổi việc.
Hải San tròn mắt:
- Ơ kìa! Tại sao chỉ có mình em bị?
- Vì em là nữ thư ký luôn ở trước mặt giám đốc nên cô ta lo xa phải tiêu diệt trước.
Hải San đỏ mặt phụng phịu:
- Anh nói kỳ quá hà!
- Thật đó! Em chuẩn bị tinh thần đi.
- Cô ta lạng quạng với em là không được đâu.
- Người ta lấy quyền giám đốc phu nhân mà.
Hải San hếch mũi lên:
- Vậy chẳng lẽ em tự động xin nghỉ việc à?
Lâm An trêu chọc Hải San:
- Em không nghỉ việc mà phải tự động lấy chồng.
Hải San giãy nảy lên:
- Anh nói lạ chưa! Em hổng chịu đâu!
Lâm An cười giải thích:
- Có như thế em mới thoát khỏi tầm kiểm soát của giám đốc phu nhân. Mỗi ngày cô ta đến công ty đó.
Bỗng dưng Hải San phát cáu thấy tức Như Ngọc kinh khủng. Tại sao cô ta nhảy vào với Khánh Hải và ngang nhiên hất Thúy Nga ra? Khánh Hải dễ dàng chấp nhận cô ta vậy sao?
Bực dọc, Hải San trả lời Lâm An:
- Nghe anh nói em chỉ muốn nghỉ việc ngay để khỏi giáp mặt với cô ta.
Lâm An tán thành tỉnh bơ:
- Em nghỉ việc mà anh yên tâm.
Hải San lại lắc đầu:
- Nói thế chứ công việc không dễ dàng tìm được đâu anh.
Rồi cô nóng nảy đứng lên:
- Em nhất định phải hỏi Khánh Hải cho rõ chuyện này.
Định bước ra khỏi quán, bất chợt Hải San trông thấy một bóng dáng phụ nữ ngồi trầm tư bên ly cà phê đậm.
- Thúy Nga!
Lâm An cũng quay lại nhìn. Hai người đến bên bàn Thúy Nga.
Hải San làm ra vẻ tự nhiên:
- Thúy Nga đến đây có một mình sao? Anh Khánh Hải đâu?
Thúy Nga buồn bã:
- Khánh Hải đã có Như Ngọc chuẩn bị cưới rồi. Mình hẹn Như Yến để chia tay, mới biết Như Yến là em của chị ấy. Thật trớ trêu.
Hải San hỏi dồn:
- Đúng là Khánh Hải cưới Như Ngọc sao?
- Đúng là như vậy?
- Anh ấy có nói lý do không?
Thúy Nga trầm tư:
- Mình muốn biết lý do nhưng không cần thiết. Mình chuẩn bị bay về Canada.
Nhìn vẻ ủ dột của Thúy Nga mà Hải San thấy xót xa, cứ ngỡ Thúy Nga là chính mình.
Hải San can ngăn:
- Thúy Nga đừng về! Phải hỏi cho ra lè chứ!
Thúy Nga chán nản:
- Mình không cần hỏi gì nữa? Khi người ta đã không đến với mình thì thôi, chẳng lẽ xin xỏ? Tình yêu là tự nguyện mà.
Giọng Thúy Nga ráo hoảnh đầy vẻ dứt khoát. Hải San chẳng khuyên nhủ được điều gì Lâm An im lặng, giờ mới cất tiếng hỏi:
- Bây giờ Thúy Nga tính sao?
Thúy Nga buồn hiu:
- Mình về Canada ngay ngày mai.
Hải San hỏi Lâm An:
- Chúng ta gặp Khánh Hải đi anh!
Hai người ghé nhà Khánh Hải. Khánh Hải đang ngồi bên chiếc gạt đầy ắp tàn thuốc, vẻ mặt như đưa đám, trên môi vẫn một đốm lửa hồng.
Lâm An bông đùa:
- Định đốt cuộc đời bằng khói thuốc hả ông giám đốc?
Giọng Khánh Hải nặng trịch cất lên:
- Hai người đừng nên hỏi gì cả.
Hải San mau miệng:
- Anh gieo đầy thắc mắc cho mọi người mà bảo đừng hỏi!
Khánh Hải muốn gây sự:
- Hải San định hỏi gì?
- Sao anh hủy bỏ lễ đính hôn với Thúy Nga?
- Đó là chuyện riêng của tôi!
Hải San ngập ngừng:
- Biết là chuyện riêng của anh nhưng...
Khánh Hải chặn lời Hải San:
- Đâu có liên quan gì đến cô?
Hải San bực dọc trách móc Khánh Hải:
- Đúng là không liên quan đến Hải San, nhưng thấy anh đối xứ với Thúy Nga bất công quá, tôi phải hỏi cho ra lẽ.
Khánh Hải im lặng. Hải San tức khí phê phán:
- Anh sắp đính hôn với Thúy Nga tự nhiên hủy bỏ lại đi cưới Như Ngọc là tại sao? Lý do gì? Anh làm thế có đúng không?
Khánh Hải nhăn nhó:
- Hải San đừng hỏi gì cả! Mỗi hoàn cảnh khác nhau.
Hải San nóng mũi:
- Hoàn cảnh gì? Bỗng dưng anh quay ngoắt 180 độ, bỏ Thúy Nga mà cưới Như Ngọc. Ai mà không thắc mắc... hay là anh đã...
Khánh Hai trừng mắt:
- Hải San biết gì mà nói. Đừng đoán mò rồi nói bậy!
Thấy hai người sắp xung đột nhau, Lâm An giảng hòa:
- Hải San đừng nóng nảy, để Khánh Hải giải thích cho chúng ta nghe.
Khánh Hải cương quyết từ chối:
- Tôi chẳng có điều gì để giải thích.
Lâm An nhìn Khánh Hải động viên:
- Ít ra cũng phải có một lý do nào đó.
Khánh Hải vẫn hoàn toàn im lặng, mặc cho Hải San và Lâm An trách móc đủ điều. Hai người bực dọc ra về. Trước khi quay bước, Hải San ấm ức nói với Khánh Hải:
Anh làm cho Thúy Nga đau khổ. Chị ấy đã bỏ về Canada rồi.
Vẫn đến công ty làm việc, đúng vai trò của cô nhân viên thư ký nhưng Hải San rất, ít tiếp xúc với Khánh Hải. Riêng Khánh Hải, hầu như anh rất ít đến công ty. Lâm An thay anh giải quyết mọi việc. Trong tâm trạng buồn bã chán chường, Khánh Hải tìm đến nhà trọ của Hải San. Trông thấy bộ dạng thất thểu của Khánh Hải, Hải San không khỏi thắc mắc. Đường đường là một giám đốc sang trọng, hãnh tiến mà như thế này ư? Trông anh thật là bệ rạc...
- Tôi có thể trò chuyện với cô được không?
Hải San cau mày, không muốn tiếp Khánh Hải. Nhưng anh đã đến đây, dù gì cũng là giám đốc của cô.
Giọng cô lại chua như giấm:
- Giám đốc có việc gì cần chỉ bảo.
Khánh Hải nhăn mặt:
- Tôi chỉ muốn tâm sự cùng cô, chứ dám chỉ bảo gì đâu.
Nhớ hôm đó Khánh Hải không chịu nói gì, Hải San hơi tức:
- Anh mà cũng có chuyện cần tâm sự với tôi ư giám đốc?
Khánh Hải khổ sở:
- Hải San đừng cay cú với tôi mà, cũng đừng trách tôi!
- Tôi đâu có quyền gì trách anh. Chỉ thấy ái ngại cho Thúy Nga thôi. Chị ấy không chịu được sự phản bội nên đã bỏ về Canađa.
Khánh Hải phân bua:
- Tôi không hề phản bội Thúy Nga.
Hải San ấm ức kêu lên:
- Trời ơi! Hủy bỏ lễ đính hôn với Thúy Nga để lấy người khác mà anh cho là không phản bội hả?
- Thật sự tôi cũng chưa đính hôn với Thúy Nga.
Hải San nhìn xoáy vào Khánh Hải:
- Và thật sự anh sẽ cưới Như Ngọc? Hai người sắm đồ cưới rồi còn gì!
Khánh Hải khổ sở như đang bị kết tội:
- Tôi rất mong Hải San hiểu và thông cảm cho tôi. Chỉ vì tình thế bắt buộc chứ tôi không...
Hải San nghiêm nghị:
- Người hiểu và thông cảm cho anh là Thúy Nga chứ không phải tôi đâu.
- Tôi rất muốn Thúy Nga hiểu cho tôi.
Hải San cay đắng đáp:
- Anh đã cưới Như Ngọc thì tôi không thể nào hiểu nổi anh.
Khánh Hải ngập ngừng:
- Cưới Như Ngọc thật ra là... Mà thôi!
Khánh Hải thở dài, không nói trọn câu. Anh nhất định không nói lý do vì sao phải lấy Như Ngọc. Đây là điều đau khổ riêng của Khánh Hải không thể thổ lộ cùng ai. Hải San bực dọc khôn cùng. Khánh Hải đến đây đòi giãi bày tâm sự với Hải San mà chẳng chịu nói cho cô biết lý do gì. Điều mà cô rất muốn biết. Bây giờ Hải San quá chán nản rồi. Bỏ Thúy Nga để cưới Như Ngọc vì lý do gì mặc kệ anh. Anh cưới ai thì Hải San cũng đắng lòng, tim đau nhoi nhói. Khánh Hải nào biết nào hay. Gương mặt của anh sao thật gần gũi. Nụ cười, ánh mắt thân thiện kia như dành cho Hải San. Nhớ lúc Hải San làm tài xế cho Khánh Hải, tuy tréo ngoe nhưng thật dễ chịu. Hai người như hai người bạn thân thiết nhau. Từ Khi Thúy Nga đột ngột ở Canada về và từ khi Như Ngọc đột ngột xuất hiện, Hải San biết rằng mình giữ ý tứ hơn. Biết rằng giữa hai người có khoảng cách ngăn, nhưng đâu đến nỗi trở thành xung đột nhau. Cay đắng cho Thúy Nga, cũng chính là cay đắng cho bản thân mình. Hải San bỗng thốt lên:
- Tôi không cần biết anh cưới Như Ngọc vì lý do gì. Nhưng tôi biết chắc là anh quan hệ với cô ta hơn cả Thúy Nga.
Khánh Hải nhăn nhó:
- Anh không hề yêu cô ta.
- Còn gì nữa mà anh phân minh. Cô gái kiêu sa con ông giám đốc luôn gắn bó với anh. Đến công ty mỗi ngày, thậm chí còn ra tận Nha Trang khi anh đi công tác.
Khánh Hải thanh minh:
- Đó là phần Như Ngọc. Còn riêng tôi chẳng có gì.
Hải San ậm ờ:
- Tôi đâu phải Thúy Nga mà anh trần tình.
Giọng Khánh Hải thật thiết tha:
- Hải San hãy tin tôi đi! Tôi chẳng có gì với Như Ngọc.
Hải San bĩu môi:
- Không có gì mà anh cưới Như Ngọc?
- Thật đó? Hải San hãy tin tôi!
- Tôi không thể nào tin anh được giám đốc ạ! Bên anh lúc nào cũng có cô tiểu thư kiêu kỳ.
- Đó là do thái độ của Như Ngọc. Tôi không có làm điều gì sai trái.
Hải San dài giọng:
- Đừng nói với tôi, anh là anh chàng Điệp phải cưới Thúy Liễu nhé.
Như một kẻ thua cuộc, mặt Khánh Hải ỉu xìu:
- Khổ quá! Tôi nói bao lời mà Hải San vẫn không chịu hiểu cho tôi.
Em vẫn muốn hiểu anh lắm chứ, nhưng làm sao mà hiểu được anh đây. Nỗi buồn chưa phai khi hay tin anh sắp tổ chức lễ đính hôn với Thúy Nga, đột ngột lại hay tin anh chuyển hướng sang cưới Như Ngọc. Hải San tím cả ruột gan. Hải San không thể nào tin Khánh Hải. Anh mà không có gì với Như Ngọc ư? Tại sao anh bảo Hải San tin anh. Người anh cần là Thúy Nga, nhưng Thúy Nga không muốn chứng kiến sự thay đổi dối gian. Còn Hải San không có chỗ để đi.
Cô vẫn phải ở đây ở đây để chứng kiến hay nghe anh trần tình. Trước mắt là Khánh Hải sẽ kết hôn với Như Ngọc. Hải San tê tái trong lòng, buồn chông chênh. Khánh Hải sẽ không còn là Khánh Hải nữa.
Không muốn nghe lời trần tình của Khánh Hải, Hải San buông gọn thẳng thừng:
- Anh đúng là anh chàng Điệp phải cưới Thúy Liễu. Thôi, anh đừng phân giải nữa. Anh hãy về lo cưới Như Ngọc đi!
Khánh Hải nhìn Hải San ảo não:
- Bị ai lên án tôi không buồn bằng Hải San lên án tôi.
Hải San băn khoăn:
- Tại sao? Tôi có nói gì sai đâu?
- Hải San luôn là người bạn thân thiết, bao tâm sự vui buồn, tôi cũng từng chia sẽ với Hải San. Thế mà giờ đây Hải San lại chẳng tin tôi.
Hải San nín thinh. Khánh Hải thì trĩu nặng nỗi ưu tư. Sắp cưới vợ mà anh ảo não như lên đoạn đầu đài vậy. Nào ai có thấu cho mối sầu vương mang, Khánh Hải giãi bày mà Hải San chẳng chịu nghe, anh phải làm gì đây?
Khánh Hải lại buồn bã hỏi:
- Tại sao Hải San không tin tôi?
Hải Sau bình thản:
- Khi người ta đánh mất niềm tin rồi thì đâu còn ai tin nữa.
Hải San trả lời Khánh Hải mà nát lòng đau. Cô đã hoàn toàn tin nhưng đồng thời cũng thấy bất mãn anh. Một chàng trai tài hoa, thanh lịch, phong nhã... một anh chàng vui vẻ năng động đã làm cho trái tim Hải San chao nhịp đập. Bây giờ thì cô lại giận mình. Khánh Hải đã quan hệ với Như Ngọc nên phải cưới cô ta gấp. Vì lẽ đó, anh mới hủy bỏ lẽ đính hôn với Thúy Nga, thản nhiên để cô về Canada chẳng một.. lời giải thích. Bỏ cuộc hôn nhân này để đến với cuộc hôn nhân khác, đối với Khánh Hải không có gì quan trọng cả sao? Như Ngọc luôn đến bên anh, cô ta ngưỡng mộ Khánh Hải muốn chiếm lĩnh anh. Tấn công mãi thì Khánh Hải phải "đổ" thôi, có người đàn ông nào dám khẳng định mình không lụy vì sắc đẹp của giai nhân.
- Tại sao Hải San không tin tôi?
Khánh Hải lại cất lên tiếng hỏi. Hải San nghe giọng mình lạ hoắc:
- Anh đã được Như Ngọc rồi, việc tôi tin anh hay không thì có nghĩa lý gì.
Khánh Hải nhún vai rồi buông giọng than thở:
- Chỉ có Hải San là người hiểu tôi mà lại chẳng chịu thông cảm cho tôi. Thì thôi, tôi biết nói gì nữa?
Không hiểu sao Hải San lại thốt lên:
- Anh đã có Như Ngọc rồi cứ đến bảo cô ta hiểu anh.
Khánh Hải đứng bật dậy:
- Hừ! Trong lúc tôi cần người chia sẻ thì lại không có ai.
Giấu sự khổ sở, Hải San kêu lên:
- Anh đã có Như Ngọc rồi, đừng nói gì nữa!
Ôi? Hải San đang quặn lòng đau cho chính cô hay Thúy Nga. Như Ngọc đã chiến thắng. Không ngờ cô tiểu thư điệu đàng đã đánh bại cô Việt kiều Thúy Nga. Cô ta đã làm cho Thúy Nga đau khổ bỏ về Canada.
Hải San nhếch môi nhắc lại:
- Anh cưới Như Ngọc, tốt đẹp quá rồi còn than vãn gì nữa. Hãy về lo đám cưới đi!
Khánh Hải như cố phân bua:
- Tôi không chủ động cưới Như Ngọc.
- Đó là việc của anh.
- Tôi muốn Hải San hiểu.
Tại sao Khánh Hải cứ bắt Hải San hiểu anh, mà anh thì có bao giờ chịu hiểu cho cô đâu. Lòng cô vỡ nát từ đây. Khánh Hải buồn bã ra về. Hải San thẫn thờ nhìn theo bóng hình ai lẩn khuất trong tâm hồn cô. Giá như mọi chuyện chỉ là trong cơn chiêm bao, cơn chiêm bao rồi tan biến.
Thế nhưng đó không phải là cơn chiêm bao mà chính là sự thật. Như Ngọc xăm xăm vào văn phòng giám đốc như cơn lốc xoáy, vẻ mặt hầm hầm:
- Trời ơi! Giờ phút này mà anh còn thản nhiên ở đây.
Khánh Hải ngước lên:
- Anh đang giải quyết chút công việc.
Đôi mắt kẻ chì và tô màu hồng sậm của Như Ngọc nhướng hết cỡ nhìn Khánh Hải:
- Em đã bảo công việc gì cũng ngưng hết, giao cho phó giám đốc làm, anh không nghe à? Ngày mai đám hỏi rồi, anh quên sao?
Khánh Hải vẫn lặp lại:
- Anh đang giải quyết...
Liếc xéo qua Hải San, Như Ngọc chặn lời Khánh Hải:
- Giải quyết cái gì? Anh đừng kiếm chuyện!
Hất mặt với Hải San, Như Ngọc kênh kiệu hỏi:
- Còn cô vào đây chi?
Khánh Hải đỡ lời đáp nhanh:
- Hải San đưa hồ sơ hợp đồng cho anh ký.
Chiếu cho Hải San một tia nhìn sắc như dao cạo, Như Ngọc giễu cợt:
- Hết làm nữ tài xế rồi chuyển qua nữ thư ký dễ dàng quá vậy sao? Hay là cô thấy làm tài xế không chắn ăn không bảo vệ được ông chủ?
Nhìn thẳng Như Ngọc, Hải San khẽ giọng:
- Chị Ngọc nói gì lạ thế! Tôi làm việc là do anh Khánh Hải sắp xếp.
Như Ngọc sửa lưng:
- Phải gọi là ông giám đốc chứ.
Hải San nguýt mắt với Như Ngọc chớ không nói gì.
Được nước, Như Ngọc càng lấn tới, cô cất cao giọng thị uy:
- Từ nay, công việc trong công ty do tôi sắp xếp. Tôi cần bổ nhiệm hoặc muốn cách chức ai là tùy.
Khánh Hải buột miệng:
- Làm như cô là bà giám đốc vậy.
Như Ngọc bám vai Khánh Hải:
- Em là bà giám đốc phu nhân vợ anh. Em có quyền tham gia chuyện công ty chứ.
Khánh Hải nhăn mặt. Hải San quay nhìn nơi khác.
Đong đưa chiếc túi xách trên vai, Như Ngọc điệu đàng:
- Dẹp chuyện công ty qua một bên! Ngày mai đám hỏi chúng mình là quan trọng nhất. Đi gọi thợ chụp hình, quay phim đi anh.
Khánh Hải vẫn chưa rời khỏi ghế ngồi. Như Ngọc cau mặt hỏi:
- Tay phó giám đốc đâu rồi?
Tự dưng, Hải San thốt lên câu trả lời:
- Anh ấy đi công việc.
Như Ngọc trừng mắt ngó Hải San:
- Phó giám đốc đi, còn cô ở lại một mình với giám đốc à? Hay nhỉ! Mấy người đừng lợi dụng công việc nghe chưa!
Tức khí, Hải San muốn đốp chát với Như Ngọc. Nhưng rồi cô tự dặn lòng không nên cãi lý với cô ả kiêu kỳ này làm gì, chỉ thiệt thòi mà thôi.
Cố giữ vẻ điềm tinh, Hải San đáp gọn:
- Tôi làm đúng nhiệm vụ, công việc được giao.
Nhún vai đầy kiêu cách, Như Ngọc tỏ uy quyền ngay:
- Từ nay, tôi sẽ chuyển cô qua bộ phận khác, không phải làm thư ký kè kè bên anh Khánh Hải nữa.
Hải San khẳng khái đáp:
- Tùy chị! Tôi làm việc gì cũng được miễn là lao động chân chính và đúng chức năng mình.
- Xí?
Có lẽ hết điều gì để hoạnh họe Hải San rồi nên Như Ngọc tặng cho cô cái quýt dài cả cây số. Chưa gì mà Như Ngọc muốn tỏ rõ quyền uy, muốn làm bà chủ điều hành công ty Hải San nghĩ mà ngao ngán. Cô nghĩ mà đâm tức Khánh Hải. Ngày mai, hai người đám hỏi rồi, anh bảo Hải San hãy tin anh. Tin sao được mà tin chứ! Thái độ của Như Ngọc làm cho Hải San nóng mũi giùm cho Khánh Hải. Anh có vẻ như nhân nhượng cô ta, vì thế mà cô ta rất hống hách.
Kéo tay Khánh Hải, Như Ngọc cười âu yếm:
- Anh ơi, dẹp đi nào! Lo chuyện đính hôn của chúng ta. Hôn nhân đại sự là quan trọng nhất.
Khánh Hải ậm ự:
- Tôi biết rồi.
Anh bực dọc vô cùng. Ngày mai đám hỏi rồi, anh muốn trốn vào công ty mà chẳng được yên với Như Ngọc. Cô ta luôn kè kè bên anh, vắng mặt thì tìm ngay. Thậm chí cũng không để yên cho Hải San làm việc nữa. Khánh Hải biết Hải San rất khó chịu nhưng anh chẳng làm gì được. Là đấng nam nhi mà bị đặt trong tình huống trớ trêu này, Khánh Hải dở khóc dở cười. Muốn Hải San tin mình, Khánh Hải cũng không làm được. Khánh Hải liếc Hải San xem phản ứng của cô. Anh đọc thấy sự khó chịu trong đôi mắt vời vợi kia.
Như Ngọc thì cau có nhìn anh:
- Ơ kìa! Em bảo mà không chịu nghe! Bộ anh thích ngồi văn phòng làm việc lắm hả?
Khánh Hải đáp xuôi:
- Thì giải quyết cho xong công việc.
Như Ngọc phán gọn:
- Công việc thì giao cho thư ký và phó giám đốc làm. Anh lo làm chú rể.
Quay sang Hải San, Như Ngọc đanh giọng:
- Cô gọi phó giám đốc về và lo làm công việc đi!
Làm như là giám đốc thật sự vậy. Đồ hách dịch đáng ghét. ''Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng'' Hải San rủa thầm Như Ngọc. Cô ta thật sự làm giám đốc phu nhân chắc Hải San nghĩ việc cho rồi. Làm sao mà tránh khỏi sự xung đột với cô ta? Cô gái kiêu kỳ khó ưa này mà Khánh Hải cưới làm vợ sao? Anh sẽ bị cô ta quản lý chặt chẽ cho mà biết. Đáng đời anh đi, ai bảo tự dưng thay đổi đột ngột. Khánh Hải ơi! Anh làm cho Hải San thất vọng vô cùng. Bản lĩnh đàn ông của anh đâu rồi? Đừng để "phu nhân" điều khiển anh nghe.
Nhưng giám đốc Khánh Hải vẫn bị ''phu nhân'' điều khiển. Như Ngọc khoác tay Khánh Hải nũng nịu:
- Đưa em đi ăn trước nha anh, em đói bụng quá? Xong rồi, mình đi gọi thợ chụp ảnh.
Nào Khánh Hải có tha thiết đến những điều này những vẫn phải chiều theo Như Ngọc.
Hai người đi rồi, Hải San thấy buồn bâng quơ Hải San thấy gai mắt nhưng rồi lại thầm nhủ:
Mặc kệ người ta. Chuyện vợ chồng người ta can chi mà cô khó chịu. Cầm hồ sơ, Hải San quay ra định trở về phòng thì Lâm An vào đến.
- Anh tìm giám đốc à? Bị ''phu nhân'' dẫn đi rồi.
- Đi đâu?
- Ngày mai đám hỏi rồi. Bây giờ đi ăn, đi chơi, đi gọi thợ chụp ảnh.
Hải San trả lời một hơi, rồi nhìn Lâm An:
- Hồi nãy "phu nhân" bảo phải đi tìm anh về giao công việc ngay. Anh phải làm hết mọi chuyện để giám đốc rảnh rang cưới vợ.
Lâm An cười khì:
- Thì giám đốc cứ ở nhà, ai bảo đến công ty cho rộn chuyện.
Hải San ca cẩm:
- Như Ngọc khó ưa, mà giám đốc thì khó hiểu, khó tin.
Lâm An khẽ bảo:
- Mặc kệ người ta. Em đừng ưa, đừng hiểu, đừng tin, cứ sống thật bình thản.
Hải San chép miệng:
- Em thấy khó mà bình thản với bà Như Ngọc này.
Lâm An lại trêu chọc Hải San:
- Anh đã nói rồi, một là em nghỉ việc, hai là đi lấy chồng.
Hải San lại tỏ ra bướng bỉnh:
- Em phải vẫn làm việc để xem bà giám đốc tỏ quyền uy thế nào.
- Sợ em chịu hổng được.
- Anh mới chịu hổng được.
- Anh mà có liên quan gì?
Không trả lời mà Hải San hỏi lại Lâm An:
- Anh có thấy Khánh Hải giống anh chàng Điệp cưới Thúy Liễu không?
Lâm An lắc đầu:
- Anh chẳng biết.
Hải San chu môi:
- Anh không biết suy luận gì cả. Phải có vấn đề Khánh Hải mới lấy Như Ngọc.
Lâm An cười trừ:
- Anh chẳng suy luận cho mất công. Chúng ta đã hỏi thẳng mà Khánh Hải có chịu nói lý do đâu.
Hải San chép miệng:
- Lý do tệ hại đó ai mà nói làm gì.
Lâm An chọc Hải San:
- Thật ra, em cũng đoán mò.
- Đoán mò mà trúng phóc.
- Thôi, dẹp chuyện của Khánh Hải đi!
- Ối! Chuyện quan trọng của giám đốc mà anh bảo dẹp.
- Chuyện của giám đốc chứ đâu phải của anh.
- Hứ! Anh có chuyện gì mà quan trọng chứ. À! Giám đốc có mời anh dự đám hỏi không?
- Không! Tự hắn đính hôn thì hắn làm chú rể chứ mời ai. Ra mắt nhà gái mà!
Tuy giận Khánh Hải nhưng Hải San vẫn nhắc Lâm An:
- Nhưng anh ấy không có người thân nào ở đây cả. Anh là bạn bè thì phải có mặt để lo cho anh ấy chứ.
- Anh nghĩ cô Như Ngọc sẽ lo cho Khánh Hải. Cô ta đâu chịu để Khánh Hải là một chú rể xoàng.
Hải San đang hình dung Khánh Hải làm chú rể trong ngày lễ đính hôn.
Không biết Khánh Hải như thế nào nhỉ.
Biển Hồng Biển Hồng - Hoàng Trân Châu Biển Hồng