A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2238
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1510 / 22
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1499: Một Năm Biến Dạng, Ba Năm Biến Đổi.
gười đi lại trong quan trường có khát vọng liên hệ thân mật khăng khít với những lãnh đạo có quyền quyết định vận mệnh của mình, thế nhưng mọi người cũng biết rõ một vấn đề, đó là ai cũng muốn có quan hệ thượng tầng, ai cũng muốn leo lên nhưng ít nhất phải có mức độ, nếu như anh có ý nghĩ sóng vai với lãnh đạo, như vậy là biến hay thành dở.
Ví dụ như lãnh đạo vỗ vỗ len vai anh thì bày ra bộ dạng bình dị gần gũi, nhưng nếu như anh kích động mà vỗ lên vai lãnh đạo, như vậy rõ ràng là phạm thượng làm loạn. Nếu như lãnh đạo hỏi thăm chuyện nhà của anh, như vậy là ân cần hỏi han; nếu như anh mở miệng hỏi việc tư của lãnh đạo, rõ ràng là không biết nặng nhẹ, bụng dạ khó lường.
Vì vậy tuy đám lãnh đạo lớn nhỏ ở tỉnh Mật Đông biết sắp có một lãnh đạo tên là Vương Tử Quân đến nhận chức, thế nhưng không ai dám tùy tiện đến nhà lãnh đạo quấy rối.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc vừa về đến nhà, chợt điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Đây là một dãy số lạ, nhìn vào mã vùng thì rõ ràng là từ tỉnh Mật Đông gọi đến.
Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hăn chợt đoán ra thân phận của đối phương, hắn suy nghĩ giây lát rồi nghe máy.
- Chào anh, xin hỏi có phải là trưởng phòng Vương không? Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo.
Vương Tử Quân không biết đối phương là ai nhưng vẫn cười nói: - Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là ai?
- Ha ha ha, chào trưởng phòng Vương, tôi là Cố Tắc Viêm tỉnh Mật Đông, chúc trưởng phòng Vương năm mới vui vẻ hạnh phúc.
"Cố Tắc Viêm tỉnh Mật Đông?: Chỉ sau nháy mắt Vương Tử Quân đã nghĩ đến tên của đám lãnh đạo tỉnh Mật Đông, Cố Tắc Viêm là phó chủ tịch thường ủy, sau này sẽ là người cùng một ban ngành với mình.
Lúc này Vương Tử Quân tuy chưa biết rõ tình huống của vị giám đốc Lỗ kia, thế nhưng chỉ sau một giờ thì Cố Tắc Viêm đã ra mặt nói giúp, xem ra lực lượng của người kia là không nhỏ.
- Chúc mừng năm mới chủ tịch Cố. Tuy trong đầu Vương Tử Quân có rất nhiều ý nghĩ, thế nhưng hắn vẫn mở miệng dùng giọng bình thản nói.
Cố Tắc Viêm cũng không đi thẳng vào vấn đề mà bàn chuyện giám đốc Lỗ với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói vài chuyện không liên quan. Trong lúc nói chuyện thì Cố Tắc Viêm tỏ vẻ hoan nghênh Vương Tử Quân đến nhận chức ở tỉnh Mật Đông.
Nếu Cố Tắc Viêm đã không mở miệng trước thì Vương Tử Quân cũng giả vờ hồ đồ, hắn nở nụ cười nói vài lời qua loa với Cố Tắc Viêm.
Hai người nói chuyện bảy tám phút, sau đó Cố Tắc Viêm mới cười nói: - Trưởng phòng Vương, Tiểu Lỗ là người không có đầu óc, làm việc không ra gì, thế nhưng cũng là người tốt. Vừa rồi giám đốc Lỗ Đỉnh Thành đã lên tiếng, nói rằng nhất định sẽ dạy bảo tiểu tử kia thật tốt.
Vương Tử Quân không phải là người không hào sảng, thế nhưng sự việc này ảnh hưởng quá ác liệt, chưa nói đến phương diện có mặt Thạch Kiên Quân và Tiết Xuyên Cường, cho dù không có mặt bọn họ thì Vương Tử Quân cũng không vì lời nói của Cố Tắc Viêm mà bỏ qua cho Lỗ Trạch Cảnh.
Có đôi khi anh không thể nắm chặt chuyện nhỏ không tha, cần phải nể mặt người ta, thế nhưng phương diện tha thứ cũng phải có mức độ của nó, nếu sự việc gì cũng ba phải thì anh rõ ràng là người mềm yếu dễ bị ức hiếp. Hơn nữa bây giờ sự việc này căn bản không dễ nghe, nếu như Vương Tử Quân không cứng tay, không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn truyền về phía tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân còn chưa đến nhận công tác thì thanh danh đã bị vùi lấp, đây chính là điểm tối kỵ, nếu muốn vãn hồi nó thì càng phải trả giá và cố gắng nhiều.
- Chủ tịch Cố, nếu thật sự chỉ là hiểu lầm thì mọi chuyện sẽ dễ nói. Vương Tử Quân dùng giọng nhàn nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Bắc lúc này ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, nàng thấy hắn cúp điện thoại thì dùng giọng có chút lo lắng nói: - Làm sao vậy?
- Là những chuyện chán ghét, có người gọi điện thoại đến cầu tình.
Trươc nay Mạc Tiểu Bắc tạo ra không gian cuộc sống rất rộng rãi cho Vương Tử Quân, trước nay ở phương diện công tác của chồng thì nàng luôn kiên trì hai nguyên tắc, một là không nghe, hai là không tham gia. Nhưng hôm nay nàng lại tỏ ra thái độ khác thường: - Người kia thật sự quá chán ghét.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn căn bản càng không có hảo cảm với người kia hơn cả Mạc Tiểu Bắc. Nhưng hắn không ngờ mình còn chưa đến Mật Đông thì đã bị người ta dùng phương thức như vậy để liên hệ.
Chuyện này nhìn thì có vẻ không lớn nhưng lại thu hút ánh mắt mọi người, nếu như Vương Tử Quân xử lý không tốt, như vậy sẽ làm cho người ta nắm được cái chuôi công kích hắn.
Những ngày tiếp theo vẫn là nghỉ ngơi, Vương Tử Quân không chú ý đến phương diện điều tra của ủy ban kỷ luật về sự kiện Lỗ Trạch Cảnh, thế nhưng có nhiều tin tức truyền vào trong tai hắn.
Lỗ Đỉnh Thành là giám đốc doanh nghiệp nổi tiếng tỉnh Mật Đông, được dân chúng Mật Đông xưng là người giàu nhất tỉnh, nắm trong tay tập đoàn Đỉnh Duyệt, là xí nghiệp trọng yếu của tỉnh Mật Đông. Tập đoàn này có nhiều lĩnh vực đầu tư mà đặc biệt là khai khác khoáng sản và bất động sản, có thể nói là một tập đoàn lớn.
Gần đây tập đoàn Đỉnh Duyệt phát triển luôn dựa vào bố cục quyết sách của tỉnh Mật Đông, thúc đẩy xây dựng phát triển thành phố Linh Lung trong tỉnh, đầu tư vài chục tỷ vào nơi đây, trở thành động lực cho sự phát triển của thành phố Linh Lung, được bí thư tỉnh ủy Mật Đông là Sầm Vật Cương cực kỳ coi trọng.
Những ngày qua có nhiều người chạy việc cho giám đốc Lỗ Đỉnh Thành, tuy Vương Tử Quân không tiếp nhận điện thoại của ai khác ngoài Cố Tắc Viêm, thế nhưng đủ mọi tin tức thông qua những con đường khác nhau lại truyền vào trong tai hắn.
Nếu không đi được con đường của mình thì sẽ đi sang đường của người khác, Vương Tử Quân hiểu hành vi của đám người kia, thế nhưng hắn lại giả vờ như không biết, vẫn thản thiên trải qua những ngày nghỉ lễ của mình.
Khi mà thời gian nghỉ tết âm lịch đã cạn, điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên, lần này người gọi điện thoại đến cũng không phải là Cố Tắc Viêm, là thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy Mật Đông.
Mục đích Phương Anh Hồ gọi điện thoại chỉ có một, đó chính là mời Vương Tử Quân đến dùng cơm ở khu thường trú tỉnh Mật Đông. Phương Anh Hồ mời mọc cực kỳ thịnh tình, nói là vì muốn phục vụ tốt cho Vương Tử Quân ở Mật Đông, thế nên muốn được gặp mặt lãnh đạo sớm hơn một chút.
Vương Tử Quân cũng không từ chối lời mời của Phương Anh Hồ. Tuy hắn đã suy đoán được Phương Anh Hồ mời mình như vậy là có ý gì, thế nhưng hắn không tránh né.
Thủ đô trong đêm rực rỡ đèn màu, vì thời tiết có hơi lạnh nên người đi đường khá vội vàng.
Đây là lần thứ hai Vương Tử Quân đến khách sạn Mật Đông, khi hắn xuống xe thì thấy chủ nhiệm Trương Hữu Trí của khu thường trú tỉnh Mật Đông đứng sẵn nơi đó, vừa thấy hắn đi đến thì Trương Hữu Trí nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Chào bí thư Vương. Tuy Vương Tử Quân còn chưa thật sự được phân bổ chức vụ, thế nhưng Trương Hữu Trí là người linh thông tin tức, hắn biết rõ đây là chuyện ván đóng thuyền. Hắn tất nhiên sẽ cực kỳ tình nguyện gọi chức vụ mới của Vương Tử Quân, biểu hiện sự tôn trọng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bắt tay với Trương Hữu Trí rồi cười nói: - Chủ nhiệm Hữu Trí đã vất vả rồi.
Trương Hữu Trí khẽ cười rồi đưa tay mời: - Bí thư Vương, thư ký trưởng ở lầu ba, xin ngài theo tôi.
Vương Tử Quân vừa lên lầu vừa mỉm cười trò chuyện với Trương Hữu Trí. So với lần gặp mặt trước đó thì Trương Hữu Trí bây giờ ngoài cung kính còn có chút khoảng cách, rõ ràng là Trương Hữu Trí cố ý kéo dài khoảng cách giữa đôi bên.
Tuy biểu hiện của Trương Hữu Trí là không rõ ràng, thế nhưng lại ở trong phạm vi mà Vương Tử Quân có thể thấy được.
Trương Hữu Trí vì sao lại làm như vậy? Có hai nguyên nhân, thứ nhất là người này có ý kiến gì đó với mình, mà Vương Tử Quân căn bản loại bỏ nguyên nhân này; Dù sao thì hắn và Trương Hữu Trí tiếp xúc với nhau một lần trước đó mà thôi, hơn nữa với cấp bậc của Trương Hữu Trí thì căn bản còn chưa có mâu thuẫn với mình.
Ngoài nguyên nhân này cũng chỉ còn một khả năng khác, đó chính là lập trường của Trương Hữu Trí khác với mình.
Chính Vương Tử Quân sẽ đến làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, một người như hắn mà Trương Hữu Trí lại có cái nhìn không hay, như vậy không có mấy người ở Mật Đông có thể ép Trương Hữu Trí phải làm như vậy.
- Bí thư Vương, tôi đã sớm nghe qua danh tiếng của ngài, thế nhưgn mãi mà không có cơ hội gặp mặt. Những ngày hôm nay tôi đến thủ đô có vài việc cần làm, được gặp ngài tôi cảm thấy rất vui. Phương Anh Hồ đã nhận được thông báo, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì hắn cũng nhanh chóng tiến ra chào đón, gương mặt là nụ cười sáng lạn.
Vương Tử Quân bắt tay Phương Anh Hồ thì ánh mắt không khỏi chú tâm quan sát, lúc này trong mắt hắn đối phương là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hầu như còn trẻ hơn cả mình, gương mặt hình tròn, nụ cười sáng lạn.
Sau khi hai bên bắt tay nhau thì Phương Anh Hồ cười nói: - Bí thư Tử Quân, biết rõ ngài đến tỉnh Mật Đông thế nên tôi cảm thấy rất vui mừng, tôi thật sự rất nể trọng những gì ngài đã làm ở Nam Giang, tôi cực kỳ ủng hộ ngài đến công tác ở Mật Đông.
Vương Tử Quân nói hai câu khiêm tốn, sau đó cùng Phương Anh Hồ đi vào trong phòng. Bên trong chỉ có hai chiếc ghế, rõ ràng lần này Phương Anh Hồ không mời thêm ai khác. Sau khi hai người ngồi xuống thì nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên, Phương Anh Hồ dùng giọng điệu vui vẻ giới thiệu tình huống tỉnh Mật Đông cho Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, kinh tế tỉnh Mật Đông chúng ta tuy kém hơn tỉnh Nam Giang, thế nhưng ban ngành Mật Đông dưới sự dẫn dắt của bí thư Sầm lại tràn đầy niềm tin. Chúng ta đề xuất phương châm một năm biến đổi, ba năm biến hình, năm năm biến dạng. Sau khi món ăn được dọn ra đầy đủ thì Phương Anh Hồ cười cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe và liên tục gật đầu, gần đây kinh tế Mật Đông phát triển đặc biệt nhanh, đặc biệt là sự quật khởi của thành phố Linh Lung càng làm cho người ta phải lau mắt nhìn.
Nhưng dù sao thì nội lực của Mật Đông cũng khá mỏng, nếu muốn vượt qua Nam Giang cũng là rất khó khăn.
Phương Anh Hồ là một người cực kỳ giỏi ăn nói, chỉ sau mười phút thì Vương Tử Quân căn cứ vào những lời của đối phương để có được ấn tượng cang thêm sinh động về tỉnh Mật Đông. Nhưng trong lúc trò chuyện thì Vương Tử Quân phát hiện một vấn đề, đó là Phương Anh Hồ nói nhiều đến bí thư Sầm Vật Cương, lại ít nói đến chủ tịch Đường Chấn Huy.
Loại hiện tượng này không phải là Phương Anh Hồ có thể biểu hiện ra ngoài. Người này là thường ủy tỉnh ủy, phải là người theo sát chủ tịch Sầm Vật Cương, nếu hắn có quan hệ tốt với Đường Chấn Huy thì chỉ sợ sẽ mất đi chiếc ghế của mình.
- Cốc cốc cốc. Khi hai người đang trò chuyện đầy hứng khởi thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vẻ mặt Phương Anh Hồ cực kỳ bình tĩnh, hắn nói một câu mời vào.
Sau đó một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào trong phòng, người này khá cao to, trên mặt mang theo nụ cười, lại xách theo một chai rượu: - Thư ký trưởng, tôi biết anh ngồi đây uống rượu, thế nên đến mời anh một ly.
- Ha ha, giám đốc Lỗ đến rất đúng lúc, tôi giới thiệu cho anh, vị này chính là bí thư Vương, bí thư Vương Tử Quân, ngay sau đó sẽ đến tỉnh Mật Đông chúng ta nhận chức. Phương Anh Hồ nói rồi chỉ vào người đàn ông hơn năm mươi tuổi vừa đi vào phòng: - Bí thư Vương, vị ngày chính là giám đốc Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt tỉnh Mật Đông, là một lãnh đạo doanh nghiệp nổi tiếng trong tỉnh, đã cho ra nhiều cống hiến với sự nghiệp phát triển kinh tế của tỉnh nhà.
Phương Anh Hồ giới thiệu xong thì Lỗ Đỉnh Thành nâng ly rượu lên nói: - Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên cười cười nó với Lỗ Đỉnh Thành: - Tôi cũng đã nghe qua đại danh của giám đốc Lỗ, kính rượu cũng không hay, chúng ta cùng nhau uống một ly xem như làm quen.
Lỗ Đỉnh Thành nâng ly lên cười ha hả cụng ly với Vương Tử Quân, sau đó hắn uống cạn ly rượu của mình.
- Bí thư Vương, nói thật hôm nay tôi đến đây cũng không phải là trùng hợp, mà tôi đặc biệt ở đây chờ ngài. Con người của tôi trước kia bận rộn vì sự nghiệp, căn bản không có thời gian giáo dục con cái, thế cho nên mới làm cho nó có tính nết như hiện tại, không biết trời cao đất rộng mà xông về phía bí thư Vương. Kính mong bí thư Vương nhìn vào phương diện nó còn trẻ chưa hiểu chuyện mà không chấp nhất.
- Tôi sẽ đưa nó về nhà dạy bảo một phen, cho nó biết thế nào là quy củ. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi lại nâng ly rượu lên nhận lỗi với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lỗ Đỉnh Thành, hắn không lên tiếng, ly rượu trong tay không nhấc lên.
Phương Anh Hồ là người trung gian, hắn nhìn bộ dạng dầu muối không vào của Vương Tử Quân, thế là biết rõ lúc này trưởng phòng Vương cũng không dễ dàng gì. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn chợt cười nói: - Bí thư Sầm từng nói, người trẻ thường phạm phải sai lầm, sửa chữa là được, có người thanh niên nào chưa phạm sai lầm cơ chứ?
Phương Anh Hồ nói những lời này xem như chỉ điểm cho Vương Tử Quân, là bí thư Sầm đã nói với hắn như vậy, để cho Vương Tử Quân xử lý như thế.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt hai người Lỗ Đỉnh Thành và Phương Anh Hồ, hắn cũng cười nói: - Bí thư Sầm nói đúng, nhưng người trẻ nếu không muốn tiếp tục phạm sai lầm thì đầu tiên là phải khắc sâu nhận thức với sai lầm của mình, thư ký trưởng ngài nói xem có đúng không?
Vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành chợt trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn không ngờ đưa Sầm Vật Cương ra rồi mà con mình còn chưa thoát được. Trong cảm giác của hắn thì lời nói của Sầm Vật Cương là thánh chỉ ở Mật Đông, rất nhiều chuyện chỉ cần bí thư Sầm mở miệng là được giải quyết thỏa đáng.
Khi vẻ mặt Lỗ Đỉnh Thành cực kỳ ngưng trọng thì Phương Anh Hồ đứng bên cạnh đã cười nói: - Bí thư Vương nói đúng, không biết ngài cảm thấy Tiểu Lỗ nên tiếp nhận trừng phạt thế nào?
- Điều này cũng không dễ nói, cái này không liên quan đến ân oán cá nhân, cứ dựa theo trình tự pháp luật là được. Vương Tử Quân nói đến đây thì thản nhiên nói: - Chỉ cân nói rõ tình huống, tôi tin pháp luật sẽ xử lý công bình công chính.
Bốn mươi phút sau Vương Tử Quân rời khỏi khách sạn Mật Đông, Phương Anh Hồ và Lỗ Đỉnh Thành cùng đưa hắn rời khỏi khách sạn. Khi xe của Vương Tử Quân hòa vào dòng xe ngoài đường lớn, Lỗ Đỉnh Thành chợt nói: - Thấy chưa, đây không phải là đèn cạn dầu.
Phương Anh Hồ nhìn thoáng qua Lỗ Đỉnh Thành, hắn không nói gì, chỉ đi vào trong khách sạn. Lỗ Đỉnh Thành có quan hệ khá tốt với Phương Anh Hồ, hắn cười nói: - Thư ký trưởng Phương, họ Vương kia không chịu bỏ qua, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ để cho con tôi bị giữ lại nhiều ngày nữa sao?
- Không có việc gì, anh Đường năm xưa như thế nào, bây giờ còn chưa tính là gì. Phương Anh Hồ nói đến hai chữ anh Đường thì khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Phương Anh Hồ nói đến anh Đường làm cho Lỗ Đỉnh Thành phải nở nụ cười, rõ ràng hắn biết Phương Anh Hồ nói đến ai.
- Yên tâm đi, Tiểu Lỗ sẽ không có chuyện gì. Phương Anh Hồ nói đến đây thì hai mắt khẽ hấp háy.
Bí Thư Trùng Sinh Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu Bí Thư Trùng Sinh