There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1614: Rắn Chuột Một Ổ. ​
ọi người có thể nhìn ra hành động của tên cảnh sát có ý nghĩa gì, lúc này người trong quán ăn cảm thấy rất phẫn nộ, đặc biệt là đám người Lưu Nhị, bọn họ càng đỏ mặt tía tai: - Ông cố ý như vậy, rõ ràng là tự tay xóa đi.
Lưu Nhị mở miệng thì đám công nhân của tập đoàn Thần Phương nhanh chóng ồn ào: - Đúng vậy, một đoạn phim trong điện thoại thì anh nói xóa thì xóa sao? Đúng là hủy diệt chứng cứ.
- Tôi thấy đám người này cùng một giuộc với đám khốn kiếp kia.
- Hừ, không thể để cho bọn họ đi được, gần đây rắn chuột cùng một ổ, cùng muột giuộc, căn bản không làm theo pháp luật. Những âm thanh kịch liệt của đám người chung quanh làm cho tên cảnh sát xóa đoạn phim có chút xấu hổ, không biết nói gì cho phải. Đúng lúc này tên cảnh sát đứng bên cạnh chợt lớn tiếng nói: - Các người muốn làm gì? Nghị luận lung tung sao? Ai không có lúc lỡ tay? Đội trưởng của chúng tôi đã nhận sai, các người còn muốn thế nào, cũng đừng ép người quá đáng.
- Lưu Nhị, có phải anh có bản lĩnh không? Anh sợ đến đồn công an sao? Thế nào?
Lưu Nhị tuy cực kỳ khí thế với đám côn đồ, thế nhưng đối mặt với đám cảnh sát với gương mặt nghiêm túc, khí thế chợt giảm xuống vài phần. Lưu Nhị cho ra bộ dạng như vậy không khỏi làm cho những người chung quanh sinh ra cảm giác nửa đường muốn bỏ cuộc.
Anh Lý thấy tình cảnh này thì trầm giọng nói: - Nếu như vậy thì chúng ta đến đồn công an một chuyến, tôi tin tưởng đúng là đúng mà sai là sai, sự việc gì cũng có lý lẽ của nó.
- Đúng vậy, anh này căn bản là người có kiến thức rộng rãi, mong các vị tin tưởng chúng tôi, nhất định sẽ phá án công bằng. Tên cảnh sát vừa rồi xóa đoạn phim thấy anh Lý nói như vậy thì tranh thủ thời gian lên tiếng.
Khi tên cảnh sát này nói xong thì tiếng còi xe cứu thương vang lên.
- Xe cứu thương đến, nhanh lên, mau đưa đại ca lên xe. Tên đàn ông xăm bò cạp trên lưng lớn tiếng nói với đồng bọn bên cạnh.
Đám côn đồ nghe đang vây quanh anh Cường nghe thấy tên kia nói như vậy thì nhanh chóng hành động.
Khi đám người bên kia chuẩn bị nhấc anh Cường lên, Vương Tử Quân đã đứng lên nói: - Các vị chờ chút, tôi đã khôi phục được đoạn phim vừa rồi, bây giờ mời các vị cảnh sát xem qua.
"Đã khôi phục lại đoạn phim vừa rồi sao?" Lúc này hầu như mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên lắc qua lắc lại: - Điện thoại của tôi có chức năng khôi phục những gì vừa xóa.
Vương Tử Quân nói rồi mở đoạn video lên, tên đội trưởng đội cảnh sát nhìn vào hình ảnh, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
- Vương Cường, anh đã diễn trò đủ chưa? Anh đúng là có bản lĩnh rất lớn, lại học trò mèo này, còn không mau cút đi? Khi tên đội trưởng lớn tiếng la hét thì Vương Cường trực tiếp đứng lên, hắn đi đến bên cạnh viên đội trưởng đội cảnh sát rồi khẽ nói: - Đội trưởng Trì, tôi cũng không phải cố ý, các anh em làm vậy chủ yếu kiếm miếng cơm mà thôi.
- Hừ, có gan giả vờ thì phải theo chúng tôi một chuyến, không giam các anh hai ngày là không được. Đội trưởng Trì nói rồi quay sang nhóm người Vương Tử Quân: - À, cám ơn anh đã cung cấp chứng cứ chính xác, nếu không chúng tôi còn phải mất nhiều thời gian hơn.
Tên cảnh sát nói xong cũng không chờ Vương Tử Quân lên tiếng mà đưa nhóm người Vương Cường đi ra ngoài.
Xe cảnh sát bỏ đi, xe cứu thương cũng chạy đi, bầu không khí trong quán cơm lại khôi phục như thường. Anh Lý dùng giọng cảm kích nói với Vương Tử Quân: - Cám ơn cậu, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, nếu không thì lần này tôi sẽ mất rất nhiều thời gian ở đồn công an.
Triệu Hiểu Bạch nghe thấy anh Lý bên kia gọi chủ tịch Vương là cậu em thì không nhịn được phải cười thầm. Nếu một vị chủ tịch tỉnh ngồi nơi đây, anh còn dám xưng anh gọi em, như vậy có phải là hơi quá hay không?
Khi Triệu Hiểu Bạch đang suy nghĩ miên man thì Vương Tử Quân khoát tay nói: - Chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa tôi cũng nói rõ tình huống thực tế, cũng không làm gì khác.
- Ha ha ha, tuy cậu nói rõ tình hình thực tế nhưng một chiêu này căn bản làm cho anh Lý đỡ phiền toái, hôm nay xem như tôi tính khoản tiền cơm cho cậu. Sau này cậu có muốn dùng cơm thì cứ đến tiệm chúng tôi. Bà chủ Tôn Nhị Nương chẳng những mạnh mẽ mà phương diện hào sảng cũng không kém bao nhiêu.
Vương Tử Quân cười nói: - Như vậy sau này dùng cơm sẽ làm phiền bà chủ.
Vương Tử Quân biết rất rõ cách liên hệ với quần chúng, mọi người thường coi trọng thể diện, chính mình nếu từ chối thì rõ ràng là không nể mặt bọn họ, thế nên không bằng thành thật đồng ý. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng không định đến nơi này dùng cơm mỗi ngày.
Anh Lý nói vài câu cảm ơn Vương Tử Quân thì quay sang hỏi Tiểu Na: - Tiểu Na, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao tên Vương Cường kia lại quấn lấy con như vậy?
- Bố, con cũng không biết, khi con tan học thì có một nhóm người chờ sẵn bên ngoài, tên Vương Cường kia liên tục mở miệng quấy rối, trước kia con căn bản không biết bọn họ. Tiểu Na lúc này tỏ ra cực kỳ uất ức, nàng mở miệng mà nước mắt muốn chảy xuống.
Vương Tử Quân thấy anh Lý hỏi Tiểu Na thì khẽ nói: - Anh Lý, đây là có người cố ý gây chuyện, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói sự việc không đơn giản thì vẻ mặt anh Lý chợt biến đổi, đúng lúc này bên ngoài chợt vang lên âm thanh khá lớn.
Đám người trong quán nghe thấy âm thanh như vậy thì chạy ra ngoài, Vương Tử Quân và Triệu Hiểu Bạch cũng nhanh chóng đi ra.
- Là xe của ai vậy? Lưu Nhị là người đi ra nhìn đầu tiên, hắn không khỏi lớn tiếng hỏi người bốn phía.
Anh Lý nhìn đèn của chiếc xe hơi bị đánh vỡ nát, hắn cũng có chút cảm khái: - Xe của ai thế này? Dựng đây cũng không gây ảnh hưởng đến ai.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe có bộ dạng biến đổi mà gương mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng hắn cũng không phải là người đau lòng nhất, đau lòng nhất là Triệu Hiểu Bạch, hắn nhìn chiếc xe mình yêu quý bị biến dạng mà không khỏi muốn sinh ra cảm giác bộc phát.
Nhưng Triệu Hiểu Bạch dù có đau lòng vẫn cố gắng che giấu, hắn càng phải quan tâm đến vẻ mặt của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại cho cục công an, nói xe của mình bị đập.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, bắt đầu đi gọi điện thoại. Những người bên kia lúc này mới kịp phản ứng, không ngờ là xe của nhóm Vương Tử Quân, thế là ai cũng mở miệng an ủi.
- Cậu em, tôi thấy xe này cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần thay đèn là được.
- Con bà nó, tôi đoán chắc là do đám côn đồ vừa rồi gây ra, bọn họ đang trả đũa vì vừa rồi anh đứng ra bảo vệ cho anh Lý.
- Đám người kia không phải bị người của cục công an đưa đi rồi sao? Thế nào lại có thể đập vỡ đèn xe của cậu em này được?
- Anh cũng không biết bọn họ cùng một giuộc với nhau sao? Biết đâu đám người kia là do tên họ Thẩm sai đến quấy rối chúng ta?
Anh Lý chợt lên tiếng: - Cậu em, xe của cậu bị đập, tất cả là vì giúp đỡ tôi, xảy ra chuyện này tôi không thể không quản được.
Anh Lý nói rồi lấy bóp của mình ra, hắn cố gắng lục lọi nhưng cũng chỉ lấy ra được một trăm đồng mà thôi.
- Chị Tôn, làm phiền chị cho tôi mượn một ngàn, ngày mai tôi trả.
- Được, tôi sẽ đi lấy cho anh. Tôn Nhị Nương là người có tính tình hào sảng, nàng định xoay người đi vào trong quán. Vương Tử Quân thấy Tôn Nhị Nương xoay người rời đi thì chặn lại: - Anh Lý, không cần, xe của tôi có bảo hiểm, dù xảy ra chuyện gì thì cũng có công ty bảo hiểm chi trả.
Vương Tử Quân nếu nói khác đi cũng không có vấn đề, thế nhưng lại mất công giải thích, thế là hắn trực tiếp đưa công ty bảo hiểm ra, làm cho anh Lý không tiếp tục đưa tiền sửa chữa xe.
Triệu Hiểu Bạch vừa mới đi gọi điện thoại quay về, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy, hắn cũng không biết công ty bảo hiểm có chi trả hay không, thế nhưng cũng không thể làm cho chủ tịch Vương xấu hổ, thế là nói theo: - Đúng vậy, tất cả có công ty bảo hiểm, không có vấn đề gì đâu.
Sau khi nghe hai người Vương Tử Quân nói như vậy thì Tôn Nhị Nương dừng lại, nàng dùng giọng chờ mong hỏi: - Thật sự là công ty bảo hiểm sẽ chi trả sao?
Lúc này Vương Tử Quân hoàn toàn hiểu rõ câu nói chờ mong của bà chủ quán là gì. Dù sao thì người ta cũng cùng nhau chung sống nhiều năm, dù là ở phương diện tâm lý hay gì khác cũng thường hướng về phía nhau. Hơn nữa đối với công nhân của tập đoàn Thần Phương thì số tiền một ngàn cũng không phải nhỏ.
- Tất nhiên là có thể, bây giờ nghề bảo hiểm rất phát đạt, hơn nữa xe của Hiểu Bạch mua bảo hiểm toàn diện, đừng nói là bể một cái đèn xe, dù bị trộm thì công ty bảo hiểm cũng phải dựa theo niên hạn chiếc xe này để bồi thường chiếc xe khác. Vương Tử Quân nói làm cho đám người nơi đây vui vẻ ra mặt, lại có người cười nói: - Thì ra là như vậy, hai ngày trước tôi có một người bạn đi làm bảo hiểm, khi đó anh ấy cũng nói như vậy nhưng tôi không tin, nếu biết là như vậy thì tôi nhất định sẽ mua bảo hiểm xe của anh ấy.
- Cậu em, nếu không thì tôi để lại cho cậu số điện thoại liên lạc, nếu như công ty bảo hiểm không chi trả, cậu cứ tìm đến tôi. Anh Lý lúc này cũng có bảy phần tin tưởng vào Vương Tử Quân, nhà hắn cũng không có nhiều tiền, lúc này nghe thấy mình không cần phải bỏ tiền thì thật sự vui mừng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cần số điện thoại của anh Lý, cũng không cần người này bồi thường ình. Anh Lý là đại biểu của công nhân ở tập đoàn Thần Phương, nếu như hắn xử lý vấn đề của tập đoàn này, tất nhiên cần phải bắt tay với anh Lý.
Khi mọi người trò chuyện với nhau thì Triệu Hiểu Bạch bên kia khẽ nhíu mày, hắn đã gọi điện thoại hơn mười phút, lại không có viên cảnh sát này đi đến. Phải biết rằng yêu cầu trong tỉnh Mật Đông là cảnh sát phải xuất hiện sau năm phút kể từ khi quần chúng gọi điện thoại phản ánh vấn đề.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến hành vi của Triệu Hiểu Bạch, hắn cười nói với anh Lý: - Anh Lý, tuy tôi chỉ là một người ngoài, có câu thân thiết với người mới quen là tối kỵ, thế nhưng hai bên chúng ta có duyên gặp mặt, tôi cảm thấy có vài lời nên nói thẳng với anh, đó là những người kia tuy đến tiếp cận cháu nhà anh...
Tiểu Na luôn cú đầu sang lưng bố mình, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân gọi mình là cháu thì vẻ mặt có chút trầm xuống, lại có chút không cam lòng. Nàng thấy người đàn ông kia không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, thế mà dám gọi mình là cháu, đúng là...
Vương Tử Quân lúc này đang trò chuyện với anh Lý cũng không quan tâm đến biểu hiện của cô cháu hờ kia, chợt nghe thấy hắn nói tiếp: - Nhưng tôi cảm thấy thực tế là bọn họ đi về phía anh, sau này anh nên chú ý một chút.
- Cám ơn lời khuyên của cậu Vương, sau này tôi nhất định sẽ chú ý. Tuy anh Lý mở miệng tiếp nhận lời nói của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy anh Lý cũng chẳng mấy quan tâm đến lời khuyên của mình.
Hai bên vốn là người xa lạ, bây giờ tuy có chút liên quan nhưng không còn có nhiều chủ đề để lên tiếng. Tuy Vương Tử Quân có tính toán tiếp cận những người này, thế nhưng thân thiết với người mới quen là cố kỵ, vì vậy căn bản không tìm ra được chủ đề để liên kết mọi người lại với nhau, làm cho bầu không khí có chút trầm mặc.
Vương Tử Quân thấy bầu không khí trầm mặc thế này có chút xấu hổ, hắn quay sang nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, cậu gọi điện thoại xem khi nào thì bọn họ mới đi đến?
Triệu Hiểu Bạch lại đồng ý một tiếng, sau đó hắn tiếp tục gọi đi, nhưng vài phút trôi qua mà không có ai đến.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị yêu cầu Triệu Hiểu Bạch gọi điện thoại thêm một lần nữa, lúc này có một chiếc xe cảnh sát chậm rãi đi đến. Có hai tên cảnh sát xuống xe, bọn họ nhìn thoáng qua xe của Triệu Hiểu Bạch rồi hỏi: - Ai là chủ của chiếc xe này?
- Là tôi. Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi đến bên cạnh viên cảnh sát rồi lớn tiếng nói: - Tôi dừng xe ở đây để cùng vào quán dùng cơm với một người bạn, khi đó chúng tôi nghe thấy một tiếng ầm vang lên, chạy ra thì thấy xe của tôi bị người ta đập phá thế nảy rồi.
Tên cảnh sát cao gầy dẫn đầu đưa mắt nhìn Triệu Hiểu Bạch, sau đó lớn tiếng nói: - Nhất định là anh đắc tội với ai đó mới sinh ra như vậy. Tôi thấy hay là thế này, anh viết cho chúng tôi một biên bản tường trình, sau đó chúng tôi sẽ quản chế khu vực này, nếu bắt được kẻ tình nghi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Người này lên tiếng rõ ràng là muốn thoái thác không quan tâm, Triệu Hiểu Bạch không nói gì nhưng anh Lý đã nói: - Hai vị đồng chí cảnh sát, sự việc là thế này, có vài tên lưu manh định chơi trò tống tiền chúng tôi, lại bị hai anh bạn này làm chứng vạch trần sự thật, kết quả là vừa rồi nhóm người kia bị đội trưởng Trì đồn công an khu vực chúng tôi đưa đi. Bây giờ có người đập phá xe của anh bạn này, tôi nghi ngờ là đồng lõa của đám lưu mạnh kia.
- Nhất định là bọn họ ra tay, nếu không phải thì ai có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này?
- Hừ, thiếu đạo đức là tán thưởng chúng nó, phải nói là loại người không não.
- Các anh nói gì vậy? Các anh nói người nào đập phá xe? Tôi nói cho các anh biết, tất cả phải nói dựa trên chứng cứ, nếu các anh không biết rõ tình huống thì đừng ồn ào, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Tên cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh viên cảnh sát cao gầy lớn tiếng quát.
Triệu Hiểu Bạch có tâm tình không vui vì xe bị người ta đập phá, ý nghĩ của hắn tương đồng với nhóm người Lưu Nhị, bây giờ nghe thấy tên cảnh sát nói ra những lời như vậy thì cũng không quan tâm lên tiếng: - Nếu nói đến phương diện chứng cứ, vậy thì chúng tôi cảm thấy nên đối chất với đám lưu manh kia. Mặc dù tôi có vài người quan hệ không tốt, thế nhưng bọn họ cũng không dùng thủ đoạn hạ lưu đập bể xe của tôi. Tôi cảm thấy chính là đám lưu manh kia ra tay. Đồng thời tôi cảm thấy các ngài chấp pháp có vấn đề, tôi đã báo cảnh sát được hơn nửa giờ, sao các anh lại đến muộn như vậy?
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh