Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1833: Gánh Trách Nhiệm Chung, Cộng Hưởng Lợi Ích Chung.
ếu phân tích ở phương diện cân đối quyền lực, nếu lần này thật sự phải thỏa mãn ý nguyện của Vương Tử Quân, như vậy phương án nhiệm kỳ mới căn bản là có mười phần sai, ít nhất cũng là một phen uổng công vô dụng. Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy, thế là ánh mắt nhìn về phía Sầm Vật Cương càng thêm không yên.
Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh đang cẩn thận đứng ở phía đối diện với mình, thế là hắn miễn cưỡng cười nói: - Tôi biết rồi.
Uông Thanh Minh lúc này cực kỳ không yên, hắn căn bản hiểu rõ tính tình của Sầm Vật Cương. Tuy lúc này Sầm Vật Cương biểu hiện điềm nhiên như không, thế nhưng thực tế thì bí thư Sầm đang nổi giận.
Vương Tử Quân này rõ ràng là người nắm lợi thế thì căn bản là không buông ta. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ nói: - Bí thư Sầm, nếu không thì tôi đi tìm bí thư Văn, mong anh ấy ra mặt trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương?
Để cho Văn Thành Đồ ra mặt, đây là biện pháp duy nhất của Uông Thanh Minh. Tuy hắn căn bản xem thường Văn Thành Đồ, thế nhưng lúc này không thể không thừa nhận Văn Thành Đồ căn bản cao hơn hắn một bậc, ưu thế này cũng biểu hiện rất rõ ràng.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, anh cứ đi đi, chuyện này tôi tự xử lý.
Thật lòng thì Uông Thanh Minh căn bản rất tình nguyện muốn giải nạn cho bí thư Sầm, thế nhưng dưới tình huống này thì không còn nằm trong tầm tay khống chế của hắn. Khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn căn bản muốn đẩy chuyện này ra, bây giờ xem như đã đạt được mục đích, thế là dùng giọng biết thời thế nói: - Bí thư Sầm, vậy ngài cứ vội vàng đi, tôi đi trước.
Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rời đi mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nâng ly lên uống một ngụm, sau đó đứng lên. Vương Tử Quân có thể không có ý kiến sao? Người ta không có ý kiến rõ ràng là chờ mình đi qua.
Sầm Vật Cương nghĩ đến ý nghĩa của phương pháp biểu hiện thái độ của Vương Tử Quân mà không khỏi nổi giận muốn vỗ bàn. Lão thậm chí còn muốn gọi Uông Thanh Minh quay lại, không phải là Vương Tử Quân anh không có ý kiến sao? Được, tôi sẽ phổ biến theo nội dung của phương án.
Thế nhưng Sầm Vật Cương biết rõ hậu quả của sự kiện mình cố chấp như vậy là gì.
Chính mình bây giờ rõ ràng là lấy dây buộc mình, chuyện này nên làm gì bây giờ? Cho Văn Thành Đồ đi qua sao?
Vương Tử Quân lần này có quyết tâm không cúi đầu với mình, nếu không sẽ không nói với Uông Thanh Minh những lời như vậy. Nếu như mình không tìm Vương Tử Quân thương lượng sự việc, như vậy người ta sẽ thúc đẩy sự việc con sông Thanh Sa. Sầm Vật Cương là người cầm lái tỉnh Mật Đông, thế nên căn bản phải chịu trách nhiệm đối với nhưng tai họa ngầm ở con sông này. Như vậy phương án nhiệm kỳ mới của phòng tổ chức căn bản sẽ bị phí đi phân nửa.
Một phương án phí đi phân nửa, xem như là bị bỏ qua, phổ biến nó ra còn ý nghĩa gì không?
Sầm Vật Cương thở dài một hơi, lão đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cổ kim nội ngoại xưa nay đều chú trọng người chí lớn, chú trọng hoàn thành việc lớn, những người như vậy cần phải có trí tuệ, có sự khiêm tốn, được một không vinh mất một không nhục, phóng khoáng sảng khoái. Vì sự phát triển của Mật Đông, chính mình cúi đầu một chút có gì là không được?
Nhưng nếu như mình cúi đầu, người bình thường tuy không biết gì, thế nhưng Sầm Vật Cương tin tưởng những người đang ngồi ở vị trí cao đều xem như thầm hiểu rõ vấn đề.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Anh Hồ đi đến. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lúc này hắn không thể không đến. Khi thấy Sầm Vật Cương đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì hắn không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, ai gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, ngài không cần lo lắng về phương diện này.
Phương Anh Hồ nói ra những lời này thật sự có một nửa là thật tình, một nửa như vậy chính là bất mãn với hành vi của Vương Tử Quân. Hơn nữa hắn là thư ký trưởng, hắn lúc này càng không thể giả vờ như không biết. Uông Thanh Minh có thể đi nhưng hắn căn bản là không thể đi được.
Ai bảo hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy? Người ngoài nhìn vào thấy công tác của hắn rất đơn giản, nhưng hắn là người đi theo sau lưng Sầm Vật Cương, hắn càng phải làm những gì mình nên làm. Sự việc này nói ra thì đơn giản, thậm chí là đơn điệu, không có vấn đề gì cả, thế nhưng thực tế thì Phương Anh Hồ cảm thấy áp lực của mình là rất lớn.
Nói nhiều thì lãnh đạo sẽ cảm thấy anh không biết tự lượng sức, nói năng lung tung, khoa tay múa chân; nói ít thì lại bị người ta cho rằng sẽ nghĩ nhiều, không chịu bày mưu tính kế cho lãnh đạo, thế cho nên những người như Phương Anh Hồ căn bản khó thể nắm chắc được.
Trong sự kiện này Phương Anh Hồ biết mình căn bản không thể cho ra quyết sách gì thay cho Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn nói ra lời đề nghị của mình. Nói đúng thì xem như hắn hiến kế cho lãnh đạo; nếu nói không đúng, lãnh đạo chỉ cười bỏ qua mà thôi. Dựa vào chỉ số thông minh của một người làm cấp dưới, sao có thể anh minh hơn lãnh đạo của mình? Dựa theo kinh nghiệm quan trường của Phương Anh Hồ, hắn tin tưởng một vị thủ hạ có thiếu hụt căn bản sẽ được lãnh đạo tín nhiệm hơn một kẻ quá anh minh.
Sầm Vật Cương quay đầu nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, sau đó cười cười nói: - Anh Hồ, bây giờ cũng không phải là lúc hờn dỗi, chúng ta đã thua, thế nên phải chấp nhận thua, anh nói xem có đúng không?
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng càng không thoải mái. Hắn pha trà châm nước cho bí thư Sầm, sau đó khẽ nói: - Bí thư, ngài để cho trưởng phòng Uông đi trưng cầu ý kiến của anh ta, như vậy đã quá nể mặt anh ta rồi, anh ta cho ra hành vi như vậy không phải đạp vào thể diện của ngài sao?
Sầm Vật Cương không trả lời câu nói của Phương Anh Hồ, nhưng đã hai lần lão trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, tình cảnh này hiện ra trong đầu lão, khi đó chính mình rõ ràng là từng bước ép sát Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân rõ ràng là không nuốt trôi cơn tức này, chuyện này nếu đặt lên người mình, chỉ sợ mình cũng không bao giờ bỏ qua.
Nhưng nếu tự mình đi tìm Vương Tử Quân, Sầm Vật Cương cảm thấy gương mặt của mình nóng ran lên. Cả đời này, cho dù là thời tuổi trẻ thanh niên thì lão cũng chưa từng uất ức như vậy. Sầm Vật Cương thầm nghĩ như thế, thế là bàn tay không khỏi xiết chặt lại.
- Bí thư Sầm, nếu không thì tôi đến gặp bí thư Văn nhé? Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương rơi vào trầm ngâm thì dùng giọng đề nghị nói.
Sầm Vật Cương chần chờ giây lát rồi cuối cùng gật đầu nói: - Vậy anh đi đến nói với bí thư Văn, nói ra ý nghĩ của tôi, hai người các anh đi trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương cho tôi.
Phương Anh Hồ gật đầu nói: - Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rời đi với gương mặt cực kỳ kiên định, thế là trong lòng có vài phần áy náy. Tuy Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng cũng là thường ủy tỉnh ủy, làm sao có thể tình nguyện đi làm những việc cúi đầu cầu cạnh người ta như thế này?
Sầm Vật Cương đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai của Phương Anh Hồ. Lúc này Phương Anh Hồ căn bản không thoải mái vì nhiệm vụ vừa mới được nhận, thế nhưng Sầm Vật Cương đi đến vỗ vai, điều này làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp, vô tình sinh ra cảm giác gặp tri kỷ.
- Bí thư Sầm, ngài cũng không nên quá bận tâm, chuyện này sẽ qua, nhưng ngày sẽ biết rõ một người căn bản không thể nào may mắn mãi như vậy được.
Sầm Vật Cương cười cười, lão định nói hai câu theo lời của Phương Anh Hồ. Thế nhưng lúc này trong đầu lão lại xuất hiện tình cảnh khi đứng trên con đê sông Thanh Lãng. Lúc đó nếu như không phải Vương Tử Quân nắm chắt và xử lý tốt sự việc, chỉ sợ bây giờ thành phố Đồng Lục bên kia tuyệt đối không vượt qua kiểm tra. Sầm Vật Cương nhìn vào tài liệu mà hai ngày trước cục thủy lợi đưa đến, lão biết rõ dòng sông Thanh Lãng chảy ngược còn mạnh hơn Thanh Nham rất nhiều.
Sầm Vật Cương nghĩ đến hình ảnh Vương Tử Quân chỉ huy bên bờ đê sông Thanh Nham, lão căn bản không nói nên lời.
Phương Anh Hồ không biết Sầm Vật Cương đang nghĩ gì, hắn biết rõ bí thư Sầm là người chú trọng thể diện, có một vài lời dù giấu chặt trong lòng cũng không nói ra. Bây giờ mình đang ở nơi này, nếu bí thư Sầm nói ra lời cảm tạ thì căn bản là không phù hợp.
- Bí thư Sầm, trước khi tôi đến thì bí thư Văn có gọi điện thoại đến, nói là có vài lời muốn nói, vừa vặn tôi đi qua, tôi định đưa anh ấy đi cùng.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt trịnh trọng của Phương Anh Hồ, lão gật đầu nói: - Anh đi nhanh lên, có chuyện gì thì thông báo cho tôi.
- Tút tút tút. Phương Anh Hồ vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Sầm Vật Cương chợt vang lên. Sầm Vật Cương nhìn qua dãy số gọi đến, thế là không khỏi có chút sốt ruột. Lão trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nghe máy: - Alo, tôi là Sầm Vật Cương.
- Bí thư Sầm, tôi là Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long, tôi và chủ tịch Dược Hổ có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài, lúc này ngài có thời gian hay không? Đồ Phấn Đấu ở đầu dây bên kia dùng giọng nịnh nọt nói.
Lúc này trong lòng Sầm Vật Cương cũng không có hảo cảm gì với vị cán bộ mà trước kia mình thật sự tán thưởng này, lão trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói; - Được rồi, hai ngày nay tôi có chút bận rộn, anh liên hệ với thư ký trưởng Phương đi.
- Bí thư Sầm, tôi biết rõ lần này chúng tôi không làm tốt công tác của mình, những ngày qua chúng tôi đang liên tục làm kiểm điểm rút kinh nghiệm... Đồ Phấn Đấu nói, giọng điệu giống như thật sự tự phê bình công tác của mình.
Sầm Vật Cương nghe bộ hạ cũ nhận kiểm điểm mà không khỏi mềm lòng. Mặc dù thành phố Linh Long có vấn đề làm cho lão cảm thấy cực kỳ bị động, thế nhưng thành tích của Đồ Phấn Đấu ở thành phố Linh Long vẫn là quá rõ ràng.
Chưa nói đến những thứ khác, Đồ Phấn Đấu có thể đẩy thành phố Linh Long mỗi năm mỗi phát triển cao hơn, có nhiều thành tích khó có được. Sầm Vật Cương là lãnh đạo tỉnh ủy, cấp dưới có thể làm ra thành tích, sao không thể có sai lầm?
Sầm Vật Cương nghĩ đến công tác của Đồ Phấn Đấu mà không khỏi trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Được rồi, ba giờ rưỡi chiều nay anh đến phòng làm việc của tôi, tôi có nửa giờ cho anh.
Đồ Phấn Đấu cảm tạ một tiếng, Sầm Vật Cương cúp điện thoại. Lão thầm nghĩ đến những gì Đồ Phấn Đấu làm được trong những năm qua, trong lòng không khỏi lóe lên ý nghĩ: Tuy bọn họ làm sai thế nhưng phê bình một chút, thông báo xử phạt là được, hay là...
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương và đi đến tìm gặp Văn Thành Đồ. Hắn biết rõ lúc này mình đến kêu gọi thì Văn Thành Đồ nhất định sẽ không thoải mái. Nhưng lúc này hắn cần phải cố gắng công tác, cố gắng làm như vậy. Hơn nữa Văn Thành Đồ cũng có một mảnh bánh ngọt trong sự kiện lần này, bây giờ có chút phiền toái, anh không ra tay giúp đỡ gì sao?
Có quyền lợi phải có nghĩa vụ, nếu như anh chỉ có quyền lợi mà quên đi nghĩa vụ, bí thư Sầm có đồng ý cho anh không?
Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn phải phục vụ cho cả hai vị bí thư trong tỉnh ủy. Nhưng nhìn từ phương diện chức trách và quan hệ, Phương Anh Hồ căn bản muốn chú trọng giữ gìn uy tín cho bí thư Sầm hơn. Còn bí thư Văn, có thể giúp được thì hắn nhất định không hàm hồ, thế nhưng chủ yếu là hai vị bí thư không có xung đột, nếu có thì phải đối đãi khác đi.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn cảm thấy có vài phần gò bó. Cảm giác gò bó này không phải là hắn không tôn trọng Văn Thành Đồ, chủ yếu là mối quan hệ giữa hắn và Văn Thành Đồ còn không bằng với Sầm Vật Cương.
- Bí thư Văn đang bận rộn gì vậy? Phương Anh Hồ đi vào trong phòng thư ký của Văn Thành Đồ rồi khẽ hỏi.
Thư ký của Văn Thành Đồ tuy có công tác chủ yếu là phục vụ bí thư Văn, thế nhưng lại rất cung kính khi đối diện với vị lãnh đạo chủ quản của mình là Phương Anh Hồ. Hắn vội vàng đứng lên nhường chỗ cho Phương Anh Hồ: - Bí thư Văn đang trò chuyện với khách, tôi sẽ đi vào xin chỉ thị.
Thư ký mặc dù nói nhưng cũng không nói rõ người trong phòng là ai, điều này không khỏi làm cho Phương Anh Hồ có hơi nhíu mày. Hắn biết rõ người này không cùng một lòng với mình, thế nhưng mình đến tìm bí thư Văn, cũng không phải là mắng viên thư ký này.
- À, không cần đâu, bí thư Văn đang có việc, tôi ngồi chờ một chút cũng không có gì. Phương Anh Hồ nói rồi khoát tay với thư ký, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
- Con nói cái gì? Con chuẩn bị sang công tác bên văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh sao? Văn Thành Đồ nhìn con gái của mình, gương mặt thật sự là khó thể tưởng tượng nổi.
Văn Thành Đồ tất nhiên rất quan tâm đến tương lai của con gái. Lão là người thấy rõ sự gian khổ của người làm quan, thế nên hy vọng con gái mình không phải khổ sở như vậy, vì thế mới có ý nghĩ giúp đỡ con công tác trong tòa soạn nhật báo Mật Đông.
Văn Ngư Nhi cũng thích làm phóng viên, hơn một năm qua cho ra không ít thành tích. Tuy những thành tích của Văn Ngư Nhi không tính là gì trong mắt Văn Thành Đồ, thế nhưng hắn cũng rất kiêu ngạo vì điều này. Khi hắn đang vui mừng vì con gái công tác tốt, lúc này con gái lại đưa đến cho hắn một thông tin kinh hãi: Con gái muốn vào công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Từ tòa soạn nhật báo Mật Đông đến một đơn vị trong tỉnh, điều này không là gì khó với Văn Thành Đồ. Vấn đề là con gái chợt có thay đổi như vậy, hắn cảm thấy rất nghi hoặc, Văn Ngư Nhi đang định làm gì đây?
Văn Thành Đồ hiểu tính cách của con gái mình, biết rõ nó không muốn làm nhân viên công tác của các đơn vị chính quyền. Nhưng vì sao nó lại thay đổi như vậy? Văn Thành Đồ không dám nghĩ tiếp mà nói: - Ngư Nhi, con đã nghĩ kỹ chưa?
- Tất nhiên là kỹ rồi, ôi, bố, ngài không phải gần đây rất thương con sao? Bây giờ con gái cầu mong ngài đấy. Văn Ngư Nhi ôm lấy cổ Văn Thành Đồ dùng giọng làm nũng nói.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh