Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1862: Có Phong Cách Riêng Hiệu Quả Không Giống Người Thường.
ở Hồng Đạo nói đến món súp, Vương Tử Quân cũng biết khá rõ đó là loại súp gì. Sau khi đi vào Mật Đông, có một lần hắn sinh bệnh, ăn uống mất ngon, chiều đi làm về toàn thân bủn rủn, tay chân vô lực. Mạc Tiểu Bắc thấy vậy thì có chút lo lắng, nàng thừa dịp cuối tuần đưa cả nhà chạy đến đường Hoàng Hà, đến một quán cơm gia đình, gọi món súp thuốc.
Súp thuốc nấu bằng thịt nạc vo viên, thơm ngon tinh khiết, ăn không biết ngán, hương vị sâu sắc, dư vị được rất lâu. Có lẽ vì có bỏ thêm ớt nên ăn vào cảm thấy cay cay tê tê lưỡi.
Khi đó Vương Tử Quân và Tiểu Bảo Nhi căn bản là ăn uống như điên, hai người mồ hôi đầm đìa làm cho Mạc Tiểu Bắc không khỏi trợn mắt há mồm. Không ngờ đến ngày hôm sau thì Vương Tử Quân hết cảm, thế nên sau đó món súp thuốc kia để lại ấn tượng rất sâu cho Vương Tử Quân, đó là hương vị khó có được ở nông thôn, thật sự khó thể nào dùng sơn hào hải vị để thay thế được.
Xem ra Chân lão còn không quên hương vị món ăn năm xưa, Sở Hồng Đạo cho ra đề nghị như vậy thiếu chút nữa làm cho Chân lão cảm xúc dâng trào. Lão tiến lên vỗ vỗ vai Sở Hồng Đạo rồi dùng giọng cảm khái nói: - Hồng Đạo, năm xưa có thể ăn được một tô súp thì phải là người có tiền. Nhiều năm rồi tôi đã ăn ở khắp nơi, thế nhưng căn bản chưa được ngửi hương vị ở quê hương như vậy.
Sầm Vật Cương thấy Sở Hồng Đạo làm cho Chân lão vui sướng, thế là không khỏi có chút đắc ý. Lão kéo Sở Hồng Đạo qua không những có thể gõ lên đầu Vương Tử Quân, còn làm tốt quan hệ với Chân lão. Nếu lợi dụng tốt tầng quan hệ này, rõ ràng là một cây thang giúp mình tiến lên trời, thật sự là nhất cữ lưỡng tiện, thật sự hiếm có. Nếu như có thể dùng Sở Hồng Đạo cho thật tốt, đây tuyệt đối là một sự giúp đỡ rất lớn cho mình.
Sầm Vật Cương vốn muốn để cho Sở Hồng Đạo xuất hiện với thân phận của một vị phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng sau khi tỉnh Mật Đông báo cáo lên trên, thượng cấp còn chưa phê chuẩn, điều này căn bản là Sầm Vật Cương không làm gì được. Tuy lão cũng biết những chuyện như thế này không phải sẽ được thực hiện theo đúng nguyện vọng của mình, những chuyện liên quan đến ban ngành thượng cấp, lão chỉ có quyền đề nghị, tác động, còn phương diện cho ra quyết sách thì lão không thể chen vào được.
Nhưng sự việc này đã được báo lên trung ương, thái độ của mình căn bản đã đặt đúng chỗ, Sở Hồng Đạo và Chân Đông Chính bên kia nhất định sẽ giúp đỡ mình.
- Chân lão, bí thư Sầm, các đồng chí thành phố Linh Long đang chờ bên ngoài. Phương Anh Hồ là đại tổng quản của khu văn phòng tỉnh ủy, hắn là người ngồi ở đầu xe, bất cứ lúc nào cũng phải quan sát những biến hóa trước mặt. Khi xe rời khỏi đường cao tốc, hắn khẽ báo cáo với Chân lão và Sầm Vật Cương. Nếu như là trước kia thì chuyện này sẽ do Sầm Vật Cương làm chủ, thế nhưng lúc này Chân lão ngồi trên xe, Sầm Vật Cương khẽ xin chỉ thị: - Lão lãnh đạo, các vị đồng chí ở địa phương đang chờ bên dưới, hy vọng có thể được gặp ngài.
- Vật Cương, anh làm quan phụ mẫu cũng không dễ dàng, anh cứ sắp xếp là được. Chân lão khoát tay áo với Sầm Vật Cương rồi thản nhiên nói.
Sầm Vật Cương biết rõ đây không phải là Chân lão khách khí với mình, thế là cũng không chối từ, lão nói với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng Anh Hồ, anh để cho Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cùng lên xe.
Chỉ nửa phút sau thì Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đã lên xe. Hai người nở nụ cười sáng lạn khi đối mặt với Chân lão, Miêu Dược Hổ nhanh chóng báo cáo công tác liên quan đến sự biến đổi của thành phố Linh Long, thế là trong xe liên tục vang lên tiếng hoan hô, bầu không khí rất tốt.
Chân lão cũng đáp lời Miêu Dược Hổ, thế nhưng nếu so với Sầm Vật Cương thì Vương Tử Quân cảm thấy đây chỉ là một biểu hiện khách khí nhưng có vài phần ngăn cách mà thôi. Vương Tử Quân căn bản cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng nghĩ lại thì cũng thấy bình thường. Những quan hệ thượng tầng thế này cũng không phải chỉ cần tiếp xúc là có được hảo cảm từ người khác, hơn nữa những năm qua mối quan hệ giữa Sầm Vật Cương và Chân lão đã quá sâu sắc rồi.
- Chân lão, ngài xem, đây là công viên cây xanh mới của thành phố Linh Long, diện tích một ngàn héc ta, bây giờ khi mà thành phố đẩy mạnh xây dựng đô thị, chúng tôi lấy những khu vực thừa thãi chế tạo thành bảo vật, biến nơi này thành công viên, dù là rác rưỡi cũng được coi là tài nguyên. Sau khi công viên này được xây dựng, mỗi ngày hầu như đón một lượng hơn mười ngàn người. Đặc biệt là vào mùa hè, hầu như tất cả mọi người đều ra đây tránh nắng. Đồ Phấn Đấu mở miệng giới thiệu về công viên làm cho Chân lão cảm thấy rất hứng thú. Tuy nơi này không phải là điểm tham quan thế nhưng Chân lão vẫn xuống xe đi lại vài vòng. Lúc này công viên đã sớm có chỉ thị, vì vậy tuy có nhiều du khách nhưng Đồ Phấn Đấu biết rõ những người này đều đã được sắp xếp sẵn.
Đoàn người vây quanh Chân lão đi xuyên qua công viên, Chân lão rất thỏa mãn với hoàn cảnh nơi này, thế là không khỏi nói với Đồ Phấn Đấu: - Phấn Đấu, các anh có thể đẩy mạnh xây dựng phát triển một thành phố phồn hoa, còn để lại một không gian hoạt động lớn như thế này, căn bản là suy xét rất nhiều đến quần chúng, đây là một khí phách khó có được.
- Thủ trưởng, thành phố Linh Long phát triển không ly khai khỏi sự giúp đỡ của cấp ủy chính quyền tỉnh... Không chờ Đồ Phấn Đấu báo cáo xong thì Chân lão đã khoát tay nói: - Được rồi, những lời này của anh nên giữ lại nói với bí thư Sầm. Lần này tôi về quê cũng chỉ là muốn xem xét chung quanh một chút, không phải nghe anh hát bài ca tán dương bí thư Sầm.
Tuy Đồ Phấn Đấu bị chặn lời nhưng trên mặt lại xuấ thiện nụ cười sáng lạn. Hành trình của Chân lão hôm nay được thị ủy Linh Long sắp xếp rất tốt, từ sáng đến trưa Chân lão đi thăm thú bốn nơi, có vẻ rất hào hứng.
Thế nhưng suy xét ở phương diện sức khỏe của Chân lão, Sầm Vật Cương quyết định trước khi dùng cơm trưa thì nên cho Chân lão nghỉ ngơi một chút. Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ sắp xếp dùng cơm trưa cũng rất độc đáo, cũng không phải chỉ là đầu bếp của khách sạn, còn mời cả những đầu bếp giỏi ở nông thôn.
Hơn nữa còn có nhiều phương diện rất mới mẻ, ví dụ như nấu cơm theo kiểu người nông thôn, thiết lập bữa cơm lộ thiên theo đúng quy củ dưới nông thôn, có vài chiếc nồi đất, vài bó củi. Chân lão nhìn tình cảnh trước mặt mà không khỏi cảm thấy có hương vị quê hương, cơ thể có vài phần run rẩy, ánh mắt đỏ bừng. Lão đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng bắt tay một đầu bếp đang nấu nướng, gương mặt cực kỳ vui vẻ.
Mặc dù mỗi món ăn đều được đầu bếp khách sạn xem xét cực kỳ tinh tế, thế nhưng phương diện nấu nướng lại chủ yếu là của đầu bếp nông thôn, các món ăn cũng giữ đầy đủ đặc tính nông thôn của mình. Không ngờ hiệu quả của nó là rất tốt, Chân lão ăn cơm trưa rất vui vẻ, thậm chí còn chủ động uống một ly rượu. Phương Anh Hồ cũng xem như khổ sở ở phương diện này, khi Chân lão yêu cầu được uốn rượu, hắn lại đưa ra một vò rượu lớn, là loại rượu mà Chân lão cực kỳ thích uống.
Sầm Vật Cương đã tiếp đãi qua nhiều lãnh đạo thế nhưng lần đầu tiên thấy được phương thức tiếp đãi như hôm nay. Lão vô thức đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ, trong ánh mắt có vài phần tán dương. Phương Anh Hồ dùng dư quang khóe mắt biết được ánh mắt của bí thư Sầm, hắn tỏ ra càng thêm vui vẻ.
- Bí thư Sầm, hai ta về phòng nghỉ một lát, người một khi đã đến tuổi thì căn bản thời gian ngủ cũng giảm đi. Khi chân lão chuẩn bị rời khỏi bàn tiệc đi nghỉ ngơi thì không khỏi vung tay nói với Sầm Vật Cương. Lúc này nụ cười trên mặt Sầm Vật Cương càng thêm sáng lạn, lão tranh thủ thời gian đi theo Chân lão. Chân Đông Chính và Sở Hồng Đạo mãi đứng bên cạnh cũng nhanh chóng theo sau.
Văn Thành Đồ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đội ngũ bên kia, hắn chép miệng mà cảm thấy có chút thất lạc. Đúng lúc này Đồ Phấn Đấu đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, nếu đã có bí thư Sầm đi cùng với lão thủ trưởng, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, chúng tôi đã sắp xếp phòng.
Vương Tử Quân đi theo đám người Đồ Phấn Đấu đến gian phòng được sắp xếp cho mình, gương mặt hắn tràn đầy nụ cười. Sau khi nói vài câu tán dương, hắn căn bản cho ra lời khen ngợi với công tác tiếp đãi của thành phố Linh Long.
Sau khi quay lại phòng thì Trương Tề Bảo nhanh chóng châm trà cho Vương Tử Quân, hắn nhìn Vương Tử Quân đang lặng lẽ xem tivi, thế là khẽ nói: - Chủ tịch, bí thư Sầm có không ít lần đi gặp Chân lão, hơn nữa...
Trương Tề Bảo muốn an ủi mình, Vương Tử Quân căn bản hiểu rõ điều này. Hắn khoát tay áo với Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng Tề Bảo, tôi hiểu anh muốn nói gì, anh đừng quá quan tâm, đây chỉ là chuyên nhỏ mà thôi.
Trương Tề Bảo khẽ thở ra, hắn nhìn Vương Tử Quân, chỉ sợ chủ tịch Vương tuổi trẻ bốc đồng, cảm thấy bị mất thể diện. Nhưng hắn cũng nhanh chóng bình thường lại, chủ tịch Vương sao lại không phóng khoáng như vậy? Nếu như không phóng khoáng, có thể tiến lên vị trí hiện tại hay không?
- Lãnh đạo rất coi trọng sự phát triển của Mật Đông, chúng ta không nên phụ lòng kỳ vọng và quan tâm của lãnh đạo, còn phương diện khác thì chúng ta không nên suy xét. Vương Tử Quân không chờ Trương Tề Bảo nói hết lời mà trầm giọng nói.
- Vâng, chủ tịch nói đúng, tôi rõ ràng là có chút lo lắng.
Vương Tử Quân tiếp tục xem tivi, gương mặt cực kỳ bình thường.
Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy trong mắt người thường thì chủ tịch Vương là cán bộ trẻ tuổi đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản có nhiều thần bí, thế nhưng hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉn thì lại biết khá nhiều chuyện. Dù chủ tịch Vương có quyền lợi lớn, thế nhưng quyền lợi đi đôi với trách nhiệm, càng ở gần bên cạnh lãnh đạo thì càng có cơ hội tiến lên.
Có một vài việc mà Vương Tử Quân cần bày ra tư thái khoan hồng độ lượng. Ví dụ như sự kiện Sở Hồng Đạo lần này, chủ tịch tuy có biểu hiện bình thản thế nhưng trong lòng có lẽ đã cuộn sóng ầm ầm rồi.
Khi Trương Tề Bảo đang xem xét nên an ủi Vương Tử Quân như thế nào, lúc này ở trong một gian phòng khác, Sầm Vật Cương đang mỉm cười trò chuyện với Chân lão. Chân lão nói đến những cảm khái khi về thăm quê, thế nhưng Sầm Vật Cương căn bản nghe từng câu từng chữ của Chân lão một cách cực kỳ chăm chú.
- Hồng Đạo, em tôi sao không về tỉnh ở với cậu? Chân lão cùng Sầm Vật Cương nói về vài phương diện liên quan đến thành phố Linh Long, sau đó lão chợt hỏi Sở Hồng Đạo.
Sở Hồng Đạo ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương với bộ dạng cực kỳ hăng hái. Những năm qua hắn là người có quyền lực tuyệt đối ở sở khoa học công nghệ tỉnh Mật Đông, thế nhưng sở khoa học công nghệ là đơn vị yếu thế, vì vậy hắn cũng không có quá nhiều hào quang ở trên người.
Lúc này Sở Hồng Đạo được ngồi bên cạnh chân lão, Sầm Vật Cương lại rất khách khí với hắn, đừng nói là đơn thư bổ nhiệm sắp được chuyển xuống Mật Đông.
- Xem ra ngày tốt lành sau này của mình đã đến.
Khi Sở Hồng Đạo đang nghĩ đến tương lai sau này của mình, lúc này Chân lão chợt hỏi làm cho hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn không sợ hãi mà cười nói: - Bác trai, cháu cũng đang phát sầu đây, mỗi lần cháu về đón thì mẹ lại không chịu đi. Lần này có ngài về tham quê, mong ngài giúp đỡ cháu nói vài câu, để cháu đưa mẹ đến Rừng Mật.
- Đây là lá rụng về cội, tôi hiểu em gái của mình đang nghĩ thế nào. Chân lão có chút sầu não, sau đó lại khẽ nói: - Ôi, ai chăm sóc cho mẹ cậu?
- Anh rể của cháu đã chuyển về ở nhà rồi. Sở Hồng Đạo nói rồi châm thêm nước cho Chân lão: - Những năm qua thôn chú trọng cải tạo, căn nhà cũ bây giờ đã là nhà hai tầng, sau đó chị gái và anh rể chuyển đến làm bạn với mẹ cháu, xem như cháu bỏ thêm chút tiền giúp đỡ chị gái chă sóc mẹ.
- Ừ, như vậy cũng tốt, thế nhưng điều kiện chữa bệnh ở quê không được tốt, cậu cần phải quan tâm nhiều hơn ở phương diện này. Chân lão khẽ chỉ vào Sở Hồng Đạo rồi thản nhiên nói.
Sở Hồng Đạo thấy bác trai hỏi về tình hình sức khỏe của mẹ mình, hắn không cảm thấy nói những lời như vậy là lãng phí thời gian. Ngược lại hắn còn cảm thấy mình được tăng tiến thêm vài phần độ nặng trước mặt bí thư Sầm.
- Vật Cương, rất tốt. Hai bên nói chuyện khoảng hai mươi phút, Chân lão đã có vài phần mỏi mệt, Sầm Vật Cương đề xuất cáo từ. Khi Sầm Vật Cương rời đi, Chân lão tiến lên vỗ mạnh lên vai của Sầm Vật Cương.
Tuy chỉ là bốn chữ nhưng lại làm cho Sầm Vật Cương cực kỳ vui mừng. Mặc dù Chân lão đã rời khỏi cương vị nhiều năm thế nhưng lực ảnh hưởng quá lớn làm cho người ta không dám coi thường. Lúc này Chân lão cho mình một đánh giá như vậy, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ truyền khắp tỉnh Mật Đông, càng cho ra những ảnh hưởng lớn với tuyến trên.
Sở Hồng Đạo thấy Sầm Vật Cương đi ra thì cũng đi theo. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Chân lão và Chân Đông Chính, Chân Đông Chính dọn dẹp chăn màn cho bố, sau khi ông cụ lên giường nghỉ ngơi thì chuẩn bị rời đi.
- Con cảm thấy em họ như thế nào? Chân Đông Chính nghe câu hỏi đột nhiên của bố mình thì trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Coi như biết quy củ.
Khi Chân Đông Chính còn định nói gì thêm, Chân lão đã nhắm mắt lại.
Biết con không ai bằng cha, hiểu cha không ai hơn con, Chân Đông Chính biết rõ bố mình có ý nghĩ gì. Nghĩ lại thì thấy ông cụ nhà mình càng lớn tuổi càng nghĩ đến tình thân, mặc dù hắn hiểu nhưng cũng chỉ thở dài, hắn không đồng ý với quyết định của bố, thế nhưng cũng biết mình không thể lên tiếng ở sự kiện này.
Buổi chiều đoàn người về thăm quê Chân lão, khi thấy những khu nhà hai tầng được quy hoạch chỉnh tề trong thôn, Chân lão càng có thêm vài phần cảm khái. Lúc này những ông lão hơn sáu mươi ở quê đều xuất hiện bắt tay mời thuốc Chân lão, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy thổn thức.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh