Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1690: Vì Đại Cục Không Sợ Đắc Tội Với Người.
hủ tịch Lôi, chị có biết hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa hay không? Vương Tử Quân lần này cũng không ngồi song song với Lôi Yên Hồng trên ghế sa lông, hắn đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc, nụ cười trên mặt căn bản đã biến mất, thay vao đó là gương mặt cực kỳ uy nghiêm.
Lôi Yên Hồng nhìn gương mặt căng cứng của Vương Tử Quân thế là không khỏi cảm thấy khẽ run lên, lúc này cảm giác mà Vương Tử Quân mang đến cho nàng còn đáng sợ hơn cả Sầm Vật Cương.
Tuy Lôi Yên Hồng đã có chuẩn bị với sự kiện này, thế nhưng nàng vẫn có chút chột dạ: - Chủ tịch Vương, sở tài nguyên môi trường tỉnh căn bản chưa từng bỏ qua công tác đối với hoàn cảnh của dòng sông Thanh Sa, vài năm gần đây liên tục xử lý hơn hai mươi doanh nghiệp không tuân theo quy định, căn bản là có biện pháp rất tốt, thế nhưng hiệu quả chỉ ở vào mức trung bình.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lôi Yên Hồng, điều này càng làm cho Lôi Yên Hồng cảm thấy lo lắng.
- Thanh Sa có liên quan đến nguồn nước của hàng chục triệu người dân trong tỉnh Mật Đông, phải cực kỳ cẩn thận.
Gương mặt của Lôi Yên Hồng chợt đỏ lên, nàng biết rõ đây là Vương Tử Quân đang phê bình công tác của mình. Tuy nàng cảm thấy uất ức nhưng sự thật là như vậy, nàng căn bản không có gì để nói.
Lôi Yên Hồng trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chủ tịch Vương, cũng không phải chúng tôi xử lý không đủ mạnh tay, mà biện pháp trừng phạt căn bản không hiệu quả, vì nếu so sánh phương diện chịu nộp phạt và bỏ tiền đầu tư dây chuyền xử lý chất thải, như vậy thì nộp phạt vẫn là chi phí thấp hơn...
Lôi Yên Hồng nói đến đây cũng có chút uất ức, bây giờ khắp nơi đang liều mạng đẩy mạnh GDP, địa phương căn bản là làm ngơ trước những xí nghiệp như thế này. Nàng là một phó chủ tịch dù có dã tâm, thế nhưng có một số việc mà căn bản không thể không khuất phục.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng giống như sắp khóc đến nơi của Lôi Yên Hồng, hắn nhíu mày rồi thản nhiên nói: - Được rồi, việc cũ tôi bỏ qua, tôi chỉ cường điệu một điểm, đó là không thể làm cho dòng sông Thanh Sa bị ô nhiễm, chúng ta nhất định phải mạnh tay, xử lý thật chặt tất cả những phương diện gây ô nhiễm dòng sông Thanh Sa.
- Chủ tịch, thế nhưng những xí nghiệp kia... Lôi Yên Hồng chỉ nói một nửa rồi thôi. Vì câu nói này của nàng căn bản là không đủ trình độ, nếu chủ tịch Vương đã cho ra chỉ thị, mình cần phải chấp hành, nào có nhiều lý do để nói ra như vậy?
Sau này có tình huống gì thì cứ từ từ phân tích, bây giờ những chướng ngại này cần phải vượt qua, nếu nói ra căn bản là đổ dầu vào lửa.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lôi Yên Hồng, hắn khoát tay áo nói: - Được rồi, chị quay về thương lượng một chút, ngày mai báo cáo phương án lên cho tôi.
- Được, tôi biết rồi. Lôi Yên Hồng thấy Vương Tử Quân cũng không quá làm khó mình ở phương diện này, thế là nhanh chóng thở dài một hơi.
Sau khi nói ra một vài yêu cầu của mình với Lôi Yên Hồng, Vương Tử Quân cũng không giữ Lôi Yên Hồng ở lại. Nhưng sau khi Lôi Yên Hồng rời đi thì hắn vẫn tiễn chân nàng đến bên cửa.
Tiễn chân Lôi Yên Hồng, Vương Tử Quân lại đi vào ngồi trên ghế, hắn không khỏi thở dài một hơi. Tuy hắn cũng không cho Lôi Yên Hồng nói ra rõ ràng, thế nhưng Lôi Yên Hồng suy nghĩ cái gì thì hắn hiểu rất rõ.
Công tác thống trị lần này tuy bắt đầu nắm trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân, thế nhưng khi mà công tác được triển khai mở rộng, lực cản cũng ngày càng lớn, thậm chí còn có một số người không tưởng tham gia vào nhóm trở ngại này.
Một cơn gió mát thổi đến, Vương Tử Quân đi ra đóng cửa sổ, sau đó nhanh chóng đi đến bàn làm việc của mình.
...
Có sự chú ý của vương tử quân, tỉnh Mật Đông nhanh chóng tổ chức hội nghị trọng điểm xử lý các công ty xí nghiệp gây ô nhiễm trong tỉnh. Vương Tử Quân tự mình tham gia hội nghị, sau khi phó chủ tịch Lôi Yên Hồng đọc phương án xử lý, hắn bắt đầu bài phát biểu trọng điểm của mình.
Trước kia Vương Tử Quân căn bản luôn là người lên tiếng rất ôn hòa, thế nhưng hôm nay lại cực kỳ cứng rắn. Hắn yêu cầu các thành phố trong tỉnh phải dựa theo yêu cầu của phương án mà hoàn thành công tác, nếu như xuất hiện bất kỳ hiện tượng nào bỏ rơi nhiệm vụ, sẽ bị xử lý thật sự nghiêm túc.
Sau khi hội nghị kết thúc thì Vương Tử Quân nhanh chóng rời đi. Tuy công tác này đã được thúc đẩy toàn diện, thế nhưng tâm tình của hắn căn bản là không thoải mái. Điều làm hắn cảm thấy không thoải mái chính là Sầm Vật Cương dùng giọng nhã nhặn từ chối lời mời của mình.
Tuy Sầm Vật Cương từ chối lời mời của Vương Tử Quân cực kỳ có kỹ xảo, nói là có hạng mục công tác không thể tham gia được, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ đây thực tế là một loại thái độ của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương là người coi trọng phát triển kinh tế, thế cho nên không hoàn toàn đồng ý với phương án hiện tại của mình. Nhưng Sầm Vật Cương lại căn bản không thể phản đối, thế cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để biểu hiện sự bất mãn của mình.
Tuy Sầm Vật Cương che giấu thế nhưng bất mãn chính là bất mãn.
- Chủ tịch Vương, đây là phương án khai mạc đại hội thể dục thể thao của sở văn hóa thể thao và du lịch, mời ngài xem qua. Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi mỉm cười đưa một văn kiện lên nói.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện lẳng lặng xem xét, sau đó suy tư một lát rồi nói: - Tôi thấy trình tự mời ngôi sao ca nhạc đến hát có thể cho qua, chi phí để mời bọn họ tham gia là không thấp, chúng ta không có số tiền này.
Hà Kiến Chương là người thông minh, hắn tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân không muốn mời ngôi sao đến góp vui cũng không phải là vì tài chính thiếu tiền. Tuy người thường thấy đó là số tiền không nhỏ, thế nhưng đối với tỉnh Mật Đông thì không đáng nhắc đến.
Vương Tử Quân trước nay đều vung tay mạnh mẽ cho sự phát triển cao độ của Mật Đông, lần này có thái độ khác thường là vì sao? Hà Kiến Chương tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng chờ chỉ thị tiếp theo.
- Chúng ta cần làm sao cho nghi thức khai mạc và bế mạc có hiệu ứng tốt, mạnh mẽ khí thế, thể hiện phong thái và đặc sắc của tỉnh Mật Đông. Anh có thể yêu cầu các vị chủ tịch khác giúp đỡ bày mưu tính kế, tất nhiên phương diện tài chính còn cần phải nắm vững một nguyên tắc, chính là nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm. Vương Tử Quân cũng không bình luận nên áp dụng phương án thế nào, chỉ là đưa ra một yêu cầu tổng thể mà thôi.
Hà Kiến Chương khẽ gật đầu, yêu cầu của Vương Tử Quân cũng không phải quá khó khăn, dù sao thì trong tỉnh Mật Đông cũng có đoàn ca múa nhạc, còn có nhiều sinh viên tình nguyện. Nếu muốn tổ chức lễ khai mạc và bế mạc đạt hiệu quả cao, thể hiện bản sắc của Mật Đông thì cũng không quá khó khăn. Hơn nữa nếu dùng nhân tài bản địa của Mật Đông thì căn bản là đỡ tốn kém hơn.
Lúc này chủ tịch Vương yêu cầu nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, chẳng lẽ còn ẩn giấu ý nghĩ khác?
- Mong ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng cho ra phương án để ngài thẩm duyệt. Vương Tử Quân cười cười nói: - Sau khi cho ra phương án thì các anh cũng nên trưng cầu ý kiến của bí thư Sầm.
Sau khi nói xong chuyện chính thì Hà Kiến Chương bắt đầu nói chuyện với Vương Tử Quân. Khi mối quan hệ giữa hai người ngày càng tăng tiến, nội dung trò chuyện của hai người cũng bắt đầu trở nên lộn xộn, căn bản không có gì không nói được.
Nói đến sự kiện ô nhiễm thì Hà Kiến Chương dùng giọng cẩn thận lên tiếng: - Chủ tịch, tôi đã xem qua thông báo tình huống, đã tiến hành điểm danh phê bình ba thành phố, nếu tiếp tục như vậy tôi nghĩ rằng bên dưới sẽ có ý kiến.
Vương Tử Quân là người từ cơ sở đi lên, biết rõ thuật trị người không phải chỉ là điểm danh phê bình, thế nhưng nếu hoàn cảnh thống trị không cho ra quyết nghị nghiêm khắc, chỉ sợ sẽ còn là hình thức mà thôi. Vương Tử Quân quyết không cho phép công tác chủ đạo của mình xuất hiện tình huống như vậy.
- Chủ tịch Kiến Chương, không những sẽ có tình huống bắn ngược từ tuyến dưới, hơn nữa sẽ nhanh chóng xuất hiện. Nhưng bây giờ chúng ta có một số việc không thể không làm, bây giờ điều chúng ta cần làm là điều chỉnh bố cục kinh tế, đặc biệt là thúc đẩy ưu thế của các nơi, xây dựng lên một loạt sản nghiệp phù hợp ở các địa phương. Thông qua phương diện liên kết sản nghiệp để chính thức mang đến sự sống cho địa phương.
- Hình thức phát triển kinh tế khoán canh tác không những lãng phí tài nguyên, hơn nữa còn nhiều hạng mục tạo nên tổn hại trí mạng cho hoàn cảnh tự nhiên. Hơn nữa bên dưới còn xuất hiện tình huống xây dựng lặp lại, nhìn từ góc độ này thì tôi thấy nên để cho xí nghiệp sớm chuyển hình, như vậy vừa tránh được nguy hiểm, vừa có thể xúc tiến Mật Đông phát triển.
Hà Kiến Chương không những chăm chú nghe những lời phán đoán suy luận của Vương Tử Quân, hơn nữa còn có nhiều phỏng đoán. Hắn vốn tưởng rằng chủ tịch Vương đang muốn thay đổi hoàn cảnh, nguyên nhân chủ yếu của nó là dòng sông Thanh Sa bị ô nhiễm, không ngờ chủ tịch Vương còn có một quân cờ lớn, mục tiêu của chủ tịch Vương chính là điều chỉnh kết cấu kinh tế trong tỉnh.
Nhưng điều chỉnh kết cấu kinh tế cũng không phải chỉ nói một câu là xong, trong sự kiện này căn bản liên quan đến rất nhiều phương diện, lại càng không phải chuyện một sớm một chiều có thể xong được. Chỉ có thể bỏ nhiều thời gian và cho ra nhiều động tác, chỉ như vậy các hạng mục như vậy mới thực hiện được.
Trước khi có được thành quả thì nhất định phải giải quyết dứt khoát những kết cấu kinh tế không phù hợp. Bí thư Sầm bây giờ đang yêu cầu đẩy mạnh phát triển kinh tế, bí thư sẽ đồng ý với chiến lược lâu dài của chủ tịch Vương sao?
Hà Kiến Chương trầm ngâm giây lát, sau đó muốn khuyên Vương Tử Quân một câu theo bản năng, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời khuyên thế này vào trong bụng. Chủ tịch Vương có thể nói với mình những lời này, căn bản đã được đào sâu tính kỹ, có lẽ cũng nghĩ đến những phương diện mà chính mình chuẩn bị nói ra.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Hà Kiến Chương đi đến phòng làm việc của mình. Hắn còn chưa đi qua hành lang, đã thấy giám đốc sở tài nguyên môi trường Hạ Thành Nhâm đi đến. Gương mặt Hạ Thành Nhâm có vài phần xám trắng, chỉ cúi đầu đi đường, có vẻ tâm sự nặng nề.
Vì vậy khi Hà Kiến Chương đi đến thì Hạ Thành Nhâm giống như căn bản không nhìn thấy, nếu không phải hắn đi đường có quy luật, thiếu chút nữa đã đụng lên người Hà Kiến Chương.
- Giám đốc Hạ, anh đang đi đâu vậy? Hà Kiến Chương có quan hệ không tệ với Hạ Thành Nhâm, năm xưa khi Hà Kiến Chương làm bí thư thị ủy thì Hạ Thành Nhâm là phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Sau khi nghe được câu nói của Hà Kiến Chương thì Hạ Thành Nhâm lúc này mới ngẩng đầu lên, hắn nhìn thoáng qua Hà Kiến Chương rồi dùng giọng xin lỗi nói: - Ôi, lão lãnh đạo, anh xem kìa, tôi căn bản còn không thấy ngài.
- Tôi thấy anh vội vàng hấp tấp như vậy, có phải có chuyện gì không? Hà Kiến Chương nhìn Hạ Thành Nhâm rồi trầm giọng hỏi.
- Chủ tịch Hà, tôi tìm chủ tịch Lôi có chút việc. Hạ Thành Nhâm nói đến đây thì dùng giọng có chút do dự nói: - Lão lãnh đạo, tôi có chút việc cần bàn bạc với ngài, ngài có rãnh không?
- Anh đến phòng làm việc của tôi. Hà Kiến Chương lúc này cũng muốn tìm hiểu tình huống xử lý các xí nghiệp không tuân theo quy định gây ô nhiễm môi trường, dù Hạ Thành Nhâm không tìm đến hắn, chỉ sợ hắn cũng tìm đến tâm sự với Hạ Thành Nhâm.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Hà Kiến Chương, không chờ thư ký đi vào châm trà, Hạ Thành Nhâm đã đặt mông ngồi xuống dùng giọng nôn nóng nói với Hà Kiến Chương: - Lão lãnh đạo, ngài có thể giúp tôi đổi vị trí được không? Tôi thật sự không thể nào tiếp tục làm ở sở tài nguyên môi trường nữa rồi.
Hà Kiến Chương uống một hớp nước rồi thản nhiên nói: - Thế nào, anh muốn làm phó chủ tịch tỉnh sao? Nếu anh có suy nghĩ như vậy, tôi sẽ đề nghị lên tỉnh ủy.
- Ôi, lão lãnh đạo của tôi, bây giờ tôi giống như đang ngồi đống lửa, ngài cũng đừng nói đùa như vậy. Ngài cũng biết bây giờ trong tỉnh đang tiến hành chỉnh đốn những xí nghiệp không tuân theo quy định làm ô nhiễm môi trường, lúc này điện thoại của tôi đã thành đường dây nóng, đủ mọi hạng người tìm đến tôi. Hạ Thành Nhâm nói đến đây thì uống một hớp nước, lại nói: - Có người nói đó là hạng mục trọng điểm của thành phố, mong tôi hạ thủ lưu tình; có người nói đó là hạng mục được tỉnh coi trọng, để tôi giơ cao đánh khẽ.
Được người ta chạy đến cầu cạnh căn bản là một tình huống không sai, dù sao thì người ta làm như vậy cũng chứng tỏ mình có quyền, thế nhưng nếu khi anh mạnh tay, như vậy cũng có nghĩa là anh phải trả giá rất nhiều, anh thả lỏng tay thì hậu quả cũng không kém.
Có nhiều người cầu cạnh anh, anh cũng không thể nào thuận theo lời yêu cầu của tất cả bọn họ, nhưng nếu anh không thuận theo, sau này sẽ có ngày bọn họ trở mặt ngáng chân anh.
Hà Kiến Chương căn bản cũng có cảm thụ ở phương diện này, chỉ sau khoảnh khắc thì lão đã trầm giọng nói với bộ hạ cũ của mình: - Anh Hạ, chủ tịch Vương đang nắm chặt công tác chỉnh đốn này, phương diện này anh nên cân nhắc chính mình, không nên làm người tế cờ đầu tiên của chủ tịch Vương.
- Lão lãnh đạo, điều này thì tôi biết rõ, thế nhưng tôi căn bản không chịu được áp lực vào lúc này. Có vài vị chủ tịch thành phố chạy đến phòng làm việc của tôi, bọn họ nói dù rất khách khí, thế nhưng thái độ cũng rất rõ ràng. Nếu như bọn họ không thể nào đi qua được rào cản của tôi, bọn họ sẽ đến tố cáo tôi với bí thư Sầm. Hạ Thành Nhâm nói đến đây thì có chút kích động: - Ngài nói xem tôi đắc tội với ai, vì sao bọn họ cứ níu chặt lấy tôi không tha? Bọn họ có gan thì cứ đi tìm chủ tịch Vương.
Hà Kiến Chương hiểu nổi khổ tâm của Hạ Thành Nhâm, hắn khoát tay áo nói: - Bọn họ nói với anh thế nào thì anh không cần quan tâm, anh chỉ cần nhớ một điều, đây là sắp xếp thống nhất, anh nên làm tốt công tác của mình là được.
- Như vậy nếu bọn họ đến tố cáo với bí thư Sầm, tôi sẽ phải làm gì bây giờ? Hạ Thành Nhâm dùng giọng có chút lo lắng nói.
Hạ Thành Nhâm biểu hiện như vậy cũng không có gì là bất ngờ với Hà Kiến Chương, vì trong số các vị cán bộ cấp giám đốc sở, hầu như không ai không sợ Sầm Vật Cương.
Hà Kiến Chương nhìn biểu hiện của Hạ Thành Nhâm, hắn không khỏi nghĩ đến phương diện điều chỉnh kết cấu kinh tế tỉnh Mật Đông của Vương Tử Quân, càng có vài phần thiếu tin tưởng. Thế nhưng hắn không thể cho Hạ Thành Nhâm thấy được biểu hiện của mình, mà hắn dùng giọng giống như đã tính trước để an ủi: - Nên làm tốt công tác của mình, xử lý tốt sự việc của đơn vị mình, còn những chuyện khác thì anh không nên suy nghĩ nhiều.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh