It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1756: Kỳ Ngộ Và Năng Lực
ết Kim Hoa là một ngày lễ đặc biệt ở mật đông, đã có hàng ngàn năm lịch sử. Năm xưa ngày lễ này chủ yếu là thờ cúng thần Hoa, phù hộ ngũ cốc được mùa. Nhưng khi mà càng ngày càng đổi mới, tết Kim Hoa có thêm nội dung mới, vào thời điểm này người ta thường gặp mặt tụ hội, cả nhà đoàn tụ, căn bản là hướng mọi người đến tương lai tốt đẹp hơn.
Đối với người tỉnh Mật Đông thì dù có chuyện lớn thế nào, chỉ cần là vào tết Kim Hoa nếu có thể về nhà thì phải về nhà. Có một nhà thơ nổi tiếng Mật Đông, vì ngày tết Kim Hoa không được về nhà mà viết một bài thơ nhớ quê, căn bản được nhiều người truyền tụng khá nổi tiếng.
Những năm gần đây Mật Đông tổ chức tết Kim Hoa càng thêm long trọng, nhân số tham gia cũng ngày càng nhiều, có thể nói đây dần trở thành một thời điểm quan trọng của tỉnh Mật Đông.
Xà Lê Hoa đứng đối diện với Sầm Vật Cương, nàng chờ chỉ thị của Sầm Vật Cương. Nàng là trưởng phòng tuyên truyền, tổ chức tết Kim Hoa là một trong những công tác của bản thân, hơn nữa vì không muốn tỏ ra yếu kém, thế nên đối với những hạng mục công tác này thì nàng luôn chú trọng.
- Những lần trước chúng ta tổ chức tết Kim Hoa căn bản mang đến nhiều ảnh hưởng lớn ở Mật Đông, thế nên bây giờ chúng ta nên tiếp tục đào móc tiềm lực của tết Kim Hoa, không những làm tốt công tác văn hóa, còn phải chú trọng đến bài hát kinh tế, phải có đổi mới, phải phục vụ đại cục phát triển của Mật Đông. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gõ ngón tay lên mặt bàn nói: - Phòng tuyên truyền nên giải phóng tư tưởng, không những biến tết Kim Hoa thành một ngày lễ truyền thống của Mật Đông, còn phải mở rộng lực ảnh hưởng của nó, tranh thủ tạo nên một nhãn hiệu tươi đẹp cho Mật Đông.
- Mong bí thư Sầm yên tâm, sau khi quay về tôi nhất định sẽ chú trọng nghiên cứu, sẽ nhanh chóng cho ra phương án mới. Xà Lê Hoa nở nụ cười thêm sáng lạn, dù sao đây cũng là công tác qua tay mình, thế nên càng được coi trọng càng tốt.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục xem xét văn kiện.
Có câu thế này: Dù là vấn đề nan giải, chỉ cần được chú trọng sẽ không có gì là khó. Tết Kim Hoa có sự chú ý cao độ của Sầm Vật Cương, có sự chú ý của người thực hiện công tác là Xà Lê Hoa, thế nên chỉ cần một ngày sau đã có phương án trù bị mới xuất hiện.
Phương án này cực kỳ long trọng và khí phái, chẳng những có tất cả tiết mục của những năm trước, còn tăng thêm nhiều hạng mục biểu diễn dân tộc. Khi Xà Lê Hoa cầm phương án này đi xin chỉ thị của Sầm Vật Cương, khi đó Sầm Vật Cương gật đầu tỏ ra rất thỏa mãn.
Phương án được Sầm Vật Cương cho phép tiến hành, Xà Lê Hoa cảm thấy rất vui vẻ. Nàng mặc dù là nữ thế nhưng bản thân căn bản cũng không muốn an phận. Nàng là thường ủy tỉnh ủy Mật Đông, nàng càng có ý nghĩ tiến thêm một bước, nếu muốn thực hiện được ý nghĩ này thì căn bản phải có được sự ủng hộ của Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương là người cực kỳ thích những kẻ có năng lực công tác và lực chấp hành mạnh mẽ. Tuy Xà Lê Hoa tự nhận mình có năng lực tốt, thế nhưng biểu hiện cũng không dám quá phô trương. Một người ở trong quan trường có thể phát triển được hay không liên quan trực tiếp đến năng lực bản thân và các mối quan hệ xã hội, hơn nữa còn có cả nhân tố vận may, ít nhất thì Xà Lê Hoa cũng cho rằng là như vậy.
Thử nghĩ mà xem, một người tuy có một bụng kinh văn, thế nhưng không có cơ hội biểu diễn, sao anh có thể biểu hiện tài hoa trước mặt lãnh đạo cho được? Sau đó cho dù anh là một khối ngọc thô thì cũng dần bị mai một, sau này trở thành một tảng đá không chút hào quang, thế cho nên nhìn vào đó thì thấy năng lực quan trọng nhưng kỳ ngộ còn trọng yếu hơn.
Sau khi tìm được chỉ thị của Sầm Vật Cương, buổi chiều Xà Lê Hoa cầm bản kế hoạch đi đến phòng tài chính. Trưởng phòng Cảnh Tự Tiêu của phòng tài chính đối mặt với Xà Lê Hoa tất nhiên sẽ là cực kỳ hoan nghênh, cung kính mời Xà Lê Hoa đi vào trong phòng làm việc của mình. Sau khi thư ký đi vào rót trà, hắn nhanh chóng đuổi thư ký đi ra, tự mình châm trà cho Xà Lê Hoa.
Sau khi châm trà xong thì Cảnh Tự Tiêu cười nói: - Trưởng phòng Xà, có chuyện gì thì chị để thủ hạ đến nói một tiếng, hoặc gọi điện thoại cho tôi là được, cần gì ngài phải tư mình đi đến thế này/
Xà Lê Hoa căn bản rất hưởng thụ sự nịnh nọt của Cảnh Tự Tiêu, nàng khẽ cười nói: - Trưởng phòng Cảnh, người nào không biết một người là thần tài như anh cả ngày bận rộn, tôi vừa đúng lúc đi qua nơi này, thế nên thuận tiện nói sự việc với anh luôn.
- Trưởng phòng Xà, ngài có gì cần phân phó thì cứ nói. Cảnh Tự Tiêu là người hiểu chuyện, dù trong tỉnh có nhiều người đến tìm hắn, nhưng hắn vẫn biết chính mình là ai. Tuy Xà Lê Hoa căn bản không phải là một vị lãnh đạo tỉnh ủy có độ nặng tuyệt đối, nhưng dù sao người này cũng là thường ủy tỉnh ủy, vào thời điểm mấu chốt vẫn là một phiếu quyết định tương lai của mình.
Hơn nữa sắp đến nhiệm kỳ mới, Cảnh Tự Tiêu hắn đã phấn đấu nhiều năm, hắn cũng có ý nghĩ của mình. Nếu như hắn có được nhiều sự giúp đỡ, căn bản sẽ tốt hơn so với tình huống có nhiều người phản đối mình tiến lên, vì thế hắn không dám lên mặt với Xà Lê Hoa.
- Trưởng phòng Cảnh, đây là bản thảo cho lễ hội tết Kim Hoa năm nay, mời anh xem qua. Xà Lê Hoa nói rồi đưa một văn kiện cho Cảnh Tự Tiêu.
Cảnh Tự Tiêu cầm văn kiện lên xem, hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại. Trước kia hắn từng xem qua nhiều phương án chuẩn bị cho tết Kim Hoa, bây giờ chỉ cần nhìn qua phương án thì hắn hiểu ý của Xà Lê Hoa. Thực tế thì trước khi Xà Lê Hoa cho ra phương án thì hắn đã có quyết tâm, nếu như Xà Lê Hoa không cần quá nhiều tiền thì mình sẽ hào sảng đồng ý.
Nhưng phương án lần này căn bản giống như sư tử há miệng, vì vậy hắn nhìn qua một nửa phương án rồi khổ sở nói: - Trưởng phòng Xà, hình như phương án năm nay long trọng hơn mọi năm thì phải.
Xà Lê Hoa có thể đi đến vị trí hiện tại thì căn bản không phải là người ngu, sau khi nghe Cảnh Tự Tiêu lên tiếng thì hiểu rõ ý nghĩa là gì. Nàng khẽ cười nói: - Trưởng phòng Cảnh, anh cảm thấy long trọng thì rõ ràng là giúp đỡ công tác của tôi. Nhưng dù là phương án như vậy thì bí thư Sầm vẫn còn chưa hài lòng, anh ấy nói tết Kim Hoa chính là một kỳ lễ ký thác tình cảm của người Mật Đông với quê hương, muốn chúng ta đào móc tiềm lực của tết Kim Hoa, cố gắng dùng tết Kim Hoa tạo nên danh thiếp cho tỉnh Mật Đông.
Khi thấy Xà Lê Hoa đưa Sầm Vật Cương ra thì Cảnh Tự Tiêu có chút khó chịu, hắn xoa xoa hai bàn tay nói: - Trưởng phòng Xà, ngài đã đến đây, cho dù Cảnh Tự Tiêu tôi có như thế nào cũng phải cố gắng thực hiện tốt chuyện của ngài, thế nhưng...Nhưng bây giờ dù tôi có muốn cũng không thể thực hiện được.
- Trưởng phòng Cảnh, tôi cảm thấy anh luôn là người thực tế, không ngờ anh cũng thích nói đùa như vậy. Người nào không biết anh Cảnh là thần tài của Mật Đông? Chuyện này nếu như anh không làm được, vậy anh nói xem người khác có làm được hay không? Xà Lê Hoa nâng ly trà lên uống một ngụm, vẻ mặt càng thêm ôn hòa tự nhiên.
Cảnh Tự Tiêu nhìn bộ dạng của Xà Lê Hoa, hắn lấy ra một văn kiện nói: - Trưởng phòng Xà, nếu như là phương án như những năm trước thì không có vấn đề, thế nhưng phương án năm nay...Mời chị xem thứ này.
Xà Lê Hoa tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, đó là quy định dự toán tài chính của ủy ban nhân dân tỉnh. Nàng cũng đã từng xem qua văn kiện này, thế nhưn khi đó cảm thấy nó không có liên quan đến công tác của mình, vì vậy không thèm quan tâm.
Không ngờ bây giờ Cảnh Tự Tiêu lại lấy văn kiện này ra để đối phó với mình, thế là nàng nhìn qua một lượt, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Cảnh, anh là người đứng đầu phòng tài chính tỉnh Mật Đông, anh cũng không phải bỏ tiền túi của mình ra, hơn nữa bí thư Sầm còn đồng ý phương án này, anh không còn cách nào khác sao?
- Trưởng phòng Xà, phòng tài chính tất nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ tổ chức tết Kim Hoa, thế nhưng trước tết đã có dự toán về chi phí tổ chức tết Kim Hoa, nếu cao hơn một chút cũng không là vấn đề, chủ yếu là con số kinh phí của nó vượt qua phạm vi quyền hạn của tôi. Nếu không thì thế này, chị đi đến gặp chủ tịch Vương một chút, chỉ cần có chữ ký của chủ tịch Vương, tôi đảm bảo sẽ quyết toán kinh phí cho chị chỉ sau một ngày. Cảnh Tự Tiêu dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Xà Lê Hoa, sự kiên này hắn cũng không phải cố gắng làm khó Xà Lê Hoa, thật sự là hắn không làm chủ được. Những năm qua chủ tịch Vương cho ra quy định chặt chẽ ở phương diện tài chính, trước đó sở nội vụ có thông qua chi phí văn phòng, kết quả làm cho chủ tịch Vương mở miệng yêu cầu sở nội vụ tiến hành báo cáo rõ ràng ở hội nghị liên tịch. Tuy sự việc kia là không lớn thế nhưng làm cho giám đốc Trình của sở nội vụ khó thể xuống đài.
Cũng vì nguyện này mà trước đó Cảnh Tự Tiêu đã bị mắng ột chặp, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất vui. Vì sau này tất cả các đơn vị đến tìm kinh phí đều không dám cho ra con số gì lớn.
Xà Lê Hoa nhìn gương mặt không phải nói dối của Cảnh Tự Tiêu, nàng trầm ngâm giây lát rồi nói: - Vậy cũng được, tôi đi tìm chủ tịch Vương, thế nhưng trưởng phòng Cảnh đã nói rồi đấy, sau này cũng không được nuốt lời.
- Điều này thì trưởng phòng Xà cứ yên tâm, tôi nói nhất định sẽ giữ lời. Cảnh Tự Tiêu nhìn vẻ mặt của Xà Lê Hoa, hắn vội vàng nói. Lần này nụ cười của hắn không phải giả vờ, hắn thật sự vui sướng. Dù sao thì kinh phí lớn cũng làm hắn khó xử, bây giờ nếu trưởng phòng Xà đi tìm chủ tịch Vương, phương diện thông qua hay không sẽ là của chủ tịch Vương.
Sau khi Xà Lê Hoa rời khỏi phòng tài chính thì không khỏi có chút hối hận. Lúc bắt đầu thì nàng cảm thấy đi tìm gặp chủ tịch Vương không là vấn đề, thế nhưng bây giờ suy nghĩ lại và cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nếu như chủ tịch Vương phê chuẩn phương án thì quá tốt, nhưng nếu mà ý kiến của chủ tịch Vương khác biệt với bí thư Sầm, như vậy không phải mình sẽ bị kẹp vào giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy này sao?
Xà Lê Hoa thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy rất khó chịu, trong lòng cũng khó thể nào xác định được, không biết tiến lùi thế nào cho phù hợp. Cảnh Tự Tiêu đã nói quá rõ ràng, bây giờ nếu như mình đến nói ngược lại, dù có làm cho xong thì đối phương cũng sẽ xem thường mình.
"Có lẽ không có vấn đề gì!" Xà Lê Hoa thật sự hoài niệm khoảng thời gian Đường Chấn Huy làm chủ tịch tỉnh, khi đó chỉ cần bí thư Sầm lên tiếng, tất cả ban ngành đều phải chấp hành. Nhưng bây giờ dù mình có nói đến bí thư Sầm thì Cảnh Tự Tiêu cũng phải yêu cầu có chữ ký của chủ tịch Vương.
"Bí thư Sầm bây giờ giống như không còn được như năm xưa!" Xà Lê Hoa sinh ra ý nghĩ như vậy mà không khỏi run lên, trước kia Sầm Vật Cương căn bản là một vị thần ở Mật Đông, không ai có thể làm cho nó dao động được.
Nhưng bây giờ...
Xà Lê Hoa lắc đầu và ném bỏ ý nghĩ này của mình, trước tiên nên đến nói chuyện với chủ tịch Vương cái đã. Nàng nghĩ đến Vương Tử Quân mà không khỏi đưa tay sờ lên mặt, sau đó lấy gương ra xem xét.
Trước kia Xà Lê Hoa đến gặp Đường Chấn Huy cũng không bao giờ trịnh trọng như vậy, khi đó nàng căn bản không có chút sợ hãi Đường Chấn Huy. Tuy Đường Chấn Huy cũng là người lợi hại, đôi khi nàng còn cảm thấy Đường Chấn Huy rất muốn đập bàn nổi giận.
Nhưng càng là như vậy thì Xà Lê Hoa càng không sợ hãi. Bây giờ Vương Tử Quân luôn là người nở nụ cười ôn hòa, giống như không có chuyện gì phải gấp, chẳng qua Xà Lê Hoa hiểu rõ khi mà gương mặt chủ tịch Vương trở nên âm trầm, căn bản không cần lên tiếng cũng làm cho biết bao nhiêu cán bộ bủn rủn tay chân.
Sau khi xe chạy về khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Xà Lê Hoa cố gắng áp chế tâm tình của mình. Lúc này nàng là một vị trưởng phòng tuyên truyền vui vẻ hòa ái, nàng khẽ gật đầu với những người chào hỏi mình, sau đó sải bước đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Vương.
- Hiểu Bạch, cậu đang làm gì vậy? Sau khi đi đến phòng của Triệu Hiểu Bạch, Xà Lê Hoa nở nụ cười nói với Triệu Hiểu Bạch đang vùi đầy ghi chép.
Triệu Hiểu Bạch mặc dù đang ghi chép thế nhưng tai mắt rất cảnh giác, khi nghe thấy có người chào hỏi thì ngẩng đầu lên. Khi hắn thấy người đến là Xà Lê Hoa, hắn không khỏi vội vàng đứng lên nói: - Chào trưởng phòng Xà, tôi đang viết bản thảo, vì mãi viết lách mà không thấy ngài đi vào.
- Hiểu Bạch, công tác lúc nào cũng bận rộn làm không xong, nhưng dù sao cũng phải chú ý đến sức khỏe. Xà Lê Hoa ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Triệu Hiểu Bạch rồi cười ha hả dùng giọng quan tâm hỏi.
- Trưởng phòng Xà, mời chị uống trà. Triệu Hiểu Bạch rót trà cho Xà Lê Hoa rồi cũng cười vui vẻ nói.
Xà Lê Hoa nhìn biểu hiện của Triệu Hiểu Bạch mà cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Năm trước khi Triệu Hiểu Bạch đi đến nhận công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, có người muốn giới thiệu cháu gái của Xà Lê Hoa cho Triệu Hiểu Bạch, khi đó cháu gái của nàng cũng đồng ý, thế nhưng Xà Lê Hoa kiên quyết từ chối.
Khi đó Xà Lê Hoa cảm thấy Triệu Hiểu Bạch dù khá tốt nhưng trời sinh chất phác, giống như một tên ngốc, sau này căn bản không thể phát triển tốt trong quan trường, cháu mình đi theo người này chỉ mang khổ vào người.
Nhưng tạo hóa trêu người, khi Xà Lê Hoa cảm thấy Triệu Hiểu Bạch căn bản không ra gì, không ngờ vận may lại đến với Triệu Hiểu Bạch, có thể trở thành thư ký của chủ tịch Vương. Quan trọng là Triệu Hiểu Bạch được Vương Tử Quân bồi dưỡng, càng ngày càng là cán bộ trẻ tuổi nổi bật, thậm chí còn mạnh hơn cả thư ký của Sầm Vật Cương.
Có thể nói trở thành thư ký của Vương Tử Quân chính là vận may cả đời cho Triệu Hiểu Bạch, người này học được nhiều điều trên vị trí hiện tại, chỉ sợ vượt qua những gì mà hai mươi năm trước được học. Xem ra đời người nếu tìm đúng thầy thì sẽ có sự phát triển cao độ.
Điều này không khỏi làm cho Xà Lê Hoa cảm thấy ảo não, thế nhưng nàng căn bản không có biện pháp gì cứu vãn. Khi nàng chuẩn bị tìm cách cho cháu mình, lại đúng lúc người ta kết hôn.
Vì sao khi mà một người đàn ông tốt có biểu hiện tốt thì luôn có gia đình rồi? Xà Lê Hoa nghĩ đến vấn đề này, nàng không khỏi cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Cũng may Xà Lê Hoa là Xà Lê Hoa, dù trong lòng nghĩ đến nhiều chuyện nhưng biểu hiện vẫn điềm nhiên như không, nàng nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, vợ cậu nấu nướng thế nào? Về nhà nhớ bảo cô ấy nấu cho nhiều món ngon mà bồi bổi.
- Cám ơn trưởng phòng Xà. Triệu Hiểu Bạch tuy không biết lời nói của Xà Lê Hoa có bao nhiêu thật tình, thế nhưng những khi cần cảm tạ thì hắn cũng không hàm hồ.
- Hiểu Bạch, nếu cậu có thời gian thì đến nhà chị dùng cơm. Xà Lê Hoa không chờ Triệu Hiểu Bạch từ chối mà cười nói: - Chủ tịch có trong phòng không?
- Trưởng phòng Xà, chủ tịch Nghiêm vừa mới đi vào chưa bao lâu, tôi sẽ đi vào xem thế nào. Triệu Hiểu Bạch cầm một bình trà nhỏ đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Xà Lê Hoa nhìn Triệu Hiểu Bạch bước đi mà không khỏi có chút lo lắng, nàng thầm cầu nguyện hy vọng lần này gặp mặt chủ tịch Vương sẽ thuận lợi.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh